Chương 224: Kết thúc hạnh phúc (2)
Bình Tử
27/03/2018
“Duyệt nhi, ta đây, ta nhớ nàng lắm, rất nhớ nàng…”
Đôi môi cô bị khóa chặt đến đỏ ửng, nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, nụ hôn mang theo bao khát khao và nhung nhớ của Hàn khiến cô khó lòng cưỡng lại, chàng muốn đoạt lấy tất cả những gì cô còn đang ngập ngừng trong miệng.
Chàng rất nhớ cô, kể từ cái ngày chàng ra đi cách đây một tháng, chàng đã bắt đầu nhớ cô rồi, nhớ cô đến phát điên, nhưng vì tâm nguyện của Ngạo, cũng là vì hạnh phúc của Duyệt, chàng chỉ có thể gò ép bản thân kìm nén mong muốn rời khỏi kinh đô của Đông Hưng quốc, kìm nén mong muốn được trở về bên cạnh Duyệt.
Trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Hàn đã trở về, một tháng rồi không được gặp chàng, cô cũng rất nhớ chàng, muốn ngả vào lòng chàng để chàng ôm cô thật chặt trong vòng tay.
Nỗi cô độc trong cô suốt quãng thời gian qua bỗng được lấp đầy trong tích tắc, không còn nữa rồi những cô đơn và lạc lõng.
Nụ hôn nồng cháy của hai người cuối cùng cũng kết thúc, Hàn nhẹ nhàng buông lơi miệng cô, có chút nuối tiếc những hơi thở còn đang loạn xị nơi cô. Chàng đưa tay chạm vào miệng cô, rồi lại hôn nhẹ lên đó lần nữa. Chàng toan đứng dậy thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt níu chặt.
“Hàn, đừng đi, đừng bỏ thiếp một mình nữa…” Duyệt hoang mang nhìn bóng hình chàng sắp rời xa, cô ra sức giữ chặt lấy cánh tay không để chàng rời khỏi.
Cô đã không thể chịu nổi việc mọi người cứ rời bỏ cô mà đi nữa rồi, cho dù chỉ là một hai ngày, cô cũng không muốn.
“Duyệt nhi, đừng sợ! Ta sẽ không rời xa nàng lần nữa đâu, ta chỉ muốn dậy châm đèn thôi.”
Hàn đau đớn nhìn những cảm xúc kích động nơi cô, vội vàng ngồi lại, thật ra chàng đâu có định bỏ đi, chàng chỉ muốn châm đèn lên để nhìn rõ gương mặt Duyệt thôi.
“Đừng đi.”
Duyệt dường như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, đôi tay vẫn bấu chặt lấy eo chàng, nhất quyết không buông.
“Được rồi mà, ta không đi…” Hàn đau lòng hôn lên trán cô, chàng khẽ khươ tay, một luồng phong chưởng thổi bay miếng vải bọc viên Dạ minh châu đặt trên chiếc bàn cạnh cửa, căn phòng tối tăm phút chốc sáng bừng.
“Duyệt nhi, nàng gầy quá, có phải nàng lại không chịu ăn cơm không?” Hàn day dứt hỏi cô.
Duyệt vội ngầng đầu lên, những lời vốn định nói bỗng lại ngập ngừng.
“Hàn… chàng… chàng… mắt chàng?” Đôi môi Duyệt khẽ run rẩy, cô vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ, vừa có chút vui sướng.
Chàng có thể vào phòng cô mà không gây bất cứ tiếng động nào, còn có thể chính xác thổi bay cái khăn trên phủ dạ mình châu, còn có thể nhận ra cô đã gầy đi, tất cả chẳng phải đã rõ quá ư.
Chàng nhìn thấy rồi! Mắt chàng đã phục hồi rồi phải không?
“Chàng nhìn thấy đúng không? Chàng nhìn thấy thiếp rồi đúng ko?” Duyệt nhìn chăm chăm vào đôi mắt chàng, xúc động đến độ nước mắt tuôn rơi.
Đôi môi cô bị khóa chặt đến đỏ ửng, nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, nụ hôn mang theo bao khát khao và nhung nhớ của Hàn khiến cô khó lòng cưỡng lại, chàng muốn đoạt lấy tất cả những gì cô còn đang ngập ngừng trong miệng.
Chàng rất nhớ cô, kể từ cái ngày chàng ra đi cách đây một tháng, chàng đã bắt đầu nhớ cô rồi, nhớ cô đến phát điên, nhưng vì tâm nguyện của Ngạo, cũng là vì hạnh phúc của Duyệt, chàng chỉ có thể gò ép bản thân kìm nén mong muốn rời khỏi kinh đô của Đông Hưng quốc, kìm nén mong muốn được trở về bên cạnh Duyệt.
Trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Hàn đã trở về, một tháng rồi không được gặp chàng, cô cũng rất nhớ chàng, muốn ngả vào lòng chàng để chàng ôm cô thật chặt trong vòng tay.
Nỗi cô độc trong cô suốt quãng thời gian qua bỗng được lấp đầy trong tích tắc, không còn nữa rồi những cô đơn và lạc lõng.
Nụ hôn nồng cháy của hai người cuối cùng cũng kết thúc, Hàn nhẹ nhàng buông lơi miệng cô, có chút nuối tiếc những hơi thở còn đang loạn xị nơi cô. Chàng đưa tay chạm vào miệng cô, rồi lại hôn nhẹ lên đó lần nữa. Chàng toan đứng dậy thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt níu chặt.
“Hàn, đừng đi, đừng bỏ thiếp một mình nữa…” Duyệt hoang mang nhìn bóng hình chàng sắp rời xa, cô ra sức giữ chặt lấy cánh tay không để chàng rời khỏi.
Cô đã không thể chịu nổi việc mọi người cứ rời bỏ cô mà đi nữa rồi, cho dù chỉ là một hai ngày, cô cũng không muốn.
“Duyệt nhi, đừng sợ! Ta sẽ không rời xa nàng lần nữa đâu, ta chỉ muốn dậy châm đèn thôi.”
Hàn đau đớn nhìn những cảm xúc kích động nơi cô, vội vàng ngồi lại, thật ra chàng đâu có định bỏ đi, chàng chỉ muốn châm đèn lên để nhìn rõ gương mặt Duyệt thôi.
“Đừng đi.”
Duyệt dường như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, đôi tay vẫn bấu chặt lấy eo chàng, nhất quyết không buông.
“Được rồi mà, ta không đi…” Hàn đau lòng hôn lên trán cô, chàng khẽ khươ tay, một luồng phong chưởng thổi bay miếng vải bọc viên Dạ minh châu đặt trên chiếc bàn cạnh cửa, căn phòng tối tăm phút chốc sáng bừng.
“Duyệt nhi, nàng gầy quá, có phải nàng lại không chịu ăn cơm không?” Hàn day dứt hỏi cô.
Duyệt vội ngầng đầu lên, những lời vốn định nói bỗng lại ngập ngừng.
“Hàn… chàng… chàng… mắt chàng?” Đôi môi Duyệt khẽ run rẩy, cô vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ, vừa có chút vui sướng.
Chàng có thể vào phòng cô mà không gây bất cứ tiếng động nào, còn có thể chính xác thổi bay cái khăn trên phủ dạ mình châu, còn có thể nhận ra cô đã gầy đi, tất cả chẳng phải đã rõ quá ư.
Chàng nhìn thấy rồi! Mắt chàng đã phục hồi rồi phải không?
“Chàng nhìn thấy đúng không? Chàng nhìn thấy thiếp rồi đúng ko?” Duyệt nhìn chăm chăm vào đôi mắt chàng, xúc động đến độ nước mắt tuôn rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.