Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi
Chương 1: THÁI GIÁM MANG THAI
Hồng U Linh
10/05/2020
Trong sân huấn luyện của Thái tử ở Đông cung.
Một thái giám bị trói lên bia ngắm bắn, hai chân hắn ta run cầm cập, đôi mắt nhìn về phía trước không hề che giấu sự sợ hãi, người đàn ông nắm sống chết của hắn trong tay, mặc trang phục màu vàng sáng, đang ngồi trên xe lăn.
Tướng mạo của người đàn ông kia cực tốt, mặt mày xinh đẹp như ngọc, nhưng hàng lông mày hơi đậm, lại có vẻ hơi thô khiến cho gương mặt hắn bớt đi chút nữ tính, cái dáng điệu không cười cũng cong khóe miệng như đang mỉm cười, khiến thoạt nhìn hắn như một công tử văn nhã hiền lành, trong tay hắn đang cầm mũi tên, ngón tay thon dài kéo căng dây cung, mũi tên bay vụt ra ngoài, lao thẳng vào vai phải của tên thái giám đang làm tấm bia ngắm kia.
Tên thái giám muốn phát ra tiếng kêu, nhưng ngay cả cơ hội cũng không có, bởi vì miệng hắn đã bị bịt lại rồi.
"Bổn cung đúng là càng ngày càng không ổn, rõ ràng vẫn nhắm vào vai trái, lại bắn vào vai phải mất rồi."
Không người nào dám lên tiếng, hai bên trái phải của hắn, nhiều cung nữ và thái giám đang quỳ, trong đó bao gồm cả một tên thái giám là Cừu Tiểu Bối, mà thái giám đang bị làm bia kia, chính là người mà thời gian trước, cùng bị chọn vào Đông cung với nàng.
Chỉ có Lý tổng quản bên cạnh Thái tử cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Điện hạ, chuyện bắn tên này, lâu không luyện tự nhiên sẽ không quen, ngài luyện nhiều một chút là được."
Nói xong, tự mình đưa lên mũi tên thứ hai.
Không người nào dám cầu xin, kể từ khi Thái tử trở thành phế nhân, lại nhiều lần truyền ra tin đồn Hoàng thượng muốn phế Thái tử, trái tim của vị Thái tử đã từng dịu dàng, đối đãi với mọi người rất hiền hòa, đã chìm trong độc, trong lúc nói cười, cũng có thể khiến người khác biến thành tro bụi.
Tựa như hắn cũng tự bỏ qua chính mình, không hề quan tâm danh tiếng của chính mình như thế nào, tự do phóng khoáng chỉ làm những chuyện mình muốn làm, có người nói, hắn đấy là muốn sống sảng khoái nốt khoảng thời gian cuối cùng của mình.
Thái tử cầm lấy cái mũi tên này, nhưng không có ý định bắn ra, mà là nhìn sang nhóm người đang quỳ dưới đất, sau đó, chỉ vào một thái giám đang quỳ trong đó: "Ngươi, tới đây."
Thật vừa đúng lúc, chính là Cừu Tiểu Bối.
Cừu Tiểu Bối tim đập như sấm, nhưng lại không thể không cúi đầu, vừa quỳ vừa bò sát đến trước xe lăn Thái tử, sau đó, đầu mũi tên lạnh lẽo liền chạm cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên.
"Biết tại sao bổn cung trói hắn ở đó không?" Hắn chậm rãi hỏi, giống như chỉ là một câu tán gẫu.
Cừu Tiểu Bối lắc đầu: "Nô tài không biết."
"Bởi vì hắn là mật thám."
Sáu chữ không hề có cảm xúc phập phồng, khiến mặt Cừu Tiểu Bối trắng bệch.
"Ngươi nói xem, bổn cung có cần cho hắn một cơ hội hay không, để cho hắn thú nhận đồng đảng của mình?"
Thời điểm Thái tử hỏi lời này, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười ấm áp, Cừu Tiểu Bối nhìn vào, lại cảm thấy huyết dịch cả người chảy ngược: "Dĩ nhiên là nhìn ý… ý của Điện hạ."
"Vậy không bằng, ngươi đi hỏi giúp bổn cung một chút?"
Cừu Tiểu Bối không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu, rõ ràng đối diện là gương mặt Thái tử đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương băng, nàng hốt hoảng vội vàng cúi đầu xuống.
Tất nhiên là Thái tử biết thân phận của nàng, yêu cầu như thế cũng chỉ là muốn trêu nàng, nhưng nàng căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể đáp một tiếng, sau đó bò hai bước nữa lui về phía sau rồi đứng lên, ngơ ngơ ngác ngác đi về phía cái bia bắn kia.
Chân nàng bước về phía trước như nhũn ra, liếc mắt nhìn thái giám mật thám bị bắt làm bia kia, nuốt một ngụm nước miếng, mới đưa tay ra cầm lấy miếng vải đang bịt miệng hắn.
Cũng vào lúc này, một mũi tên xé gió bắn về phía nàng, dù là biết Thái tử bắn tên không thể tránh, nhưng thân thể nàng vẫn tránh sang một bên theo bản năng, nhưng đây hẳn là hai mũi tên liên tiếp, tuy nàng vẫn tránh thoát, nhưng lại vì vội vàng mà đụng phải cái cọ gỗ, cứ thế ngất đi.
Thái tử hờ hững nhìn, nói với Lý công công, thái giám tổng quản, bên cạnh: "Đi xem một chút, đừng để cứ vậy mà chết đi."
"Dạ!"
Lý công công đã nhiều năm giúp Thái tử tránh độc, nên hiểu một chút y thuật, hắn đi tới chỗ bia bắn, nâng tay Cừu Tiểu Bối lên xem xét, vốn chỉ định tùy ý xem mạch một cái, nhưng một giây tiếp theo, hai mắt kia lại trợn tròn lên.
Sau khi phản ứng lại, hắn trở nên vô vùng nghiêm túc, lại liên tục kiểm tra thêm mấy lần nữa, bước chân trở về còn nhanh hơn cả lúc hắn đi tới, ghé vào tai Thái tử nói nhỏ mấy câu.
Thái tử chỉ cụp mắt, ngay sau đó mặt không đổi sắc ném cây cung trong tay cho thị vệ ở sau lưng: "Đúng là vô vị, trở về thôi."
Thị vệ vội đẩy xe lăn của hắn quay đầu, cung nữ thái giám quỳ gối hai bên vội vàng đứng dậy theo ở phía sau, không ai thấy bên trong đôi con ngươi âm u thâm trầm của Thái tử thoáng qua một tia sáng.
Thái giám cũng có thể mang thai?
Thật là thú vị! ————
Một thái giám bị trói lên bia ngắm bắn, hai chân hắn ta run cầm cập, đôi mắt nhìn về phía trước không hề che giấu sự sợ hãi, người đàn ông nắm sống chết của hắn trong tay, mặc trang phục màu vàng sáng, đang ngồi trên xe lăn.
Tướng mạo của người đàn ông kia cực tốt, mặt mày xinh đẹp như ngọc, nhưng hàng lông mày hơi đậm, lại có vẻ hơi thô khiến cho gương mặt hắn bớt đi chút nữ tính, cái dáng điệu không cười cũng cong khóe miệng như đang mỉm cười, khiến thoạt nhìn hắn như một công tử văn nhã hiền lành, trong tay hắn đang cầm mũi tên, ngón tay thon dài kéo căng dây cung, mũi tên bay vụt ra ngoài, lao thẳng vào vai phải của tên thái giám đang làm tấm bia ngắm kia.
Tên thái giám muốn phát ra tiếng kêu, nhưng ngay cả cơ hội cũng không có, bởi vì miệng hắn đã bị bịt lại rồi.
"Bổn cung đúng là càng ngày càng không ổn, rõ ràng vẫn nhắm vào vai trái, lại bắn vào vai phải mất rồi."
Không người nào dám lên tiếng, hai bên trái phải của hắn, nhiều cung nữ và thái giám đang quỳ, trong đó bao gồm cả một tên thái giám là Cừu Tiểu Bối, mà thái giám đang bị làm bia kia, chính là người mà thời gian trước, cùng bị chọn vào Đông cung với nàng.
Chỉ có Lý tổng quản bên cạnh Thái tử cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Điện hạ, chuyện bắn tên này, lâu không luyện tự nhiên sẽ không quen, ngài luyện nhiều một chút là được."
Nói xong, tự mình đưa lên mũi tên thứ hai.
Không người nào dám cầu xin, kể từ khi Thái tử trở thành phế nhân, lại nhiều lần truyền ra tin đồn Hoàng thượng muốn phế Thái tử, trái tim của vị Thái tử đã từng dịu dàng, đối đãi với mọi người rất hiền hòa, đã chìm trong độc, trong lúc nói cười, cũng có thể khiến người khác biến thành tro bụi.
Tựa như hắn cũng tự bỏ qua chính mình, không hề quan tâm danh tiếng của chính mình như thế nào, tự do phóng khoáng chỉ làm những chuyện mình muốn làm, có người nói, hắn đấy là muốn sống sảng khoái nốt khoảng thời gian cuối cùng của mình.
Thái tử cầm lấy cái mũi tên này, nhưng không có ý định bắn ra, mà là nhìn sang nhóm người đang quỳ dưới đất, sau đó, chỉ vào một thái giám đang quỳ trong đó: "Ngươi, tới đây."
Thật vừa đúng lúc, chính là Cừu Tiểu Bối.
Cừu Tiểu Bối tim đập như sấm, nhưng lại không thể không cúi đầu, vừa quỳ vừa bò sát đến trước xe lăn Thái tử, sau đó, đầu mũi tên lạnh lẽo liền chạm cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên.
"Biết tại sao bổn cung trói hắn ở đó không?" Hắn chậm rãi hỏi, giống như chỉ là một câu tán gẫu.
Cừu Tiểu Bối lắc đầu: "Nô tài không biết."
"Bởi vì hắn là mật thám."
Sáu chữ không hề có cảm xúc phập phồng, khiến mặt Cừu Tiểu Bối trắng bệch.
"Ngươi nói xem, bổn cung có cần cho hắn một cơ hội hay không, để cho hắn thú nhận đồng đảng của mình?"
Thời điểm Thái tử hỏi lời này, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười ấm áp, Cừu Tiểu Bối nhìn vào, lại cảm thấy huyết dịch cả người chảy ngược: "Dĩ nhiên là nhìn ý… ý của Điện hạ."
"Vậy không bằng, ngươi đi hỏi giúp bổn cung một chút?"
Cừu Tiểu Bối không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu, rõ ràng đối diện là gương mặt Thái tử đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương băng, nàng hốt hoảng vội vàng cúi đầu xuống.
Tất nhiên là Thái tử biết thân phận của nàng, yêu cầu như thế cũng chỉ là muốn trêu nàng, nhưng nàng căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể đáp một tiếng, sau đó bò hai bước nữa lui về phía sau rồi đứng lên, ngơ ngơ ngác ngác đi về phía cái bia bắn kia.
Chân nàng bước về phía trước như nhũn ra, liếc mắt nhìn thái giám mật thám bị bắt làm bia kia, nuốt một ngụm nước miếng, mới đưa tay ra cầm lấy miếng vải đang bịt miệng hắn.
Cũng vào lúc này, một mũi tên xé gió bắn về phía nàng, dù là biết Thái tử bắn tên không thể tránh, nhưng thân thể nàng vẫn tránh sang một bên theo bản năng, nhưng đây hẳn là hai mũi tên liên tiếp, tuy nàng vẫn tránh thoát, nhưng lại vì vội vàng mà đụng phải cái cọ gỗ, cứ thế ngất đi.
Thái tử hờ hững nhìn, nói với Lý công công, thái giám tổng quản, bên cạnh: "Đi xem một chút, đừng để cứ vậy mà chết đi."
"Dạ!"
Lý công công đã nhiều năm giúp Thái tử tránh độc, nên hiểu một chút y thuật, hắn đi tới chỗ bia bắn, nâng tay Cừu Tiểu Bối lên xem xét, vốn chỉ định tùy ý xem mạch một cái, nhưng một giây tiếp theo, hai mắt kia lại trợn tròn lên.
Sau khi phản ứng lại, hắn trở nên vô vùng nghiêm túc, lại liên tục kiểm tra thêm mấy lần nữa, bước chân trở về còn nhanh hơn cả lúc hắn đi tới, ghé vào tai Thái tử nói nhỏ mấy câu.
Thái tử chỉ cụp mắt, ngay sau đó mặt không đổi sắc ném cây cung trong tay cho thị vệ ở sau lưng: "Đúng là vô vị, trở về thôi."
Thị vệ vội đẩy xe lăn của hắn quay đầu, cung nữ thái giám quỳ gối hai bên vội vàng đứng dậy theo ở phía sau, không ai thấy bên trong đôi con ngươi âm u thâm trầm của Thái tử thoáng qua một tia sáng.
Thái giám cũng có thể mang thai?
Thật là thú vị! ————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.