Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 23:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Cảm giác này cũng không xa lạ.
Rất nhiều năm trước, Duyện Châu ở Sơn Đông xảy ra hạn hán nghiêm trọng, trong biên giới đều là ô lửa, cực kỳ nóng bức, ruộng đất từng màu mỡ cũng bị khô nứt nẻ.
Dưới tình trạng hết lương thực và thiếu nước trong thời gian dài, người dân bị buộc thành lưu dân, đi khắp nơi giành giật thức ăn.
Những nơi bị thiên tai nặng nề, thậm chí còn có người bán con để lấy thức ăn.
Từ Phức nhét một túi màn thầu nhỏ vào trong ngực chàng, rồi ném chàng vào trong đám lưu dân kia.
“Nghiên Nhi, đi đi. Đi rồi con mới hiểu, tại sao con người không thể mềm lòng, không thể nhân từ.”
Từ Phức mỉm cười, nụ cười trên mặt dịu dàng và thương xót. Bà đẩy một cái, đẩy chàng xuống xe ngựa không chút lưu tình.
“Bịch” một tiếng…
Một đám đất cát bay lên từ mặt đất khô cằn, vào khoảnh khắc chàng đập vào đám bụi, xung quanh lập tức có một đám lưu dân mặc quần áo rách rưới vọt tới, khoảng trời trong veo chiếu vào mắt đó lập tức bị từng bàn tay gầy gò đen thui che lại.
Lúc đó chàng chỉ có bảy tuổi, trong mắt đám dân tị nạn đói tới mức hai mắt xám ngắt, không chỉ màn thầu trong ngực chàng là lương thực, chàng cũng vậy.
Chàng quên mất mình đã chạy bao lâu.
Đôi giày thêu hoa văn mây chỉ vàng như ý đã rách từ lâu, lòng bàn chân trần của chàng loang lổ vết máu, bị nền đất nóng bỏng làm phồng rộp.
Chàng chạy vào trong rừng rậm, tiếng gió xào xạc lướt qua, gió thổi vào miệng chàng như dao nhỏ từng nướng trong lửa, cắt một miếng tanh ngọt trong cổ họng chàng.
Cây ở vòng ngoài cánh rừng đổ rạp thành một khoảng lớn, tất cả lá cây, rễ cây đều trở thành thức ăn cứu đói của lưu dân.
Chàng chỉ có thể chạy sâu vào trong rừng cây có thú dữ qua lại.
Cố Trường Tấn trời sinh đã có một cảm giác quen thuộc với rừng rậm.
Lúc nhỏ phụ thân cõng chàng lên núi săn thú, từng dạy chàng săn bắn trong núi rừng thế nào, làm cách nào để che giấu vết tích của mình.
“Tuế Quan Nhi, chân phải nhẹ, tay phải vững, tâm, không được hoảng loạn.”
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ điểm yếu của con ra ngoài.”
“Một khi bại lộ, không những con không săn được mồi. Ngược lại, những con thú dữ kia, sẽ coi con là con mồi, ăn tươi nuốt sống con.”
Cây trong rừng vẫn đứng thẳng, cây này mọc sát cây kia, lời của phụ thân chỉ dẫn chàng đi xuyên qua chúng. Chẳng mấy chốc, chàng dùng sức bám vào một cành cây, nhẹ nhàng nhảy lên cây. Chàng nhanh chóng leo lên, ẩn giấu bản thân mình trong bóng tối.
Ánh trăng đêm đó như dát bạc, sâu trong rừng rậm có tiếng sói tru, bên ngoài rừng rậm tràn đầy tiếng gào thét của nam tử, tiếng khóc thảm thiết của nữ tử, thậm chí còn có tiếng lụa bị xé rách.
Chàng núp ở trên cây, từ đầu tới cuối không dám nhắm mắt.
Ba ngày sau, Từ Phức đón chàng về xe ngựa, hỏi chàng: “Nghiên Nhi, cô mẫu hỏi con thêm lần nữa, mạng của con chó ngao đó, con còn muốn giữ lại không?”
Người thiếu niên nhỏ đầy vết máu, môi khô nứt nẻ, bàn chân phồng rộp rướm máu, mỗi bước đi đều hằn vết máu lại.
Chàng đưa mắt nhìn Từ Phức, mặt không chút biểu cảm nói: “Không giữ nữa.”
Từ Phức từ từ mỉm cười, cầm khăn dịu dàng lau khuôn mặt bị cành cây nhỏ và đá vụn cào rách của chàng, vui mừng nói: “Được, sau khi quay về, con tự tay giết nó.”
Con chó ngao đó tên là A Truy, là bạn cùng Cố Trường Tấn lớn lên.
Cố Trường Tấn mím chặt môi, trái tim chìm xuống, như rơi vào hầm băng.
Nhưng thân thể lại nóng như bị thiêu đốt, như thể mặt trời trên đỉnh đầu xuyên thấu qua vết thương máu thịt lẫn lộn đó của chàng, đốt cháy lan ra tứ chi của chàng.
Trong đại lao Hình Bộ lúc này, cảm giác nóng bỏng quen thuộc lại ập tới.
Không phải không đau, chàng nghĩ.
Cố Trường Tấn khom người xuống, hai tay vững vàng nâng Kim thị lên, dịu dàng nói: “Ngươi không cần cảm ơn bản quan, bản quan chỉ phá án công bằng, không nhận lời cảm ơn này của ngươi được. Ngươi, đợi một chút.”
Chàng không nói là đợi gì, nhưng Kim thị hiểu.
Phu nhân há miệng, đôi mắt khô cạn lại rơi lệ.
“Dân, dân phụ... Đợi,” Bà nói lan man, như nhớ ra gì đó, rồi lại nói: “Dân phụ…”
Mỗi một chữ nói ra miệng đều rất khó khăn, nhưng Kim thị vẫn chậm rãi đẩy những từ còn lại ra ngoài đầu lưỡi: “Chưa từng, từng… Nhận… Tội.”
Bà chưa từng nhận tội.
Chưa từng.
Nhận tội rồi, bà sẽ chết, cả đời này Li Nhi cũng không thể thoát khỏi kẻ đó.
Dù bà bị tội danh lớn hơn nữa thì cũng sẽ không chịu nhả ra, là mấy người đó cầm ngón cái thiếu móng thiếu thịt của bà ấn lên.
Ân công giải oan cho bà, bà không thể để chàng tưởng rằng bà từng nhận tội.
Bà muốn để ân công biết, người chàng cứu, chưa từng nhận tội, đến chết cũng không nhận!
Đôi mắt ngập trong nước mắt của Kim thị vẫn luôn nhìn Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta biết, ngươi chưa từng nhận tội.”
...
Hành lang hẹp dài trong ngục, Cố Trường Tấn đi từ trong ra, trong nháy mắt cửa đẩy ra, tia sáng mỏng manh tràn vào như nước.
Trong và ngoài ngục, như ở hai thế giới khác nhau.
Đàm Tứ Nguyên quay đầu nhìn chàng, nói: “Nếu muốn chứng minh giá trị, vậy thì theo bản quan đi thẩm vấn vụ án của Hứa Li Nhi và Kim thị. Chứng cứ lật bản án của bọn họ là ngươi tới Xương Bình thầm điều tra được, cả Hình Bộ cũng chỉ có ngươi hiểu rõ những chứng cứ này nhất.”
Cố Trường Tấn bận rộn suốt năm ngày ở Hình bộ, ngày nào Thường Cát cũng đưa thuốc thang, đồ ăn tới cho chàng.
Mùng hai tháng chín, chàng tự tay viết công văn xét xử định tội của Hứa Li Nhi, cùng ngày hôm đó công văn xét xử này đã được đưa vào Đại Lý Tự để phúc thẩm.
Ban đêm, Thường Cát, Hoành Bình đánh xe tới đón, Thường Cát lo lắng nói:
“Đại Lý Tự Khanh đó là môn sinh của vị thủ quỹ kia ở nội các, qua lại thân thiết với Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện và Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám, liệu hai vị đại nhân này có cản trở từ bên trong không?”
Ban đầu Cố Trường Tấn một lòng muốn vạch trần vụ án của Hứa Li Nhi ở trước mặt Gia Hữu Đế, là bởi vì mối quan hệ không rõ ràng trước đó của Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, Tư Lễ Giám và Nội Các.
Sau khi Hình Bộ phúc thẩm, đưa công văn xét xử quay về Đại Lý Tự, Đại Lý Tự chỉ cần kéo dài một, hai tháng, kéo Kim thị vào chỗ chết, thì vụ án này sẽ hoàn toàn đóng lại, khó mà lật bản án lại được.
Cố Trường Tấn nhắm mắt nói: “Hoàng thượng quan sát, cho dù là Lý Mông hay là Mạnh Tôn, cũng không dám bao che cho Dương Húc.”
Lý Mông và Mạnh Tôn chính là Đại Lý Tự Khanh và Tả Đô Ngự Sử mà Thường Cát nhắc tới vừa nãy.
Bả vai Thường Cát buông lỏng: “Vậy thì chủ tử cuối cùng cũng không làm việc uổng công rồi!”
Cậu ta liếc nhìn Cố Trường Tấn, lại đau lòng nói: “Mấy ngày này chủ tử chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay trở về nên ngủ một giấc thật sâu.”
Quả thật Cố Trường Tấn đã lâu chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, lồng ngực khó chịu, chắc là nội thương lại tái phát.
Về tới thư phòng, chàng chải đầu rửa mặt sơ qua sau đó thì nằm xuống giường.
Nhưng, ngủ chưa tới nửa canh giờ, đột nhiên có tia sáng đâm vào mắt, chàng vô thức giật mi mắt, sau đó dùng sức mở mắt ra.
Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ tràn đầy căn phòng, trong ánh sáng có một thiếu nữ.
Nàng đang cúi đầu, cầm thìa từ từ khuấy thuốc đen đặc trong bát.
“Thuốc của lang quân đã nguội rồi.” Nàng nghiêng người sang, mỉm cười bưng bát thuốc nền xanh hoa trắng tới: “Lang quân ở Hình Bộ bận rộn nhiều ngày như vậy, uống thuốc sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Mềm mỏng tựa như bích ngọc, còn đẹp hơn hoa mộc lan trắng trên bát sứ Thanh Hoa.
Cố Trường Tấn ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt đào hoa long lanh đó của nàng, cũng không biết tại sao, lại ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc đó uống hết sạch.
Nhưng lúc thuốc vào miệng, chàng lại cảm thấy kỳ lạ.
Cứ cảm thấy lúc này nàng không nên ở đây, chàng cũng không cần uống thuốc.
Đang chìm sâu trong suy nghĩ, trên tay đột nhiên nhẹ bẫng, cô nương đó cầm bát không trong tay chàng đi, rồi đưa mứt cho chàng.
“Lang quân ăn miếng mứt hoa quả cho ngọt miệng đi.”
Cố Trường Tấn chưa bao giờ sợ uống thuốc đắng, cũng không ăn thích mấy miếng mứt hoa quả ngọt ngấy đó.
Trong lòng chàng dấy lên một tia khó chịu, nhưng vẫn thản nhiên nhận lấy miếng mứt hoa quả đó cho vào miệng, muốn ăn xong nhanh thì nàng mới có thể rời khỏi thư phòng sớm hơn một chút.
Đúng là nàng chuẩn bị rời khỏi thư phòng, thu dọn bát thuốc xong, dịu dàng dặn dò hai câu rồi cất bước đi ra cửa phòng.
Nhưng lúc chỉ còn cách cánh cửa gỗ kia một bước, nàng lại đột nhiên ngừng lại, hơi nghiêng người, hỏi chàng: “Tại sao lang quân khó chịu?”
Cố Trường Tấn khẽ run, lại ngước mắt lên, cẩn thận quan sát nàng.
Chàng biết nàng rất xinh đẹp, nhưng đã thành hôn với nàng hơn nửa tháng, chàng chưa từng nghiêm túc nhìn nàng. Đối với chàng mà nói, nàng chỉ là người Từ Phức ép buộc nhét cho chàng, chẳng khác gì người xa lạ.
Chàng không biết rõ mưu đồ của Từ Phức, không biết rốt cuộc nàng có phải là người của Từ Phức hay không, chỉ có thể lạnh lùng không xa không gần với nàng. Cũng may nàng không phải là người có tính tình kiêu căng làm phiền người khác, mặc dù chàng không thích nàng, nhưng rất hài lòng với phép tắc của nàng.
Nhưng bây giờ, khi nàng hỏi câu “Tại sao lang quân khó chịu?” đó, thì đã vượt qua phép tắc rồi.
Sự mất kiên nhẫn trong lòng Cố Trường Tấn cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm.
Kim thị đã chết, chàng thực sự rất khó chịu.
Nhưng sự khó chịu này của chàng đến cả Thường Cát, Hoành Bình đã hầu hạ bên cạnh từ nhỏ cũng không nhìn ra, sao nàng lại có thể nhìn ra được?
Chàng hơi ngửa ra sau, gáy dựa lên lưng ghế, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn kỹ khuôn mặt nàng.
Từ lông mày thanh mảnh, đôi mắt trong veo đến đôi môi mềm mại như cánh hoa, dường như đây là lần đầu tiên nhìn cuộc đời này một cách nghiêm túc, đến cả nốt ruồi son nhỏ và nhạt ở dái tai của nàng cũng không bỏ qua.
Chàng thừa nhận, cô nương Dung gia này đúng là đại mỹ nhân như đóa hoa yêu kiều khiến người ta yêu mến.
Nhưng một đóa hoa yêu kiều được nuôi ở khuê phòng như vậy, sao nàng có thể hiểu cảm nhận của chàng chứ?
Một thiên kim khuê các ăn sung mặc sướng, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cả ngày chỉ lo lắng mấy chuyện vặt vãnh nhạt nhẽo như hôm nay hoa rơi bao nhiêu, liệu ngày mai trời có đẹp không, không mua được vải lụa, cây trâm mình thích.
Nàng đã từng thấy tình trạng thảm khốc người ăn người chưa?
Đã từng thử bị người khác đẩy vào một đám sài lang hổ báo chưa?
Đã từng...
Tự tay đâm dao vào cổ bạn chưa?
Chàng biết nàng thích chàng, đôi mắt trong veo lấp lánh đó của nàng chưa từng che giấu sự yêu thích của nàng đối với chàng.
Nhưng nàng thích gì ở chàng? Thân xác này sao?
Hay là hư danh trạng nguyên trẻ tuổi của chàng?
Hay là do chàng không sợ quyền quý, xả thân vì dân cho cái gọi là hành động vĩ đại đó?
Nàng có biết, chàng thật sự là loại người thế nào không? Đến lúc đó, nàng có còn thích chàng không? Có còn như bây giờ, trong lòng tràn đầy lo lắng hỏi câu “Tại sao lang quân khó chịu?” này không?
Cố Trường Tấn lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cô nương đang lộ vẻ lo lắng, câu “Phu nhân thì biết gì chứ” đã tới bên miệng.
Nhưng đúng lúc này, trái tim chàng kịch liệt co rút, sau đó như có ý thức của riêng mình, đập điên cuồng, như thể một giây tiếp theo sẽ nổ tung.
Nhịp đập nhanh quen thuộc này khiến vẻ mặt chàng lạnh xuống.
Cố Trường Tấn đột nhiên đứng dậy, nâng mắt lên, vẫn nhìn căn phòng quen thuộc này, ánh mắt chợt đờ ra.
“Tỉnh lại!”
Chàng lại đi vào giấc mộng rồi!
“Thình thịch”, “Thình thịch”, “Thình thịch”...
Từng nhịp tim đập vang lên bên tai, Cố Trường Tấn nhắm mắt, tĩnh tâm, không nhìn người trong ánh sáng nữa.
Thời gian tựa như đã trôi qua rất lâu, lại như chỉ mới qua một khắc, thư phòng trước mặt cuối cùng cũng như hình ảnh phản chiếu khuấy động trong nước, dần vặn vẹo thành một chùm ánh sáng vỡ vụn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, thiếu nữ với đôi mắt đào hoa khuôn mặt đầy vẻ lo lắng lắc lư mấy cái rồi biến mất trong ánh sáng vỡ vụn.
Cố Trường Tấn thả lỏng tâm trạng, cho rằng mình sắp rời khỏi giấc mộng này rồi. Nhưng một giây tiếp theo tầm mắt của chàng tối sầm lại, đột nhiên rơi vào một con đường tối tăm.
Hình như lại quay về hành lang lạnh lẽo dài như không thấy điểm cuối ở đại lao Hình Bộ rồi.
Cơn gió âm u lạnh lẽo, mặn tanh cuốn xiêm áo của chàng lên.
Chàng nhíu mày đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy một tia sáng ở điểm cuối.
Nhưng chưa tới gần ánh sáng đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong bóng tối.
“Cố Trường Tấn, cứu nàng!”
“Mau cứu nàng, Cố Trường Tấn!”
Chàng hơi nheo mắt lại, nhìn về phía ánh sáng đó.
Rất nhiều năm trước, Duyện Châu ở Sơn Đông xảy ra hạn hán nghiêm trọng, trong biên giới đều là ô lửa, cực kỳ nóng bức, ruộng đất từng màu mỡ cũng bị khô nứt nẻ.
Dưới tình trạng hết lương thực và thiếu nước trong thời gian dài, người dân bị buộc thành lưu dân, đi khắp nơi giành giật thức ăn.
Những nơi bị thiên tai nặng nề, thậm chí còn có người bán con để lấy thức ăn.
Từ Phức nhét một túi màn thầu nhỏ vào trong ngực chàng, rồi ném chàng vào trong đám lưu dân kia.
“Nghiên Nhi, đi đi. Đi rồi con mới hiểu, tại sao con người không thể mềm lòng, không thể nhân từ.”
Từ Phức mỉm cười, nụ cười trên mặt dịu dàng và thương xót. Bà đẩy một cái, đẩy chàng xuống xe ngựa không chút lưu tình.
“Bịch” một tiếng…
Một đám đất cát bay lên từ mặt đất khô cằn, vào khoảnh khắc chàng đập vào đám bụi, xung quanh lập tức có một đám lưu dân mặc quần áo rách rưới vọt tới, khoảng trời trong veo chiếu vào mắt đó lập tức bị từng bàn tay gầy gò đen thui che lại.
Lúc đó chàng chỉ có bảy tuổi, trong mắt đám dân tị nạn đói tới mức hai mắt xám ngắt, không chỉ màn thầu trong ngực chàng là lương thực, chàng cũng vậy.
Chàng quên mất mình đã chạy bao lâu.
Đôi giày thêu hoa văn mây chỉ vàng như ý đã rách từ lâu, lòng bàn chân trần của chàng loang lổ vết máu, bị nền đất nóng bỏng làm phồng rộp.
Chàng chạy vào trong rừng rậm, tiếng gió xào xạc lướt qua, gió thổi vào miệng chàng như dao nhỏ từng nướng trong lửa, cắt một miếng tanh ngọt trong cổ họng chàng.
Cây ở vòng ngoài cánh rừng đổ rạp thành một khoảng lớn, tất cả lá cây, rễ cây đều trở thành thức ăn cứu đói của lưu dân.
Chàng chỉ có thể chạy sâu vào trong rừng cây có thú dữ qua lại.
Cố Trường Tấn trời sinh đã có một cảm giác quen thuộc với rừng rậm.
Lúc nhỏ phụ thân cõng chàng lên núi săn thú, từng dạy chàng săn bắn trong núi rừng thế nào, làm cách nào để che giấu vết tích của mình.
“Tuế Quan Nhi, chân phải nhẹ, tay phải vững, tâm, không được hoảng loạn.”
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ điểm yếu của con ra ngoài.”
“Một khi bại lộ, không những con không săn được mồi. Ngược lại, những con thú dữ kia, sẽ coi con là con mồi, ăn tươi nuốt sống con.”
Cây trong rừng vẫn đứng thẳng, cây này mọc sát cây kia, lời của phụ thân chỉ dẫn chàng đi xuyên qua chúng. Chẳng mấy chốc, chàng dùng sức bám vào một cành cây, nhẹ nhàng nhảy lên cây. Chàng nhanh chóng leo lên, ẩn giấu bản thân mình trong bóng tối.
Ánh trăng đêm đó như dát bạc, sâu trong rừng rậm có tiếng sói tru, bên ngoài rừng rậm tràn đầy tiếng gào thét của nam tử, tiếng khóc thảm thiết của nữ tử, thậm chí còn có tiếng lụa bị xé rách.
Chàng núp ở trên cây, từ đầu tới cuối không dám nhắm mắt.
Ba ngày sau, Từ Phức đón chàng về xe ngựa, hỏi chàng: “Nghiên Nhi, cô mẫu hỏi con thêm lần nữa, mạng của con chó ngao đó, con còn muốn giữ lại không?”
Người thiếu niên nhỏ đầy vết máu, môi khô nứt nẻ, bàn chân phồng rộp rướm máu, mỗi bước đi đều hằn vết máu lại.
Chàng đưa mắt nhìn Từ Phức, mặt không chút biểu cảm nói: “Không giữ nữa.”
Từ Phức từ từ mỉm cười, cầm khăn dịu dàng lau khuôn mặt bị cành cây nhỏ và đá vụn cào rách của chàng, vui mừng nói: “Được, sau khi quay về, con tự tay giết nó.”
Con chó ngao đó tên là A Truy, là bạn cùng Cố Trường Tấn lớn lên.
Cố Trường Tấn mím chặt môi, trái tim chìm xuống, như rơi vào hầm băng.
Nhưng thân thể lại nóng như bị thiêu đốt, như thể mặt trời trên đỉnh đầu xuyên thấu qua vết thương máu thịt lẫn lộn đó của chàng, đốt cháy lan ra tứ chi của chàng.
Trong đại lao Hình Bộ lúc này, cảm giác nóng bỏng quen thuộc lại ập tới.
Không phải không đau, chàng nghĩ.
Cố Trường Tấn khom người xuống, hai tay vững vàng nâng Kim thị lên, dịu dàng nói: “Ngươi không cần cảm ơn bản quan, bản quan chỉ phá án công bằng, không nhận lời cảm ơn này của ngươi được. Ngươi, đợi một chút.”
Chàng không nói là đợi gì, nhưng Kim thị hiểu.
Phu nhân há miệng, đôi mắt khô cạn lại rơi lệ.
“Dân, dân phụ... Đợi,” Bà nói lan man, như nhớ ra gì đó, rồi lại nói: “Dân phụ…”
Mỗi một chữ nói ra miệng đều rất khó khăn, nhưng Kim thị vẫn chậm rãi đẩy những từ còn lại ra ngoài đầu lưỡi: “Chưa từng, từng… Nhận… Tội.”
Bà chưa từng nhận tội.
Chưa từng.
Nhận tội rồi, bà sẽ chết, cả đời này Li Nhi cũng không thể thoát khỏi kẻ đó.
Dù bà bị tội danh lớn hơn nữa thì cũng sẽ không chịu nhả ra, là mấy người đó cầm ngón cái thiếu móng thiếu thịt của bà ấn lên.
Ân công giải oan cho bà, bà không thể để chàng tưởng rằng bà từng nhận tội.
Bà muốn để ân công biết, người chàng cứu, chưa từng nhận tội, đến chết cũng không nhận!
Đôi mắt ngập trong nước mắt của Kim thị vẫn luôn nhìn Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta biết, ngươi chưa từng nhận tội.”
...
Hành lang hẹp dài trong ngục, Cố Trường Tấn đi từ trong ra, trong nháy mắt cửa đẩy ra, tia sáng mỏng manh tràn vào như nước.
Trong và ngoài ngục, như ở hai thế giới khác nhau.
Đàm Tứ Nguyên quay đầu nhìn chàng, nói: “Nếu muốn chứng minh giá trị, vậy thì theo bản quan đi thẩm vấn vụ án của Hứa Li Nhi và Kim thị. Chứng cứ lật bản án của bọn họ là ngươi tới Xương Bình thầm điều tra được, cả Hình Bộ cũng chỉ có ngươi hiểu rõ những chứng cứ này nhất.”
Cố Trường Tấn bận rộn suốt năm ngày ở Hình bộ, ngày nào Thường Cát cũng đưa thuốc thang, đồ ăn tới cho chàng.
Mùng hai tháng chín, chàng tự tay viết công văn xét xử định tội của Hứa Li Nhi, cùng ngày hôm đó công văn xét xử này đã được đưa vào Đại Lý Tự để phúc thẩm.
Ban đêm, Thường Cát, Hoành Bình đánh xe tới đón, Thường Cát lo lắng nói:
“Đại Lý Tự Khanh đó là môn sinh của vị thủ quỹ kia ở nội các, qua lại thân thiết với Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện và Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám, liệu hai vị đại nhân này có cản trở từ bên trong không?”
Ban đầu Cố Trường Tấn một lòng muốn vạch trần vụ án của Hứa Li Nhi ở trước mặt Gia Hữu Đế, là bởi vì mối quan hệ không rõ ràng trước đó của Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, Tư Lễ Giám và Nội Các.
Sau khi Hình Bộ phúc thẩm, đưa công văn xét xử quay về Đại Lý Tự, Đại Lý Tự chỉ cần kéo dài một, hai tháng, kéo Kim thị vào chỗ chết, thì vụ án này sẽ hoàn toàn đóng lại, khó mà lật bản án lại được.
Cố Trường Tấn nhắm mắt nói: “Hoàng thượng quan sát, cho dù là Lý Mông hay là Mạnh Tôn, cũng không dám bao che cho Dương Húc.”
Lý Mông và Mạnh Tôn chính là Đại Lý Tự Khanh và Tả Đô Ngự Sử mà Thường Cát nhắc tới vừa nãy.
Bả vai Thường Cát buông lỏng: “Vậy thì chủ tử cuối cùng cũng không làm việc uổng công rồi!”
Cậu ta liếc nhìn Cố Trường Tấn, lại đau lòng nói: “Mấy ngày này chủ tử chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay trở về nên ngủ một giấc thật sâu.”
Quả thật Cố Trường Tấn đã lâu chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, lồng ngực khó chịu, chắc là nội thương lại tái phát.
Về tới thư phòng, chàng chải đầu rửa mặt sơ qua sau đó thì nằm xuống giường.
Nhưng, ngủ chưa tới nửa canh giờ, đột nhiên có tia sáng đâm vào mắt, chàng vô thức giật mi mắt, sau đó dùng sức mở mắt ra.
Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ tràn đầy căn phòng, trong ánh sáng có một thiếu nữ.
Nàng đang cúi đầu, cầm thìa từ từ khuấy thuốc đen đặc trong bát.
“Thuốc của lang quân đã nguội rồi.” Nàng nghiêng người sang, mỉm cười bưng bát thuốc nền xanh hoa trắng tới: “Lang quân ở Hình Bộ bận rộn nhiều ngày như vậy, uống thuốc sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Mềm mỏng tựa như bích ngọc, còn đẹp hơn hoa mộc lan trắng trên bát sứ Thanh Hoa.
Cố Trường Tấn ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt đào hoa long lanh đó của nàng, cũng không biết tại sao, lại ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc đó uống hết sạch.
Nhưng lúc thuốc vào miệng, chàng lại cảm thấy kỳ lạ.
Cứ cảm thấy lúc này nàng không nên ở đây, chàng cũng không cần uống thuốc.
Đang chìm sâu trong suy nghĩ, trên tay đột nhiên nhẹ bẫng, cô nương đó cầm bát không trong tay chàng đi, rồi đưa mứt cho chàng.
“Lang quân ăn miếng mứt hoa quả cho ngọt miệng đi.”
Cố Trường Tấn chưa bao giờ sợ uống thuốc đắng, cũng không ăn thích mấy miếng mứt hoa quả ngọt ngấy đó.
Trong lòng chàng dấy lên một tia khó chịu, nhưng vẫn thản nhiên nhận lấy miếng mứt hoa quả đó cho vào miệng, muốn ăn xong nhanh thì nàng mới có thể rời khỏi thư phòng sớm hơn một chút.
Đúng là nàng chuẩn bị rời khỏi thư phòng, thu dọn bát thuốc xong, dịu dàng dặn dò hai câu rồi cất bước đi ra cửa phòng.
Nhưng lúc chỉ còn cách cánh cửa gỗ kia một bước, nàng lại đột nhiên ngừng lại, hơi nghiêng người, hỏi chàng: “Tại sao lang quân khó chịu?”
Cố Trường Tấn khẽ run, lại ngước mắt lên, cẩn thận quan sát nàng.
Chàng biết nàng rất xinh đẹp, nhưng đã thành hôn với nàng hơn nửa tháng, chàng chưa từng nghiêm túc nhìn nàng. Đối với chàng mà nói, nàng chỉ là người Từ Phức ép buộc nhét cho chàng, chẳng khác gì người xa lạ.
Chàng không biết rõ mưu đồ của Từ Phức, không biết rốt cuộc nàng có phải là người của Từ Phức hay không, chỉ có thể lạnh lùng không xa không gần với nàng. Cũng may nàng không phải là người có tính tình kiêu căng làm phiền người khác, mặc dù chàng không thích nàng, nhưng rất hài lòng với phép tắc của nàng.
Nhưng bây giờ, khi nàng hỏi câu “Tại sao lang quân khó chịu?” đó, thì đã vượt qua phép tắc rồi.
Sự mất kiên nhẫn trong lòng Cố Trường Tấn cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm.
Kim thị đã chết, chàng thực sự rất khó chịu.
Nhưng sự khó chịu này của chàng đến cả Thường Cát, Hoành Bình đã hầu hạ bên cạnh từ nhỏ cũng không nhìn ra, sao nàng lại có thể nhìn ra được?
Chàng hơi ngửa ra sau, gáy dựa lên lưng ghế, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn kỹ khuôn mặt nàng.
Từ lông mày thanh mảnh, đôi mắt trong veo đến đôi môi mềm mại như cánh hoa, dường như đây là lần đầu tiên nhìn cuộc đời này một cách nghiêm túc, đến cả nốt ruồi son nhỏ và nhạt ở dái tai của nàng cũng không bỏ qua.
Chàng thừa nhận, cô nương Dung gia này đúng là đại mỹ nhân như đóa hoa yêu kiều khiến người ta yêu mến.
Nhưng một đóa hoa yêu kiều được nuôi ở khuê phòng như vậy, sao nàng có thể hiểu cảm nhận của chàng chứ?
Một thiên kim khuê các ăn sung mặc sướng, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cả ngày chỉ lo lắng mấy chuyện vặt vãnh nhạt nhẽo như hôm nay hoa rơi bao nhiêu, liệu ngày mai trời có đẹp không, không mua được vải lụa, cây trâm mình thích.
Nàng đã từng thấy tình trạng thảm khốc người ăn người chưa?
Đã từng thử bị người khác đẩy vào một đám sài lang hổ báo chưa?
Đã từng...
Tự tay đâm dao vào cổ bạn chưa?
Chàng biết nàng thích chàng, đôi mắt trong veo lấp lánh đó của nàng chưa từng che giấu sự yêu thích của nàng đối với chàng.
Nhưng nàng thích gì ở chàng? Thân xác này sao?
Hay là hư danh trạng nguyên trẻ tuổi của chàng?
Hay là do chàng không sợ quyền quý, xả thân vì dân cho cái gọi là hành động vĩ đại đó?
Nàng có biết, chàng thật sự là loại người thế nào không? Đến lúc đó, nàng có còn thích chàng không? Có còn như bây giờ, trong lòng tràn đầy lo lắng hỏi câu “Tại sao lang quân khó chịu?” này không?
Cố Trường Tấn lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cô nương đang lộ vẻ lo lắng, câu “Phu nhân thì biết gì chứ” đã tới bên miệng.
Nhưng đúng lúc này, trái tim chàng kịch liệt co rút, sau đó như có ý thức của riêng mình, đập điên cuồng, như thể một giây tiếp theo sẽ nổ tung.
Nhịp đập nhanh quen thuộc này khiến vẻ mặt chàng lạnh xuống.
Cố Trường Tấn đột nhiên đứng dậy, nâng mắt lên, vẫn nhìn căn phòng quen thuộc này, ánh mắt chợt đờ ra.
“Tỉnh lại!”
Chàng lại đi vào giấc mộng rồi!
“Thình thịch”, “Thình thịch”, “Thình thịch”...
Từng nhịp tim đập vang lên bên tai, Cố Trường Tấn nhắm mắt, tĩnh tâm, không nhìn người trong ánh sáng nữa.
Thời gian tựa như đã trôi qua rất lâu, lại như chỉ mới qua một khắc, thư phòng trước mặt cuối cùng cũng như hình ảnh phản chiếu khuấy động trong nước, dần vặn vẹo thành một chùm ánh sáng vỡ vụn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, thiếu nữ với đôi mắt đào hoa khuôn mặt đầy vẻ lo lắng lắc lư mấy cái rồi biến mất trong ánh sáng vỡ vụn.
Cố Trường Tấn thả lỏng tâm trạng, cho rằng mình sắp rời khỏi giấc mộng này rồi. Nhưng một giây tiếp theo tầm mắt của chàng tối sầm lại, đột nhiên rơi vào một con đường tối tăm.
Hình như lại quay về hành lang lạnh lẽo dài như không thấy điểm cuối ở đại lao Hình Bộ rồi.
Cơn gió âm u lạnh lẽo, mặn tanh cuốn xiêm áo của chàng lên.
Chàng nhíu mày đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy một tia sáng ở điểm cuối.
Nhưng chưa tới gần ánh sáng đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong bóng tối.
“Cố Trường Tấn, cứu nàng!”
“Mau cứu nàng, Cố Trường Tấn!”
Chàng hơi nheo mắt lại, nhìn về phía ánh sáng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.