Chương 312: Thanh Vương Bất Tử
Phiêu Linh Huyễn
09/05/2022
Trên bầu trời tối đen như mực đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, cùng với cơn rung lắc dữ dội, Tô Nhan có thể cảm nhận được rõ ràng đang có rất nhiều sinh khí tràn vào cùng với vết nứt này, việc này cũng khiến cảm giác cứng ngắc trên người nàng ta đỡ đi rất nhiều.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tô Nhan đương nhiên biết rất rõ kết quả khi va chạm vào sát trận của Thanh Vương Lăng.
Chỉ là so với lần trước, lần này Tô Nhan còn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Tô Nhan có thể khẳng định, có rất nhiều người đã xâm nhập vào Thanh Vương Lăng, hơn nữa những người này không hề yếu.
Nếu là lúc trước, Tô Nhan đương nhiên không muốn có người đến tranh đoạt Thanh Vương Bí Tàng với mình, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
Tô Nhan không biết Bạch Nhạc đã gặp phải chuyện gì trong Thanh Vương Điện, nhưng lâu như vậy mà Bạch Nhạc vẫn chưa ra ngoài, nàng ta liền biết mọi chuyện đã rắc rối rồi.
Tình hình này đối với Tô Nhan mà nói, dù là ở đây hay ở Thanh Vương Bí Tàng thì cũng là nấm mồ tràn đầy sát khí.
Vào thời khắc này, trong đầu Tô Nhan đột nhiên lướt qua vô số ý nghĩ.
Nàng ta vẫn muốn ở đây đợi Bạch Nhạc, nhưng trong lòng cũng thầm hiểu được chắn chắn trong những người xâm nhập vào Thanh Vương Lăng sẽ nhanh chóng có kẻ xông vào nơi này, mà việc này đối với nàng ta chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nàng ta không muốn bất kỳ ai biết việc mình đã sớm vào được Thanh Vương Lăng, càng không muốn người khác biết Bạch Nhạc cũng đã vào Thanh Vương Lăng.
Như vậy, nếu tiếp tục ở lại chỗ này sẽ cực kỳ ngu ngốc, không bằng nhanh chóng rút lui, sau đó giả vờ như vừa mới vào, đảo lộn thị phi, rồi từ từ nghe ngóng tin tức.
Tô Nhan nghĩ đến đây liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Thanh Vương Điện, sau đó nàng ta án theo sự quen thuộc mấy ngày nay của mình với Thanh Vương Lăng, rất nhanh đã an toàn ra ngoài.
…
Keng!!!
Bạch Nhạc rút kiếm rất nhanh, đúng vào thời khắc quan trọng khi sát trận bị va chạm. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã chém xuống quan tài.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, quan tài Thanh Vương bị một nhát kiếm này chém ra vết nứt dài ba tấc.
Trên quan tài Thanh Vương tràn ra một màn ánh sáng, trung hòa sức mạnh của cả thanh kiếm lớn, bằng không với sức mạnh của Hỗn Ngô Kiếm, một kiếm này có thể trực tiếp chém đứt quan tài.
- Tiểu tử, ngươi tìm chết!!!
Giọng nói kiếm linh đột ngột vang lên, một ánh sáng kiếm màu xanh đáng sợ chém về phía Bạch Nhạc.
Ầm…
Phản xạ của Bạch Nhạc rất nhanh, tay cầm kiếm của hắn hơi giương lên, nhanh chóng đón lấy ánh kiếm xanh rồi dựa vào sự cứng chắc của Hỗn Ngô Kiếm mà dễ dàng chém nát nó.
Một kiếm này, khiến tâm Bạch Nhạc bình tĩnh.
Thanh Vương Kiếm không ở đây, ánh kiếm rơi xuống làm sao có thể so được với uy lực của Hỗn Ngô Kiếm.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên một nụ cười châm chọc, lãnh đạm nói:
- Sức mạnh mà ngươi có thể điều động là có hạn phải không? Sử dụng càng nhiều, sức mạnh của ngươi sẽ càng yếu, vì vậy ngươi chắc chắn phải giam ta ở trong nơi này chứ gì?
- Nói nhảm, ta đường đường là kiếm linh Thanh Vương, tài nguyên sức mạnh của cả Thanh Vương Lăng làm sao ngươi có thể sử dụng hết được. Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự không làm gì được ngươi sao?
Trong mắt Bạch Nhạc không hề có chút sợ hãi, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi thật sự là kiếm linh, ta đương nhiên sẽ không làm gì được ngươi, nhưng ngươi không nên đưa ta đến trước quan tài của ngươi, ngươi nói đúng không? Thanh Vương điện hạ?!
Bốn chữ cuối cùng, kinh thiên động địa.
Một trong chín vị vương của vương triều Đại Càn, Thanh Vương mạnh mẽ được mệnh danh là người tuyệt đỉnh nhất trong miệng thế gian.
Kẻ vốn đã chết từ hàng ngàn năm trước… Thanh Vương.
Nháy mắt, bốn phía gần như rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, âm thanh trầm thấp mới lần nữa vang lên:
- Tiểu tử, làm sao ngươi đoán được thân phận của bản vương?
Âm thanh đó sao có thể là kiếm linh được, đấy vốn dĩ là thần hồn của Thanh Vương.
Lúc trước Bạch Nhạc không nhận ra, ông ta đương nhiên sẽ không quan tâm mà nói dối, nhưng một khi bị Bạch Nhạc vạch trần, với sự kiêu ngạo của Thanh Vương, đương nhiên không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Chỉ là ông ta không sao hiểu được, một tiểu tử mới Linh Phủ Cảnh làm sao có thể nhìn thấu được thân phận của mình?
Nghe thấy lời của đối phương, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cũng cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Nói thật cho dù sớm đoán được kết quả này, nhưng trên thực tế lúc đối phương thực sự thừa nhận, trong lòng Bạch Nhạc đồng thời vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Đó là Thanh Vương đấy!!! Vị Thanh Vương vang vọng thiên hạ cả hàng nghìn năm trước vậy mà vẫn còn sống, chuyện này cũng vượt qua quá sức tưởng tượng rồi.
Nếu như liên hệ với tình hình của Thanh Vương Lăng, thật sự không khó để đoán ra thân phận của Thanh Vương, trên thực tế nếu như Thanh Vương chỉ chết đi trong khoảng thời gian mấy chục năm hoặc hơn trăm năm, rất dễ dàng khiến người đoán được kết quả này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đối phương đã chết được cả nghìn năm rồi.
Phải biết rằng dưới mắt người khác, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh nhất cũng không thể nào sống tới được mấy nghìn năm.
Vị thánh nữ Đạo Lăng giết chết Thanh Vương năm xưa đến bây giờ sớm đã không còn sống nữa.
Dưới tình hình này, đương nhiên không có ai đoán Thanh Vương vẫn còn sống.
Nhưng Bạch Nhạc không giống vậy.
Hắn có thể đoán được thân phận của Thanh Vương, nguyên nhân đa phần bắt nguồn từ Thông Thiên ma quân.
Trong trận chiến núi Đạo Lăng, Thông Thiên ma quân bị tổn hại thân xác, chỉ còn lại một phần thần hồn. Ông ta mang theo Hỗn Ngô Kiếm chạy trốn khỏi núi Đạo Lăng đến Linh Tê Kiếm Tông, sau đó dùng sức mạnh thần hồn cuối cùng còn sót lại đánh bại Vân Mộng Chân, rồi truyền Thông Thiên Ma Công cho Bạch Nhạc.
Lúc đầu Bạch Nhạc còn không biết chuyện đó có ý gì, nhưng cùng với việc tu luyện thăng cấp Thông Thiên Ma Công, hắn lại ý thức được, thật ra lúc đó Thông Thiên Ma Quân có thể lựa chọn đoạt xá, chiếm dụng cơ thể của hắn để tiếp tục sống. Chỉ là cuối cùng Thông Thiên Ma Quân lại dứt khoát từ bỏ ý nghĩ đoạt xá ấy mà rời khỏi thế giới này.
Sau khi Bạch Nhạc hiểu ra chuyện này, hắn không hề có chút địch ý nào với Thông Thiên Ma Quân, mà thật lòng cảm kích công ơn truyền đạo của ông ta, trong lòng cũng thầm công nhận vị sư tôn này.
Mà điều này khiến Bạch Nhạc nhận ra được, một nhân vật tuyệt đỉnh như Thông Thiên Ma Quân chỉ cần không muốn chết thì đều có cách giữ được mạng.
Ngô Tuyết Tùng đã từng nói, năm xưa Thanh Vương thất bại trong tay Đạo Lăng thánh nữ, nhưng ông ta không chết ngay mà sau đó mới chết, chuyện này khiến Bạch Nhạc ý thức được, với thực lực của Thanh Vương, nếu ông ta dùng những thủ thuật đặc biệt để che giấu thì việc dùng một thần hồn kéo dài mấy nghìn năm không biến mất cũng không phải không có khả năng.
Cũng bởi vậy nên Bạch Nhạc mới dám to gan thử một lần, ai ngờ lần thử này lại thử ra được chân tướng.
Đương nhiên những chi tiết bên trong, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không giải thích với đối phương.
- Mấy nghìn năm rồi, không ngờ trên thế gian còn có người có thể đoán được thân phận của bản vương. Ngươi biết biệt hiệu năm đó của bản vương là gì không? Ha ha, tiểu tử, biệt hiệu của bản vương chính Thanh Vương Bất Tử, làm sao dễ chết như vậy được?
- Tiểu tử, bản vương buộc phải thừa nhận, ngươi khá đấy!!!
Giọng nói của Thanh Vương lại vang lên lần nữa, ngập tràn mê hoặc:
- Ngươi tên là Bạch Nhạc đúng không? Bản vương với ngươi làm một giao dịch nhé, thế nào?
Thanh Vương Bất Tử, cách xưng hô này thật sự khiến Bạch Nhạc có hơi kinh ngạc.
Đối phương có thể bố trí một Thanh Vương Lăng như này, lại vượt qua được khoảng thời gian mấy nghìn năm mà sống đến hiện tại, xem như cũng đã xứng đáng với hai chữ bất tử rồi.
Trong lòng Bạch Nhạc vô cùng kiêng dè đối với Thanh Vương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dựa vào chút thực lực này của mình, muốn đối phó với Thanh Vương chỉ sợ là chẳng có kết quả tốt lành gì.
Có lẽ ở một trình độ nào đó, bản thân hắn thật sự có thể uy hiếp được Thanh Vương, nhưng nếu muốn đọ đến cùng, thì người chết chắc chắn là hắn.
Cho dù có đồng quy vu tận thì cũng không phải là chuyện mà Bạch Nhạc muốn.
Bạch Nhạc trước giờ không phải kiểu cứng đầu cứng cổ, chỉ cần đừng đụng vào giới hạn của hắn, tạm thời làm ra những việc nhượng bộ một chút cũng chẳng có gì không được, nếu không hắn cũng không vì nghe sự sắp xếp của Ngô Tuyết Tùng mà xuất hiện ở đây.
Lông mày Bạch Nhạc khẽ nhướng, hắn đổi sang dáng vẻ cung kính, nói:
- Tiểu tử chỉ là muốn tìm đường sống mà thôi, Thanh Vương có lời gì cứ việc nói rõ.
Thanh Vương vô cùng hài lòng với thái độ của Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Muốn sống cũng không khó, chỉ cần ngươi làm theo lời dặn dò của bản vương, bản vương không những không làm hại ngươi mà còn đưa ngươi ra ngoài an toàn, còn tặng ngươi một cuộc sống khó có được được.
Nói đến đây, trong giọng của Thanh Vương lộ ra mấy phần kiêu ngạo:
- Bản vương được mệnh danh là Thanh Vương Bất Tử, tách biệt với Thanh Châu, mặc dù bại dưới tay của Đạo Lăng thánh nữ nhưng đương nhiên cũng lưu lại không ít bảo vật. Những thứ bên ngoài mà lúc trước ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là những món đồ chơi để che tai mắt người bên ngoài mà thôi, sao có thể là kho báu bí mật của bản vương được?!
- Bạch Nhạc, chỉ cần người làm theo lời dặn dò của bản vương, khi bản vương thoát được khổ nạn thì Thanh Vương Bí Tàng sẽ tặng cho ngươi, thế nào?
Bạch Nhạc nghe nhắc đến Thanh Vương Bí Tàng cũng không có chút dao động nào, chỉ là vẫn cẩn trọng như cũ, hỏi:
- Không biết Thanh Vương có yêu cầu gì, xin mời nói ra!
- Rất đơn giản.
Thanh Vương trầm giọng, nói:
- Bổn vương muốn ngươi nghĩ cách dụ tên hoàng tử của hoàng thất Đại Càn vào đây, để hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
- Thanh Vương, Thập Tam hoàng tử không phải đã mang hồn huyết đến rồi sao?
Bạch Nhạc cầm bình ngọc trên tay, có phần không hiểu.
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Bản vương cần hồn huyết làm gì, cái bản vương cần là đích thân hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
Hai câu này có vẻ chỉ khác biệt hai chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn khác nhau.
Đến thời khắc này, trong lòng Bạch Nhạc dường như đã hiểu ra dụng ý của Thanh Vương.
Đoạt xá.
Mấy nghìn năm trôi qua, cho dù Thanh Vương có dùng thủ đoạn gì để chống đỡ đến hiện tại, thì thi thể của ông ta sớm đã hoàn toàn mất đi sự sống, không thể dùng cải tử hồi sinh được nữa.
Cách duy nhất chính là đoạt xá.
Trước đây, Thanh Vương thậm chí còn dùng máu tươi của mình bôi lên quan tài, e cũng đã nghĩ đến việc đoạt xá, chỉ là bản thân Bạch Nhạc không phải là lựa chọn tốt nhất thôi.
Vị hoàng tử Đại Càn Ngô Tuyết Tùng này có liên quan đến vấn đề huyết mạch, e rằng đây mới chính là mục tiêu tốt nhất trong lòng Thanh Vương.
Nếu như Ngô Tuyết Tùng thẳng thắn nói ra chứ không che giấu gì với Bạch Nhạc, vậy thì Bạch Nhạc đương nhiên dù chết cũng không phụ lòng, nhưng bây giờ Bạch Nhạc rất rõ, từ lúc bắt đầu Ngô Tuyết Tùng đã không có ý tốt, thậm chí là đã tính sẵn việc giết người diệt khẩu rồi. Nếu như vậy, Bạch Nhạc muốn bán đứng Ngô Tuyết Tùng đương nhiên cũng sẽ không có chút áy náy nào cả.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tô Nhan đương nhiên biết rất rõ kết quả khi va chạm vào sát trận của Thanh Vương Lăng.
Chỉ là so với lần trước, lần này Tô Nhan còn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Tô Nhan có thể khẳng định, có rất nhiều người đã xâm nhập vào Thanh Vương Lăng, hơn nữa những người này không hề yếu.
Nếu là lúc trước, Tô Nhan đương nhiên không muốn có người đến tranh đoạt Thanh Vương Bí Tàng với mình, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
Tô Nhan không biết Bạch Nhạc đã gặp phải chuyện gì trong Thanh Vương Điện, nhưng lâu như vậy mà Bạch Nhạc vẫn chưa ra ngoài, nàng ta liền biết mọi chuyện đã rắc rối rồi.
Tình hình này đối với Tô Nhan mà nói, dù là ở đây hay ở Thanh Vương Bí Tàng thì cũng là nấm mồ tràn đầy sát khí.
Vào thời khắc này, trong đầu Tô Nhan đột nhiên lướt qua vô số ý nghĩ.
Nàng ta vẫn muốn ở đây đợi Bạch Nhạc, nhưng trong lòng cũng thầm hiểu được chắn chắn trong những người xâm nhập vào Thanh Vương Lăng sẽ nhanh chóng có kẻ xông vào nơi này, mà việc này đối với nàng ta chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nàng ta không muốn bất kỳ ai biết việc mình đã sớm vào được Thanh Vương Lăng, càng không muốn người khác biết Bạch Nhạc cũng đã vào Thanh Vương Lăng.
Như vậy, nếu tiếp tục ở lại chỗ này sẽ cực kỳ ngu ngốc, không bằng nhanh chóng rút lui, sau đó giả vờ như vừa mới vào, đảo lộn thị phi, rồi từ từ nghe ngóng tin tức.
Tô Nhan nghĩ đến đây liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Thanh Vương Điện, sau đó nàng ta án theo sự quen thuộc mấy ngày nay của mình với Thanh Vương Lăng, rất nhanh đã an toàn ra ngoài.
…
Keng!!!
Bạch Nhạc rút kiếm rất nhanh, đúng vào thời khắc quan trọng khi sát trận bị va chạm. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã chém xuống quan tài.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, quan tài Thanh Vương bị một nhát kiếm này chém ra vết nứt dài ba tấc.
Trên quan tài Thanh Vương tràn ra một màn ánh sáng, trung hòa sức mạnh của cả thanh kiếm lớn, bằng không với sức mạnh của Hỗn Ngô Kiếm, một kiếm này có thể trực tiếp chém đứt quan tài.
- Tiểu tử, ngươi tìm chết!!!
Giọng nói kiếm linh đột ngột vang lên, một ánh sáng kiếm màu xanh đáng sợ chém về phía Bạch Nhạc.
Ầm…
Phản xạ của Bạch Nhạc rất nhanh, tay cầm kiếm của hắn hơi giương lên, nhanh chóng đón lấy ánh kiếm xanh rồi dựa vào sự cứng chắc của Hỗn Ngô Kiếm mà dễ dàng chém nát nó.
Một kiếm này, khiến tâm Bạch Nhạc bình tĩnh.
Thanh Vương Kiếm không ở đây, ánh kiếm rơi xuống làm sao có thể so được với uy lực của Hỗn Ngô Kiếm.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên một nụ cười châm chọc, lãnh đạm nói:
- Sức mạnh mà ngươi có thể điều động là có hạn phải không? Sử dụng càng nhiều, sức mạnh của ngươi sẽ càng yếu, vì vậy ngươi chắc chắn phải giam ta ở trong nơi này chứ gì?
- Nói nhảm, ta đường đường là kiếm linh Thanh Vương, tài nguyên sức mạnh của cả Thanh Vương Lăng làm sao ngươi có thể sử dụng hết được. Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự không làm gì được ngươi sao?
Trong mắt Bạch Nhạc không hề có chút sợ hãi, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi thật sự là kiếm linh, ta đương nhiên sẽ không làm gì được ngươi, nhưng ngươi không nên đưa ta đến trước quan tài của ngươi, ngươi nói đúng không? Thanh Vương điện hạ?!
Bốn chữ cuối cùng, kinh thiên động địa.
Một trong chín vị vương của vương triều Đại Càn, Thanh Vương mạnh mẽ được mệnh danh là người tuyệt đỉnh nhất trong miệng thế gian.
Kẻ vốn đã chết từ hàng ngàn năm trước… Thanh Vương.
Nháy mắt, bốn phía gần như rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, âm thanh trầm thấp mới lần nữa vang lên:
- Tiểu tử, làm sao ngươi đoán được thân phận của bản vương?
Âm thanh đó sao có thể là kiếm linh được, đấy vốn dĩ là thần hồn của Thanh Vương.
Lúc trước Bạch Nhạc không nhận ra, ông ta đương nhiên sẽ không quan tâm mà nói dối, nhưng một khi bị Bạch Nhạc vạch trần, với sự kiêu ngạo của Thanh Vương, đương nhiên không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Chỉ là ông ta không sao hiểu được, một tiểu tử mới Linh Phủ Cảnh làm sao có thể nhìn thấu được thân phận của mình?
Nghe thấy lời của đối phương, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cũng cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Nói thật cho dù sớm đoán được kết quả này, nhưng trên thực tế lúc đối phương thực sự thừa nhận, trong lòng Bạch Nhạc đồng thời vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Đó là Thanh Vương đấy!!! Vị Thanh Vương vang vọng thiên hạ cả hàng nghìn năm trước vậy mà vẫn còn sống, chuyện này cũng vượt qua quá sức tưởng tượng rồi.
Nếu như liên hệ với tình hình của Thanh Vương Lăng, thật sự không khó để đoán ra thân phận của Thanh Vương, trên thực tế nếu như Thanh Vương chỉ chết đi trong khoảng thời gian mấy chục năm hoặc hơn trăm năm, rất dễ dàng khiến người đoán được kết quả này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đối phương đã chết được cả nghìn năm rồi.
Phải biết rằng dưới mắt người khác, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh nhất cũng không thể nào sống tới được mấy nghìn năm.
Vị thánh nữ Đạo Lăng giết chết Thanh Vương năm xưa đến bây giờ sớm đã không còn sống nữa.
Dưới tình hình này, đương nhiên không có ai đoán Thanh Vương vẫn còn sống.
Nhưng Bạch Nhạc không giống vậy.
Hắn có thể đoán được thân phận của Thanh Vương, nguyên nhân đa phần bắt nguồn từ Thông Thiên ma quân.
Trong trận chiến núi Đạo Lăng, Thông Thiên ma quân bị tổn hại thân xác, chỉ còn lại một phần thần hồn. Ông ta mang theo Hỗn Ngô Kiếm chạy trốn khỏi núi Đạo Lăng đến Linh Tê Kiếm Tông, sau đó dùng sức mạnh thần hồn cuối cùng còn sót lại đánh bại Vân Mộng Chân, rồi truyền Thông Thiên Ma Công cho Bạch Nhạc.
Lúc đầu Bạch Nhạc còn không biết chuyện đó có ý gì, nhưng cùng với việc tu luyện thăng cấp Thông Thiên Ma Công, hắn lại ý thức được, thật ra lúc đó Thông Thiên Ma Quân có thể lựa chọn đoạt xá, chiếm dụng cơ thể của hắn để tiếp tục sống. Chỉ là cuối cùng Thông Thiên Ma Quân lại dứt khoát từ bỏ ý nghĩ đoạt xá ấy mà rời khỏi thế giới này.
Sau khi Bạch Nhạc hiểu ra chuyện này, hắn không hề có chút địch ý nào với Thông Thiên Ma Quân, mà thật lòng cảm kích công ơn truyền đạo của ông ta, trong lòng cũng thầm công nhận vị sư tôn này.
Mà điều này khiến Bạch Nhạc nhận ra được, một nhân vật tuyệt đỉnh như Thông Thiên Ma Quân chỉ cần không muốn chết thì đều có cách giữ được mạng.
Ngô Tuyết Tùng đã từng nói, năm xưa Thanh Vương thất bại trong tay Đạo Lăng thánh nữ, nhưng ông ta không chết ngay mà sau đó mới chết, chuyện này khiến Bạch Nhạc ý thức được, với thực lực của Thanh Vương, nếu ông ta dùng những thủ thuật đặc biệt để che giấu thì việc dùng một thần hồn kéo dài mấy nghìn năm không biến mất cũng không phải không có khả năng.
Cũng bởi vậy nên Bạch Nhạc mới dám to gan thử một lần, ai ngờ lần thử này lại thử ra được chân tướng.
Đương nhiên những chi tiết bên trong, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không giải thích với đối phương.
- Mấy nghìn năm rồi, không ngờ trên thế gian còn có người có thể đoán được thân phận của bản vương. Ngươi biết biệt hiệu năm đó của bản vương là gì không? Ha ha, tiểu tử, biệt hiệu của bản vương chính Thanh Vương Bất Tử, làm sao dễ chết như vậy được?
- Tiểu tử, bản vương buộc phải thừa nhận, ngươi khá đấy!!!
Giọng nói của Thanh Vương lại vang lên lần nữa, ngập tràn mê hoặc:
- Ngươi tên là Bạch Nhạc đúng không? Bản vương với ngươi làm một giao dịch nhé, thế nào?
Thanh Vương Bất Tử, cách xưng hô này thật sự khiến Bạch Nhạc có hơi kinh ngạc.
Đối phương có thể bố trí một Thanh Vương Lăng như này, lại vượt qua được khoảng thời gian mấy nghìn năm mà sống đến hiện tại, xem như cũng đã xứng đáng với hai chữ bất tử rồi.
Trong lòng Bạch Nhạc vô cùng kiêng dè đối với Thanh Vương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dựa vào chút thực lực này của mình, muốn đối phó với Thanh Vương chỉ sợ là chẳng có kết quả tốt lành gì.
Có lẽ ở một trình độ nào đó, bản thân hắn thật sự có thể uy hiếp được Thanh Vương, nhưng nếu muốn đọ đến cùng, thì người chết chắc chắn là hắn.
Cho dù có đồng quy vu tận thì cũng không phải là chuyện mà Bạch Nhạc muốn.
Bạch Nhạc trước giờ không phải kiểu cứng đầu cứng cổ, chỉ cần đừng đụng vào giới hạn của hắn, tạm thời làm ra những việc nhượng bộ một chút cũng chẳng có gì không được, nếu không hắn cũng không vì nghe sự sắp xếp của Ngô Tuyết Tùng mà xuất hiện ở đây.
Lông mày Bạch Nhạc khẽ nhướng, hắn đổi sang dáng vẻ cung kính, nói:
- Tiểu tử chỉ là muốn tìm đường sống mà thôi, Thanh Vương có lời gì cứ việc nói rõ.
Thanh Vương vô cùng hài lòng với thái độ của Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Muốn sống cũng không khó, chỉ cần ngươi làm theo lời dặn dò của bản vương, bản vương không những không làm hại ngươi mà còn đưa ngươi ra ngoài an toàn, còn tặng ngươi một cuộc sống khó có được được.
Nói đến đây, trong giọng của Thanh Vương lộ ra mấy phần kiêu ngạo:
- Bản vương được mệnh danh là Thanh Vương Bất Tử, tách biệt với Thanh Châu, mặc dù bại dưới tay của Đạo Lăng thánh nữ nhưng đương nhiên cũng lưu lại không ít bảo vật. Những thứ bên ngoài mà lúc trước ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là những món đồ chơi để che tai mắt người bên ngoài mà thôi, sao có thể là kho báu bí mật của bản vương được?!
- Bạch Nhạc, chỉ cần người làm theo lời dặn dò của bản vương, khi bản vương thoát được khổ nạn thì Thanh Vương Bí Tàng sẽ tặng cho ngươi, thế nào?
Bạch Nhạc nghe nhắc đến Thanh Vương Bí Tàng cũng không có chút dao động nào, chỉ là vẫn cẩn trọng như cũ, hỏi:
- Không biết Thanh Vương có yêu cầu gì, xin mời nói ra!
- Rất đơn giản.
Thanh Vương trầm giọng, nói:
- Bổn vương muốn ngươi nghĩ cách dụ tên hoàng tử của hoàng thất Đại Càn vào đây, để hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
- Thanh Vương, Thập Tam hoàng tử không phải đã mang hồn huyết đến rồi sao?
Bạch Nhạc cầm bình ngọc trên tay, có phần không hiểu.
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Bản vương cần hồn huyết làm gì, cái bản vương cần là đích thân hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
Hai câu này có vẻ chỉ khác biệt hai chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn khác nhau.
Đến thời khắc này, trong lòng Bạch Nhạc dường như đã hiểu ra dụng ý của Thanh Vương.
Đoạt xá.
Mấy nghìn năm trôi qua, cho dù Thanh Vương có dùng thủ đoạn gì để chống đỡ đến hiện tại, thì thi thể của ông ta sớm đã hoàn toàn mất đi sự sống, không thể dùng cải tử hồi sinh được nữa.
Cách duy nhất chính là đoạt xá.
Trước đây, Thanh Vương thậm chí còn dùng máu tươi của mình bôi lên quan tài, e cũng đã nghĩ đến việc đoạt xá, chỉ là bản thân Bạch Nhạc không phải là lựa chọn tốt nhất thôi.
Vị hoàng tử Đại Càn Ngô Tuyết Tùng này có liên quan đến vấn đề huyết mạch, e rằng đây mới chính là mục tiêu tốt nhất trong lòng Thanh Vương.
Nếu như Ngô Tuyết Tùng thẳng thắn nói ra chứ không che giấu gì với Bạch Nhạc, vậy thì Bạch Nhạc đương nhiên dù chết cũng không phụ lòng, nhưng bây giờ Bạch Nhạc rất rõ, từ lúc bắt đầu Ngô Tuyết Tùng đã không có ý tốt, thậm chí là đã tính sẵn việc giết người diệt khẩu rồi. Nếu như vậy, Bạch Nhạc muốn bán đứng Ngô Tuyết Tùng đương nhiên cũng sẽ không có chút áy náy nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.