Chương 9:
Hồng Vĩ Thú Cương
29/12/2021
Edit: Miêu Ngư
Kể từ ngày đó qua đi, Triệu Tử Khâm mỗi ngày đều chạy sang phòng ta, cũng mang cả Triệu Cảnh Dục theo tới. Nói là nhi tử nháo lên muốn sang gặp ta mỗi ngày. Ta nghĩ cũng có thể có khả năng này.
Ta trên giường co quắp cả một ngày, nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng kia, khẩu vị cũng cũng biến mất không còn một chút. Mặc cho tiểu tử Cảnh Dục bưng lấy bát vịt Bát Bảo đến bên giường, ta cũng không có chút nào hào hứng.
"Nương, người làm sao vậy?" Triệu Cảnh Dục cong miệng nhìn ta, khuôn mặt lo lắng. Ta xoa cục thịt núng nính trên mặt cậu, nói.
"Nương gặp phải chuyện sốt ruột, nội tâm khó chịu một chút thôi."
Tiên sư bà ngoại nó chứ a một tiếng, bò lên giường ghé bên tai ta nhỏ giọng hỏi.
"Có phải cha cũng đánh người nữa? Lúc phụ thân đánh con cũng không vui vẻ, nội tâm khổ sở." Ta bị cậu chọc cười.
"Sợ phụ thân như vậy? Vậy có sợ nương hay không?" Cậu lắc đầy nhỏ nói, "Nương là tốt nhất." Ta ôm cậu vào trong ngực, chậm rãi vỗ lưng, nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Dục hôm nay ở cùng với nương có được không?"
"Được." Tiểu hài tử luôn chìm vào giấc ngủ cực nhanh, cũng không lâu lắm, cậu đã ngủ sâu, tiếng hít thở nhè nhẹ, ta nhìn khuôn mặt của cậu đột nhiên cảm giác được yên bình.
Triệu Tử Khâm yên tĩnh ngồi ở bàn trà không xa, uống một chén trà Bích Loa Xuân, mắt vẫn không quên đọc quốc luận binh pháp trên tay. Không biết dừng lại lúc nào, ta vừa nhấc mắt nhìn lên liền thấy ánh mắt của hắn, vừa sâu vừa trầm.
Hắn hỏi ta: "Yêu thích hài tử?" Ta sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, sau đó đáp.
"Trước kia ta cảm thấy hài tử có chút phiền toái, lòng ta cũng không lớn. Tất cả đều hướng về phía hài tử, cuối cùng ta cũng không nhận được bao nhiêu." Triệu Tử Khâm không nói chuyện, ta nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu gia hoả, cười nói.
"Hiện tại ngược lại ta rất yêu thích đứa bé này, là người, đều sẽ trở nên như vậy."
"Ngươi đúng là trở nên khác trước nhiều. So lúc mới gả tới đây, ngươi bây giờ nguyện ý nói chuyện với ta nhiều hơn rồi."
"Khi đó ta cũng không biết ngươi, thì có thể nói cái gì được? Chẳng lẽ lại cùng ngươi bàn chuyện trị quốc."
Triệu Tử Khâm nở nụ cười, để sách trong tay xuống, "Ta một lòng đều là chuyện triều chính, nếu gặp được chuyện khó có thể giải quyết thì nghe ý kiến Thái tử phi một chút cũng không phải điều không thể."
Ta liếc hắn, nếu ta tham gia chuyện triều đình, hoàng đế mà biết thì sợ đến da đầu cũng bị bới lên.
Không biết có phải bị chúng ta đánh thức hay không, Triệu Cảnh Dục uốn éo thân mình, ừ hử một tiếng, ta hướng Triệu Tử Khâm thở dài một tiếng, khá tốt, trở mình một chốc lại ngủ say.
Ta chợt nhớ tới một vấn đề, mà vấn đề này đã quấn lấy ta suốt một thời gian dài, dứt khoát hôm nay tận mắt hỏi thăm. Vì vậy ta cẩn thận từng li từng từng tí mà bước xuống giường, ngồi vào cạnh bên Triệu Tử Khâm, nhìn ánh mắt hắn, hết sức nghiêm túc mà hỏi.
"Triệu Cảnh Dục thật sự là con của ngươi?" Hỏi điều này thế mà lại làm hắn sửng sốt một hồi, quả thực có thể nói là linh hồn bị đình trệ, ngay cả ta cũng cảm thấy căng thẳng, đối mặt nhìn kĩ ánh mắt hắn, một hồi lâu hắn mới mở miệng nói: "Không phải."
"Ngươi gạt ta?" Ta ngồi không yên. "Trước kia ta hỏi ngươi, chính ngươi đã nói đúng!"
Ta cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, thậm chí còn thầm thở dài một hơi, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận việc hắn lừa gạt ta chuyện này.
Triệu Tử Khâm kéo ta ngồi xuống lại ghế, con mắt hướng trên giường ý bảo ta nhẹ chút, giải thích nói.
"Hắn là con của một người bạn cũ, lúc ta còn chưa là Thái tử từng gặp nạn, suýt nữa bị người gϊếŧ hại, là vị đó dùng tính mạng cứu ta mới có được ngày hôm nay. Ta đáp ứng hắn sẽ chăm sóc cho vợ con hắn, ai ngờ vợ hắn vừa sinh ra Cảnh Dục liền đi. Ta sai người đem Cảnh Dục nuôi dưỡng tại Nam Uyển, sai người chăm sóc cho nó."
"Về sau ta trở thành Thái tử, cũng là cái bia cho nhiều người chỉ trích. Nhưng chuyện đứa bé này ta không thể nói, nên cũng chỉ vụиɠ ŧяộʍ giấu đi. Chuyện này bị phát giác sẽ liên lụy rất phúc tạp, chừng nào chưa ngồi vững ngai vị Thái Tử thì ta không dám nói cho người nào khác."
Ta nhíu mày, không phải không tin tưởng lời hắn nói. Mà là tên tiểu gia hoả kia nói không có nương đúng thật là không có nương. Cũng không nghĩ tới Triệu Tử Khâm vậy mà phải trải qua nhiều chuyện đến vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngai vị Thái tử không dễ làm, vì vậy có tranh đấu cũng là điều tất nhiên, nhưng cả gan mưu sát hoàng tử như thế, ta thật sự không nghĩ ai có lá gan lớn như vậy? Ta đưa tay phủ lên tay hắn, nhẹ nhàng cầm chặt hỏi.
"Vậy làm sao ngươi có thể đảm đương được quý phủ đến bây giờ?"
Hắn khẽ vuốt cằm, con mắt chuyên chú nhìn vào tay bọn ta, lòng bàn tay vuốt ve bàn tay đang nắm chặt của ta, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Hiện tại cái gì ta cũng không sợ, bất kể là điều gì ta cũng nắm chặt không buông tay."
Ta cảm giác được lời nói của hắn có ý tứ hàm xúc khác. Nhưng ta không muốn nghĩ tới, cũng có lẽ là không muốn. Dù sao ta chỉ muốn mỗi ngày trôi qua dễ dàng là được rồi.
Kể từ ngày đó qua đi, Triệu Tử Khâm mỗi ngày đều chạy sang phòng ta, cũng mang cả Triệu Cảnh Dục theo tới. Nói là nhi tử nháo lên muốn sang gặp ta mỗi ngày. Ta nghĩ cũng có thể có khả năng này.
Ta trên giường co quắp cả một ngày, nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng kia, khẩu vị cũng cũng biến mất không còn một chút. Mặc cho tiểu tử Cảnh Dục bưng lấy bát vịt Bát Bảo đến bên giường, ta cũng không có chút nào hào hứng.
"Nương, người làm sao vậy?" Triệu Cảnh Dục cong miệng nhìn ta, khuôn mặt lo lắng. Ta xoa cục thịt núng nính trên mặt cậu, nói.
"Nương gặp phải chuyện sốt ruột, nội tâm khó chịu một chút thôi."
Tiên sư bà ngoại nó chứ a một tiếng, bò lên giường ghé bên tai ta nhỏ giọng hỏi.
"Có phải cha cũng đánh người nữa? Lúc phụ thân đánh con cũng không vui vẻ, nội tâm khổ sở." Ta bị cậu chọc cười.
"Sợ phụ thân như vậy? Vậy có sợ nương hay không?" Cậu lắc đầy nhỏ nói, "Nương là tốt nhất." Ta ôm cậu vào trong ngực, chậm rãi vỗ lưng, nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Dục hôm nay ở cùng với nương có được không?"
"Được." Tiểu hài tử luôn chìm vào giấc ngủ cực nhanh, cũng không lâu lắm, cậu đã ngủ sâu, tiếng hít thở nhè nhẹ, ta nhìn khuôn mặt của cậu đột nhiên cảm giác được yên bình.
Triệu Tử Khâm yên tĩnh ngồi ở bàn trà không xa, uống một chén trà Bích Loa Xuân, mắt vẫn không quên đọc quốc luận binh pháp trên tay. Không biết dừng lại lúc nào, ta vừa nhấc mắt nhìn lên liền thấy ánh mắt của hắn, vừa sâu vừa trầm.
Hắn hỏi ta: "Yêu thích hài tử?" Ta sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, sau đó đáp.
"Trước kia ta cảm thấy hài tử có chút phiền toái, lòng ta cũng không lớn. Tất cả đều hướng về phía hài tử, cuối cùng ta cũng không nhận được bao nhiêu." Triệu Tử Khâm không nói chuyện, ta nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu gia hoả, cười nói.
"Hiện tại ngược lại ta rất yêu thích đứa bé này, là người, đều sẽ trở nên như vậy."
"Ngươi đúng là trở nên khác trước nhiều. So lúc mới gả tới đây, ngươi bây giờ nguyện ý nói chuyện với ta nhiều hơn rồi."
"Khi đó ta cũng không biết ngươi, thì có thể nói cái gì được? Chẳng lẽ lại cùng ngươi bàn chuyện trị quốc."
Triệu Tử Khâm nở nụ cười, để sách trong tay xuống, "Ta một lòng đều là chuyện triều chính, nếu gặp được chuyện khó có thể giải quyết thì nghe ý kiến Thái tử phi một chút cũng không phải điều không thể."
Ta liếc hắn, nếu ta tham gia chuyện triều đình, hoàng đế mà biết thì sợ đến da đầu cũng bị bới lên.
Không biết có phải bị chúng ta đánh thức hay không, Triệu Cảnh Dục uốn éo thân mình, ừ hử một tiếng, ta hướng Triệu Tử Khâm thở dài một tiếng, khá tốt, trở mình một chốc lại ngủ say.
Ta chợt nhớ tới một vấn đề, mà vấn đề này đã quấn lấy ta suốt một thời gian dài, dứt khoát hôm nay tận mắt hỏi thăm. Vì vậy ta cẩn thận từng li từng từng tí mà bước xuống giường, ngồi vào cạnh bên Triệu Tử Khâm, nhìn ánh mắt hắn, hết sức nghiêm túc mà hỏi.
"Triệu Cảnh Dục thật sự là con của ngươi?" Hỏi điều này thế mà lại làm hắn sửng sốt một hồi, quả thực có thể nói là linh hồn bị đình trệ, ngay cả ta cũng cảm thấy căng thẳng, đối mặt nhìn kĩ ánh mắt hắn, một hồi lâu hắn mới mở miệng nói: "Không phải."
"Ngươi gạt ta?" Ta ngồi không yên. "Trước kia ta hỏi ngươi, chính ngươi đã nói đúng!"
Ta cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, thậm chí còn thầm thở dài một hơi, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận việc hắn lừa gạt ta chuyện này.
Triệu Tử Khâm kéo ta ngồi xuống lại ghế, con mắt hướng trên giường ý bảo ta nhẹ chút, giải thích nói.
"Hắn là con của một người bạn cũ, lúc ta còn chưa là Thái tử từng gặp nạn, suýt nữa bị người gϊếŧ hại, là vị đó dùng tính mạng cứu ta mới có được ngày hôm nay. Ta đáp ứng hắn sẽ chăm sóc cho vợ con hắn, ai ngờ vợ hắn vừa sinh ra Cảnh Dục liền đi. Ta sai người đem Cảnh Dục nuôi dưỡng tại Nam Uyển, sai người chăm sóc cho nó."
"Về sau ta trở thành Thái tử, cũng là cái bia cho nhiều người chỉ trích. Nhưng chuyện đứa bé này ta không thể nói, nên cũng chỉ vụиɠ ŧяộʍ giấu đi. Chuyện này bị phát giác sẽ liên lụy rất phúc tạp, chừng nào chưa ngồi vững ngai vị Thái Tử thì ta không dám nói cho người nào khác."
Ta nhíu mày, không phải không tin tưởng lời hắn nói. Mà là tên tiểu gia hoả kia nói không có nương đúng thật là không có nương. Cũng không nghĩ tới Triệu Tử Khâm vậy mà phải trải qua nhiều chuyện đến vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngai vị Thái tử không dễ làm, vì vậy có tranh đấu cũng là điều tất nhiên, nhưng cả gan mưu sát hoàng tử như thế, ta thật sự không nghĩ ai có lá gan lớn như vậy? Ta đưa tay phủ lên tay hắn, nhẹ nhàng cầm chặt hỏi.
"Vậy làm sao ngươi có thể đảm đương được quý phủ đến bây giờ?"
Hắn khẽ vuốt cằm, con mắt chuyên chú nhìn vào tay bọn ta, lòng bàn tay vuốt ve bàn tay đang nắm chặt của ta, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Hiện tại cái gì ta cũng không sợ, bất kể là điều gì ta cũng nắm chặt không buông tay."
Ta cảm giác được lời nói của hắn có ý tứ hàm xúc khác. Nhưng ta không muốn nghĩ tới, cũng có lẽ là không muốn. Dù sao ta chỉ muốn mỗi ngày trôi qua dễ dàng là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.