Thái Tử Gia Giả Nghèo Để Yêu Tôi
Chương 9
Liêu Ninh
03/09/2024
Quả nhiên Chu Kinh Trì không gạt tôi, khuy măng sét của anh ta rất đáng giá.
Tôi đổi 3 triệu ở hiệu cầm đồ, sau đó liên hệ với môi giới bất động sản, muốn mua lại căn nhà mà bố mẹ để lại.
Nhưng họ nói rằng đã bán căn nhà đó đi rồi
Không còn thời gian để đau lòng nữa, tôi để chiếc nhẫn và hai triệu còn lại trong phòng trọ.
Trên đường đến sân bay, tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho Chu Kinh Trì.
“Chúng ta chia tay đi, Kinh Trì, anh thắng rồi.”
Sau khi xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện, tôi rút thẻ điện thoại ném ra ngoài cửa sổ.
Tôi đến một thị trấn nhỏ ở Vân Thành, nơi được gọi là “Áng mây chi nam”, là quê hương của mẹ tôi.
Trước khi gặp Chu Kinh Trì, tôi vẫn muốn có một cửa hàng hoa thuộc về mình.
Bởi vì “bệnh” của anh ta nên kế hoạch này bị trì hoãn rất lâu.
Tôi dùng tiền đổi khuy măng sét lập một tiệm hoa.
Trải qua một tháng cố gắng, việc làm ăn của tiệm hoa bắt đầu từ từ tốt lên.
Cuộc sống trở nên bận rộn và phong phú.
Nếu như không gặp Chu Kinh Trì thì càng tốt.
Ngày đó, sau khi quét dọn tiệm hoa xong, tôi đang chuẩn bị đóng cửa thì có một bóng đen từ trong bóng tối vọt ra, một con d.a.o găm lạnh như băng đặt ở cổ tôi.
“Cứu tôi, nếu không tôi g.i.ế.c cô!” Giọng nói người đàn ông yếu ớt hơi run rẩy, mang theo sự uy h.i.ế.p nồng đậm.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quần áo anh tả tơi, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
Nhìn không giống người tốt.
Tôi theo bản năng muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, như nhận ra ý đồ của tôi, người đàn ông đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Không được báo cảnh sát.”
Rắc một tiếng, cổ tay của tôi bị anh dùng sức bẻ gãy.
Tôi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ròng, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi dưới, không dám chọc giận ác phỉ trước mắt nữa.
“Ngoan ngoãn giúp tôi xử lý vết thương, đừng vọng tưởng chạy trốn!” Người đàn ông tức giận nói.
Cô cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói: “Được, nhưng anh đừng làm xằng bậy.”
Tôi nhịn cơn đau truyền đến từ cổ tay, cắn răng tìm được hòm thuốc.
Sau đó nhanh chóng xử lý vết thương giúp anh, có lúc không cẩn thận chạm vào vết thương của người đàn ông, cái d.a.o đè ở cổ tôi kia gần hơn một chút.
“Cô muốn tôi đau c.h.ế.t à?” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngữ khí thờ ơ.
“Được rồi, bây giờ có thể thả tôi ra không?”
Sắc mặt tôi bình tĩnh nhìn người đàn ông, bàn tay giấu dưới tay áo đã sớm run rẩy không ngừng.
“Đi lấy chậu nước cho tôi, lão tử muốn rửa mặt.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay sưng phù như móng heo, ý tứ không cần nói cũng biết.
Dường như người đàn ông cũng nhận ra, ánh mắt trầm xuống.
Ngay khi tôi cho rằng anh muốn g.i.ế.c người diệt khẩu thì lại nghe thấy răng rắc một tiếng.
Tay tôi cử động được rồi.
Tôi đổi 3 triệu ở hiệu cầm đồ, sau đó liên hệ với môi giới bất động sản, muốn mua lại căn nhà mà bố mẹ để lại.
Nhưng họ nói rằng đã bán căn nhà đó đi rồi
Không còn thời gian để đau lòng nữa, tôi để chiếc nhẫn và hai triệu còn lại trong phòng trọ.
Trên đường đến sân bay, tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho Chu Kinh Trì.
“Chúng ta chia tay đi, Kinh Trì, anh thắng rồi.”
Sau khi xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện, tôi rút thẻ điện thoại ném ra ngoài cửa sổ.
Tôi đến một thị trấn nhỏ ở Vân Thành, nơi được gọi là “Áng mây chi nam”, là quê hương của mẹ tôi.
Trước khi gặp Chu Kinh Trì, tôi vẫn muốn có một cửa hàng hoa thuộc về mình.
Bởi vì “bệnh” của anh ta nên kế hoạch này bị trì hoãn rất lâu.
Tôi dùng tiền đổi khuy măng sét lập một tiệm hoa.
Trải qua một tháng cố gắng, việc làm ăn của tiệm hoa bắt đầu từ từ tốt lên.
Cuộc sống trở nên bận rộn và phong phú.
Nếu như không gặp Chu Kinh Trì thì càng tốt.
Ngày đó, sau khi quét dọn tiệm hoa xong, tôi đang chuẩn bị đóng cửa thì có một bóng đen từ trong bóng tối vọt ra, một con d.a.o găm lạnh như băng đặt ở cổ tôi.
“Cứu tôi, nếu không tôi g.i.ế.c cô!” Giọng nói người đàn ông yếu ớt hơi run rẩy, mang theo sự uy h.i.ế.p nồng đậm.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quần áo anh tả tơi, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
Nhìn không giống người tốt.
Tôi theo bản năng muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, như nhận ra ý đồ của tôi, người đàn ông đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Không được báo cảnh sát.”
Rắc một tiếng, cổ tay của tôi bị anh dùng sức bẻ gãy.
Tôi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ròng, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi dưới, không dám chọc giận ác phỉ trước mắt nữa.
“Ngoan ngoãn giúp tôi xử lý vết thương, đừng vọng tưởng chạy trốn!” Người đàn ông tức giận nói.
Cô cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói: “Được, nhưng anh đừng làm xằng bậy.”
Tôi nhịn cơn đau truyền đến từ cổ tay, cắn răng tìm được hòm thuốc.
Sau đó nhanh chóng xử lý vết thương giúp anh, có lúc không cẩn thận chạm vào vết thương của người đàn ông, cái d.a.o đè ở cổ tôi kia gần hơn một chút.
“Cô muốn tôi đau c.h.ế.t à?” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngữ khí thờ ơ.
“Được rồi, bây giờ có thể thả tôi ra không?”
Sắc mặt tôi bình tĩnh nhìn người đàn ông, bàn tay giấu dưới tay áo đã sớm run rẩy không ngừng.
“Đi lấy chậu nước cho tôi, lão tử muốn rửa mặt.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay sưng phù như móng heo, ý tứ không cần nói cũng biết.
Dường như người đàn ông cũng nhận ra, ánh mắt trầm xuống.
Ngay khi tôi cho rằng anh muốn g.i.ế.c người diệt khẩu thì lại nghe thấy răng rắc một tiếng.
Tay tôi cử động được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.