Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 79: Xả thân cứu giúp

Phiêu Linh Huyễn

28/03/2022

 

Vết thương không ngừng vỡ ra, nửa thân thể đều bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn ghê cả người.

Mỗi một đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông ở đây đều giống như phát điên, mắt đỏ bừng, hận không thể tự mình bị thương thay cho Thánh Nữ.

Ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, từ lúc bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân giống như tiên tử đứng trên mây, cao cao tại thượng, không nhiễm một chút bụi bặm, nhưng hiện giờ, Vân Mộng Chân thậm chí không có cơ hội ngăn vết thương đổ máu.

Bọn họ tận mắt thấy Thánh Nữ bị thương, nhưng lại không có biện pháp gì.

Cao thủ của Hắc Long Đàm và xà triều đã cầm chân bọn họ, hơn nữa, chém giết sinh tử của cường giả Tinh Cung cảnh, căn bản không phải là bọn họ nhúng tay vào được.

Truyền thuyết về Dạ Nhận, bọn họ tất nhiên cũng từng nghe nói.

Nhưng cái này và chính mắt nhìn thấy Dạ Nhận xuất thủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, rõ ràng cũng chỉ có tuổi xấp xỉ với mọi người, nhưng thực lực khủng bố đó của Dạ Nhận cho dù là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông như bọn họ cũng không thể so sánh.

Trước đó, rất nhiều người đều cho rằng, Thánh Nữ chính là nhân vật xuất sắc nhất đời này, căn bản không ai có thể chống lại nàng ta.

Nhưng một thanh chủy thủ đó rõ ràng đã nói với tất cả mọi người, Dạ Nhận đời này, cũng là tuyệt đại thiên kiêu, không hề kém hơn vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.

Trước giờ, bọn họ đều sống trong niềm kiêu ngạo đạo lăng thiên hạ, dường như trừ Đạo Lăng Thiên Tông ra, thiên hạ không có cao thủ và thiên tài.

Trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, Thông Thiên Ma Quân dựa vào sức của bản thân, đánh nát thần thoại đạo lăng bất bại, cũng khiến bọn họ biết rằng, trên đời này, còn có Ma Quân tuyệt thế như Thông Thiên Ma Quân.

Mà lúc này, nhìn Vân Mộng Chân bị Dạ Nhận bức cho liên tiếp bại lui, lại khiến bọn họ ý thức được, thì ra ở ngoài Đạo Lăng Thiên Tông, không ngờ cũng có thiên kiêu vô song đáng sợ như vậy.

Đây là một loại nhận thức bị phá diệt, cũng khiến bọn họ từ trong lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó có thể ức chế.

Bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng, Thánh Nữ có thể sẽ chết ở đây, chết dưới mũi đao đen như mực này.

Nhưng tất cả, dường như ở gần ngay trước mắt.

Ầm!

Liên tục kịch chiến thời gian gần một nén hương, bất kể là Dạ Nhận hay là Vân Mộng Chân đều không thể duy trì Tinh Cung, lại dưới một lần trùng kích kịch liệt, hai Tinh Cung đồng thời tản đi.

Nhưng mà, chiến đấu vẫn chưa bởi vậy mà kết thúc, thậm chí ngược lại càng trở nên hung hiểm hơn.

Trong điện quang hỏa thạch, Dạ Nhận đã giống như một bóng ma tung người mà đến, thanh chủy thủ khủng bố đó khi chém giết cận thân, lại lộ ra càng khủng bố hơn.

Quan trọng nhất là, Dạ Nhận lúc này, mỗi một kích đều đang ép Vân Mộng Chân phải chống đỡ.

Lần trước Vân Mộng Chân bại, trên thực tế là thua trên binh khí trong tay, không có Côn Ngô Kiếm trong tay, trường kiếm khác căn bản không thể chống cự được sự sắc bén của Dạ Nhận, lần này lại giao thủ, trên thực tế, Vân Mộng Chân đã đề phòng rồi.

Lúc trước dẫn động Tinh cung chi lực, chính là muốn loại bỏ chênh lệch trên vũ khí, chỉ là theo tinh lực hao tổn, vẫn khó tránh khỏi loại va chạm giáp lá cà này.

- Keng!

Một tiếng vang giòn tan, kiếm trong tay Vân Mộng Chân lại theo tiếng mà gãy, căn bản không cho Vân Mộng Chân cơ hội phản ứng, mũi đao lạnh như băng đã thuận thế hạ xuống, chỉ thẳng vào cổ họng Vân Mộng Chân.

Lúc này, trong mắt Dạ Nhận đầy vẻ hưng phấn.

Giết chết Đạo Lăng Thánh Nữ luôn là tâm nguyện lớn nhất của hắn, cũng là tâm nguyện của truyền nhân vô số đời của Dạ Nhận nhất mạch, mà lúc này, tâm nguyện này sẽ được hoàn thành ở trong tay hắn, sao hắn lại không hưng phấn cho được?

Cho dù vì thế, hắn phải trả giá trọng thương để thừa nhận sự phản công lúc sắp chết của Vân Mộng Chân, hắn cũng không hề hối tiếc.

Cho dù trên lý trí biết rằng, sau khi chặt đứt mũi kiếm của đối phương, chỉ cần kéo dài thêm một chút, có thể dễ dàng giết chết Vân Mộng Chân, nhưng hắn đã không chờ được nữa!

Đêm dài lắm mộng!



Không ai biết Tử Dương Chân Nhân sẽ trở về lúc nào, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Vân Mộng Chân hắn mới có thể yên lòng.

Lúc sinh tử, trong lòng Vân Mộng Chân cũng sinh ra một tia kiên quyết.

Nàng ta biết rất rõ, một đao này nàng ta đã không cản được, lúc sắp chết, điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là dồn hết toàn lực dùng kiếm gãy trong tay, giáng cho Dạ Nhận một kích cuối cùng, cho dù không thể giết chết Dạ Nhận, ít nhất cũng phải khiến hắn bị thương nặng!

Chỉ có như vậy mới có thể bức lui người trong ma đạo khác, cứu sau Văn Trạch, cũng cứu... Bạch Nhạc!

Bạch Nhạc!

Lập tức, trong đầu Vân Mộng Chân không khỏi lại hiện ra thân ảnh của Bạch Nhạc, bất kể là phẫn nộ hay là cừu hận, xấu hổ, cảm động, vào khoảnh khắc này, dường như đều đã không quan trọng, quan trọng là thân ảnh này dường như thật sự đã đi vào trong lòng nàng ta.

Như vậy. . . Vĩnh biệt đi!

- Vù!

 Ngay khi Vân Mộng Chân đang thầm vĩnh biệt, chuẩn bị đối mặt với tử vong, tiếng mũi kiếm run rẩy rất nhỏ truyền đến, cơ hồ là cùng thời khắc đó, một tia kiếm mang giống như đột nhiên vượt qua sự cách trở của không gian, trực tiếp xuất hiện trước người Vân Mộng Chân.

Linh Tê Nhất Kiếm!

Từ lúc Vân Mộng Chân xuất thủ, Bạch Nhạc đều một mực trầm mặc đứng yên tại chỗ, bộ dạng giống như tâm đã chết, không để ý tới gì nữa.

Nhưng trên thực tế, đó đâu có là gì.

Tấn công địch tất phải tự cứu, những đạo lý này, Dạ Nhận có thể hiểu, Vân Mộng Chân có thể hiểu, Bạch Nhạc tất nhiên cũng có thể hiểu.

Hắn không phải loại thiếu niên chưa hiểu sự đời, chớm biết yêu, loại suy nghĩ khốn khiếp như hoài nghi đối phương có yêu mình hay không, có nguyện ý vì mình mà trả giá sinh mệnh hay không, căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu Bạch Nhạc.

Hắn hiểu lựa chọn của Vân Mộng Chân mới là lựa chọn chính xác nhất, tất nhiên cũng hiểu, mình phải sắm vai nhân vật gì mới có thể khiến mình không còn trở thành liên lụy của Vân Mộng Chân.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, hắn cần phải chờ được một cơ hội!

Một cơ hội có thể sử hết khí lực, thậm chí là thay đổi kết cục! Dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, nếu hắn máu nóng xộc lên trực tiếp xông lên đi liều mạng, trừ chịu chết và khiến Vân Mộng Chân phân tâm ra, căn bản không thể giúp được bất kỳ điều gì.

Cho nên Bạch Nhạc một mực đang đợi, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, cũng không lộ ra chút manh mối.

Mượn lúc Vân Mộng Chân kịch chiến với Dạ Nhận, Bạch Nhạc cẩn thận di động bước chân, đi tới vị trí mà vươn tay ra là có thể rút kiếm.

Vào khoảnh khắc Tinh Cung tiêu tán, Bạch Nhạc đã nhặt lại kiếm, chỉ là ở dưới loại tình huống này, bất kể ai cũng không có tinh lực chú ý tới hắn mà thôi.

Cho đến giờ phút này, trong nháy mắt Vân Mộng Chân và Dạ Nhận sắp phân ra thắng bại, Bạch Nhạc liền dồn hết toàn lực, đâm ra một kiếm này!

Tuy lúc trước không hề có động tác, nhưng trên thực tế, tinh thần của Bạch Nhạc lại thủy chung chú ý chặt chẽ trận đánh này, quả thực giống như bản thân hắn một mực đang chiến đấu.

Tâm kiếm tương thông!

Lại dùng hữu tâm tính vô tâm, cho dù là có chênh lệch trên thực lực tuyệt đối, khi một kiếm này đâm ra, cũng vô cùng chính xác, đúng vào thời khắc mấu chốt nhất.

Mũi kiếm chính xác điểm lên trên mũi đao của Dạ Nhận, ngăn cản một kích tất sát này.

Đương nhiên, bội kiếm của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông là tuyệt đối không cản được một kích của Dạ Nhận.

Bội kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng theo tiếng mà gãy, nhưng một kiếm này dẫu sao cũng đã tranh thủ được một chút thời gian cho hắn, mà thời gian này, lại đủ để khiến Bạch Nhạc dùng thân thể chắn ở trước người Vân Mộng Chân.

- Phập!

Lập tức, mũi đao cắm vào ngực Bạch Nhạc, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm nở ra trước ngực!

Một kích tất sát này của Dạ Nhận, lại bị Bạch Nhạc cản lại thay cho Vân Mộng Chân.



Ma khí khủng bố thuận theo mũi đao trút vào trong cơ thể, điên cuồng phá hủy tất cả sinh cơ trong cơ thể Bạch Nhạc.

Nếu là dưới tình huống bình thường, cho dù là mười Bạch Nhạc cũng chết ngắc.

Nhưng mà, trong nháy mắt mũi đao nhập thể, Thông Thiên Ma Công đột nhiên vận chuyển, không chịu khống chế bùng nổ ra, dùng ma khí khủng bố hình thành vô số chướng ngại, chắn trước mũi đao, thậm chí trực tiếp cắn nuốt ma khí đang thuận theo mũi đao ùa vào trong cơ thể Bạch Nhạc.

Trong nháy mắt, đồng tử của Dạ Nhận đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trong điện quang hỏa thạch, thu hồi ba phần lực đạo.

Bùm!

Đồng thời, một kích đó của Vân Mộng Chân cuối cùng cũng đánh ra, nửa thanh kiếm gãy đột nhiên đâm vào trong cơ thể Dạ Nhận, lực lượng khủng bố thuận thế bùng nổ, trực tiếp đánh bay đánh bay ra ngoài.

- Bạch Nhạc!

Lập tức ôm lấy thân thể của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lo lắng hét lên.

- Ta đã nói rồi, ta sẽ chết ở phía trước ngươi.

Cố gắng chống đỡ để nhìn thấy Vân Mộng Chân không sao, một hơi trong lòng Bạch Nhạc lập tức tiết ra, cố nói xong câu đó, liền triệt để mất đi ý thức.

Nghe thấy lời nói quen thuộc này, Vân Mộng Chân cơ hồ đã khó có thể khống chế cảm xúc của mình, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ tràn mi trào ra.

Ngay sau đó, một vầng mặt trời tím rực rỡ đột nhiên tỏa ra trong bầu trời đêm!

Thân ảnh của Tử Dương Chân Nhân đồng thời từ chân trời hạ xuống bên thiên điện.

- Phập!

Phun ra một búng máu, Dạ Nhận đột nhiên rút nửa thanh kiếm gãy đâm vào trong cơ thể mình xuống mặt đất, cuối cùng nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, phút chốc liền biến mất trong bóng đêm.

Tử Dương Chân Nhân trở về, cũng có nghĩa là vở kịch này đã hạ màn.

Người trong ma đạo của Hắc Long Đàm cũng theo đó nhanh chóng bỏ chạy xuống dưới núi, trên toàn bộ ngọn núi chỉ để lại thây rắn khắp nơi, nhìn ghê cả người.

- Thánh Nữ!

Phục hồi tinh thần, đám người Văn Trạch vội vàng vây tới.

Chỉ là lúc này Vân Mộng Chân nào còn rảnh để để ý tới bọn họ, một tay đặt trên hậu tâm của Bạch Nhạc, linh lực còn sót lại không nhiều trong người thuận thế không ngừng ùa vào trong cơ thể Bạch Nhạc, duy trì sinh cơ cuối cùng của Bạch Nhạc.

Đổi lại là bất kỳ một ai, sợ rằng chưa chắc có thể đưa linh lực vào trong Linh Phủ của Bạch Nhạc một cách thông thuận như vậy, nhưng lúc trước Bạch Nhạc đúc lại đạo cơ, chính là dựa vào nguyên âm của Vân Mộng Chân, đối với Bạch Nhạc mà nói, khí tức và lực lượng của Vân Mộng Chân thật sự quá thân thiết, căn bản không hề có trở ngại, trực tiếp hút những linh lực này vào trong Linh Phủ.

Mất đi uy hiếp uy hiếp, khí tức của Thông Thiên Ma Công cũng theo đó mà thu lại, cho dù là có một số ma khí vẫn còn sót lại, Vân Mộng Chân cũng theo bản năng cho rằng là ma khí của Dạ Nhận lưu lại, trực tiếp lợi dụng linh lực xua ra ngoài.

- Càn quấy!

Trong giây lát, Tử Dương Chân Nhân cũng theo đó hạ xuống, nhìn thấy Vân Mộng Chân ôm Bạch Nhạc, mày lập tức nhíu lại, tay áo vung lên, trực tiếp đẩy Vân Mộng Chân ra, đồng thời đưa linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhạc.

Cũng may là, Vân Mộng Chân rót linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhạc trước, khiến Linh Phủ của Bạch Nhạc khôi phục mấy phần, tất nhiên lại vận chuyển, giấu đi khí tức của Thông Thiên Ma Công. Nếu không, cho dù chỉ là thời gian mấy hơi thở, Tử Dương Chân Nhân đã có thể nhận thấy sự khác thường.

- Chỉ là linh lực tiêu hao quá độ mà thôi, không tổn thương đến tim, không chết được.

Không phát hiện điều gì dị thường, Tử Dương Chân Nhân lập tức không còn hứng thú với Bạch Nhạc nữa, thuận tay giao Bạch Nhạc cho Văn Trạch vừa tới, thản nhiên phân phó,

- Kẻ này có công cứu Thánh Nữ, cho phép hắn ngoại lệ tiến vào Đạo Lăng Thiên Tông, chờ hắn tỉnh lại, mang hắn về bản tông đi.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook