Chương 273: Tự tìm đường chết
Phiêu Linh Huyễn
01/05/2022
- Yến huynh, không phải ta nói ngươi, ngươi thực sự quá nhân từ với Bạch gia rồi, cứ tiếp tục thế này, Bạch Nhạc việc gì phải gấp gáp!
Mượn lấy cơ hội đưa linh dược, Mộ Dung Thiên Kiếm đích thân tới Thính Hương Thủy Tạ gặp mặt Bạch Nhạc, sau vài câu hàn huyên, liền nghiễm nhiên bày ra bộ dạng chân thành, mở miệng khuyên nhủ nói.
- Hả?
Khẽ nhíu mày, tiện tay tiếp lấy ly trà Tô Nhan dâng tới, vân vê nắp ly, nhẹ nhàng thổi thổi, thong thả hỏi:
- Thế theo ý ngươi thì sao?
- Giết!
Trong mắt chớp qua hàn ý, Mộ Dung Thiên Kiếm không đáng nói:
- Không dùng thủ đoạn thiết huyết, làm sao giết phục những người này? Chỉ có khiến cho bọn hắn sợ hãi, bọn hắn mới sẽ ngoan ngoãn phục tùng!
- Còn gì nữa không?
Nhìn vào Mộ Dung Thiên Kiếm, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
- Bạch Thanh Nhã!
Mộ Dung Thiên Kiếm gằn giọng nói:
- Mấy ngày qua ta đã sai người tử tế thăm dò qua chuyện về Bạch Nhạc sau khi hắn trở về Bạch gia. Trong toàn bộ Bạch gia, người hắn coi trọng nhất, quan tâm nhất chính là Bạch Thanh Nhã! Chỉ cần nắm được nữ nhân này, chính là bắt được mệnh môn của Bạch Nhạc, không sợ hắn không lộ diện.
- Làm sao ngươi biết?
Tay bưng ly trà thoáng ngưng trệ, trong lòng Bạch Nhạc đã dâng lên sát khí, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ thản nhiên như không, thuận miệng hỏi.
- Ta tử tế tra qua, tuy Bạch Thanh Nhã tựa hồ chỉ xuất thân bàng chi Bạch gia, nhưng từ nhỏ được phụ mẫu Bạch Nhạc thu dưỡng, như chị em ruột, hơn nữa, có người nói, trước đây phụ mẫu Bạch Nhạc muốn hứa gả Bạch Thanh Nhã cho Bạch Nhạc, quan hệ vô cùng thân mật.
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Kiếm không khỏi có chút hưng phấn:
- Phụ mẫu Bạch Nhạc sớm đã chết, đối với hắn mà nói, hiện tại Bạch Thanh Nhã có thể nói là thân nhân duy nhất của hắn!
- Hơn nữa, từ hành vi của Bạch Nhạc sau khi trở lại Thanh Châu thì thấy, người này cực trọng tình nghĩa, thậm chí có thể nói là hơi có chút thiện tâm tràn lan, một khi nghe tin Bạch Thanh Nhã gặp nguy hiểm, dù biết rõ cửu tử nhất sinh, cũng tất sẽ không lùi bước!
Nhìn Mộ Dung Thiên Kiếm một cái thật sâu, Bạch Nhạc trầm mặc, mãi lúc sau mới mở miệng nói:
- Mộ Dung huynh thật bản lĩnh!
- Không dám, không dám!
Ngoài miệng tuy khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý nơi khóe miệng Mộ Dung Thiên Kiếm thì dù là ai cũng đều nhìn ra được.
Đầu bên kia, Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Thiên Kiếm, trong mắt tràn đầy thương hại.
Bằng tâm mà luận, không nhắc đến nhân phẩm, năng lực tên Mộ Dung Thiên Kiếm này đúng là rất mạnh, tuy tư chất bình thường, nhưng xử lý sự tình lại chính là kỳ tài trời sinh, nếu không như thế, không khả năng rõ ràng với hành vi khiến người chán ghét như thế, lại vẫn có thể được đến Mạc Vô Tình tín nhiệm, thậm chí được tuyệt đại đa số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chống đỡ.
Mộ Dung Thiên Kiếm đúng thật đã nhìn ra tử huyết của Bạch Nhạc, lấy cảm tình giữa Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã, chỉ cần khống chế Bạch Thanh Nhã, quả thực có thể bức Bạch Nhạc vào tròng, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Đáng tiếc. . . Mộ Dung Thiên Kiếm nghìn tính vạn tính, lại căn bản không tính ra được hắn đang nói chuyện với người nào.
Xúi giục Bạch Nhạc đi đối phó Bạch Thanh Nhã, đây khác gì tự tìm đường chết, khăng khăng gia hỏa đáng thương này cái gì đều không biết, còn làm bộ tiểu nhân đắc chí, thật khiến người thương hại.
Nhưng mà, Mộ Dung Thiên Kiếm không biết những tâm tư này của Tô Nhan, vẫn càng lúc càng đi xa trên con đường tìm chết.
- Yến huynh, ta biết ngươi không đáng với loại chuyện dơ bẩn như thế, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta tới giúp ngươi xử lý Bạch gia, cam đoan làm ổn thỏa, tuyệt đối bức được Bạch Nhạc đi ra, thế nào?
Nhìn thần tình trên mặt Yến Bắc Thần, Mộ Dung Thiên Kiếm lần nữa dò xét nói.
- Những lời này là Mạc Vô Tình bảo ngươi tới nói với ta?
Nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Kiếm, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi.
Tiếp xúc một thời gian, hắn biết rõ Mộ Dung Thiên Kiếm là dạng người thế nào, trong tình thế đã được mình cảnh cáo từ trước, Mộ Dung Thiên Kiếm không lớn gan đến độ dám vô duyên vô cớ tới nói những lời này với mình.
Trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, chẳng qua, Mộ Dung Thiên Kiếm thật không dám có ý giấu giếm, nhẹ giọng đáp:
- Vâng! Mạc sư huynh nói, mấy vị chủ dược ngươi muốn hắn đều đã tìm đủ, chỉ là, tông môn tự có quy củ của tông môn, ngài phải lập được đại công trước thì mới tiện cầm đi.
Tức thì, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một luồng tinh mang, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Kiếm, trầm giọng hỏi:
- Lời ấy là thật?
- Đương nhiên là thật!
Mộ Dung Thiên Kiếm vỗ ngực bảo đảm:
- Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, trong vòng ba ngày, ta tất bức ra Bạch Nhạc, khi ấy, chỉ cần giết chết Bạch Nhạc, được đến Huyết Ảnh Ngoa, liền nhất định có thể đổi lấy những linh dược kia, để Yến huynh ngươi một hơi đột phá.
- Tốt!
Trong lòng thoáng kinh hỉ, Bạch Nhạc lập tức bật cười ha hả:
- Không ngờ Mạc huynh lại thu thập đủ linh dược nhanh như vậy, đúng là quá tốt!
Thấy Bạch Nhạc cười lớn, Mộ Dung Thiên Kiếm cũng phụ họa theo:
- Thế … chuyện Bạch gia . . .
Tâm tư điện chuyển, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, tới nước này, trừ phi hắn lập tức trở mặt với Huyết Ảnh Ma Tông, bằng không không cách nào câu kéo tiếp được nữa.
Thoáng trầm tư một lúc, khóe môi Bạch Nhạc chợt nhếch lên cười, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Người Bạch gia khác ta không quản, nhưng không dối gạt Mộ Dung huynh, Bạch Thanh Nhã này. . . Ta nhìn trúng nàng! Ngươi nói nàng còn là tỷ tỷ Bạch Nhạc, vậy thì quá tốt, ta liền tới nếm thử tư vị của tỷ tỷ Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu xem như thế nào.
Nói đến đây, trên mặt Bạch Nhạc lập tức hiện ra vẻ ái muội.
Tức thì, Mộ Dung Thiên Kiếm bừng tỉnh đại ngộ!
Suy bụng ta ra bụng người, hắn tự nhiên dễ dàng tin tưởng lời này của Bạch Nhạc, trong lòng theo đó thở phào một hơi.
Bản thân Bạch Thanh Nhã kia vốn mỹ nhân, trong lòng hắn tự nhiên cũng rõ ràng, trên thực tế, vốn hắn chủ động thỉnh cầu đi làm chuyện này, chưa hẳn không mang theo vài phần tâm tư nhân cơ hội tiết ngoạn, nhưng vừa nghe nói thế, lập tức liền kịp hồi thần.
- Trách ta, là ta suy nghĩ không chu đáo!
Tự tát nhẹ lên miệng một cái, Mộ Dung Thiên Kiếm thoáng trầm tư, sau đó mở miệng nói:
- Thế này đi, chúng ta phóng ra tin tức, nói ngươi muốn nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp, thời gian định ở ba ngày sau. . . Như thế, không sợ Bạch Nhạc kia không hiện thân!
Lông mày đột nhiên nhướng lên, sát khí trong lòng Bạch Nhạc càng thịnh, nhưng sau cùng lại không cự tuyệt mà khẽ gật đầu nói:
- Như thế cũng được, ngươi đi an bài, đến khi ấy, nếu Bạch Nhạc dám tới, ta liền giết hắn trước, nếu không dám tới, vậy liền nếm thử tư vị mỹ nhân kia.
- Chính là như thế!
Vỗ tay cười lớn, Mộ Dung Thiên Kiếm rung đùi đắc ý nói:
- Hơn nữa, dù Bạch Nhạc dám đến, đợi giết hắn xong, ngươi vẫn có thể thu lấy mỹ nhân này, sách sách, ngay trước mặt nàng, giết đi đệ đệ nàng, sau đó cưỡng bức nàng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn rồi!
Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi, đợi chuyện này làm xong, tự nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Không phải Bạch Nhạc muốn nhắm mắt lại, mà là sợ nếu còn không nhắm mắt, hắn khó mà khống chế sát ý trong lòng!
- Được, ngài yên tâm đi!
Được đến hồi đáp thỏa đáng từ Bạch Nhạc, Mộ Dung Thiên Kiếm liền lui ra ngoài.
Răng rắc!
Gần như ngay nháy mắt Mộ Dung Thiên Kiếm vừa rời đi, chiếc bàn trước mặt Bạch Nhạc đột nhiên bị hắn vung chưởng nện thành phấn vụn.
Mở mắt ra, sát cơ ngập trời, muốn che cũng không che được.
- Công tử!
Thấy biểu hiện đó của Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Có cần ta đi thịt súc sinh kia ngay hôm nay?
- Không cần!
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Vẫn chưa tới lúc giết hắn, thời gian qua lâu vậy rồi, chuẩn bị cũng đã gần đủ. . . Nếu Mạc Vô Tình hắn đã muốn chơi, vậy ta bồi hắn chơi một phen!
- Mạng tên Mộ Dung Thiên Kiếm này, ta sẽ tự thân đi lấy!
Trong mắt lộ ra hàn ý, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
Dù là Tô Nhan, khắc này trong lòng đều không khỏi phát lạnh, ngấm ngầm mặc niệm cho Mộ Dung Thiên Kiếm.
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Tô Nhan có chút lo lắng nói:
- Chỉ là, nếu để Mộ Dung Thiên Kiếm đi chuẩn bị, sợ rằng rất nhanh Thanh Nhã tỷ sẽ được đến tin tức. . . Ta sợ nàng nghĩ không ra.
- Từ giờ trở đi, ngươi thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh Thanh Nhã tỷ, giúp ta trông chừng nàng. . .
Suy nghĩ một lát, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Tìm cái cớ, tốt nhất cắt đứt liên hệ giữa nàng với bên ngoài. . . Đợi khoảng ba ngày, ta liền sẽ tự tay giải quyết chuyện này.
- Vâng!
Tô Nhan gật đầu đáp ứng, không quên dặn dò nói:
- Súc sinh Mộ Dung Thiên Kiếm kia không tính là gì, nhưng Mạc Vô Tình lại khó mà đối phó, hơn nữa. . . Một khi động thủ, rất có thể sẽ còn chọc ra cao thủ Tinh Cung Cảnh nấp ở trong tối, công tử ắt phải hành sự cẩn thận.
- Yên tâm, ta tự có chừng mực!
Gật đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
Yên ắng hai tháng, cũng nên đến lúc náo một trận, bằng không Thanh Châu này chẳng phải quá bình tĩnh.
... . ..
Năng lực chấp hành của Mộ Dung Thiên Kiếm cực mạnh, ngay sau khi đi ra từ Bạch phủ, chỉ không đến nửa ngày ngắn ngủi, chuyện Yến Bắc Thần cường hành muốn nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp đã truyền khắp toàn bộ Thanh Châu Thành.
Trừ số ít người phổ thông không biết tình hình ra, chúng tu hành giả tự nhiên đều biết ám muội cất chứa trong đó.
Nháy mắt, trọn cả Thanh Châu Thành bất giác cuộn lên sóng ngầm, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch phủ, chờ xem Bạch Nhạc liệu có hiện thân.
Cùng lúc, tin tức cũng truyền đến phủ chủ Thanh Châu Phủ.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng lại không khỏi cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Lâu vậy không ra tay, xem ra Huyết Ảnh Ma Tông đã không để ta vào trong mắt, truyền lệnh đi xuống, ba ngày sau, không quản Bạch Nhạc có hiện thân hay không. . . Thanh Vân Kỵ đều phải san bằng Mộ Dung thế gia cho ta!
Cảm giác được sát khí trong lời Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia hơi lạnh, vội khom lưng ứng nói.
- Phủ chủ, giả như Bạch Nhạc thật hiện thân, chúng ta có cần nhúng tay nữa không?
Liếc nhìn trung niên một cái, Ngô Tuyết Tùng hờ hững nói:
- Tại sao phải nhúng tay? Bạch Nhạc sống hay chết, liên quan gì đến ta?
- . . .
- Ta ra tay với Huyết Ảnh Ma Tông là vì bọn hắn không để ta vào trong mắt, chứ không liên quan gì đến Bạch Nhạc cả! Nếu Bạch Nhạc có thể còn sống, ta đưa tặng hắn một trường cơ duyên, còn nếu chết ở trong tay đối phương, vậy thì là hắn bản lĩnh không bằng người, chết cũng là đáng đời!
Trong mắt lộ ra vẻ thản nhiên, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng nói.
Nghe thế, trung niên kia triệt để hiểu được.
Ngô Tuyết Tùng không phải thật quá xem trọng Bạch Nhạc, càng sẽ không vì Bạch Nhạc mà đi đối phó đám cao thủ kia, ở trong mắt hắn, Bạch Nhạc chẳng qua là một quân cờ tương đối hữu dụng, chỉ khi thông qua khảo nghiệm lần này mới thực sự có tư cách được hắn để vào trong mắt! Còn không, hết thảy tự nhiên không cần nhắc đến nữa.
Thế giới này, kẻ yếu, vốn không có tư cách để nói điều kiện.
…
Mượn lấy cơ hội đưa linh dược, Mộ Dung Thiên Kiếm đích thân tới Thính Hương Thủy Tạ gặp mặt Bạch Nhạc, sau vài câu hàn huyên, liền nghiễm nhiên bày ra bộ dạng chân thành, mở miệng khuyên nhủ nói.
- Hả?
Khẽ nhíu mày, tiện tay tiếp lấy ly trà Tô Nhan dâng tới, vân vê nắp ly, nhẹ nhàng thổi thổi, thong thả hỏi:
- Thế theo ý ngươi thì sao?
- Giết!
Trong mắt chớp qua hàn ý, Mộ Dung Thiên Kiếm không đáng nói:
- Không dùng thủ đoạn thiết huyết, làm sao giết phục những người này? Chỉ có khiến cho bọn hắn sợ hãi, bọn hắn mới sẽ ngoan ngoãn phục tùng!
- Còn gì nữa không?
Nhìn vào Mộ Dung Thiên Kiếm, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
- Bạch Thanh Nhã!
Mộ Dung Thiên Kiếm gằn giọng nói:
- Mấy ngày qua ta đã sai người tử tế thăm dò qua chuyện về Bạch Nhạc sau khi hắn trở về Bạch gia. Trong toàn bộ Bạch gia, người hắn coi trọng nhất, quan tâm nhất chính là Bạch Thanh Nhã! Chỉ cần nắm được nữ nhân này, chính là bắt được mệnh môn của Bạch Nhạc, không sợ hắn không lộ diện.
- Làm sao ngươi biết?
Tay bưng ly trà thoáng ngưng trệ, trong lòng Bạch Nhạc đã dâng lên sát khí, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ thản nhiên như không, thuận miệng hỏi.
- Ta tử tế tra qua, tuy Bạch Thanh Nhã tựa hồ chỉ xuất thân bàng chi Bạch gia, nhưng từ nhỏ được phụ mẫu Bạch Nhạc thu dưỡng, như chị em ruột, hơn nữa, có người nói, trước đây phụ mẫu Bạch Nhạc muốn hứa gả Bạch Thanh Nhã cho Bạch Nhạc, quan hệ vô cùng thân mật.
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Kiếm không khỏi có chút hưng phấn:
- Phụ mẫu Bạch Nhạc sớm đã chết, đối với hắn mà nói, hiện tại Bạch Thanh Nhã có thể nói là thân nhân duy nhất của hắn!
- Hơn nữa, từ hành vi của Bạch Nhạc sau khi trở lại Thanh Châu thì thấy, người này cực trọng tình nghĩa, thậm chí có thể nói là hơi có chút thiện tâm tràn lan, một khi nghe tin Bạch Thanh Nhã gặp nguy hiểm, dù biết rõ cửu tử nhất sinh, cũng tất sẽ không lùi bước!
Nhìn Mộ Dung Thiên Kiếm một cái thật sâu, Bạch Nhạc trầm mặc, mãi lúc sau mới mở miệng nói:
- Mộ Dung huynh thật bản lĩnh!
- Không dám, không dám!
Ngoài miệng tuy khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý nơi khóe miệng Mộ Dung Thiên Kiếm thì dù là ai cũng đều nhìn ra được.
Đầu bên kia, Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Thiên Kiếm, trong mắt tràn đầy thương hại.
Bằng tâm mà luận, không nhắc đến nhân phẩm, năng lực tên Mộ Dung Thiên Kiếm này đúng là rất mạnh, tuy tư chất bình thường, nhưng xử lý sự tình lại chính là kỳ tài trời sinh, nếu không như thế, không khả năng rõ ràng với hành vi khiến người chán ghét như thế, lại vẫn có thể được đến Mạc Vô Tình tín nhiệm, thậm chí được tuyệt đại đa số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chống đỡ.
Mộ Dung Thiên Kiếm đúng thật đã nhìn ra tử huyết của Bạch Nhạc, lấy cảm tình giữa Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã, chỉ cần khống chế Bạch Thanh Nhã, quả thực có thể bức Bạch Nhạc vào tròng, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Đáng tiếc. . . Mộ Dung Thiên Kiếm nghìn tính vạn tính, lại căn bản không tính ra được hắn đang nói chuyện với người nào.
Xúi giục Bạch Nhạc đi đối phó Bạch Thanh Nhã, đây khác gì tự tìm đường chết, khăng khăng gia hỏa đáng thương này cái gì đều không biết, còn làm bộ tiểu nhân đắc chí, thật khiến người thương hại.
Nhưng mà, Mộ Dung Thiên Kiếm không biết những tâm tư này của Tô Nhan, vẫn càng lúc càng đi xa trên con đường tìm chết.
- Yến huynh, ta biết ngươi không đáng với loại chuyện dơ bẩn như thế, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta tới giúp ngươi xử lý Bạch gia, cam đoan làm ổn thỏa, tuyệt đối bức được Bạch Nhạc đi ra, thế nào?
Nhìn thần tình trên mặt Yến Bắc Thần, Mộ Dung Thiên Kiếm lần nữa dò xét nói.
- Những lời này là Mạc Vô Tình bảo ngươi tới nói với ta?
Nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Kiếm, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi.
Tiếp xúc một thời gian, hắn biết rõ Mộ Dung Thiên Kiếm là dạng người thế nào, trong tình thế đã được mình cảnh cáo từ trước, Mộ Dung Thiên Kiếm không lớn gan đến độ dám vô duyên vô cớ tới nói những lời này với mình.
Trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, chẳng qua, Mộ Dung Thiên Kiếm thật không dám có ý giấu giếm, nhẹ giọng đáp:
- Vâng! Mạc sư huynh nói, mấy vị chủ dược ngươi muốn hắn đều đã tìm đủ, chỉ là, tông môn tự có quy củ của tông môn, ngài phải lập được đại công trước thì mới tiện cầm đi.
Tức thì, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một luồng tinh mang, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Kiếm, trầm giọng hỏi:
- Lời ấy là thật?
- Đương nhiên là thật!
Mộ Dung Thiên Kiếm vỗ ngực bảo đảm:
- Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, trong vòng ba ngày, ta tất bức ra Bạch Nhạc, khi ấy, chỉ cần giết chết Bạch Nhạc, được đến Huyết Ảnh Ngoa, liền nhất định có thể đổi lấy những linh dược kia, để Yến huynh ngươi một hơi đột phá.
- Tốt!
Trong lòng thoáng kinh hỉ, Bạch Nhạc lập tức bật cười ha hả:
- Không ngờ Mạc huynh lại thu thập đủ linh dược nhanh như vậy, đúng là quá tốt!
Thấy Bạch Nhạc cười lớn, Mộ Dung Thiên Kiếm cũng phụ họa theo:
- Thế … chuyện Bạch gia . . .
Tâm tư điện chuyển, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, tới nước này, trừ phi hắn lập tức trở mặt với Huyết Ảnh Ma Tông, bằng không không cách nào câu kéo tiếp được nữa.
Thoáng trầm tư một lúc, khóe môi Bạch Nhạc chợt nhếch lên cười, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Người Bạch gia khác ta không quản, nhưng không dối gạt Mộ Dung huynh, Bạch Thanh Nhã này. . . Ta nhìn trúng nàng! Ngươi nói nàng còn là tỷ tỷ Bạch Nhạc, vậy thì quá tốt, ta liền tới nếm thử tư vị của tỷ tỷ Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu xem như thế nào.
Nói đến đây, trên mặt Bạch Nhạc lập tức hiện ra vẻ ái muội.
Tức thì, Mộ Dung Thiên Kiếm bừng tỉnh đại ngộ!
Suy bụng ta ra bụng người, hắn tự nhiên dễ dàng tin tưởng lời này của Bạch Nhạc, trong lòng theo đó thở phào một hơi.
Bản thân Bạch Thanh Nhã kia vốn mỹ nhân, trong lòng hắn tự nhiên cũng rõ ràng, trên thực tế, vốn hắn chủ động thỉnh cầu đi làm chuyện này, chưa hẳn không mang theo vài phần tâm tư nhân cơ hội tiết ngoạn, nhưng vừa nghe nói thế, lập tức liền kịp hồi thần.
- Trách ta, là ta suy nghĩ không chu đáo!
Tự tát nhẹ lên miệng một cái, Mộ Dung Thiên Kiếm thoáng trầm tư, sau đó mở miệng nói:
- Thế này đi, chúng ta phóng ra tin tức, nói ngươi muốn nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp, thời gian định ở ba ngày sau. . . Như thế, không sợ Bạch Nhạc kia không hiện thân!
Lông mày đột nhiên nhướng lên, sát khí trong lòng Bạch Nhạc càng thịnh, nhưng sau cùng lại không cự tuyệt mà khẽ gật đầu nói:
- Như thế cũng được, ngươi đi an bài, đến khi ấy, nếu Bạch Nhạc dám tới, ta liền giết hắn trước, nếu không dám tới, vậy liền nếm thử tư vị mỹ nhân kia.
- Chính là như thế!
Vỗ tay cười lớn, Mộ Dung Thiên Kiếm rung đùi đắc ý nói:
- Hơn nữa, dù Bạch Nhạc dám đến, đợi giết hắn xong, ngươi vẫn có thể thu lấy mỹ nhân này, sách sách, ngay trước mặt nàng, giết đi đệ đệ nàng, sau đó cưỡng bức nàng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn rồi!
Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi, đợi chuyện này làm xong, tự nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Không phải Bạch Nhạc muốn nhắm mắt lại, mà là sợ nếu còn không nhắm mắt, hắn khó mà khống chế sát ý trong lòng!
- Được, ngài yên tâm đi!
Được đến hồi đáp thỏa đáng từ Bạch Nhạc, Mộ Dung Thiên Kiếm liền lui ra ngoài.
Răng rắc!
Gần như ngay nháy mắt Mộ Dung Thiên Kiếm vừa rời đi, chiếc bàn trước mặt Bạch Nhạc đột nhiên bị hắn vung chưởng nện thành phấn vụn.
Mở mắt ra, sát cơ ngập trời, muốn che cũng không che được.
- Công tử!
Thấy biểu hiện đó của Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Có cần ta đi thịt súc sinh kia ngay hôm nay?
- Không cần!
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Vẫn chưa tới lúc giết hắn, thời gian qua lâu vậy rồi, chuẩn bị cũng đã gần đủ. . . Nếu Mạc Vô Tình hắn đã muốn chơi, vậy ta bồi hắn chơi một phen!
- Mạng tên Mộ Dung Thiên Kiếm này, ta sẽ tự thân đi lấy!
Trong mắt lộ ra hàn ý, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
Dù là Tô Nhan, khắc này trong lòng đều không khỏi phát lạnh, ngấm ngầm mặc niệm cho Mộ Dung Thiên Kiếm.
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Tô Nhan có chút lo lắng nói:
- Chỉ là, nếu để Mộ Dung Thiên Kiếm đi chuẩn bị, sợ rằng rất nhanh Thanh Nhã tỷ sẽ được đến tin tức. . . Ta sợ nàng nghĩ không ra.
- Từ giờ trở đi, ngươi thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh Thanh Nhã tỷ, giúp ta trông chừng nàng. . .
Suy nghĩ một lát, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Tìm cái cớ, tốt nhất cắt đứt liên hệ giữa nàng với bên ngoài. . . Đợi khoảng ba ngày, ta liền sẽ tự tay giải quyết chuyện này.
- Vâng!
Tô Nhan gật đầu đáp ứng, không quên dặn dò nói:
- Súc sinh Mộ Dung Thiên Kiếm kia không tính là gì, nhưng Mạc Vô Tình lại khó mà đối phó, hơn nữa. . . Một khi động thủ, rất có thể sẽ còn chọc ra cao thủ Tinh Cung Cảnh nấp ở trong tối, công tử ắt phải hành sự cẩn thận.
- Yên tâm, ta tự có chừng mực!
Gật đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
Yên ắng hai tháng, cũng nên đến lúc náo một trận, bằng không Thanh Châu này chẳng phải quá bình tĩnh.
... . ..
Năng lực chấp hành của Mộ Dung Thiên Kiếm cực mạnh, ngay sau khi đi ra từ Bạch phủ, chỉ không đến nửa ngày ngắn ngủi, chuyện Yến Bắc Thần cường hành muốn nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp đã truyền khắp toàn bộ Thanh Châu Thành.
Trừ số ít người phổ thông không biết tình hình ra, chúng tu hành giả tự nhiên đều biết ám muội cất chứa trong đó.
Nháy mắt, trọn cả Thanh Châu Thành bất giác cuộn lên sóng ngầm, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch phủ, chờ xem Bạch Nhạc liệu có hiện thân.
Cùng lúc, tin tức cũng truyền đến phủ chủ Thanh Châu Phủ.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng lại không khỏi cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Lâu vậy không ra tay, xem ra Huyết Ảnh Ma Tông đã không để ta vào trong mắt, truyền lệnh đi xuống, ba ngày sau, không quản Bạch Nhạc có hiện thân hay không. . . Thanh Vân Kỵ đều phải san bằng Mộ Dung thế gia cho ta!
Cảm giác được sát khí trong lời Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia hơi lạnh, vội khom lưng ứng nói.
- Phủ chủ, giả như Bạch Nhạc thật hiện thân, chúng ta có cần nhúng tay nữa không?
Liếc nhìn trung niên một cái, Ngô Tuyết Tùng hờ hững nói:
- Tại sao phải nhúng tay? Bạch Nhạc sống hay chết, liên quan gì đến ta?
- . . .
- Ta ra tay với Huyết Ảnh Ma Tông là vì bọn hắn không để ta vào trong mắt, chứ không liên quan gì đến Bạch Nhạc cả! Nếu Bạch Nhạc có thể còn sống, ta đưa tặng hắn một trường cơ duyên, còn nếu chết ở trong tay đối phương, vậy thì là hắn bản lĩnh không bằng người, chết cũng là đáng đời!
Trong mắt lộ ra vẻ thản nhiên, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng nói.
Nghe thế, trung niên kia triệt để hiểu được.
Ngô Tuyết Tùng không phải thật quá xem trọng Bạch Nhạc, càng sẽ không vì Bạch Nhạc mà đi đối phó đám cao thủ kia, ở trong mắt hắn, Bạch Nhạc chẳng qua là một quân cờ tương đối hữu dụng, chỉ khi thông qua khảo nghiệm lần này mới thực sự có tư cách được hắn để vào trong mắt! Còn không, hết thảy tự nhiên không cần nhắc đến nữa.
Thế giới này, kẻ yếu, vốn không có tư cách để nói điều kiện.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.