Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 9:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Dung Thư mỉm cười, khách sáo nói: “Làm phiền lang quân rồi.”

Mười tám tuổi đã đề tên bảng vàng, Cố Trường Tấn đương nhiên là người học rộng hiểu nhiều, tài trí hơn người.

Nhưng Dung Thư biết tính tình của người này, chàng không phải là người thích dạy học thức cho trẻ nhỏ.

Nhị lang còn tốt, đã mười bốn tuổi rồi, học sáu năm ở thư viện, miễn cưỡng có thể nói gì đó.

Nhưng Tam lang, Tứ lang một người năm tuổi, một người bốn tuổi, đỉnh lắm cũng chỉ có thể lắc đầu động não đọc vài câu thơ vụng về...

Cố Trường Tấn muốn làm thế nào, người ngoài tất nhiên không thể nhìn ra được.

Chỉ thấy vẻ mặt chàng bình tĩnh chắp tay thi lễ, nói chào một tiếng. Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Dung Thư, sau khi đứng thẳng thì nghiêng đầu nhìn nàng.

Dung Thư mỉm cười, khách sáo nói: “Làm phiền lang quân rồi.”

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ mặc cẩm bào dệt kim, trông rất đáng yêu bước chầm chậm tới trước mặt Dung Thư, học theo dáng vẻ vừa rồi của Cố Trường Tấn, chắp tay thi lễ với Dung Thư, giọng nói trong vắt: “Đại tỷ tỷ.”

Đây chính là Tam lang Dung Bạc, Tứ lang Dung Thanh.

Hai đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh giống như một kẻ ngốc nghếch. Vốn chưa hết vẻ ngây thơ lại muốn ra dáng người lớn, làm tư thế cúi chào dở dở ương ương, trông khá buồn cười.

Tình cảm giữa Dung Thư với các huynh đệ tỷ muội trong phủ đều hời hợt nhạt như nước, chỉ thân thiết hơn một chút với hai đứa nhóc này và đại đường ca đang học ở Quốc Tử Giám.

Vì vậy nàng quay quạt tròn trong tay, cười dịu dàng nói: “Lát nữa tới thư phòng, nhớ phải nghiêm túc nghe lời giảng của Cố… đại tỷ phu, biết chưa?”

Tam lang, Tứ lang đồng thanh trả lời, lập tức quay người rời đi, muốn bắt chước làm theo cách thi lễ đẹp mắt của đại tỷ phu.

Kết quả khi ánh mắt bắt gặp đôi mắt u ám lạnh nhạt của Cố Trường Tấn, đại khái là bị đông cứng lại, tay ngừng ở giữa không trung, giọng nói cũng mắc ở trong cổ họng, đến thở cũng không dám thở mạnh lùi về phía sau nửa bước.

Trẻ con biết rõ nhất là người nào thích mình, người nào không thích.

Trạng nguyên này không thích trẻ con, đến Tam lang, Tứ lang cũng cảm nhận được.

Dung Thư không nhịn được bật cười, cầm quạt tròn gõ lên đầu hai đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Đại tỷ phu lần đầu về Hầu phủ, vẫn chưa biết đường tới thư phòng thế nào, các đệ dẫn đường cho chàng, được không?”

Một câu nói đã hóa giải được sự khó xử của Tam lang, Tứ lang mà còn bảo vệ lòng tự tôn nhỏ bé của đứa trẻ.

Giọng nói cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn, hơi khác với Dung đại cô nương cung kính và xa cách thường ngày.

Cố Trường Tấn nâng mắt liếc nhìn nàng rồi lại rời đi rất nhanh.

Dù sao Tam lang cũng lớn hơn một chút, ưỡn ngực nói: “Đại tỷ phu đi theo đệ, thư phòng của tam thúc đệ đã tới mấy lần rồi, hôm nay bảo đảm không lạc đường.”

Tứ lang cũng nói: “Nếu Tam ca lạc đường cũng đừng sợ, còn có Tứ lang ở đây, Tứ lang sẽ không lạc đường.”

Khóe miệng Cố Trường Tấn hơi giật giật, ngừng lại một lát, nói “Làm phiền rồi” rồi theo hai đứa nhỏ rời khỏi Hà An Đường.

Sau khi bọn họ rời đi, Dung Thư cũng không muốn ở Hà An Đường lâu, hành lễ cáo biệt Dung lão phu nhân sau đó kéo tay Thẩm thị rời khỏi Hà An Đường.

Hai mẹ con vừa đi, Tam cô nương Dung Kỳ lập tức hạ giọng nói với Dung Ô: “Phu quân của Đại tỷ tỷ trông đẹp thật đấy.”

Năm nay Dung Kỳ mới mười một tuổi, trong lời nói mang theo chút vẻ ngây thơ.

Dung Ô liếc nhìn nàng, lắc đầu nói: “Dáng vẻ đẹp thì có tác dụng gì chứ? Xuất giá không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Ban đầu Dung Thư muốn gả cho Cố Trường Tấn, Dung lão phu nhân và Thừa An Hầu vốn không đồng ý, một mặt do môn không đăng hộ không đối, mặt khác do trạng nguyên của Gia Hữu năm thứ mười tám này vừa thi đỗ đã đắc tội rất nhiều quan lớn quý tộc trong triều.



Dung lão phu nhân lo kết thân với với Cố gia sẽ dẫn tới phiền phức cho phủ Thừa An Hầu nên kiên quyết phản đối mối hôn sự này.

Vốn tưởng rằng mối hôn sự này chắc chắn sẽ không thành, ai ngờ sau khi Thẩm thị, người bình thường luôn lãnh đạm đi tới Hà An Đường một chuyến lại có thể khiến Dung lão phu nhân thay đổi chủ ý.

Dung Ô không biết rốt cuộc đích mẫu đã dùng thủ đoạn gì nhưng đối với nàng ta, Dung Thư gả cho Cố Trường Tấn chính là chuyện tốt.

Dung Kỳ cái hiểu cái không, liếc nhìn dáng vẻ tao nhã của Dung Ô, ngưỡng mộ nói: “Nói ra thì, vẫn là hôn sự của Nhị tỷ là tốt nhất!”

Năm ngoái Dung Ô cập kê đã định hôn với Tưởng Thịnh Lâm con trai Tưởng Trăn đại học sĩ của Hàn Lâm viện, đầu xuân năm sau sẽ gả vào Tưởng gia.

Gia tộc Tưởng thị thuộc dòng dõi trâm anh, cuộc sống xa hoa, nổi tiếng thanh cao, cao quý ở Thượng Kinh. Mặc dù Tưởng đại học sĩ là Hàn Lâm ngũ phẩm nhưng Dung Kỳ đã nghe nương của nàng ấy nói, Tưởng đại học sĩ sắp tới Lễ bộ đảm nhiệm chức vụ Tả thị lang, đó chính là đại quan tam phẩm thực sự.

Tưởng Thịnh Lâm là đích trưởng tử của Tưởng Trăn, còn thi đỗ tiến sĩ nhị giáp của Gia Hữu năm thứ mười lăm, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn. Ban đầu có rất nhiều gia đình nhìn trúng Tưởng Thịnh Lâm, trong đó có nhà Hộ bộ Tả thị lang, Tả thị lang phu nhân còn đặc biệt mời lão Phong quân của phủ Anh Quốc Công đức cao vọng trọng tới đề thân cho con gái nhà mình nhưng không thành.

Lúc đó người trong kinh đều nói rằng, Tưởng đại học sĩ muốn trưởng tử lập nghiệp trước thành gia sau, bây giờ vẫn chưa muốn hắn thành hôn quá sớm.

Ai ngờ hai tháng sau, Dung Ô vừa mới cập kê, Tưởng gia đã lập tức phái người tới đề thân. Lúc này mọi người mới biết, thì ra Tưởng gia đã chọn trúng Nhị cô nương Dung Ô của Thừa An Hầu.

Dung Ô vốn đã có danh tiếng tốt ở Thượng Kinh, sau khi định hôn với Tưởng gia, danh tiếng lại càng lớn hơn.

Sao Dung Kỳ có thể không ngưỡng mộ chứ?

Nhìn vẻ ngưỡng mộ trong khuôn mặt Dung Kỳ, khóe môi Dung Ô hơi nhếch lên cười, nói: “Miệng của muội ngọt thật đấy.”

Bên kia, Dung Thư và Thẩm thị vừa về tới Thanh Hành viện, Thẩm thị lập tức kéo nàng qua nhìn thật kỹ, thấy khuôn mặt hồng hào của nàng, đôi mắt mang theo ý cười, lúc này mới yên tâm, nói: “Nương còn lo sau khi con gả cho người ta sẽ không quen, xem ra lời Chu ma ma nói là đúng.”

Vừa rồi đoàn người của Dung Thư mới xuống xe ngựa, Chu ma ma lén kéo Doanh Tước đi hỏi chuyện.

Sáng hôm qua Dung Thư đã dặn Doanh Tước, đương nhiên mọi việc đều sẽ chỉ chọn chuyện tốt để nói.

Chu ma ma nghe cô nương và cô gia tương kính như tân, phu thê tôn trọng lẫn nhau... cả nửa ngày mới hài lòng nhiệt tình thuật lại những chuyện này cho Thẩm thị nghe.

Ban đầu Thẩm thị cố chấp muốn kết thân với Cố gia, mọi người trong phủ đều nói bóng nói gió.

Lão phu nhân thậm chí còn chỉ vào mũi bà ấy, mắng bà ấy là đồ ngu người đầy mùi tiền, tóc dài não ngắn, sau này nhất định sẽ hối hận tới mức xanh cả ruột.

Hôm nay nghe Chu ma ma nói như vậy, trái tim nhảy loạn xạ của Thẩm thị cuối cùng cũng ổn định lại.

“Chu ma ma nói Duẫn Trực rất kính trọng con, Cố phu nhân, mẹ chồng của con cũng là người hiền lành. Nương vẫn luôn mong con có thể tìm được một lang quân như ý, bây giờ cuối cùng cũng giải quyết xong một nỗi băn khoăn.”

Tuy Cố gia nghèo khó nhưng thắng ở chỗ nhân khẩu đơn giản, quan hệ qua lại cũng không tệ. Không giống phủ Thừa An Hầu, nhìn bề ngoài là một gia đình cao quý rực rỡ gấm hoa chứ thực ra bên trong trống rỗng, chỉ còn hình thức.

Con rể Cố Trường Tấn mặc dù là người khá đứng đắn, nhưng chỉ cần yêu thương Chiêu Chiêu thì thiếu chút tình cảm dịu dàng cũng không sao.

Theo Thẩm thị, nam nhân miệng đầy lời ngon tiếng ngọt không thể dựa dẫm được.

Hai mẹ con từ từ uống trà và trò chuyện ở Thanh Hành viện.

Dung Thư rót một ly tiểu phượng đoàn cho Thẩm thị, cân nhắc từ ngữ xong, đang định hỏi thăm chuyện của Văn Khê, vừa nâng mắt đã thấy vẻ mặt Thẩm thị lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi mắt uể oải, không khỏi cau mày.

Thẩm thị là người rất hiếu thắng, cho dù ngày thường không ra khỏi cửa Thanh Hành viện thì bà ấy cũng sẽ thu xếp bản thân thật thỏa đáng, tuyệt đối không để ai nhìn thấy chuyện cười của mình.

Vừa rồi ở Hà An Đường là do có một chút sức chống đỡ, không để ai nhìn ra bà ấy đang khó chịu. Bây giờ đã về Thanh Hành viện, chút sức đó đã tiên tan, mệt mỏi trong người không thể che giấu nỗi nữa.

Dung Thư nuốt lời định nói bên miệng xuống, nói: “Mấy ngày nay nương không khỏe sao? Con đã làm hương an thần cho nương, một lát nữa để Chu ma ma thắp lên cho nương, người lên giường nằm nghỉ đi, dù sao bữa trưa còn một canh giờ nữa mới mở tiệc.”



“Như thế sao được? Lát nữa ta còn phải tới nhà bếp quan sát, mấy người ở đó rất thích lười biếng.” Thẩm thị liếc nhìn nàng, cười nói: “Tiệc lại mặt này của con nhất định phải làm thật náo nhiệt, thật vẻ vang, tránh để người ngoài chê cười con.”

“Cười thì cười đi, con chẳng quan tâm.” Dung Thư đỡ Thẩm thị dậy, đưa bà ấy tới giường cạnh cửa sổ, lời nói khiến bà không thể từ chối: “Ít nhất hai khắc nữa nương mới được xuống giường.”

Sự bướng bỉnh trong lòng Dung Thư giống hệt Thẩm thị, bà ấy hết cách với nàng, chỉ đành nhắm mắt nằm xuống.

Dung Thư đích thân thắp hương an thần, mãi đến khi mi tâm hơi cau lại của Thẩm thị thoáng giãn ra, mới khẽ bước ra khỏi phòng.

Chu ma ma ở dưới hiên nghe người ở phòng bếp bẩm chuyện, thấy Dung Thư đi ra thì đuổi người đi, mỉm cười đi lên phía trước nói: “Sáng nay lão nô đã bảo phu nhân đừng lo chuyện thiết yến, phu nhân kiên quyết không nghe. Cũng chỉ có cô nương mở lời, phu nhân mới chịu chú ý tới cơ thể mình, lén nghỉ ngơi một lát.”

Dung Thư cười nhạt một cái, hỏi: “Mấy ngày nay, tổ mẫu và nương có phải ồn ào chuyện không vui không?”

Chu ma ma nhìn Dung Thư, mặt lộ vẻ khó xử, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Dung Thư nói: “Sao vậy? Đến cả ta ma ma cũng không thể nói sao?”

“Lão nô không dám.” Chu ma ma thở dài, hai mắt nhìn quanh, nói: “Đại cô nương theo lão nô tới đây.”

Chu ma ma dẫn Dung Thư tới nhà phụ, rót một ly trà cho Dung Thư, rồi mới từ từ nói:

“Đêm hôm qua lão phu nhân tới Thanh Hành viện một chuyến, muốn phu nhân thêm thôn trang ở ngoại ô phía đông vào hồi môn của Nhị cô nương. Nhưng thôn trang đó là phu nhân mua cho người, định đợi thủy tạ (1) trong đó xây xong thì đặt dưới tên người. Sau này người và cô gia có thời gian rảnh rỗi còn có thể ngắm mai nghe tiếng cây thông đong đưa. Đêm qua lão phu nhân nói như vậy, rõ ràng là muốn lấy thôn trang này đưa tới Thu Vận Đường trước khi sang tên cho người.”

Chu ma ma nói tới đây, quả thực tức không chịu nổi, lửa giận trong lòng lại bốc lên.

“Tất cả chi phí sinh hoạt ăn mặc của Hà An Đường và Thu Vận Đường phần lớn là phu nhân móc ngân lượng ra. Của hồi môn của Đại cô nương ngoại trừ hai bộ đồ trang sức của đại phòng, thêm đồ nữ trang của nhị phòng cho thì còn lại toàn là đồ phu nhân lấy ra từ của hồi môn của mình. Lão phu nhân là tổ mẫu của cô nương, đến một đôi hoa tai cũng không cho người lại còn dám cướp đồ của người, đúng là khó coi!”

Dung Thư rũ mắt xuống, đầu xuân năm sau Dung Ô xuất giá, nương là đích mẫu, về tình về lý đều phải dành ra của hồi môn. Chỉ là Dung Ô chưa từng nuôi ở dưới gối nương, của hồi môn đó cũng không cần quá phong phú, giữ thể diện cho là tốt rồi.

Thôn trang ở ngoại ô phía đông tấc đất tấc vàng, dù nương không giữ lại cho nàng thì cũng không ngu ngốc tới mức đưa cho Thu Vận Đường.

Kiếp trước bởi vì sự hỗn loạn của phố Trường An, nàng không thể lại mặt trong ngày, hoàn toàn không biết chuyện này. Chỉ nhớ lúc nàng quay về Hầu phủ lần nữa, nương đã bị bệnh nặng một trận.

Hỏi rốt cuộc nương bị bệnh gì, nương và Chu ma ma đều ăn nói dè dặt, chỉ nói là bệnh cũ.

Thân thể xương cốt của Thẩm thị thực ra không kém, nếu nói là có bệnh cũ vậy thì những lúc tức giận trong lòng sẽ là đầu bệnh.

Lẽ nào vì chuyện này mà nương bị đau đầu, lúc đó mới bị bệnh một trận?

“Thôn trang ở ngoại ô phía đông đó, là Bùi di nương và tổ mẫu mở miệng đòi?”

“Bùi di nương” mà Dung Thư nói chính là quý thiếp Thừa An Hầu nạp về nhà, cũng là thân mẫu của Tứ lang và Dung Ô, Bùi Vận. Thẩm thị không thích tranh nữ nhi của người khác, từ nhỏ Dung Ô và Tứ lang đã nuôi ở dưới gối Bùi Vận, mẫu tử họ vẫn luôn ở trong Thu Vận Đường.

Chu ma ma hoài nghi nói: “Lão nô không biết. Nhưng theo lão nô thấy, vị ở Thu Vận Đường rất thanh cao, không thể kéo thể diện xuống được.”

Dung Thư thầm nói cũng phải, Bùi di nương hay khoe khoang thân phận, quả thực không làm được loại chuyện mất mặt này được.

Chu ma ma thấy Dung Thư nhíu chặt đôi chân mày lá liễu thanh tú, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hối hận, thở dài nói: “Đều tại lão nô nhiều chuyện, mấy chuyện này phu nhân vốn không muốn để người biết. Người khó lắm mới về Hầu phủ lại bị lão nô quấy rối tâm trạng tốt của người.”

“Ma ma nói gì vậy? Ta biết hai người đều không hy vọng ta lo lắng nhưng ma ma…” Dung Thư nhìn chăm chú, nghiêm túc nói: “Ta đã không còn là tiểu cô nương chuyện gì cũng cần mọi người chăm sóc trước đó nữa rồi. Chuyện của nương, hy vọng ma ma đừng có giấu ta.”

Dung Thư nói tới đây thì ngừng lại, cân nhắc nói: “Lần tới nếu tổ mẫu còn hỏi tới thôn trang đó thì nói thôn trang đó đã cho ta rồi. Ta thật sự muốn xem thử, tổ mẫu có dám thò tay vào của hồi môn của ta không. Dù sao thì ta ngỗ ngược với bà ấy cũng không dưới một lần, nếu bà dám thò tay vào vậy ta cũng dám gọi tất cả người của Thượng Kinh này tới xem chuyện cười của Hầu phủ chúng ta.”

“Trước mắt cũng chỉ còn khoảng nửa năm nữa là Dung Ô xuất giá. Để tránh tổ mẫu dùng thủ đoạn bịp bợm để nương cho thêm của hồi môn, nửa năm này, dứt khoát để nương tới thôn trang dưỡng bệnh đi. Mắt không thấy tâm không phiền, chuyện này để ta nói với nương.”

Chu ma ma muốn mở miệng giống như có lời chưa nói hết nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nuốt lại vào trong miệng, do dự gật đầu.

Trong lòng Dung Thư còn một chuyện khác, cũng không phát hiện ra vẻ kỳ lạ trên mặt Chu ma ma, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ma ma, trước khi ta thành thân, nương có từng bảo ngươi đưa một nữ tử tới Túc Châu không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook