Chương 290: Thông Thiên Ma Quân che chở
Phiêu Linh Huyễn
04/05/2022
Trốn ra Bạch gia, dây thần kinh trong đầu Bạch Nhạc lại vẫn một mực căng cứng, không hề có dấu hiệu thả lỏng.
Ngay từ thời điểm quyết định đi về Thanh Châu Thành, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã rõ ràng, chuyến đi này, nguy hiểm nhất tuyệt đối không phải gặp được bao nhiêu cao thủ Tinh Cung Cảnh trong Bạch gia, mà là vị phủ chủ tọa trấn Thanh Châu Thành kia.
Hôm nay đả bại Tinh Cung ở Bạch gia, nếu không phải người khác nhúng tay, hắn thậm chí có khả năng trực tiếp đánh chết Bùi Văn Hải! Sau đó ung dung thoát thân trước mặt đám cao thủ chính đạo vây công, điều này nhìn qua có vẻ rất hả giận, nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn không phải như thế.
Trọn cả quá trình nguy hiểm vượt xa Bạch Nhạc dự đoán, bởi vì từ đầu đến cuối không thấy có bất kỳ cao thủ ma đạo nào lộ diện cả!
Điều này tự nhiên không phải vì trong Thanh Châu không có cao thủ ma đạo, mà là vì, tất cả cường giả Tinh Cung Cảnh ma đạo đều không nguyện tùy tiện xuất hiện trong Thanh Châu Thành, hoặc nói cách khác, chí ít không muốn ra tay ngay trước mắt bao người.
Hết thảy điều này đều xuất phát từ vị phủ chủ Thanh Châu Thành kia!
Trên đời này, chuyện tốt chưa chắc có thể cứ nghĩ là được, nhưng chuyện xấu lại thường thường vừa nói liền trúng!
Gần như ngay khi Bạch Nhạc chạy ra Bạch gia, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
Chớp mắt, một mạt kiếm quang khủng bố từ trên trời chẻ xuống.
- Yến Bắc Thần, ngươi tưởng Thanh Châu Thành này là chỗ nào, mặc ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Một thân áo xám, Ngô Tuyết Tùng đạp kiếm lao đến, cứ vậy xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc, chắn ngang lối đi.
Hít sâu một hơi, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên hơi nhảy, nhưng ngoài mặt lại vẫn hờ hững như thường:
- Nghe thanh danh phủ chủ Thanh Châu Phủ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!
- Lấy Linh Phủ Cảnh đả bại Tinh Cung, ngươi cũng không cô phụ thịnh danh truyền nhân Ma Quân.
Nhàn nhạt đáp một câu, Ngô Tuyết Tùng tùy ý giơ tay ngang ngực, tựa hồ không có bất kỳ dấu hiệu muốn ra tay nào, nhưng Bạch Nhạc lại có thể cảm nhận được, sát ý trên người đối phương càng lúc càng nặng.
Không chút khoa trương mà nói, khắc này, Bạch Nhạc thậm chí bước đều không dám bước.
Trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần lúc này hắn dám lộ ra nửa điểm dấu hiệu muốn chạy trốn, chờ đợi hắn tất sẽ là một kích lôi đình của đối phương!
Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc rất rõ ràng, một kiếm này sợ rằng hắn không đỡ nổi.
Đấy không phải là nói thực lực Ngô Tuyết Tùng cường đại đến mức khiến Bạch Nhạc một kiếm đều không tiếp được.
Trên thực tế, riêng luận thực lực, Ngô Tuyết Tùng chắc cũng chỉ tương đương Phá Nam Phi, chưa hẳn mạnh hơn cường giả Tinh Cung Cảnh khác bao nhiêu! Nếu gặp phải ở nơi nào khác, Bạch Nhạc hoàn toàn đủ sức đánh một trận.
Hoặc nói cách khác, tối thiểu nếu hắn muốn đi, đối phương không ngăn được.
Nhưng vấn đề ở chỗ. . . Nơi này là Thanh Châu Thành!
Ngô Tuyết Tùng đã ngây ngốc trong Thanh Châu Thành này hơn mười năm.
Đến nay Bạch Nhạc vẫn nhớ như in, trước đây lúc Phá Nam Phi ý đồ huyết tế Thanh Châu, cuốn lấy huyết tế chi lực, huyết sắc gần như bao phủ trọn cả Thanh Châu Thành, Ngô Tuyết Tùng lại vẫn có thể điều động lực lượng Tiên Du Kiếm Trận, gắt gao ngăn Phá Nam Phi ở bên ngoài.
Đối mặt lực lượng như thế, trừ phi Bạch Nhạc triệt để bạo lộ thân phận, lấy ra Côn Ngô Kiếm toàn lực đánh một trận, bằng không căn bản không có nửa điểm dư địa để hoàn thủ.
- Ngô Tuyết Tùng, ngươi thật muốn ngăn ta trong Thanh Châu Thành?
Trong lòng sợ hãi, nhưng đến bước này, thần sắc trên mặt Bạch Nhạc lại càng thêm phần ung dung, lúc mở miệng, khóe môi thậm chí nhếch lên ý cười trào phúng không chút che đậy.
Chính câu nói kia khiến cho Ngô Tuyết Tùng thoáng chút ngập ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, thật lâu không lên tiếng.
Chắp hai tay sau lưng, Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:
- Ngô Tuyết Tùng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, lúc này, ngươi đại biểu chính ngươi, hay là đại biểu. . . Tiên Du Kiếm Cung!
Câu này càng khiến trong lòng Ngô Tuyết Tùng hơi lạnh!
Tiên Du Kiếm Cung!
Bốn chữ này, trước nay luôn là chỗ dựa lớn nhất của Ngô Tuyết Tùng, cũng là khởi nguồn cho lòng tin của hắn, nhưng mà, hắn làm sao cũng không ngờ, có ngày, bốn chữ này lại thành nhược điểm uy hiếp chính mình.
Chỉ vấn đề đơn giản như thế thôi, song Ngô Tuyết Tùng không dám đáp!
Trước đó hắn chỉ muốn lưu lại Yến Bắc Thần, nhưng đến khi thực sự chuẩn bị động thủ, thấy Bạch Nhạc ung dung đứng ở kia, lại hỏi ra vấn đề này, trong lòng Ngô Tuyết Tùng quả thực hơi sợ.
Gần như không thể tránh miễn, Ngô Tuyết Tùng lập tức nghĩ đến Phá Nam Phi!
Lúc trước huyết tế Thanh Châu, Yến Bắc Thần còn xa mới mạnh như bây giờ, thậm chí chỉ bằng một mình Cổ Hiên đã thiếu chút bức tử Yến Bắc Thần!
Khăng khăng, sau cùng được Phá Nam Phi mang đi, người sống sót lại là tên truyền nhân Ma Quân trước mắt này!
Chừng đó đã đủ khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.
Phá Nam Phi rốt cuộc chết thế nào?
Còn nữa, hai vị lão tổ kia đương sơ thật không nhận ra Cổ Hiên khi đó là giả?
Rất nhiều chuyện, đúng thật càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố!
Lúc này Ngô Tuyết Tùng hắn đang đại biểu chính mình, hay là đại biểu Tiên Du Kiếm Cung, vấn đề này, bản thân liền là uy hiếp mà Yến Bắc Thần dành cho hắn!
Không, có lẽ phải nói, đây thậm chí là uy hiếp nhắm đến Tiên Du Kiếm Cung!
Buồn cười không?
Nếu chỉ là cá nhân Yến Bắc Thần nói lời này, tự nhiên buồn cười, nhưng mà, giả như Thông Thiên Ma Quân thật chưa chết thì sao?
Lời này còn buồn cười nữa ư?
Giả như Thông Thiên Ma Quân thật không chết, vậy liền đồng nghĩa với, dù là Đạo Lăng Thiên Tông cũng không làm gì được hắn!
Xưa kia hắn có thể độc thân đi lên Đạo Lăng Sơn, ai dám đảm bảo, sau này hắn sẽ không vì truyền nhân mà bước lên Tiên Du Kiếm Cung?
Mặc dù cùng là thiên tông, nhưng trên thực tế, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, thực lực Tiên Du Kiếm Cung kém xa Đạo Lăng Thiên Tông.
Trận chiến Đạo Lăng Sơn, Đạo Lăng Thiên Tông trả giá thảm trọng cỡ nào, người trong thiên hạ rõ như ban ngày!
Thậm chí có thể nói, nếu không phải có trận chiến Đạo Lăng Sơn, Huyết Ảnh Ma Quân gì đó căn bản không dám ló đầu, càng đừng nói nghênh ngang trùng kiến Huyết Ảnh Ma Tông.
Nào sợ, khả năng chỉ là vạn nhất, vị Thông Thiên Ma Quân kia không chết, như vậy một khi hắn giết Yến Bắc Thần, lập tức liền sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Tiên Du Kiếm Cung, khi đó, hắn chính là tội nhân của Tiên Du Kiếm Cung!
Tội danh ấy. . . Hắn gánh không nổi!
Tâm tư điện chuyển, Ngô Tuyết Tùng không khỏi ngập ngừng.
Đương nhiên, bắt Yến Bắc Thần lại rồi xử trí sau, đấy cũng là một cách.
Nhưng mà, chuyện này vứt đi thì dễ dàng, nhưng một khi dính vào rồi còn muốn vứt sạch quan hệ, vậy lại khó.
Gần như đồng thời, Bạch Nhạc hừ nhẹ một tiếng, lần nữa đạp ra trước một bước, đi ra ngoài Thành Châu Thành ngay trước mặt Ngô Tuyết Tùng.
Tới nước này, Bạch Nhạc đành phải cược!
Cược Ngô Tuyết Tùng không dám cầm tánh mạng bản thân, thậm chí cầm tiền đồ Tiên Du Kiếm Cung ra đánh cược.
Hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh, bằng không một khi người khác chạy tới, dù Ngô Tuyết Tùng không muốn động thủ, vì mặt mũi, hắn cũng không còn lựa chọn khác.
Bước ra bước đầu tiên, tâm tạng Bạch Nhạc tưởng như nhảy vọt ra ngoài, nhưng đến bước thứ hai, bước thứ ba, Bạch Nhạc liền dần thả lòng.
Đôi khi chuyện trên đời chính là như vậy, chỉ cần mới đầu không thể hạ ngoan tâm đi cược, như vậy càng nghĩ sẽ càng do dự, cuối cùng không làm sao nhấc lên được dũng khí đi liều mạng.
Dù là vị phủ chủ Thanh Châu Phủ này cũng không ngoại lệ!
Đấy không phải là vì Ngô Tuyết Tùng không quyết đoán, mà là do thực lực và tầm nhìn quyết định.
Không đến Tinh Hải Cảnh, không phải cấp bậc lão tổ như Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân, liền không khả năng to gan làm ra được quyết định như thế.
Thân phận càng hiển hách, áp lực và trách nhiệm trên người lại càng nặng.
Không phải Ngô Tuyết Tùng bất kham, mà là cái tên Thông Thiên Ma Quân thực sự quá khủng bố! Dù đã chết rồi, chỉ cần không ai dám xác nhận, liền vẫn có thể che chở truyền nhân là Bạch Nhạc.
Có lẽ, trước khi chết Thông Thiên Ma Quân cũng đã đoán được điểm này, cho nên mới chết dứt khoát như thế, thậm chí chưa từng lưu lại nửa điểm vết tích.
Trừ hai phần đại lễ ngày đó ra, vị tuyệt đại Ma Quân này còn lưu cho truyền nhân là hắn cái gì nữa, vậy chỉ có thể đợi Bạch Nhạc sau này từ từ trải nghiệm.
Ngô Tuyết Tùng đứng ngây ngốc trên phố chừng một nén hương, sau đó mới thở dài một tiếng, yên ắng về lại phủ thành chủ.
Chuyện của truyền nhân Ma Quân này cứ để cho người Đạo Lăng Thiên Tông đau đầu là được rồi, không đến lượt hắn đi nhọc lòng làm gì.
…
Ngay từ thời điểm quyết định đi về Thanh Châu Thành, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã rõ ràng, chuyến đi này, nguy hiểm nhất tuyệt đối không phải gặp được bao nhiêu cao thủ Tinh Cung Cảnh trong Bạch gia, mà là vị phủ chủ tọa trấn Thanh Châu Thành kia.
Hôm nay đả bại Tinh Cung ở Bạch gia, nếu không phải người khác nhúng tay, hắn thậm chí có khả năng trực tiếp đánh chết Bùi Văn Hải! Sau đó ung dung thoát thân trước mặt đám cao thủ chính đạo vây công, điều này nhìn qua có vẻ rất hả giận, nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn không phải như thế.
Trọn cả quá trình nguy hiểm vượt xa Bạch Nhạc dự đoán, bởi vì từ đầu đến cuối không thấy có bất kỳ cao thủ ma đạo nào lộ diện cả!
Điều này tự nhiên không phải vì trong Thanh Châu không có cao thủ ma đạo, mà là vì, tất cả cường giả Tinh Cung Cảnh ma đạo đều không nguyện tùy tiện xuất hiện trong Thanh Châu Thành, hoặc nói cách khác, chí ít không muốn ra tay ngay trước mắt bao người.
Hết thảy điều này đều xuất phát từ vị phủ chủ Thanh Châu Thành kia!
Trên đời này, chuyện tốt chưa chắc có thể cứ nghĩ là được, nhưng chuyện xấu lại thường thường vừa nói liền trúng!
Gần như ngay khi Bạch Nhạc chạy ra Bạch gia, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
Chớp mắt, một mạt kiếm quang khủng bố từ trên trời chẻ xuống.
- Yến Bắc Thần, ngươi tưởng Thanh Châu Thành này là chỗ nào, mặc ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Một thân áo xám, Ngô Tuyết Tùng đạp kiếm lao đến, cứ vậy xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc, chắn ngang lối đi.
Hít sâu một hơi, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên hơi nhảy, nhưng ngoài mặt lại vẫn hờ hững như thường:
- Nghe thanh danh phủ chủ Thanh Châu Phủ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!
- Lấy Linh Phủ Cảnh đả bại Tinh Cung, ngươi cũng không cô phụ thịnh danh truyền nhân Ma Quân.
Nhàn nhạt đáp một câu, Ngô Tuyết Tùng tùy ý giơ tay ngang ngực, tựa hồ không có bất kỳ dấu hiệu muốn ra tay nào, nhưng Bạch Nhạc lại có thể cảm nhận được, sát ý trên người đối phương càng lúc càng nặng.
Không chút khoa trương mà nói, khắc này, Bạch Nhạc thậm chí bước đều không dám bước.
Trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần lúc này hắn dám lộ ra nửa điểm dấu hiệu muốn chạy trốn, chờ đợi hắn tất sẽ là một kích lôi đình của đối phương!
Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc rất rõ ràng, một kiếm này sợ rằng hắn không đỡ nổi.
Đấy không phải là nói thực lực Ngô Tuyết Tùng cường đại đến mức khiến Bạch Nhạc một kiếm đều không tiếp được.
Trên thực tế, riêng luận thực lực, Ngô Tuyết Tùng chắc cũng chỉ tương đương Phá Nam Phi, chưa hẳn mạnh hơn cường giả Tinh Cung Cảnh khác bao nhiêu! Nếu gặp phải ở nơi nào khác, Bạch Nhạc hoàn toàn đủ sức đánh một trận.
Hoặc nói cách khác, tối thiểu nếu hắn muốn đi, đối phương không ngăn được.
Nhưng vấn đề ở chỗ. . . Nơi này là Thanh Châu Thành!
Ngô Tuyết Tùng đã ngây ngốc trong Thanh Châu Thành này hơn mười năm.
Đến nay Bạch Nhạc vẫn nhớ như in, trước đây lúc Phá Nam Phi ý đồ huyết tế Thanh Châu, cuốn lấy huyết tế chi lực, huyết sắc gần như bao phủ trọn cả Thanh Châu Thành, Ngô Tuyết Tùng lại vẫn có thể điều động lực lượng Tiên Du Kiếm Trận, gắt gao ngăn Phá Nam Phi ở bên ngoài.
Đối mặt lực lượng như thế, trừ phi Bạch Nhạc triệt để bạo lộ thân phận, lấy ra Côn Ngô Kiếm toàn lực đánh một trận, bằng không căn bản không có nửa điểm dư địa để hoàn thủ.
- Ngô Tuyết Tùng, ngươi thật muốn ngăn ta trong Thanh Châu Thành?
Trong lòng sợ hãi, nhưng đến bước này, thần sắc trên mặt Bạch Nhạc lại càng thêm phần ung dung, lúc mở miệng, khóe môi thậm chí nhếch lên ý cười trào phúng không chút che đậy.
Chính câu nói kia khiến cho Ngô Tuyết Tùng thoáng chút ngập ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, thật lâu không lên tiếng.
Chắp hai tay sau lưng, Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:
- Ngô Tuyết Tùng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, lúc này, ngươi đại biểu chính ngươi, hay là đại biểu. . . Tiên Du Kiếm Cung!
Câu này càng khiến trong lòng Ngô Tuyết Tùng hơi lạnh!
Tiên Du Kiếm Cung!
Bốn chữ này, trước nay luôn là chỗ dựa lớn nhất của Ngô Tuyết Tùng, cũng là khởi nguồn cho lòng tin của hắn, nhưng mà, hắn làm sao cũng không ngờ, có ngày, bốn chữ này lại thành nhược điểm uy hiếp chính mình.
Chỉ vấn đề đơn giản như thế thôi, song Ngô Tuyết Tùng không dám đáp!
Trước đó hắn chỉ muốn lưu lại Yến Bắc Thần, nhưng đến khi thực sự chuẩn bị động thủ, thấy Bạch Nhạc ung dung đứng ở kia, lại hỏi ra vấn đề này, trong lòng Ngô Tuyết Tùng quả thực hơi sợ.
Gần như không thể tránh miễn, Ngô Tuyết Tùng lập tức nghĩ đến Phá Nam Phi!
Lúc trước huyết tế Thanh Châu, Yến Bắc Thần còn xa mới mạnh như bây giờ, thậm chí chỉ bằng một mình Cổ Hiên đã thiếu chút bức tử Yến Bắc Thần!
Khăng khăng, sau cùng được Phá Nam Phi mang đi, người sống sót lại là tên truyền nhân Ma Quân trước mắt này!
Chừng đó đã đủ khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.
Phá Nam Phi rốt cuộc chết thế nào?
Còn nữa, hai vị lão tổ kia đương sơ thật không nhận ra Cổ Hiên khi đó là giả?
Rất nhiều chuyện, đúng thật càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố!
Lúc này Ngô Tuyết Tùng hắn đang đại biểu chính mình, hay là đại biểu Tiên Du Kiếm Cung, vấn đề này, bản thân liền là uy hiếp mà Yến Bắc Thần dành cho hắn!
Không, có lẽ phải nói, đây thậm chí là uy hiếp nhắm đến Tiên Du Kiếm Cung!
Buồn cười không?
Nếu chỉ là cá nhân Yến Bắc Thần nói lời này, tự nhiên buồn cười, nhưng mà, giả như Thông Thiên Ma Quân thật chưa chết thì sao?
Lời này còn buồn cười nữa ư?
Giả như Thông Thiên Ma Quân thật không chết, vậy liền đồng nghĩa với, dù là Đạo Lăng Thiên Tông cũng không làm gì được hắn!
Xưa kia hắn có thể độc thân đi lên Đạo Lăng Sơn, ai dám đảm bảo, sau này hắn sẽ không vì truyền nhân mà bước lên Tiên Du Kiếm Cung?
Mặc dù cùng là thiên tông, nhưng trên thực tế, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, thực lực Tiên Du Kiếm Cung kém xa Đạo Lăng Thiên Tông.
Trận chiến Đạo Lăng Sơn, Đạo Lăng Thiên Tông trả giá thảm trọng cỡ nào, người trong thiên hạ rõ như ban ngày!
Thậm chí có thể nói, nếu không phải có trận chiến Đạo Lăng Sơn, Huyết Ảnh Ma Quân gì đó căn bản không dám ló đầu, càng đừng nói nghênh ngang trùng kiến Huyết Ảnh Ma Tông.
Nào sợ, khả năng chỉ là vạn nhất, vị Thông Thiên Ma Quân kia không chết, như vậy một khi hắn giết Yến Bắc Thần, lập tức liền sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Tiên Du Kiếm Cung, khi đó, hắn chính là tội nhân của Tiên Du Kiếm Cung!
Tội danh ấy. . . Hắn gánh không nổi!
Tâm tư điện chuyển, Ngô Tuyết Tùng không khỏi ngập ngừng.
Đương nhiên, bắt Yến Bắc Thần lại rồi xử trí sau, đấy cũng là một cách.
Nhưng mà, chuyện này vứt đi thì dễ dàng, nhưng một khi dính vào rồi còn muốn vứt sạch quan hệ, vậy lại khó.
Gần như đồng thời, Bạch Nhạc hừ nhẹ một tiếng, lần nữa đạp ra trước một bước, đi ra ngoài Thành Châu Thành ngay trước mặt Ngô Tuyết Tùng.
Tới nước này, Bạch Nhạc đành phải cược!
Cược Ngô Tuyết Tùng không dám cầm tánh mạng bản thân, thậm chí cầm tiền đồ Tiên Du Kiếm Cung ra đánh cược.
Hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh, bằng không một khi người khác chạy tới, dù Ngô Tuyết Tùng không muốn động thủ, vì mặt mũi, hắn cũng không còn lựa chọn khác.
Bước ra bước đầu tiên, tâm tạng Bạch Nhạc tưởng như nhảy vọt ra ngoài, nhưng đến bước thứ hai, bước thứ ba, Bạch Nhạc liền dần thả lòng.
Đôi khi chuyện trên đời chính là như vậy, chỉ cần mới đầu không thể hạ ngoan tâm đi cược, như vậy càng nghĩ sẽ càng do dự, cuối cùng không làm sao nhấc lên được dũng khí đi liều mạng.
Dù là vị phủ chủ Thanh Châu Phủ này cũng không ngoại lệ!
Đấy không phải là vì Ngô Tuyết Tùng không quyết đoán, mà là do thực lực và tầm nhìn quyết định.
Không đến Tinh Hải Cảnh, không phải cấp bậc lão tổ như Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân, liền không khả năng to gan làm ra được quyết định như thế.
Thân phận càng hiển hách, áp lực và trách nhiệm trên người lại càng nặng.
Không phải Ngô Tuyết Tùng bất kham, mà là cái tên Thông Thiên Ma Quân thực sự quá khủng bố! Dù đã chết rồi, chỉ cần không ai dám xác nhận, liền vẫn có thể che chở truyền nhân là Bạch Nhạc.
Có lẽ, trước khi chết Thông Thiên Ma Quân cũng đã đoán được điểm này, cho nên mới chết dứt khoát như thế, thậm chí chưa từng lưu lại nửa điểm vết tích.
Trừ hai phần đại lễ ngày đó ra, vị tuyệt đại Ma Quân này còn lưu cho truyền nhân là hắn cái gì nữa, vậy chỉ có thể đợi Bạch Nhạc sau này từ từ trải nghiệm.
Ngô Tuyết Tùng đứng ngây ngốc trên phố chừng một nén hương, sau đó mới thở dài một tiếng, yên ắng về lại phủ thành chủ.
Chuyện của truyền nhân Ma Quân này cứ để cho người Đạo Lăng Thiên Tông đau đầu là được rồi, không đến lượt hắn đi nhọc lòng làm gì.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.