Chương 11: Thưởng Mai
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
01/08/2023
Sáng hôm sau, Chu Tự Cẩm rửa mặt xong đang trang điểm, Chu Phán Hề đã mang theo nha hoàn Tiên Khách tới.
Nàng ấy đi thẳng vào vấn đề, hỏi Chu Tự Cẩm: "Đại tỷ, chúng ta muốn đến Trung Thuận bá phủ thưởng mai, tỷ có muốn đi cùng không?
Chu Tự Cẩm vốn đang cài một cây trâm chữ thọ tinh xảo bằng vàng trên búi tóc, nghe Chu Phán Hề nhắc đến 'Trung Thuận bá phủ', động tác trong tay hơi khựng lại.
Kiếp trước Chu Dận bị giáng chức, ngoại trừ không nương dựa vào tân đế, còn có một nguyên nhân khác chính là hắn đã tiến cử anh em đồng hao Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh đi Tây Bắc cứu trợ thiên tai, ai ngờ Tưởng Trường Thanh lòng tham không đáy, tham ô lén bán vật tư cứu trợ thiên tai của triều đình, sự tình bị bại lộ, Tưởng Trường Thanh bị bắt giam, Chu Dận cũng vì vậy mà bị liên lụy.
Chu Tự Cẩm vừa suy nghĩ, vừa cài trâm lên tóc, cười nói: "Hôm nay ta có khá nhiều việc, sau này có thời gian lại đi."
Hiện giờ cách thời gian Tưởng Trường Thanh xảy ra chuyện vẫn còn sớm, nhưng phải tìm cơ hội, để phụ thân cùng Tưởng Trường Thanh ít qua lại với nhau thì tốt hơn...
Chỉ là Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh là tỷ phu của Chu phu nhân, mà nàng thì thấp cổ bé họng, phụ thân sao có thể nghe nàng nói, chi bằng từ từ suy tính.
Chu Phán Hề có ý tốt đến mời nàng, lại bị nàng từ chối, trên mặt có hơi khó chịu, hậm hực nói: "Tỷ không đi thì thôi."
Lại không nhịn được nói: "Thưởng mai ở Trung Thuận bá phủ rất náo nhiệt, trong vườn có lạp mai, có hồng mai, có mai trắng, còn có mấy gốc mai quý hiểm nổi tiếng ở kinh thành. Giữa vườn mai được ngăn cách bằng một hàng rào bằng gấm, một bên là các công tử của mỗi nhà, một bên là các tiểu thư khuê tú, vừa ngắm hoa, vừa thi đấu thơ ca, còn uống rượu chơi tửu lệnh, vô cùng thú vị --"
Kiếp trước quan hệ giữa Chu Tự Cẩm và Chu Phán Hề rất lạnh nhạt, mãi cho đến khi chết cũng không nói được mấy câu với Chu Phán Hề, không nghĩ tới nàng ấy còn có một mặt đáng yêu như vậy, nàng không khỏi mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Tam muội, ta có một cặp cùng kiểu, muội nhìn thử xem."
Nàng lấy từ trong hộp trang sức ra một cặp trâm cài tóc hoa quế tinh xảo bằng vàng, đưa cho Chu Phán Hề xem.
Hai nha hoàn bên người Chu Phán Hề, một người tên là Tiên Khách, một người tên là Tiên Hữu, cả hai đều là tên gọi khác của hoa quế, hẳn là Chu Phán Hề thích hoa quế, nên chắc nàng ấy sẽ thích đôi trâm cài hoa quế tinh tế bằng vàng này.
Chu Phán Hề quả thật rất thích, cầm cặp trâm hoa quế bằng vàng quan sát tỉ mỉ: "Cây trâm này sao có thể làm tinh xảo như vậy, cành cây rắn chắc, là được mạ vàng sao? Trên cành cây khảm nhiều đóa hoa quế như thế, hoa quế nhỏ như vậy mà ngay cả nhụy hoa cũng có, thật sự là chi tiết đến từng ly từng tý, thật là đẹp."
Chu Tự Cẩm thấy nàng thích, trong lòng cũng vui vẻ, liền nói: "Nếu muội thích, liền tặng cho muội, coi như là quà gặp mặt tỷ đưa cho muội."
Chu Phán Hề vui vẻ cầm lấy cây trâm hoa quế tinh xảo bằng vàng xem đi xem lại, nụ cười rực rỡ: "Đa tạ tỷ tỷ."
Lại nói: "Tỷ tỷ, lễ mừng năm mới cả nhà chúng ta sẽ đi thôn trang suối nước nóng ở ngoại thành chơi, phía sau thôn trang suối nước nóng có một tòa nhà nhỏ, bên trong có một hồ nước nóng lớn, đến lúc đó muội dẫn tỷ đi ngâm nước nóng.
Chu Tự Cẩm cảm thấy rất hứng thú, gật đầu lia lịa: "Thật tốt quá, muội cũng đừng quên đó!"
Chu Phán Hề thấy đôi mắt hạnh của nàng sáng ngời, nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy gần gũi hơn, có chút lưu luyến không nỡ, nhưng nghĩ đến Nhị tỷ Chu Thiến Hề còn đang chờ mình đi cùng, chỉ đành nói: "Đại tỷ, muội đi trước, chờ muội trở về sẽ mang quà cho tỷ."
Chu Tự Cẩm cũng rất thích Chu Phán hề, đứng lên nói: "Ta tiễn muội."
Sau khi tiễn Chu Phán Hề đi, Chu Tự Cẩm không lập tức vào phòng mà đứng dưới mái hiên một lúc lâu, trong lòng vô cùng cảm khái: Thì ra cùng muội muội của mình thân thiết, vẫn là rất vui vẻ...
Đến buổi tối, Chu Phán Hề từ Trung Thuận bá phủ trở về, lại đặc biệt tới Lan Đình một chuyến.
Hôm nay nàng ở Trung Thuận bá phủ lấy được hai chậu hoa mai, giữ lại cho mình một chậu Bạch Mai, còn một chậu mai đỏ khác thì lấy đưa qua cho Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm rất thích chậu mai đỏ này, ghé sát lại nhìn kỹ nói: "Mai đỏ cũng không dễ trồng, khả năng chịu lạnh của nó tương đối kém, ra hoa vào mùa xuân, thợ làm vườn ở Trung Thuận bá phủ có thể làm cho mai đỏ nở vào tháng chạp, xem như cũng có mấy phần bản lĩnh."
Chu Phán Hề nghe xong cũng tiến lại gần, nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật đúng là hiểu biết về hoa mai nha!"
Nàng ấy đưa tay gẩy nhụy hoa của một đóa hoa mai: "Có điều hai chậu hoa mai này không phải là của Trung Thuận bá phủ cho, là Tôn Dục Tuyền của Uy Viễn Hầu phủ tặng."
Nghe được Chu Phán Hề nhắc đến tên của Tôn Dục Tuyền, động tác của Chu Tự Cẩm cứng đờ, không tự chủ được lùi về sau một bước.
Chu Phán Hề vừa nghịch hoa mai vừa nói: "Tôn Dục Tuyền kia dáng dấp thật là đẹp, tựa như mai đỏ nở rộ trong tuyết, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp, muội chưa từng thấy người nào đẹp hơn hắn, khí chất tốt hơn hắn -- đáng tiếc là thứ xuất, thân mẫu của hắn là Lưu di nương xuất thân ca cơ, có xuất thân quá thấp."
Chu Tự Cẩm mấp máy môi, thầm nói: Không, có người còn đẹp hơn hắn, khí chất còn tốt hơn, Hứa Phượng Minh còn đẹp hơn hắn, khí chất càng tốt hơn hắn ...
Chỉ là Hứa Phượng Minh là một cô nương...
Sau khi Chu Phán Hề rời đi, lúc này Chu Tự Cẩm mới phát hiện sống lưng lạnh buốt, dính nhớp mồ hôi -- thì ra vừa rồi nghe đến tên của Tôn Dục Tuyền, nàng vậy mà lại đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Người này chính là hung thủ kiếp trước đã độc chết nàng!
Năm đó ở trong rừng mai đỏ gặp được một thiếu niên xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng làm nàng vừa gặp đã thương, từng là một nốt chu sa trong lòng nàng, giờ đây lại trở thành một vết máu cũ kỹ ghê tởm.
Chu Tự Cẩm đứng dưới mái hiên rất lâu, mùa đông gió đêm lạnh rét thấu xương, mặt nàng bị gió thổi đau đớn đến tê dại, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
***
Nàng ấy đi thẳng vào vấn đề, hỏi Chu Tự Cẩm: "Đại tỷ, chúng ta muốn đến Trung Thuận bá phủ thưởng mai, tỷ có muốn đi cùng không?
Chu Tự Cẩm vốn đang cài một cây trâm chữ thọ tinh xảo bằng vàng trên búi tóc, nghe Chu Phán Hề nhắc đến 'Trung Thuận bá phủ', động tác trong tay hơi khựng lại.
Kiếp trước Chu Dận bị giáng chức, ngoại trừ không nương dựa vào tân đế, còn có một nguyên nhân khác chính là hắn đã tiến cử anh em đồng hao Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh đi Tây Bắc cứu trợ thiên tai, ai ngờ Tưởng Trường Thanh lòng tham không đáy, tham ô lén bán vật tư cứu trợ thiên tai của triều đình, sự tình bị bại lộ, Tưởng Trường Thanh bị bắt giam, Chu Dận cũng vì vậy mà bị liên lụy.
Chu Tự Cẩm vừa suy nghĩ, vừa cài trâm lên tóc, cười nói: "Hôm nay ta có khá nhiều việc, sau này có thời gian lại đi."
Hiện giờ cách thời gian Tưởng Trường Thanh xảy ra chuyện vẫn còn sớm, nhưng phải tìm cơ hội, để phụ thân cùng Tưởng Trường Thanh ít qua lại với nhau thì tốt hơn...
Chỉ là Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh là tỷ phu của Chu phu nhân, mà nàng thì thấp cổ bé họng, phụ thân sao có thể nghe nàng nói, chi bằng từ từ suy tính.
Chu Phán Hề có ý tốt đến mời nàng, lại bị nàng từ chối, trên mặt có hơi khó chịu, hậm hực nói: "Tỷ không đi thì thôi."
Lại không nhịn được nói: "Thưởng mai ở Trung Thuận bá phủ rất náo nhiệt, trong vườn có lạp mai, có hồng mai, có mai trắng, còn có mấy gốc mai quý hiểm nổi tiếng ở kinh thành. Giữa vườn mai được ngăn cách bằng một hàng rào bằng gấm, một bên là các công tử của mỗi nhà, một bên là các tiểu thư khuê tú, vừa ngắm hoa, vừa thi đấu thơ ca, còn uống rượu chơi tửu lệnh, vô cùng thú vị --"
Kiếp trước quan hệ giữa Chu Tự Cẩm và Chu Phán Hề rất lạnh nhạt, mãi cho đến khi chết cũng không nói được mấy câu với Chu Phán Hề, không nghĩ tới nàng ấy còn có một mặt đáng yêu như vậy, nàng không khỏi mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Tam muội, ta có một cặp cùng kiểu, muội nhìn thử xem."
Nàng lấy từ trong hộp trang sức ra một cặp trâm cài tóc hoa quế tinh xảo bằng vàng, đưa cho Chu Phán Hề xem.
Hai nha hoàn bên người Chu Phán Hề, một người tên là Tiên Khách, một người tên là Tiên Hữu, cả hai đều là tên gọi khác của hoa quế, hẳn là Chu Phán Hề thích hoa quế, nên chắc nàng ấy sẽ thích đôi trâm cài hoa quế tinh tế bằng vàng này.
Chu Phán Hề quả thật rất thích, cầm cặp trâm hoa quế bằng vàng quan sát tỉ mỉ: "Cây trâm này sao có thể làm tinh xảo như vậy, cành cây rắn chắc, là được mạ vàng sao? Trên cành cây khảm nhiều đóa hoa quế như thế, hoa quế nhỏ như vậy mà ngay cả nhụy hoa cũng có, thật sự là chi tiết đến từng ly từng tý, thật là đẹp."
Chu Tự Cẩm thấy nàng thích, trong lòng cũng vui vẻ, liền nói: "Nếu muội thích, liền tặng cho muội, coi như là quà gặp mặt tỷ đưa cho muội."
Chu Phán Hề vui vẻ cầm lấy cây trâm hoa quế tinh xảo bằng vàng xem đi xem lại, nụ cười rực rỡ: "Đa tạ tỷ tỷ."
Lại nói: "Tỷ tỷ, lễ mừng năm mới cả nhà chúng ta sẽ đi thôn trang suối nước nóng ở ngoại thành chơi, phía sau thôn trang suối nước nóng có một tòa nhà nhỏ, bên trong có một hồ nước nóng lớn, đến lúc đó muội dẫn tỷ đi ngâm nước nóng.
Chu Tự Cẩm cảm thấy rất hứng thú, gật đầu lia lịa: "Thật tốt quá, muội cũng đừng quên đó!"
Chu Phán Hề thấy đôi mắt hạnh của nàng sáng ngời, nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy gần gũi hơn, có chút lưu luyến không nỡ, nhưng nghĩ đến Nhị tỷ Chu Thiến Hề còn đang chờ mình đi cùng, chỉ đành nói: "Đại tỷ, muội đi trước, chờ muội trở về sẽ mang quà cho tỷ."
Chu Tự Cẩm cũng rất thích Chu Phán hề, đứng lên nói: "Ta tiễn muội."
Sau khi tiễn Chu Phán Hề đi, Chu Tự Cẩm không lập tức vào phòng mà đứng dưới mái hiên một lúc lâu, trong lòng vô cùng cảm khái: Thì ra cùng muội muội của mình thân thiết, vẫn là rất vui vẻ...
Đến buổi tối, Chu Phán Hề từ Trung Thuận bá phủ trở về, lại đặc biệt tới Lan Đình một chuyến.
Hôm nay nàng ở Trung Thuận bá phủ lấy được hai chậu hoa mai, giữ lại cho mình một chậu Bạch Mai, còn một chậu mai đỏ khác thì lấy đưa qua cho Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm rất thích chậu mai đỏ này, ghé sát lại nhìn kỹ nói: "Mai đỏ cũng không dễ trồng, khả năng chịu lạnh của nó tương đối kém, ra hoa vào mùa xuân, thợ làm vườn ở Trung Thuận bá phủ có thể làm cho mai đỏ nở vào tháng chạp, xem như cũng có mấy phần bản lĩnh."
Chu Phán Hề nghe xong cũng tiến lại gần, nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật đúng là hiểu biết về hoa mai nha!"
Nàng ấy đưa tay gẩy nhụy hoa của một đóa hoa mai: "Có điều hai chậu hoa mai này không phải là của Trung Thuận bá phủ cho, là Tôn Dục Tuyền của Uy Viễn Hầu phủ tặng."
Nghe được Chu Phán Hề nhắc đến tên của Tôn Dục Tuyền, động tác của Chu Tự Cẩm cứng đờ, không tự chủ được lùi về sau một bước.
Chu Phán Hề vừa nghịch hoa mai vừa nói: "Tôn Dục Tuyền kia dáng dấp thật là đẹp, tựa như mai đỏ nở rộ trong tuyết, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp, muội chưa từng thấy người nào đẹp hơn hắn, khí chất tốt hơn hắn -- đáng tiếc là thứ xuất, thân mẫu của hắn là Lưu di nương xuất thân ca cơ, có xuất thân quá thấp."
Chu Tự Cẩm mấp máy môi, thầm nói: Không, có người còn đẹp hơn hắn, khí chất còn tốt hơn, Hứa Phượng Minh còn đẹp hơn hắn, khí chất càng tốt hơn hắn ...
Chỉ là Hứa Phượng Minh là một cô nương...
Sau khi Chu Phán Hề rời đi, lúc này Chu Tự Cẩm mới phát hiện sống lưng lạnh buốt, dính nhớp mồ hôi -- thì ra vừa rồi nghe đến tên của Tôn Dục Tuyền, nàng vậy mà lại đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Người này chính là hung thủ kiếp trước đã độc chết nàng!
Năm đó ở trong rừng mai đỏ gặp được một thiếu niên xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng làm nàng vừa gặp đã thương, từng là một nốt chu sa trong lòng nàng, giờ đây lại trở thành một vết máu cũ kỹ ghê tởm.
Chu Tự Cẩm đứng dưới mái hiên rất lâu, mùa đông gió đêm lạnh rét thấu xương, mặt nàng bị gió thổi đau đớn đến tê dại, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.