Chương 6: Gặp Phụ Thân
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
28/06/2023
Một lát sau, Chu Tự Cẩm từ phòng ngủ phía đông đi ra, Tôn ma ma thấy nàng đội mũ thỏ nằm làm bằng da rái cá, cài trâm bằng ngọc phỉ thúy trong suốt, khoác chiếc áo lông cáo tuyết sa tanh màu xanh lá, ăn mặc như một nàng tiên hoa nhỏ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, cầm đèn lồng dẫn Chu Tự Cẩm đến bên ngoài thư phòng.
Ngoài thư phòng vẫn như trong trí nhớ của Chu Tự Cẩm, sau khi bước qua cánh cổng sơn đen, trước mặt là một ngọn núi giả, dưới ánh sáng của đèn lồng, có thể nhìn thấy những cây tử đằng xanh biếc quấn quanh núi giả.
Ở giữa sân là một con đường nhỏ trải đá xanh hình chữ thập, góc đông bắc trồng một rừng trúc, lá trúc xào xạc trong gió đêm lạnh lẽo.
Tôn ma ma bảo Xuân Kiếm và Chu Tự Cẩm chờ ở dưới mái hiên, còn mình thì đi vào thông bẩm.
Chu Dận đang đọc thư, ngẩng đầu thấy Tôn ma ma đi tới liền khẽ nói: "Ma ma, đứa nhỏ kia...trông thế nào?"
Tôn ma ma lại gần Chu Dận, nhẹ giọng nói: "Lão gia, Đại tiểu thư sinh ra rất giống ngài... Chỉ là quần áo trang sức vô cùng quý giá..."
Chu Dận nhướn mày: "Nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Nhị tiểu thư phủ An Quốc Công, có lẽ là được Nhị tiểu thư thưởng cho."
Tôn ma ma lo lắng: "Lão gia, ngài tự mình xem đi, lão nô đi mời Đại tiểu thư vào."
Chu Tự Cẩm đứng dưới mái hiên nhìn rừng trúc bên ngoài lan can sơn đỏ, suy nghĩ lát nữa nên ứng đối thế nào.
Tôn ma ma vén rèm gấm lên, nhỏ giọng nói: "Lão gia mời Đại cô nương vào."
Thư phòng là một gian phòng lớn, vô cùng rộng rãi và sáng sủa, một chiếc đèn chùm màu vàng đỏ cao hơn đầu người chiếu sáng căn phòng như ban ngày.
Một thanh niên tuấn mỹ khoảng hai mươi tám - hai mươi chín tuổi đang ngồi ngay ngắn phía sau thư án.
Thanh niên tuấn tú này chính là phụ thân của Chu Tự Cẩm, Thám Hoa Lang năm thứ chín Hồng Vũ, Lại bộ thị lang đương triều, tâm phúc của Hoàng đế Hồng Vũ, sắp tới sinh thần lần thứ ba mươi của Chu Dận.
Chu Tự Cẩm nhìn Chu Dận trẻ tuổi tuấn tú trước mặt, nghĩ đến trước khi nàng chết, Chu Dận bị giáng chức đày đi biên quan, mới bốn mươi tuổi mà tóc mai đã điểm bạc, trong lòng cảm thấy bùi ngùi không thôi.
Nàng cụp mắt xuống, đoan trang phúc thân hành lễ: "Tự Cẩm thỉnh an phụ thân."
Nghe thấy Chu Tự Cẩm tự xưng là "Tự Cẩm", chính là cái tên mà năm đó mình cùng Lan thị thảo luận ra, trong lòng Chu Dận chua xót, thấp giọng nói: "Đứng lên đi!"
Lại chỉ vào chiếc ghế bành bằng gỗ khắc hoa điêu ở phía đông thư án, nói: "Ngồi xuống trước đi."
Chu Tự Cẩm đáp "Vâng" rồi ngồi xuống ghế.
Trong phòng rất yên tĩnh, lư hương ba chân bên cạnh đang đốt hương liệu, hương thơm thanh nhã mang theo mùi tùng bách thoang thoảng như có như không.
Chu Dận tinh tế đánh giá Chu Tự Cẩm, phát hiện trông nàng rất giống mình, nhất là đôi mắt, vừa tròn vừa to, sáng lấp lánh nhìn mình, ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ, trong lòng liền mềm nhũn, giọng nói không tự chủ được ôn hòa xuống: "Sau này trong phủ chính là nhà của con, con phải hiếu thuận với mẫu thân, thương yêu hai muội muội cùng đệ đệ, đi theo mẫu thân học cách quản gia, may vá và nữ công cũng không được bỏ..."
Nữ nhi đã mười bốn tuổi, chuyện mai mối cũng nên đưa vào danh sách cần bàn bạc, cũng nên cùng đích mẫu học quản gia.
Chu Tự Cẩm đứng dậy, cung kính đáp "Vâng".
Phụ thân của nàng, mặc dù thiên vị Chu Thiều, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề, đối với con gái riêng là nàng cũng không tệ, thỏa mãn nguyện vọng của nàng, để cho nàng gả vào nhà quyền quý, lại âm thầm cho nàng năm ngàn lượng bạc làm vốn riêng - phải biết rằng, bình thường một thứ nữ vọng tộc ở kinh thành xuất giá, có thể mang theo một ngàn lượng đã coi như là không tệ.
Kiếp trước sau khi xuất giá, nàng quay về khóc lóc nhiều lần, làm ầm ĩ đủ kiểu để Chu Dận nghĩ cách tìm một chức quan cho Tôn Dục Tuyền.
Sau này Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề xuất giá, nàng ghen tị hai muội muội gả được chỗ tốt, cảm thấy phụ thân thiên vị, hơn nữa mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều không được chào đón, nên rất ít khi trở về.
Đợi đến khi Tôn Dục Tuyền thừa tước, nàng trở thành Uy Viễn Hầu phu nhân, con đường làm quan của Tôn Dục Tuyền lại đắc ý, nàng cùng nhà mẹ đẻ lui tới lại càng ngày càng thưa thớt, ngược lại phụ thân lấy cớ thuận đường, chủ động tới thăm nàng vài lần.
Không nghĩ tới một khi phụ thân thất thế, Tôn Dục Tuyền liền ra tay với nàng...
Nhìn thấy trong mắt Chu Tự Cẩm có nước mắt, đôi mắt Chu Dận ươn ướt, nói: "Hai muội muội của con đều theo tiên sinh đọc sách, con cũng đến Đào Yêu các đọc sách giống như hai muội muội đi!"
Chu Tự Cẩm bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh kiếp trước mình cùng Chu Thiến Hề Chu Phán Hề đọc sách ở Đào Yêu các.
Chu Thiến Hề Chu Phán Hề thật ra cũng không có làm gì, chỉ là không để ý tới nàng.
Khi nàng nói chuyện, các nàng làm như không nghe thấy.
Khi đó Chu Tự Cẩm cảm thấy mình vô cùng cô độc và khổ sở, sau này trải qua nhiều người và nhiều việc, nhớ lại thời điểm cô độc và khổ sở ấy, nàng lại cảm thấy nó cũng chỉ có thế, thật sự quá ngây thơ quá ấu trĩ.
Các người không để ý tới ta, vậy ta cũng không để ý tới các người.
Bây giờ sống lại một đời, nàng lại càng không để ở trong lòng.
Thấy Chu Tự Cẩm giống như đang suy nghĩ, Chu Dận vội vàng hỏi: "Trước đây con biết chữ sao? Nếu như không biết chữ__"
Chu Tự Cẩm vội vàng cười tươi, nói: "Phụ thân, con ở An Quốc Công phủ tám tuổi đã bắt đầu theo Nhị tiểu thư chúng con đọc sách, trước thì theo Chu Quần Chu tiên sinh học hai năm, lại cùng Hòa Mặc Trần Hòa tiên sinh học bốn năm."
Chu Dận nghe vậy, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng: "Là Chu Quần danh sĩ Trạch Châu cùng Hòa Mặc Trần tiên sinh được xưng là "Đế giả sư" [4] sao?"
[4] là thầy của Hoàng đế.
Chu Tự Cẩm cười khanh khách gật đầu: "Đúng vậy ạ!"
Chu Dận rũ mắt xuống, ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái trên thư án, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
An Quốc Công Hứa Kế Thuận tay cầm trọng binh trấn thủ biên quan, lại là huynh trưởng ruột thịt của Hứa hoàng hậu, nữ nhi của ông ta mặc dù thân phận tôn quý, nhưng bất quá cũng chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, nào cần một lão sư như Hòa Mặc Trần.
Để cho quốc sĩ như Hòa Mặc Trần đi dạy cho một nữ tử khuê phòng, thật sự là phung phí của trời...
Chẳng lẽ An Quốc Công đối với nữ nhi này, có kỳ vọng đặc biệt gì sao?
Nghĩ tới đây, Chu Dận nhìn về phía Chu Tự Cẩm, chuyển đề tài: "Tư Cẩm, sang năm là con đã cập kê, phụ thân sẽ dặn dò mẫu thân con tìm cho con một mối hôn sự tốt."
Ngoài thư phòng vẫn như trong trí nhớ của Chu Tự Cẩm, sau khi bước qua cánh cổng sơn đen, trước mặt là một ngọn núi giả, dưới ánh sáng của đèn lồng, có thể nhìn thấy những cây tử đằng xanh biếc quấn quanh núi giả.
Ở giữa sân là một con đường nhỏ trải đá xanh hình chữ thập, góc đông bắc trồng một rừng trúc, lá trúc xào xạc trong gió đêm lạnh lẽo.
Tôn ma ma bảo Xuân Kiếm và Chu Tự Cẩm chờ ở dưới mái hiên, còn mình thì đi vào thông bẩm.
Chu Dận đang đọc thư, ngẩng đầu thấy Tôn ma ma đi tới liền khẽ nói: "Ma ma, đứa nhỏ kia...trông thế nào?"
Tôn ma ma lại gần Chu Dận, nhẹ giọng nói: "Lão gia, Đại tiểu thư sinh ra rất giống ngài... Chỉ là quần áo trang sức vô cùng quý giá..."
Chu Dận nhướn mày: "Nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Nhị tiểu thư phủ An Quốc Công, có lẽ là được Nhị tiểu thư thưởng cho."
Tôn ma ma lo lắng: "Lão gia, ngài tự mình xem đi, lão nô đi mời Đại tiểu thư vào."
Chu Tự Cẩm đứng dưới mái hiên nhìn rừng trúc bên ngoài lan can sơn đỏ, suy nghĩ lát nữa nên ứng đối thế nào.
Tôn ma ma vén rèm gấm lên, nhỏ giọng nói: "Lão gia mời Đại cô nương vào."
Thư phòng là một gian phòng lớn, vô cùng rộng rãi và sáng sủa, một chiếc đèn chùm màu vàng đỏ cao hơn đầu người chiếu sáng căn phòng như ban ngày.
Một thanh niên tuấn mỹ khoảng hai mươi tám - hai mươi chín tuổi đang ngồi ngay ngắn phía sau thư án.
Thanh niên tuấn tú này chính là phụ thân của Chu Tự Cẩm, Thám Hoa Lang năm thứ chín Hồng Vũ, Lại bộ thị lang đương triều, tâm phúc của Hoàng đế Hồng Vũ, sắp tới sinh thần lần thứ ba mươi của Chu Dận.
Chu Tự Cẩm nhìn Chu Dận trẻ tuổi tuấn tú trước mặt, nghĩ đến trước khi nàng chết, Chu Dận bị giáng chức đày đi biên quan, mới bốn mươi tuổi mà tóc mai đã điểm bạc, trong lòng cảm thấy bùi ngùi không thôi.
Nàng cụp mắt xuống, đoan trang phúc thân hành lễ: "Tự Cẩm thỉnh an phụ thân."
Nghe thấy Chu Tự Cẩm tự xưng là "Tự Cẩm", chính là cái tên mà năm đó mình cùng Lan thị thảo luận ra, trong lòng Chu Dận chua xót, thấp giọng nói: "Đứng lên đi!"
Lại chỉ vào chiếc ghế bành bằng gỗ khắc hoa điêu ở phía đông thư án, nói: "Ngồi xuống trước đi."
Chu Tự Cẩm đáp "Vâng" rồi ngồi xuống ghế.
Trong phòng rất yên tĩnh, lư hương ba chân bên cạnh đang đốt hương liệu, hương thơm thanh nhã mang theo mùi tùng bách thoang thoảng như có như không.
Chu Dận tinh tế đánh giá Chu Tự Cẩm, phát hiện trông nàng rất giống mình, nhất là đôi mắt, vừa tròn vừa to, sáng lấp lánh nhìn mình, ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ, trong lòng liền mềm nhũn, giọng nói không tự chủ được ôn hòa xuống: "Sau này trong phủ chính là nhà của con, con phải hiếu thuận với mẫu thân, thương yêu hai muội muội cùng đệ đệ, đi theo mẫu thân học cách quản gia, may vá và nữ công cũng không được bỏ..."
Nữ nhi đã mười bốn tuổi, chuyện mai mối cũng nên đưa vào danh sách cần bàn bạc, cũng nên cùng đích mẫu học quản gia.
Chu Tự Cẩm đứng dậy, cung kính đáp "Vâng".
Phụ thân của nàng, mặc dù thiên vị Chu Thiều, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề, đối với con gái riêng là nàng cũng không tệ, thỏa mãn nguyện vọng của nàng, để cho nàng gả vào nhà quyền quý, lại âm thầm cho nàng năm ngàn lượng bạc làm vốn riêng - phải biết rằng, bình thường một thứ nữ vọng tộc ở kinh thành xuất giá, có thể mang theo một ngàn lượng đã coi như là không tệ.
Kiếp trước sau khi xuất giá, nàng quay về khóc lóc nhiều lần, làm ầm ĩ đủ kiểu để Chu Dận nghĩ cách tìm một chức quan cho Tôn Dục Tuyền.
Sau này Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề xuất giá, nàng ghen tị hai muội muội gả được chỗ tốt, cảm thấy phụ thân thiên vị, hơn nữa mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều không được chào đón, nên rất ít khi trở về.
Đợi đến khi Tôn Dục Tuyền thừa tước, nàng trở thành Uy Viễn Hầu phu nhân, con đường làm quan của Tôn Dục Tuyền lại đắc ý, nàng cùng nhà mẹ đẻ lui tới lại càng ngày càng thưa thớt, ngược lại phụ thân lấy cớ thuận đường, chủ động tới thăm nàng vài lần.
Không nghĩ tới một khi phụ thân thất thế, Tôn Dục Tuyền liền ra tay với nàng...
Nhìn thấy trong mắt Chu Tự Cẩm có nước mắt, đôi mắt Chu Dận ươn ướt, nói: "Hai muội muội của con đều theo tiên sinh đọc sách, con cũng đến Đào Yêu các đọc sách giống như hai muội muội đi!"
Chu Tự Cẩm bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh kiếp trước mình cùng Chu Thiến Hề Chu Phán Hề đọc sách ở Đào Yêu các.
Chu Thiến Hề Chu Phán Hề thật ra cũng không có làm gì, chỉ là không để ý tới nàng.
Khi nàng nói chuyện, các nàng làm như không nghe thấy.
Khi đó Chu Tự Cẩm cảm thấy mình vô cùng cô độc và khổ sở, sau này trải qua nhiều người và nhiều việc, nhớ lại thời điểm cô độc và khổ sở ấy, nàng lại cảm thấy nó cũng chỉ có thế, thật sự quá ngây thơ quá ấu trĩ.
Các người không để ý tới ta, vậy ta cũng không để ý tới các người.
Bây giờ sống lại một đời, nàng lại càng không để ở trong lòng.
Thấy Chu Tự Cẩm giống như đang suy nghĩ, Chu Dận vội vàng hỏi: "Trước đây con biết chữ sao? Nếu như không biết chữ__"
Chu Tự Cẩm vội vàng cười tươi, nói: "Phụ thân, con ở An Quốc Công phủ tám tuổi đã bắt đầu theo Nhị tiểu thư chúng con đọc sách, trước thì theo Chu Quần Chu tiên sinh học hai năm, lại cùng Hòa Mặc Trần Hòa tiên sinh học bốn năm."
Chu Dận nghe vậy, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng: "Là Chu Quần danh sĩ Trạch Châu cùng Hòa Mặc Trần tiên sinh được xưng là "Đế giả sư" [4] sao?"
[4] là thầy của Hoàng đế.
Chu Tự Cẩm cười khanh khách gật đầu: "Đúng vậy ạ!"
Chu Dận rũ mắt xuống, ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái trên thư án, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
An Quốc Công Hứa Kế Thuận tay cầm trọng binh trấn thủ biên quan, lại là huynh trưởng ruột thịt của Hứa hoàng hậu, nữ nhi của ông ta mặc dù thân phận tôn quý, nhưng bất quá cũng chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, nào cần một lão sư như Hòa Mặc Trần.
Để cho quốc sĩ như Hòa Mặc Trần đi dạy cho một nữ tử khuê phòng, thật sự là phung phí của trời...
Chẳng lẽ An Quốc Công đối với nữ nhi này, có kỳ vọng đặc biệt gì sao?
Nghĩ tới đây, Chu Dận nhìn về phía Chu Tự Cẩm, chuyển đề tài: "Tư Cẩm, sang năm là con đã cập kê, phụ thân sẽ dặn dò mẫu thân con tìm cho con một mối hôn sự tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.