Chương 22
Thất Bôi Tửu
26/07/2021
Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di khá bất mãn với chuyện Lục Diễn không đi chung với mình nhưng người con gái tốt sẽ không đấu đá với đàn ông. Gần đây Lục Diễn vẫn luôn vì chuyện nàng muốn nạp thiếp mà giận dỗi, nàng cũng lười tranh chấp với đố phu.
Nàng khó khăn lắm mới khởi hành, Lục Băng vậy mà mang theo một đội nhân mã ra cửa cung. Đệ ấy chắp tay hành lễ với nàng, gương mặt lộ vẻ áy náy: "Cửu ca không khoẻ, không thể về lại mặt với hoàng tẩu. Huynh ấy trái lo phải nghĩ cảm thấy không ổn cho nên để cho đệ tới thay huynh ấy đưa hoàng tẩu đoạn đường."
Thật ra là Thái Hậu cảm thấy Lục Diễn hạ thấp Thẩm Tân Di như vậy thì hơi không ổn. Sau khi thảo luận với Hoàng Thượng thì phái Lục Băng tới đón đưa nàng, với đại huynh trưởng Lục Tẩy thân nghênh hiệu quả như nhau.
Vốn dĩ sắc mặt của Thẩm Tân Di không được tốt cho lắm nhưng vừa thấy Lục Băng đã mặt mày hớn hở, cảm thấy Lục Diễn vẫn tương đối có mắt: "Thôi không sao đâu, chỉ phiền toái cho đệ, sẽ không chậm trễ đệ chuyện này chứ?"
Lục Băng ôn hòa cười cười: "Không trì hoãn ạ, hiện giờ đệ đang cùng vài vị thái phó học kinh, sử, tử, tập, đã xin phép sư phụ nghỉ rồi sai người lên đường đi."
Thẩm Tân Di có người đẹp làm bạn dọc đường nên tâm tình rất không tệ, tìm cơ hội đến gần với Lục Băng. Lục Băng mới đầu còn hơi khách sáo, lúc sau đã thả lỏng lại, ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với hoàng tẩu.
Nàng có vẻ ngoài tuyệt vời, cách nói năng thong dong, ý vị uyển chuyển yêu kiều. Nếu nàng có ý định muốn kết thân với ai thì ít người có thể cưỡng lại được.
Lục Băng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, cảm thấy hoàng tẩu thật là phong thái lỗi lạc, lại cân nhắc xem nàng có chị em gì đó hay không, có thể cưới con gái nhà họ Thẩm vẫn không tệ cho lắm, cuối cùng nghĩ đến Cửu ca lãnh đạm với hoàng tẩu thì lại cảm thấy Cửu ca thật là mắt nhìn không tốt ~
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, một đường vui vui vẻ vẻ mà trở về hầu phủ. Lục Băng không phải con rể chính quy của nhà họ Thẩm, không tiện ở lại hầu phủ nên tìm một quán trọ ở gần đó. Thẩm Hầu với Chu thị vừa thấy không có ai bên cạnh con gái thì trong lòng chùn xuống.
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tu Viễn kia mang tâm sự nặng nề mới nhìn con gái một cái. Chu thị lôi kéo con gái cưng rồi hỏi nàng: "Thái Tử đâu? Tại sao lại không trở về với con?" Con gái cưng của bà đầu óc còn bệnh, làm phu quân sao lại nhẫn tâm để nàng đơn độc lên đường cơ chứ?
Thẩm Tân Di tùy ý vẫy tay: "Hắn đang giận dỗi đấy, mẹ không cần phải quan tâm đến hắn." Thẩm Tu Viễn hình như có tâm sự, nhìn thoáng qua hai mẹ con rồi nói với Chu thị trước: "Bà đi chuẩn bị bữa tối, ta có lời muốn nói với Tố Tố." Lại quay sang Thẩm Tân Di: "Tố Tố đi theo cha vào thư phòng."
Thẩm Tân Di ngẩn ra, lúc này mới đuổi kịp ông. Hai cha con một trước một sau vào thư phòng, Thẩm Tu Viễn đóng cửa sổ lại, ở trong phòng đi dạo một lát: "Tố Tố, tình cảm của con với Thái Tử như thế nào?"
Thẩm Tân Di đối mặt với người khác rất bình thường, suy nghĩ một chút: "Cũng được, mặc kệ nội bộ quan hệ như thế nào, bên ngoài chúng con đều là dáng vẻ vợ chồng hòa thuận, chỉ là..." Nàng chần chờ: "Mỗi lần gặp được chuyện có liên quan đến nhà chúng ta thì hắn đều sẽ đặc biệt không vui."
Sau khi Thẩm Tu Viễn đi dạo một lúc lâu ở trong phòng, cuối cùng mới trầm giọng nói: "Lần này con trở về, ta phát hiện Thái Tử phái thám tử tới, chẳng lẽ hắn nghi ngờ con đến tận đây? Ngay cả khi con về nhà ngắn ngủn ba ngày này cũng không thể yên tâm?"
Thẩm Tân Di kinh ngạc, Thẩm Tu Viễn lại vẫy tay: "Con cũng không cần kinh hoảng, cha đã xử trí thám tử, cũng không ai có thể dễ dàng bắt tay với vào nhà chúng ta đâu."
Thẩm Tân Di sửng sốt, rất nhanh đã trấn định: "Cho dù hắn phái mật thám cũng không sao, con cũng không làm chuyện trái với lương tâm, cũng không cần phải sợ hắn." Nàng nói xong chợt nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu vội vã truy vấn: "Nhưng... Thái Tử vì sao đề phòng nhà chúng ta như vậy?"
Thẩm Tu Viễn hỏi nàng: "Con cảm thấy sao?"
Nàng có chút do dự: "Con ở trong cung nghe đồn nói... Năm đó tiên hoàng hậu là bị cô hại chết, còn có cậu của Thái Tử... Là cha mang quân đến trễ, làm hại cậu của Thái Tử chết bên trong lúc hỗn loạn. "
Nàng vốn dĩ không để trong lòng hai chuyện này nhưng mỗi lần nàng thỉnh an Tề hoàng hậu, Tề hoàng hậu đều sẽ dùng lời trong lời ngoài châm chọc nàng. Lục Diễn biểu hiện cũng kỳ quái khác thường khiến đáy lòng nàng không khỏi hơi nghi ngờ.
Thẩm Tu Viễn chấn động, sau một lúc lâu mới ngoảnh đầu nhìn con gái mình, nói với giọng trầm ngâm: "Con có thể tin hai việc này sao?" Sau khi ông hỏi lại thì đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường, tựa như bi thương lại tựa như hối hận nhưng lại không để con gái nhìn thấy.
Thẩm Tân Di không chút do dự: "Tất nhiên là không tin." Nàng lại nhíu mày: "Nhưng nếu không phải sự thật thì vì sao cha không ngăn lại tin đồn đãi vớ vẩn lung tung? Năm đó sao lại thế này? Vì sao cha không nói cho con trước hôm đại hôn?" Nếu nàng đã biết chân tướng thì có thể ở sau lần trào phúng của Tề hoàng hậu mà mạnh mẽ đánh vào mặt bà.
Thẩm Tu Viễn lại im lặng một hồi, vậy mà đổi đề tài câu chuyện: "Hôn sự của con với Thái Tử vốn chính là nghiệt duyên, lúc trước cha vốn định kéo dài một vài lần, nề hà Hoàng Thượng từng bước ép sát nên chỉ có thể từ từ mưu tính, sau này lại nghĩ cách để con và Thái Tử hòa ly."
Thẩm Tân Di không vui: "Cha biết con hỏi không phải cái này."
Thẩm Tu Viễn hít một hơi thật sâu, bày ra uy nghiêm trên gương mặt: "Được rồi, đừng hỏi nhiều, chuyện gì cha mẹ sẽ tự sắp xếp tốt vì con. Về chuyện hòa ly, cha cũng sẽ cẩn thận chuẩn bị."
Ông nói xong thì một bước đi ra ngoài trước. Tâm Thẩm Tân Di lặng như nước, nàng ngay từ đầu đối với chuyện nhà họ Thẩm hại nhà họ Tề đều không tin, chỉ cho rằng quan hệ không tốt giữa nhà họ Thẩm với Thái tử là bởi vì chính kiến không hợp. Hiện tại nhìn cha kiêng dè việc này như thế, trong lòng nàng cũng bắt đầu dao động.
Nàng biết cha mình không phải là một người ưa giấu giếm, càng sẽ không che giấu với con gái của mình nhưng ông lại giữ kín như bưng chuyện này, rất có khả năng chứng minh cậu của Thái Tử chính là do ông hại chết, tiên hoàng hậu mất cũng có liên quan tới nhà họ Thẩm. Nhưng theo hiểu biết về cha của Thẩm Tân Di, cha không giống người sẽ làm việc này, huống hồ nếu thật là nhà họ Thẩm hại nhà họ Tề, nhìn thấy nàng gả cho con trai của kẻ thù thì cho dù cha không cãi được hoàng mệnh thì cũng có thể nhắc nhở nàng vài câu đi chứ? Vì sao cha chưa từng đề cập qua nửa câu?
Thẩm Tân Di nhìn cha như vậy thì trong lòng cũng nặng trĩu, dùng bữa tối với mẹ mà tựa như nhai sáp. Nàng ở trong bữa tối còn nói bóng nói gió hỏi Chu thị vài câu, không nghĩ tới mẹ cũng chẳng biết chút gì, vẻ mặt nàng càng buồn bực hơn.
Nàng ba ngày nay không ít lần kiếm cha tìm hiểu, chuyện khác Thẩm Tu Viễn không dối gạt nàng, chỉ chuyện này lại nói năng thận trọng. Thẩm Tân Di càng thêm nghi ngờ năm đó hai chị em nhà họ Tề có phải có liên quan tới nhà mình hay không, càng nghĩ càng cảm thấy không thể đối mặt với Thái Tử.
Bởi vì chuyện này, Thẩm Tân Di ăn không ngon ngủ không yên. Lúc nàng chuẩn bị hồi cung thì người đã gầy đi một vòng. Lúc Thẩm Tu Viễn đưa nàng ra cửa cũng nhịn không được mà nói: "Con chớ có nghĩ nhiều, mọi việc có cha mẹ ở đây. Cha bảo đảm với con, chưa đến hai năm là con có thể hòa ly với Thái Tử."
Lời này cũng không an ủi được Thẩm Tân Di bao nhiêu: "Cha chuyện gì cũng không nói với con, sao con an tâm đây? Bây giờ con còn cùng chung chăn gối với Thái Tử đấy!"
Thẩm Tu Viễn cười khổ, nghiêm mặt nói: "Cha bảo đảm con không có việc gì."
Ông yên lặng một lát rồi móc ra một chiếc hộp gấm tinh xảo. Cơ chế trên hộp gấm rất tinh xảo, được sắp xếp theo số thứ tự của tử vi. Ông đưa đồ cho Thẩm Tân Di: "Chỗ này là năm viên Tị Tử hoàn, cha tự tìm danh y điều phối, sẽ không thương tổn cơ thể. Con với Thái Tử tóm lại đừng cùng nhau, nếu để lại con nối dõi cũng phiền toái. Thứ này con giữ đi, bên trong có viết kỹ càng tỉ mỉ phương pháp sử dụng." Ông còn chưa biết chuyện hai người chưa từng hành phòng.
Ông tỉ mỉ cẩn thận như vậy thì sắc mặt Thẩm Tân Di càng khó coi. Lục Băng nhìn thấy nàng thì kinh ngạc mà nói bằng giọng quan tâm: "Hoàng tẩu làm sao vậy? Người không khoẻ sao? Nếu đi không được thì ở nhà nghỉ mấy ngày nữa đi."
Thẩm Tân Di thậm chí còn không để ý tiểu thiếp định trước mà lắc đầu: "Không cần, bây giờ bắt đầu đi."
Lục Băng cực có mắt, thấy nàng không muốn trả lời cũng không hề hỏi nhiều, hộ tống nàng một đường quay về hành cung.
......
Hành cung, Lục Diễn đã biết chuyện Lục Băng hộ tống Thẩm Tân Di quay về, càng biết chuyện mình phái đi mật thám đều bị giết, tất nhiên không thể cho Thẩm Tân Di sắp trở về sắc mặt tốt gì.
Thái Sử Tiệp đi vào nói với hắn: "Thái Tử tội gì phải phí công, tổng cộng chúng ta phái ba mật thám, tuy một người chết trong tay Thẩm Hầu nhưng còn dư lại hai người mà."
Sắc mặt Lục Diễn vẫn khó coi: "Có tin tức gì?"
Thái Sử Tiệp lộ ra nét mặt do dự nhìn Lục Diễn, thấy hắn lộ vẻ mặt không kiên nhẫn mới nói: "Thẩm Hầu... Cho Thái Tử Phi một chiếc hộp gấm, bên trong... Hình như là Tị Tử hoàn, Thái Tử Phi... Nàng cũng nhận lấy."
Lục Diễn nheo mắt lại, sau một lúc lâu mới cười lạnh: "Được lắm một tên Thẩm Hầu, được lắm Thẩm Ngũ."
Nhà họ Thẩm đưa Tị Tử hoàn, đơn giản chính là không muốn nhận người con rể này. Thái Tử hiếm khi bị người ta ghét bỏ, trong lòng tất nhiên là không thoải mái. Thái Sử Tiệp có thể trêu chọc đến tâm tư của hắn thì không thể không nói một câu công bằng: "Người với Thái Tử Phi còn chưa viên phòng, Tị Tử hoàn này lại không có tác dụng gì."
Lục Diễn nhìn lão một cái, đang muốn mở miệng thì chợt nghe bên ngoài báo: "Thái Tử Phi về!"
Thái Sử Tiệp nhân cơ hội nói: "Người vẫn nên ra cửa nghênh đón thôi, cho dù là không vì nghênh Thái Tử Phi cũng đến nói lời cảm tạ với Thập Thất điện hạ đi chứ."
Câu nói vừa rồi có lẽ đã chạm vào một dây thần kinh nào đó của Lục Diễn, hắn đi ra ngoài đã thấy Thẩm Tân Di đang chuyện trò vui vẻ với Lục Băng. Sắc mặt hắn càng thêm lãnh đạm nhưng đi đến bên cạnh nàng thì đã điều chỉnh tốt thần sắc, từ tốn nói với nàng: "Bên ngoài gió lớn, nàng vào nhà với ta."
Thẩm Tân Di nghĩ đến chuyện nói với cha, gặp lại hắn thì trong lòng cũng cảm thấy khó xử. Lục Băng nhìn thấy huynh trưởng thì cúi người thi lễ rồi cáo từ.
Lục Diễn và Thẩm Tân Di kẻ trước người sau vào phòng, hắn thuận miệng tống cổ hạ nhân trong phòng, còn chưa kịp tới chất vấn Thẩm Tân Di thì thấy nàng lấy ra hai trang giấy hơi mỏng, đảo khách làm chủ: "Đây là hưu thư, ngươi cầm rồi đi đi."
Nàng đương nhiên không thể nói bởi vì đời trước thù hận nên bây giờ nàng viện cái lý do: "Ta và Thập thất đệ của ngươi đã gạo nấu thành cơm, ta quyết định nâng hắn làm chính thất, ngươi thức thời thì chủ động thoái vị đi."
Lục Diễn: "..."
????
Thẩm Tân Di khá bất mãn với chuyện Lục Diễn không đi chung với mình nhưng người con gái tốt sẽ không đấu đá với đàn ông. Gần đây Lục Diễn vẫn luôn vì chuyện nàng muốn nạp thiếp mà giận dỗi, nàng cũng lười tranh chấp với đố phu.
Nàng khó khăn lắm mới khởi hành, Lục Băng vậy mà mang theo một đội nhân mã ra cửa cung. Đệ ấy chắp tay hành lễ với nàng, gương mặt lộ vẻ áy náy: "Cửu ca không khoẻ, không thể về lại mặt với hoàng tẩu. Huynh ấy trái lo phải nghĩ cảm thấy không ổn cho nên để cho đệ tới thay huynh ấy đưa hoàng tẩu đoạn đường."
Thật ra là Thái Hậu cảm thấy Lục Diễn hạ thấp Thẩm Tân Di như vậy thì hơi không ổn. Sau khi thảo luận với Hoàng Thượng thì phái Lục Băng tới đón đưa nàng, với đại huynh trưởng Lục Tẩy thân nghênh hiệu quả như nhau.
Vốn dĩ sắc mặt của Thẩm Tân Di không được tốt cho lắm nhưng vừa thấy Lục Băng đã mặt mày hớn hở, cảm thấy Lục Diễn vẫn tương đối có mắt: "Thôi không sao đâu, chỉ phiền toái cho đệ, sẽ không chậm trễ đệ chuyện này chứ?"
Lục Băng ôn hòa cười cười: "Không trì hoãn ạ, hiện giờ đệ đang cùng vài vị thái phó học kinh, sử, tử, tập, đã xin phép sư phụ nghỉ rồi sai người lên đường đi."
Thẩm Tân Di có người đẹp làm bạn dọc đường nên tâm tình rất không tệ, tìm cơ hội đến gần với Lục Băng. Lục Băng mới đầu còn hơi khách sáo, lúc sau đã thả lỏng lại, ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với hoàng tẩu.
Nàng có vẻ ngoài tuyệt vời, cách nói năng thong dong, ý vị uyển chuyển yêu kiều. Nếu nàng có ý định muốn kết thân với ai thì ít người có thể cưỡng lại được.
Lục Băng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, cảm thấy hoàng tẩu thật là phong thái lỗi lạc, lại cân nhắc xem nàng có chị em gì đó hay không, có thể cưới con gái nhà họ Thẩm vẫn không tệ cho lắm, cuối cùng nghĩ đến Cửu ca lãnh đạm với hoàng tẩu thì lại cảm thấy Cửu ca thật là mắt nhìn không tốt ~
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, một đường vui vui vẻ vẻ mà trở về hầu phủ. Lục Băng không phải con rể chính quy của nhà họ Thẩm, không tiện ở lại hầu phủ nên tìm một quán trọ ở gần đó. Thẩm Hầu với Chu thị vừa thấy không có ai bên cạnh con gái thì trong lòng chùn xuống.
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tu Viễn kia mang tâm sự nặng nề mới nhìn con gái một cái. Chu thị lôi kéo con gái cưng rồi hỏi nàng: "Thái Tử đâu? Tại sao lại không trở về với con?" Con gái cưng của bà đầu óc còn bệnh, làm phu quân sao lại nhẫn tâm để nàng đơn độc lên đường cơ chứ?
Thẩm Tân Di tùy ý vẫy tay: "Hắn đang giận dỗi đấy, mẹ không cần phải quan tâm đến hắn." Thẩm Tu Viễn hình như có tâm sự, nhìn thoáng qua hai mẹ con rồi nói với Chu thị trước: "Bà đi chuẩn bị bữa tối, ta có lời muốn nói với Tố Tố." Lại quay sang Thẩm Tân Di: "Tố Tố đi theo cha vào thư phòng."
Thẩm Tân Di ngẩn ra, lúc này mới đuổi kịp ông. Hai cha con một trước một sau vào thư phòng, Thẩm Tu Viễn đóng cửa sổ lại, ở trong phòng đi dạo một lát: "Tố Tố, tình cảm của con với Thái Tử như thế nào?"
Thẩm Tân Di đối mặt với người khác rất bình thường, suy nghĩ một chút: "Cũng được, mặc kệ nội bộ quan hệ như thế nào, bên ngoài chúng con đều là dáng vẻ vợ chồng hòa thuận, chỉ là..." Nàng chần chờ: "Mỗi lần gặp được chuyện có liên quan đến nhà chúng ta thì hắn đều sẽ đặc biệt không vui."
Sau khi Thẩm Tu Viễn đi dạo một lúc lâu ở trong phòng, cuối cùng mới trầm giọng nói: "Lần này con trở về, ta phát hiện Thái Tử phái thám tử tới, chẳng lẽ hắn nghi ngờ con đến tận đây? Ngay cả khi con về nhà ngắn ngủn ba ngày này cũng không thể yên tâm?"
Thẩm Tân Di kinh ngạc, Thẩm Tu Viễn lại vẫy tay: "Con cũng không cần kinh hoảng, cha đã xử trí thám tử, cũng không ai có thể dễ dàng bắt tay với vào nhà chúng ta đâu."
Thẩm Tân Di sửng sốt, rất nhanh đã trấn định: "Cho dù hắn phái mật thám cũng không sao, con cũng không làm chuyện trái với lương tâm, cũng không cần phải sợ hắn." Nàng nói xong chợt nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu vội vã truy vấn: "Nhưng... Thái Tử vì sao đề phòng nhà chúng ta như vậy?"
Thẩm Tu Viễn hỏi nàng: "Con cảm thấy sao?"
Nàng có chút do dự: "Con ở trong cung nghe đồn nói... Năm đó tiên hoàng hậu là bị cô hại chết, còn có cậu của Thái Tử... Là cha mang quân đến trễ, làm hại cậu của Thái Tử chết bên trong lúc hỗn loạn. "
Nàng vốn dĩ không để trong lòng hai chuyện này nhưng mỗi lần nàng thỉnh an Tề hoàng hậu, Tề hoàng hậu đều sẽ dùng lời trong lời ngoài châm chọc nàng. Lục Diễn biểu hiện cũng kỳ quái khác thường khiến đáy lòng nàng không khỏi hơi nghi ngờ.
Thẩm Tu Viễn chấn động, sau một lúc lâu mới ngoảnh đầu nhìn con gái mình, nói với giọng trầm ngâm: "Con có thể tin hai việc này sao?" Sau khi ông hỏi lại thì đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường, tựa như bi thương lại tựa như hối hận nhưng lại không để con gái nhìn thấy.
Thẩm Tân Di không chút do dự: "Tất nhiên là không tin." Nàng lại nhíu mày: "Nhưng nếu không phải sự thật thì vì sao cha không ngăn lại tin đồn đãi vớ vẩn lung tung? Năm đó sao lại thế này? Vì sao cha không nói cho con trước hôm đại hôn?" Nếu nàng đã biết chân tướng thì có thể ở sau lần trào phúng của Tề hoàng hậu mà mạnh mẽ đánh vào mặt bà.
Thẩm Tu Viễn lại im lặng một hồi, vậy mà đổi đề tài câu chuyện: "Hôn sự của con với Thái Tử vốn chính là nghiệt duyên, lúc trước cha vốn định kéo dài một vài lần, nề hà Hoàng Thượng từng bước ép sát nên chỉ có thể từ từ mưu tính, sau này lại nghĩ cách để con và Thái Tử hòa ly."
Thẩm Tân Di không vui: "Cha biết con hỏi không phải cái này."
Thẩm Tu Viễn hít một hơi thật sâu, bày ra uy nghiêm trên gương mặt: "Được rồi, đừng hỏi nhiều, chuyện gì cha mẹ sẽ tự sắp xếp tốt vì con. Về chuyện hòa ly, cha cũng sẽ cẩn thận chuẩn bị."
Ông nói xong thì một bước đi ra ngoài trước. Tâm Thẩm Tân Di lặng như nước, nàng ngay từ đầu đối với chuyện nhà họ Thẩm hại nhà họ Tề đều không tin, chỉ cho rằng quan hệ không tốt giữa nhà họ Thẩm với Thái tử là bởi vì chính kiến không hợp. Hiện tại nhìn cha kiêng dè việc này như thế, trong lòng nàng cũng bắt đầu dao động.
Nàng biết cha mình không phải là một người ưa giấu giếm, càng sẽ không che giấu với con gái của mình nhưng ông lại giữ kín như bưng chuyện này, rất có khả năng chứng minh cậu của Thái Tử chính là do ông hại chết, tiên hoàng hậu mất cũng có liên quan tới nhà họ Thẩm. Nhưng theo hiểu biết về cha của Thẩm Tân Di, cha không giống người sẽ làm việc này, huống hồ nếu thật là nhà họ Thẩm hại nhà họ Tề, nhìn thấy nàng gả cho con trai của kẻ thù thì cho dù cha không cãi được hoàng mệnh thì cũng có thể nhắc nhở nàng vài câu đi chứ? Vì sao cha chưa từng đề cập qua nửa câu?
Thẩm Tân Di nhìn cha như vậy thì trong lòng cũng nặng trĩu, dùng bữa tối với mẹ mà tựa như nhai sáp. Nàng ở trong bữa tối còn nói bóng nói gió hỏi Chu thị vài câu, không nghĩ tới mẹ cũng chẳng biết chút gì, vẻ mặt nàng càng buồn bực hơn.
Nàng ba ngày nay không ít lần kiếm cha tìm hiểu, chuyện khác Thẩm Tu Viễn không dối gạt nàng, chỉ chuyện này lại nói năng thận trọng. Thẩm Tân Di càng thêm nghi ngờ năm đó hai chị em nhà họ Tề có phải có liên quan tới nhà mình hay không, càng nghĩ càng cảm thấy không thể đối mặt với Thái Tử.
Bởi vì chuyện này, Thẩm Tân Di ăn không ngon ngủ không yên. Lúc nàng chuẩn bị hồi cung thì người đã gầy đi một vòng. Lúc Thẩm Tu Viễn đưa nàng ra cửa cũng nhịn không được mà nói: "Con chớ có nghĩ nhiều, mọi việc có cha mẹ ở đây. Cha bảo đảm với con, chưa đến hai năm là con có thể hòa ly với Thái Tử."
Lời này cũng không an ủi được Thẩm Tân Di bao nhiêu: "Cha chuyện gì cũng không nói với con, sao con an tâm đây? Bây giờ con còn cùng chung chăn gối với Thái Tử đấy!"
Thẩm Tu Viễn cười khổ, nghiêm mặt nói: "Cha bảo đảm con không có việc gì."
Ông yên lặng một lát rồi móc ra một chiếc hộp gấm tinh xảo. Cơ chế trên hộp gấm rất tinh xảo, được sắp xếp theo số thứ tự của tử vi. Ông đưa đồ cho Thẩm Tân Di: "Chỗ này là năm viên Tị Tử hoàn, cha tự tìm danh y điều phối, sẽ không thương tổn cơ thể. Con với Thái Tử tóm lại đừng cùng nhau, nếu để lại con nối dõi cũng phiền toái. Thứ này con giữ đi, bên trong có viết kỹ càng tỉ mỉ phương pháp sử dụng." Ông còn chưa biết chuyện hai người chưa từng hành phòng.
Ông tỉ mỉ cẩn thận như vậy thì sắc mặt Thẩm Tân Di càng khó coi. Lục Băng nhìn thấy nàng thì kinh ngạc mà nói bằng giọng quan tâm: "Hoàng tẩu làm sao vậy? Người không khoẻ sao? Nếu đi không được thì ở nhà nghỉ mấy ngày nữa đi."
Thẩm Tân Di thậm chí còn không để ý tiểu thiếp định trước mà lắc đầu: "Không cần, bây giờ bắt đầu đi."
Lục Băng cực có mắt, thấy nàng không muốn trả lời cũng không hề hỏi nhiều, hộ tống nàng một đường quay về hành cung.
......
Hành cung, Lục Diễn đã biết chuyện Lục Băng hộ tống Thẩm Tân Di quay về, càng biết chuyện mình phái đi mật thám đều bị giết, tất nhiên không thể cho Thẩm Tân Di sắp trở về sắc mặt tốt gì.
Thái Sử Tiệp đi vào nói với hắn: "Thái Tử tội gì phải phí công, tổng cộng chúng ta phái ba mật thám, tuy một người chết trong tay Thẩm Hầu nhưng còn dư lại hai người mà."
Sắc mặt Lục Diễn vẫn khó coi: "Có tin tức gì?"
Thái Sử Tiệp lộ ra nét mặt do dự nhìn Lục Diễn, thấy hắn lộ vẻ mặt không kiên nhẫn mới nói: "Thẩm Hầu... Cho Thái Tử Phi một chiếc hộp gấm, bên trong... Hình như là Tị Tử hoàn, Thái Tử Phi... Nàng cũng nhận lấy."
Lục Diễn nheo mắt lại, sau một lúc lâu mới cười lạnh: "Được lắm một tên Thẩm Hầu, được lắm Thẩm Ngũ."
Nhà họ Thẩm đưa Tị Tử hoàn, đơn giản chính là không muốn nhận người con rể này. Thái Tử hiếm khi bị người ta ghét bỏ, trong lòng tất nhiên là không thoải mái. Thái Sử Tiệp có thể trêu chọc đến tâm tư của hắn thì không thể không nói một câu công bằng: "Người với Thái Tử Phi còn chưa viên phòng, Tị Tử hoàn này lại không có tác dụng gì."
Lục Diễn nhìn lão một cái, đang muốn mở miệng thì chợt nghe bên ngoài báo: "Thái Tử Phi về!"
Thái Sử Tiệp nhân cơ hội nói: "Người vẫn nên ra cửa nghênh đón thôi, cho dù là không vì nghênh Thái Tử Phi cũng đến nói lời cảm tạ với Thập Thất điện hạ đi chứ."
Câu nói vừa rồi có lẽ đã chạm vào một dây thần kinh nào đó của Lục Diễn, hắn đi ra ngoài đã thấy Thẩm Tân Di đang chuyện trò vui vẻ với Lục Băng. Sắc mặt hắn càng thêm lãnh đạm nhưng đi đến bên cạnh nàng thì đã điều chỉnh tốt thần sắc, từ tốn nói với nàng: "Bên ngoài gió lớn, nàng vào nhà với ta."
Thẩm Tân Di nghĩ đến chuyện nói với cha, gặp lại hắn thì trong lòng cũng cảm thấy khó xử. Lục Băng nhìn thấy huynh trưởng thì cúi người thi lễ rồi cáo từ.
Lục Diễn và Thẩm Tân Di kẻ trước người sau vào phòng, hắn thuận miệng tống cổ hạ nhân trong phòng, còn chưa kịp tới chất vấn Thẩm Tân Di thì thấy nàng lấy ra hai trang giấy hơi mỏng, đảo khách làm chủ: "Đây là hưu thư, ngươi cầm rồi đi đi."
Nàng đương nhiên không thể nói bởi vì đời trước thù hận nên bây giờ nàng viện cái lý do: "Ta và Thập thất đệ của ngươi đã gạo nấu thành cơm, ta quyết định nâng hắn làm chính thất, ngươi thức thời thì chủ động thoái vị đi."
Lục Diễn: "..."
????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.