Chương 105: (H)
Sercet
26/09/2023
Tinh Húc lôi xềnh xệch Sử Hồng vào trong nhà, khóa trái cửa. Sau đó anh vác cậu vai rồi ném thẳng lên giường. Sử Hồng sửng sốt nhìn anh cởi áo sơ mi, tháo thắt lưng, rồi cởi quần quăng qua một bên. Nếu là tình huống bình thường có lẽ cậu sẽ đỏ mặt, phấn khích, tim đập loạn liên hồi, nhưng cái khí thế cởi đồ của anh khiến cậu không khỏi sợ hãi. Sao cứ có cảm giác giống ác quỷ chuẩn bị trừng phạt vậy.
“A Húc, anh… anh có thể nhẹ chút được không? Lưng em vẫn còn cảm thấy nhức mỏi lắm.”
Tinh Húc đã cởi xong đồ, trên người bây giờ chẳng còn một mảnh vải che thân. Anh leo lên giường áp sát Sử Hồng, không cho cậu cơ hội trốn chạy.
“Không phải em đã nói sẽ tùy ý anh sao? Bây giờ muốn nuốt lời?”
“Không… không phải. Nhưng…”
Tinh Húc cởi áo Sử Hồng, tiện thể dùng nó trói tay cậu lại. Rồi cứ vậy ngồi lên người bắt đầu cởi bỏ quần của cậu. Sử Hồng xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Cậu bắt đầu kêu loạn lên:
“A Húc, em biết sai rồi. Em hứa từ giờ mỗi khi làm việc gì sẽ hỏi ý anh trước. Anh... anh nhẹ tay thôi. Mai em còn phải đi làm."
Tinh Húc lột đồ xong rồi đứng dậy. Sử Hồng tưởng tượng tiếp theo anh sẽ đè cậu ra rồi hành sự, nhưng chờ một lúc mà không thấy động tĩnh gì. Cậu mở mắt ra thì thấy anh ngồi ở đầu giường, khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu. Cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Em tự mình động thủ đi."
"Dạ?"
"Nếu không biết cách anh sẽ chỉ cho em. Thế nào? Không muốn?"
Sử Hồng nuốt nước bọt. Bình thường cậu đều phó mặc cho Tinh Húc chuẩn bị và làm tất cả cho mình, chưa từng tự làm bao giờ, quả thật cảm thấy rất lúng túng. Nhưng chuyện này từ đầu đúng là cậu sai. Nếu muốn tiếp tục ý định giảng hoà cho hai bố con họ thì trước hết phải làm dịu cơ giận của Tinh Húc đã.
"Lại đây!"
Sử Hồng bò qua chỗ Tinh Húc. Anh nhẹ nhàng cởi trói cho cậu rồi nói tiếp:
"Đầu tiên em cần tự mình mở rộng chỗ đó đã. Gel trong ngăn tủ. Em lấy ra tự mình làm đi, như cái cách mà anh đã làm cho em ấy."
Sử Hồng sững người. Bảo cậu tự làm tức là dùng chính tay mình đút vào chỗ đó rồi ngoáy sao? Nghĩ đã cảm thấy rất xấu hổ rồi. Bình thường Tinh Húc làm chuyện này cậu luôn không dám nhìn, chỉ nằm im tận hưởng. Sử Hồng do dự một hồi rồi mở ngăn kéo lấy tuýt gel bôi trơn ra. Mặt lại càng đỏ.
"Trước tiên em bôi gel lên một ngón tay rồi đút vào bên trong. Ngồi dựa đầu vào anh cho đỡ mỏi."
"... Cái này… hay là anh làm giúp em đi?"
"Không được. Đây là hình phạt dành cho em, cũng là cái giá em phải trả nếu muốn được nghe chuyện của anh. Làm đi!"
Sử Hồng biết không cầu cứu được gì. Cậu làm theo lời Tinh Húc nói. Cậu ngồi lên đùi Tinh Húc, dựa đầu vào vai anh. Lúc đút ngón tay vào khe mông, cảm giác lành lạnh, nhộn nhạo khiến người cậu không tự chủ khẽ run lên.
Cùng là một động tác đút ngón tay vào khe mông nhưng lại mang đến hai cảm giác khác nhau. Ngón tay của Tinh Húc dài hơn cậu một chút. Anh ấy ngay từ khi bắt đầu đã đút vào rất nhanh và sâu mang đến cho cậu cảm giác khoái cảm mãnh liệt, còn cậu có lẽ do còn non kinh nghiệm nên đút từ từ, cảm thấy kích thích nhẹ nhưng lại nhộn nhạo và khó chịu nhiều hơn. Tinh Húc nhìn ra được điểm này qua biểu hiện trên mặt Sử Hồng. Anh mỉm cười dùng tay ấn nhẹ ngón tay của Sử Hồng vô sâu một chút khiến cậu kích động kêu lên một tiếng.
"Được rồi. Đảo xung quanh đi nào. Cố gắng đảo càng rộng càng tốt mới đút được ngón thứ hai vào được."
Tự mình làm điều này Sử Hồng cảm thấy rất xấu hổ nhưng cảm giác ngứa ngáy khó chịu đó khiến cậu không dừng lại được. Tay cậu càng đảo xung quanh nhiều càng cảm thấy kích thích, cũng bắt đầu cảm nhận khoái cảm. Sử Hồng không nhịn được mà rên rỉ. Phần thân cũng bắt đầu cứng lên.
"Đúng rồi. Cứ như vậy. Đút ngón tay thứ hai vào. Cũng làm y hệt như thế."
Anh thì thầm vào tai cậu, chỉ dẫn cậu chi tiết từng chút một. Khi nào thì đút ngón thứ ba, thứ tư, tay nên chạm vào chỗ nào để thật kích thích. Anh còn nắm lấy tay kia của cậu, hướng dẫn cậu vuốt ve an ủi phần thân như thế nào để tăng sự khoái cảm. Cậu hôn anh, muốn bịt cái miệng toàn thốt ra những lời xấu hổ.
"Đúng rồi. Em làm rất tốt. Thế nào? Cảm thấy tuyệt không? So với tôi lúc làm cho em thì sao?"
"Ưm… Đừng hỏi...ưm…"
"Em mới làm lần đầu dĩ nhiên không thể nào tốt như tôi làm cho em được. Làm nhiều lần sẽ có kinh nghiệm thôi."
Cậu hoảng hốt lắc đầu.
"Hức… em không muốn. Anh làm cho em đi. Ưm… Em thích anh làm...ưm…"
"Vậy thì em phải ngoan mới được. Nếu em làm anh giận thì em sẽ phải tự làm tất cả. Như vậy thì em sẽ không đạt được khoái cảm cao nhất được."
"Anh tha cho em lần này đi ưm… Em… em không dám nữa… ưm.."
"Không được. Em phải hoàn thành xong hình phạt này anh mới có thể tha thứ cho em."
Tinh Húc quan sát thấy phần thân của Sử Hồng đã ngóc đầu căng cứng, phía dưới bốn ngón tay ra vào thông thuận thì mỉm cười hài lòng. Tuy rằng anh thích tự mình làm chuyện này hơn nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở này của Sử Hồng cũng cảm thấy rất thú vị.
"Bước chuẩn bị xong rồi đấy. Ngồi lên đây đi."
Sử Hồng sau khi dùng tay nới lỏng huyệt động nhỏ cả người hơi run rẩy, miệng không ngừng thở dốc. Tự mình làm còn mệt hơn so với việc nằm im để Tinh Húc làm cho mình. Sử Hồng nắm lấy vai anh, chỉnh tư thế chuẩn bị ấn huyệt nhỏ đã được chuẩn bị xuống họng súng đang chờ sẵn thì Tinh Húc đột nhiên giữ eo cậu lại.
"Phải hôn, làm công tác chuẩn bị cho tôi đã chứ."
"Không phải của anh đã cứng sẵn rồi sao? Còn chuẩn bị gì nữa?"
"Bình thường tôi làm cho em thế nào, không phải em cũng nên phục vụ tôi như vậy sao?"
Sử Hồng phụng phịu. Người này đã bắt cậu tự vận động còn đòi hỏi đủ thứ, nhưng nghĩ lại hình như mỗi lần anh cũng đều làm thế cho cậu. Giờ cậu mới nhận ra để cậu đạt được sự khoái cảm cực độ anh ấy cũng bỏ công nhiều thật.
Sử Hồng hôn lên môi Tinh Húc, hai tay từ vai chạm đến lồng ngực, đến hai điểm hồng cậu học theo anh vân vê rồi còn cố tình cấu, nhấn. Tinh Húc nín cười nắm gáy cậu nhấn vào một nụ hôn thật sâu khiến cậu choáng váng. Tay anh từ gáy lướt nhẹ dọc theo cột sống đi từ từ xuống mông, ngón tay đi đến đâu cậu ngứa ngáy, nhộn nhạo đến đó. Giữa lúc Sử Hồng còn đang đê mê hưởng thụ nụ hôn thì anh đột ngột dừng lại.
"Dạo đầu như vậy được rồi. Giờ thì ngồi xuống nào."
Sử Hồng nhíu mày, tỏ vẻ rất không hài lòng. Một chốc sau cậu bám lấy vai anh từ từ ngồi xuống. Thứ kia còn chưa đi vào được một phần ba Sử Hồng đã thấy đau muốn ngừng lại thì đột nhiên Tinh Húc nắm lấy eo cậu ấn mạnh xuống. Sử Hồng ngửa cổ kêu một tiếng thất thanh. Đau nhưng mà thật kích thích.
"Để em tự mình làm đúng là khiến tôi chờ đợi đến khổ sở mà."
"Ưm… nhẹ chút. Em đau…"
"Không sao. Một lúc nữa sẽ hết đau. Em động đi."
"H...Hả?"
"Đã nói là hôm nay em phải tự mình làm mà. Động đi!"
Sử Hồng thầm chửi đổng Tinh Húc trong lòng mấy chục lần. Cậu chỉ là tự ý vào căn phòng mà anh ấy không thích thôi mà, đâu cần phải trừng phạt nặng tay thế chứ. Bình thường anh ấy làm cho cậu chỉ mất tầm mười phút là huyệt động đã được nới lỏng, bắt đầu màn đâm thúc kia rồi. Đến lượt cậu làm không biết qua bao lâu. Tay mỏi đến run, hai chân bủn rủn. Tưởng vậy là xong rồi bây giờ còn bắt tự mình động. Lần tới đừng hòng cậu cho anh ấy lên giường.
Thứ kia khi đã đi vào bên trong hoàn toàn, cảm giác kích thích sung sướng dần dần lan ra. Sử Hồng hơi nhích eo, bắt đầu lên xuống. Để điều chỉnh tốc độ thích hợp, Tinh Húc vẫn luôn giữ eo đỡ lấy cậu. Anh dùng hành động chỉ dẫn cậu khi nào lên, khi nào xuống, dùng lực thế nào. Mới đầu Sử Hồng còn chú tâm về sau bị khoái cảm tràn ngập khiến đầu óc không thể nghĩ nổi, gần như chỉ hành động theo bản năng.
Từ lúc nào Tinh Húc trở thành người điều khiển. Anh nắm lấy eo Sử Hồng không ngừng lên xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bản thân anh cảm thấy vô cùng sung sướng. Chưa thoả mãn, Tinh Húc đè Sử Hồng xuống giường nhưng với tư thế quay lưng lại. Anh để cậu chống tay xuống giường, nhấc cao mông, anh nắm lấy eo cậu không ngừng luận động. Làm ở phía sau thế này khiến mỗi động tác đâm vào rút ra đều đi sâu vào bên trong, kích thích đến tận cùng. Sử Hồng không ngừng kêu lên trong làn nước mắt:
"Hức… chậm thôi… ưm a a… Em… a … em chịu không nổi a...a…"
"Khốn… Anh quá đáng ưm… quá đáng lắm… hức a… Hỏng mất ư… a a…"
"Làm tư thế này thật tuyệt. Anh rất thích. Vô cùng thích."
"Ư ư… cầm thú… ưm chậm…"
Sử Hồng bị làm không biết qua bao lâu, bắn ra bao nhiêu lần. Cậu chỉ biết mình bị hành đến dữ dội, đầu óc quay cuồng. Tinh Húc làm sau lưng cho đã, sau đó lật cậu lại gác một chân lên vai rồi tiếp tục đâm rút với tốc độ nhanh đến không tưởng. Sau đó tư thế lại bị đổi. Sử Hồng có cảm giác trong một đêm này anh ấy muốn thử hết với đủ mọi tư thế. Nhưng cậu đã mệt đến mức không còn sức phản kháng.
...***...
"Ưm… đau…"
Sử Hồng bị cơn đau nhức nhối ở lưng làm cho tỉnh dậy. Ánh mặt trời hắt vào mắt làm cậu cảm thấy hơi chói. Cậu nhận ra trời đã sáng rõ rồi.
Bình thường có lẽ cậu sẽ hốt hoảng kiểm tra đồng hồ xem mấy giờ để còn đi làm, nhưng lần này cậu phó mặc tất cả. Cậu đã chẳng còn chút sức lực nào, cho dù có kịp thời gian cậu cũng không thể nào làm việc nổi trong tình trạng này.
So với lần đầu bị Tinh Húc làm, lần này cậu còn mệt mỏi hơn rất nhiều. Từ thắt lưng trở xuống vô cùng nhức mỏi, cử động chút là thấy đau rồi. Cổ họng vì la nhiều quá giờ cũng chẳng có sức mà mở miệng. Hai chân bủn rủn vô lực, nghĩ cũng biết không thể xuống nổi giường. Tên cầm thú đó không ngờ lại làm cậu đến mức độ hao tổn sức lực thế này.
Cửa mở ra, Tinh Húc cầm chén cháo đi vào phòng. Sử Hồng nhắm nghiền mắt, không muốn nói chuyện. Cậu cảm nhận được anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán mình.
Bày đặt cư xử nhẹ nhàng để xin lỗi hả? Còn lâu nhé!
“A Húc, anh… anh có thể nhẹ chút được không? Lưng em vẫn còn cảm thấy nhức mỏi lắm.”
Tinh Húc đã cởi xong đồ, trên người bây giờ chẳng còn một mảnh vải che thân. Anh leo lên giường áp sát Sử Hồng, không cho cậu cơ hội trốn chạy.
“Không phải em đã nói sẽ tùy ý anh sao? Bây giờ muốn nuốt lời?”
“Không… không phải. Nhưng…”
Tinh Húc cởi áo Sử Hồng, tiện thể dùng nó trói tay cậu lại. Rồi cứ vậy ngồi lên người bắt đầu cởi bỏ quần của cậu. Sử Hồng xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Cậu bắt đầu kêu loạn lên:
“A Húc, em biết sai rồi. Em hứa từ giờ mỗi khi làm việc gì sẽ hỏi ý anh trước. Anh... anh nhẹ tay thôi. Mai em còn phải đi làm."
Tinh Húc lột đồ xong rồi đứng dậy. Sử Hồng tưởng tượng tiếp theo anh sẽ đè cậu ra rồi hành sự, nhưng chờ một lúc mà không thấy động tĩnh gì. Cậu mở mắt ra thì thấy anh ngồi ở đầu giường, khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu. Cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Em tự mình động thủ đi."
"Dạ?"
"Nếu không biết cách anh sẽ chỉ cho em. Thế nào? Không muốn?"
Sử Hồng nuốt nước bọt. Bình thường cậu đều phó mặc cho Tinh Húc chuẩn bị và làm tất cả cho mình, chưa từng tự làm bao giờ, quả thật cảm thấy rất lúng túng. Nhưng chuyện này từ đầu đúng là cậu sai. Nếu muốn tiếp tục ý định giảng hoà cho hai bố con họ thì trước hết phải làm dịu cơ giận của Tinh Húc đã.
"Lại đây!"
Sử Hồng bò qua chỗ Tinh Húc. Anh nhẹ nhàng cởi trói cho cậu rồi nói tiếp:
"Đầu tiên em cần tự mình mở rộng chỗ đó đã. Gel trong ngăn tủ. Em lấy ra tự mình làm đi, như cái cách mà anh đã làm cho em ấy."
Sử Hồng sững người. Bảo cậu tự làm tức là dùng chính tay mình đút vào chỗ đó rồi ngoáy sao? Nghĩ đã cảm thấy rất xấu hổ rồi. Bình thường Tinh Húc làm chuyện này cậu luôn không dám nhìn, chỉ nằm im tận hưởng. Sử Hồng do dự một hồi rồi mở ngăn kéo lấy tuýt gel bôi trơn ra. Mặt lại càng đỏ.
"Trước tiên em bôi gel lên một ngón tay rồi đút vào bên trong. Ngồi dựa đầu vào anh cho đỡ mỏi."
"... Cái này… hay là anh làm giúp em đi?"
"Không được. Đây là hình phạt dành cho em, cũng là cái giá em phải trả nếu muốn được nghe chuyện của anh. Làm đi!"
Sử Hồng biết không cầu cứu được gì. Cậu làm theo lời Tinh Húc nói. Cậu ngồi lên đùi Tinh Húc, dựa đầu vào vai anh. Lúc đút ngón tay vào khe mông, cảm giác lành lạnh, nhộn nhạo khiến người cậu không tự chủ khẽ run lên.
Cùng là một động tác đút ngón tay vào khe mông nhưng lại mang đến hai cảm giác khác nhau. Ngón tay của Tinh Húc dài hơn cậu một chút. Anh ấy ngay từ khi bắt đầu đã đút vào rất nhanh và sâu mang đến cho cậu cảm giác khoái cảm mãnh liệt, còn cậu có lẽ do còn non kinh nghiệm nên đút từ từ, cảm thấy kích thích nhẹ nhưng lại nhộn nhạo và khó chịu nhiều hơn. Tinh Húc nhìn ra được điểm này qua biểu hiện trên mặt Sử Hồng. Anh mỉm cười dùng tay ấn nhẹ ngón tay của Sử Hồng vô sâu một chút khiến cậu kích động kêu lên một tiếng.
"Được rồi. Đảo xung quanh đi nào. Cố gắng đảo càng rộng càng tốt mới đút được ngón thứ hai vào được."
Tự mình làm điều này Sử Hồng cảm thấy rất xấu hổ nhưng cảm giác ngứa ngáy khó chịu đó khiến cậu không dừng lại được. Tay cậu càng đảo xung quanh nhiều càng cảm thấy kích thích, cũng bắt đầu cảm nhận khoái cảm. Sử Hồng không nhịn được mà rên rỉ. Phần thân cũng bắt đầu cứng lên.
"Đúng rồi. Cứ như vậy. Đút ngón tay thứ hai vào. Cũng làm y hệt như thế."
Anh thì thầm vào tai cậu, chỉ dẫn cậu chi tiết từng chút một. Khi nào thì đút ngón thứ ba, thứ tư, tay nên chạm vào chỗ nào để thật kích thích. Anh còn nắm lấy tay kia của cậu, hướng dẫn cậu vuốt ve an ủi phần thân như thế nào để tăng sự khoái cảm. Cậu hôn anh, muốn bịt cái miệng toàn thốt ra những lời xấu hổ.
"Đúng rồi. Em làm rất tốt. Thế nào? Cảm thấy tuyệt không? So với tôi lúc làm cho em thì sao?"
"Ưm… Đừng hỏi...ưm…"
"Em mới làm lần đầu dĩ nhiên không thể nào tốt như tôi làm cho em được. Làm nhiều lần sẽ có kinh nghiệm thôi."
Cậu hoảng hốt lắc đầu.
"Hức… em không muốn. Anh làm cho em đi. Ưm… Em thích anh làm...ưm…"
"Vậy thì em phải ngoan mới được. Nếu em làm anh giận thì em sẽ phải tự làm tất cả. Như vậy thì em sẽ không đạt được khoái cảm cao nhất được."
"Anh tha cho em lần này đi ưm… Em… em không dám nữa… ưm.."
"Không được. Em phải hoàn thành xong hình phạt này anh mới có thể tha thứ cho em."
Tinh Húc quan sát thấy phần thân của Sử Hồng đã ngóc đầu căng cứng, phía dưới bốn ngón tay ra vào thông thuận thì mỉm cười hài lòng. Tuy rằng anh thích tự mình làm chuyện này hơn nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở này của Sử Hồng cũng cảm thấy rất thú vị.
"Bước chuẩn bị xong rồi đấy. Ngồi lên đây đi."
Sử Hồng sau khi dùng tay nới lỏng huyệt động nhỏ cả người hơi run rẩy, miệng không ngừng thở dốc. Tự mình làm còn mệt hơn so với việc nằm im để Tinh Húc làm cho mình. Sử Hồng nắm lấy vai anh, chỉnh tư thế chuẩn bị ấn huyệt nhỏ đã được chuẩn bị xuống họng súng đang chờ sẵn thì Tinh Húc đột nhiên giữ eo cậu lại.
"Phải hôn, làm công tác chuẩn bị cho tôi đã chứ."
"Không phải của anh đã cứng sẵn rồi sao? Còn chuẩn bị gì nữa?"
"Bình thường tôi làm cho em thế nào, không phải em cũng nên phục vụ tôi như vậy sao?"
Sử Hồng phụng phịu. Người này đã bắt cậu tự vận động còn đòi hỏi đủ thứ, nhưng nghĩ lại hình như mỗi lần anh cũng đều làm thế cho cậu. Giờ cậu mới nhận ra để cậu đạt được sự khoái cảm cực độ anh ấy cũng bỏ công nhiều thật.
Sử Hồng hôn lên môi Tinh Húc, hai tay từ vai chạm đến lồng ngực, đến hai điểm hồng cậu học theo anh vân vê rồi còn cố tình cấu, nhấn. Tinh Húc nín cười nắm gáy cậu nhấn vào một nụ hôn thật sâu khiến cậu choáng váng. Tay anh từ gáy lướt nhẹ dọc theo cột sống đi từ từ xuống mông, ngón tay đi đến đâu cậu ngứa ngáy, nhộn nhạo đến đó. Giữa lúc Sử Hồng còn đang đê mê hưởng thụ nụ hôn thì anh đột ngột dừng lại.
"Dạo đầu như vậy được rồi. Giờ thì ngồi xuống nào."
Sử Hồng nhíu mày, tỏ vẻ rất không hài lòng. Một chốc sau cậu bám lấy vai anh từ từ ngồi xuống. Thứ kia còn chưa đi vào được một phần ba Sử Hồng đã thấy đau muốn ngừng lại thì đột nhiên Tinh Húc nắm lấy eo cậu ấn mạnh xuống. Sử Hồng ngửa cổ kêu một tiếng thất thanh. Đau nhưng mà thật kích thích.
"Để em tự mình làm đúng là khiến tôi chờ đợi đến khổ sở mà."
"Ưm… nhẹ chút. Em đau…"
"Không sao. Một lúc nữa sẽ hết đau. Em động đi."
"H...Hả?"
"Đã nói là hôm nay em phải tự mình làm mà. Động đi!"
Sử Hồng thầm chửi đổng Tinh Húc trong lòng mấy chục lần. Cậu chỉ là tự ý vào căn phòng mà anh ấy không thích thôi mà, đâu cần phải trừng phạt nặng tay thế chứ. Bình thường anh ấy làm cho cậu chỉ mất tầm mười phút là huyệt động đã được nới lỏng, bắt đầu màn đâm thúc kia rồi. Đến lượt cậu làm không biết qua bao lâu. Tay mỏi đến run, hai chân bủn rủn. Tưởng vậy là xong rồi bây giờ còn bắt tự mình động. Lần tới đừng hòng cậu cho anh ấy lên giường.
Thứ kia khi đã đi vào bên trong hoàn toàn, cảm giác kích thích sung sướng dần dần lan ra. Sử Hồng hơi nhích eo, bắt đầu lên xuống. Để điều chỉnh tốc độ thích hợp, Tinh Húc vẫn luôn giữ eo đỡ lấy cậu. Anh dùng hành động chỉ dẫn cậu khi nào lên, khi nào xuống, dùng lực thế nào. Mới đầu Sử Hồng còn chú tâm về sau bị khoái cảm tràn ngập khiến đầu óc không thể nghĩ nổi, gần như chỉ hành động theo bản năng.
Từ lúc nào Tinh Húc trở thành người điều khiển. Anh nắm lấy eo Sử Hồng không ngừng lên xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bản thân anh cảm thấy vô cùng sung sướng. Chưa thoả mãn, Tinh Húc đè Sử Hồng xuống giường nhưng với tư thế quay lưng lại. Anh để cậu chống tay xuống giường, nhấc cao mông, anh nắm lấy eo cậu không ngừng luận động. Làm ở phía sau thế này khiến mỗi động tác đâm vào rút ra đều đi sâu vào bên trong, kích thích đến tận cùng. Sử Hồng không ngừng kêu lên trong làn nước mắt:
"Hức… chậm thôi… ưm a a… Em… a … em chịu không nổi a...a…"
"Khốn… Anh quá đáng ưm… quá đáng lắm… hức a… Hỏng mất ư… a a…"
"Làm tư thế này thật tuyệt. Anh rất thích. Vô cùng thích."
"Ư ư… cầm thú… ưm chậm…"
Sử Hồng bị làm không biết qua bao lâu, bắn ra bao nhiêu lần. Cậu chỉ biết mình bị hành đến dữ dội, đầu óc quay cuồng. Tinh Húc làm sau lưng cho đã, sau đó lật cậu lại gác một chân lên vai rồi tiếp tục đâm rút với tốc độ nhanh đến không tưởng. Sau đó tư thế lại bị đổi. Sử Hồng có cảm giác trong một đêm này anh ấy muốn thử hết với đủ mọi tư thế. Nhưng cậu đã mệt đến mức không còn sức phản kháng.
...***...
"Ưm… đau…"
Sử Hồng bị cơn đau nhức nhối ở lưng làm cho tỉnh dậy. Ánh mặt trời hắt vào mắt làm cậu cảm thấy hơi chói. Cậu nhận ra trời đã sáng rõ rồi.
Bình thường có lẽ cậu sẽ hốt hoảng kiểm tra đồng hồ xem mấy giờ để còn đi làm, nhưng lần này cậu phó mặc tất cả. Cậu đã chẳng còn chút sức lực nào, cho dù có kịp thời gian cậu cũng không thể nào làm việc nổi trong tình trạng này.
So với lần đầu bị Tinh Húc làm, lần này cậu còn mệt mỏi hơn rất nhiều. Từ thắt lưng trở xuống vô cùng nhức mỏi, cử động chút là thấy đau rồi. Cổ họng vì la nhiều quá giờ cũng chẳng có sức mà mở miệng. Hai chân bủn rủn vô lực, nghĩ cũng biết không thể xuống nổi giường. Tên cầm thú đó không ngờ lại làm cậu đến mức độ hao tổn sức lực thế này.
Cửa mở ra, Tinh Húc cầm chén cháo đi vào phòng. Sử Hồng nhắm nghiền mắt, không muốn nói chuyện. Cậu cảm nhận được anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán mình.
Bày đặt cư xử nhẹ nhàng để xin lỗi hả? Còn lâu nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.