Chương 70
Sercet
26/09/2023
Tin nhắn đến không bao lâu thì số điện thoại đó gọi điện tới. Sử Hồng bình tĩnh bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Ninh Viễn:
"Thế nào? Hình ảnh nét chứ?"
Sử Hồng sẽ không hỏi tại sao tên kia lại biết được số điện thoại của cậu mà gọi tới. Dù sao với thế lực của hắn điều tra ra chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Cậu dùng thái độ rất bình thản nói chuyện với hắn:
"Cậu muốn gì?"
"Vẫn như những gì tôi đã nói với anh trước đó. Anh đi theo tôi, anh sẽ có tất cả. Ngược lại anh sẽ phải hối hận."
Sử Hồng nhìn trời. Lời lẽ hùng hồn cứ như mấy vị vua trong phim phong kiến hồi xưa ấy, nhưng vua chắc sẽ không có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.
"Tôi thực không hiểu, vì cái gì mà ánh mắt của cậu cứ nhất định phải đặt trên người tôi nhỉ? Với năng lực của cậu hoàn toàn có thể bao nuôi một tiểu thịt tươi vừa dễ thương lại vừa nghe lời, hay hơn nhiều với một trai thẳng cứng đầu như tôi chứ nhỉ?"
"Tui thích người lớn tuổi hơn mình. Với lại trai thẳng mới có tính thử thách. Một người quá dễ thu phục thì không thú vị."
Sử Hồng ôm đầu. Cái thằng nhóc chết tiệt này. Cái lý do vớ vẩn này sao nghe giống như kiểu nói của tổng tài bá đạo nói với mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
"Vậy được. Tôi đáp ứng cậu, lần này tiếp tục từ chối." Sau đó thẳng tay cúp máy.
Ninh Viễn tức giận quăng luôn chiếc điện thoại xuống cái giường bên cạnh. Tuy nói là thích người không dễ chinh phục nhưng bị xem thường như thế vẫn khiến hắn vô cùng tức giận.
"Được, Sử Hồng. Anh thách tôi. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận."
Sử Hồng quyết định mình phải ra tay trước dành thế chủ động. Chuẩn bị sắp đến giờ dạy, cậu làm một bộ mặt thiểu não trước mặt giáo viên chủ nhiệm khiến cô ấy nhìn mà hoảng hồn.
"A Hồng, làm sao thế? Sao sắc mặt cậu lại xấu như vậy?"
"Cô… Em sợ… không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa…"
Tuy Sử Hồng không khóc nhưng gương mặt cứ như đang cố gắng chịu đựng để không bật khóc vậy. Nhìn thế này càng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thương tâm hơn. Cô giáo Đông nắm lấy vai Sử Hồng cố gắng an ủi:
"Bình tĩnh. Có chuyện gì cứ nói với tôi để tôi xem biết đâu tôi lại giúp được."
"Cô không giúp được đâu. Người này… chỗ dựa cao lắm. Nghe nói… là cháu của cổ đông lớn nhất trường."
Cô Đông giật mình vội hỏi:
"Cháu của Ninh tổng ư? Ý em là Ninh Viễn?"
"Cô cũng biết người đó?"
"Thằng nhóc đó thì ai chẳng biết. Nó là con cưng của Ninh thị nhưng ăn chơi đàn đúm lắm. Tiếng xấu của nó cũng nhiều nhưng bị Ninh thị cho người ém lại hết. Dù vậy vẫn rất nhiều người biết mấy chuyện xấu của nó. Nó làm gì cậu sao?"
Sử Hồng chỉ cúi mặt, dường như không dám nói. Cô Đông liền kéo Sử Hồng đến trước mặt Hiệu trưởng rồi nói:
"Thầy Hiệu trưởng, thầy nhất định phải lấy lại công bằng cho A Hồng. Không thể để giáo viên trường chúng ta bị bắt nạt như thế được."
Thầy Hiệu trưởng còn đang ngồi nghiên cứu công văn đột nhiên thấy nhân viên lao đến nói một vấn đề không rõ đầu đuôi thì không khỏi kinh ngạc. Thầy lại nhìn qua thấy Sử Hồng ủy khuất như sắp khóc đến nơi. Nghi ngờ có chuyện nghiêm trọng xảy ra, vẻ mặt thầy ngay lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, hỏi:
"Sử Hồng, có chuyện gì xảy ra với cậu? Cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho."
Dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, Sử Hồng kìm nén đã lâu bịt miệng nấc lên một tiếng. Tay cậu đưa nhanh chùi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Cậu khó khăn nói:
"Em… em cũng không hiểu tại sao lại bị Ninh Viễn nhắm vào. Tối hôm qua… lúc em đang đi tụ họp cùng các bạn học sinh thì… thì Ninh Viễn đột nhiên dẫn theo đồng bọn bao vây em lại trong nhà vệ sinh, bắt em phải đi theo cậu ta. Cậu ta kéo em vào một quán bar rồi… bắt em ngồi cùng cậu ta nói chuyện. Cậu ta bảo... bảo em… em phải làm những chuyện xấu xa để phá hoại… danh tiếng của trường. Những chuyện đó rất... rất biến thái. Em quyết không đồng ý. Cậu ta lúc đấy mới nói… nói em hiện tại đang ở trong một gay bar, thậm chí còn chụp hình em lại uy hiếp em. Nếu em không làm theo ý của cậu ta, cậu ta sẽ… sẽ tung những bức ảnh đó lên mạng. Em… em…"
Sử Hồng im lặng không nói được nữa. Hiệu trưởng và cả cô Đông nghe thấy vậy đều vô cùng giận dữ. Vậy mà Ninh Viễn lại dám làm ra chuyện bại hoại như vậy.
"Thầy, vì để giữ gìn danh tiếng cho nhà trường em… em chỉ có thể rời khỏi đây. Em không muốn liên lụy mọi người…"
"Cậu không phải đi đâu cả. Cậu không việc gì phải làm như thế. Thầy Hiệu trưởng, thầy nhất định không thể bỏ qua chuyện này."
"Yên tâm. Tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ gọi điện nói chuyện với Ninh tổng. Phải để ông ta dạy lại thằng cháu mất nết của ông ta."
Vậy là thầy Hiệu trưởng ngay tại chỗ gọi điện cho Giám đốc Ninh kể tội Sử Hồng với một thái độ giận dữ vô cùng. Bên kia vang lên tiếng nói ôn hoà, dường như đang cố xoa dịu tinh thần. Hai bên nói chuyện một hồi thì kết thúc. Thầy Hiệu trưởng đối với Sử Hồng phất tay nói:
"Yên tâm về lớp đi. Không việc gì đâu."
Sử Hồng ngạc nhiên, lo lắng hỏi lại:
"Thực sự là không sao ạ?"
"Không sao. Tuy Ninh Văn là cổ đông lớn nhất của trường chúng ta nhưng là một người biết nói đạo lý. Ông ta đầu tư vào ngôi trường này vốn là để lấy thanh danh. Bây giờ cháu ông ta làm ra chuyện như vậy sao ông ta có thể để yên được. Ông ta cũng phải giữ gìn mặt mũi của mình chứ. Nên chắc chắn ông ta sẽ phải chỉnh lại thằng cháu mất nết kia thôi."
"Vậy ạ? Cảm ơn thầy."
"Không sao. Sau này nếu Ninh Viễn còn tìm cậu gây chuyện thì cứ nói với tôi. Tôi xử lý cho."
"Vâng. Em xin phép về lớp."
Sử Hồng cúi đầu chào rồi cùng cô Đông quay về lớp. Cô Đông hiện tại vẫn còn hậm hực chuyện Ninh Viễn lộng hành quá đáng không hề phát hiện ra phía sau mình, Sử Hồng đang lén nở một nụ cười nhẹ đầy đắc ý.
...***...
Ninh Viễn quyết định lần này phải ra tay thật nặng để Sử Hồng biết sợ, không dám làm trái ý mình. Vừa lúc chú ruột gọi đến gặp, cậu mang theo mấy tấm ảnh vừa mới rửa xong bỏ vào túi. Trong đầu tưởng tượng đến cảnh Sử Hồng sẽ sợ hãi như thế nào mà đến cầu xin mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Ninh Viễn vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy chú mình đang ngồi xem một xấp ảnh với sắc mặt tối sầm. Có dự cảm không hay, Ninh Viễn vội vàng chạy đến xem thử và tá hoả. Đó là một xấp ảnh cậu đang ôm vai bá cổ một cậu trai trẻ vào một khách sạn. Hành động vô cùng thân mật.
"Cái này… cái này là kẻ nào gửi đến cho chú vậy?"
Ninh Văn hiện giờ mặt đã đen như đáy nồi. Ông ta đứng dậy cầm xấp ảnh trên tay ném thẳng vào mặt Ninh Viễn, quát lên:
"Cháu còn dám có mặt mũi hỏi chú câu đó hả? Chú đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi. Cháu phải biết mình là ai, đang đứng ở đâu. Cháu xem anh cháu đi! Nó bây giờ đã biết thay cha cháu gánh vác công việc công ty rồi. Còn cháu thì sao? Suốt ngày chơi bời lêu lổng, còn làm cái gì thế này? Tính hướng của cháu thay đổi rồi à?"
"Chú, chú nghe cháu nói, cháu không…"
"Chú không muốn nghe gì nữa hết. Cháu có biết sáng nay chú nhận được điện thoại của ai không? Hiệu trưởng trường Lâm Hoa gọi điện tố cáo cháu quấy rối giáo viên của họ, uy hiếp người đó làm việc xấu. Cháu… cháu làm chú quá mất mặt."
Ninh Viễn cuối cùng đã hiểu mình vừa bị Sử Hồng chơi một vố. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn từ tối hôm qua tới giờ Sử Hồng đã kịp điều tra và chuẩn bị sẵn một cái bẫy cho hắn chờ hắn nhảy vào. Hắn đã quá xem thường vào khả năng của người này. Hai bàn tay dưới ông tay áo lặng lẽ siết chặt.
Đừng nghĩ hắn sẽ bỏ qua. Hắn sẽ cho Sử Hồng biết thế nào sợ hãi.
"Từ nay tu tâm dưỡng tính đi. Còn nữa tránh xa cái tên giáo viên gì đó ở trường Lâm Hoa ra. Nếu để chuyện này tới tai bố cháu thì chú cũng không cứu nổi cháu nữa đâu."
Ninh Viễn ngoan ngoãn cúi đầu vờ như hối lỗi: "Cháu nhớ rồi ạ. Cháu xin lỗi."
"Đừng tưởng xin lỗi như vậy coi như xong. Chú nhận lời xin lỗi của cháu quá nhiều rồi. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mỗi ngày cháu đi học sẽ do người của chú đưa đón. Cháu không được đi bất cứ đâu sau giờ học."
Ninh Viễn ngay lập tức phản đối:
"Không được. Chú không thể làm như vậy với cháu. Cháu cần phải giao lưu chứ. Nếu sống gò bò như cái kiểu bị giam lỏng như thế cháu sẽ chết mất."
"Im đi. Bố cháu đã giao lại cháu cho chú. Chú phải dạy dỗ cháu đàng hoàng nếu không sau này chú biết ăn nói sao với bố cháu?"
"Nhưng… nhưng cũng không thể ngăn cách cháu với thế giới bên ngoài như thế được. Vậy có khác gì giam lỏng đâu."
"Đúng là chú đang có ý định giam lỏng cháu đấy. Với một đứa ngang bướng như cháu thì phải giam một thời gian cho nhớ."
"Cháu nhớ rồi mà. Từ giờ cháu không dám nữa." Ninh Viễn vội vàng chạy đến cạnh chú mình cố sức nài nỉ.
"Nếu cháu đúng là biết lỗi rồi thì thời gian này ngoan ngoãn đi học xong về nhà cho chú. Tiện thể cắt đứt với mấy đứa bạn xấu xa của cháu đi. Chơi với chúng cháu chỉ toàn học thói xấu."
"Kìa chú…"
"Chịu khó một tháng đi. Sau một tháng nếu chú thấy cháu có tiến bộ chú sẽ để cháu tự do."
"Không aaaa. Bị giam một tháng thì thà chú giết cháu đi luôn còn hơn."
"Ồn ào quá. Để chú cho người chở cháu đến trường."
"Cháu không muốn! Cháu không đi!" Ninh Viễn giãy nãy khi bảo vệ vào lôi hắn ra.
"Nếu cháu muốn chú mang xấp ảnh này đưa cho bố cháu thì cháu cứ tiếp tục la đi."
Ninh Viễn sợ hãi im bặt.
* A Húc: Dám đụng đến lão bà của ta thì cứ lãnh hậu quả đi. Xấp ảnh kia chỉ là khởi đầu thui.
"Thế nào? Hình ảnh nét chứ?"
Sử Hồng sẽ không hỏi tại sao tên kia lại biết được số điện thoại của cậu mà gọi tới. Dù sao với thế lực của hắn điều tra ra chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Cậu dùng thái độ rất bình thản nói chuyện với hắn:
"Cậu muốn gì?"
"Vẫn như những gì tôi đã nói với anh trước đó. Anh đi theo tôi, anh sẽ có tất cả. Ngược lại anh sẽ phải hối hận."
Sử Hồng nhìn trời. Lời lẽ hùng hồn cứ như mấy vị vua trong phim phong kiến hồi xưa ấy, nhưng vua chắc sẽ không có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.
"Tôi thực không hiểu, vì cái gì mà ánh mắt của cậu cứ nhất định phải đặt trên người tôi nhỉ? Với năng lực của cậu hoàn toàn có thể bao nuôi một tiểu thịt tươi vừa dễ thương lại vừa nghe lời, hay hơn nhiều với một trai thẳng cứng đầu như tôi chứ nhỉ?"
"Tui thích người lớn tuổi hơn mình. Với lại trai thẳng mới có tính thử thách. Một người quá dễ thu phục thì không thú vị."
Sử Hồng ôm đầu. Cái thằng nhóc chết tiệt này. Cái lý do vớ vẩn này sao nghe giống như kiểu nói của tổng tài bá đạo nói với mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
"Vậy được. Tôi đáp ứng cậu, lần này tiếp tục từ chối." Sau đó thẳng tay cúp máy.
Ninh Viễn tức giận quăng luôn chiếc điện thoại xuống cái giường bên cạnh. Tuy nói là thích người không dễ chinh phục nhưng bị xem thường như thế vẫn khiến hắn vô cùng tức giận.
"Được, Sử Hồng. Anh thách tôi. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận."
Sử Hồng quyết định mình phải ra tay trước dành thế chủ động. Chuẩn bị sắp đến giờ dạy, cậu làm một bộ mặt thiểu não trước mặt giáo viên chủ nhiệm khiến cô ấy nhìn mà hoảng hồn.
"A Hồng, làm sao thế? Sao sắc mặt cậu lại xấu như vậy?"
"Cô… Em sợ… không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa…"
Tuy Sử Hồng không khóc nhưng gương mặt cứ như đang cố gắng chịu đựng để không bật khóc vậy. Nhìn thế này càng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thương tâm hơn. Cô giáo Đông nắm lấy vai Sử Hồng cố gắng an ủi:
"Bình tĩnh. Có chuyện gì cứ nói với tôi để tôi xem biết đâu tôi lại giúp được."
"Cô không giúp được đâu. Người này… chỗ dựa cao lắm. Nghe nói… là cháu của cổ đông lớn nhất trường."
Cô Đông giật mình vội hỏi:
"Cháu của Ninh tổng ư? Ý em là Ninh Viễn?"
"Cô cũng biết người đó?"
"Thằng nhóc đó thì ai chẳng biết. Nó là con cưng của Ninh thị nhưng ăn chơi đàn đúm lắm. Tiếng xấu của nó cũng nhiều nhưng bị Ninh thị cho người ém lại hết. Dù vậy vẫn rất nhiều người biết mấy chuyện xấu của nó. Nó làm gì cậu sao?"
Sử Hồng chỉ cúi mặt, dường như không dám nói. Cô Đông liền kéo Sử Hồng đến trước mặt Hiệu trưởng rồi nói:
"Thầy Hiệu trưởng, thầy nhất định phải lấy lại công bằng cho A Hồng. Không thể để giáo viên trường chúng ta bị bắt nạt như thế được."
Thầy Hiệu trưởng còn đang ngồi nghiên cứu công văn đột nhiên thấy nhân viên lao đến nói một vấn đề không rõ đầu đuôi thì không khỏi kinh ngạc. Thầy lại nhìn qua thấy Sử Hồng ủy khuất như sắp khóc đến nơi. Nghi ngờ có chuyện nghiêm trọng xảy ra, vẻ mặt thầy ngay lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, hỏi:
"Sử Hồng, có chuyện gì xảy ra với cậu? Cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho."
Dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, Sử Hồng kìm nén đã lâu bịt miệng nấc lên một tiếng. Tay cậu đưa nhanh chùi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Cậu khó khăn nói:
"Em… em cũng không hiểu tại sao lại bị Ninh Viễn nhắm vào. Tối hôm qua… lúc em đang đi tụ họp cùng các bạn học sinh thì… thì Ninh Viễn đột nhiên dẫn theo đồng bọn bao vây em lại trong nhà vệ sinh, bắt em phải đi theo cậu ta. Cậu ta kéo em vào một quán bar rồi… bắt em ngồi cùng cậu ta nói chuyện. Cậu ta bảo... bảo em… em phải làm những chuyện xấu xa để phá hoại… danh tiếng của trường. Những chuyện đó rất... rất biến thái. Em quyết không đồng ý. Cậu ta lúc đấy mới nói… nói em hiện tại đang ở trong một gay bar, thậm chí còn chụp hình em lại uy hiếp em. Nếu em không làm theo ý của cậu ta, cậu ta sẽ… sẽ tung những bức ảnh đó lên mạng. Em… em…"
Sử Hồng im lặng không nói được nữa. Hiệu trưởng và cả cô Đông nghe thấy vậy đều vô cùng giận dữ. Vậy mà Ninh Viễn lại dám làm ra chuyện bại hoại như vậy.
"Thầy, vì để giữ gìn danh tiếng cho nhà trường em… em chỉ có thể rời khỏi đây. Em không muốn liên lụy mọi người…"
"Cậu không phải đi đâu cả. Cậu không việc gì phải làm như thế. Thầy Hiệu trưởng, thầy nhất định không thể bỏ qua chuyện này."
"Yên tâm. Tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ gọi điện nói chuyện với Ninh tổng. Phải để ông ta dạy lại thằng cháu mất nết của ông ta."
Vậy là thầy Hiệu trưởng ngay tại chỗ gọi điện cho Giám đốc Ninh kể tội Sử Hồng với một thái độ giận dữ vô cùng. Bên kia vang lên tiếng nói ôn hoà, dường như đang cố xoa dịu tinh thần. Hai bên nói chuyện một hồi thì kết thúc. Thầy Hiệu trưởng đối với Sử Hồng phất tay nói:
"Yên tâm về lớp đi. Không việc gì đâu."
Sử Hồng ngạc nhiên, lo lắng hỏi lại:
"Thực sự là không sao ạ?"
"Không sao. Tuy Ninh Văn là cổ đông lớn nhất của trường chúng ta nhưng là một người biết nói đạo lý. Ông ta đầu tư vào ngôi trường này vốn là để lấy thanh danh. Bây giờ cháu ông ta làm ra chuyện như vậy sao ông ta có thể để yên được. Ông ta cũng phải giữ gìn mặt mũi của mình chứ. Nên chắc chắn ông ta sẽ phải chỉnh lại thằng cháu mất nết kia thôi."
"Vậy ạ? Cảm ơn thầy."
"Không sao. Sau này nếu Ninh Viễn còn tìm cậu gây chuyện thì cứ nói với tôi. Tôi xử lý cho."
"Vâng. Em xin phép về lớp."
Sử Hồng cúi đầu chào rồi cùng cô Đông quay về lớp. Cô Đông hiện tại vẫn còn hậm hực chuyện Ninh Viễn lộng hành quá đáng không hề phát hiện ra phía sau mình, Sử Hồng đang lén nở một nụ cười nhẹ đầy đắc ý.
...***...
Ninh Viễn quyết định lần này phải ra tay thật nặng để Sử Hồng biết sợ, không dám làm trái ý mình. Vừa lúc chú ruột gọi đến gặp, cậu mang theo mấy tấm ảnh vừa mới rửa xong bỏ vào túi. Trong đầu tưởng tượng đến cảnh Sử Hồng sẽ sợ hãi như thế nào mà đến cầu xin mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Ninh Viễn vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy chú mình đang ngồi xem một xấp ảnh với sắc mặt tối sầm. Có dự cảm không hay, Ninh Viễn vội vàng chạy đến xem thử và tá hoả. Đó là một xấp ảnh cậu đang ôm vai bá cổ một cậu trai trẻ vào một khách sạn. Hành động vô cùng thân mật.
"Cái này… cái này là kẻ nào gửi đến cho chú vậy?"
Ninh Văn hiện giờ mặt đã đen như đáy nồi. Ông ta đứng dậy cầm xấp ảnh trên tay ném thẳng vào mặt Ninh Viễn, quát lên:
"Cháu còn dám có mặt mũi hỏi chú câu đó hả? Chú đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi. Cháu phải biết mình là ai, đang đứng ở đâu. Cháu xem anh cháu đi! Nó bây giờ đã biết thay cha cháu gánh vác công việc công ty rồi. Còn cháu thì sao? Suốt ngày chơi bời lêu lổng, còn làm cái gì thế này? Tính hướng của cháu thay đổi rồi à?"
"Chú, chú nghe cháu nói, cháu không…"
"Chú không muốn nghe gì nữa hết. Cháu có biết sáng nay chú nhận được điện thoại của ai không? Hiệu trưởng trường Lâm Hoa gọi điện tố cáo cháu quấy rối giáo viên của họ, uy hiếp người đó làm việc xấu. Cháu… cháu làm chú quá mất mặt."
Ninh Viễn cuối cùng đã hiểu mình vừa bị Sử Hồng chơi một vố. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn từ tối hôm qua tới giờ Sử Hồng đã kịp điều tra và chuẩn bị sẵn một cái bẫy cho hắn chờ hắn nhảy vào. Hắn đã quá xem thường vào khả năng của người này. Hai bàn tay dưới ông tay áo lặng lẽ siết chặt.
Đừng nghĩ hắn sẽ bỏ qua. Hắn sẽ cho Sử Hồng biết thế nào sợ hãi.
"Từ nay tu tâm dưỡng tính đi. Còn nữa tránh xa cái tên giáo viên gì đó ở trường Lâm Hoa ra. Nếu để chuyện này tới tai bố cháu thì chú cũng không cứu nổi cháu nữa đâu."
Ninh Viễn ngoan ngoãn cúi đầu vờ như hối lỗi: "Cháu nhớ rồi ạ. Cháu xin lỗi."
"Đừng tưởng xin lỗi như vậy coi như xong. Chú nhận lời xin lỗi của cháu quá nhiều rồi. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mỗi ngày cháu đi học sẽ do người của chú đưa đón. Cháu không được đi bất cứ đâu sau giờ học."
Ninh Viễn ngay lập tức phản đối:
"Không được. Chú không thể làm như vậy với cháu. Cháu cần phải giao lưu chứ. Nếu sống gò bò như cái kiểu bị giam lỏng như thế cháu sẽ chết mất."
"Im đi. Bố cháu đã giao lại cháu cho chú. Chú phải dạy dỗ cháu đàng hoàng nếu không sau này chú biết ăn nói sao với bố cháu?"
"Nhưng… nhưng cũng không thể ngăn cách cháu với thế giới bên ngoài như thế được. Vậy có khác gì giam lỏng đâu."
"Đúng là chú đang có ý định giam lỏng cháu đấy. Với một đứa ngang bướng như cháu thì phải giam một thời gian cho nhớ."
"Cháu nhớ rồi mà. Từ giờ cháu không dám nữa." Ninh Viễn vội vàng chạy đến cạnh chú mình cố sức nài nỉ.
"Nếu cháu đúng là biết lỗi rồi thì thời gian này ngoan ngoãn đi học xong về nhà cho chú. Tiện thể cắt đứt với mấy đứa bạn xấu xa của cháu đi. Chơi với chúng cháu chỉ toàn học thói xấu."
"Kìa chú…"
"Chịu khó một tháng đi. Sau một tháng nếu chú thấy cháu có tiến bộ chú sẽ để cháu tự do."
"Không aaaa. Bị giam một tháng thì thà chú giết cháu đi luôn còn hơn."
"Ồn ào quá. Để chú cho người chở cháu đến trường."
"Cháu không muốn! Cháu không đi!" Ninh Viễn giãy nãy khi bảo vệ vào lôi hắn ra.
"Nếu cháu muốn chú mang xấp ảnh này đưa cho bố cháu thì cháu cứ tiếp tục la đi."
Ninh Viễn sợ hãi im bặt.
* A Húc: Dám đụng đến lão bà của ta thì cứ lãnh hậu quả đi. Xấp ảnh kia chỉ là khởi đầu thui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.