Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 25:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Dung Thư lôi kéo Thẩm thị nói chuyện đến tận nửa đêm, ngày hôm sau nàng ngủ đến tận khi mặt trời đã lên cao rồi mới tỉnh dậy.
Trương ma ma tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, cười nói:
“Sáng sớm phu nhân đã sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, hôm nay cô nương không muốn vẫn phải đi.”
Dung Thư kéo khăn ấm trên mặt xuống.
“Không sao, ta sẽ trở về sớm thôi.”
Qua một tháng nữa, cùng lắm là hai tháng, sẽ có tin tức của Nghê Tinh bên kia.
Trương ma ma chỉ nghĩ nàng là đang tức giận nên mới nói lời kia, bà ấy lại vắt khăn ấm đưa cho nàng , nói:
“Cô nương trở về nhiều ngày như vậy, bên kia cô gia cũng không thúc giục qua, phu nhân là sợ Cố gia sẽ có ý kiến.”
Từ thị có ý kiến hay không, Dung Thư không biết, nhưng Cố Trường Tấn tuyệt đối sẽ không có ý kiến.
“Ma ma yên tâm, Cố Trường Tấn ở Hình Bộ vô cùng bận rộn, cho dù ta có ở đến cuối tháng chàng cũng sẽ không thúc giục đâu.”
Đang nói thì Thẩm thị đã tiến vào phòng thúc giục, đi theo sau còn có Doanh Nguyệt, Doanh Tước, trong tay hai nha hoàn cầm theo hai cái giỏ chứa đầy kẹo đường, mùi thơm ngọt tỏa ra vừa ngửi đã biết là kẹo đậu phộng mà Dung Thư thích ăn.
Dung Thư ngồi trên xe ngựa, tay ôm giỏ, chậm rãi ăn kẹo đậu phộng.
Trở lại hẻm Ngô Đồng, trước tiên là đi đến Lục Mạc Đường thỉnh an Từ thị, mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện không đến nửa chén trà nhỏ, nàng liền trở về Tùng Tư Viện.
Vừa vào phòng, mới chuẩn bị thay quần áo lên giường nghỉ ngơi một chút, đã nghe thấy Doanh Nguyệt tiến vào nói:
“Cô nương, Nhị gia ở trong thư phòng, người có muốn đi qua một chuyến không?”
Dung Thư hơi kinh ngạc, thời điểm này Cố Trường Tấn không phải nên ở Hình Bộ sao?
“Nhị gia hôm nay không đi trực sao?”
“Có, chẳng qua là buổi trưa bị thượng quan hộ tống trở về.”
Doanh Nguyệt dừng một chút, nói:
“Nghe nói là vết thương cũ tái phát.”
Dung Thư khẽ nhíu mày, kiếp trước Cố Trường Tấn phá án ngày đêm không biết mệt mỏi, vết thương tuy có lành nhưng rất chậm, nhưng ít nhất vẫn ngày một chuyển biến tốt, cũng không có chuyện vết thương cũ tái phát.
Chẳng qua là…
Từng có mấy ngày như vậy, tâm tình chàng mười phần không tốt, nàng thậm chí còn hỏi chàng khó chịu ở đâu sao.
Nói thật, Cố Trường Tấn không phải kiểu người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nàng cũng không hiểu được bản thân vì sao có thể cảm nhận được cảm xúc của chàng.
Trong đầu lúc này hiện lên ý nghĩ như vậy, cũng lập tức mở miệng hỏi.
Cố Trường Tấn tất nhiên sẽ không giải thích với nàng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, rồi chợt nhàn nhạt nói:
“Ta chỉ là có chút mệt mỏi thôi.”
Khi đó chàng nhìn vào ánh mắt của nàng, Dung Thư vẫn luôn nhìn không thấu.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong dường như có sóng lớn đang nổi lên.
Tóm lại nàng khi ấy cảm thấy chàng không phải cảm thấy mệt mỏi mà là có một chuyện gì khác.
Tính toán thời gian, vụ án của Hứa Li Nhi hẳn đã có kết quả được vào ngày.
Ngày vụ án của Hứa Li Nhi kết thúc, nàng còn có một chuyện quan trọng phải làm. Nhưng cho dù nàng nghĩ đến nhức đầu, cũng không nhớ nổi ngày kết án.
Trong đầu Dung Thư nghĩ lại về ký ức ba năm, cũng không biết tại sao, ký ức dường như càng ngày càng không rõ ràng. Thí dụ như nàng nhớ rõ Hứa Li Nhi và Kim thị sẽ từ ngục Đại Lý Tự cùng ra, nhưng lại nhớ không rõ là ngày nào.
Một bên Doanh Nguyệt vẫn còn ở cạnh chờ, Dung Thư nghĩ nghĩ, liền nói:
“Đi lấy Tham Vinh Hoàn mà nương để cho Nhị gia mang tới đây, rồi chúng ta đi đến thư phòng.”
Trong thư phòng, Thường Cát cũng đang bẩm báo với Cố Trường Tấn:
“Thiếu phu nhân vừa mới từ Lục Mạc Đường ra, có lẽ một lúc nữa sẽ đi tới thư phòng.”
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm hộp đựng đồ trong tay, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Không lâu sau, đã nghe thấy có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Cố Trường Tấn từ chiếc hộp nâng lên mắt, bình tĩnh nhìn Thường Cát.
Thường Cát bị nhìn đến lông tơ dựng đứng, đôi tay ở trong tay áo nắm lại, rụt rụt cổ lúng túng hỏi:
“Chủ tử là có chuyện gì phân phó?”
Cố Trường Tấn nhếch môi:
“Đi ra ngoài.”
Thường Cát bừng tỉnh, thiếu phu nhân lại đây, cậu ta đứng tại đây cũng không có ích gì, vội vàng nói:
“Vậy thuộc hạ lập tức cáo lui.”
Ra khỏi phòng cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc, bình thường mặc kệ là ai đi đến Tùng Tư Viện, chủ tử cũng chưa bao giờ bảo cậu ta và Hoành Bình tránh đi.
Đặc biệt là mỗi khi Văn Khê cô nương lại đây, cậu ta và Hoành Bình nhất định phải có một người ở đây.
Tại sao cậu ta phải tránh đi? Thiếu phu nhân thật sự là người tốt, lại không phải lưu manh, sao cậu ta phải tránh?
Thư phòng Cố Trường Tấn không có sân, chỉ có đơn độc một gian nhà ở, hai bên là những cây sung già cao lớn. Thường Cát từ phía bên kia đi đến, vì vậy Dung Thư tất nhiên cũng không gặp được cậu ta.
Cửa thư phòng mở rộng, Dung Thư gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói với nam tử ngồi đối diện ở sau án thư:
“Lang quân đang bận việc gì sao?”
Cố Trường Tấn buông cuộn sách trong tay, ngước mắt nhìn nàng, nói:
“Không vội. Phu nhân là vừa trở về, lão phu nhân và nhạc mẫu nhạc phụ tất cả đều khỏe chứ?”
Dung Thư gật đầu cười nói:
“Đều khỏe cả.”
Vừa nói vừa bước qua ngạch cửa vào phòng.
Doanh Nguyệt đi theo phía sau, trong tay cầm theo cái hộp gỗ có nắp đậy, nhưng mà còn chưa vào phòng đã nghe thấy Cố Trường Tấn nói:
“Đóng cửa lại.”
Lời này là không cho nàng ấy đi vào, Doanh Nguyệt ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Dung Thư.
Dung Thư cũng có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói với Doanh Nguyệt:
“Đưa Tham Vinh Hoàn cho ta, muội ra bên ngoài chờ đi.”
Doanh Nguyệt vội vâng một tiếng, quy củ đưa hộp gỗ vào tay Dung Thư, cúi đầu đi ra ngoài.
Nàng ấy vừa đi, thư phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Cố Trường Tấn đứng dậy đi về phía Dung Thư.
Vẻ mặt nàng hôm nay vô cùng tốt, mày rậm, má hồng như anh đào, môi không son mà vẫn đỏ tươi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt thêu hình trăng non và hoa bách hợp, tôn lên bộ dáng thướt tha yêu kiều.
Nhưng Cố Trường Tấn không có tâm tư thưởng thức mỹ nhân, chàng là đang thử thăm dò.
Từ lúc nàng xuất hiện trong tầm mắt chàng, không, là từ giây phút Thường Cát nhắc tới nàng, tâm trạng đã bình ổn mấy ngày lại bắt đầu nhảy loạn.
Lúc trước còn đến mức nàng mới đến gần, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, trong người đã nổi lên cảm xúc mất khống chế.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến nàng, thậm chí chỉ cần vừa nghe đến tên nàng, trái tim chàng sẽ lập tức đập thình thịch so với quá khứ đều đập điên cuồng hơn bao giờ hết.
Tiếng bước chân nam tử nhẹ nhàng mà trầm ổn, từng bước một tới gần.
Rất mau chàng đã phát hiện, càng tới gần nàng, trái tim chàng đập đến càng nhanh.
Nhưng mà trên mặt mũi Cố Trường Tấn vẫn chưa lộ ra nửa phần khác thường, mặt mày trước sau bất động như núi, chàng nhìn chằm chằm vào Dung Thư, không buông tha bất kể biểu cảm nào trên mặt nàng.
Dung Thư thấy chàng không nói một lời, rồi càng đi lại gần, nhất thời không biết chàng đây là muốn làm gì.
Tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa cánh tay, cuối cùng không nhịn được mà đẩy hộp gỗ xách trong tay chắn trước người, nói:
“Đây là Tham Vinh Hoàn thiếp thân mang về từ Hầu phủ, nương đau lòng lang quân bị thương chưa lành, nên sau khi về phủ lập tức đến hỏi lão lang trung trong Hầu phủ đặc biệt chuẩn bị hai bình lớn nói là có thể dưỡng thần bổ khí.”
Dừng một chút, lại hỏi:
“Lang quân muốn nói với thiếp thân điều gì sao?”
Trên người nàng quanh quẩn mùi hương bách hợp nhàn nhạt, trong hương thơm còn mang đến mùi vị ngọt.
Vị ngọt của mạch nha, hương thơm của đậu phộng.
Tiểu cô nương múp míp này lại ăn kẹo đậu phộng.
“Thình thịch” “Thình thịch” “Thình thịch”
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, trái tim Cố Trường Tấn giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nam nhân híp híp mắt, tất cả những cảm xúc không thích hợp đều là vì nàng dẫn đến.
Và những giấc mộng kia cũng là sau khi thành thân cùng nàng mới bắt đầu có, lúc này trái tim cũng là bởi vì nàng xuất hiện mới có thể xuất hiện biểu hiện khác thường như thế.
Cặp mắt đen nhánh của Cố Trường Tấn không mang theo bất kì cảm xúc gì, mắt như bị bôi mực, ánh mắt chàng dừng lại ở trên mặt nàng, mang theo một chút ý dò xét khó hiểu.
Nhưng là dò xét cái gì?
Là dò xét nàng sao?
Dung Thư nâng lên mắt đối diện với Cố Trường Tấn, đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Lang quân vì sao phải nhìn ta như vậy?”
Những cuốn sách trên án thư trùng hợp bị gió thổi bay vang lên tiếng soàn soạt.
Đáy mắt tiểu nương tử thật sự nghi hoặc, dường như còn có chút kinh ngạc.
Cố Trường Tấn ngay lập tức sáng tỏ, những cái đó không phải nàng.
Những giấc mộng kia, và cái bệnh tim rung động là vì nàng mà đến, nhưng lại không phải nàng cố ý làm vậy.
Chàng lui bước lại phía sau, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nốt chu sa nhỏ như đầu ngón tay ở dái tai trái nàng, không mặn không nhạt nói:
“Phu nhân béo rồi, rất tốt.”
Dung Thư: “……”
Nàng thừa nhận, sau khi trở lại Thanh Hành viện, nàng ăn ngon ngủ ngon, quả thật có đầy đặn lên chút ít. Nhưng chàng nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, chỉ vì xem nàng béo hay là gầy sao?
Dung Thư có quỷ mới tin chàng!
Chỉ là tâm tư người này thâm sâu như biển, miệng còn khó cạy hơn cả ngao, chàng không nói, thì làm sao nàng có thể biết?
Dung Thư không kìm được nở nụ cười dịu dàng hàng ngày.
Làm sao bây giờ, nàng chỉ làm bộ chứ hoàn toàn không nghĩ đến đưa Tham Vinh Hoàn này cho chàng!
Chỉ là có lẽ chàng cũng sẽ không cần, lúc trước đưa cho chàng canh sâm, chàng không uống lấy một ngụm, Tham Vinh Hoàn này chàng sẽ càng không ăn.
Quả nhiên, mắt Cố Trường Tấn nhìn tráp dược hoàn trong nàng, nói:
“Ta đang uống thuốc, Tham Vinh Hoàn này phu nhân giữa lại tự mình ăn đi.”
Dung Thư ừ một tiếng:
“Vậy thiếp thân về Tùng Tư viện, lang quân cũng đừng có quá lao lực.”
Không mặn không nhạt mà dặn dò hai câu, nàng cũng không tính đứng ngốc lâu trong thư phòng, xoay người muốn đi, Cố Trường Tấn lại gọi nàng lại.
“Từ đã.”
Dung Thư dừng lại, nụ cười ở khóe miệng lại cong lên.
“Lang quân còn có chuyện gì?”
Cố Trường Tấn nhìn chăm chú vào nàng, yết hầu lăn lên lăn xuống, nói:
“Đêm nay, ta sẽ đến Tùng Tư viện nghỉ ngơi.”
……
Ban đêm khi Cố Trường Tấn từ thư phòng lại đây, Dung Thư đã đi nghỉ ngơi.
Chàng đã sớm tắm gội ở trong thư phòng, hiện tại trở lại nhà chính, trực tiếp cởi áo ngoài rồi lên giường.
Vừa lên giường đã thấy trên giường để bốn, năm cái gối hình bán nguyệt, trong lồng ngực Dung Thư ôm một cái, mấy cái còn lại cũng không biết là cố tình hay là vô ý, thế nhưng đều đặt ở giữa giường, tạo ra một đường ngăn cách giữa hai người.
Cố Trường Tấn buông màn, mới vừa nằm xuống, một mùi rượu ngọt ngào như có như không bỗng nhiên chui vào chóp mũi chàng.
Cô nương này chẳng lẽ đã uống rượu trước khi ngủ.
Ý thức được điều này, trong lòng chàng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm——
Nàng không thể uống rượu.
Mới vừa như vậy nghĩ, tiểu nương tử nằm quay lưng ở bên cạnh chàng bỗng chốc xoay người lại, mở bừng mắt.
Thấy chàng ở đây, đáy mắt nàng hiện lên một chút kinh ngạc, nháy mắt ngồi dậy, ôm lấy gối mặt trăng nghiêng đầu đánh giá chàng.
Cố Trường Tấn đối diện với nàng.
Con ngươi tiểu cô nương rất sáng, nhìn chằm chằm chàng không chớp mắt lấy một cái.
Giây lát, nàng bừng tỉnh gật đầu một cái:
“Ta đã biết, ta lại đang nằm mơ, chàng vẫn là Cố Duẫn Trực độc miệng trong giấc mộng của ta.”
“Nhưng tại sao ta lại mơ thấy chàng? Không nên nha, không nên như vậy.”
Dung Thư choáng váng, nhưng theo bản năng nàng đã biết nàng không nên lại mơ thấy chàng.
Chỉ vì nàng không thích chàng.
Nàng không thích Cố Trường Tấn, cũng buông được chàng, vậy không nên lại mơ thấy chàng.
“Chậc chậc, ta hiểu được, nhất định là buổi chiều chàng quá vô lễ, ta đã vô cùng tức giận, cho nên bây giờ mới mơ thấy chàng.”
Nàng lải nhải một mình, dường như thật sự đã xem chàng thành người trong mộng.
Vẻ mặt Cố Trường Tấn bất động mà nhìn nàng, không biết cô nương này là đang say thật hay giả say.
Trong bóng đêm nhưng thị lực của chàng vẫn rõ như cũ, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Tiểu cô nương lầm bầm lầu bầu vài câu, sau đó kéo chiếc gối mặt trăng giữa hai người, nghiêng người nói với chàng từng chữ một:
“Cố Duẫn Trực, chàng nhất định không hiểu được vì sao chàng lại xuất hiện đúng không?”
Cố Trường Tấn “Ừ” một tiếng, hạ thấp giọng thuận theo nàng lên tiếng:
“Ta vì sao lại xuất hiện?”
Dung Thư cười “Hắc hắc” một tiếng, đôi mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, ngón tay thon dài bóp lấy gương mặt bên phải của Cố Trường Tấn, dùng sức hung hăng kéo ra——
“Tất nhiên là vì hành vi quá vô lễ lúc chiều rồi, không phải sao? Cố Duẫn Trực, sao chàng lại có thể trước mặt một cô nương nói nàng ấy béo chứ? Chàng có biết cái gì là nhìn thấu mà không nói không?
Theo tiếng “Hả?” rơi xuống, tay nàng lại dùng sức mà kéo ra bên ngoài, lực đạo so với lúc trước lại mạnh hơn một chút.
Cố Trường Tấn bị nàng véo đau đã lâu, lúc này hoàn toàn biết được nàng không phải giả say, mà là thật sự say.
Trong lòng chàng cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn đẩy tay tiểu ma men này ra.
Nhìn gầy gầy nhược nhược, nhưng lực tay lại không nhỏ.
Nhưng đầu chàng còn chưa động, Dung Thư đã kịp thời buông lỏng tay, ảo não nói: “Không được, ta không thể vì chàng trong mộng không có năng lực đánh trả, mà khi dễ chàng. Hơn nữa chàng là Cố Duẫn Trực, không phải Cố Trường Tấn.”
Nói xong nàng sờ sờ chỗ mặt bị véo đỏ của chàng, tiếp tục nói:
“Chẳng qua cũng không có chuyện gì, dù sao chàng đã nói, ở trong mộng chàng sẽ không bị đau. Chính là Cố Duẫn Trực, ách ——” Bả vai nàng nhẹ nhàng nhảy dựng, nấc lên vì say rượu: “Chàng yên tâm, những gì Cố Trường Tấn nợ ta, ta đều sẽ trả lại cho chàng. Nhưng về sau ta không muốn lại mơ thấy chàng. Cho nên, Cố Duẫn Trực, chàng cũng đừng lại đến tìm ta, được không?”
Trương ma ma tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, cười nói:
“Sáng sớm phu nhân đã sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, hôm nay cô nương không muốn vẫn phải đi.”
Dung Thư kéo khăn ấm trên mặt xuống.
“Không sao, ta sẽ trở về sớm thôi.”
Qua một tháng nữa, cùng lắm là hai tháng, sẽ có tin tức của Nghê Tinh bên kia.
Trương ma ma chỉ nghĩ nàng là đang tức giận nên mới nói lời kia, bà ấy lại vắt khăn ấm đưa cho nàng , nói:
“Cô nương trở về nhiều ngày như vậy, bên kia cô gia cũng không thúc giục qua, phu nhân là sợ Cố gia sẽ có ý kiến.”
Từ thị có ý kiến hay không, Dung Thư không biết, nhưng Cố Trường Tấn tuyệt đối sẽ không có ý kiến.
“Ma ma yên tâm, Cố Trường Tấn ở Hình Bộ vô cùng bận rộn, cho dù ta có ở đến cuối tháng chàng cũng sẽ không thúc giục đâu.”
Đang nói thì Thẩm thị đã tiến vào phòng thúc giục, đi theo sau còn có Doanh Nguyệt, Doanh Tước, trong tay hai nha hoàn cầm theo hai cái giỏ chứa đầy kẹo đường, mùi thơm ngọt tỏa ra vừa ngửi đã biết là kẹo đậu phộng mà Dung Thư thích ăn.
Dung Thư ngồi trên xe ngựa, tay ôm giỏ, chậm rãi ăn kẹo đậu phộng.
Trở lại hẻm Ngô Đồng, trước tiên là đi đến Lục Mạc Đường thỉnh an Từ thị, mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện không đến nửa chén trà nhỏ, nàng liền trở về Tùng Tư Viện.
Vừa vào phòng, mới chuẩn bị thay quần áo lên giường nghỉ ngơi một chút, đã nghe thấy Doanh Nguyệt tiến vào nói:
“Cô nương, Nhị gia ở trong thư phòng, người có muốn đi qua một chuyến không?”
Dung Thư hơi kinh ngạc, thời điểm này Cố Trường Tấn không phải nên ở Hình Bộ sao?
“Nhị gia hôm nay không đi trực sao?”
“Có, chẳng qua là buổi trưa bị thượng quan hộ tống trở về.”
Doanh Nguyệt dừng một chút, nói:
“Nghe nói là vết thương cũ tái phát.”
Dung Thư khẽ nhíu mày, kiếp trước Cố Trường Tấn phá án ngày đêm không biết mệt mỏi, vết thương tuy có lành nhưng rất chậm, nhưng ít nhất vẫn ngày một chuyển biến tốt, cũng không có chuyện vết thương cũ tái phát.
Chẳng qua là…
Từng có mấy ngày như vậy, tâm tình chàng mười phần không tốt, nàng thậm chí còn hỏi chàng khó chịu ở đâu sao.
Nói thật, Cố Trường Tấn không phải kiểu người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nàng cũng không hiểu được bản thân vì sao có thể cảm nhận được cảm xúc của chàng.
Trong đầu lúc này hiện lên ý nghĩ như vậy, cũng lập tức mở miệng hỏi.
Cố Trường Tấn tất nhiên sẽ không giải thích với nàng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, rồi chợt nhàn nhạt nói:
“Ta chỉ là có chút mệt mỏi thôi.”
Khi đó chàng nhìn vào ánh mắt của nàng, Dung Thư vẫn luôn nhìn không thấu.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong dường như có sóng lớn đang nổi lên.
Tóm lại nàng khi ấy cảm thấy chàng không phải cảm thấy mệt mỏi mà là có một chuyện gì khác.
Tính toán thời gian, vụ án của Hứa Li Nhi hẳn đã có kết quả được vào ngày.
Ngày vụ án của Hứa Li Nhi kết thúc, nàng còn có một chuyện quan trọng phải làm. Nhưng cho dù nàng nghĩ đến nhức đầu, cũng không nhớ nổi ngày kết án.
Trong đầu Dung Thư nghĩ lại về ký ức ba năm, cũng không biết tại sao, ký ức dường như càng ngày càng không rõ ràng. Thí dụ như nàng nhớ rõ Hứa Li Nhi và Kim thị sẽ từ ngục Đại Lý Tự cùng ra, nhưng lại nhớ không rõ là ngày nào.
Một bên Doanh Nguyệt vẫn còn ở cạnh chờ, Dung Thư nghĩ nghĩ, liền nói:
“Đi lấy Tham Vinh Hoàn mà nương để cho Nhị gia mang tới đây, rồi chúng ta đi đến thư phòng.”
Trong thư phòng, Thường Cát cũng đang bẩm báo với Cố Trường Tấn:
“Thiếu phu nhân vừa mới từ Lục Mạc Đường ra, có lẽ một lúc nữa sẽ đi tới thư phòng.”
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm hộp đựng đồ trong tay, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Không lâu sau, đã nghe thấy có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Cố Trường Tấn từ chiếc hộp nâng lên mắt, bình tĩnh nhìn Thường Cát.
Thường Cát bị nhìn đến lông tơ dựng đứng, đôi tay ở trong tay áo nắm lại, rụt rụt cổ lúng túng hỏi:
“Chủ tử là có chuyện gì phân phó?”
Cố Trường Tấn nhếch môi:
“Đi ra ngoài.”
Thường Cát bừng tỉnh, thiếu phu nhân lại đây, cậu ta đứng tại đây cũng không có ích gì, vội vàng nói:
“Vậy thuộc hạ lập tức cáo lui.”
Ra khỏi phòng cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc, bình thường mặc kệ là ai đi đến Tùng Tư Viện, chủ tử cũng chưa bao giờ bảo cậu ta và Hoành Bình tránh đi.
Đặc biệt là mỗi khi Văn Khê cô nương lại đây, cậu ta và Hoành Bình nhất định phải có một người ở đây.
Tại sao cậu ta phải tránh đi? Thiếu phu nhân thật sự là người tốt, lại không phải lưu manh, sao cậu ta phải tránh?
Thư phòng Cố Trường Tấn không có sân, chỉ có đơn độc một gian nhà ở, hai bên là những cây sung già cao lớn. Thường Cát từ phía bên kia đi đến, vì vậy Dung Thư tất nhiên cũng không gặp được cậu ta.
Cửa thư phòng mở rộng, Dung Thư gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói với nam tử ngồi đối diện ở sau án thư:
“Lang quân đang bận việc gì sao?”
Cố Trường Tấn buông cuộn sách trong tay, ngước mắt nhìn nàng, nói:
“Không vội. Phu nhân là vừa trở về, lão phu nhân và nhạc mẫu nhạc phụ tất cả đều khỏe chứ?”
Dung Thư gật đầu cười nói:
“Đều khỏe cả.”
Vừa nói vừa bước qua ngạch cửa vào phòng.
Doanh Nguyệt đi theo phía sau, trong tay cầm theo cái hộp gỗ có nắp đậy, nhưng mà còn chưa vào phòng đã nghe thấy Cố Trường Tấn nói:
“Đóng cửa lại.”
Lời này là không cho nàng ấy đi vào, Doanh Nguyệt ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Dung Thư.
Dung Thư cũng có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói với Doanh Nguyệt:
“Đưa Tham Vinh Hoàn cho ta, muội ra bên ngoài chờ đi.”
Doanh Nguyệt vội vâng một tiếng, quy củ đưa hộp gỗ vào tay Dung Thư, cúi đầu đi ra ngoài.
Nàng ấy vừa đi, thư phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Cố Trường Tấn đứng dậy đi về phía Dung Thư.
Vẻ mặt nàng hôm nay vô cùng tốt, mày rậm, má hồng như anh đào, môi không son mà vẫn đỏ tươi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt thêu hình trăng non và hoa bách hợp, tôn lên bộ dáng thướt tha yêu kiều.
Nhưng Cố Trường Tấn không có tâm tư thưởng thức mỹ nhân, chàng là đang thử thăm dò.
Từ lúc nàng xuất hiện trong tầm mắt chàng, không, là từ giây phút Thường Cát nhắc tới nàng, tâm trạng đã bình ổn mấy ngày lại bắt đầu nhảy loạn.
Lúc trước còn đến mức nàng mới đến gần, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, trong người đã nổi lên cảm xúc mất khống chế.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến nàng, thậm chí chỉ cần vừa nghe đến tên nàng, trái tim chàng sẽ lập tức đập thình thịch so với quá khứ đều đập điên cuồng hơn bao giờ hết.
Tiếng bước chân nam tử nhẹ nhàng mà trầm ổn, từng bước một tới gần.
Rất mau chàng đã phát hiện, càng tới gần nàng, trái tim chàng đập đến càng nhanh.
Nhưng mà trên mặt mũi Cố Trường Tấn vẫn chưa lộ ra nửa phần khác thường, mặt mày trước sau bất động như núi, chàng nhìn chằm chằm vào Dung Thư, không buông tha bất kể biểu cảm nào trên mặt nàng.
Dung Thư thấy chàng không nói một lời, rồi càng đi lại gần, nhất thời không biết chàng đây là muốn làm gì.
Tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa cánh tay, cuối cùng không nhịn được mà đẩy hộp gỗ xách trong tay chắn trước người, nói:
“Đây là Tham Vinh Hoàn thiếp thân mang về từ Hầu phủ, nương đau lòng lang quân bị thương chưa lành, nên sau khi về phủ lập tức đến hỏi lão lang trung trong Hầu phủ đặc biệt chuẩn bị hai bình lớn nói là có thể dưỡng thần bổ khí.”
Dừng một chút, lại hỏi:
“Lang quân muốn nói với thiếp thân điều gì sao?”
Trên người nàng quanh quẩn mùi hương bách hợp nhàn nhạt, trong hương thơm còn mang đến mùi vị ngọt.
Vị ngọt của mạch nha, hương thơm của đậu phộng.
Tiểu cô nương múp míp này lại ăn kẹo đậu phộng.
“Thình thịch” “Thình thịch” “Thình thịch”
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, trái tim Cố Trường Tấn giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nam nhân híp híp mắt, tất cả những cảm xúc không thích hợp đều là vì nàng dẫn đến.
Và những giấc mộng kia cũng là sau khi thành thân cùng nàng mới bắt đầu có, lúc này trái tim cũng là bởi vì nàng xuất hiện mới có thể xuất hiện biểu hiện khác thường như thế.
Cặp mắt đen nhánh của Cố Trường Tấn không mang theo bất kì cảm xúc gì, mắt như bị bôi mực, ánh mắt chàng dừng lại ở trên mặt nàng, mang theo một chút ý dò xét khó hiểu.
Nhưng là dò xét cái gì?
Là dò xét nàng sao?
Dung Thư nâng lên mắt đối diện với Cố Trường Tấn, đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Lang quân vì sao phải nhìn ta như vậy?”
Những cuốn sách trên án thư trùng hợp bị gió thổi bay vang lên tiếng soàn soạt.
Đáy mắt tiểu nương tử thật sự nghi hoặc, dường như còn có chút kinh ngạc.
Cố Trường Tấn ngay lập tức sáng tỏ, những cái đó không phải nàng.
Những giấc mộng kia, và cái bệnh tim rung động là vì nàng mà đến, nhưng lại không phải nàng cố ý làm vậy.
Chàng lui bước lại phía sau, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nốt chu sa nhỏ như đầu ngón tay ở dái tai trái nàng, không mặn không nhạt nói:
“Phu nhân béo rồi, rất tốt.”
Dung Thư: “……”
Nàng thừa nhận, sau khi trở lại Thanh Hành viện, nàng ăn ngon ngủ ngon, quả thật có đầy đặn lên chút ít. Nhưng chàng nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, chỉ vì xem nàng béo hay là gầy sao?
Dung Thư có quỷ mới tin chàng!
Chỉ là tâm tư người này thâm sâu như biển, miệng còn khó cạy hơn cả ngao, chàng không nói, thì làm sao nàng có thể biết?
Dung Thư không kìm được nở nụ cười dịu dàng hàng ngày.
Làm sao bây giờ, nàng chỉ làm bộ chứ hoàn toàn không nghĩ đến đưa Tham Vinh Hoàn này cho chàng!
Chỉ là có lẽ chàng cũng sẽ không cần, lúc trước đưa cho chàng canh sâm, chàng không uống lấy một ngụm, Tham Vinh Hoàn này chàng sẽ càng không ăn.
Quả nhiên, mắt Cố Trường Tấn nhìn tráp dược hoàn trong nàng, nói:
“Ta đang uống thuốc, Tham Vinh Hoàn này phu nhân giữa lại tự mình ăn đi.”
Dung Thư ừ một tiếng:
“Vậy thiếp thân về Tùng Tư viện, lang quân cũng đừng có quá lao lực.”
Không mặn không nhạt mà dặn dò hai câu, nàng cũng không tính đứng ngốc lâu trong thư phòng, xoay người muốn đi, Cố Trường Tấn lại gọi nàng lại.
“Từ đã.”
Dung Thư dừng lại, nụ cười ở khóe miệng lại cong lên.
“Lang quân còn có chuyện gì?”
Cố Trường Tấn nhìn chăm chú vào nàng, yết hầu lăn lên lăn xuống, nói:
“Đêm nay, ta sẽ đến Tùng Tư viện nghỉ ngơi.”
……
Ban đêm khi Cố Trường Tấn từ thư phòng lại đây, Dung Thư đã đi nghỉ ngơi.
Chàng đã sớm tắm gội ở trong thư phòng, hiện tại trở lại nhà chính, trực tiếp cởi áo ngoài rồi lên giường.
Vừa lên giường đã thấy trên giường để bốn, năm cái gối hình bán nguyệt, trong lồng ngực Dung Thư ôm một cái, mấy cái còn lại cũng không biết là cố tình hay là vô ý, thế nhưng đều đặt ở giữa giường, tạo ra một đường ngăn cách giữa hai người.
Cố Trường Tấn buông màn, mới vừa nằm xuống, một mùi rượu ngọt ngào như có như không bỗng nhiên chui vào chóp mũi chàng.
Cô nương này chẳng lẽ đã uống rượu trước khi ngủ.
Ý thức được điều này, trong lòng chàng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm——
Nàng không thể uống rượu.
Mới vừa như vậy nghĩ, tiểu nương tử nằm quay lưng ở bên cạnh chàng bỗng chốc xoay người lại, mở bừng mắt.
Thấy chàng ở đây, đáy mắt nàng hiện lên một chút kinh ngạc, nháy mắt ngồi dậy, ôm lấy gối mặt trăng nghiêng đầu đánh giá chàng.
Cố Trường Tấn đối diện với nàng.
Con ngươi tiểu cô nương rất sáng, nhìn chằm chằm chàng không chớp mắt lấy một cái.
Giây lát, nàng bừng tỉnh gật đầu một cái:
“Ta đã biết, ta lại đang nằm mơ, chàng vẫn là Cố Duẫn Trực độc miệng trong giấc mộng của ta.”
“Nhưng tại sao ta lại mơ thấy chàng? Không nên nha, không nên như vậy.”
Dung Thư choáng váng, nhưng theo bản năng nàng đã biết nàng không nên lại mơ thấy chàng.
Chỉ vì nàng không thích chàng.
Nàng không thích Cố Trường Tấn, cũng buông được chàng, vậy không nên lại mơ thấy chàng.
“Chậc chậc, ta hiểu được, nhất định là buổi chiều chàng quá vô lễ, ta đã vô cùng tức giận, cho nên bây giờ mới mơ thấy chàng.”
Nàng lải nhải một mình, dường như thật sự đã xem chàng thành người trong mộng.
Vẻ mặt Cố Trường Tấn bất động mà nhìn nàng, không biết cô nương này là đang say thật hay giả say.
Trong bóng đêm nhưng thị lực của chàng vẫn rõ như cũ, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Tiểu cô nương lầm bầm lầu bầu vài câu, sau đó kéo chiếc gối mặt trăng giữa hai người, nghiêng người nói với chàng từng chữ một:
“Cố Duẫn Trực, chàng nhất định không hiểu được vì sao chàng lại xuất hiện đúng không?”
Cố Trường Tấn “Ừ” một tiếng, hạ thấp giọng thuận theo nàng lên tiếng:
“Ta vì sao lại xuất hiện?”
Dung Thư cười “Hắc hắc” một tiếng, đôi mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, ngón tay thon dài bóp lấy gương mặt bên phải của Cố Trường Tấn, dùng sức hung hăng kéo ra——
“Tất nhiên là vì hành vi quá vô lễ lúc chiều rồi, không phải sao? Cố Duẫn Trực, sao chàng lại có thể trước mặt một cô nương nói nàng ấy béo chứ? Chàng có biết cái gì là nhìn thấu mà không nói không?
Theo tiếng “Hả?” rơi xuống, tay nàng lại dùng sức mà kéo ra bên ngoài, lực đạo so với lúc trước lại mạnh hơn một chút.
Cố Trường Tấn bị nàng véo đau đã lâu, lúc này hoàn toàn biết được nàng không phải giả say, mà là thật sự say.
Trong lòng chàng cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn đẩy tay tiểu ma men này ra.
Nhìn gầy gầy nhược nhược, nhưng lực tay lại không nhỏ.
Nhưng đầu chàng còn chưa động, Dung Thư đã kịp thời buông lỏng tay, ảo não nói: “Không được, ta không thể vì chàng trong mộng không có năng lực đánh trả, mà khi dễ chàng. Hơn nữa chàng là Cố Duẫn Trực, không phải Cố Trường Tấn.”
Nói xong nàng sờ sờ chỗ mặt bị véo đỏ của chàng, tiếp tục nói:
“Chẳng qua cũng không có chuyện gì, dù sao chàng đã nói, ở trong mộng chàng sẽ không bị đau. Chính là Cố Duẫn Trực, ách ——” Bả vai nàng nhẹ nhàng nhảy dựng, nấc lên vì say rượu: “Chàng yên tâm, những gì Cố Trường Tấn nợ ta, ta đều sẽ trả lại cho chàng. Nhưng về sau ta không muốn lại mơ thấy chàng. Cho nên, Cố Duẫn Trực, chàng cũng đừng lại đến tìm ta, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.