Chương 23:
Hồng Vĩ Thú Cương
29/12/2021
Edit: Miêu Ngư
Sau đó, không đợi ta tìm thái y bắt mạch xem bụng có động tĩnh hay không, trong phủ liền xảy ra đại sự. Lý Tư Tư biến mất..
Lúc người hầu trong phòng nàng ta chạy tới báo, ta còn không tin, một người sống sờ sờ làm sao lại đột nhiên không thấy, ta thậm chí còn thay Lý Tư Tư nghĩ ra một vạn lý do, cũng không thể tin được rằng nàng ta đã biến mất.
Người hầu nói cho ta biết, sau khi trở về từ phòng của ta thì nàng ấy đã buồn bực, đem hết tất cả người hầu đuổi ra ngoài, ai cũng không được vào. Cho đến sáng hôm nay, người hầu chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt, gõ cửa hồi lâu không thấy người đáp, bất đắc dĩ đẩy cửa vào, mới phát hiện trong phòng căn bản không có Lý Tư Tư.
Ta lập tức cho người đem cả phủ Thái tử lục tung lên để tìm người, kể cả một góc hẻo lánh nào đó đi chăng nữa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ tìm được hai chữ "không thấy".
Ta đây mới hoảng hồn, Lý Tư Tư không phải người bình thường, riêng việc nàng ta được tận tay Hoàng hậu đưa đến đây, thì chuyện này ta căn bản không thể giao cho người khác.
Nội tâm ta như kiến bò trên chảo lửa, đang nghĩ ngợi phải nên thế nào, Lý thị vệ bỗng nhiên mở miệng, thần sắc nặng nề.
"Thái tử phi, trong phủ còn một nơi chưa tìm!"
"Chỗ nào?"
"Thái Hoa trì."
Trong chớp mắt ta không biết nên biểu lộ như thế nào nữa. Dù thế nào ta cũng không thể nghĩ đến lục soát Thái Hoa trì. Cũng không dám tưởng tượng được một khi tìm thấy Lý Tư Tư ở trong đó, sẽ có hậu quả gì.
Ta mang theo Lý thị vệ chạy vội tới Thái Hoa trì trước, ao cũng không lớn, trên mặt nước ngập đầy hoa sen, lá sen, mơ hồ trông thấy một vài chú cá chép con con.
Ngày bé, ta từng vì ham nghịch nước mà suýt mất mạng, thế nên bây giờ đối với ao suối ta liền sợ hãi, không dám đến gần. Gả tới phủ Thái tử đã ba năm, đây là lần đầu tiên ta tới Thái Hoa trì.
Mặt nước yên ắng, không một gợn sóng, ta nhìn thấy cá chép phía dưới, giọng nói run lên.
"Tìm đi!"
Phần lớn người hầu lập tức nhảy vào ao, lặn xuống tìm.
Ta đứng cạnh ao thở không ra hơi, Lý thị vệ thấy ta không đúng, vội vàng để ta qua một bên nghỉ ngơi. Ta không dám ngồi cũng không dám rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, trong nháy mắt đưa ra quyết định.
"Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung."
Quá trình tìm kiếm thập phần chậm chạp, từng người ngoi lên khỏi mặt nước, đem đáp án nói cho ta biết, không có.
Ta không biết phải đáp lại thế nào, bất luận Lý Tư Tư sống hay chết, phủ Thái tử về sau cũng không trải qua tốt được.
Lại tiếp tục tìm kiếm, nhiều lá sen đã bị xé ra không còn hình dáng, mặt nước cũng trở nên đục ngầu, rối tinh rối mù. Nội tâm ta bối rối, nhìn thấy kết quả thế này, tiến cung gặp hoàng hậu có hậu quả gì ta cũng biết rõ.
Ta cho Lý thị vệ ở lại, để hắn giám sát quá trình tìm người, một mặt canh giữ phủ Thái tử, không cho bất luận kẻ nào ra khỏi đây.
Trước khi đi, ta lại dặn dò Lý thị vệ vài câu, "Chuyện Lý Tư Tư biến mất, trước khi ta về không được để lộ ra một câu."
Nhìn thấy Lý thị vệ trịnh trọng gật đầu, nội tâm lo lắng của ta mới giảm xuống. Cái Thái Hoa trì kia, chỉ mong rằng đừng tìm thấy cái gì.
Ta quay người, bước chân gấp rút rời đi. Đi chưa được bao xa, từ phía sau có tiếng người ngoi lên khỏi mặt nước. Ta dừng lại bước chân, tim vọt lên cổ họng, một câu sợ nghe thấy nhất vang lên.
"Thái Tử phi! Đã tìm được!"
Ta chạy nhanh về phía Thái Hoa trì, một cỗ thi thể nằm rõ ràng bên cạnh ao.
Bị ngâm suốt một đêm, khuông mặt vốn tinh xảo của Lý Tư Tư đã sưng vù không còn hình dáng, đôi mắt như nước mùa thu giờ đây đang trừng lớn, hẳn là trước khi chết phải thật đau khổ.
"Trên chân nàng có trói hòn đá, chẳng trách thi thể không nổi lên mặt nước được. Thái tử phi, ngài nói phải xử trí thế nào đây ạ?" Người hầu vớt Lý Tư Tư lên hỏi ta.
Ta chịu không nổi tình cảnh này, lướt qua khuôn mặt nàng, vấn đề này ta cũng không biết phải đáp ra sao.
Rõ ràng hôm qua còn vui vẻ gọi tỷ tỷ, ai ngờ qua một đêm, nàng lại trở thành cỗ thi thể lạnh lẽo nằm trước mặt ta thế này.
Mặc dù ta không yêu thích nàng, nhưng đã cùng ta sống chung một đoạn thời gian, nhiều ít có chút cảm tình. Gặp chuyện này, ta không thể kiềm chế được.
Đột nhiên, đầu ta loé lên, trước mặt bỗng như hiện ra một khung cảnh quen thuộc, dường như đã bị ta lãng quên đi. Trước cung Trường Xuân, ta đã từng tận mắt thấy một cỗ thi thể, đầu ngoan tay nhuốm máu, vải trắng quấn quanh.
Cho dù chỉ là một cái xác, ta cũng không hy vọng Lý Tư Tư có kết quả như vậy, vì vậy lấy hết dũng khí quay đầu lại, nhìn Lý Tư Tư, phân phó Lý thị vệ.
"Mua một quan tài, hỏa táng nàng cho thật tốt."
Lý thị vệ không trả lời, chỉ cho người khiêng Lý Tư Tư đi. Chân ta mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn thị nữ bên cạnh lanh lẹ đem ta đỡ lấy.
"Đỡ ta xuất phủ, ta muốn vào cung."
Sau đó, không đợi ta tìm thái y bắt mạch xem bụng có động tĩnh hay không, trong phủ liền xảy ra đại sự. Lý Tư Tư biến mất..
Lúc người hầu trong phòng nàng ta chạy tới báo, ta còn không tin, một người sống sờ sờ làm sao lại đột nhiên không thấy, ta thậm chí còn thay Lý Tư Tư nghĩ ra một vạn lý do, cũng không thể tin được rằng nàng ta đã biến mất.
Người hầu nói cho ta biết, sau khi trở về từ phòng của ta thì nàng ấy đã buồn bực, đem hết tất cả người hầu đuổi ra ngoài, ai cũng không được vào. Cho đến sáng hôm nay, người hầu chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt, gõ cửa hồi lâu không thấy người đáp, bất đắc dĩ đẩy cửa vào, mới phát hiện trong phòng căn bản không có Lý Tư Tư.
Ta lập tức cho người đem cả phủ Thái tử lục tung lên để tìm người, kể cả một góc hẻo lánh nào đó đi chăng nữa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ tìm được hai chữ "không thấy".
Ta đây mới hoảng hồn, Lý Tư Tư không phải người bình thường, riêng việc nàng ta được tận tay Hoàng hậu đưa đến đây, thì chuyện này ta căn bản không thể giao cho người khác.
Nội tâm ta như kiến bò trên chảo lửa, đang nghĩ ngợi phải nên thế nào, Lý thị vệ bỗng nhiên mở miệng, thần sắc nặng nề.
"Thái tử phi, trong phủ còn một nơi chưa tìm!"
"Chỗ nào?"
"Thái Hoa trì."
Trong chớp mắt ta không biết nên biểu lộ như thế nào nữa. Dù thế nào ta cũng không thể nghĩ đến lục soát Thái Hoa trì. Cũng không dám tưởng tượng được một khi tìm thấy Lý Tư Tư ở trong đó, sẽ có hậu quả gì.
Ta mang theo Lý thị vệ chạy vội tới Thái Hoa trì trước, ao cũng không lớn, trên mặt nước ngập đầy hoa sen, lá sen, mơ hồ trông thấy một vài chú cá chép con con.
Ngày bé, ta từng vì ham nghịch nước mà suýt mất mạng, thế nên bây giờ đối với ao suối ta liền sợ hãi, không dám đến gần. Gả tới phủ Thái tử đã ba năm, đây là lần đầu tiên ta tới Thái Hoa trì.
Mặt nước yên ắng, không một gợn sóng, ta nhìn thấy cá chép phía dưới, giọng nói run lên.
"Tìm đi!"
Phần lớn người hầu lập tức nhảy vào ao, lặn xuống tìm.
Ta đứng cạnh ao thở không ra hơi, Lý thị vệ thấy ta không đúng, vội vàng để ta qua một bên nghỉ ngơi. Ta không dám ngồi cũng không dám rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, trong nháy mắt đưa ra quyết định.
"Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung."
Quá trình tìm kiếm thập phần chậm chạp, từng người ngoi lên khỏi mặt nước, đem đáp án nói cho ta biết, không có.
Ta không biết phải đáp lại thế nào, bất luận Lý Tư Tư sống hay chết, phủ Thái tử về sau cũng không trải qua tốt được.
Lại tiếp tục tìm kiếm, nhiều lá sen đã bị xé ra không còn hình dáng, mặt nước cũng trở nên đục ngầu, rối tinh rối mù. Nội tâm ta bối rối, nhìn thấy kết quả thế này, tiến cung gặp hoàng hậu có hậu quả gì ta cũng biết rõ.
Ta cho Lý thị vệ ở lại, để hắn giám sát quá trình tìm người, một mặt canh giữ phủ Thái tử, không cho bất luận kẻ nào ra khỏi đây.
Trước khi đi, ta lại dặn dò Lý thị vệ vài câu, "Chuyện Lý Tư Tư biến mất, trước khi ta về không được để lộ ra một câu."
Nhìn thấy Lý thị vệ trịnh trọng gật đầu, nội tâm lo lắng của ta mới giảm xuống. Cái Thái Hoa trì kia, chỉ mong rằng đừng tìm thấy cái gì.
Ta quay người, bước chân gấp rút rời đi. Đi chưa được bao xa, từ phía sau có tiếng người ngoi lên khỏi mặt nước. Ta dừng lại bước chân, tim vọt lên cổ họng, một câu sợ nghe thấy nhất vang lên.
"Thái Tử phi! Đã tìm được!"
Ta chạy nhanh về phía Thái Hoa trì, một cỗ thi thể nằm rõ ràng bên cạnh ao.
Bị ngâm suốt một đêm, khuông mặt vốn tinh xảo của Lý Tư Tư đã sưng vù không còn hình dáng, đôi mắt như nước mùa thu giờ đây đang trừng lớn, hẳn là trước khi chết phải thật đau khổ.
"Trên chân nàng có trói hòn đá, chẳng trách thi thể không nổi lên mặt nước được. Thái tử phi, ngài nói phải xử trí thế nào đây ạ?" Người hầu vớt Lý Tư Tư lên hỏi ta.
Ta chịu không nổi tình cảnh này, lướt qua khuôn mặt nàng, vấn đề này ta cũng không biết phải đáp ra sao.
Rõ ràng hôm qua còn vui vẻ gọi tỷ tỷ, ai ngờ qua một đêm, nàng lại trở thành cỗ thi thể lạnh lẽo nằm trước mặt ta thế này.
Mặc dù ta không yêu thích nàng, nhưng đã cùng ta sống chung một đoạn thời gian, nhiều ít có chút cảm tình. Gặp chuyện này, ta không thể kiềm chế được.
Đột nhiên, đầu ta loé lên, trước mặt bỗng như hiện ra một khung cảnh quen thuộc, dường như đã bị ta lãng quên đi. Trước cung Trường Xuân, ta đã từng tận mắt thấy một cỗ thi thể, đầu ngoan tay nhuốm máu, vải trắng quấn quanh.
Cho dù chỉ là một cái xác, ta cũng không hy vọng Lý Tư Tư có kết quả như vậy, vì vậy lấy hết dũng khí quay đầu lại, nhìn Lý Tư Tư, phân phó Lý thị vệ.
"Mua một quan tài, hỏa táng nàng cho thật tốt."
Lý thị vệ không trả lời, chỉ cho người khiêng Lý Tư Tư đi. Chân ta mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn thị nữ bên cạnh lanh lẹ đem ta đỡ lấy.
"Đỡ ta xuất phủ, ta muốn vào cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.