Chương 232: Uy hiếp hèn hạ mà hữu hiệu
Phiêu Linh Huyễn
22/04/2022
Linh lực trong cơ thể sớm đã hình thành lưu chuyển tự nhiên.
Lúc điều động linh lực, mỗi một phần lực lượng bạo phát đều đã thành phản ứng bản năng như ăn cơm uống nước!
Mà khi bước đến tầng thứ tư Thất Tinh Tháp, lúc đối mặt với linh lực xung kích, bước đầu tiên ngươi cần phải chính là đánh vỡ loại bản năng này.
Đây thường thường chính là điểm khó nhất!
Lúc này, pháp môn dẫn linh cảm ngộ được ở ba tầng trước đó lần nữa hiện lên trong đầu Bạch Nhạc, dần dần hình thành nên một phương thức vận hành linh lực rõ nét, phương thức này hoàn toàn khác biệt với thói quen khi trước của Bạch Nhạc, lại nơi nơi lộ ra khí tức càng thêm cao minh.
Bạch Nhạc vốn mới chỉ dừng ở lý giải cảm ngộ, lúc cần thiết mới điều động pháp môn dẫn linh để sử dụng mà thôi.
Tỷ như khi đối mặt linh lực xung kích!
Nhưng lần này, Bạch Nhạc lại cảm giác được rõ ràng, nếu muốn đi được càng xa trong Thất Tinh Tháp thì nhất định phải triệt để thay đổi thói quen! Chỉ khi nào hoàn toàn tu thành pháp môn dẫn linh, cưỡng bách bản thân thời thời khắc khắc đều dùng phương thức này thao túng linh lực, như vậy mới có thể khống chế linh lực càng thêm vi diệu, tiến tới hóa giải áp lực khủng bố từ linh lực xung kích.
Đây mới thực sự là thời khắc khảo nghiệm thiên phú và nghị lực của mỗi người.
Đương nhiên, so với tạm thời ứng phó linh lực xung kích biến hóa, quá trình triệt để cải biến này ắt sẽ tiêu tốn càng nhiều thời gian, thậm chí chưa chắc đảm bảo thành công.
Nhưng Bạch Nhạc vẫn là dứt khoát lựa chọn con đường này.
Đạo lý rất đơn giản, Bạch Nhạc ý thức được rõ ràng chỗ tốt mà biến hóa kia mang lại!
Mười con chim trong rừng không bằng một con chim nơi tay!
Chỉ có chỗ tốt bắt được vào tay mới là thực tế nhất.
Nếu đã nhìn thấy hi vọng, đồng thời chỉ có làm vậy mới có thể được đến thu hoạch lớn nhất, thế thì tại sao không nghiêm túc đi làm?
So với ba người bọn Lý Phù Nam, Văn Trạch và Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc không bị thanh danh cản trở, cũng không cần phải giữ gìn danh dự tông môn, càng không bị người khác vướng tay, tự nhiên tu hành càng thêm tùy ý.
Thời gian dần trôi, thời gian Bạch Nhạc dừng lại ở chỗ này thậm chí vượt xa ba tầng trước cộng lại, hơn nữa, tựa hồ căn bản không ai biết, hắn còn muốn dừng lại bao lâu.
... ....
- Lão tổ, ngươi nói xem lần này Lý sư huynh có thể mượn cơ hội trong Thất Tinh Tháp, bù đắp căn cơ, thuận thế bước vào Tinh Cung Cảnh không?
Hiểu được ý của Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng hiếu kỳ hỏi tiếp.
- Nếu là cơ hội Thất Tinh Tháp mở ra trước đây, đối với hắn mà nói thì chắc không khó, nhưng lần này, sợ rằng chưa hẳn.
Liếc nhìn Huyết Vô Ngân một cái, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt mở miệng nói.
Trên thực tế, điểm này, ngay từ lúc Thất Tinh Tháp mở ra, bọn Tinh Hà lão tổ sớm đã đoán được.
Chỉ là ai cũng không vạch trần, mà dùng phương thức đánh cuộc để ám chỉ.
Trong thế chân vạc, ba phương đều hi vọng thoát vỏ mà ra, nhưng sau cùng ai có thể trước một bước chiếm tiên cơ, vậy liền khó nói. Ngay cả bọn Tinh Hà lão tổ đều không thể đưa ra đáp án khẳng định.
... ..
Có điều Bạch Nhạc không biết, ngay khi hắn bước vào tầng thứ tư, bắt đầu tiến hành tu luyện, ba người bọn Lý Phù Nam thật ra đều đang ở trung tâm tầng này!
Bằng vào thực lực cường đại, ba người gần như cùng lúc vọt tới đây, nhưng khi đối mặt lối vào tầng thứ năm, cả ba lại đều đồng thời ngập ngừng.
Bọn hắn cảm nhận được rõ ràng, lấy thực lực bản thân, nếu còn không có bất cứ đề thăng nào, cứ vậy xông lên, tầng thứ năm liền sẽ là cực hạn.
Đương nhiên, trên thực tế, bọn hắn sớm đã kịp hồi thần trước đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia!
Trên đường đi tới đây, bọn hắn đã phát giác được huyền cơ trong linh lực xung kích.
Chỉ là, vì không để đối phương vứt xa, ba người đều không thả chậm tốc độ, thẳng đến lúc này mới cường hành dừng lại.
- Làm sao, không ai tranh đi đầu nữa à?
Lạnh lùng liếc nhìn hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam, khóe miệng Mạc Vô Tình khẽ nhếch lên, nhẹ giọng châm chọc nói.
- Nếu ngươi có gan thì cứ đi đầu!
Nhìn Mạc Vô Tình, Lý Phù Nam nhàn nhạt mở miệng nói.
- Làm sao, hai vị tính dừng lại đây tiến hành tham ngộ?
Khóe miệng tràn ra ý cười lạnh lùng, Mạc Vô Tình hờ hững nói:
- Thế thì không hay lắm đâu, so với hai vị, ta khả năng rất khó cảm ngộ ra được gì.
Thất Tinh Tháp vốn chỉ mở ra đối với đệ tử chính đạo, ma tu ở trong này tuy không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng có thể tưởng tượng, muốn thành công độ khó không nghi ngờ sẽ vượt xa đệ tử chính đạo, nếu cùng dừng lại ở đây để tiến hành tham ngộ, phía chịu thiệt tự nhiên là Mạc Vô Tình.
Vậy nên, ngay từ lúc đi vào, mục đích của Mạc Vô Tình đã rất rõ ràng, hắn tới là để ngăn trở hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch thu được truyền thừa trong Thất Tinh Tháp, lúc cần thiết, tự nhiên có thể chủ động buông bỏ cơ duyên để đổi lấy đối phương thất bại.
Ở điểm này, về mặt bản chất, Mạc Vô Tình và đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông không có khác biệt gì cả!
Bất đồng duy nhất chính là, Mạc Vô Tình chỉ cần nhắm đến vẻn vẹn hai người là Lý Phù Nam và Văn Trạch mà thôi!
Đến khắc này, ai nấy đều đã không cách nào xông lên, nhất định phải dừng lại tiến hành cảm ngộ, Mạc Vô Tình mới lộ ra ý đồ thật!
- Sao Mạc huynh tự tin đồng thời ứng phó được hai người chúng ta?
Ngẩng đầu lên, Lý Phù Nam không nóng không lạnh hỏi ngược một câu.
Trên thực tế, từ vừa bắt đầu, trong lòng Lý Phù Nam đã ẩn ẩn đoán được dụng ý của Mạc Vô Tình, song một mực không vạch trần, một là bởi vì bản thân hắn không nhất định có thể thắng được Mạc Vô Tình, hai là không muốn bị Văn Trạch chiếm tiện nghi.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất nằm ở chỗ, nói thế nào Văn Trạch cũng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, mặc dù vì sự việc khi trước mà từng có xung đột với hắn, nhưng khi đối mặt Huyết Ảnh Ma Tông, cả hai ắt sẽ đứng cùng một phe.
Dù Mạc Vô Tình có mạnh đến mấy, chẳng lẽ còn có thể chống được hai người bọn hắn liên thủ?
- Ai nói ta muốn đồng thời đối phó hai người các ngươi?
Thản nhiên nhún nhún vai, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Ta lại không cần cảm ngộ gì cả, thiếu gì thời gian để xoay vần với hai vị! Chẳng qua nếu là như thế, hai người các ngươi tất phải thương lượng với nhau, phân ra một người đi phòng bị ta, người còn lại toàn lực tham ngộ, sớm ngày bước lên tầng thứ năm?
- . . .
Một câu nghe có vẻ tùy ý, lại như giết người không dao!
Cơ duyên đặt ở trước mắt, ai nguyện ý buông bỏ đi thành toàn cho người khác? Đặt biệt là hai người này không thân không quen, thậm chí còn từng có xung đột!
Nếu là trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, hoặc ngay khi vừa bước vào Thất Tinh Tháp, Mạc Vô Tình liền nhảy ra khiêu hấn, Văn Trạch tất không chút ngập ngừng, trực tiếp bước lên động thủ, phân ra thắng thua với Mạc Vô Tình.
Nhưng giờ lại khác!
Liên tiếp xông bốn tầng, lúc này Văn Trạch sớm đã thu lại tâm tư khinh thị đối với Thất Tinh Tháp.
Hắn rốt cuộc không phải Vân Mộng Chân, mặc dù thân là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, song há có lý nào chắp tay nhường ra cơ duyên đặt ngay trước mắt.
Thậm chí hắn có thể cảm giác được, nếu có thể nắm lấy cơ duyên trong Thất Tinh Tháp, khả năng cao sẽ giúp hắn đặt định cơ sở phá nhập Tinh Cung. Lợi ích như thế, làm sao có thể nói buông liền buông?!
Tương tự, Lý Phù Nam cũng không khác mấy!
Vấn đề ở chỗ, Mạc Vô Tình tỏ rõ thái độ không khả năng giao thủ chính diện với hai người, một khi bọn hắn liên thủ, Mạc Vô Tình tất quay lưng bỏ chạy, trong vội vàng, dù hai người liên thủ, lại làm sao ngăn được Mạc Vô Tình đào tẩu.
Như thế, Mạc Vô Tình ở bên quấy rối liền thành ác tính tuần hoàn, dù là ai cũng không cách nào tháo dỡ.
- Nói ra điều kiện của ngươi đi!
Liếc nhìn Mạc Vô Tình một cái, Văn Trạch lạnh lùng nói.
Lần này vì giành được danh ngạch tiến vào Thất Tinh Tháp, Huyết Ảnh Ma Quân có thể nói là tốn công tốn sức, thậm chí không tiếc đích thân tới Thất Tinh Tông tạo áp lực, tuyệt đối không khả năng gần gần chỉ vì cản trở người khác thu lấy cơ duyên trong Thất Tinh Tháp.
Rốt cuộc, cách mỗi ba năm Thất Tinh Tháp lại mở ra một lần, Huyết Ảnh Ma Quân đâu thể mỗi lần đều tới quấy rối được?
Quy căn đến cùng, Huyết Ảnh Ma Quân chắc cũng hi vọng Huyết Ảnh Ma Tông có thể thu được lợi ích trong lần Thất Tinh Tháp mở ra này.
Đương nhiên, được mất của đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bình thường kia, Huyết Ảnh Ma Quân hẳn không để ở trong lòng, như vậy điều hắn để ý tự nhiên chính là được mất của Mạc Vô Tình.
Nói cách khác, lời Mạc Vô Tình nói vừa rồi chưa hẳn đã là lời thật.
Hiểu rõ điểm này, Văn Trạch không khó để đoán được, thái độ Mạc Vô Tình thể hiện bây giờ, thật ra là vì ép buộc bọn hắn tiếp thu điều kiện mà thôi.
- Sảng khoái!
Đón lấy ánh mắt Văn Trạch, Mạc Vô Tình lập tức hiểu ra, đối phương đã nhìn thấu tâm tư mình, thế là bèn trầm giọng mở miệng nói:
- Rất đơn giản, ta muốn hai người các ngươi trước một bước tiến vào tầng thứ năm!
Câu này vừa ra, vô luận là Văn Trạch hay Lý Phù Nam đều không khỏi nhíu mày.
Lấy thực lực bọn hắn, xông lên tầng thứ năm không phải là điều không thể, nhưng một khi đến tầng thứ năm, khả năng sẽ không nhẹ nhàng ứng phó được linh lực xung kích như bây giờ, dù với thực lực bọn hắn cũng phải toàn lực ứng đối, hơi không cẩn thận liền sẽ bị thương.
Đối mặt uy hiếp như vậy, muốn bình tĩnh cảm ngộ, tự nhiên càng khó hơn nhiều.
Mà điều Mạc Vô Tình muốn bây giờ, chính là chế tạo khốn khó cho bọn hắn!
Một tay chống kiếm, Mạc Vô Tình không chút che giấu thái độ, lạnh lùng nói:
- Ở trong Thất Tinh Tháp này, các ngươi cảm ngộ dễ dàng hơn ta, chỉ khi các ngươi chịu thiệt trước, chúng ta mới tính là công bằng! Nếu các ngươi không chịu, tự nhiên đừng trách ta không thủ quy củ, cùng lắm thì cả đám chết dí ở đây!
Lời này Mạc Vô Tình nói cực kiên quyết, không có nửa điểm khoan nhượng.
Nhất thời, hai người không khỏi trầm mặc.
Dù uy hiếp từ Mạc Vô Tình khiến bọn hắn rất khó chịu, nhưng trong lòng bọn hắn cũng rõ ràng, sợ rằng đây đã là giới hạn của Mạc Vô Tình, nếu còn không đáp ứng, tất sẽ bị Mạc Vô Tình dây dưa không ngừng không nghỉ, ai cũng đừng hòng thu lợi.
Đúng là tác phong ma đạo, hèn hạ mà hữu hiệu!
- Mạc Vô Tình đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi, đợi đi ra Thất Tinh Tháp, giữa ngươi ta tất phải đánh một trận!
Khẽ nhướng mày, trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Văn Trạch lạnh lùng nói.
Không đợi đối phương đáp ứng, cứ thế trực tiếp bước thẳng lên tầng thứ năm!
Trong ba người, Văn Trạch là kẻ kiêu ngạo, xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông khiến hắn rất tự tin đối với bản thân, dù cường hành bước lên tầng thứ năm sẽ tăng thêm một ít trắc trở, nhưng vậy lại thế nào? Hắn vẫn tự tin thắng được hai người còn lại, xông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp.
Văn Trạch vừa cất bước, bế tắc tự nhiên được giải, đồng thời bức khiến Lý Phù Nam không thể không đáp ứng, bằng không, một khi hắn và Mạc Vô Tình đánh nhau, chẳng phải sẽ mặc cho Văn Trạch chiếm tiện nghi!
Hít sâu một hơi, Lý Phù Nam cũng bước thẳng lên tầng thứ năm!
…
Lúc điều động linh lực, mỗi một phần lực lượng bạo phát đều đã thành phản ứng bản năng như ăn cơm uống nước!
Mà khi bước đến tầng thứ tư Thất Tinh Tháp, lúc đối mặt với linh lực xung kích, bước đầu tiên ngươi cần phải chính là đánh vỡ loại bản năng này.
Đây thường thường chính là điểm khó nhất!
Lúc này, pháp môn dẫn linh cảm ngộ được ở ba tầng trước đó lần nữa hiện lên trong đầu Bạch Nhạc, dần dần hình thành nên một phương thức vận hành linh lực rõ nét, phương thức này hoàn toàn khác biệt với thói quen khi trước của Bạch Nhạc, lại nơi nơi lộ ra khí tức càng thêm cao minh.
Bạch Nhạc vốn mới chỉ dừng ở lý giải cảm ngộ, lúc cần thiết mới điều động pháp môn dẫn linh để sử dụng mà thôi.
Tỷ như khi đối mặt linh lực xung kích!
Nhưng lần này, Bạch Nhạc lại cảm giác được rõ ràng, nếu muốn đi được càng xa trong Thất Tinh Tháp thì nhất định phải triệt để thay đổi thói quen! Chỉ khi nào hoàn toàn tu thành pháp môn dẫn linh, cưỡng bách bản thân thời thời khắc khắc đều dùng phương thức này thao túng linh lực, như vậy mới có thể khống chế linh lực càng thêm vi diệu, tiến tới hóa giải áp lực khủng bố từ linh lực xung kích.
Đây mới thực sự là thời khắc khảo nghiệm thiên phú và nghị lực của mỗi người.
Đương nhiên, so với tạm thời ứng phó linh lực xung kích biến hóa, quá trình triệt để cải biến này ắt sẽ tiêu tốn càng nhiều thời gian, thậm chí chưa chắc đảm bảo thành công.
Nhưng Bạch Nhạc vẫn là dứt khoát lựa chọn con đường này.
Đạo lý rất đơn giản, Bạch Nhạc ý thức được rõ ràng chỗ tốt mà biến hóa kia mang lại!
Mười con chim trong rừng không bằng một con chim nơi tay!
Chỉ có chỗ tốt bắt được vào tay mới là thực tế nhất.
Nếu đã nhìn thấy hi vọng, đồng thời chỉ có làm vậy mới có thể được đến thu hoạch lớn nhất, thế thì tại sao không nghiêm túc đi làm?
So với ba người bọn Lý Phù Nam, Văn Trạch và Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc không bị thanh danh cản trở, cũng không cần phải giữ gìn danh dự tông môn, càng không bị người khác vướng tay, tự nhiên tu hành càng thêm tùy ý.
Thời gian dần trôi, thời gian Bạch Nhạc dừng lại ở chỗ này thậm chí vượt xa ba tầng trước cộng lại, hơn nữa, tựa hồ căn bản không ai biết, hắn còn muốn dừng lại bao lâu.
... ....
- Lão tổ, ngươi nói xem lần này Lý sư huynh có thể mượn cơ hội trong Thất Tinh Tháp, bù đắp căn cơ, thuận thế bước vào Tinh Cung Cảnh không?
Hiểu được ý của Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng hiếu kỳ hỏi tiếp.
- Nếu là cơ hội Thất Tinh Tháp mở ra trước đây, đối với hắn mà nói thì chắc không khó, nhưng lần này, sợ rằng chưa hẳn.
Liếc nhìn Huyết Vô Ngân một cái, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt mở miệng nói.
Trên thực tế, điểm này, ngay từ lúc Thất Tinh Tháp mở ra, bọn Tinh Hà lão tổ sớm đã đoán được.
Chỉ là ai cũng không vạch trần, mà dùng phương thức đánh cuộc để ám chỉ.
Trong thế chân vạc, ba phương đều hi vọng thoát vỏ mà ra, nhưng sau cùng ai có thể trước một bước chiếm tiên cơ, vậy liền khó nói. Ngay cả bọn Tinh Hà lão tổ đều không thể đưa ra đáp án khẳng định.
... ..
Có điều Bạch Nhạc không biết, ngay khi hắn bước vào tầng thứ tư, bắt đầu tiến hành tu luyện, ba người bọn Lý Phù Nam thật ra đều đang ở trung tâm tầng này!
Bằng vào thực lực cường đại, ba người gần như cùng lúc vọt tới đây, nhưng khi đối mặt lối vào tầng thứ năm, cả ba lại đều đồng thời ngập ngừng.
Bọn hắn cảm nhận được rõ ràng, lấy thực lực bản thân, nếu còn không có bất cứ đề thăng nào, cứ vậy xông lên, tầng thứ năm liền sẽ là cực hạn.
Đương nhiên, trên thực tế, bọn hắn sớm đã kịp hồi thần trước đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia!
Trên đường đi tới đây, bọn hắn đã phát giác được huyền cơ trong linh lực xung kích.
Chỉ là, vì không để đối phương vứt xa, ba người đều không thả chậm tốc độ, thẳng đến lúc này mới cường hành dừng lại.
- Làm sao, không ai tranh đi đầu nữa à?
Lạnh lùng liếc nhìn hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam, khóe miệng Mạc Vô Tình khẽ nhếch lên, nhẹ giọng châm chọc nói.
- Nếu ngươi có gan thì cứ đi đầu!
Nhìn Mạc Vô Tình, Lý Phù Nam nhàn nhạt mở miệng nói.
- Làm sao, hai vị tính dừng lại đây tiến hành tham ngộ?
Khóe miệng tràn ra ý cười lạnh lùng, Mạc Vô Tình hờ hững nói:
- Thế thì không hay lắm đâu, so với hai vị, ta khả năng rất khó cảm ngộ ra được gì.
Thất Tinh Tháp vốn chỉ mở ra đối với đệ tử chính đạo, ma tu ở trong này tuy không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng có thể tưởng tượng, muốn thành công độ khó không nghi ngờ sẽ vượt xa đệ tử chính đạo, nếu cùng dừng lại ở đây để tiến hành tham ngộ, phía chịu thiệt tự nhiên là Mạc Vô Tình.
Vậy nên, ngay từ lúc đi vào, mục đích của Mạc Vô Tình đã rất rõ ràng, hắn tới là để ngăn trở hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch thu được truyền thừa trong Thất Tinh Tháp, lúc cần thiết, tự nhiên có thể chủ động buông bỏ cơ duyên để đổi lấy đối phương thất bại.
Ở điểm này, về mặt bản chất, Mạc Vô Tình và đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông không có khác biệt gì cả!
Bất đồng duy nhất chính là, Mạc Vô Tình chỉ cần nhắm đến vẻn vẹn hai người là Lý Phù Nam và Văn Trạch mà thôi!
Đến khắc này, ai nấy đều đã không cách nào xông lên, nhất định phải dừng lại tiến hành cảm ngộ, Mạc Vô Tình mới lộ ra ý đồ thật!
- Sao Mạc huynh tự tin đồng thời ứng phó được hai người chúng ta?
Ngẩng đầu lên, Lý Phù Nam không nóng không lạnh hỏi ngược một câu.
Trên thực tế, từ vừa bắt đầu, trong lòng Lý Phù Nam đã ẩn ẩn đoán được dụng ý của Mạc Vô Tình, song một mực không vạch trần, một là bởi vì bản thân hắn không nhất định có thể thắng được Mạc Vô Tình, hai là không muốn bị Văn Trạch chiếm tiện nghi.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất nằm ở chỗ, nói thế nào Văn Trạch cũng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, mặc dù vì sự việc khi trước mà từng có xung đột với hắn, nhưng khi đối mặt Huyết Ảnh Ma Tông, cả hai ắt sẽ đứng cùng một phe.
Dù Mạc Vô Tình có mạnh đến mấy, chẳng lẽ còn có thể chống được hai người bọn hắn liên thủ?
- Ai nói ta muốn đồng thời đối phó hai người các ngươi?
Thản nhiên nhún nhún vai, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Ta lại không cần cảm ngộ gì cả, thiếu gì thời gian để xoay vần với hai vị! Chẳng qua nếu là như thế, hai người các ngươi tất phải thương lượng với nhau, phân ra một người đi phòng bị ta, người còn lại toàn lực tham ngộ, sớm ngày bước lên tầng thứ năm?
- . . .
Một câu nghe có vẻ tùy ý, lại như giết người không dao!
Cơ duyên đặt ở trước mắt, ai nguyện ý buông bỏ đi thành toàn cho người khác? Đặt biệt là hai người này không thân không quen, thậm chí còn từng có xung đột!
Nếu là trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, hoặc ngay khi vừa bước vào Thất Tinh Tháp, Mạc Vô Tình liền nhảy ra khiêu hấn, Văn Trạch tất không chút ngập ngừng, trực tiếp bước lên động thủ, phân ra thắng thua với Mạc Vô Tình.
Nhưng giờ lại khác!
Liên tiếp xông bốn tầng, lúc này Văn Trạch sớm đã thu lại tâm tư khinh thị đối với Thất Tinh Tháp.
Hắn rốt cuộc không phải Vân Mộng Chân, mặc dù thân là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, song há có lý nào chắp tay nhường ra cơ duyên đặt ngay trước mắt.
Thậm chí hắn có thể cảm giác được, nếu có thể nắm lấy cơ duyên trong Thất Tinh Tháp, khả năng cao sẽ giúp hắn đặt định cơ sở phá nhập Tinh Cung. Lợi ích như thế, làm sao có thể nói buông liền buông?!
Tương tự, Lý Phù Nam cũng không khác mấy!
Vấn đề ở chỗ, Mạc Vô Tình tỏ rõ thái độ không khả năng giao thủ chính diện với hai người, một khi bọn hắn liên thủ, Mạc Vô Tình tất quay lưng bỏ chạy, trong vội vàng, dù hai người liên thủ, lại làm sao ngăn được Mạc Vô Tình đào tẩu.
Như thế, Mạc Vô Tình ở bên quấy rối liền thành ác tính tuần hoàn, dù là ai cũng không cách nào tháo dỡ.
- Nói ra điều kiện của ngươi đi!
Liếc nhìn Mạc Vô Tình một cái, Văn Trạch lạnh lùng nói.
Lần này vì giành được danh ngạch tiến vào Thất Tinh Tháp, Huyết Ảnh Ma Quân có thể nói là tốn công tốn sức, thậm chí không tiếc đích thân tới Thất Tinh Tông tạo áp lực, tuyệt đối không khả năng gần gần chỉ vì cản trở người khác thu lấy cơ duyên trong Thất Tinh Tháp.
Rốt cuộc, cách mỗi ba năm Thất Tinh Tháp lại mở ra một lần, Huyết Ảnh Ma Quân đâu thể mỗi lần đều tới quấy rối được?
Quy căn đến cùng, Huyết Ảnh Ma Quân chắc cũng hi vọng Huyết Ảnh Ma Tông có thể thu được lợi ích trong lần Thất Tinh Tháp mở ra này.
Đương nhiên, được mất của đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bình thường kia, Huyết Ảnh Ma Quân hẳn không để ở trong lòng, như vậy điều hắn để ý tự nhiên chính là được mất của Mạc Vô Tình.
Nói cách khác, lời Mạc Vô Tình nói vừa rồi chưa hẳn đã là lời thật.
Hiểu rõ điểm này, Văn Trạch không khó để đoán được, thái độ Mạc Vô Tình thể hiện bây giờ, thật ra là vì ép buộc bọn hắn tiếp thu điều kiện mà thôi.
- Sảng khoái!
Đón lấy ánh mắt Văn Trạch, Mạc Vô Tình lập tức hiểu ra, đối phương đã nhìn thấu tâm tư mình, thế là bèn trầm giọng mở miệng nói:
- Rất đơn giản, ta muốn hai người các ngươi trước một bước tiến vào tầng thứ năm!
Câu này vừa ra, vô luận là Văn Trạch hay Lý Phù Nam đều không khỏi nhíu mày.
Lấy thực lực bọn hắn, xông lên tầng thứ năm không phải là điều không thể, nhưng một khi đến tầng thứ năm, khả năng sẽ không nhẹ nhàng ứng phó được linh lực xung kích như bây giờ, dù với thực lực bọn hắn cũng phải toàn lực ứng đối, hơi không cẩn thận liền sẽ bị thương.
Đối mặt uy hiếp như vậy, muốn bình tĩnh cảm ngộ, tự nhiên càng khó hơn nhiều.
Mà điều Mạc Vô Tình muốn bây giờ, chính là chế tạo khốn khó cho bọn hắn!
Một tay chống kiếm, Mạc Vô Tình không chút che giấu thái độ, lạnh lùng nói:
- Ở trong Thất Tinh Tháp này, các ngươi cảm ngộ dễ dàng hơn ta, chỉ khi các ngươi chịu thiệt trước, chúng ta mới tính là công bằng! Nếu các ngươi không chịu, tự nhiên đừng trách ta không thủ quy củ, cùng lắm thì cả đám chết dí ở đây!
Lời này Mạc Vô Tình nói cực kiên quyết, không có nửa điểm khoan nhượng.
Nhất thời, hai người không khỏi trầm mặc.
Dù uy hiếp từ Mạc Vô Tình khiến bọn hắn rất khó chịu, nhưng trong lòng bọn hắn cũng rõ ràng, sợ rằng đây đã là giới hạn của Mạc Vô Tình, nếu còn không đáp ứng, tất sẽ bị Mạc Vô Tình dây dưa không ngừng không nghỉ, ai cũng đừng hòng thu lợi.
Đúng là tác phong ma đạo, hèn hạ mà hữu hiệu!
- Mạc Vô Tình đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi, đợi đi ra Thất Tinh Tháp, giữa ngươi ta tất phải đánh một trận!
Khẽ nhướng mày, trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Văn Trạch lạnh lùng nói.
Không đợi đối phương đáp ứng, cứ thế trực tiếp bước thẳng lên tầng thứ năm!
Trong ba người, Văn Trạch là kẻ kiêu ngạo, xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông khiến hắn rất tự tin đối với bản thân, dù cường hành bước lên tầng thứ năm sẽ tăng thêm một ít trắc trở, nhưng vậy lại thế nào? Hắn vẫn tự tin thắng được hai người còn lại, xông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp.
Văn Trạch vừa cất bước, bế tắc tự nhiên được giải, đồng thời bức khiến Lý Phù Nam không thể không đáp ứng, bằng không, một khi hắn và Mạc Vô Tình đánh nhau, chẳng phải sẽ mặc cho Văn Trạch chiếm tiện nghi!
Hít sâu một hơi, Lý Phù Nam cũng bước thẳng lên tầng thứ năm!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.