Chương 9: Mộng Đẹp
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
19/07/2023
Ban đêm tuyết bắt đầu rơi.
Gió bắc thổi các hạt tuyết đập vào cửa sổ dán giấy, phát ra tiếng "bộp bộp".
Bên trong chính phòng Lan Đình có đốt địa long, rất ấm áp, Chu Tự Cẩm để cho Xuân Kiếm cùng Tố Tâm ngủ ở trên giường trước cửa sổ phía nam của phòng ngủ, lại nói: "Mẫu thân bảo ta không cần đi thỉnh an, ngày mai chúng ta đều có thể yên tâm ngủ nướng, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thì thôi."
Tố Tâm trải chăn đệm xong, vừa đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên đệm, vừa do dự nói: "Tiểu thư, chúng ta không đến chỗ phu nhân thỉnh an, có phải là... không tốt lắm không..."
Chu Tự Cẩm vỗ vỗ vai Tố Tâm: "Tố Tâm, ta tất nhiên là nghe theo mẫu thân."
Kiếp trước nàng rất cố chấp, suy nghĩ phải nịnh bợ Chu phu nhân, dù tuyết rơi dày đặc cũng nhất định phải đi thỉnh an, kết quả bị lạnh cóng một lúc lâu, Chu phu nhân mới kêu Vương ma ma ra ngoài đuổi nàng trở về.
Bây giờ sống lại một lần, nàng suy bụng ta ra bụng người, ngay cả bản thân Chu Tự Cẩm cũng không muốn mới sáng sớm đã nhìn thấy một thứ nữ không biết từ đâu nhảy ra của trượng phu, phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày của mình.
Rõ ràng trước đó Tố Tâm rất lo lắng, nhưng nghe Chu Tự Cẩm nói như vậy, trái tim lập tức bình tĩnh lại, cười khanh khách nói: "Nô tỳ đều nghe tiểu thư."
Xuân Kiếm đã trải xong chăn đệm của mình, cũng tiếp một câu: "Chúng ta là được Tôn ma ma chọn tới để hầu hạ tiểu thư, đương nhiên là phải nghe theo tiểu thư!"
Tố Tâm nghe nàng ấy nói không biết giữ mồm thì giật mình, vội vàng nhìn về phía Chu Tự Cẩm.
Kiếp trước Chu Tự Cẩm đã biết Tố Tâm và Xuân Kiếm là Chu Dận thông qua Tôn ma ma sắp xếp đến bên cạnh mình, vì vậy nàng dứt khoát nói thẳng ra: "Phụ thân nói với ta, các ngươi đều là do ông để Tôn ma ma lựa chọn, nếu đã dùng các ngươi, thì phải đối xử tốt với các ngươi."
Lúc này Tố Tâm mới yên lòng, ngượng ngùng nở nụ cười.
Xuân Kiếm nói nhanh: "Dù sao những cái khác ta cũng không hiểu, chỉ cần hầu hạ tiểu thư tốt là được."
Chủ tớ ba người nói đùa với nhau vài câu, Chu Tự Cẩm lúc này vẫn chưa buồn ngủ, dứt khoát tìm trong rương đồ của mình một thớt lụa trắng tinh Tùng Giang, dặn dò Xuân Kiếm cùng Tố Tâm: "Hai người các ngươi mỗi người cắt một chiếc áo lụa trắng, chỗ còn lại ta sử dụng."
Tố Tâm mở miệng từ chối: "Tiểu thư, chất liệu vải này quá quý giá, không được đâu ạ --"
Cho tới bây giờ Chu Tự Cẩm đối đãi với người của mình không hề keo kiệt, nàng nói thẳng: "Ta không thích bị từ chối, các tiểu cô nương của triều Đại Chu chúng ta đều phải có một vài chiếc áo lụa trắng, bất kể là hình thức bên ngoài hay là ăn mặc bình thường đều không thể tách rời.”
Lúc này Tố Tâm cùng Xuân Kiếm mới dám nhận.
Hai người dứt khoát nhất cổ tác khí [1], nhanh chóng cắt khúc vải, phần còn lại giao cho Chu Tự Cẩm.
[1] một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Chu Tự Cẩm để phần vải còn lại vào trong cái khay thêu thùa may vá của mình, đi rửa mặt rồi lên giường.
Sau khi nằm xuống, lúc này nàng mới nói: "Ta muốn làm cho phụ thân và mẫu thân mỗi người mấy đôi tất lụa trắng, ngày mai Tố Tâm đi Huệ Sướng đường một chút, xin mẫu giầy của phụ thân cùng mẫu thân.
Tố Tâm đang giúp nàng sửa sang lại túi thơm treo bên trong màn gấm, mở miệng đáp một tiếng.
Đệm gấm dày và mềm mại, trong màn gấm hương thơm ấm áp, Chu Tự Cẩm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Tự Cẩm bị nóng mà tỉnh giấc.
Nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang ôm lấy chăn gấm nhắm mắt ngủ bên cạnh giường, đầu óc nàng lập tức trống rỗng: Đây là đang nằm mơ sao?!
Làm sao nàng có thể nhìn thấy Hứa Phượng Minh?
Đây nhất định là mơ!
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một chống tay ngồi dậy, kề sát vào Hứa Phượng Minh để nhìn kỹ hơn.
Hứa Phượng Minh ngủ rất ngon.
Do bệnh lâu ngày nên thân thể nàng vô cùng suy nhược gầy yếu, rõ ràng lớn lên ngũ quan xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng, nhưng một khi ngủ say, hai má lại phồng phồng lên, đặc biệt giống như một đứa trẻ, làm cho Chu Tự Cẩm luôn muốn nhéo, nắn bóp mặt nàng.
Chu Tự Cẩm thật sự là không nhịn được, lặng lẽ duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng sờ lên mặt Hứa Phượng Minh một cái.
A, vừa trắng vừa mềm vừa ấm vừa trơn vừa mịn, đúng thật là Hứa Phượng Minh!
Chu Tự Cẩm nước mắt tràn mi.
Nàng cẩn thận từng chút một nằm xuống bên cạnh chăn gấm của Hứa Phượng Minh.
Năm đó, Chu Tự Cẩm tám tuổi đến hầu hạ bên người Hứa Phượng Minh, rất nhanh đã trở nên quen thuộc với Hứa Phượng Minh.
Mặc dù Hứa Phượng Minh lớn hơn nàng hai tuổi, thế nhưng thuở nhỏ nhiều bệnh, quá gầy yếu, vóc dáng còn không cao bằng Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm thật ra rất bình thường, nhưng so sánh với Hứa Phượng Minh thì trông nàng có vẻ vừa cao vừa béo, Hứa Phượng Minh không biết trong lòng nghĩ cái gì lại lén đặt cho nàng biệt danh "trắng mũm mĩm", những lúc chỉ có hai người bọn họ cũng chỉ gọi Chu Tự Cẩm là "Trắng mũm mĩm", khiến Chu Tự Cẩm tức đến phát khóc mấy lần.
Về sau quen rồi, nàng cũng đặt cho Hứa Phượng Minh một biệt danh, thầm gọi Hứa Phượng Minh là "gà con".
Hứa Phượng Minh rất tức giận, không nói chuyện với Chu Tự Cẩm mấy ngày liền.
Chu Tự Cẩm vội vàng đi lấy lòng nàng: "Tiểu thư người đẹp như vậy, giống như phượng hoàng trên trời vậy, em gọi người là Tiểu Phượng Hoàng có được không?"
Hứa Phượng Minh giận dỗi, liếc Chu Tự Cẩm một cái, nhưng không nói gì.
Mùa đông ở Tây Bắc quá lạnh, trong phòng tỳ nữ không có địa long, lạnh đến nỗi Chu Tự Cẩm không chịu nổi, nên buổi tối nàng ở lại phòng ngủ của Hứa Phượng Minh.
Lúc mới đầu nàng còn ngủ ở trên giường trước cửa sổ phòng ngủ của Hứa Phượng Minh, sau lại vì cửa sổ quá lạnh, nàng lấy cớ sưởi ấm giường cho Hứa Phượng Minh, ôm chăn gối lên ngủ trên giường của Hứa Phượng Minh.
Mỗi lần như vậy Hứa Phượng Minh đều không vui, nhưng lại không chịu được sự giày vò của nàng, nên lần nào nàng cũng thành công...
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Tự Cẩm vô cùng vui mừng, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, nàng bổ nhào tới, cách chăn gấm ôm Hứa Phượng Minh thật chặt: "Tiểu thư, em rất vui!"
Hứa Phượng Minh đang ngủ say, bị Chu Tự Cẩm đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Chu Tự Cẩm.
Nàng cau mày duỗi tay kéo chăn che kín đầu, giọng nói khàn khàn: "Ồn ào quá!"
Chu Tự Cẩm còn lâu mới sợ gương mặt lạnh lùng này của nàng, vươn hai tay kéo chăn ra, áp khuôn mặt ướp đẫm của mình vào khuôn mặt mềm mại ấm áp của Hứa Phượng Minh, khẽ nức nở.
Hứa Phượng Minh bị dính nước mắt đầy mặt, lần này hoàn toàn tỉnh táo, lấy tay phải đẩy Chu Tự Cẩm ra, tay trái che mặt mình, buồn bực nói: "Khóc cái gì?"
Chu Tự Cẩm nước mắt rơi như mưa: "Tiểu thư, em không sao, chỉ là em vui quá thôi!"
Hứa Phượng Minh trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: "Em đi ra ngoài trước đi, ta muốn ngồi dậy."
Chu Tự Cẩm bất chấp nước mắt đầy mặt, nhanh nhẹn nhảy xuống giường: "Người thu thập xong liền gọi em."
Nàng đã hầu hạ Hứa Phượng Minh nhiều năm như vậy, biết Hứa Phượng Minh vô cùng cẩn thận, không thích người theo sát hầu hạ, tắm rửa thay đồ vệ sinh cá nhân, đều không cho người khác hầu hạ, cho dù nàng là nha hoàn thân cận nhất cũng chưa từng thấy qua thân thể không mặc gì của Hứa Phượng Minh.
Vừa đi được hai bước, Chu Tự Cẩm đã bị người ta lay tỉnh.
Tố Tâm một tay cầm chân nến, một tay vén màn lên, nghiêng người nhìn Chu Tự Cẩm, thấy nàng giàn giụa nước mắt, vội vàng đặt nến ở trên bàn nhỏ đầu giường, cầm khăn sạch đưa cho Chu Tự Cẩm: "Tiểu thư, người mơ thấy ác mộng sao? Trên mặt toàn là nước mắt..."
Gió bắc thổi các hạt tuyết đập vào cửa sổ dán giấy, phát ra tiếng "bộp bộp".
Bên trong chính phòng Lan Đình có đốt địa long, rất ấm áp, Chu Tự Cẩm để cho Xuân Kiếm cùng Tố Tâm ngủ ở trên giường trước cửa sổ phía nam của phòng ngủ, lại nói: "Mẫu thân bảo ta không cần đi thỉnh an, ngày mai chúng ta đều có thể yên tâm ngủ nướng, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thì thôi."
Tố Tâm trải chăn đệm xong, vừa đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên đệm, vừa do dự nói: "Tiểu thư, chúng ta không đến chỗ phu nhân thỉnh an, có phải là... không tốt lắm không..."
Chu Tự Cẩm vỗ vỗ vai Tố Tâm: "Tố Tâm, ta tất nhiên là nghe theo mẫu thân."
Kiếp trước nàng rất cố chấp, suy nghĩ phải nịnh bợ Chu phu nhân, dù tuyết rơi dày đặc cũng nhất định phải đi thỉnh an, kết quả bị lạnh cóng một lúc lâu, Chu phu nhân mới kêu Vương ma ma ra ngoài đuổi nàng trở về.
Bây giờ sống lại một lần, nàng suy bụng ta ra bụng người, ngay cả bản thân Chu Tự Cẩm cũng không muốn mới sáng sớm đã nhìn thấy một thứ nữ không biết từ đâu nhảy ra của trượng phu, phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày của mình.
Rõ ràng trước đó Tố Tâm rất lo lắng, nhưng nghe Chu Tự Cẩm nói như vậy, trái tim lập tức bình tĩnh lại, cười khanh khách nói: "Nô tỳ đều nghe tiểu thư."
Xuân Kiếm đã trải xong chăn đệm của mình, cũng tiếp một câu: "Chúng ta là được Tôn ma ma chọn tới để hầu hạ tiểu thư, đương nhiên là phải nghe theo tiểu thư!"
Tố Tâm nghe nàng ấy nói không biết giữ mồm thì giật mình, vội vàng nhìn về phía Chu Tự Cẩm.
Kiếp trước Chu Tự Cẩm đã biết Tố Tâm và Xuân Kiếm là Chu Dận thông qua Tôn ma ma sắp xếp đến bên cạnh mình, vì vậy nàng dứt khoát nói thẳng ra: "Phụ thân nói với ta, các ngươi đều là do ông để Tôn ma ma lựa chọn, nếu đã dùng các ngươi, thì phải đối xử tốt với các ngươi."
Lúc này Tố Tâm mới yên lòng, ngượng ngùng nở nụ cười.
Xuân Kiếm nói nhanh: "Dù sao những cái khác ta cũng không hiểu, chỉ cần hầu hạ tiểu thư tốt là được."
Chủ tớ ba người nói đùa với nhau vài câu, Chu Tự Cẩm lúc này vẫn chưa buồn ngủ, dứt khoát tìm trong rương đồ của mình một thớt lụa trắng tinh Tùng Giang, dặn dò Xuân Kiếm cùng Tố Tâm: "Hai người các ngươi mỗi người cắt một chiếc áo lụa trắng, chỗ còn lại ta sử dụng."
Tố Tâm mở miệng từ chối: "Tiểu thư, chất liệu vải này quá quý giá, không được đâu ạ --"
Cho tới bây giờ Chu Tự Cẩm đối đãi với người của mình không hề keo kiệt, nàng nói thẳng: "Ta không thích bị từ chối, các tiểu cô nương của triều Đại Chu chúng ta đều phải có một vài chiếc áo lụa trắng, bất kể là hình thức bên ngoài hay là ăn mặc bình thường đều không thể tách rời.”
Lúc này Tố Tâm cùng Xuân Kiếm mới dám nhận.
Hai người dứt khoát nhất cổ tác khí [1], nhanh chóng cắt khúc vải, phần còn lại giao cho Chu Tự Cẩm.
[1] một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Chu Tự Cẩm để phần vải còn lại vào trong cái khay thêu thùa may vá của mình, đi rửa mặt rồi lên giường.
Sau khi nằm xuống, lúc này nàng mới nói: "Ta muốn làm cho phụ thân và mẫu thân mỗi người mấy đôi tất lụa trắng, ngày mai Tố Tâm đi Huệ Sướng đường một chút, xin mẫu giầy của phụ thân cùng mẫu thân.
Tố Tâm đang giúp nàng sửa sang lại túi thơm treo bên trong màn gấm, mở miệng đáp một tiếng.
Đệm gấm dày và mềm mại, trong màn gấm hương thơm ấm áp, Chu Tự Cẩm rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Tự Cẩm bị nóng mà tỉnh giấc.
Nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang ôm lấy chăn gấm nhắm mắt ngủ bên cạnh giường, đầu óc nàng lập tức trống rỗng: Đây là đang nằm mơ sao?!
Làm sao nàng có thể nhìn thấy Hứa Phượng Minh?
Đây nhất định là mơ!
Chu Tự Cẩm cẩn thận từng chút một chống tay ngồi dậy, kề sát vào Hứa Phượng Minh để nhìn kỹ hơn.
Hứa Phượng Minh ngủ rất ngon.
Do bệnh lâu ngày nên thân thể nàng vô cùng suy nhược gầy yếu, rõ ràng lớn lên ngũ quan xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng, nhưng một khi ngủ say, hai má lại phồng phồng lên, đặc biệt giống như một đứa trẻ, làm cho Chu Tự Cẩm luôn muốn nhéo, nắn bóp mặt nàng.
Chu Tự Cẩm thật sự là không nhịn được, lặng lẽ duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng sờ lên mặt Hứa Phượng Minh một cái.
A, vừa trắng vừa mềm vừa ấm vừa trơn vừa mịn, đúng thật là Hứa Phượng Minh!
Chu Tự Cẩm nước mắt tràn mi.
Nàng cẩn thận từng chút một nằm xuống bên cạnh chăn gấm của Hứa Phượng Minh.
Năm đó, Chu Tự Cẩm tám tuổi đến hầu hạ bên người Hứa Phượng Minh, rất nhanh đã trở nên quen thuộc với Hứa Phượng Minh.
Mặc dù Hứa Phượng Minh lớn hơn nàng hai tuổi, thế nhưng thuở nhỏ nhiều bệnh, quá gầy yếu, vóc dáng còn không cao bằng Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm thật ra rất bình thường, nhưng so sánh với Hứa Phượng Minh thì trông nàng có vẻ vừa cao vừa béo, Hứa Phượng Minh không biết trong lòng nghĩ cái gì lại lén đặt cho nàng biệt danh "trắng mũm mĩm", những lúc chỉ có hai người bọn họ cũng chỉ gọi Chu Tự Cẩm là "Trắng mũm mĩm", khiến Chu Tự Cẩm tức đến phát khóc mấy lần.
Về sau quen rồi, nàng cũng đặt cho Hứa Phượng Minh một biệt danh, thầm gọi Hứa Phượng Minh là "gà con".
Hứa Phượng Minh rất tức giận, không nói chuyện với Chu Tự Cẩm mấy ngày liền.
Chu Tự Cẩm vội vàng đi lấy lòng nàng: "Tiểu thư người đẹp như vậy, giống như phượng hoàng trên trời vậy, em gọi người là Tiểu Phượng Hoàng có được không?"
Hứa Phượng Minh giận dỗi, liếc Chu Tự Cẩm một cái, nhưng không nói gì.
Mùa đông ở Tây Bắc quá lạnh, trong phòng tỳ nữ không có địa long, lạnh đến nỗi Chu Tự Cẩm không chịu nổi, nên buổi tối nàng ở lại phòng ngủ của Hứa Phượng Minh.
Lúc mới đầu nàng còn ngủ ở trên giường trước cửa sổ phòng ngủ của Hứa Phượng Minh, sau lại vì cửa sổ quá lạnh, nàng lấy cớ sưởi ấm giường cho Hứa Phượng Minh, ôm chăn gối lên ngủ trên giường của Hứa Phượng Minh.
Mỗi lần như vậy Hứa Phượng Minh đều không vui, nhưng lại không chịu được sự giày vò của nàng, nên lần nào nàng cũng thành công...
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Tự Cẩm vô cùng vui mừng, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, nàng bổ nhào tới, cách chăn gấm ôm Hứa Phượng Minh thật chặt: "Tiểu thư, em rất vui!"
Hứa Phượng Minh đang ngủ say, bị Chu Tự Cẩm đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Chu Tự Cẩm.
Nàng cau mày duỗi tay kéo chăn che kín đầu, giọng nói khàn khàn: "Ồn ào quá!"
Chu Tự Cẩm còn lâu mới sợ gương mặt lạnh lùng này của nàng, vươn hai tay kéo chăn ra, áp khuôn mặt ướp đẫm của mình vào khuôn mặt mềm mại ấm áp của Hứa Phượng Minh, khẽ nức nở.
Hứa Phượng Minh bị dính nước mắt đầy mặt, lần này hoàn toàn tỉnh táo, lấy tay phải đẩy Chu Tự Cẩm ra, tay trái che mặt mình, buồn bực nói: "Khóc cái gì?"
Chu Tự Cẩm nước mắt rơi như mưa: "Tiểu thư, em không sao, chỉ là em vui quá thôi!"
Hứa Phượng Minh trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: "Em đi ra ngoài trước đi, ta muốn ngồi dậy."
Chu Tự Cẩm bất chấp nước mắt đầy mặt, nhanh nhẹn nhảy xuống giường: "Người thu thập xong liền gọi em."
Nàng đã hầu hạ Hứa Phượng Minh nhiều năm như vậy, biết Hứa Phượng Minh vô cùng cẩn thận, không thích người theo sát hầu hạ, tắm rửa thay đồ vệ sinh cá nhân, đều không cho người khác hầu hạ, cho dù nàng là nha hoàn thân cận nhất cũng chưa từng thấy qua thân thể không mặc gì của Hứa Phượng Minh.
Vừa đi được hai bước, Chu Tự Cẩm đã bị người ta lay tỉnh.
Tố Tâm một tay cầm chân nến, một tay vén màn lên, nghiêng người nhìn Chu Tự Cẩm, thấy nàng giàn giụa nước mắt, vội vàng đặt nến ở trên bàn nhỏ đầu giường, cầm khăn sạch đưa cho Chu Tự Cẩm: "Tiểu thư, người mơ thấy ác mộng sao? Trên mặt toàn là nước mắt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.