Chương 301: Xông Đan Các (hạ)
Phiêu Linh Huyễn
07/05/2022
Thực sự bình tĩnh lại, Bạch Nhạc mới phát hiện, tên tướng lĩnh binh dũng này chẳng những thực lực cực mạnh, kỹ năng chiến đấu cũng tương đối cao minh!
Vô luận Ngu Kiếm nhanh đến đâu, chiến kích trong tay đối phương đều luôn có thể vừa khéo ngăn đỡ được, Bạch Nhạc một hơi công hơn mười kiếm, tuy một mực đè lên đối phương mà đánh, nhưng trên thực tế không một kiếm nào thật chém trúng người đối phương.
Phát hiện này khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi kinh hãi, thậm chí trong đầu nảy sinh một ý niệm khó mà tưởng tượng.
Tên binh dũng này. . . Có lẽ là người!
Bằng không vô luận cơ quan khôi lỗi phức tạp đến đâu, thì đều rất khó thi triển chiến kỹ đến mức nước chảy mây trôi, không có nửa điểm cứng nhắc đơn điệu vậy được.
Tâm niệm khẽ chuyển, kiếm thế trong tay đột ngột đại biến, nháy mắt, Bạch Nhạc liền từ Ngu Kiếm chuyển thành Linh Tê Kiếm Quyết.
Nhưng chính như dự tính, Bạch Nhạc biến hóa kiếm chiêu, đối phương liền cũng sẽ xuất hiện biến động tương ứng, như cũ vững vàng ngăn đỡ công kích từ Bạch Nhạc.
Ùng ùng!
Không kịp nghĩ nhiều, nơi không xa chợt vang lên từng hồi tiếng bước chân trầm trọng, tròng mắt khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc hiểu được, đám binh dũng mà Tô Nhan dẫn đi đã quay trở về.
Phát giác điểm này, Bạch Nhạc không dám tiếp tục dây dưa, thân ảnh hơi lắc, lập tức phi thân lui ra.
Chỉ là khác với đám binh dũng phổ thông kia, tên tướng lĩnh binh dũng này căn bản không hề có ý truy kích, Bạch Nhạc vừa lui, nó liền cũng lui về chỗ cũ, đứng im không nhúc nhích, phảng phất như trở thành binh dũng không chút sinh cơ khi nãy.
Lui khỏi phạm vi Đan Các, rất nhanh Tô Nhan cũng quay về.
- Công tử, thế nào rồi?
- Tiểu Nhan, ngươi nói xem. . . Đám binh dũng này liệu có phải là người không?
Quay đầu nhìn Tô Nhan, thần sắc Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Bạch Nhạc hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Tô Nhan mất hồi lâu mà vẫn không kịp phản ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chỉ vào tên tướng lĩnh binh dũng đứng trước Đan Các, chậm rãi mở miệng nói:
- Vừa rồi ngươi dẫn đi đám binh dũng kia, chỉ có đứa này đứng im không nhúc nhích, ta thử giao thủ, lại phát hiện chiến kỹ đối phương cao minh vô cùng, căn bản không giống vật chết có thể làm được.
- Nhưng mà. . . Đấy vẫn là binh dũng, trước đó chẳng phải công tử từng đánh nát qua, bên trong còn có linh thạch cực phẩm, sao có thể là người sống được?
Lời này tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Bạch Nhạc vẫn một mực cảm thấy quỷ dị, chỉ là nhất thời không cách nào nghĩ thông ra được.
- Đúng rồi, ngươi dẫn chúng rời đi bao xa?
Lắc đầu, vứt ý niệm khó mà tưởng tượng này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc nhìn sang Tô Nhã hỏi.
- Đám binh dũng này sẽ không rời xa cách cung điện quá trăm thước, sau khi ta chạy ra trăm thước, bọn chúng liền tự động lui về.
Suy nghĩ một lát, Tô Nhan giải thích nói:
- Thực lực ta không đủ, nếu không có thể thử cầm chân lâu hơn trong phạm vi trăm thước.
- Không cần!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một lát, sau đó lại dẫn đám binh dũng này rời đi lần nữa, ta tranh thủ xử lý tên tướng dũng kia!
Trước đó lãng phí thời gian quá nhiều, hơn nữa Bạch Nhạc còn chưa vận dụng thần thông, trong tình thế có chuẩn bị, dù chiến kỹ đối phương cao minh đến mấy cũng khó mà đỡ được công kích của Bạch Nhạc, chút tự tin này Bạch Nhạc vẫn có.
- Được!
Không chút do dự, Tô Nhan lập tức đáp ứng.
Ngồi xuống điều tức một lát, Tô Nhan lần nữa tiến về hướng Đan Các, so với tên tướng dũng kia, đám binh dũng còn lại có vẻ cứng nhắc hơn nhiều, đồng loạt lao tới xông giết Tô Nhan.
Lần này, Bạch Nhạc cũng không chút do dự, tức tốc giết về phía tên tướng dũng.
Kiếm Linh Vũ!
Bạch Nhạc rất rõ ràng, lấy thực lực Tô Nhan căn bản không cầm chân được đám binh dũng kia quá lâu, hắn nhất định phải khoái tốc đánh nát đối phương, chỉ như vậy mới có cơ hội xông vào Đan Các.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Bạch Nhạc vừa ra tay liền dốc hết toàn lực.
Linh lực ngưng tụ thành kiếm quang, như mưa rơi trút xuống, dù chiến kỹ cường đại đến mấy, căn bản cũng không cách nào ngăn trở, thoáng chốc, thân hình tên tướng dũng kia đã bị linh kiếm xuyên thủng, ngay lúc đó, Thông Thiên Ma Công bạo phát, Bạch Nhạc thuận thế vung kiếm chém xuống!
Chẳng qua không đến mười nhịp thở ngắn ngủi, liền triệt để đánh nát tướng dũng kia!
Chỉ là nháy mắt khi chém nát thân thể đối phương, Bạch Nhạc lại phảng phất như thấy được trong ánh mắt đối phương chớp qua một tia giải thoát, sát na ấy, trong lòng Bạch Nhạc bất giác hơi nhảy!
Nếu nói trước kia chỉ là hoài nghi, như vậy khắc này, Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, tướng dũng này tất là người sống có được linh trí!
Oanh!
Thân thể tướng dũng vỡ nát, hóa thành một đống đá vụn, trong đó cất giấu ba viên linh thạch cực phẩm.
Lặng lẽ nhặt lên mấy viên linh thạch cực phẩm, chỉ là lần này Bạch Nhạc tựa hồ không làm sao vui vẻ cho được.
Dù không có lý do cụ thể, nhưng bản năng rõ ràng nói cho hắn biết, thứ hắn vừa chém giết không phải thạch dũng gì cả, mà là người sống sờ sờ!
Thuận theo ý tưởng này mà nghĩ tiếp, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.
Cường hành khu trừ ý niệm này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc lao thẳng mà đi, hướng về phía Đan Các.
Tay đụng lên cửa Đan Các, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận đến một cỗ lực lượng khủng bố oanh kích về phía mình, phảng phất như muốn đánh nát hắn vậy.
- Thôn Thiên!
Trong mắt chớp qua tinh mang, không chút do dự, nháy mắt khi vừa cảm thụ được nguy hiểm, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết.
Tích tắc, lực lượng khủng bố kia liền bị cắn nuốt.
Chỉ mấy nhịp thở, thân ngoại hóa thân sau lưng Bạch Nhạc đã thành hình!
- Bạo!
Trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, Bạch Nhạc trực tiếp phát nổ thân ngoại hóa thân, đánh thẳng lên cửa Đan Các!
Cỗ lực lượng này vốn là thôn phệ từ cấm chế trong Đan Các, bây giờ cuốn ngược trở về, nháy mắt liền khiến cho cấm chế xuất hiện một tia hỗn loạn, nương theo tia hỗn loạn đó, Bạch Nhạc đẩy cửa xông vào.
Cơ hồ đồng thời điểm Bạch Nhạc bước vào, lực lượng cấm chế Đan Các liền được khôi phục, cửa lớn lần nữa khép lại.
So với chút lực lượng của Bạch Nhạc, lực lượng cấm chế thực sự quá khủng bố, dù là Thôn Thiên Quyết cũng chỉ có tác dụng hữu hạn, không khả năng triệt để phá trừ cấm chế.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, chừng đó là đủ rồi.
Vừa tiến vào Đan Các, trong gian phòng đột nhiên sáng lên, linh lực lưu chuyển, đèn đuốc trên vách tường và cột đá đồng loạt được thắp sáng, khiến cho Bạch Nhạc thấy được rõ ràng hết thảy bên trong.
Trọn cả Đan Các rộng ước chừng hai ba trăm thước vuông, chính giữa gian phòng đặt một lò luyện đan màu đỏ, chỉ là lò lửa sớm đã tắt ngúm.
Xung quanh bày biện rất nhiều giá đỡ, dùng để cất đặt vô số bình ngọc, hiển nhiên đây đều là đan dược đã được luyện chế.
Đi tới trước một giá đỡ trong đó, Bạch Nhạc có thể thấy rõ ràng, mỗi chiếc bình ngọc đều dán giấy hồng, mặt trên viết tên thuốc và dược hiệu!
Chỉ là, tất cả giá đỡ đều tán phát một tầng thanh quang nhàn nhạt, hiển nhiên những đan dược ở đây đều có cấm chế bảo vệ, không cách nào dễ dàng lấy được.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài Đan Các vọng vào, hiển nhiên đám binh dũng bị dẫn đi đã lui trở về.
Nhưng rất nhanh, đám binh dũng lần nữa yên tĩnh lại, rõ ràng không phát hiện thấy Bạch Nhạc đã đi vào Đan Các.
Cảnh này khiến Bạch Nhạc không khỏi thở phào một cái, đợi bình tĩnh hẳn, lúc này Bạch Nhạc mới bắt đầu tử tế quan sát đan dược trên kệ.
Những đan dược này, có một ít Bạch Nhạc nhận ra, nhưng đại đa số đều là Bạch Nhạc chưa từng nghe qua.
Nhưng dần dần Bạch Nhạc phát hiện, tất cả đan dược trên kệ tựa hồ đều nhằm phục vụ tu hành giả dưới Tinh Cung, hơn nữa, số lượng mỗi một loại đều không nhiều.
Tính trọn cả gian phòng, ước chừng có mấy trăm loại đan dược, từ thối thể đến đề thăng linh lực, thậm chí cô đọng thần hồn, phảng phất như chỉ cần tuần tự nuốt vào toàn bộ đống đan dược này liền có thể nhẹ nhàng hoàn thành con đường tu hành từ Dẫn Linh đến Linh Phủ đỉnh phong!
Trên giá đỡ cuối cùng trong Đan Các, vẻn vẹn chỉ đặt một chiếc bình ngọc, lẻ loi đứng ở kia, hơn nữa cũng không thấy có bất kỳ ghi chú dược hiệu nào, gần gần chỉ viết tên thuốc mà thôi!
Phá Tinh Đan!
Kết hợp với phát hiện trước đó, mặc dù không nói rõ, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, viên Phá Tinh Đan này hẳn là linh đan dùng để đột phá Tinh Cung.
Nếu nói, Bạch Nhạc không quá để ý tới đống đan dược khi trước, như vậy viên Phá Tinh Đan này lại lập tức khiến nhịp thở Bạch Nhạc trở nên dồn dập.
Khai mở Tinh Cung, bản thân điều này là chuyện rất khó, huống hồ, Bạch Nhạc còn là ma đạo song tu!
Dù đã có một trái Linh Khư Quả thượng phẩm, song Bạch Nhạc vẫn chưa quá yên tâm, nếu có thể được đến viên Phá Tinh Đan này, đoán chừng tỉ lệ thành công tất sẽ tăng nhiều, Bạch Nhạc há lại không hưng phấn cho được.
Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Nhạc khẽ vươn tay, bất thần nắm tới Phá Tinh Đan.
Gần như đồng thời, tầng thanh quang nhàn nhạt kia đột nhiên bao trùm lên tay Bạch Nhạc, như thể muốn hất văng tay hắn đi.
Trong mắt chớp qua tinh mang, Thông Thiên Ma Công chợt động, không nhìn lực lượng cấm chế phản phệ, bàn tay Bạch Nhạc cường hành rơi trên bình ngọc chứa Phá Tinh Đan.
Thông Thiên Ma Công bá đạo cỡ nào, mặc kệ lực lượng ngươi là gì, hết thảy đều có thể cắn nuốt, biến thành của mình!
Cấm chế nơi đây, dù là cao thủ trên Tinh Cung Cảnh đều rất khó phá giải, nếu cường hành kích phát cấm chế, sợ rằng sẽ lập tức bị cấm chế phản phệ, trực tiếp hủy đi đan dược.
Khăng khăng vị Thanh Vương bố trí ra cấm chế trước đây làm sao cũng không nghĩ tới trên thế gian lại có công pháp bá đạo như Thông Thiên Ma Công, cứ thế bị Bạch Nhạc chống đỡ lực lượng cấm chế, cường hành lấy ra bình ngọc.
Ngón cái đẩy ra nắp bình, lập tức liền có mùi thuốc nồng nặc tràn ra, chỉ vừa thoáng ngửi một phen, liền khiến Bạch Nhạc có cảm giác toàn thân thư thái, hận không thể một hơi nuốt vào đan dược.
Cố nén vui sướng trong lòng, Bạch Nhạc tức tốc đậy lại nắp bình, ném Phá Tinh Đan vào trong giới chỉ trữ vật.
Dù sao cũng đã động thủ, Bạch Nhạc dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho triệt để, như châu chấu quá cảnh, một hơi dọn sạch toàn bộ đan dược trên kệ trong Đan Các, lúc này mới vừa lòng thỏa ý thu tay.
Có được Thông Thiên Ma Công, hiển nhiên dự tính của Ngô Tuyết Tùng đã triệt để thất bại, cảnh này khiến Bạch Nhạc khá là đắc ý.
Chỉ là, không biết tại sao, Bạch Nhạc cứ luôn cảm thấy trong đây tựa hồ có vấn đề.
Đối với hắn mà nói, thu hoạch thế này tuy đã tương đối khá, nhưng nếu đổi thành Ngô Tuyết Tùng mà nói, những đan dược này tựa hồ không nhiều lắm tác dụng, còn về vị Thanh Vương kia, lại càng không nên để ý tới loại đan dược cấp thấp này mới đúng.
Chỉ là, Bạch Nhạc lại tử tế kiểm tra Đan Các một lần, song vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào, cuối cùng chỉ phải đành thôi.
…
Vô luận Ngu Kiếm nhanh đến đâu, chiến kích trong tay đối phương đều luôn có thể vừa khéo ngăn đỡ được, Bạch Nhạc một hơi công hơn mười kiếm, tuy một mực đè lên đối phương mà đánh, nhưng trên thực tế không một kiếm nào thật chém trúng người đối phương.
Phát hiện này khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi kinh hãi, thậm chí trong đầu nảy sinh một ý niệm khó mà tưởng tượng.
Tên binh dũng này. . . Có lẽ là người!
Bằng không vô luận cơ quan khôi lỗi phức tạp đến đâu, thì đều rất khó thi triển chiến kỹ đến mức nước chảy mây trôi, không có nửa điểm cứng nhắc đơn điệu vậy được.
Tâm niệm khẽ chuyển, kiếm thế trong tay đột ngột đại biến, nháy mắt, Bạch Nhạc liền từ Ngu Kiếm chuyển thành Linh Tê Kiếm Quyết.
Nhưng chính như dự tính, Bạch Nhạc biến hóa kiếm chiêu, đối phương liền cũng sẽ xuất hiện biến động tương ứng, như cũ vững vàng ngăn đỡ công kích từ Bạch Nhạc.
Ùng ùng!
Không kịp nghĩ nhiều, nơi không xa chợt vang lên từng hồi tiếng bước chân trầm trọng, tròng mắt khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc hiểu được, đám binh dũng mà Tô Nhan dẫn đi đã quay trở về.
Phát giác điểm này, Bạch Nhạc không dám tiếp tục dây dưa, thân ảnh hơi lắc, lập tức phi thân lui ra.
Chỉ là khác với đám binh dũng phổ thông kia, tên tướng lĩnh binh dũng này căn bản không hề có ý truy kích, Bạch Nhạc vừa lui, nó liền cũng lui về chỗ cũ, đứng im không nhúc nhích, phảng phất như trở thành binh dũng không chút sinh cơ khi nãy.
Lui khỏi phạm vi Đan Các, rất nhanh Tô Nhan cũng quay về.
- Công tử, thế nào rồi?
- Tiểu Nhan, ngươi nói xem. . . Đám binh dũng này liệu có phải là người không?
Quay đầu nhìn Tô Nhan, thần sắc Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Bạch Nhạc hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Tô Nhan mất hồi lâu mà vẫn không kịp phản ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chỉ vào tên tướng lĩnh binh dũng đứng trước Đan Các, chậm rãi mở miệng nói:
- Vừa rồi ngươi dẫn đi đám binh dũng kia, chỉ có đứa này đứng im không nhúc nhích, ta thử giao thủ, lại phát hiện chiến kỹ đối phương cao minh vô cùng, căn bản không giống vật chết có thể làm được.
- Nhưng mà. . . Đấy vẫn là binh dũng, trước đó chẳng phải công tử từng đánh nát qua, bên trong còn có linh thạch cực phẩm, sao có thể là người sống được?
Lời này tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Bạch Nhạc vẫn một mực cảm thấy quỷ dị, chỉ là nhất thời không cách nào nghĩ thông ra được.
- Đúng rồi, ngươi dẫn chúng rời đi bao xa?
Lắc đầu, vứt ý niệm khó mà tưởng tượng này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc nhìn sang Tô Nhã hỏi.
- Đám binh dũng này sẽ không rời xa cách cung điện quá trăm thước, sau khi ta chạy ra trăm thước, bọn chúng liền tự động lui về.
Suy nghĩ một lát, Tô Nhan giải thích nói:
- Thực lực ta không đủ, nếu không có thể thử cầm chân lâu hơn trong phạm vi trăm thước.
- Không cần!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một lát, sau đó lại dẫn đám binh dũng này rời đi lần nữa, ta tranh thủ xử lý tên tướng dũng kia!
Trước đó lãng phí thời gian quá nhiều, hơn nữa Bạch Nhạc còn chưa vận dụng thần thông, trong tình thế có chuẩn bị, dù chiến kỹ đối phương cao minh đến mấy cũng khó mà đỡ được công kích của Bạch Nhạc, chút tự tin này Bạch Nhạc vẫn có.
- Được!
Không chút do dự, Tô Nhan lập tức đáp ứng.
Ngồi xuống điều tức một lát, Tô Nhan lần nữa tiến về hướng Đan Các, so với tên tướng dũng kia, đám binh dũng còn lại có vẻ cứng nhắc hơn nhiều, đồng loạt lao tới xông giết Tô Nhan.
Lần này, Bạch Nhạc cũng không chút do dự, tức tốc giết về phía tên tướng dũng.
Kiếm Linh Vũ!
Bạch Nhạc rất rõ ràng, lấy thực lực Tô Nhan căn bản không cầm chân được đám binh dũng kia quá lâu, hắn nhất định phải khoái tốc đánh nát đối phương, chỉ như vậy mới có cơ hội xông vào Đan Các.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Bạch Nhạc vừa ra tay liền dốc hết toàn lực.
Linh lực ngưng tụ thành kiếm quang, như mưa rơi trút xuống, dù chiến kỹ cường đại đến mấy, căn bản cũng không cách nào ngăn trở, thoáng chốc, thân hình tên tướng dũng kia đã bị linh kiếm xuyên thủng, ngay lúc đó, Thông Thiên Ma Công bạo phát, Bạch Nhạc thuận thế vung kiếm chém xuống!
Chẳng qua không đến mười nhịp thở ngắn ngủi, liền triệt để đánh nát tướng dũng kia!
Chỉ là nháy mắt khi chém nát thân thể đối phương, Bạch Nhạc lại phảng phất như thấy được trong ánh mắt đối phương chớp qua một tia giải thoát, sát na ấy, trong lòng Bạch Nhạc bất giác hơi nhảy!
Nếu nói trước kia chỉ là hoài nghi, như vậy khắc này, Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, tướng dũng này tất là người sống có được linh trí!
Oanh!
Thân thể tướng dũng vỡ nát, hóa thành một đống đá vụn, trong đó cất giấu ba viên linh thạch cực phẩm.
Lặng lẽ nhặt lên mấy viên linh thạch cực phẩm, chỉ là lần này Bạch Nhạc tựa hồ không làm sao vui vẻ cho được.
Dù không có lý do cụ thể, nhưng bản năng rõ ràng nói cho hắn biết, thứ hắn vừa chém giết không phải thạch dũng gì cả, mà là người sống sờ sờ!
Thuận theo ý tưởng này mà nghĩ tiếp, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.
Cường hành khu trừ ý niệm này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc lao thẳng mà đi, hướng về phía Đan Các.
Tay đụng lên cửa Đan Các, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận đến một cỗ lực lượng khủng bố oanh kích về phía mình, phảng phất như muốn đánh nát hắn vậy.
- Thôn Thiên!
Trong mắt chớp qua tinh mang, không chút do dự, nháy mắt khi vừa cảm thụ được nguy hiểm, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết.
Tích tắc, lực lượng khủng bố kia liền bị cắn nuốt.
Chỉ mấy nhịp thở, thân ngoại hóa thân sau lưng Bạch Nhạc đã thành hình!
- Bạo!
Trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, Bạch Nhạc trực tiếp phát nổ thân ngoại hóa thân, đánh thẳng lên cửa Đan Các!
Cỗ lực lượng này vốn là thôn phệ từ cấm chế trong Đan Các, bây giờ cuốn ngược trở về, nháy mắt liền khiến cho cấm chế xuất hiện một tia hỗn loạn, nương theo tia hỗn loạn đó, Bạch Nhạc đẩy cửa xông vào.
Cơ hồ đồng thời điểm Bạch Nhạc bước vào, lực lượng cấm chế Đan Các liền được khôi phục, cửa lớn lần nữa khép lại.
So với chút lực lượng của Bạch Nhạc, lực lượng cấm chế thực sự quá khủng bố, dù là Thôn Thiên Quyết cũng chỉ có tác dụng hữu hạn, không khả năng triệt để phá trừ cấm chế.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, chừng đó là đủ rồi.
Vừa tiến vào Đan Các, trong gian phòng đột nhiên sáng lên, linh lực lưu chuyển, đèn đuốc trên vách tường và cột đá đồng loạt được thắp sáng, khiến cho Bạch Nhạc thấy được rõ ràng hết thảy bên trong.
Trọn cả Đan Các rộng ước chừng hai ba trăm thước vuông, chính giữa gian phòng đặt một lò luyện đan màu đỏ, chỉ là lò lửa sớm đã tắt ngúm.
Xung quanh bày biện rất nhiều giá đỡ, dùng để cất đặt vô số bình ngọc, hiển nhiên đây đều là đan dược đã được luyện chế.
Đi tới trước một giá đỡ trong đó, Bạch Nhạc có thể thấy rõ ràng, mỗi chiếc bình ngọc đều dán giấy hồng, mặt trên viết tên thuốc và dược hiệu!
Chỉ là, tất cả giá đỡ đều tán phát một tầng thanh quang nhàn nhạt, hiển nhiên những đan dược ở đây đều có cấm chế bảo vệ, không cách nào dễ dàng lấy được.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài Đan Các vọng vào, hiển nhiên đám binh dũng bị dẫn đi đã lui trở về.
Nhưng rất nhanh, đám binh dũng lần nữa yên tĩnh lại, rõ ràng không phát hiện thấy Bạch Nhạc đã đi vào Đan Các.
Cảnh này khiến Bạch Nhạc không khỏi thở phào một cái, đợi bình tĩnh hẳn, lúc này Bạch Nhạc mới bắt đầu tử tế quan sát đan dược trên kệ.
Những đan dược này, có một ít Bạch Nhạc nhận ra, nhưng đại đa số đều là Bạch Nhạc chưa từng nghe qua.
Nhưng dần dần Bạch Nhạc phát hiện, tất cả đan dược trên kệ tựa hồ đều nhằm phục vụ tu hành giả dưới Tinh Cung, hơn nữa, số lượng mỗi một loại đều không nhiều.
Tính trọn cả gian phòng, ước chừng có mấy trăm loại đan dược, từ thối thể đến đề thăng linh lực, thậm chí cô đọng thần hồn, phảng phất như chỉ cần tuần tự nuốt vào toàn bộ đống đan dược này liền có thể nhẹ nhàng hoàn thành con đường tu hành từ Dẫn Linh đến Linh Phủ đỉnh phong!
Trên giá đỡ cuối cùng trong Đan Các, vẻn vẹn chỉ đặt một chiếc bình ngọc, lẻ loi đứng ở kia, hơn nữa cũng không thấy có bất kỳ ghi chú dược hiệu nào, gần gần chỉ viết tên thuốc mà thôi!
Phá Tinh Đan!
Kết hợp với phát hiện trước đó, mặc dù không nói rõ, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, viên Phá Tinh Đan này hẳn là linh đan dùng để đột phá Tinh Cung.
Nếu nói, Bạch Nhạc không quá để ý tới đống đan dược khi trước, như vậy viên Phá Tinh Đan này lại lập tức khiến nhịp thở Bạch Nhạc trở nên dồn dập.
Khai mở Tinh Cung, bản thân điều này là chuyện rất khó, huống hồ, Bạch Nhạc còn là ma đạo song tu!
Dù đã có một trái Linh Khư Quả thượng phẩm, song Bạch Nhạc vẫn chưa quá yên tâm, nếu có thể được đến viên Phá Tinh Đan này, đoán chừng tỉ lệ thành công tất sẽ tăng nhiều, Bạch Nhạc há lại không hưng phấn cho được.
Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Nhạc khẽ vươn tay, bất thần nắm tới Phá Tinh Đan.
Gần như đồng thời, tầng thanh quang nhàn nhạt kia đột nhiên bao trùm lên tay Bạch Nhạc, như thể muốn hất văng tay hắn đi.
Trong mắt chớp qua tinh mang, Thông Thiên Ma Công chợt động, không nhìn lực lượng cấm chế phản phệ, bàn tay Bạch Nhạc cường hành rơi trên bình ngọc chứa Phá Tinh Đan.
Thông Thiên Ma Công bá đạo cỡ nào, mặc kệ lực lượng ngươi là gì, hết thảy đều có thể cắn nuốt, biến thành của mình!
Cấm chế nơi đây, dù là cao thủ trên Tinh Cung Cảnh đều rất khó phá giải, nếu cường hành kích phát cấm chế, sợ rằng sẽ lập tức bị cấm chế phản phệ, trực tiếp hủy đi đan dược.
Khăng khăng vị Thanh Vương bố trí ra cấm chế trước đây làm sao cũng không nghĩ tới trên thế gian lại có công pháp bá đạo như Thông Thiên Ma Công, cứ thế bị Bạch Nhạc chống đỡ lực lượng cấm chế, cường hành lấy ra bình ngọc.
Ngón cái đẩy ra nắp bình, lập tức liền có mùi thuốc nồng nặc tràn ra, chỉ vừa thoáng ngửi một phen, liền khiến Bạch Nhạc có cảm giác toàn thân thư thái, hận không thể một hơi nuốt vào đan dược.
Cố nén vui sướng trong lòng, Bạch Nhạc tức tốc đậy lại nắp bình, ném Phá Tinh Đan vào trong giới chỉ trữ vật.
Dù sao cũng đã động thủ, Bạch Nhạc dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho triệt để, như châu chấu quá cảnh, một hơi dọn sạch toàn bộ đan dược trên kệ trong Đan Các, lúc này mới vừa lòng thỏa ý thu tay.
Có được Thông Thiên Ma Công, hiển nhiên dự tính của Ngô Tuyết Tùng đã triệt để thất bại, cảnh này khiến Bạch Nhạc khá là đắc ý.
Chỉ là, không biết tại sao, Bạch Nhạc cứ luôn cảm thấy trong đây tựa hồ có vấn đề.
Đối với hắn mà nói, thu hoạch thế này tuy đã tương đối khá, nhưng nếu đổi thành Ngô Tuyết Tùng mà nói, những đan dược này tựa hồ không nhiều lắm tác dụng, còn về vị Thanh Vương kia, lại càng không nên để ý tới loại đan dược cấp thấp này mới đúng.
Chỉ là, Bạch Nhạc lại tử tế kiểm tra Đan Các một lần, song vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào, cuối cùng chỉ phải đành thôi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.