Chương 101: Thanh Châu Bạch Phủ
Phiêu Linh Huyễn
31/03/2022
Chín châu trong thiên hạ, Ký, Duyện, Thanh, Từ, Dương, Kinh, Dự, Lương, Ung.
Linh Tê Kiếm Tông chính là ở chỗ giao giới giữa Duyệt Châu và Thanh Châu, có điều lại được tính là tông môn của Duyệt Châu, mà Bạch Nhạc lại xuất thân từ Thanh Châu.
Thế là, thân phận đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, trên thực tế ở Thanh Châu cũng không thể mang đến cho hắn tiện lợi gì, ngược lại có khả năng sẽ rước lấy một số phiền phức.
Cũng may, lần này xuống núi rời tông, Bạch Nhạc cũng không tính mang cờ hiệu tông môn.
Quần áo trắng phau, Bạch Nhạc thu liễm khí tức, giống như một người bình thường, lặng lẽ về tới phủ Thanh Châu.
Khác với trong tưởng tượng của người khác, tuy Bạch Nhạc dùng thân phận một tiểu dịch xuất hiện ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng trên thực tế, xuất thân của Bạch Nhạc không hề hèn mọn.
Ngược lại, Bạch Nhạc xuất thân từ Bạch gia Thanh Châu, phóng mắt khắp toàn bộ Thanh Châu, cũng là vọng tộc chân chính, truyền thừa mấy trăm năm không suy.
Cũng chính vì xuất thân này, Bạch Nhạc từ nhỏ đã nhận được giáo dục tốt nhất, bởi vì trí tuệ từ nhỏ, cho nên năm ấy lúc mười, đã không chỉ biết chữ nghĩa, hơn nữa còn đọc nhiều sách vở.
Nếu không có hồi biến cố năm đó, có lẽ, Bạch Nhạc căn bản sẽ không đi lên con đường tu hành, ngược lại sẽ trở thành một đại nho, phong hầu bái tướng.
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều thay đổi vào năm Bạch Nhạc mười tuổi.
Không có thảm hoạ diệt môn trong tưởng tượng, cũng không có huyết hải thâm cừu, chỉ là tranh đấu nội bộ trong gia tộc, phụ thân của Bạch Nhạc đấu tranh thất bại, ôm hận mà tự sát, vợ chồng tình thâm, rất nhanh mẫu thân của theo đó mà ra đi.
Chỉ còn lại một hài tử Bạch Nhạc,l ại không thông võ nghệ, ở trong gia tộc bị đệ tử cùng thế hệ khi dễ. Dưới cơn giận dữ, Bạch Nhạc rời nhà trốn đi, từ đó thề sẽ tu hành, nhiều lần trắc trở, chịu hết đau khổ, mới bước vào Linh Tê Kiếm Tông, trở thành một tiểu tạp dịch.
Cũng chính vì xuất thân này, cho nên cho dù ở Linh Tê Kiếm Tông làm tạp dịch suốt sáu năm, cũng chưa bao giờ xóa đi ngạo khí và tự tin trên người Bạch Nhạc.
Đã qua gần bảy năm, khi Bạch Nhạc trở lại trước phủ Bạch gia, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác thổn thức dường như đã cách mấy đời.
Năm đó lúc Bạch Nhạc phẫn giận mà rời phủ, một lòng muốn một ngày kia có thể dùng một loại tư thái khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn để trở về, khiến những người xem thường hắn nhìn thấy, cho dù là tu hành, Bạch Nhạc hắn cũng vẫn là thiên tài tuyệt thế!
Nhưng hiện giờ, khi hắn thật sự trở về, đủ loại ngày xưa lại giống như đều chỉ là nhất thời, hóa thành nụ cười.
- Vị công tử này, ngài đến Bạch phủ có việc à?
Đang đứng trước cửa Bạch phủ, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của gia đinh gia đinh, tiến lên hỏi.
Đương nhiên, nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ không hỏi khách khí như vậy, mà là trực tiếp quát hỏi, chỉ là với cảnh giới hiện giờ của Bạch Nhạc, cho dù đã thu liễm khí tức, nhưng cỗ khí chất trên người lại vẫn khác hẳn với người thường.
Có thể gia đinh canh gác ở ngoài Bạch phủ, ít nhiều cũng có chút nhãn lực, tất nhiên không dám tùy tiện đắc tội.
Trầm mặc một lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá có nhà không?
- Ngài quen Phúc quản gia?
Nghe thấy Bạch Nhạc nhắc tới Lâm Bá, mấy gia đinh lập tức sửng sốt,
- Ngài chờ chút, giờ tiểu nhân đi tìm Phúc quản gia.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc không ngăn cản.
Từ lúc Bạch Nhạc còn rất nhỏ, Lâm Bá chính là đại quản gia của Bạch phủ, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, cũng là một trong số ít người từng có chút chiếu cố Bạch Nhạc.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, một vị lão giả áo lam chậm rãi từ trong phủ đi ra, có chút nghi hoặc quan sát Bạch Nhạc một lúc mới chắp tay hỏi,
- Thứ cho lão hủ mắt mờ, không biết công tử là?
Nhìn lão giả, hốc mắt Bạch Nhạc không khỏi có chút ửng đỏ, giống như lại quay về thời gian vô lo vô nghĩ lúc nhỏ.
- Công tử?
Đợi cả nửa ngày, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không trả lời, lão giả không nhịn được lại mở miệng nói,
- Lão hủ là gặp ngươi ở đâu rồi à?
Rõ ràng là không bất kỳ ấn tượng gì, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt, hắn từ đáy lòng lại cảm thấy có chút thân thiết, cũng có chút kinh nghi bất định.
Nghe thấy lời nói của lão giả, lúc này Bạch Nhạc cuối cùng mới phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra một tia nhu hòa, nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá, sắp bảy năm rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Hai chữ Phúc bá vừa ra khỏi miệng, lão giả lập tức giống như bị sét đánh, toàn bộ thân thể đều run rẩy.
- Tiểu thiếu gia, ngươi là tiểu thiếu gia!
Lập tức, Phúc bá lệ già chứa chan, cũng không bận tâm tới còn có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp quỳ xuống.
Phúc bá vừa quỳ, gia đinh trước cửa Bạch phủ lập tức xôn xao.
Phúc bá chính là lão nhân trong phủ, mấy chục năm qua, một mực đều làm quản gia, cho dù thiếu gia tiểu thư nhìn thấy, cũng phải nể mặt mấy phần.
Nhưng hiện giờ, Phúc bá lại đột nhiên quỳ xuống với thiếu niên này, nói gì là tiểu thiếu gia, sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi.
- Phúc bá, mau đứng dậy đi.
Nhìn thấy Phúc bá quỳ xuống, Bạch Nhạc lập tức bước lên phía trước đỡ dậy.
- Nhạc thiếu gia, ngươi là Nhạc thiếu gia.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, cuối cùng một số gia đinh nhiều tuổi liền có phản ứng, hô lên theo.
Nhạc thiếu gia, xưng hô này đối với Bạch phủ hiện giờ là rất xa lạ, nhưng nếu là vào bảy năm trước, lại là ai cũng nhớ rõ.
Bạch Nhạc, con trai độc nhất của Gia chủ đời trước, cũng là thiếu gia tôn quý nhất của toàn bộ Thanh Châu Bạch gia?
Chẳng trách Phúc bá lại gọi là tiểu thiếu gia, Bạch phủ lúc đó, cũng chỉ có một mình Bạch Nhạc có thể được gọi là tiểu thiếu gia.
Chỉ là khác với Phúc bá, lúc này suy nghĩ trong đầu gia đinh còn lại xoay chuyển nhiều hơn.
Bảy năm trước, thân phận của Bạch Nhạc tất nhiên là tôn quý, nhưng tất cả những điều đó đã theo một hồi đại biến bảy năm trước mà thay đổi rồi.
Hiện giờ Thanh Châu Bạch phủ, không phải là một nhánh của Bạch Nhạc!
Thời gian bảy năm, đại quyền trong phủ sớm đã hạ xuống, cho dù là lúc này Bạch Nhạc trở về, cũng chỉ là đệ tử chi thứ, không thể chấp chưởng Bạch phủ.
Vào lúc thế này, trừ loại lão nhân nhìn Bạch Nhạc lớn lên như Phúc bá ra, ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cơ hồ là cùng lúc Phúc bá gọi ra thân phận của Bạch Nhạc, đã có người lặng lẽ lẻn vào trong phủ báo tin.
Đương nhiên, một màn này cũng không qua được tai mắt của Bạch Nhạc, chỉ là hiện giờ hắn sao còn bận tâm tới những cái này.
Đỡ Phúc bá dậy, lúc này Bạch Nhạc mới nói khẽ,
- Phúc bá, ta muốn về xem. . . Thính Hương Thủy Tạ có còn không.
- Còn còn.
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Phúc bá vội vàng đáp ứng, chỉ là vừa nói ra, đồng thời hắn cũng nhớ tới, hiện giờ Bạch phủ, không phải là Bạch phủ năm đó, có chút do dự nói,
- Tiểu thiếu gia, Thính Hương Thủy Tạ hiện giờ được ban cho Vinh thiếu gia rồi.
Vinh thiếu gia?
Nghe thấy xưng hô này, trong đầu Bạch Nhạc lập tức hiện lên thân ảnh của một người.
Bạch Vinh.
Con trai độc nhất của vị Tam thúc lúc trước tranh đoạt vị trí gia chủ với phụ thân, khi ấy mình chính bởi vì bị Bạch Vinh liên tục làm khó, mới tức giận mà rời phủ. Nhiều năm như vậy trôi qua, vị đường huynh ngày xưa này nay đã trở thành người thừa kế của Bạch gia.
Chỉ không biết hiện giờ gặp lại, sẽ là tình cảnh gì.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc không khỏi cười khẽ.
- Không sao, ta chỉ là về xem thôi, không phải có ý lấy lại Thính Hương Thủy Tạ.
Lắc đầu, Bạch Nhạc như có thâm ý nói,
- Ta sớm đã không thuộc về nơi này.
Linh Tê Kiếm Tông chính là ở chỗ giao giới giữa Duyệt Châu và Thanh Châu, có điều lại được tính là tông môn của Duyệt Châu, mà Bạch Nhạc lại xuất thân từ Thanh Châu.
Thế là, thân phận đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, trên thực tế ở Thanh Châu cũng không thể mang đến cho hắn tiện lợi gì, ngược lại có khả năng sẽ rước lấy một số phiền phức.
Cũng may, lần này xuống núi rời tông, Bạch Nhạc cũng không tính mang cờ hiệu tông môn.
Quần áo trắng phau, Bạch Nhạc thu liễm khí tức, giống như một người bình thường, lặng lẽ về tới phủ Thanh Châu.
Khác với trong tưởng tượng của người khác, tuy Bạch Nhạc dùng thân phận một tiểu dịch xuất hiện ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng trên thực tế, xuất thân của Bạch Nhạc không hề hèn mọn.
Ngược lại, Bạch Nhạc xuất thân từ Bạch gia Thanh Châu, phóng mắt khắp toàn bộ Thanh Châu, cũng là vọng tộc chân chính, truyền thừa mấy trăm năm không suy.
Cũng chính vì xuất thân này, Bạch Nhạc từ nhỏ đã nhận được giáo dục tốt nhất, bởi vì trí tuệ từ nhỏ, cho nên năm ấy lúc mười, đã không chỉ biết chữ nghĩa, hơn nữa còn đọc nhiều sách vở.
Nếu không có hồi biến cố năm đó, có lẽ, Bạch Nhạc căn bản sẽ không đi lên con đường tu hành, ngược lại sẽ trở thành một đại nho, phong hầu bái tướng.
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều thay đổi vào năm Bạch Nhạc mười tuổi.
Không có thảm hoạ diệt môn trong tưởng tượng, cũng không có huyết hải thâm cừu, chỉ là tranh đấu nội bộ trong gia tộc, phụ thân của Bạch Nhạc đấu tranh thất bại, ôm hận mà tự sát, vợ chồng tình thâm, rất nhanh mẫu thân của theo đó mà ra đi.
Chỉ còn lại một hài tử Bạch Nhạc,l ại không thông võ nghệ, ở trong gia tộc bị đệ tử cùng thế hệ khi dễ. Dưới cơn giận dữ, Bạch Nhạc rời nhà trốn đi, từ đó thề sẽ tu hành, nhiều lần trắc trở, chịu hết đau khổ, mới bước vào Linh Tê Kiếm Tông, trở thành một tiểu tạp dịch.
Cũng chính vì xuất thân này, cho nên cho dù ở Linh Tê Kiếm Tông làm tạp dịch suốt sáu năm, cũng chưa bao giờ xóa đi ngạo khí và tự tin trên người Bạch Nhạc.
Đã qua gần bảy năm, khi Bạch Nhạc trở lại trước phủ Bạch gia, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác thổn thức dường như đã cách mấy đời.
Năm đó lúc Bạch Nhạc phẫn giận mà rời phủ, một lòng muốn một ngày kia có thể dùng một loại tư thái khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn để trở về, khiến những người xem thường hắn nhìn thấy, cho dù là tu hành, Bạch Nhạc hắn cũng vẫn là thiên tài tuyệt thế!
Nhưng hiện giờ, khi hắn thật sự trở về, đủ loại ngày xưa lại giống như đều chỉ là nhất thời, hóa thành nụ cười.
- Vị công tử này, ngài đến Bạch phủ có việc à?
Đang đứng trước cửa Bạch phủ, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của gia đinh gia đinh, tiến lên hỏi.
Đương nhiên, nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ không hỏi khách khí như vậy, mà là trực tiếp quát hỏi, chỉ là với cảnh giới hiện giờ của Bạch Nhạc, cho dù đã thu liễm khí tức, nhưng cỗ khí chất trên người lại vẫn khác hẳn với người thường.
Có thể gia đinh canh gác ở ngoài Bạch phủ, ít nhiều cũng có chút nhãn lực, tất nhiên không dám tùy tiện đắc tội.
Trầm mặc một lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá có nhà không?
- Ngài quen Phúc quản gia?
Nghe thấy Bạch Nhạc nhắc tới Lâm Bá, mấy gia đinh lập tức sửng sốt,
- Ngài chờ chút, giờ tiểu nhân đi tìm Phúc quản gia.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc không ngăn cản.
Từ lúc Bạch Nhạc còn rất nhỏ, Lâm Bá chính là đại quản gia của Bạch phủ, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, cũng là một trong số ít người từng có chút chiếu cố Bạch Nhạc.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, một vị lão giả áo lam chậm rãi từ trong phủ đi ra, có chút nghi hoặc quan sát Bạch Nhạc một lúc mới chắp tay hỏi,
- Thứ cho lão hủ mắt mờ, không biết công tử là?
Nhìn lão giả, hốc mắt Bạch Nhạc không khỏi có chút ửng đỏ, giống như lại quay về thời gian vô lo vô nghĩ lúc nhỏ.
- Công tử?
Đợi cả nửa ngày, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không trả lời, lão giả không nhịn được lại mở miệng nói,
- Lão hủ là gặp ngươi ở đâu rồi à?
Rõ ràng là không bất kỳ ấn tượng gì, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt, hắn từ đáy lòng lại cảm thấy có chút thân thiết, cũng có chút kinh nghi bất định.
Nghe thấy lời nói của lão giả, lúc này Bạch Nhạc cuối cùng mới phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra một tia nhu hòa, nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá, sắp bảy năm rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Hai chữ Phúc bá vừa ra khỏi miệng, lão giả lập tức giống như bị sét đánh, toàn bộ thân thể đều run rẩy.
- Tiểu thiếu gia, ngươi là tiểu thiếu gia!
Lập tức, Phúc bá lệ già chứa chan, cũng không bận tâm tới còn có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp quỳ xuống.
Phúc bá vừa quỳ, gia đinh trước cửa Bạch phủ lập tức xôn xao.
Phúc bá chính là lão nhân trong phủ, mấy chục năm qua, một mực đều làm quản gia, cho dù thiếu gia tiểu thư nhìn thấy, cũng phải nể mặt mấy phần.
Nhưng hiện giờ, Phúc bá lại đột nhiên quỳ xuống với thiếu niên này, nói gì là tiểu thiếu gia, sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi.
- Phúc bá, mau đứng dậy đi.
Nhìn thấy Phúc bá quỳ xuống, Bạch Nhạc lập tức bước lên phía trước đỡ dậy.
- Nhạc thiếu gia, ngươi là Nhạc thiếu gia.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, cuối cùng một số gia đinh nhiều tuổi liền có phản ứng, hô lên theo.
Nhạc thiếu gia, xưng hô này đối với Bạch phủ hiện giờ là rất xa lạ, nhưng nếu là vào bảy năm trước, lại là ai cũng nhớ rõ.
Bạch Nhạc, con trai độc nhất của Gia chủ đời trước, cũng là thiếu gia tôn quý nhất của toàn bộ Thanh Châu Bạch gia?
Chẳng trách Phúc bá lại gọi là tiểu thiếu gia, Bạch phủ lúc đó, cũng chỉ có một mình Bạch Nhạc có thể được gọi là tiểu thiếu gia.
Chỉ là khác với Phúc bá, lúc này suy nghĩ trong đầu gia đinh còn lại xoay chuyển nhiều hơn.
Bảy năm trước, thân phận của Bạch Nhạc tất nhiên là tôn quý, nhưng tất cả những điều đó đã theo một hồi đại biến bảy năm trước mà thay đổi rồi.
Hiện giờ Thanh Châu Bạch phủ, không phải là một nhánh của Bạch Nhạc!
Thời gian bảy năm, đại quyền trong phủ sớm đã hạ xuống, cho dù là lúc này Bạch Nhạc trở về, cũng chỉ là đệ tử chi thứ, không thể chấp chưởng Bạch phủ.
Vào lúc thế này, trừ loại lão nhân nhìn Bạch Nhạc lớn lên như Phúc bá ra, ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cơ hồ là cùng lúc Phúc bá gọi ra thân phận của Bạch Nhạc, đã có người lặng lẽ lẻn vào trong phủ báo tin.
Đương nhiên, một màn này cũng không qua được tai mắt của Bạch Nhạc, chỉ là hiện giờ hắn sao còn bận tâm tới những cái này.
Đỡ Phúc bá dậy, lúc này Bạch Nhạc mới nói khẽ,
- Phúc bá, ta muốn về xem. . . Thính Hương Thủy Tạ có còn không.
- Còn còn.
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Phúc bá vội vàng đáp ứng, chỉ là vừa nói ra, đồng thời hắn cũng nhớ tới, hiện giờ Bạch phủ, không phải là Bạch phủ năm đó, có chút do dự nói,
- Tiểu thiếu gia, Thính Hương Thủy Tạ hiện giờ được ban cho Vinh thiếu gia rồi.
Vinh thiếu gia?
Nghe thấy xưng hô này, trong đầu Bạch Nhạc lập tức hiện lên thân ảnh của một người.
Bạch Vinh.
Con trai độc nhất của vị Tam thúc lúc trước tranh đoạt vị trí gia chủ với phụ thân, khi ấy mình chính bởi vì bị Bạch Vinh liên tục làm khó, mới tức giận mà rời phủ. Nhiều năm như vậy trôi qua, vị đường huynh ngày xưa này nay đã trở thành người thừa kế của Bạch gia.
Chỉ không biết hiện giờ gặp lại, sẽ là tình cảnh gì.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc không khỏi cười khẽ.
- Không sao, ta chỉ là về xem thôi, không phải có ý lấy lại Thính Hương Thủy Tạ.
Lắc đầu, Bạch Nhạc như có thâm ý nói,
- Ta sớm đã không thuộc về nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.