Chương 1: Xuyên Không Rồi
Vương An Thải Nguyệt
20/07/2021
“Ê, ngươi đang làm gì thế?”
Vương An vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có người đang cởi quần áo trên người mình. Hắn lập tức sợ đến mức vươn hai tay ôm chặt lấy cơ thể, vẻ mặt cảnh giác.
Sau khi kéo ra một khoảng cách, hắn mới thấy rõ trước mặt mình là một mỹ nữ cổ đại khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Mày như vẽ, mắt tựa sao trời. Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó lại là biểu cảm lãnh đạm khiến người ta có cảm giác xa cách.
Trong lòng Vương An thầm mắng mình sao lại vội thế, ngăn cản người ta làm gì? Có thể tiếp xúc cơ thể với một mỹ nữ xứng với cấp bậc nữ thần quốc dân thế này, chẳng phải lời lắm sao?
“Điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Lúc trong lòng Vương An đang có mấy suy nghĩ xấu xa, nữ tử bên cạnh giường cũng đã lấy lại tinh thần sau sự hoảng sợ. Trên gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia xuất hiện sự mừng rỡ.
Nàng ta chạy đến bên giường, đan hai tay đặt trước bụng, nhún người: “Nô tỳ Thải Nguyệt, cung chúc điện hạ an khang!”
Hắn bỗng thấy xấu hổ, vội vàng hắng giọng, nói: “Điện hạ? Điện hạ gì chứ, cô nương nhận nhầm người rồi.”
Còn chưa dứt lời, một cơn đau đớn kịch liệt đã truyền vào trong đầu hắn, giọng nói của Vương An bất chợt im bặt.
Chờ sau khi cơn đau qua đi, Vương An mới phát hiện trong đầu mình lại xuất hiện nhiều đoạn ký ức không thuộc về mình.
Chủ nhân của những ký ức này trùng tên trùng họ với hắn. Hắn là con trai thứ mười của Hoàng đế triều Đại Viêm, tức là Thái tử đương triều.
Tên này chẳng giỏi giang gì cả, trái lại còn ngang ngược càn rỡ.
Cả triều từ văn đến võ gần như ai cũng đã từng bị hắn ức hiếp, cả triều đình suốt ngày oán than.
Vì thế, hắn không có một chút thế lực nào của mình ở trong triều.
Tam tỉnh lục bộ trong triều đều bị Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử nắm trong tay.
Nhưng bởi vì hắn là con trai trưởng, được kỷ cương phép tắc bảo vệ, được Hoàng đế thiên vị, mà mẫu thân còn là Hoàng hậu đương triều, nhờ vậy mà hắn mới yên ổn ngồi ở vị trí chủ nhân Đông Cung.
Nhưng dù hắn có chiếm được thiên thời địa lợi đi nữa thì vẫn bị ám sát như đợt đi săn mùa đông cách đây không lâu.
Đúng là bị ám sát!
Một mũi tên xuyên tim.
Xuyên thẳng qua người.
“Sao lại hung ác như thế! Xuyên không rồi?”
Vương An cúi đầu nhìn xuống lớp băng vải trước ngực mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại trợn mắt há mồm.
Mình không phải vì cứu một bé gái nên bị xe đâm trúng một phát thôi hay sao? Thế mà tèo luôn được à!
Xuyên không thì cứ việc xuyên đi! Thế mà còn xuyên vào một tên chẳng ra gì thế này, còn phải tiếp nhận một đống chuyện, làm sao chơi đây?
Cần người không có người, rồi đòi tiền ai đây? A! Phương Bắc có đám người Man Quốc lăm le, Giang Nam thì thiên tai lũ lụt, chuyện gì cũng cần đến tiền của để cứu giúp hỗ trợ thiên tai, đến cả tiền của Thái tử mà cũng bị đem đi trưng dụng.
Đây rõ ràng là một vấn đề nan giải mà!
“Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại nào!”
Vương An tự ép buộc mình tỉnh táo lại, cẩn thận xâu chuỗi những chuyện hỗn loạn trong đầu mình.
Thái tử tiền nhiệm bị ám sát, kẻ cầm đầu rất có thể là Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử.
Chỉ có hai người này mới có thể coi hắn là chướng ngại vật, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt muốn loại bỏ.
Hiện giờ trong tay của mình, một là không có người, hai là không có tiền. Hắn muốn đấu với bọn họ, hiển nhiên là tự tìm cái chết.
Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ỷ vào sự bảo hộ của Hoàng đế mà chiêu mộ sức người sức của.
Sau khi mạch tư duy đã được sắp xếp xong, Vương An cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Kiếm tiền cũng không phải chuyện gì khó khăn với hắn.
Sau khi dung hợp ký ức xong, hắn phát hiện ra dù là về trình độ khoa học kỹ thuật hay là mức phát triển văn hóa, triều Đại Viêm hiện giờ đều tương đương với triều Tống trong lịch sử, cơ hội buôn bán làm ăn ở khắp nơi.
Cái gì mà con đường tơ lụa, Trà Mã cổ đạo, mỏ than, quán rượu vân vân đều là chỗ kiếm ra tiền bạc trắng bóc.
Hơn nữa, hắn vốn là một người lính, mặc dù sau này đã xuất ngũ, được chuyển đến thư viện làm quản lý, nhưng lại vô cùng am hiểu quen thuộc với súng ống đạn dược.
Chờ đến khi có tiền rồi, hắn hoàn toàn có thể tạo ra pháo, súng, luyện binh luyện ngựa, tạo ra một đội quân hiện đại hóa.
Đến khi đó, Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử chỉ là cọng lông mà thôi! Dám chọc đến ông đây, ông đây sẽ ôm súng bắn pằng pằng cho mấy người chết hết.
Điều quan trọng nhất là có thể tranh giành được ngai vàng! Làm Hoàng đế rồi thì sẽ có hậu cung ba ngàn giai lệ.
Ngẫm lại, Vương An liền nhếch miệng cười sung sướng.
Lúc tỉnh nắm quyền thiên hạ, say ngủ trên gối mỹ nhân. Đây chính là thứ mà mỗi một người đàn ông đều theo đuổi!
“Điện hạ, người không sao đấy chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Thải Nguyệt đã kéo Vương An quay về hiện thực.
“À, không có gì.”
Vương An cẩn thận lau nước miếng bên khóe miệng, vội vàng lắc đầu.
Mỹ nữ có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mắt đây chính là thị nữ bên cạnh Thái tử.
Hai mắt Vương An sáng rực, bây giờ hắn đã là Thái tử, bảo nàng ta thị tẩm, chắc là cũng được nhỉ.
Vương An vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có người đang cởi quần áo trên người mình. Hắn lập tức sợ đến mức vươn hai tay ôm chặt lấy cơ thể, vẻ mặt cảnh giác.
Sau khi kéo ra một khoảng cách, hắn mới thấy rõ trước mặt mình là một mỹ nữ cổ đại khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Mày như vẽ, mắt tựa sao trời. Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó lại là biểu cảm lãnh đạm khiến người ta có cảm giác xa cách.
Trong lòng Vương An thầm mắng mình sao lại vội thế, ngăn cản người ta làm gì? Có thể tiếp xúc cơ thể với một mỹ nữ xứng với cấp bậc nữ thần quốc dân thế này, chẳng phải lời lắm sao?
“Điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Lúc trong lòng Vương An đang có mấy suy nghĩ xấu xa, nữ tử bên cạnh giường cũng đã lấy lại tinh thần sau sự hoảng sợ. Trên gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia xuất hiện sự mừng rỡ.
Nàng ta chạy đến bên giường, đan hai tay đặt trước bụng, nhún người: “Nô tỳ Thải Nguyệt, cung chúc điện hạ an khang!”
Hắn bỗng thấy xấu hổ, vội vàng hắng giọng, nói: “Điện hạ? Điện hạ gì chứ, cô nương nhận nhầm người rồi.”
Còn chưa dứt lời, một cơn đau đớn kịch liệt đã truyền vào trong đầu hắn, giọng nói của Vương An bất chợt im bặt.
Chờ sau khi cơn đau qua đi, Vương An mới phát hiện trong đầu mình lại xuất hiện nhiều đoạn ký ức không thuộc về mình.
Chủ nhân của những ký ức này trùng tên trùng họ với hắn. Hắn là con trai thứ mười của Hoàng đế triều Đại Viêm, tức là Thái tử đương triều.
Tên này chẳng giỏi giang gì cả, trái lại còn ngang ngược càn rỡ.
Cả triều từ văn đến võ gần như ai cũng đã từng bị hắn ức hiếp, cả triều đình suốt ngày oán than.
Vì thế, hắn không có một chút thế lực nào của mình ở trong triều.
Tam tỉnh lục bộ trong triều đều bị Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử nắm trong tay.
Nhưng bởi vì hắn là con trai trưởng, được kỷ cương phép tắc bảo vệ, được Hoàng đế thiên vị, mà mẫu thân còn là Hoàng hậu đương triều, nhờ vậy mà hắn mới yên ổn ngồi ở vị trí chủ nhân Đông Cung.
Nhưng dù hắn có chiếm được thiên thời địa lợi đi nữa thì vẫn bị ám sát như đợt đi săn mùa đông cách đây không lâu.
Đúng là bị ám sát!
Một mũi tên xuyên tim.
Xuyên thẳng qua người.
“Sao lại hung ác như thế! Xuyên không rồi?”
Vương An cúi đầu nhìn xuống lớp băng vải trước ngực mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại trợn mắt há mồm.
Mình không phải vì cứu một bé gái nên bị xe đâm trúng một phát thôi hay sao? Thế mà tèo luôn được à!
Xuyên không thì cứ việc xuyên đi! Thế mà còn xuyên vào một tên chẳng ra gì thế này, còn phải tiếp nhận một đống chuyện, làm sao chơi đây?
Cần người không có người, rồi đòi tiền ai đây? A! Phương Bắc có đám người Man Quốc lăm le, Giang Nam thì thiên tai lũ lụt, chuyện gì cũng cần đến tiền của để cứu giúp hỗ trợ thiên tai, đến cả tiền của Thái tử mà cũng bị đem đi trưng dụng.
Đây rõ ràng là một vấn đề nan giải mà!
“Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại nào!”
Vương An tự ép buộc mình tỉnh táo lại, cẩn thận xâu chuỗi những chuyện hỗn loạn trong đầu mình.
Thái tử tiền nhiệm bị ám sát, kẻ cầm đầu rất có thể là Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử.
Chỉ có hai người này mới có thể coi hắn là chướng ngại vật, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt muốn loại bỏ.
Hiện giờ trong tay của mình, một là không có người, hai là không có tiền. Hắn muốn đấu với bọn họ, hiển nhiên là tự tìm cái chết.
Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ỷ vào sự bảo hộ của Hoàng đế mà chiêu mộ sức người sức của.
Sau khi mạch tư duy đã được sắp xếp xong, Vương An cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Kiếm tiền cũng không phải chuyện gì khó khăn với hắn.
Sau khi dung hợp ký ức xong, hắn phát hiện ra dù là về trình độ khoa học kỹ thuật hay là mức phát triển văn hóa, triều Đại Viêm hiện giờ đều tương đương với triều Tống trong lịch sử, cơ hội buôn bán làm ăn ở khắp nơi.
Cái gì mà con đường tơ lụa, Trà Mã cổ đạo, mỏ than, quán rượu vân vân đều là chỗ kiếm ra tiền bạc trắng bóc.
Hơn nữa, hắn vốn là một người lính, mặc dù sau này đã xuất ngũ, được chuyển đến thư viện làm quản lý, nhưng lại vô cùng am hiểu quen thuộc với súng ống đạn dược.
Chờ đến khi có tiền rồi, hắn hoàn toàn có thể tạo ra pháo, súng, luyện binh luyện ngựa, tạo ra một đội quân hiện đại hóa.
Đến khi đó, Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử chỉ là cọng lông mà thôi! Dám chọc đến ông đây, ông đây sẽ ôm súng bắn pằng pằng cho mấy người chết hết.
Điều quan trọng nhất là có thể tranh giành được ngai vàng! Làm Hoàng đế rồi thì sẽ có hậu cung ba ngàn giai lệ.
Ngẫm lại, Vương An liền nhếch miệng cười sung sướng.
Lúc tỉnh nắm quyền thiên hạ, say ngủ trên gối mỹ nhân. Đây chính là thứ mà mỗi một người đàn ông đều theo đuổi!
“Điện hạ, người không sao đấy chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Thải Nguyệt đã kéo Vương An quay về hiện thực.
“À, không có gì.”
Vương An cẩn thận lau nước miếng bên khóe miệng, vội vàng lắc đầu.
Mỹ nữ có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mắt đây chính là thị nữ bên cạnh Thái tử.
Hai mắt Vương An sáng rực, bây giờ hắn đã là Thái tử, bảo nàng ta thị tẩm, chắc là cũng được nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.