Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 18:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Đang nghĩ ngợi, trước mắt chàng bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng người mảnh khảnh vòng qua tấm bình phong làm bằng cổ thạch đập vào mắt.
Cố Trường Tấn nhấc mắt lên, nghe thấy tiểu nương tử ở bên cạnh dịu dàng hỏi: "Lang quân cảm thấy như thế nào rồi?"
Cố Trường Tấn chỉ có thể nằm đó. Chỉ có tròng mắt và đầu của chàng là có thể cử động được. Cố Trường Tấn hơi khựng lại, chậm rãi nói: "Cũng khá ổn, phu nhân không cần phải lo lắng."
Đương nhiên Dung Thư không hề lo lắng.
Y thuật của vị Tôn y chính mà Thái y viện phái tới kia thật sự rất cao minh. Kiếp trước, Cố Trường Tấn cắn chặt răng, không rót được thuốc vào, Tôn y chính chỉ dùng mấy mũi châm thôi là Cố Trường Tấn đã nới lỏng hàm răng ra rồi.
Thường Cát thấy vậy liền cảm thán không thôi, vận dụng hết đủ loại nịnh nọt, một lòng muốn học châm pháp này. Nhưng Tôn y chính nói rằng, châm pháp này rất khó học, cũng không thể dùng thường xuyên được, sống chết không chịu dạy.
Tôn y chính châm cứu cho Cố Trường Tấn vào mỗi buổi sáng và buổi tối, ở Tùng Tư viện chưa đầy bảy ngày, Cố Trường Tấn đã có thể xuống giường được rồi.
"Thiếp thân nghe nói Tôn y chính nhận hoàng mệnh, sẽ ở lại trong phủ chăm sóc cho lang quân nên đã sai người dọn dẹp lại gian phòng của Thường Cát và Hoành Bình để cho Tôn y chính ở. Hai người bọn họ phải chuyển tới hậu tráo phòng (1) ở tạm một khoảng thời gian."
Gian phòng của Thường Cát và Hoành Bình là đảo tọa phòng (2), lại ở sát bên cạnh hẻm Ngô Đồng, ánh sáng không tốt lại còn ồn ào, để Tôn Đạo Bình ở lại đó thật sự là một hành động bất đắc dĩ.
Thật ra thì các phòng trống có thể dùng để ở trong Cố phủ thật sự quá ít.
Lúc trước vì chọn chỗ ở thoải mái cho mấy người Trương ma ma, nàng đã chọn đi chọn lại hết phòng này đến phòng khác cũng không chọn ra được một chỗ vừa ý, cuối cùng đành phải tách gian nhà phía đông của Tùng Tư viện ra, mới coi như là giải quyết xong vấn đề.
Cũng may Tôn Đạo Bình là người không kén chọn, để cho y ở chỗ nào thì y ở chỗ đó, không một lời oán hận hay chê trách gì.
Nghĩ tới đây, Dung Thư lại không khỏi nghĩ đến bản thân mình.
Ngoại trừ phòng chính ra, nơi có thể ở được trong Tùng Tư viện, cũng chỉ còn có gian phòng phía đông và phòng nhỏ phía tây.
Bây giờ ở gian phòng phía đông có ba người Trương ma ma, gian phòng nhỏ phía tây chứa đầy đồ vật linh tinh, ngay cả một chỗ để giường cũng tìm không ra. Tuy rằng thư phòng có giường La Hán nhỏ, có thể ngủ được, nhưng suy cho cùng, nơi đó cũng là nơi Cố Trường Tấn viết trình văn (3), bình thường không cho người khác vào trong.
Điều này làm cho Dung Thư và Cố Trường Tấn chỉ có thể ngủ chung một phòng.
Kiếp trước, vì muốn chăm sóc Cố Trường Tấn tốt hơn nên tất nhiên nàng đã ngủ chung giường với Cố Trường Tấn.
Nhưng bây giờ thực sự không cần thiết phải chung chăn chung gối nữa. Chàng không thích, nàng cũng không muốn.
Trong phòng, ngoại trừ chiếc giường bạt bộ mà Cố Trường Tấn đang ngủ ra thì nàng cũng có thể ngủ trên chiếc trường kỷ ở gần cửa sổ, chỉ là ngủ không được thoải mái cho lắm mà thôi.
Việc cấp bách tùy cơ ứng biến, trước mắt thì Dung Thư cũng không được chọn, cân nhắc một lúc, nàng bèn thương lượng với Cố Trường Tấn: "Bây giờ lang quân có thương tích trên người, tư thế ngủ của thiếp không tốt, mấy ngày nay cứ để thiếp nghỉ ngơi trên trường kỷ đi."
Tư thế ngủ không tốt.
Cố Trường Tấn nghiêng mắt nhìn nàng.
Bất kể là trong mơ hay là ngày hai người thành thân, tư thế ngủ của cô nương này đều rất quy củ. Lúc ngủ như thế nào thì sau khi tỉnh lại vẫn là thế ấy, chứ không hề có "tư thế ngủ không tốt" giống như những gì nàng nói.
Nhưng nếu như Dung Thư đã đề nghị không ngủ chung giường với chàng, tất nhiên Cố Trường Tấn sẽ không từ chối, thậm chí còn mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ nghe phu nhân an bài vậy." Cố Trường Tấn nói.
Nói xong lời này, chàng cũng không nói gì thêm nữa.
Dung Thư cũng không có gì để nói, trong phòng nhất thời yên tĩnh, đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại. Tuy rằng trước đó không lâu, Dung Thư đã lót dạ bằng một vài miếng điểm tâm, nhưng sau khi Cố Trường Tấn được khiêng trở về, nàng cũng lăn qua lăn lại một phen, lúc này trong bụng trống rỗng, vừa vặn là lúc dạ dày lên tiếng.
Nàng vừa mới cảm thấy đói thì một tiếng "ùng ục" trong bụng đột ngột vang lên trong bầu không gian yên tĩnh.
Dung Thư ngẩn ra, sờ sờ bụng dưới, theo bản năng nói: "Không phải ta."
Khi nàng nói những lời này, lông mày nhướng lên, đôi mắt hoa đào thật dài cũng mở ra tròn xoe, không hiểu sao lại có chút quyến rũ.
Không giống với bộ dáng ôn nhã quy củ quen thuộc của nàng, ngược lại có chút giống như lúc nàng uống say ở trong mơ.
Cố Trường Tấn rũ mắt xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, chợt phun ra hai chữ: "Là ta."
Thật ra, sau khi nói ra khỏi miệng, Dung Thư đã ý thức được là bụng của vị Cố đại nhân này đang kêu ùng ục. Cái này cũng không trách chàng được. Dù sao thì cả ngày nay Cố Trường Tấn vẫn chưa ăn được miếng cơm nào vào bụng đã bị chuốc cho hai chén nước thuốc, sao có thể không đói được chứ.
Dưới tình huống này, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Dung Thư quá biết tính tình Cố Trường Tấn vững như bàn thạch tới mức nào, trên mặt của chàng, bình thường sẽ không thể nhìn ra được những thần sắc như khó chịu, bối rối, bi thương.
Lấy một ví dụ, như ngày thường chàng không thích ăn nội tạng, không thích thì không thích, nhưng nếu thật sự cho chàng ăn cháo được nấu bằng nội tạng thì chàng vẫn có thể ăn hết mà mặt không đổi sắc, ngay cả một câu oán giận cũng không có.
Kiếp trước chính là như thế, nàng tin lời Lâm Thanh Nguyệt, chiên rán hầm nấu, nấu các món ăn với nội tạng của lợn trong suốt một tháng cho Cố Trường Tấn bằng trù nghệ không được tính là tốt cho lắm của mình. Chàng cũng không ghét bỏ, ăn hết sạch sành sanh, không bỏ sót một miếng nào.
Thẳng đến khi Thường Cát giống như vô tình nói chuyện với Doanh Tước rằng chủ tử không thích ăn nội tạng của lợn, lúc này nàng mới không tiếp tục giày vò nữa.
Sau đó, Dung Thư hỏi Cố Trường Tấn, đã không thích thì vì sao không nói?
Chàng chỉ thản nhiên nói rằng: "Đều là đồ ăn để lấp đầy cái bụng, có thích hay không thì cũng có sao đâu?" Cố Trường Tấn chỉ coi trọng công dụng của thức ăn chứ chẳng hề coi trọng sự yêu ghét của mình đối với món ăn kia.
Đối với cảm giác thèm ăn cũng đạm mạc như vậy, đúng thật là một người nhạt nhẽo vô dục. Nhưng mỗi khi Dung Thư nghĩ như vậy, lại bỗng nhớ tới một mặt khác của Cố Trường Tấn.
Người mang đôi mắt đen rực lửa bước đi trên đường Trường An tràn ngập huyết sắc.
Dung Thư hơi nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Cố Trường Tấn, nơi đó là một mảnh trầm tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc xấu hổ nào cả.
Cố Trường Tấn không cảm thấy xấu hổ, vậy thì nàng tất nhiên cũng không cần phải xấu hổ làm gì. Dung Thư thoải mái nói: "Vừa nãy Thường Cát đã qua tiểu trù phòng lấy cháo cho lang quân rồi, sẽ quay lại nhanh thôi."
Cố Trường Tấn "Ừ" một tiếng: "Không còn sớm nữa, phu nhân cũng đi dùng bữa đi."
Đúng là Dung Thư có hơi đói bụng, nàng cũng sẽ không để cho mình chịu khổ, dịu dàng đáp lại một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Nàng vẫn dùng bữa ở trong sân như ngày hôm qua.
Doanh Tước đi tới đảo tọa phòng đưa thức ăn cho Tôn Đạo Bình, lúc trở về nhịn không được, nói với Dung Thư: "Vẫn là cô nương suy nghĩ chu toàn, Tôn y chính nhìn thấy trong hộp cơm có bánh hấp đậu đỏ, vui đến mức hai mắt đều sắp lóe sáng tới nơi, cứ liên tục chắp tay cảm tạ về phía nô tỳ."
Vị Tôn y chính này chỉ cần là bánh ngọt làm từ đậu đỏ thì đều thích ăn. Kiếp trước, y ở Cố gia mấy ngày, Dung Thư đã dặn dò người làm cho y không ít bánh hấp đậu đỏ, bánh pía đậu đỏ.
Dung Thư cười cười, nói: "Muội có đem bã thảo dược mà Trương ma ma uống cho y xem xét chưa?"
"Rồi ạ. Tôn y chính vừa ngửi vừa nếm, nói chắc thảo dược này có tác dụng đối với chứng ho. Phương thuốc phối hợp mấy vị thảo dược này, hình như y từng xem qua trong một quyển cổ y kinh nào đó, chỉ là tạm thời không nhớ ra, phải trở về Thái y viện mới có thể xác định được."
Doanh Nguyệt ở bên cạnh nghe được câu này của Doanh Tước bèn lo lắng nhìn Dung Thư: "Cô nương…"
Thế nhưng Dung Thư lại lắc đầu với nàng ấy.
"Đừng lo lắng, chẳng qua là không thể không có lòng phòng bị mà thôi. Ngày sau nếu nàng ta còn trở lại thì cứ tìm cớ đuổi đi là được."
Nàng không sợ Lâm Thanh Nguyệt, chỉ có điều, đã sống lại một lần thì thật sự không muốn tiếp xúc với những người mà mình không thích.
Chủ tớ ba người vừa dùng xong bữa tối trong sân, Dung Thư bèn đi tới gian nhà phía đông để nói chuyện với Trương ma ma.
Đợi đến sau khi Doanh Nguyệt đi qua nói rằng Tôn y chính đã châm cứu và đút thuốc cho Cố Trường Tấn, Thường Cát cũng lau người cho Nhị gia xong rồi, nàng mới đi bộ trở về nhà chính.
Cố Trường Tấn đã thay một bộ áo trong trắng như tuyết, mùi thuốc trên người rất nồng. Chàng vừa mới uống thuốc xong, hiếm khi thấy được đôi môi mỏng có chút huyết sắc.
Dung Thư thăm hỏi hai câu cho có lệ, sau đó để cho hai nha hoàn hầu hạ mình vào tịnh thất tắm rửa.
Trong tịnh thất phủ kín sương trắng, Doanh Nguyệt tỉ mỉ lau người cho nàng, đè thấp giọng, nói: "Sao eo cô nương nhỏ đi nữa rồi? Ngày mai nô tỳ sẽ tự mình làm chút bánh phô mai hấp cho cô nương, mỗi ngày ăn một bát thì đảm bảo sẽ nuôi lại được chỗ thịt đã hụt mất kia."
Doanh Tước bên cạnh phụt cười, nói: "Theo nô tỳ thấy thì chỗ thịt bị hụt trên eo của cô nương đều rơi hết sang chỗ bên cạnh kia rồi."
Doanh Nguyệt trừng mắt nhìn Doanh Tước, nàng ấy ở bên này đau lòng cô nương, ấy vậy mà cái móng heo nhỏ này ở bên kia lại toàn nói những lời không đứng đắn.
Nhưng sau khi Doanh Tước vừa nói vậy, nàng ấy cũng đánh giá dáng người của Dung Thư, chợt cười nói: "Đợi khoảng thời gian bận rộn này qua đi, cũng nên may cho cô nương vài bộ xiêm y mới rồi."
Mấy bộ xiêm y trước kia đúng thật là không vừa người nữa rồi.
Cửa tịnh thất đóng chặt, bên trong lại đặt ba tấm bình phong, tiếng nói chuyện tinh tế vỡ vụn bị sương mù hấp đến mông lung.
Doanh Nguyệt và Doanh Tước đã cố gắng đè thấp giọng xuống cực nhỏ, tất nhiên là không biết những lời vừa rồi đều bị vị bệnh nhân bên ngoài nghe thấy hết.
Lúc mấy người họ đi ra, nhìn lên giường, thấy Cố Trường Tấn nhắm mắt giống như đang ngủ say nên lại càng nhẹ tay nhẹ chân.
Sau khi trải xong giường lại xếp thêm chăn đệm, Dung Thư không lên tiếng mà phất phất tay với hai nha hoàn, để cho các nàng ấy thổi đèn ra khỏi phòng.
Nàng nằm trên trường kỷ, nhưng Dung Thư có làm thế nào cũng không ngủ được.
Ánh trăng sáng trong trẻo lành lạnh trên mái hiên dần nghiêng về phía tây, vừa khéo treo bên ngoài cửa sổ, toàn bộ cửa sổ đều được chiếu sáng.
Tối nay ánh trăng rất đẹp, chỉ là có chút quấy nhiễu giấc mộng của người ta.
Trường kỷ không có màn giường, lại gần cửa sổ, ánh trăng sáng chói này sao có thể không quấy nhiễu giấc mộng của người ta được kia chứ?
Dung Thư nghiêng người một cái.
Nói sao thì cũng là do chính bản thân nàng, chiếc cửa sổ này vốn dĩ có phủ một tấm mành làm bằng tre, lúc ban ngày nàng ngồi ở chỗ này lật xem danh sách của hồi môn, cảm thấy tấm mành tre kia chắn mất ánh sáng nên đã bảo Doanh Tước gỡ xuống.
Mí mắt của Dung Thư khẽ nâng lên, ánh mắt u ám rơi vào chiếc giường bạt bộ bên cạnh tường bên kia. Chiếc giường đó có những hai tầng màn che lận, vừa có thể ngăn chở ánh sáng lại còn có thể chống ruồi muỗi.
Chỉ là không biết vì sao Cố Trường Tấn lại không sai người buông màn trướng xuống. Cũng đúng, nơi chàng ngủ đen kịt một góc, không buông xuống cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nào có giống nàng, đều đã quay lưng, nhắm mắt lại rồi mà trong mắt vẫn sáng bừng một khoảng.
Dung Thư lăn qua lăn lại trên giường giống như lật bánh nướng suốt một khắc đồng hồ, cuối cùng không chịu được ánh trăng sáng ngời ở bên ngoài cửa sổ kia, thở dài trong lòng một tiếng rồi xuống giường, đi qua chỗ để rương, lấy ra một cái chăn mỏng.
Ban đầu, mành tre được treo bởi một thanh gỗ dài gắn cố định trên tường, giờ đây mành tre đã bị tháo ra rồi nhưng thanh gỗ vẫn còn đó, Dung Thư treo tấm chăn mỏng lên trên, miễn cưỡng có thể che được ánh sáng.
Động tĩnh này của nàng tựa như con chuột ăn vụng dầu đèn vào ban đêm, cứ sột sột soạt soạt mãi không dứt.
Thuốc mà Cố Trường Tấn uống vốn dĩ có công hiệu an thần dễ ngủ, mới vừa rồi chàng còn cố tự nhủ rằng mình phải giữ vững tinh thần thật tỉnh táo, nhưng chỉ chốc lát sau đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Chỉ là lần này, tiếng động sột sột soạt soạt của Dung Thư vang lên không ngừng, thính lực của Cố Trường Tấn lại tốt, cơn buồn ngủ đang yên đang lành lại giống như bị cuốn vào sương mù trong cơn gió lớn, nhất thời bị thổi bay sạch sẽ không còn một mảnh.
Cố Trường Tấn nhấc mí mắt lên, nghiêng mắt nhìn về phía chiếc trường kỷ bên cửa sổ.
Ở nơi đó, tiểu nương tử đang kiễng gót chân đứng trên giường, hai tay trắng nõn hướng lên trên, đẩy tấm chăn mỏng trong tay lên tường.
Ánh trăng sáng vằng vặc dưới mái hiên giống như làn nước trút xuống người nàng, mái tóc đen như muôn vàn nét mực vẽ trên giấy Tuyên Thành, tất cả đều buông xõa lên lưng eo mảnh khảnh của nàng.
Từ góc độ của Cố Trường Tấn, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang đắm chìm trong ánh trăng, còn có cả lúc trung y với áo trong dịch lên trên để lộ ra một đoạn eo thon nhỏ.
Vòng eo chưa đầy một cái ôm kia được ánh trăng chiếu vào, cảm giác như được làm bằng bạch ngọc, như băng cơ, tựa ngọc cốt.
"Thình thịch", "thình thịch", "thình thịch"...
Trái tim thật vất vả mới có thể trở về bình tĩnh, lại một lần nữa nổi lên từng hồi trống dồn dập liên hồi.
Cố Trường Tấn mím môi mỏng, trong nháy mắt đã thu lại ánh mắt của mình.
Phi lễ chớ nhìn.
Sắc đẹp đều là hư không.
Nam nhân lặng lẽ niệm tâm kinh hai lần mới có thể xua tan được một cảnh vừa mới nhìn thấy ra khỏi đầu mình.
Ngày hôm sau, Dung Thư vừa tỉnh dậy đã cảm thấy lưng eo đau nhức.
Từ trước đến nay nàng đều được nuôi nấng vô cùng cẩn thận, cơm lựa từng hạt, thịt xắt từng lát, đã bao giờ ngủ qua loại giường kém chất lượng như vậy? Quan trọng nhất là, chiếc gối mặt trăng mà nàng quen ôm khi ngủ lại ở trên giường bạt bộ.
Hôm qua, lúc tắm xong đi ra, thấy Cố Trường Tấn đã ngủ say nên đương nhiên là nàng không tiện mở miệng đòi.
Chàng là bệnh nhân, một thân đầy thương tích này lại là vì giữ mạng sống cho dân nên mới rước tới, nếu nàng vì một cái gối của mình mà đánh thức chàng thì không khỏi có chút không biết lý lẽ.
Doanh Nguyệt thấy nàng buồn ngủ, thấp giọng nói: "Cô nương lát nữa có muốn đến gian phòng phía đông ngủ một giấc hay không?"
"Thôi, không cần." Dung Thư đứng lên, xương khớp cả người đau nhức khẽ run run: "Muội đi lấy ít nước hầu hạ Nhị gia rửa mặt, sau đó gọi Doanh Tước vào chải tóc cho ta."
Trước mắt nàng còn ở trong phòng, Hoành Bình với Thường Cát không tiện tiến vào, một lúc nữa Tôn y chính sẽ tiến vào châm cứu, đành phải để Doanh Nguyệt làm việc tỉ mỉ rửa mặt cho Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn đã tỉnh lại từ sớm, không nói không rằng nằm ở nơi đó.
Cố Trường Tấn là kiểu người cố ý không lên tiếng, quả nhiên có thể làm cho người ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của chàng.
Sáng nay cũng là như vậy. Dung Thư vừa tỉnh lại, một thân xương cốt giống như từng dầm mình trong cơn mưa phùn ở Giang Nam, chịu không được bèn ngồi xếp bằng, xoay cổ xoay eo.
Bộ động tác này là lúc còn ở Thẩm gia học được từ một bà lão bán dược, nói rằng mỗi ngày chỉ cần bỏ ra thời gian nửa nén hương là có thể nới xương dãn gân cường thân kiện thể. Bà lão bán dược kia vốn dĩ còn dạy nàng một bộ khẩu lệnh nhưng Dung Thư cho rằng Cố Trường Tấn còn đang ngủ nên tất nhiên sẽ không đọc khẩu lệnh.
Ai ngờ, vừa quay đầu thì đã đối mặt với một đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Khi nàng ngồi dậy còn đặc biệt chú ý nhìn qua giường bạt bộ. Lúc đó Cố Trường Tấn rõ ràng là đang nhắm mắt, hơi thở cũng đều đều, trông như kiểu đang ngủ ngon, sao bỗng nhiên lại tỉnh lại rồi?
Dung Thư yên lặng buông tay xuống.
Hai người không nói gì nhìn nhau một lát, rất mau đã cực kỳ ăn ý, ai nấy đều đánh mắt sang hướng khác.
Chú thích:
(1) Hậu tráo phòng: Gian (hoặc dãy) phòng song song với phòng chính của tứ hợp viện, thường là nơi ở của khuê nữ, nội thị ngày xưa.
(2) Đảo tọa phòng: Gian (dãy) phòng nhỏ hẹp nằm ở hướng nam của tứ hợp viện, thường ẩm thấp, ít ánh sáng hơn những gian (dãy) phòng khác, dùng để làm phòng dành cho người hầu hoặc làm phòng khách.
(3) Trình văn: Bản tường trình, công văn tư liệu.
Cố Trường Tấn nhấc mắt lên, nghe thấy tiểu nương tử ở bên cạnh dịu dàng hỏi: "Lang quân cảm thấy như thế nào rồi?"
Cố Trường Tấn chỉ có thể nằm đó. Chỉ có tròng mắt và đầu của chàng là có thể cử động được. Cố Trường Tấn hơi khựng lại, chậm rãi nói: "Cũng khá ổn, phu nhân không cần phải lo lắng."
Đương nhiên Dung Thư không hề lo lắng.
Y thuật của vị Tôn y chính mà Thái y viện phái tới kia thật sự rất cao minh. Kiếp trước, Cố Trường Tấn cắn chặt răng, không rót được thuốc vào, Tôn y chính chỉ dùng mấy mũi châm thôi là Cố Trường Tấn đã nới lỏng hàm răng ra rồi.
Thường Cát thấy vậy liền cảm thán không thôi, vận dụng hết đủ loại nịnh nọt, một lòng muốn học châm pháp này. Nhưng Tôn y chính nói rằng, châm pháp này rất khó học, cũng không thể dùng thường xuyên được, sống chết không chịu dạy.
Tôn y chính châm cứu cho Cố Trường Tấn vào mỗi buổi sáng và buổi tối, ở Tùng Tư viện chưa đầy bảy ngày, Cố Trường Tấn đã có thể xuống giường được rồi.
"Thiếp thân nghe nói Tôn y chính nhận hoàng mệnh, sẽ ở lại trong phủ chăm sóc cho lang quân nên đã sai người dọn dẹp lại gian phòng của Thường Cát và Hoành Bình để cho Tôn y chính ở. Hai người bọn họ phải chuyển tới hậu tráo phòng (1) ở tạm một khoảng thời gian."
Gian phòng của Thường Cát và Hoành Bình là đảo tọa phòng (2), lại ở sát bên cạnh hẻm Ngô Đồng, ánh sáng không tốt lại còn ồn ào, để Tôn Đạo Bình ở lại đó thật sự là một hành động bất đắc dĩ.
Thật ra thì các phòng trống có thể dùng để ở trong Cố phủ thật sự quá ít.
Lúc trước vì chọn chỗ ở thoải mái cho mấy người Trương ma ma, nàng đã chọn đi chọn lại hết phòng này đến phòng khác cũng không chọn ra được một chỗ vừa ý, cuối cùng đành phải tách gian nhà phía đông của Tùng Tư viện ra, mới coi như là giải quyết xong vấn đề.
Cũng may Tôn Đạo Bình là người không kén chọn, để cho y ở chỗ nào thì y ở chỗ đó, không một lời oán hận hay chê trách gì.
Nghĩ tới đây, Dung Thư lại không khỏi nghĩ đến bản thân mình.
Ngoại trừ phòng chính ra, nơi có thể ở được trong Tùng Tư viện, cũng chỉ còn có gian phòng phía đông và phòng nhỏ phía tây.
Bây giờ ở gian phòng phía đông có ba người Trương ma ma, gian phòng nhỏ phía tây chứa đầy đồ vật linh tinh, ngay cả một chỗ để giường cũng tìm không ra. Tuy rằng thư phòng có giường La Hán nhỏ, có thể ngủ được, nhưng suy cho cùng, nơi đó cũng là nơi Cố Trường Tấn viết trình văn (3), bình thường không cho người khác vào trong.
Điều này làm cho Dung Thư và Cố Trường Tấn chỉ có thể ngủ chung một phòng.
Kiếp trước, vì muốn chăm sóc Cố Trường Tấn tốt hơn nên tất nhiên nàng đã ngủ chung giường với Cố Trường Tấn.
Nhưng bây giờ thực sự không cần thiết phải chung chăn chung gối nữa. Chàng không thích, nàng cũng không muốn.
Trong phòng, ngoại trừ chiếc giường bạt bộ mà Cố Trường Tấn đang ngủ ra thì nàng cũng có thể ngủ trên chiếc trường kỷ ở gần cửa sổ, chỉ là ngủ không được thoải mái cho lắm mà thôi.
Việc cấp bách tùy cơ ứng biến, trước mắt thì Dung Thư cũng không được chọn, cân nhắc một lúc, nàng bèn thương lượng với Cố Trường Tấn: "Bây giờ lang quân có thương tích trên người, tư thế ngủ của thiếp không tốt, mấy ngày nay cứ để thiếp nghỉ ngơi trên trường kỷ đi."
Tư thế ngủ không tốt.
Cố Trường Tấn nghiêng mắt nhìn nàng.
Bất kể là trong mơ hay là ngày hai người thành thân, tư thế ngủ của cô nương này đều rất quy củ. Lúc ngủ như thế nào thì sau khi tỉnh lại vẫn là thế ấy, chứ không hề có "tư thế ngủ không tốt" giống như những gì nàng nói.
Nhưng nếu như Dung Thư đã đề nghị không ngủ chung giường với chàng, tất nhiên Cố Trường Tấn sẽ không từ chối, thậm chí còn mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ nghe phu nhân an bài vậy." Cố Trường Tấn nói.
Nói xong lời này, chàng cũng không nói gì thêm nữa.
Dung Thư cũng không có gì để nói, trong phòng nhất thời yên tĩnh, đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại. Tuy rằng trước đó không lâu, Dung Thư đã lót dạ bằng một vài miếng điểm tâm, nhưng sau khi Cố Trường Tấn được khiêng trở về, nàng cũng lăn qua lăn lại một phen, lúc này trong bụng trống rỗng, vừa vặn là lúc dạ dày lên tiếng.
Nàng vừa mới cảm thấy đói thì một tiếng "ùng ục" trong bụng đột ngột vang lên trong bầu không gian yên tĩnh.
Dung Thư ngẩn ra, sờ sờ bụng dưới, theo bản năng nói: "Không phải ta."
Khi nàng nói những lời này, lông mày nhướng lên, đôi mắt hoa đào thật dài cũng mở ra tròn xoe, không hiểu sao lại có chút quyến rũ.
Không giống với bộ dáng ôn nhã quy củ quen thuộc của nàng, ngược lại có chút giống như lúc nàng uống say ở trong mơ.
Cố Trường Tấn rũ mắt xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, chợt phun ra hai chữ: "Là ta."
Thật ra, sau khi nói ra khỏi miệng, Dung Thư đã ý thức được là bụng của vị Cố đại nhân này đang kêu ùng ục. Cái này cũng không trách chàng được. Dù sao thì cả ngày nay Cố Trường Tấn vẫn chưa ăn được miếng cơm nào vào bụng đã bị chuốc cho hai chén nước thuốc, sao có thể không đói được chứ.
Dưới tình huống này, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Dung Thư quá biết tính tình Cố Trường Tấn vững như bàn thạch tới mức nào, trên mặt của chàng, bình thường sẽ không thể nhìn ra được những thần sắc như khó chịu, bối rối, bi thương.
Lấy một ví dụ, như ngày thường chàng không thích ăn nội tạng, không thích thì không thích, nhưng nếu thật sự cho chàng ăn cháo được nấu bằng nội tạng thì chàng vẫn có thể ăn hết mà mặt không đổi sắc, ngay cả một câu oán giận cũng không có.
Kiếp trước chính là như thế, nàng tin lời Lâm Thanh Nguyệt, chiên rán hầm nấu, nấu các món ăn với nội tạng của lợn trong suốt một tháng cho Cố Trường Tấn bằng trù nghệ không được tính là tốt cho lắm của mình. Chàng cũng không ghét bỏ, ăn hết sạch sành sanh, không bỏ sót một miếng nào.
Thẳng đến khi Thường Cát giống như vô tình nói chuyện với Doanh Tước rằng chủ tử không thích ăn nội tạng của lợn, lúc này nàng mới không tiếp tục giày vò nữa.
Sau đó, Dung Thư hỏi Cố Trường Tấn, đã không thích thì vì sao không nói?
Chàng chỉ thản nhiên nói rằng: "Đều là đồ ăn để lấp đầy cái bụng, có thích hay không thì cũng có sao đâu?" Cố Trường Tấn chỉ coi trọng công dụng của thức ăn chứ chẳng hề coi trọng sự yêu ghét của mình đối với món ăn kia.
Đối với cảm giác thèm ăn cũng đạm mạc như vậy, đúng thật là một người nhạt nhẽo vô dục. Nhưng mỗi khi Dung Thư nghĩ như vậy, lại bỗng nhớ tới một mặt khác của Cố Trường Tấn.
Người mang đôi mắt đen rực lửa bước đi trên đường Trường An tràn ngập huyết sắc.
Dung Thư hơi nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Cố Trường Tấn, nơi đó là một mảnh trầm tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc xấu hổ nào cả.
Cố Trường Tấn không cảm thấy xấu hổ, vậy thì nàng tất nhiên cũng không cần phải xấu hổ làm gì. Dung Thư thoải mái nói: "Vừa nãy Thường Cát đã qua tiểu trù phòng lấy cháo cho lang quân rồi, sẽ quay lại nhanh thôi."
Cố Trường Tấn "Ừ" một tiếng: "Không còn sớm nữa, phu nhân cũng đi dùng bữa đi."
Đúng là Dung Thư có hơi đói bụng, nàng cũng sẽ không để cho mình chịu khổ, dịu dàng đáp lại một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Nàng vẫn dùng bữa ở trong sân như ngày hôm qua.
Doanh Tước đi tới đảo tọa phòng đưa thức ăn cho Tôn Đạo Bình, lúc trở về nhịn không được, nói với Dung Thư: "Vẫn là cô nương suy nghĩ chu toàn, Tôn y chính nhìn thấy trong hộp cơm có bánh hấp đậu đỏ, vui đến mức hai mắt đều sắp lóe sáng tới nơi, cứ liên tục chắp tay cảm tạ về phía nô tỳ."
Vị Tôn y chính này chỉ cần là bánh ngọt làm từ đậu đỏ thì đều thích ăn. Kiếp trước, y ở Cố gia mấy ngày, Dung Thư đã dặn dò người làm cho y không ít bánh hấp đậu đỏ, bánh pía đậu đỏ.
Dung Thư cười cười, nói: "Muội có đem bã thảo dược mà Trương ma ma uống cho y xem xét chưa?"
"Rồi ạ. Tôn y chính vừa ngửi vừa nếm, nói chắc thảo dược này có tác dụng đối với chứng ho. Phương thuốc phối hợp mấy vị thảo dược này, hình như y từng xem qua trong một quyển cổ y kinh nào đó, chỉ là tạm thời không nhớ ra, phải trở về Thái y viện mới có thể xác định được."
Doanh Nguyệt ở bên cạnh nghe được câu này của Doanh Tước bèn lo lắng nhìn Dung Thư: "Cô nương…"
Thế nhưng Dung Thư lại lắc đầu với nàng ấy.
"Đừng lo lắng, chẳng qua là không thể không có lòng phòng bị mà thôi. Ngày sau nếu nàng ta còn trở lại thì cứ tìm cớ đuổi đi là được."
Nàng không sợ Lâm Thanh Nguyệt, chỉ có điều, đã sống lại một lần thì thật sự không muốn tiếp xúc với những người mà mình không thích.
Chủ tớ ba người vừa dùng xong bữa tối trong sân, Dung Thư bèn đi tới gian nhà phía đông để nói chuyện với Trương ma ma.
Đợi đến sau khi Doanh Nguyệt đi qua nói rằng Tôn y chính đã châm cứu và đút thuốc cho Cố Trường Tấn, Thường Cát cũng lau người cho Nhị gia xong rồi, nàng mới đi bộ trở về nhà chính.
Cố Trường Tấn đã thay một bộ áo trong trắng như tuyết, mùi thuốc trên người rất nồng. Chàng vừa mới uống thuốc xong, hiếm khi thấy được đôi môi mỏng có chút huyết sắc.
Dung Thư thăm hỏi hai câu cho có lệ, sau đó để cho hai nha hoàn hầu hạ mình vào tịnh thất tắm rửa.
Trong tịnh thất phủ kín sương trắng, Doanh Nguyệt tỉ mỉ lau người cho nàng, đè thấp giọng, nói: "Sao eo cô nương nhỏ đi nữa rồi? Ngày mai nô tỳ sẽ tự mình làm chút bánh phô mai hấp cho cô nương, mỗi ngày ăn một bát thì đảm bảo sẽ nuôi lại được chỗ thịt đã hụt mất kia."
Doanh Tước bên cạnh phụt cười, nói: "Theo nô tỳ thấy thì chỗ thịt bị hụt trên eo của cô nương đều rơi hết sang chỗ bên cạnh kia rồi."
Doanh Nguyệt trừng mắt nhìn Doanh Tước, nàng ấy ở bên này đau lòng cô nương, ấy vậy mà cái móng heo nhỏ này ở bên kia lại toàn nói những lời không đứng đắn.
Nhưng sau khi Doanh Tước vừa nói vậy, nàng ấy cũng đánh giá dáng người của Dung Thư, chợt cười nói: "Đợi khoảng thời gian bận rộn này qua đi, cũng nên may cho cô nương vài bộ xiêm y mới rồi."
Mấy bộ xiêm y trước kia đúng thật là không vừa người nữa rồi.
Cửa tịnh thất đóng chặt, bên trong lại đặt ba tấm bình phong, tiếng nói chuyện tinh tế vỡ vụn bị sương mù hấp đến mông lung.
Doanh Nguyệt và Doanh Tước đã cố gắng đè thấp giọng xuống cực nhỏ, tất nhiên là không biết những lời vừa rồi đều bị vị bệnh nhân bên ngoài nghe thấy hết.
Lúc mấy người họ đi ra, nhìn lên giường, thấy Cố Trường Tấn nhắm mắt giống như đang ngủ say nên lại càng nhẹ tay nhẹ chân.
Sau khi trải xong giường lại xếp thêm chăn đệm, Dung Thư không lên tiếng mà phất phất tay với hai nha hoàn, để cho các nàng ấy thổi đèn ra khỏi phòng.
Nàng nằm trên trường kỷ, nhưng Dung Thư có làm thế nào cũng không ngủ được.
Ánh trăng sáng trong trẻo lành lạnh trên mái hiên dần nghiêng về phía tây, vừa khéo treo bên ngoài cửa sổ, toàn bộ cửa sổ đều được chiếu sáng.
Tối nay ánh trăng rất đẹp, chỉ là có chút quấy nhiễu giấc mộng của người ta.
Trường kỷ không có màn giường, lại gần cửa sổ, ánh trăng sáng chói này sao có thể không quấy nhiễu giấc mộng của người ta được kia chứ?
Dung Thư nghiêng người một cái.
Nói sao thì cũng là do chính bản thân nàng, chiếc cửa sổ này vốn dĩ có phủ một tấm mành làm bằng tre, lúc ban ngày nàng ngồi ở chỗ này lật xem danh sách của hồi môn, cảm thấy tấm mành tre kia chắn mất ánh sáng nên đã bảo Doanh Tước gỡ xuống.
Mí mắt của Dung Thư khẽ nâng lên, ánh mắt u ám rơi vào chiếc giường bạt bộ bên cạnh tường bên kia. Chiếc giường đó có những hai tầng màn che lận, vừa có thể ngăn chở ánh sáng lại còn có thể chống ruồi muỗi.
Chỉ là không biết vì sao Cố Trường Tấn lại không sai người buông màn trướng xuống. Cũng đúng, nơi chàng ngủ đen kịt một góc, không buông xuống cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nào có giống nàng, đều đã quay lưng, nhắm mắt lại rồi mà trong mắt vẫn sáng bừng một khoảng.
Dung Thư lăn qua lăn lại trên giường giống như lật bánh nướng suốt một khắc đồng hồ, cuối cùng không chịu được ánh trăng sáng ngời ở bên ngoài cửa sổ kia, thở dài trong lòng một tiếng rồi xuống giường, đi qua chỗ để rương, lấy ra một cái chăn mỏng.
Ban đầu, mành tre được treo bởi một thanh gỗ dài gắn cố định trên tường, giờ đây mành tre đã bị tháo ra rồi nhưng thanh gỗ vẫn còn đó, Dung Thư treo tấm chăn mỏng lên trên, miễn cưỡng có thể che được ánh sáng.
Động tĩnh này của nàng tựa như con chuột ăn vụng dầu đèn vào ban đêm, cứ sột sột soạt soạt mãi không dứt.
Thuốc mà Cố Trường Tấn uống vốn dĩ có công hiệu an thần dễ ngủ, mới vừa rồi chàng còn cố tự nhủ rằng mình phải giữ vững tinh thần thật tỉnh táo, nhưng chỉ chốc lát sau đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Chỉ là lần này, tiếng động sột sột soạt soạt của Dung Thư vang lên không ngừng, thính lực của Cố Trường Tấn lại tốt, cơn buồn ngủ đang yên đang lành lại giống như bị cuốn vào sương mù trong cơn gió lớn, nhất thời bị thổi bay sạch sẽ không còn một mảnh.
Cố Trường Tấn nhấc mí mắt lên, nghiêng mắt nhìn về phía chiếc trường kỷ bên cửa sổ.
Ở nơi đó, tiểu nương tử đang kiễng gót chân đứng trên giường, hai tay trắng nõn hướng lên trên, đẩy tấm chăn mỏng trong tay lên tường.
Ánh trăng sáng vằng vặc dưới mái hiên giống như làn nước trút xuống người nàng, mái tóc đen như muôn vàn nét mực vẽ trên giấy Tuyên Thành, tất cả đều buông xõa lên lưng eo mảnh khảnh của nàng.
Từ góc độ của Cố Trường Tấn, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang đắm chìm trong ánh trăng, còn có cả lúc trung y với áo trong dịch lên trên để lộ ra một đoạn eo thon nhỏ.
Vòng eo chưa đầy một cái ôm kia được ánh trăng chiếu vào, cảm giác như được làm bằng bạch ngọc, như băng cơ, tựa ngọc cốt.
"Thình thịch", "thình thịch", "thình thịch"...
Trái tim thật vất vả mới có thể trở về bình tĩnh, lại một lần nữa nổi lên từng hồi trống dồn dập liên hồi.
Cố Trường Tấn mím môi mỏng, trong nháy mắt đã thu lại ánh mắt của mình.
Phi lễ chớ nhìn.
Sắc đẹp đều là hư không.
Nam nhân lặng lẽ niệm tâm kinh hai lần mới có thể xua tan được một cảnh vừa mới nhìn thấy ra khỏi đầu mình.
Ngày hôm sau, Dung Thư vừa tỉnh dậy đã cảm thấy lưng eo đau nhức.
Từ trước đến nay nàng đều được nuôi nấng vô cùng cẩn thận, cơm lựa từng hạt, thịt xắt từng lát, đã bao giờ ngủ qua loại giường kém chất lượng như vậy? Quan trọng nhất là, chiếc gối mặt trăng mà nàng quen ôm khi ngủ lại ở trên giường bạt bộ.
Hôm qua, lúc tắm xong đi ra, thấy Cố Trường Tấn đã ngủ say nên đương nhiên là nàng không tiện mở miệng đòi.
Chàng là bệnh nhân, một thân đầy thương tích này lại là vì giữ mạng sống cho dân nên mới rước tới, nếu nàng vì một cái gối của mình mà đánh thức chàng thì không khỏi có chút không biết lý lẽ.
Doanh Nguyệt thấy nàng buồn ngủ, thấp giọng nói: "Cô nương lát nữa có muốn đến gian phòng phía đông ngủ một giấc hay không?"
"Thôi, không cần." Dung Thư đứng lên, xương khớp cả người đau nhức khẽ run run: "Muội đi lấy ít nước hầu hạ Nhị gia rửa mặt, sau đó gọi Doanh Tước vào chải tóc cho ta."
Trước mắt nàng còn ở trong phòng, Hoành Bình với Thường Cát không tiện tiến vào, một lúc nữa Tôn y chính sẽ tiến vào châm cứu, đành phải để Doanh Nguyệt làm việc tỉ mỉ rửa mặt cho Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn đã tỉnh lại từ sớm, không nói không rằng nằm ở nơi đó.
Cố Trường Tấn là kiểu người cố ý không lên tiếng, quả nhiên có thể làm cho người ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của chàng.
Sáng nay cũng là như vậy. Dung Thư vừa tỉnh lại, một thân xương cốt giống như từng dầm mình trong cơn mưa phùn ở Giang Nam, chịu không được bèn ngồi xếp bằng, xoay cổ xoay eo.
Bộ động tác này là lúc còn ở Thẩm gia học được từ một bà lão bán dược, nói rằng mỗi ngày chỉ cần bỏ ra thời gian nửa nén hương là có thể nới xương dãn gân cường thân kiện thể. Bà lão bán dược kia vốn dĩ còn dạy nàng một bộ khẩu lệnh nhưng Dung Thư cho rằng Cố Trường Tấn còn đang ngủ nên tất nhiên sẽ không đọc khẩu lệnh.
Ai ngờ, vừa quay đầu thì đã đối mặt với một đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Khi nàng ngồi dậy còn đặc biệt chú ý nhìn qua giường bạt bộ. Lúc đó Cố Trường Tấn rõ ràng là đang nhắm mắt, hơi thở cũng đều đều, trông như kiểu đang ngủ ngon, sao bỗng nhiên lại tỉnh lại rồi?
Dung Thư yên lặng buông tay xuống.
Hai người không nói gì nhìn nhau một lát, rất mau đã cực kỳ ăn ý, ai nấy đều đánh mắt sang hướng khác.
Chú thích:
(1) Hậu tráo phòng: Gian (hoặc dãy) phòng song song với phòng chính của tứ hợp viện, thường là nơi ở của khuê nữ, nội thị ngày xưa.
(2) Đảo tọa phòng: Gian (dãy) phòng nhỏ hẹp nằm ở hướng nam của tứ hợp viện, thường ẩm thấp, ít ánh sáng hơn những gian (dãy) phòng khác, dùng để làm phòng dành cho người hầu hoặc làm phòng khách.
(3) Trình văn: Bản tường trình, công văn tư liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.