Chương 27
Sercet
26/09/2023
Đến cuối cùng Tử Lâm cũng không chịu kể cho Sử Hồng nghe tại sao đột nhiên mình lại khóc. Sử Hồng cũng không hỏi nữa. Hắn kể lại cho Tử Lâm nghe chuyện xảy ra sáng nay với thái độ vô cùng bức xúc.
“Tên khốn đó đúng là điên. Tự dưng nổi cơn khùng lên cấm ta cái này cái nọ. Ta rõ ràng không có làm gì.”
Tử Lâm lắng nghe vô cùng chăm chú, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Cậu dường như đã mường tượng ra mọi việc và đoán được nguyên nhân của nó. Cậu mỉm cười nói:
“Huynh đừng giận. Ca ca của đệ đúng là có bệnh khùng, lâu lâu lại nổi cơn lên như vậy đấy. Sau một thời gian là quên ngay ấy mà. Tạm thời huynh đừng gặp vị thuật sĩ Khúc Phong gì đó không huynh ấy lại nổi giận.”
“Hả? Ta gặp ai thì liên quan gì đến hắn mà giận dữ?”
“Huynh không biết đấy thôi. Đệ nghe nói thuật sĩ Khúc Phong đó rất đào hoa, nam nữ gì cũng đều chơi qua. Huynh có gương mặt dễ nhìn như vậy, sợ là cũng sẽ bị y đánh chủ ý lên.”
Khúc Phong đào hoa thì hắn đã thấy qua. Lần đầu gặp y chính là lúc y đang trái ôm phải áp ba bốn mỹ nhân. Hắn không biết là Khúc Phong còn có hứng thú với cả nam nhân. Chuyện này đối với hắn khá bất ngờ. Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không nghĩ Khúc Phong lại hứng thú với một người tiếng xấu vang xa như hắn. Mà cho dù có thì hắn càng phải lợi dụng. Hắn muốn mau chóng trở về.
...***...
Sử Hồng rời khỏi cung mà đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Hắn cảm thấy thái độ của Tinh Húc rất khó hiểu. Hắn thừa nhận hắn hiện tại không muốn gặp y, nhưng trong lòng vẫn không kìm được tò mò muốn biết y hiện tại như thế nào. Không phải hắn lo lắng gì. Hắn chỉ muốn biết y có hối hận vì những gì đã làm với hắn hay không. Nhưng xem ra y không những không hối hận còn nổi giận vô cớ. Cái tên đó đúng là có bệnh.
Bỗng có một người cưỡi ngựa từ đâu phóng tới chặn đầu xe ngựa của hắn. Sử Hồng xuống khỏi xe ngựa thì ngạc nhiên khi thấy đó chính là nữ nhân đã đi bên cạnh Tinh Húc khi đó. Kể cả đó và cả hiện tại cô nàng này đều nhìn hắn với vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Sao vậy? Chỉ mấy tháng không gặp mà quên mất ta rồi sao?”
Sử Hồng hiểu ra nguyên chủ có quen biết nữ nhân này, còn từng đắc tội với người ta. Không. Đúng hơn là nguyên chủ gần như đắc tội với tất cả nữ nhân trong vương quốc. Sử Hồng không khỏi thở dài một hơi, đánh mắt về phía Cảnh Điền. Cảnh Điền hiểu ý tiến đến nói nhỏ vào tai hắn:
“Chủ nhân, đây là thuật sĩ Lăng Tuyết của Đại Vũ quốc. Cô ta thích thái tử điện hạ nên rất không thích người. Mấy lần đến đây đều cảnh cáo chủ nhân không được gây rắc rối cho thái tử. Chủ nhân cũng báo thù cô ta không ít.”
Xem ra hiềm khích cũng không nhẹ. Sử Hồng hơi cúi đầu nói:
“Lăng tiểu thư xin thông cảm. Cách đây một tháng ta bị một tai nạn khiến ta quên rất nhiều chuyện nên ban nãy chưa kịp nhớ ra tiểu thư. Giờ ta đã biết. Xin hỏi tiểu thư chặn xe ngựa của ta là có ý gì?”
“Mất trí nhớ tạm thời à? Đúng là quả báo. Nếu ngươi đã mất trí nhớ rồi sao vẫn còn bám lấy Tinh Húc? Hay là ngươi giả vờ để có được sự thương hại của huynh ấy?”
“Ta không bám theo hắn. Tiểu thư không thấy lúc nãy gặp nhau trong cung, y đuổi ta thậm tệ như thế nào sao? Ta cũng không hề níu kéo y.”
Lăng Tuyết nhìn Sử Hồng một lúc, rồi đột nhiên nói:
“Chúng ta nói chuyện này ở đây không tiện. Đi theo ta!”
Lăng Tuyết nói xong xoay ngựa chạy về phía trước. Sử Hồng còn đang do dự không biết có nên đi hay không thì Cảnh Điền kéo áo hắn, nói:
“Chủ nhân, người này lần nào đến đây cũng gây hấn với người. Sợ rằng cô ta chẳng có mục đích tốt đẹp gì.”
Thấy không có người đuổi theo Lăng Tuyết cưỡi ngựa vòng lại, hất hàm hỏi:
“Sao? Không dám đi? Bình thường ngươi ngang bướng lắm kia mà, lúc nào cũng muốn ăn thua đủ với ta. Mất trí nhớ rồi thì sợ?”
Sử Hồng không phải là người dễ bị kích động vì mấy lời khiêu khích. Nhưng hắn cũng không muốn cô nàng này tiếp tục hiểu lầm mối quan hệ của hắn và Tinh Húc rồi sau này lại bị cô ta tìm tới gây phiền phức.
“Không sao. Cứ đi đi. Ta cũng phải giải thích rõ ràng với tiểu thư là ta không còn quan hệ gì với tên đó nữa.”
Vậy là Sử Hồng cùng Cảnh Điền cưỡi ngựa chạy theo Lăng Tuyết đến một tửu lâu nằm khá xa cổng thành. Bọn họ vào một căn phòng trên gác hai, và Lăng Tuyết chỉ muốn nói chuyện riêng với Sử Hồng, để Cảnh Điền và một thuộc hạ của mình ở bên ngoài. Cảnh Điền ban đầu không đồng ý nhưng bị Sử Hồng thuyết phục rằng hắn không phải là kẻ dễ bắt nạt như vậy nên mới chịu đứng ở bên ngoài.
“Tiểu thư, trước khi chúng ta bắt đầu câu chuyện, ta có điều muốn nói. Ta có thể khẳng định với tiểu thư, cách đây hai tháng, từ sau khi vì thái tử mà ta bị đẩy vào ngục ta đã rất căm ghét y rồi, không còn muốn dính dáng gì đến y nữa. Cho nên nếu tiểu thư muốn theo đuổi thái tử điện hạ thì cứ tự nhiên đi. Ta sẽ không can thiệp.”
Lăng Tuyết dường như không quan tâm đến mấy lời đó. Nàng nghĩ hắn cho nàng là kẻ ngốc hay sao? Không muốn dính dáng đến thái tử nhưng lại khiến thái tử thích y. Dối trá. Nàng ghét nhất cái thể loại đó.
“Ta theo đuổi huynh ấy hay không vốn chẳng cần đến sự cho phép của ngươi. Nhưng để ngươi không làm phiền đến huynh ấy thì giải quyết luôn bây giờ chẳng phải là tốt hơn sao?”
Sử Hồng kinh ngạc. Cô ta mới nói cái gì?
“Ta đã từng cảnh cáo ngươi rất nhiều lần là đừng có bám lấy Tinh Húc nữa nhưng ngươi vẫn chứng nào tật nấy. Nếu ta không mạnh tay một chút thì ngươi không thể nhớ được.”
Sử Hồng nhíu mày. Thái độ của người này có vẻ rất nguy hiểm.
“Ngươi cho dù là thuật sĩ nhưng dám giết người trên lãnh thổ của nước khác sẽ chuốc về vô số rắc rối. Mà người đầu tiên bị ngươi liên lụy chính là vị thái tử điện hạ mà ngươi theo đuổi kia kìa. Ngươi chắc là muốn như thế chứ?”
“Ta nghĩ ngươi có chút hiểu nhầm. Ta không có ý định giết ngươi. Ta chỉ muốn cho ngươi một bài học.” Lăng Tuyết đứng dậy, đi đến cạnh Sử Hồng. “Ngươi biết con người sợ nhất là cái gì không? Là bóng tối, là sự cô độc. Ngươi đã từng trải nghiệm cảm giác đó bao giờ chưa?”
“Tiểu thư có ý gì?”
“Là ý này.”
Vừa nói Lăng Tuyết vừa phất tay một cái. Lập tức giống như bóng đèn trong đêm bị mất điện. Ánh sáng đột ngột biến mất, thay vào đó là màn đêm tối tăm không chút ánh sáng dù Sử Hồng dám chắc bên ngoài lúc này trời vẫn đang là buổi chiều.
“Ta đã phủ lên căn phòng này một loại màn chắn đặc biệt. Ngươi không thể nghe được bất kì một âm thanh hay nhìn thấy chút ánh sáng nào từ bên ngoài. Cũng như vậy người bên ngoài không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ gì từ căn phòng này. Ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác của một người mù thật sự. Không. Còn tệ hơn cả người mù kia, vì ngươi sẽ không nghe thấy gì cả ngoài tiếng thở của chính mình.”
“Khoan đã!” Sử Hồng quơ tay về hướng phát ra tiếng nói nhưng chỉ chạm vào không khí. Hắn quơ tay lung tung cũng không chạm tay vào được cô ta. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, hắn kêu lớn: “Ta đã nói là ta không còn thích Đường Tinh Húc nữa. Từ ba ngày trước ta và hắn đã không còn liên quan. Ngươi muốn theo đuổi hắn thì cứ việc, tại sao phải đối xử với ta thế này?”
Lăng Tuyết ra bên ngoài và đóng cửa lại. Nàng nhìn xuống Cảnh Điền đang nằm ngủ dưới đất, nói với thị vệ của mình: “Mang hắn vứt chỗ nào xa xa vào. Nói với lão chủ chúng ta thuê căn phòng này ba ngày. Không cho phép bất cứ ai lên dọn dẹp.”
“Vâng.”
Thị vệ vâng lệnh rồi vác Cảnh Điền lên vai đi xuống lầu.
...***...
“Lăng Tuyết! Lăng Tuyết!”
Không có một tiếng đáp lại. Không một tiếng động nào vang lên ngoài tiếng ghế bị xê dịch do hắn đứng bật dậy. Tiếng tim đập thình thịch mỗi lúc một lớn. Lớn và dồn dập đến mức hắn cảm thấy trái tim đang dần dần to ra rồi chẳng mấy chốc sẽ phá vỡ lồng ngực hắn mà chui ra ngoài.
Hắn không thấy gì cả. Hắn quờ quạng để ra cửa. Cảnh Điền đang ở ngoài đó. Hắn vẫn nhớ hướng đi. Hắn chạm được cánh cửa lập tức dồn sức đập rầm rầm, vừa đập vừa kêu lớn:
“Cảnh Điền! Cảnh Điền! Mở cửa cho ta! Ngươi nghe thấy không? Cảnh Điền!”
Vẫn như cũ không có một tiếng đáp lại. Không gian im lặng đến đáng sợ. Sử Hồng bắt đầu hoảng loạn. Hắn dùng vai phá cửa, dùng chân đạp liên tục. Đến lúc cả hai vai và tay đều đau ê ẩm nhưng cửa vẫn không chút suy chuyển. Sử Hồng mò mẫm đi tìm cái ghế. Hắn vấp phải một vật gì đó ngã oạch xuống đất. Lúc ngã vai hắn va phải cạnh bàn khiến chiếc bàn đổ xuống. Chén đĩa vỡ tan tành. Mảnh vỡ bắn vào tay hắn đau đớn.
Sau đó không gian lại rơi vào yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở của hắn vang vọng trong bóng tối. Sử Hồng cắn môi. Hắn tức giận, hắn căm hận, hắn ức chế, hắn tủi thân. Rốt cuộc tại sao hắn phải hứng chịu những chuyện này chứ?
Hắn rõ ràng là một trai thẳng lại mang danh đoạn tụ, biến thái, bị người ta chửi rủa, xem thường. Hắn không muốn dây dưa với Đường Tinh Húc thì tên đó cứ đến làm phiền hắn. Thậm chí hắn muốn cắt đứt liên hệ với y thì nữ nhân theo đuổi y lại đến trả thù hắn. Từ lúc xuyên đến đây hắn có mấy ngày được sống yên ổn?
Sử Hồng bật khóc. Khóc oà lên như một đứa trẻ. Cả người hắn đau đớn nhưng hắn đau hơn cả là ở trong lòng. Nỗi đau vì ấm ức, vì tủi thân, và vì sợ còn kinh khủng hơn.
Đường Tinh Húc, là y hại hắn thê thảm. Hắn hận. Hắn hối tiếc. Lẽ ra hắn nên cắt đứt với y sớm hơn.
T/g: khởi đầu của giai đoạn ngược lên ngược xuống.
“Tên khốn đó đúng là điên. Tự dưng nổi cơn khùng lên cấm ta cái này cái nọ. Ta rõ ràng không có làm gì.”
Tử Lâm lắng nghe vô cùng chăm chú, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Cậu dường như đã mường tượng ra mọi việc và đoán được nguyên nhân của nó. Cậu mỉm cười nói:
“Huynh đừng giận. Ca ca của đệ đúng là có bệnh khùng, lâu lâu lại nổi cơn lên như vậy đấy. Sau một thời gian là quên ngay ấy mà. Tạm thời huynh đừng gặp vị thuật sĩ Khúc Phong gì đó không huynh ấy lại nổi giận.”
“Hả? Ta gặp ai thì liên quan gì đến hắn mà giận dữ?”
“Huynh không biết đấy thôi. Đệ nghe nói thuật sĩ Khúc Phong đó rất đào hoa, nam nữ gì cũng đều chơi qua. Huynh có gương mặt dễ nhìn như vậy, sợ là cũng sẽ bị y đánh chủ ý lên.”
Khúc Phong đào hoa thì hắn đã thấy qua. Lần đầu gặp y chính là lúc y đang trái ôm phải áp ba bốn mỹ nhân. Hắn không biết là Khúc Phong còn có hứng thú với cả nam nhân. Chuyện này đối với hắn khá bất ngờ. Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không nghĩ Khúc Phong lại hứng thú với một người tiếng xấu vang xa như hắn. Mà cho dù có thì hắn càng phải lợi dụng. Hắn muốn mau chóng trở về.
...***...
Sử Hồng rời khỏi cung mà đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Hắn cảm thấy thái độ của Tinh Húc rất khó hiểu. Hắn thừa nhận hắn hiện tại không muốn gặp y, nhưng trong lòng vẫn không kìm được tò mò muốn biết y hiện tại như thế nào. Không phải hắn lo lắng gì. Hắn chỉ muốn biết y có hối hận vì những gì đã làm với hắn hay không. Nhưng xem ra y không những không hối hận còn nổi giận vô cớ. Cái tên đó đúng là có bệnh.
Bỗng có một người cưỡi ngựa từ đâu phóng tới chặn đầu xe ngựa của hắn. Sử Hồng xuống khỏi xe ngựa thì ngạc nhiên khi thấy đó chính là nữ nhân đã đi bên cạnh Tinh Húc khi đó. Kể cả đó và cả hiện tại cô nàng này đều nhìn hắn với vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Sao vậy? Chỉ mấy tháng không gặp mà quên mất ta rồi sao?”
Sử Hồng hiểu ra nguyên chủ có quen biết nữ nhân này, còn từng đắc tội với người ta. Không. Đúng hơn là nguyên chủ gần như đắc tội với tất cả nữ nhân trong vương quốc. Sử Hồng không khỏi thở dài một hơi, đánh mắt về phía Cảnh Điền. Cảnh Điền hiểu ý tiến đến nói nhỏ vào tai hắn:
“Chủ nhân, đây là thuật sĩ Lăng Tuyết của Đại Vũ quốc. Cô ta thích thái tử điện hạ nên rất không thích người. Mấy lần đến đây đều cảnh cáo chủ nhân không được gây rắc rối cho thái tử. Chủ nhân cũng báo thù cô ta không ít.”
Xem ra hiềm khích cũng không nhẹ. Sử Hồng hơi cúi đầu nói:
“Lăng tiểu thư xin thông cảm. Cách đây một tháng ta bị một tai nạn khiến ta quên rất nhiều chuyện nên ban nãy chưa kịp nhớ ra tiểu thư. Giờ ta đã biết. Xin hỏi tiểu thư chặn xe ngựa của ta là có ý gì?”
“Mất trí nhớ tạm thời à? Đúng là quả báo. Nếu ngươi đã mất trí nhớ rồi sao vẫn còn bám lấy Tinh Húc? Hay là ngươi giả vờ để có được sự thương hại của huynh ấy?”
“Ta không bám theo hắn. Tiểu thư không thấy lúc nãy gặp nhau trong cung, y đuổi ta thậm tệ như thế nào sao? Ta cũng không hề níu kéo y.”
Lăng Tuyết nhìn Sử Hồng một lúc, rồi đột nhiên nói:
“Chúng ta nói chuyện này ở đây không tiện. Đi theo ta!”
Lăng Tuyết nói xong xoay ngựa chạy về phía trước. Sử Hồng còn đang do dự không biết có nên đi hay không thì Cảnh Điền kéo áo hắn, nói:
“Chủ nhân, người này lần nào đến đây cũng gây hấn với người. Sợ rằng cô ta chẳng có mục đích tốt đẹp gì.”
Thấy không có người đuổi theo Lăng Tuyết cưỡi ngựa vòng lại, hất hàm hỏi:
“Sao? Không dám đi? Bình thường ngươi ngang bướng lắm kia mà, lúc nào cũng muốn ăn thua đủ với ta. Mất trí nhớ rồi thì sợ?”
Sử Hồng không phải là người dễ bị kích động vì mấy lời khiêu khích. Nhưng hắn cũng không muốn cô nàng này tiếp tục hiểu lầm mối quan hệ của hắn và Tinh Húc rồi sau này lại bị cô ta tìm tới gây phiền phức.
“Không sao. Cứ đi đi. Ta cũng phải giải thích rõ ràng với tiểu thư là ta không còn quan hệ gì với tên đó nữa.”
Vậy là Sử Hồng cùng Cảnh Điền cưỡi ngựa chạy theo Lăng Tuyết đến một tửu lâu nằm khá xa cổng thành. Bọn họ vào một căn phòng trên gác hai, và Lăng Tuyết chỉ muốn nói chuyện riêng với Sử Hồng, để Cảnh Điền và một thuộc hạ của mình ở bên ngoài. Cảnh Điền ban đầu không đồng ý nhưng bị Sử Hồng thuyết phục rằng hắn không phải là kẻ dễ bắt nạt như vậy nên mới chịu đứng ở bên ngoài.
“Tiểu thư, trước khi chúng ta bắt đầu câu chuyện, ta có điều muốn nói. Ta có thể khẳng định với tiểu thư, cách đây hai tháng, từ sau khi vì thái tử mà ta bị đẩy vào ngục ta đã rất căm ghét y rồi, không còn muốn dính dáng gì đến y nữa. Cho nên nếu tiểu thư muốn theo đuổi thái tử điện hạ thì cứ tự nhiên đi. Ta sẽ không can thiệp.”
Lăng Tuyết dường như không quan tâm đến mấy lời đó. Nàng nghĩ hắn cho nàng là kẻ ngốc hay sao? Không muốn dính dáng đến thái tử nhưng lại khiến thái tử thích y. Dối trá. Nàng ghét nhất cái thể loại đó.
“Ta theo đuổi huynh ấy hay không vốn chẳng cần đến sự cho phép của ngươi. Nhưng để ngươi không làm phiền đến huynh ấy thì giải quyết luôn bây giờ chẳng phải là tốt hơn sao?”
Sử Hồng kinh ngạc. Cô ta mới nói cái gì?
“Ta đã từng cảnh cáo ngươi rất nhiều lần là đừng có bám lấy Tinh Húc nữa nhưng ngươi vẫn chứng nào tật nấy. Nếu ta không mạnh tay một chút thì ngươi không thể nhớ được.”
Sử Hồng nhíu mày. Thái độ của người này có vẻ rất nguy hiểm.
“Ngươi cho dù là thuật sĩ nhưng dám giết người trên lãnh thổ của nước khác sẽ chuốc về vô số rắc rối. Mà người đầu tiên bị ngươi liên lụy chính là vị thái tử điện hạ mà ngươi theo đuổi kia kìa. Ngươi chắc là muốn như thế chứ?”
“Ta nghĩ ngươi có chút hiểu nhầm. Ta không có ý định giết ngươi. Ta chỉ muốn cho ngươi một bài học.” Lăng Tuyết đứng dậy, đi đến cạnh Sử Hồng. “Ngươi biết con người sợ nhất là cái gì không? Là bóng tối, là sự cô độc. Ngươi đã từng trải nghiệm cảm giác đó bao giờ chưa?”
“Tiểu thư có ý gì?”
“Là ý này.”
Vừa nói Lăng Tuyết vừa phất tay một cái. Lập tức giống như bóng đèn trong đêm bị mất điện. Ánh sáng đột ngột biến mất, thay vào đó là màn đêm tối tăm không chút ánh sáng dù Sử Hồng dám chắc bên ngoài lúc này trời vẫn đang là buổi chiều.
“Ta đã phủ lên căn phòng này một loại màn chắn đặc biệt. Ngươi không thể nghe được bất kì một âm thanh hay nhìn thấy chút ánh sáng nào từ bên ngoài. Cũng như vậy người bên ngoài không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ gì từ căn phòng này. Ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác của một người mù thật sự. Không. Còn tệ hơn cả người mù kia, vì ngươi sẽ không nghe thấy gì cả ngoài tiếng thở của chính mình.”
“Khoan đã!” Sử Hồng quơ tay về hướng phát ra tiếng nói nhưng chỉ chạm vào không khí. Hắn quơ tay lung tung cũng không chạm tay vào được cô ta. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, hắn kêu lớn: “Ta đã nói là ta không còn thích Đường Tinh Húc nữa. Từ ba ngày trước ta và hắn đã không còn liên quan. Ngươi muốn theo đuổi hắn thì cứ việc, tại sao phải đối xử với ta thế này?”
Lăng Tuyết ra bên ngoài và đóng cửa lại. Nàng nhìn xuống Cảnh Điền đang nằm ngủ dưới đất, nói với thị vệ của mình: “Mang hắn vứt chỗ nào xa xa vào. Nói với lão chủ chúng ta thuê căn phòng này ba ngày. Không cho phép bất cứ ai lên dọn dẹp.”
“Vâng.”
Thị vệ vâng lệnh rồi vác Cảnh Điền lên vai đi xuống lầu.
...***...
“Lăng Tuyết! Lăng Tuyết!”
Không có một tiếng đáp lại. Không một tiếng động nào vang lên ngoài tiếng ghế bị xê dịch do hắn đứng bật dậy. Tiếng tim đập thình thịch mỗi lúc một lớn. Lớn và dồn dập đến mức hắn cảm thấy trái tim đang dần dần to ra rồi chẳng mấy chốc sẽ phá vỡ lồng ngực hắn mà chui ra ngoài.
Hắn không thấy gì cả. Hắn quờ quạng để ra cửa. Cảnh Điền đang ở ngoài đó. Hắn vẫn nhớ hướng đi. Hắn chạm được cánh cửa lập tức dồn sức đập rầm rầm, vừa đập vừa kêu lớn:
“Cảnh Điền! Cảnh Điền! Mở cửa cho ta! Ngươi nghe thấy không? Cảnh Điền!”
Vẫn như cũ không có một tiếng đáp lại. Không gian im lặng đến đáng sợ. Sử Hồng bắt đầu hoảng loạn. Hắn dùng vai phá cửa, dùng chân đạp liên tục. Đến lúc cả hai vai và tay đều đau ê ẩm nhưng cửa vẫn không chút suy chuyển. Sử Hồng mò mẫm đi tìm cái ghế. Hắn vấp phải một vật gì đó ngã oạch xuống đất. Lúc ngã vai hắn va phải cạnh bàn khiến chiếc bàn đổ xuống. Chén đĩa vỡ tan tành. Mảnh vỡ bắn vào tay hắn đau đớn.
Sau đó không gian lại rơi vào yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở của hắn vang vọng trong bóng tối. Sử Hồng cắn môi. Hắn tức giận, hắn căm hận, hắn ức chế, hắn tủi thân. Rốt cuộc tại sao hắn phải hứng chịu những chuyện này chứ?
Hắn rõ ràng là một trai thẳng lại mang danh đoạn tụ, biến thái, bị người ta chửi rủa, xem thường. Hắn không muốn dây dưa với Đường Tinh Húc thì tên đó cứ đến làm phiền hắn. Thậm chí hắn muốn cắt đứt liên hệ với y thì nữ nhân theo đuổi y lại đến trả thù hắn. Từ lúc xuyên đến đây hắn có mấy ngày được sống yên ổn?
Sử Hồng bật khóc. Khóc oà lên như một đứa trẻ. Cả người hắn đau đớn nhưng hắn đau hơn cả là ở trong lòng. Nỗi đau vì ấm ức, vì tủi thân, và vì sợ còn kinh khủng hơn.
Đường Tinh Húc, là y hại hắn thê thảm. Hắn hận. Hắn hối tiếc. Lẽ ra hắn nên cắt đứt với y sớm hơn.
T/g: khởi đầu của giai đoạn ngược lên ngược xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.