Chương 254: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội
Phiêu Linh Huyễn
26/04/2022
Trường phong ba cứ thế tiêu tan trong vô hình.
Lập tức bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, tiệc rượu vốn được chuẩn bị sẵn tự nhiên không thể tiếp tục, tạm biệt một phen, Bạch Nhạc trực tiếp đi ra Thất Tinh Tông.
Hà Tương Tư vốn muốn rời đi theo Bạch Nhạc, lại bị Bạch Nhạc lấy lý do thương thế chưa lành ngăn lại.
Trong lòng Hà Tương Tư cũng rõ ràng, trải qua khảo nghiệm ở Thất Tinh Tháp, nàng đã cách Tinh Cung Cảnh chỉ nửa bước ngắn ngủi, so với rời đi ngay bây giờ, chẳng bằng ở lại tông môn đột phá đến Tinh Cung rồi tính.
Ở Thất Tinh Tông, dù là đệ tử chân truyền đều không được tự tiện rời tông quá lâu, nhưng một khi bước đến Tinh Cung, vậy liền không việc gì phải kiêng kỵ.
Chỉ là, trong lòng Dương Bằng vẫn một mực có chút bất an, đợi sau khi Bạch Nhạc rời đi, liền một đường đến thẳng chỗ Tinh Hà lão tổ.
Mặc dù không biết vấn đề đến cùng xuất hiện ở đâu, nhưng Dương Bằng cứ cảm thấy, tựa hồ tông chủ xử phạt Bạch Nhạc quá nhẹ, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng sát phạt quyết đoán của tông chủ trong lòng hắn.
So với người khác, Dương Bằng vốn là hoàn khố có tiếng trong Thất Tinh Tông, vô luận gặp chuyện gì tự mình không giải quyết được, hoặc là nghĩ không thông, tùy thời đều có thể tìm Tinh Hà lão tổ để hỏi.
Đối với người khác mà nói, Tinh Hà lão tổ tựa hồ là tồn tại cao không thể chạm, nhưng với Dương Bằng, đó lại là lão đầu tử nhà hắn, nửa điểm thần bí đều không có.
Một đường xông thẳng đến cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khoái tốc kể lại một lượt đầu đuôi sự thể cho Tinh Hà lão tổ nghe, sau đó mới uống tranh thủ uống một hớp nước trà, hỏi:
- Lão đầu tử, ngươi nói xem có phải ta đa tâm rồi không?
Yên ắng nghe Dương Bằng nói xong, trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn vào mắt Dương Bằng, thần tình nhiều thêm mấy phần an vui.
- Hay lắm, tiểu Bằng nhi nhà ta rốt cục học được tự hỏi! Ngươi có thể nghĩ tới điều này, vậy đã rất tốt.
- Lão đầu tử, ý ngươi là trong này thật có vấn đề?
Tức thì, sắc mặt Dương Bằng hơi biến, không cố được uống trà, vội vàng hỏi.
- Đừng có gấp, lão tổ từ từ giải thích cho ngươi.
Hơi khoát tay, tỏ ý Dương Bằng đừng sốt ruột, trong mắt Tinh Hà lão tổ hiện ra vẻ từ ái, chậm rãi nói:
- Ngươi nhất thời không nghĩ thông cũng là điều bình thường, từ nhỏ đến lớn, ngươi căn bản chưa từng ăn qua khổ, thậm chí chưa từng gặp phải nguy hiểm thực sự, tự nhiên không biết được nhân tâm hiểm ác.
- Ngươi không ngại đổi vị trí ngẫm nghĩ mà xem, nếu ngươi tông chủ Thất Tinh Tông, lại nên xử trí chuyện hôm nay như thế nào?
Nhìn vào Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng hỏi.
Dương Bằng tư chất bình thường, tính cách lại hoạt bát, căn bản không trầm tĩnh tập trung tu luyện được, Tinh Hà lão tổ rất rõ ràng, đời này Dương Bằng khó mà có được cơ hội trở thành cường giả đỉnh cấp. Vậy nên, ngay từ đầu hắn liền dung túng, mục đích chính là muốn cho Dương Bằng đi lên một con đường khác.
Tỷ như. . . Chấp chưởng Thất Tinh Tông!
Như thế, dẫn đường cho Dương Bằng tự suy tư tìm hiểu, tự nhiên càng có ý nghĩa hơn trực tiếp nói cho hắn biết chân tướng.
Nghe được lời này của Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng bất giác chăm chú suy ngẫm, trầm ngâm hồi lâu, đợi sau khi triệt để hồi thần lại mới mới chậm rãi mở miệng nói:
- Rất khó làm, có Đạo Lăng Thiên Tông nhúng tay, lại có nhiều người như vậy nhìn vào, phạt nặng không được! Hơn nữa, nếu thật phạt năng, sợ rằng sẽ tổn hại đến cảm tình giữa Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông chúng ta. . . Nhưng mà, nếu cứ vậy nhè nhẹ bỏ qua thì cũng không được, rốt cuộc Bạch Nhạc đã giết đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, dù Mạc Vân Tô có lỗi trước thì cũng tới lượt hắn ra tay xử lý.
Cười khổ một tiếng, Dương Bằng lắc đầu nói:
- Lão tổ, ta không nghĩ ra được nên xử trí thế nào.
Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói:
- Quá nông cạn, những thứ ngươi nhìn thấy còn quá ít, không ngại nghĩ nhiều thêm xem sao. . . Rất nhiều chuyện vốn không tồn tại riêng biệt! Nhớ kỹ, phúc họa luôn gắn liền với nhau!
- Phúc họa?
Vô thức lặp lại câu này, Dương Bằng lần nữa sa vào trầm tư.
...
Nhìn thi thể đệ tử yêu, nét mặt Bùi Văn Hải vô cùng âm trầm.
Nhiều năm vậy rồi, dưới tay hắn chỉ có mỗi Mạc Vân Tô là đệ tử, nhưng ai có thể ngờ, ngay ở trong tông môn, đệ tử hắn lại bị người giết chết, còn là giết chết trước mặt Thích Hướng Kính.
- Thích huynh, cục tức này, ta nuốt không trôi!
Trong mắt chớp qua một mạt sát cơ rét lạnh, Bùi Văn Hải trầm giọng nói.
- Đừng vội, ngươi là gấp quá sẽ loạn! Ngươi thật tưởng tông chủ chỉ xử phạt nhẹ nhàng thế thôi ư?
Cười lạnh một tiếng, Thích Hướng Kính ở bên âm hiểm mở miệng nói.
- Sao lại nói thế?
Hơi ngớ, Bùi Văn Hải nghi hoặc hỏi.
- Từ ngoài mặt thì thấy, chuyện này tựa hồ đã kết thúc, nhưng trên thực tế, há lại đơn giản như vậy.
Lắc đầu, Thích Hướng Kính giải thích:
- Đối với tiểu súc sinh kia mà nói, bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, ý nghĩa trọng yếu nhất nằm ở chỗ, hắn ngay lập tức sẽ mất đi Thất Tinh Tông che chở!
Một câu đơn giản, lại giống như thiểm điện chẻ xuống, nháy mắt thức tỉnh Bùi Văn Hải.
- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
..
- Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa? !
Trầm tư chừng khoảng một chung trà, trong lòng Dương Bằng đột nhiên chợt hiện linh quang, bất giác thất thanh kêu lên.
Nghe được Dương Bằng hồi đáp, Tinh Hà lão tổ an vui gật gật đầu:
- Không sai! Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
- Hai thứ này vốn không phải chuẩn bị cho Bạch Nhạc, mà là cơ duyên xảo hợp, hắn vừa khéo lấy được mà thôi!
Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng giải thích:
- Vô luận là Văn Trạch hay Mạc Vô Tình được đến những thứ này, tự nhiên không có gì phải bận tâm, khăng khăng người được đến những thứ này lại là Bạch Nhạc, Bạch Nhạc lại không muốn bái nhập bản tông.
Nghe đến đó, Dương Bằng há còn không hiểu được.
Bạch Nhạc không có nửa điểm bối cảnh, Linh Tê Kiếm Tông cũng xa tại Duyện Châu, căn bản không che chở được cho Bạch Nhạc, không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, ở Thanh Châu, Bạch Nhạc có thể nói như bèo không rễ, không có nửa điểm căn cơ.
Lúc còn ở Thất Tinh Tông, dù là ai cũng không dám có mưu đồ ngay dưới mí mắt Tinh Hà lão tổ, nhưng một khi Bạch Nhạc ly khai Thất Tinh Tông, vậy liền khác.
Vô luận là Linh Khư Quả thượng phẩm hay Huyết Ảnh Ngoa, thứ nào cũng là bảo vật đủ khiến cường giả Tinh Cung Cảnh đỏ mắt, mê hoặc như thế, hoàn toàn có thể khiến bọn hắn bí quá hoá liều.
Nếu Bạch Nhạc bước đến Tinh Cung Cảnh thì còn đỡ, khăng khăng lại chỉ có thực lực Linh Phủ trung kỳ, dù hắn có biểu hiện kinh diễm đến đâu, cũng căn bản khó mà ngăn cản tham lam dục vọng của người có tâm.
- Đạo lý thực ra không phức tạp, nếu cho Bạch Nhạc thêm chút thời gian, đoán rằng chính hắn đều có thể hiểu ra! Đây cũng là lý do vì sao lão phu đích thân tuyên bố, ban cho hắn thân phận khách khanh Thất Tinh Tông. Đáng tiếc, tính tình quá gấp, căn bản không để ý tới hậu quả! Giết Mạc Vân Tô, chính là tự đứt đường lui, triệt để mất đi bình chướng che chở, trực tiếp bạo lộ bản thân giữa hiểm nguy.
- Bạch Nhạc vừa rời khỏi Thất Tinh Tông, tin tức sẽ như mọc cánh, thông qua đủ mọi đường lối truyền đi ra, bây giờ cao thủ chặn giết sợ rằng đã bố khắp trên đường hắn về lại Thanh Châu phủ.
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Tinh Hà lão tổ thản nhiên mở miệng nói.
…
Lập tức bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, tiệc rượu vốn được chuẩn bị sẵn tự nhiên không thể tiếp tục, tạm biệt một phen, Bạch Nhạc trực tiếp đi ra Thất Tinh Tông.
Hà Tương Tư vốn muốn rời đi theo Bạch Nhạc, lại bị Bạch Nhạc lấy lý do thương thế chưa lành ngăn lại.
Trong lòng Hà Tương Tư cũng rõ ràng, trải qua khảo nghiệm ở Thất Tinh Tháp, nàng đã cách Tinh Cung Cảnh chỉ nửa bước ngắn ngủi, so với rời đi ngay bây giờ, chẳng bằng ở lại tông môn đột phá đến Tinh Cung rồi tính.
Ở Thất Tinh Tông, dù là đệ tử chân truyền đều không được tự tiện rời tông quá lâu, nhưng một khi bước đến Tinh Cung, vậy liền không việc gì phải kiêng kỵ.
Chỉ là, trong lòng Dương Bằng vẫn một mực có chút bất an, đợi sau khi Bạch Nhạc rời đi, liền một đường đến thẳng chỗ Tinh Hà lão tổ.
Mặc dù không biết vấn đề đến cùng xuất hiện ở đâu, nhưng Dương Bằng cứ cảm thấy, tựa hồ tông chủ xử phạt Bạch Nhạc quá nhẹ, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng sát phạt quyết đoán của tông chủ trong lòng hắn.
So với người khác, Dương Bằng vốn là hoàn khố có tiếng trong Thất Tinh Tông, vô luận gặp chuyện gì tự mình không giải quyết được, hoặc là nghĩ không thông, tùy thời đều có thể tìm Tinh Hà lão tổ để hỏi.
Đối với người khác mà nói, Tinh Hà lão tổ tựa hồ là tồn tại cao không thể chạm, nhưng với Dương Bằng, đó lại là lão đầu tử nhà hắn, nửa điểm thần bí đều không có.
Một đường xông thẳng đến cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khoái tốc kể lại một lượt đầu đuôi sự thể cho Tinh Hà lão tổ nghe, sau đó mới uống tranh thủ uống một hớp nước trà, hỏi:
- Lão đầu tử, ngươi nói xem có phải ta đa tâm rồi không?
Yên ắng nghe Dương Bằng nói xong, trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn vào mắt Dương Bằng, thần tình nhiều thêm mấy phần an vui.
- Hay lắm, tiểu Bằng nhi nhà ta rốt cục học được tự hỏi! Ngươi có thể nghĩ tới điều này, vậy đã rất tốt.
- Lão đầu tử, ý ngươi là trong này thật có vấn đề?
Tức thì, sắc mặt Dương Bằng hơi biến, không cố được uống trà, vội vàng hỏi.
- Đừng có gấp, lão tổ từ từ giải thích cho ngươi.
Hơi khoát tay, tỏ ý Dương Bằng đừng sốt ruột, trong mắt Tinh Hà lão tổ hiện ra vẻ từ ái, chậm rãi nói:
- Ngươi nhất thời không nghĩ thông cũng là điều bình thường, từ nhỏ đến lớn, ngươi căn bản chưa từng ăn qua khổ, thậm chí chưa từng gặp phải nguy hiểm thực sự, tự nhiên không biết được nhân tâm hiểm ác.
- Ngươi không ngại đổi vị trí ngẫm nghĩ mà xem, nếu ngươi tông chủ Thất Tinh Tông, lại nên xử trí chuyện hôm nay như thế nào?
Nhìn vào Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng hỏi.
Dương Bằng tư chất bình thường, tính cách lại hoạt bát, căn bản không trầm tĩnh tập trung tu luyện được, Tinh Hà lão tổ rất rõ ràng, đời này Dương Bằng khó mà có được cơ hội trở thành cường giả đỉnh cấp. Vậy nên, ngay từ đầu hắn liền dung túng, mục đích chính là muốn cho Dương Bằng đi lên một con đường khác.
Tỷ như. . . Chấp chưởng Thất Tinh Tông!
Như thế, dẫn đường cho Dương Bằng tự suy tư tìm hiểu, tự nhiên càng có ý nghĩa hơn trực tiếp nói cho hắn biết chân tướng.
Nghe được lời này của Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng bất giác chăm chú suy ngẫm, trầm ngâm hồi lâu, đợi sau khi triệt để hồi thần lại mới mới chậm rãi mở miệng nói:
- Rất khó làm, có Đạo Lăng Thiên Tông nhúng tay, lại có nhiều người như vậy nhìn vào, phạt nặng không được! Hơn nữa, nếu thật phạt năng, sợ rằng sẽ tổn hại đến cảm tình giữa Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông chúng ta. . . Nhưng mà, nếu cứ vậy nhè nhẹ bỏ qua thì cũng không được, rốt cuộc Bạch Nhạc đã giết đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, dù Mạc Vân Tô có lỗi trước thì cũng tới lượt hắn ra tay xử lý.
Cười khổ một tiếng, Dương Bằng lắc đầu nói:
- Lão tổ, ta không nghĩ ra được nên xử trí thế nào.
Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói:
- Quá nông cạn, những thứ ngươi nhìn thấy còn quá ít, không ngại nghĩ nhiều thêm xem sao. . . Rất nhiều chuyện vốn không tồn tại riêng biệt! Nhớ kỹ, phúc họa luôn gắn liền với nhau!
- Phúc họa?
Vô thức lặp lại câu này, Dương Bằng lần nữa sa vào trầm tư.
...
Nhìn thi thể đệ tử yêu, nét mặt Bùi Văn Hải vô cùng âm trầm.
Nhiều năm vậy rồi, dưới tay hắn chỉ có mỗi Mạc Vân Tô là đệ tử, nhưng ai có thể ngờ, ngay ở trong tông môn, đệ tử hắn lại bị người giết chết, còn là giết chết trước mặt Thích Hướng Kính.
- Thích huynh, cục tức này, ta nuốt không trôi!
Trong mắt chớp qua một mạt sát cơ rét lạnh, Bùi Văn Hải trầm giọng nói.
- Đừng vội, ngươi là gấp quá sẽ loạn! Ngươi thật tưởng tông chủ chỉ xử phạt nhẹ nhàng thế thôi ư?
Cười lạnh một tiếng, Thích Hướng Kính ở bên âm hiểm mở miệng nói.
- Sao lại nói thế?
Hơi ngớ, Bùi Văn Hải nghi hoặc hỏi.
- Từ ngoài mặt thì thấy, chuyện này tựa hồ đã kết thúc, nhưng trên thực tế, há lại đơn giản như vậy.
Lắc đầu, Thích Hướng Kính giải thích:
- Đối với tiểu súc sinh kia mà nói, bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, ý nghĩa trọng yếu nhất nằm ở chỗ, hắn ngay lập tức sẽ mất đi Thất Tinh Tông che chở!
Một câu đơn giản, lại giống như thiểm điện chẻ xuống, nháy mắt thức tỉnh Bùi Văn Hải.
- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
..
- Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa? !
Trầm tư chừng khoảng một chung trà, trong lòng Dương Bằng đột nhiên chợt hiện linh quang, bất giác thất thanh kêu lên.
Nghe được Dương Bằng hồi đáp, Tinh Hà lão tổ an vui gật gật đầu:
- Không sai! Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
- Hai thứ này vốn không phải chuẩn bị cho Bạch Nhạc, mà là cơ duyên xảo hợp, hắn vừa khéo lấy được mà thôi!
Tinh Hà lão tổ nhẹ giọng giải thích:
- Vô luận là Văn Trạch hay Mạc Vô Tình được đến những thứ này, tự nhiên không có gì phải bận tâm, khăng khăng người được đến những thứ này lại là Bạch Nhạc, Bạch Nhạc lại không muốn bái nhập bản tông.
Nghe đến đó, Dương Bằng há còn không hiểu được.
Bạch Nhạc không có nửa điểm bối cảnh, Linh Tê Kiếm Tông cũng xa tại Duyện Châu, căn bản không che chở được cho Bạch Nhạc, không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, ở Thanh Châu, Bạch Nhạc có thể nói như bèo không rễ, không có nửa điểm căn cơ.
Lúc còn ở Thất Tinh Tông, dù là ai cũng không dám có mưu đồ ngay dưới mí mắt Tinh Hà lão tổ, nhưng một khi Bạch Nhạc ly khai Thất Tinh Tông, vậy liền khác.
Vô luận là Linh Khư Quả thượng phẩm hay Huyết Ảnh Ngoa, thứ nào cũng là bảo vật đủ khiến cường giả Tinh Cung Cảnh đỏ mắt, mê hoặc như thế, hoàn toàn có thể khiến bọn hắn bí quá hoá liều.
Nếu Bạch Nhạc bước đến Tinh Cung Cảnh thì còn đỡ, khăng khăng lại chỉ có thực lực Linh Phủ trung kỳ, dù hắn có biểu hiện kinh diễm đến đâu, cũng căn bản khó mà ngăn cản tham lam dục vọng của người có tâm.
- Đạo lý thực ra không phức tạp, nếu cho Bạch Nhạc thêm chút thời gian, đoán rằng chính hắn đều có thể hiểu ra! Đây cũng là lý do vì sao lão phu đích thân tuyên bố, ban cho hắn thân phận khách khanh Thất Tinh Tông. Đáng tiếc, tính tình quá gấp, căn bản không để ý tới hậu quả! Giết Mạc Vân Tô, chính là tự đứt đường lui, triệt để mất đi bình chướng che chở, trực tiếp bạo lộ bản thân giữa hiểm nguy.
- Bạch Nhạc vừa rời khỏi Thất Tinh Tông, tin tức sẽ như mọc cánh, thông qua đủ mọi đường lối truyền đi ra, bây giờ cao thủ chặn giết sợ rằng đã bố khắp trên đường hắn về lại Thanh Châu phủ.
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Tinh Hà lão tổ thản nhiên mở miệng nói.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.