Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 12:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Thanh Hành Viện.
Trời nắng chói chang, trong gió xen lẫn chút khô nóng.
Sau khi Thẩm thị tỉnh dậy thì không thấy Dung Thư, nghe mấy người phía dưới nói chuyện, mới biết được nàng đã đến Thu Vận Đường. Suy nghĩ một lúc liền biết khuê nữ này của nàng đến Thu Vận Đường vì chuyện gì.
Chu ma ma bưng thuốc bước vào, nói với Thẩm thị: “Phu nhân, thuốc an thần đã sắc xong, nhanh uống khi còn nóng.”
Thẩm thị nhận lấy thuốc, nói: “Có phải ma ma đã nói việc của thôn trang cho Chiêu Chiêu đúng không?”
Chu ma ma lập tức quỳ xuống, thành thật thỉnh tội: “Là lão nô nói với Đại cô nương, lão nô thực sự không hài lòng với hành vi của lão phu nhân, lúc này mới im miệng, xin phu nhân trách phạt.”
Thẩm thị nhìn Chu ma ma đã tóc mai hoa râm, buông tiếng thở dài từ tận sâu đáy lòng. Chu ma ma là vú nuôi của bà, bà ta ở cạnh bà từ khi bà là đứa bé còn đang tập nói đến khi trở thành một cô nương gả đi và làm mẹ, Chu ma ma đều ở bên cạnh làm bạn.
Chu ma ma đối xử thật lòng với bà, sao bà không hiểu rõ được chứ?
“Ma ma mau đứng dậy, chuyện của thôn trang thì cứ nói, tóm lại Chiêu Chiêu cũng đã trưởng thành rồi, có vài chuyện không cần phải giấu nàng.”
“Phu nhân yên tâm, chuyện kia lão nô chưa từng nhắc đến với Đại cô nương nửa lời.” Chu ma ma nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào: “Phu nhân không suy xét thêm mấy ngày thật sao, vậy rốt cuộc…”
“Ma ma.” Thẩm thị ngắt lời Chu ma ma, nói chắc như đinh đóng cột: “Trong lòng ta đã quyết định rồi, ma ma không cần khuyên ta nữa.”
Nói được một nửa, hai bà vú già làm việc ngoài sân hớt hải vội vàng chạy vào hành lang, vừa gõ cửa vừa lớn tiếng gọi: “Phu nhân, xảy ra chuyện rồi! Cô gia ở phố Trường An bị thương rồi!”
…
Dung Thư vừa bước vào cửa tròn của Thanh Hành Viện đã nghe thấy Doanh Tước nói về chuyện Cố Trường Tấn bị thương.
“Nghe nói là có đào phạm chạy tới phố Trường An làm loạn, như vậy mới làm cô gia bị thương! Cô nương, người xem, bây giờ chúng ta có cần trở về ngay không?”
Nghe thấy Cố Trường Tấn bị thương, trong lòng Dung Thư cũng ngạc nhiên, quạt tròn nắm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Kiếp trước, rõ ràng chuyện này xảy ra khi xuất phát đến Hầu phủ, tại sao nửa ngày trôi qua, vẫn không thoát khỏi tai nạn này?
Không đúng.
Trong đầu Dung Thư bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, nàng nhìn về phía Doanh Tước.
“Sáng nay trên phố Trường An có xảy ra hỗn loạn gì không?”
“Không có thưa cô nương.” Doanh Tước bối rối nói: “Hôm nay phố Trường An chỉ xảy ra một trận hỗn loạn vào nửa canh giờ trước.”
Lông mi Dung Thư run lên.
Kiếp trước, Binh mã ti của Đông thành và phủ Thuận Thiên bắt được khoảng hơn hai mươi người ở trong trận hỗn loạn này, trong đó có ba tên đào phạm của Bắc Trấn Phủ Tư.
Nói tiếp, lúc đó ở phố Trường An không chỉ có bách tính mà có rất nhiều ngoại tộc của Đông Xưởng.
Những người ngoại tộc đó luôn miệng nói rằng đang truy bắt đào phạm nhưng thực tế, bọn họ không phải đang truy bắt đào phạm mà là muốn nhân sự hỗn loạn giết Cố Trường Tấn.
Khó trách lúc đó Cố Trường Tấn vừa xuống xe ngựa, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh. Đấy là bởi vì Cố Trường Tấn lấy mình làm bia đỡ để dẫn người đi.
Từ lúc bắt đầu chàng đã biết, trận hỗn loạn này có cả những người kia, tất cả đều hướng tới chàng.
Lúc đang suy nghĩ, Thẩm thị đã vội vàng đi tới.
“Bây giờ con về hẻm Ngô Đồng đi. Duẫn Trực bị thương, với tư cách là thê tử, con phải ở bên cạnh nó.” Thẩm thị vừa nói, vừa ra lệnh cho Chu ma ma: “Đến nhà kho của ta lấy mấy cây nhân sâm trăm tuổi ra đây, để đại cô nương mang về một thể.”
Dung Thư ngập ngừng không trả lời.
Lần trở về này nàng định ba đến năm ngày sau mới đi.
Quả thật, theo đúng lý trí thì nàng nên trở về Cố phủ nhưng nàng thật sự không nỡ xa a nương.
Kiếp trước Cố Trường Tấn còn đưa nàng theo, trói buộc nàng như vậy mà chàng có thể thoát khỏi trận hỗn loạn đó như cũ, sau khi tỉnh lại vẫn có thể gắng gượng vào cung yết kiến Hoàng Thượng. Lần này thiếu nàng, có thể vết thương sẽ nhẹ hơn kiếp trước.
Còn nữa, có Thường Cát và Hoành Bình chăm sóc chàng, thực sự nàng chẳng có việc gì cần làm. Đời trước, sau khi quay về phố Trường An, thật ra nàng cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ có thể ở một bên mà lo lắng suông.
Từ trước đến nay, Cố Trường Tấn vẫn luôn không cần nàng.
Nghĩ đến đây, Dung Thư dùng giọng điệu thương lượng nói: “A nương, không bằng hai ngày nữa con hãy trở lại hẻm Ngô Đồng được không? Hôm nay cơ thể nương cũng không thoải mái, con không yên tâm.”
“Xằng bậy! Bây giờ là lúc tùy hứng sao? Ở đây ta còn thiếu người hầu hạ sao?” Thẩm thị trừng mắt liếc nhìn Dung Thư, suýt nữa lấy tay chọc vào trán nàng: “Việc có nặng nhẹ, không biết lần này Duẫn Trực bị thương nặng thế nào, việc cấp bách của con là phải về Cố gia. Còn ta ở đây, đợi Duẫn Trực khỏe lên, con muốn đến lúc nào cũng được.”
Vừa nói xong, bà không cho nàng giải thích gì mà bảo người chuẩn bị xe ngựa, dáng vẻ không cho nàng thương lượng.
Dung Thư nhìn Thẩm thị.
Bởi vì bà đã nghỉ ngơi nửa canh giờ, lại uống một ít thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm thị đúng là đã tốt hơn rất nhiều. Lão phu nhân bên kia có Bùi di nương lo liệu, xem ra a nương có thể thoải mái qua một thời gian.
“Vậy qua vài ngày nữa con lại đến thăm nương, thời gian này nương đừng quá lo lắng. Có việc gì nhất định phải phái người đến hẻm Ngô Đồng nói với con một tiếng, nếu ở trong phủ không thoải mái thì đến thôn trang…”
Dung Thư mới dong dài được nửa câu, trong lồng ngực đột nhiên bị nhét một bọc vải đựng đồ gì đó, cắt đứt lời của nàng.
Thẩm thị nhìn nàng, buồn cười nói: “Sau khi gả chồng đã trưởng thành rồi, còn biết căn dặn ta. Được, mấy ngày tới ta không đi đâu, chỉ ở Thanh Hoành Viện ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không quan tâm tất cả mọi thứ xung quanh, vậy con nên yên tâm rồi phải không?”
Nói rồi, bà vỗ vỗ vào bát đường nhỏ trong lòng, nói: “Đây là kẹo đậu phộng ta bảo phòng bếp làm riêng cho con, chắc là bây giờ con ăn không kịp, cứ mang về ăn nốt đi. Dù con phải tận tâm chăm sóc Duẫn Trực nhưng cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, biết không? Được rồi, về đi. Cha con và tổ mẫu bên kia, có ta nói thay con.”
Dung Thư ôm hộp kẹo đậu phộng, lưu luyến từng bước mà rời khỏi Hầu phủ.
Xe ngựa chạy khoảng hơn một canh giờ mới về đến hẻm Ngô Đồng, vốn tưởng lần này đến Tùng Tư Viện nhất định sẽ người đông bận rộn, ai ngờ sau khi tiến vào lại rất yên tĩnh.
Thường Cát bưng bát thuốc từ trong phòng bếp nhỏ đi ra, thấy mấy người dẹp đường Dung Thư, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Thiếu… Thiếu phu nhân?”
Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta, nói: “Nhị gia bị thương nặng không?”
“Chủ tử trúng tên còn bị đâm mấy nhát, bây giờ đang hôn mê. Đại phu vừa mới tới rồi, nói chắc ngài ấy sẽ sốt ba bốn ngày, sau ba bốn ngày có thể hạ sốt sẽ không sao nữa.”
Lời nói của đại phu cũng giống như kiếp trước.
“Ta vào xem Nhị gia.”
Thường Cát muốn ngăn Dung Thư đi vào theo bản năng, chủ tử khi bị bệnh tính khí không tốt lắm, nếu thiếu phu nhân đụng phải sẽ chịu uất ức.
Nhưng nghĩ lại, thiếu phu nhân trên danh nghĩa là phu nhân của chủ tử, cậu ta là người hầu thân cận, lấy tư cách gì mà ngăn thiếu phu nhân vào nhà xem chủ tử chứ?
Đang nghĩ ngợi, tay đột nhiên nhẹ đi, Doanh Tước nhận lấy bát thuốc trên tay cậu ta, nói: “Đây là thuốc sắc cho Nhị gia sao? Đưa cho ta, lát nữa cô nương chúng ta tự đút.”
Thường Cát lại mở miệng lần nữa, muốn nói bình thường chủ tử không cho người đút thuốc, hơn nữa người khác cũng không được đút thuốc.
Nhưng Doanh Tước đã xoay người từ lâu, đi theo sau Dung Thư bước nhanh vào phòng.
Trong phòng không mở cửa sổ, Dung Thư mở màn ra, lập tức có mùi máu tươi nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi.
Cố Trường Tấn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, bả vai, ngực, cánh tay, cổ đều quấn một vòng vải trắng, trên mảnh vải thấm ướt màu máu nhàn nhạt.
Vết thương này, giống y đúc lần bị thương kiếp trước.
Dung Thư nhớ rõ, Cố Trường Tấn phải nghỉ dưỡng ba tháng mới khỏi hẳn hoàn toàn.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt không còn huyết sắc của Cố Trường Tấn, ánh mắt có chút phức tạp.
Kiếp trước sau khi trận hỗn loạn ở phố Trường An bình ổn, áo quan màu xanh trên người chàng đã thấm đầy máu từ lâu.
Cố Trường Tấn như thể không nhận ra, chàng bước qua phố Trường An đầy máu, từ từ đi về phía nàng dưới ánh mặt trời mãnh liệt.
Khi đó trên người chàng đầy vết thương, thậm chí cổ còn chảy máu, máu tươi uốn lượn thành một đường dài mảnh trên làn da trắng nõn, thấm từng chút từng chút vào xiêm y.
Dung Thư nhìn chàng qua chiếc xe đã bị hỏng.
Đôi mắt đen sâu thẩm của chàng vô cùng bình tĩnh. Dường như những vết thương đó, thi thể đầy đất đó hay trận hỗn loạn với mục đích ám sát này đối với chàng đều là những việc không đáng nhắc đến.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào đáy mắt chàng giống như một quả cầu lửa.
Ngọn lửa này cháy yếu ớt mà lại kéo dài bất diệt.
Sau này Doanh Tước còn căm hận nói: “Khi cô nương gặp nạn, cô gia chỉ lo cho mình, chạy khỏi xe ngựa, để cô nương một mình ở đó, quả thật là không thể nói nổi.”
Hiện giờ nghĩ lại, lúc đó chỉ có chàng rời xe ngựa, dẫn dụ những tên thích khách đó thì nàng mới có thể bình yên vô sự.
“Phu nhân, đây là thuốc Thường Cát mới sắc xong.” Thường Cát bưng một bát thuốc qua, nói với nàng: “Phu nhân xem, hiện giờ có đút thuốc cho cô gia uống luôn không?”
Hoành Bình canh giữ ở đầu giường nghe thấy lời Thường Cát nói, vẻ mặt thường ngày vô cảm, cũng bị phá vỡ, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Dung Thư biết được Hoành Bình kinh ngạc điều gì.
Lòng cảnh giác của Cố Trường Tấn rất mạnh, lúc hôn mê, gần như không đút được thuốc. Ngay cả Thường Cát và Hoành Bình hầu hạ chàng từ nhỏ cũng thỉnh thoảng may mắn mới có thể mở miệng chàng ra, đổ thuốc vào.
Chắc hẳn Hoành Bình không đoán được Thường Cát sẽ bảo nàng đến đút thuốc.
Kiếp trước Dung Thư cũng từng thử đút thuốc nhưng một ngụm cũng không đút được, nước thuốc đen đặc sệt tràn ra từ kẽ răng cắn chặt của Cố Trường Tấn, còn ướt cả chăn gối phía dưới.
Nàng không đút được, Hoành Bình và Thường Cát cũng không đút được.
Sau này vẫn là Cố Trường Tấn tự mình tỉnh dậy, bưng bát, uống cạn thuốc.
Dung Thư vốn không muốn lãng phí công sức này chỉ là Doanh Tước đã bưng thuốc tới, nàng đành phải nhận lấy bát thuốc.
Tóm lại nàng cũng không đút vào được, làm bộ đút một thìa canh rồi đưa lại cho Hoành Bình là được.
“Hoành Bình, ngươi đỡ lang quân dậy, đặt lên gối dựa.”
Vẻ mặt như nhìn người chết của Hoành Bình khẽ co giật, cậu ta liếc nhìn hai chủ tớ Dung Thư một cái, không biết vì sao lại nhớ tới câu nói mà Thường Cát thường nói.
“Thiếu phu nhân rất thích chủ tử.”
Bỗng nhiên cậu ta hơi đồng tình với Dung Thư, Hoành Bình gật đầu, làm theo lời Dung Thư, còn khó được nói ra một câu: “Chủ tử khó hầu hạ, thiếu phu nhân không cần miễn cưỡng.”
Dung Thư đương nhiên không muốn miễn cưỡng, nửa ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng khuấy thuốc trong bát, múc một muỗng canh, vừa đút vào miệng Cố Trường Tấn, vừa nói: “Doanh Tước, chuẩn bị mang khăn tay.”
Thành thìa ấm áp vừa đụng tới môi Cố Trường Tấn đã thấy răng chàng thả lỏng, muỗng thuốc đó dễ dàng được đưa vào trong miệng.
Chỉ nghe một tiếng “ừng ực”, thuốc đã được nuốt vào.
Dung Thư giật mình.
Hoành Bình giật mình.
Thường Cát bưng bát thuốc thứ hai đi vào cũng ngạc nhiên, cậu ta cúi đầu nhìn bát thuốc dự phòng vừa sắc xong trong tay, lanh lẹ xoay người đi ra khỏi phòng.
Trời nắng chói chang, trong gió xen lẫn chút khô nóng.
Sau khi Thẩm thị tỉnh dậy thì không thấy Dung Thư, nghe mấy người phía dưới nói chuyện, mới biết được nàng đã đến Thu Vận Đường. Suy nghĩ một lúc liền biết khuê nữ này của nàng đến Thu Vận Đường vì chuyện gì.
Chu ma ma bưng thuốc bước vào, nói với Thẩm thị: “Phu nhân, thuốc an thần đã sắc xong, nhanh uống khi còn nóng.”
Thẩm thị nhận lấy thuốc, nói: “Có phải ma ma đã nói việc của thôn trang cho Chiêu Chiêu đúng không?”
Chu ma ma lập tức quỳ xuống, thành thật thỉnh tội: “Là lão nô nói với Đại cô nương, lão nô thực sự không hài lòng với hành vi của lão phu nhân, lúc này mới im miệng, xin phu nhân trách phạt.”
Thẩm thị nhìn Chu ma ma đã tóc mai hoa râm, buông tiếng thở dài từ tận sâu đáy lòng. Chu ma ma là vú nuôi của bà, bà ta ở cạnh bà từ khi bà là đứa bé còn đang tập nói đến khi trở thành một cô nương gả đi và làm mẹ, Chu ma ma đều ở bên cạnh làm bạn.
Chu ma ma đối xử thật lòng với bà, sao bà không hiểu rõ được chứ?
“Ma ma mau đứng dậy, chuyện của thôn trang thì cứ nói, tóm lại Chiêu Chiêu cũng đã trưởng thành rồi, có vài chuyện không cần phải giấu nàng.”
“Phu nhân yên tâm, chuyện kia lão nô chưa từng nhắc đến với Đại cô nương nửa lời.” Chu ma ma nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào: “Phu nhân không suy xét thêm mấy ngày thật sao, vậy rốt cuộc…”
“Ma ma.” Thẩm thị ngắt lời Chu ma ma, nói chắc như đinh đóng cột: “Trong lòng ta đã quyết định rồi, ma ma không cần khuyên ta nữa.”
Nói được một nửa, hai bà vú già làm việc ngoài sân hớt hải vội vàng chạy vào hành lang, vừa gõ cửa vừa lớn tiếng gọi: “Phu nhân, xảy ra chuyện rồi! Cô gia ở phố Trường An bị thương rồi!”
…
Dung Thư vừa bước vào cửa tròn của Thanh Hành Viện đã nghe thấy Doanh Tước nói về chuyện Cố Trường Tấn bị thương.
“Nghe nói là có đào phạm chạy tới phố Trường An làm loạn, như vậy mới làm cô gia bị thương! Cô nương, người xem, bây giờ chúng ta có cần trở về ngay không?”
Nghe thấy Cố Trường Tấn bị thương, trong lòng Dung Thư cũng ngạc nhiên, quạt tròn nắm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Kiếp trước, rõ ràng chuyện này xảy ra khi xuất phát đến Hầu phủ, tại sao nửa ngày trôi qua, vẫn không thoát khỏi tai nạn này?
Không đúng.
Trong đầu Dung Thư bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, nàng nhìn về phía Doanh Tước.
“Sáng nay trên phố Trường An có xảy ra hỗn loạn gì không?”
“Không có thưa cô nương.” Doanh Tước bối rối nói: “Hôm nay phố Trường An chỉ xảy ra một trận hỗn loạn vào nửa canh giờ trước.”
Lông mi Dung Thư run lên.
Kiếp trước, Binh mã ti của Đông thành và phủ Thuận Thiên bắt được khoảng hơn hai mươi người ở trong trận hỗn loạn này, trong đó có ba tên đào phạm của Bắc Trấn Phủ Tư.
Nói tiếp, lúc đó ở phố Trường An không chỉ có bách tính mà có rất nhiều ngoại tộc của Đông Xưởng.
Những người ngoại tộc đó luôn miệng nói rằng đang truy bắt đào phạm nhưng thực tế, bọn họ không phải đang truy bắt đào phạm mà là muốn nhân sự hỗn loạn giết Cố Trường Tấn.
Khó trách lúc đó Cố Trường Tấn vừa xuống xe ngựa, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh. Đấy là bởi vì Cố Trường Tấn lấy mình làm bia đỡ để dẫn người đi.
Từ lúc bắt đầu chàng đã biết, trận hỗn loạn này có cả những người kia, tất cả đều hướng tới chàng.
Lúc đang suy nghĩ, Thẩm thị đã vội vàng đi tới.
“Bây giờ con về hẻm Ngô Đồng đi. Duẫn Trực bị thương, với tư cách là thê tử, con phải ở bên cạnh nó.” Thẩm thị vừa nói, vừa ra lệnh cho Chu ma ma: “Đến nhà kho của ta lấy mấy cây nhân sâm trăm tuổi ra đây, để đại cô nương mang về một thể.”
Dung Thư ngập ngừng không trả lời.
Lần trở về này nàng định ba đến năm ngày sau mới đi.
Quả thật, theo đúng lý trí thì nàng nên trở về Cố phủ nhưng nàng thật sự không nỡ xa a nương.
Kiếp trước Cố Trường Tấn còn đưa nàng theo, trói buộc nàng như vậy mà chàng có thể thoát khỏi trận hỗn loạn đó như cũ, sau khi tỉnh lại vẫn có thể gắng gượng vào cung yết kiến Hoàng Thượng. Lần này thiếu nàng, có thể vết thương sẽ nhẹ hơn kiếp trước.
Còn nữa, có Thường Cát và Hoành Bình chăm sóc chàng, thực sự nàng chẳng có việc gì cần làm. Đời trước, sau khi quay về phố Trường An, thật ra nàng cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ có thể ở một bên mà lo lắng suông.
Từ trước đến nay, Cố Trường Tấn vẫn luôn không cần nàng.
Nghĩ đến đây, Dung Thư dùng giọng điệu thương lượng nói: “A nương, không bằng hai ngày nữa con hãy trở lại hẻm Ngô Đồng được không? Hôm nay cơ thể nương cũng không thoải mái, con không yên tâm.”
“Xằng bậy! Bây giờ là lúc tùy hứng sao? Ở đây ta còn thiếu người hầu hạ sao?” Thẩm thị trừng mắt liếc nhìn Dung Thư, suýt nữa lấy tay chọc vào trán nàng: “Việc có nặng nhẹ, không biết lần này Duẫn Trực bị thương nặng thế nào, việc cấp bách của con là phải về Cố gia. Còn ta ở đây, đợi Duẫn Trực khỏe lên, con muốn đến lúc nào cũng được.”
Vừa nói xong, bà không cho nàng giải thích gì mà bảo người chuẩn bị xe ngựa, dáng vẻ không cho nàng thương lượng.
Dung Thư nhìn Thẩm thị.
Bởi vì bà đã nghỉ ngơi nửa canh giờ, lại uống một ít thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm thị đúng là đã tốt hơn rất nhiều. Lão phu nhân bên kia có Bùi di nương lo liệu, xem ra a nương có thể thoải mái qua một thời gian.
“Vậy qua vài ngày nữa con lại đến thăm nương, thời gian này nương đừng quá lo lắng. Có việc gì nhất định phải phái người đến hẻm Ngô Đồng nói với con một tiếng, nếu ở trong phủ không thoải mái thì đến thôn trang…”
Dung Thư mới dong dài được nửa câu, trong lồng ngực đột nhiên bị nhét một bọc vải đựng đồ gì đó, cắt đứt lời của nàng.
Thẩm thị nhìn nàng, buồn cười nói: “Sau khi gả chồng đã trưởng thành rồi, còn biết căn dặn ta. Được, mấy ngày tới ta không đi đâu, chỉ ở Thanh Hoành Viện ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không quan tâm tất cả mọi thứ xung quanh, vậy con nên yên tâm rồi phải không?”
Nói rồi, bà vỗ vỗ vào bát đường nhỏ trong lòng, nói: “Đây là kẹo đậu phộng ta bảo phòng bếp làm riêng cho con, chắc là bây giờ con ăn không kịp, cứ mang về ăn nốt đi. Dù con phải tận tâm chăm sóc Duẫn Trực nhưng cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, biết không? Được rồi, về đi. Cha con và tổ mẫu bên kia, có ta nói thay con.”
Dung Thư ôm hộp kẹo đậu phộng, lưu luyến từng bước mà rời khỏi Hầu phủ.
Xe ngựa chạy khoảng hơn một canh giờ mới về đến hẻm Ngô Đồng, vốn tưởng lần này đến Tùng Tư Viện nhất định sẽ người đông bận rộn, ai ngờ sau khi tiến vào lại rất yên tĩnh.
Thường Cát bưng bát thuốc từ trong phòng bếp nhỏ đi ra, thấy mấy người dẹp đường Dung Thư, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Thiếu… Thiếu phu nhân?”
Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta, nói: “Nhị gia bị thương nặng không?”
“Chủ tử trúng tên còn bị đâm mấy nhát, bây giờ đang hôn mê. Đại phu vừa mới tới rồi, nói chắc ngài ấy sẽ sốt ba bốn ngày, sau ba bốn ngày có thể hạ sốt sẽ không sao nữa.”
Lời nói của đại phu cũng giống như kiếp trước.
“Ta vào xem Nhị gia.”
Thường Cát muốn ngăn Dung Thư đi vào theo bản năng, chủ tử khi bị bệnh tính khí không tốt lắm, nếu thiếu phu nhân đụng phải sẽ chịu uất ức.
Nhưng nghĩ lại, thiếu phu nhân trên danh nghĩa là phu nhân của chủ tử, cậu ta là người hầu thân cận, lấy tư cách gì mà ngăn thiếu phu nhân vào nhà xem chủ tử chứ?
Đang nghĩ ngợi, tay đột nhiên nhẹ đi, Doanh Tước nhận lấy bát thuốc trên tay cậu ta, nói: “Đây là thuốc sắc cho Nhị gia sao? Đưa cho ta, lát nữa cô nương chúng ta tự đút.”
Thường Cát lại mở miệng lần nữa, muốn nói bình thường chủ tử không cho người đút thuốc, hơn nữa người khác cũng không được đút thuốc.
Nhưng Doanh Tước đã xoay người từ lâu, đi theo sau Dung Thư bước nhanh vào phòng.
Trong phòng không mở cửa sổ, Dung Thư mở màn ra, lập tức có mùi máu tươi nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi.
Cố Trường Tấn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, bả vai, ngực, cánh tay, cổ đều quấn một vòng vải trắng, trên mảnh vải thấm ướt màu máu nhàn nhạt.
Vết thương này, giống y đúc lần bị thương kiếp trước.
Dung Thư nhớ rõ, Cố Trường Tấn phải nghỉ dưỡng ba tháng mới khỏi hẳn hoàn toàn.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt không còn huyết sắc của Cố Trường Tấn, ánh mắt có chút phức tạp.
Kiếp trước sau khi trận hỗn loạn ở phố Trường An bình ổn, áo quan màu xanh trên người chàng đã thấm đầy máu từ lâu.
Cố Trường Tấn như thể không nhận ra, chàng bước qua phố Trường An đầy máu, từ từ đi về phía nàng dưới ánh mặt trời mãnh liệt.
Khi đó trên người chàng đầy vết thương, thậm chí cổ còn chảy máu, máu tươi uốn lượn thành một đường dài mảnh trên làn da trắng nõn, thấm từng chút từng chút vào xiêm y.
Dung Thư nhìn chàng qua chiếc xe đã bị hỏng.
Đôi mắt đen sâu thẩm của chàng vô cùng bình tĩnh. Dường như những vết thương đó, thi thể đầy đất đó hay trận hỗn loạn với mục đích ám sát này đối với chàng đều là những việc không đáng nhắc đến.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào đáy mắt chàng giống như một quả cầu lửa.
Ngọn lửa này cháy yếu ớt mà lại kéo dài bất diệt.
Sau này Doanh Tước còn căm hận nói: “Khi cô nương gặp nạn, cô gia chỉ lo cho mình, chạy khỏi xe ngựa, để cô nương một mình ở đó, quả thật là không thể nói nổi.”
Hiện giờ nghĩ lại, lúc đó chỉ có chàng rời xe ngựa, dẫn dụ những tên thích khách đó thì nàng mới có thể bình yên vô sự.
“Phu nhân, đây là thuốc Thường Cát mới sắc xong.” Thường Cát bưng một bát thuốc qua, nói với nàng: “Phu nhân xem, hiện giờ có đút thuốc cho cô gia uống luôn không?”
Hoành Bình canh giữ ở đầu giường nghe thấy lời Thường Cát nói, vẻ mặt thường ngày vô cảm, cũng bị phá vỡ, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Dung Thư biết được Hoành Bình kinh ngạc điều gì.
Lòng cảnh giác của Cố Trường Tấn rất mạnh, lúc hôn mê, gần như không đút được thuốc. Ngay cả Thường Cát và Hoành Bình hầu hạ chàng từ nhỏ cũng thỉnh thoảng may mắn mới có thể mở miệng chàng ra, đổ thuốc vào.
Chắc hẳn Hoành Bình không đoán được Thường Cát sẽ bảo nàng đến đút thuốc.
Kiếp trước Dung Thư cũng từng thử đút thuốc nhưng một ngụm cũng không đút được, nước thuốc đen đặc sệt tràn ra từ kẽ răng cắn chặt của Cố Trường Tấn, còn ướt cả chăn gối phía dưới.
Nàng không đút được, Hoành Bình và Thường Cát cũng không đút được.
Sau này vẫn là Cố Trường Tấn tự mình tỉnh dậy, bưng bát, uống cạn thuốc.
Dung Thư vốn không muốn lãng phí công sức này chỉ là Doanh Tước đã bưng thuốc tới, nàng đành phải nhận lấy bát thuốc.
Tóm lại nàng cũng không đút vào được, làm bộ đút một thìa canh rồi đưa lại cho Hoành Bình là được.
“Hoành Bình, ngươi đỡ lang quân dậy, đặt lên gối dựa.”
Vẻ mặt như nhìn người chết của Hoành Bình khẽ co giật, cậu ta liếc nhìn hai chủ tớ Dung Thư một cái, không biết vì sao lại nhớ tới câu nói mà Thường Cát thường nói.
“Thiếu phu nhân rất thích chủ tử.”
Bỗng nhiên cậu ta hơi đồng tình với Dung Thư, Hoành Bình gật đầu, làm theo lời Dung Thư, còn khó được nói ra một câu: “Chủ tử khó hầu hạ, thiếu phu nhân không cần miễn cưỡng.”
Dung Thư đương nhiên không muốn miễn cưỡng, nửa ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng khuấy thuốc trong bát, múc một muỗng canh, vừa đút vào miệng Cố Trường Tấn, vừa nói: “Doanh Tước, chuẩn bị mang khăn tay.”
Thành thìa ấm áp vừa đụng tới môi Cố Trường Tấn đã thấy răng chàng thả lỏng, muỗng thuốc đó dễ dàng được đưa vào trong miệng.
Chỉ nghe một tiếng “ừng ực”, thuốc đã được nuốt vào.
Dung Thư giật mình.
Hoành Bình giật mình.
Thường Cát bưng bát thuốc thứ hai đi vào cũng ngạc nhiên, cậu ta cúi đầu nhìn bát thuốc dự phòng vừa sắc xong trong tay, lanh lẹ xoay người đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.