Chương 34:
Hồng Vĩ Thú Cương
29/12/2021
Edit: Miêu Ngư
Lão hoàng đế thân thể ngày càng yếu, ngắn ngủi mấy tháng đã không thể đi lại được, nằm thẳng tắp trên giường, con mắt nửa nhắm nửa mở, miệng còn không ngừng nói sảng.
Bụng ta đã lớn, cũng ko thể chăm sóc hoàng đế được. Chỉ có thể thỉnh thoảng tiến cung, cùng ông trò chuyện giải buồn.
Mấy ngày nay hoàng đế càng ngày càng hồ đồ rồi. Hôm qua còn nhìn nhầm ta thành hoàng hậu, hôm nay lại thành Đức phi. Ta nói cho ông biết, ta là Tống Diên, là nương tử của con trai ngài. Mới đầu ông còn sửng sốt một chút, chăm chú nhìn ta một hồi lâu mới nhận ra. Nhưng bây giờ cho dù ta có giải thích thế nào, ông cũng không tin, cứ nghĩ ta là Đức Phi.
Ta cảm thấy cần phải gọi Thái y đến một chuyến, nhìn tình huống thế này không quá lạc quan. Dù sao cũng cần tranh thủ nói rõ ràng vài chuyện.
"Trẫm nhìn bụng của nàng, đoán chừng sẽ là một tiểu tử mập mạp." Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế nhìn chằm chằm vào bụng ta, vẻ mặt tươi cười.
"Con trai cũng tốt, sau này Trường An đọc sách cũng có người bầu bạn."
Ta hỏi lại ông, "Vạn nhất là con gái thì sao?"
Hoàng đế cười khanh khách.
"Con gái cũng tốt, lớn lên giống nàng, không thể giống cái bộ dạng xấu xí này của ta được."
Ta biết ông là đang coi ta thành Đức phi, vừa nghĩ tới chuyện của Hoàng hậu cùng với Trường An ngày xưa, ta không nén nổi tò mò, hỏi.
"Là phụ hoàng cũng không thể bất công, phải đối xử công bằng với cả hai đứa mới được."
Lại không nghĩ tới, một câu nói của ta lập tức làm cho thần trí vô thức của hoàng để trở nên tỉnh táo lại. Ông run rẩy chỉ vào người ta, kinh hãi nói.
"Đức phi đâu? Trẫm rõ ràng vừa nói chuyện với nàng, làm sao mà thoáng cái đã không thấy tăm hơi?"
Ta chậm rãi đứng dậy, nhét tay ông vào chăn, cẩn thận đắp lên, nhỏ giọng trấn an.
"Phụ hoàng, nãy giờ luôn là con ở đây, là ngài vừa nhìn thấy Đức Phi ở trong mộng mà thôi."
Hoàng đế không tin, miệng chỉ muốn gặp Đức phi, ta trấn an không được, đang lúc không biết nên làm sao thì Triệu Tử Khâm đã đến, sau lưng còn dắt theo một đoàn Thái y, từng người từng người mang theo hòm thuốc nối đuôi nhau điw đến.
"Phụ hoàng la hét muốn gặp Đức phi, ta trấn an thế nào cũng nghe không vào."
Ta liếc nhìn hoàng đế, thấy ông cũng không còn la lớn nữa, mà nhẹ mở miệng chậm rãi kêu tên Đức Phi.
Triệu Tử Khâm nắm tay ta đi đến một bên, để ta ngồi lên ghế mềm, sau đó lại sai Thái y tiến lên bắt mạch, thấy thái y nhao nhao quây quanh giường, mới chậm rãi đi về phía ta.
"Phụ hoàng thời gian không còn nhiều..."
Ta cũng nhìn ra được, lão hoàng đế không thể kéo dài hơn được nữa. Tuy nói làm người ai cũng phải chết, nhưng nhìn thấy thời khắc này, phận làm con chung quy trong lòng sẽ không mấy dễ chịu.
Mặc dù Triệu Tử Khâm trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ta biết rõ, trong lòng hắn đã sớm lo lắng không yên.
Hắn từ mới bên ngoài đi vào, một thân khí lạnh, đến năm ngón tay cũng rét buốt. Ta cái gì cũng không nói, chỉ chầm chậm nắm chặt tay hắn không buông.
Thái y rất nhanh liền đi ra, sau khi trao đổi mới đem phương thuốc đưa cho Triệu Tử Khâm, sau đó đồng loạt quỳ rạp xuống. Ta bàng hoàng, kết quả là gì cũng hiểu rõ.
Thái y nói lão hoàng đế thân thể đã như đèn cạn dầu, trong tay Triệu Tử Khâm tuy là đơn thuốc, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đổi lại mà nói thì chính là bọn ta phải lo chuẩn bị hậu sự.
Ta rốt cuộc ngồi không yên, quay vào bên cạnh lão hoàng đế. Lúc này giọng nói của ông đã thấp đến không thể thấp nữa rồi, ta phải ghé vào bên miệng mới có thể nghe được ông đang nói gì.
Ông nói: "Trường An à..."
Hoàng đế cứ như vậy, một lần lại một lần lặp lại. Triệu Tử Khâm đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, nắm bàn tay thô ráp của hoàng đế, cũng một lần lại một lần gọi phụ hoàng.
Rất nhanh sau đó, tất cả phi tần đều chạy tới, toàn bộ tràn vào cung điện, ồn ào quỳ rạp xuống đất, trang sức châu báu cọ sát vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
Sau đó là một hồi khóc lóc sướt mướt, những giọng hát êm tai ngày xưa bây giờ chỉ toàn tiếng nức nở làm người ta sợ hãi tột độ, cũng đem lòng ta rối thành một đoàn.
Ta đứng dậy muốn đuổi các nàng đi ra ngoài lại bị Triệu Tử Khâm ngăn lại, thân thể cao to của hắn đứng trước ta, nhìn hoàng đế một hồi sau mới nói.
"Nàng ở lại với phụ hoàng đi."
Triệu Tử Khâm để lại lời này rồi đi mất, thuận tiện đóng lại khung cửa. Rốt cuộc thì những tiếng khóc phiền lòng kia cũng nhỏ đi nhiều, ta mới thở dài một hơi. Chợt thấy hoàng đế khoa chân múa tay, cứ như đang nhìn thấy kinh hãi, kêu lên.
"Trẫm sai rồi, nàng đừng để trẫm lại một mình..."
Ta sợ chết mất, không vội nghĩ ông đang nói tới ai, vội vàng vuốt ngực, trấn an ông.
"Phụ hoàng!"
Ông tỉnh táo lại, nhìn ta dịu dàng. Hai mắt thấm đẫm hơi nước, nhẹ nhàng nức nở nói với ta.
"Nàng không chịu tha thứ cho trẫm..."
Ta hiểu rồi, vừa rồi chắc là nhìn thấy hoàng hậu. Vốn ta muốn nói, hoàng hậu sẽ không tha thứ cho ngài, nhưng đối mặt với lão nhân sắp qua đời, ta không nói được.
Chỉ nhẹ nhàng giúp ông thuận khí, kêu người hầu bưng thuốc tới đút cho ông.
Đến khi hoàng đế ngủ say, trời cũng đã tối. Ta đi qua Minh Hoa cung, hơi lạnh ập tới, thân thể không chịu được run lên. Triệu Tử Khâm ngồi xổm trước cửa cung, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Ta ngồi xuống, tựa vào vai hắn, thân thể bỗng thấy tươi tỉnh hơn nhiều.
Ta hỏi hắn, "Nhìn gì vậy?"
"Nghĩ tới nương ta."
Mặc dù ta chưa từng bái kiến Đức phi, nhưng đã nhìn thấy bà qua bức hoạ trong thư phòng Triệu Tử Khâm. Mắt phượng mày ngài, dịu dàng đoan trang.
"Nương chắc chắn là một người rất dịu dàng nhỉ!"
Triệu Tử Khâm không lên tiếng, cúi đầu nhìn bóng trăng nhàn nhạt trên mặt đất, hồi lâu mới nói.
"Nương cho tới bây giờ cũng chỉ có dịu dàng với phụ hoàng, còn với ta chỉ có nghiêm khắc cùng trách móc mà thôi. Từ khi sinh ta ra, bà ấy luôn ngóng trông ta có thể ngồi lên được ngai vị thái tử. Đọc sách, luyện võ đều phải làm đúng ý bà ấy, nếu không thì sẽ bị ăn đòn."
"Có một lần ta cùng Trường An chơi đến hăng say, trốn ra sau núi giả không chịu quay về. Lúc ấy nương cho người đi tìm khắp nơi, lúc tìm được sắc mặt tái xanh, coi như không có Trường An ở đó, trực tiếp rút chuôi đèn ra đánh ta. Vừa đánh vừa khóc, cho đến khi Trường An bổ nhào vào người ta ngăn cản mới chịu dừng lại."
Ta im lặng lắng nghe hắn nói, cơ thể càng dựa sát vào.
"Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu được tại sao nương lại đối xử với ta như vậy. Cũng từng nghĩ tại sao lại không thể đối xử dịu dàng như hoàng hậu đối với Trường An vậy. Về sau, còn chưa đợi ta hiểu rõ tâm ý của bà thì lại đi rồi, đem hết tất cả thương yêu cùng ghét bỏ mang đi, để lại một mình ta cô độc..."
"Bây giờ mẫu hậu cũng đi, Trường An cũng không còn, ta sợ phụ hoàng cũng..."
Hắn nói đến đây thì dừng, nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa.
Ta đứng lên, xoay người ngồi trước mặt hắn, cúi đầu nâng gương mặt hắn lên, gằn giọng nói.
"Chàng còn có ta, có hài tử chưa sinh ra, còn có cả Triệu Cảnh Dục. Những người yêu thương chàng vẫn còn, sẽ không biến mất."
Hai ngọn đèn lay lắt bên cửa cung, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt hắn. Đôi mày nhăn lại, ánh mắt mờ mịt chảy xuống hai hàng lệ.
Mũi ta bỗng nhiên cay xì, nghiêng người ôm lấy hắn, chân thành ghé bên tai hắn thủ thỉ.
"Triệu Tử Khâm, thiếp vĩnh viễn sẽ bên cạnh chàng."
Lưng hắn run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh nức nở, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục. Có lẽ sợ ta nghiêng người mệt mỏi, lập tức đứng dậy dẫn ta quay về Minh Hoa cung.
Trước khi bước vào cửa điện, hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta. Nước mắt còn nhoè bên khoé mắt, ôm lấy ta.
"Đời này, thật may mắn khi có nàng!"
Lão hoàng đế thân thể ngày càng yếu, ngắn ngủi mấy tháng đã không thể đi lại được, nằm thẳng tắp trên giường, con mắt nửa nhắm nửa mở, miệng còn không ngừng nói sảng.
Bụng ta đã lớn, cũng ko thể chăm sóc hoàng đế được. Chỉ có thể thỉnh thoảng tiến cung, cùng ông trò chuyện giải buồn.
Mấy ngày nay hoàng đế càng ngày càng hồ đồ rồi. Hôm qua còn nhìn nhầm ta thành hoàng hậu, hôm nay lại thành Đức phi. Ta nói cho ông biết, ta là Tống Diên, là nương tử của con trai ngài. Mới đầu ông còn sửng sốt một chút, chăm chú nhìn ta một hồi lâu mới nhận ra. Nhưng bây giờ cho dù ta có giải thích thế nào, ông cũng không tin, cứ nghĩ ta là Đức Phi.
Ta cảm thấy cần phải gọi Thái y đến một chuyến, nhìn tình huống thế này không quá lạc quan. Dù sao cũng cần tranh thủ nói rõ ràng vài chuyện.
"Trẫm nhìn bụng của nàng, đoán chừng sẽ là một tiểu tử mập mạp." Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế nhìn chằm chằm vào bụng ta, vẻ mặt tươi cười.
"Con trai cũng tốt, sau này Trường An đọc sách cũng có người bầu bạn."
Ta hỏi lại ông, "Vạn nhất là con gái thì sao?"
Hoàng đế cười khanh khách.
"Con gái cũng tốt, lớn lên giống nàng, không thể giống cái bộ dạng xấu xí này của ta được."
Ta biết ông là đang coi ta thành Đức phi, vừa nghĩ tới chuyện của Hoàng hậu cùng với Trường An ngày xưa, ta không nén nổi tò mò, hỏi.
"Là phụ hoàng cũng không thể bất công, phải đối xử công bằng với cả hai đứa mới được."
Lại không nghĩ tới, một câu nói của ta lập tức làm cho thần trí vô thức của hoàng để trở nên tỉnh táo lại. Ông run rẩy chỉ vào người ta, kinh hãi nói.
"Đức phi đâu? Trẫm rõ ràng vừa nói chuyện với nàng, làm sao mà thoáng cái đã không thấy tăm hơi?"
Ta chậm rãi đứng dậy, nhét tay ông vào chăn, cẩn thận đắp lên, nhỏ giọng trấn an.
"Phụ hoàng, nãy giờ luôn là con ở đây, là ngài vừa nhìn thấy Đức Phi ở trong mộng mà thôi."
Hoàng đế không tin, miệng chỉ muốn gặp Đức phi, ta trấn an không được, đang lúc không biết nên làm sao thì Triệu Tử Khâm đã đến, sau lưng còn dắt theo một đoàn Thái y, từng người từng người mang theo hòm thuốc nối đuôi nhau điw đến.
"Phụ hoàng la hét muốn gặp Đức phi, ta trấn an thế nào cũng nghe không vào."
Ta liếc nhìn hoàng đế, thấy ông cũng không còn la lớn nữa, mà nhẹ mở miệng chậm rãi kêu tên Đức Phi.
Triệu Tử Khâm nắm tay ta đi đến một bên, để ta ngồi lên ghế mềm, sau đó lại sai Thái y tiến lên bắt mạch, thấy thái y nhao nhao quây quanh giường, mới chậm rãi đi về phía ta.
"Phụ hoàng thời gian không còn nhiều..."
Ta cũng nhìn ra được, lão hoàng đế không thể kéo dài hơn được nữa. Tuy nói làm người ai cũng phải chết, nhưng nhìn thấy thời khắc này, phận làm con chung quy trong lòng sẽ không mấy dễ chịu.
Mặc dù Triệu Tử Khâm trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ta biết rõ, trong lòng hắn đã sớm lo lắng không yên.
Hắn từ mới bên ngoài đi vào, một thân khí lạnh, đến năm ngón tay cũng rét buốt. Ta cái gì cũng không nói, chỉ chầm chậm nắm chặt tay hắn không buông.
Thái y rất nhanh liền đi ra, sau khi trao đổi mới đem phương thuốc đưa cho Triệu Tử Khâm, sau đó đồng loạt quỳ rạp xuống. Ta bàng hoàng, kết quả là gì cũng hiểu rõ.
Thái y nói lão hoàng đế thân thể đã như đèn cạn dầu, trong tay Triệu Tử Khâm tuy là đơn thuốc, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đổi lại mà nói thì chính là bọn ta phải lo chuẩn bị hậu sự.
Ta rốt cuộc ngồi không yên, quay vào bên cạnh lão hoàng đế. Lúc này giọng nói của ông đã thấp đến không thể thấp nữa rồi, ta phải ghé vào bên miệng mới có thể nghe được ông đang nói gì.
Ông nói: "Trường An à..."
Hoàng đế cứ như vậy, một lần lại một lần lặp lại. Triệu Tử Khâm đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, nắm bàn tay thô ráp của hoàng đế, cũng một lần lại một lần gọi phụ hoàng.
Rất nhanh sau đó, tất cả phi tần đều chạy tới, toàn bộ tràn vào cung điện, ồn ào quỳ rạp xuống đất, trang sức châu báu cọ sát vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
Sau đó là một hồi khóc lóc sướt mướt, những giọng hát êm tai ngày xưa bây giờ chỉ toàn tiếng nức nở làm người ta sợ hãi tột độ, cũng đem lòng ta rối thành một đoàn.
Ta đứng dậy muốn đuổi các nàng đi ra ngoài lại bị Triệu Tử Khâm ngăn lại, thân thể cao to của hắn đứng trước ta, nhìn hoàng đế một hồi sau mới nói.
"Nàng ở lại với phụ hoàng đi."
Triệu Tử Khâm để lại lời này rồi đi mất, thuận tiện đóng lại khung cửa. Rốt cuộc thì những tiếng khóc phiền lòng kia cũng nhỏ đi nhiều, ta mới thở dài một hơi. Chợt thấy hoàng đế khoa chân múa tay, cứ như đang nhìn thấy kinh hãi, kêu lên.
"Trẫm sai rồi, nàng đừng để trẫm lại một mình..."
Ta sợ chết mất, không vội nghĩ ông đang nói tới ai, vội vàng vuốt ngực, trấn an ông.
"Phụ hoàng!"
Ông tỉnh táo lại, nhìn ta dịu dàng. Hai mắt thấm đẫm hơi nước, nhẹ nhàng nức nở nói với ta.
"Nàng không chịu tha thứ cho trẫm..."
Ta hiểu rồi, vừa rồi chắc là nhìn thấy hoàng hậu. Vốn ta muốn nói, hoàng hậu sẽ không tha thứ cho ngài, nhưng đối mặt với lão nhân sắp qua đời, ta không nói được.
Chỉ nhẹ nhàng giúp ông thuận khí, kêu người hầu bưng thuốc tới đút cho ông.
Đến khi hoàng đế ngủ say, trời cũng đã tối. Ta đi qua Minh Hoa cung, hơi lạnh ập tới, thân thể không chịu được run lên. Triệu Tử Khâm ngồi xổm trước cửa cung, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Ta ngồi xuống, tựa vào vai hắn, thân thể bỗng thấy tươi tỉnh hơn nhiều.
Ta hỏi hắn, "Nhìn gì vậy?"
"Nghĩ tới nương ta."
Mặc dù ta chưa từng bái kiến Đức phi, nhưng đã nhìn thấy bà qua bức hoạ trong thư phòng Triệu Tử Khâm. Mắt phượng mày ngài, dịu dàng đoan trang.
"Nương chắc chắn là một người rất dịu dàng nhỉ!"
Triệu Tử Khâm không lên tiếng, cúi đầu nhìn bóng trăng nhàn nhạt trên mặt đất, hồi lâu mới nói.
"Nương cho tới bây giờ cũng chỉ có dịu dàng với phụ hoàng, còn với ta chỉ có nghiêm khắc cùng trách móc mà thôi. Từ khi sinh ta ra, bà ấy luôn ngóng trông ta có thể ngồi lên được ngai vị thái tử. Đọc sách, luyện võ đều phải làm đúng ý bà ấy, nếu không thì sẽ bị ăn đòn."
"Có một lần ta cùng Trường An chơi đến hăng say, trốn ra sau núi giả không chịu quay về. Lúc ấy nương cho người đi tìm khắp nơi, lúc tìm được sắc mặt tái xanh, coi như không có Trường An ở đó, trực tiếp rút chuôi đèn ra đánh ta. Vừa đánh vừa khóc, cho đến khi Trường An bổ nhào vào người ta ngăn cản mới chịu dừng lại."
Ta im lặng lắng nghe hắn nói, cơ thể càng dựa sát vào.
"Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu được tại sao nương lại đối xử với ta như vậy. Cũng từng nghĩ tại sao lại không thể đối xử dịu dàng như hoàng hậu đối với Trường An vậy. Về sau, còn chưa đợi ta hiểu rõ tâm ý của bà thì lại đi rồi, đem hết tất cả thương yêu cùng ghét bỏ mang đi, để lại một mình ta cô độc..."
"Bây giờ mẫu hậu cũng đi, Trường An cũng không còn, ta sợ phụ hoàng cũng..."
Hắn nói đến đây thì dừng, nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa.
Ta đứng lên, xoay người ngồi trước mặt hắn, cúi đầu nâng gương mặt hắn lên, gằn giọng nói.
"Chàng còn có ta, có hài tử chưa sinh ra, còn có cả Triệu Cảnh Dục. Những người yêu thương chàng vẫn còn, sẽ không biến mất."
Hai ngọn đèn lay lắt bên cửa cung, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt hắn. Đôi mày nhăn lại, ánh mắt mờ mịt chảy xuống hai hàng lệ.
Mũi ta bỗng nhiên cay xì, nghiêng người ôm lấy hắn, chân thành ghé bên tai hắn thủ thỉ.
"Triệu Tử Khâm, thiếp vĩnh viễn sẽ bên cạnh chàng."
Lưng hắn run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh nức nở, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục. Có lẽ sợ ta nghiêng người mệt mỏi, lập tức đứng dậy dẫn ta quay về Minh Hoa cung.
Trước khi bước vào cửa điện, hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta. Nước mắt còn nhoè bên khoé mắt, ôm lấy ta.
"Đời này, thật may mắn khi có nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.