Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh
Chương 1: Ban hôn
Ruby Joy
17/11/2019
Băng Linh Kỳ Sơn
Tiết trời càng ngày càng lạnh giá, tuyết rơi mỗi lúc càng dày đặc hơn, nhìn từ xa bên ngoài Hắc Ngọc điện lại dày đặc sương mù nhưng chỉ khi vào trong mới thấy rõ là có tuyết rơi phủ đầy khắp điện chứ không hề có chút sương mù.
"Tiểu thư! Lão phu nhân gửi tin đến trong thư bảo là hoàng thượng đã ban hôn cho người và đại hoàng tử, mong người hãy nhanh chóng quay về." Một nữ tử mặc y phục màu trắng, tóc buộc cao gương mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
"Ta biết rồi, ngươi hãy đi chuẩn bị đi tất cả chúng ta sẽ xuất phát ngay." Giọng nói băng lãnh, sắc bén đến đáng sợ, vị nữ tử mặc xiêm y màu đen viền cổ xiêm y có choàng lông thú, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp muôn phần khiến người khác nhìn vào phải ghen tỵ, đường nét gương mặt càng hiện rõ hơn khi nàng buộc tóc cao, tỏa ra khí thế bức người.
"Vâng!" Bốn giọng nói phát ra từ bốn nữ tử đứng cạnh nàng, ai nấy cũng đều xinh như hoa như ngọc nhưng gương mặt lại lạnh lẽo giống nàng, bọn họ nhanh chóng rời đi thu xếp hành lý cùng nàng quay trở về Kinh thành.
Về đến Kinh thành, những người trong thành đều tập trung náo nhiệt vì muốn thấy dung nhan diễm lệ, động lòng người của nàng, nhiều người ngó nghiêng nhìn vào trong xe ngựa bàn tán không ngừng:
"Nghe nói tam tiểu thư của Lạc phủ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành là đệ nhất mỹ nhân trong Kinh thành này nhưng vì từ nhỏ sức khỏe yếu nên phải đi đến Bạch Mai trấn để tịnh dưỡng trước giờ chưa có ai nhìn thấy được dung nhan thật sự của tam tiểu thư."
"Ta cũng nghe nói như thế nhưng vì bây giờ hoàng thượng đã ban hôn cho tam tiểu thư và đại hoàng tử nên tam tiểu thư mới quay về gấp nếu không chắc tiểu thư cũng không quay về đâu."
"Càng nói ta càng muốn nhìn thấy dung nhan của tam tiểu thư."
Lạc phủ
"Lão phu nhân! Lão phu nhân! Tam tiểu thư về rồi! Tam tiểu thư về rồi." Gia nhân đứng canh ở cửa đón nàng vừa nhìn thấy xe ngựa liền vội vã chạy vào thông báo với vẻ mặt rạng rỡ, vui mừng.
Hai người ca ca cùng ba người đệ đệ của nàng nhanh chóng dìu lão phu nhân bước ra đứng ngoài cửa đón nàng. Xe ngựa đến trước cửa, vị nữ tử mặc y phục màu trắng bước xuống trước tên là Linh Linh, vừa bước xuống Linh Linh đã ngay lập tức dìu nàng bước xuống rồi đến ba vị nữ tử kia.
Lạc Tuyết Y khoác lên người bộ xiêm y khác hẳn lúc ở Băng Linh Kỳ Sơn, nàng mặc xiêm y màu hồng kết hợp với màu xanh lam, hai bên đầu cài trâm hoa màu hồng phấn, gương mặt nàng che một cái khăn mỏng giấu đi vẻ đẹp hiếm có của mình.
Trông nàng bây giờ không còn là vẻ lạnh lùng, lãnh khốc nữa mà thay vào đó là một vị tiểu thư khuê cát, dịu dàng hiền thục. Bước xuống, đi đến chỗ lão phu nhân nàng khụy người hành lễ, cười nhẹ gọi lão phu nhân:
"Nội tổ mẫu!"
Lão phu nhân đỡ lấy người nàng, nét mặt rạng rỡ:"Nào chúng ta hãy mau vào trong thôi bên ngoài lạnh lắm."
Vào trong, lão phu nhân tay vẫn không rời khỏi bàn tay trắng trẻo, mềm mại của nàng, bảo nàng ngồi bên cạnh, đại ca của nàng là Lạc Minh Long vẻ ngoài anh tuấn nho nhã, ôn nhu thường xuyên xuất hiện với y phục màu trắng hoặc xanh.
"Y nhi! Về chuyện hôn sự nếu muội không đồng ý thì huynh và mọi người sẽ không ép muội đâu, chỉ cần muội nói là không đồng ý với hôn sự này thì huynh sẽ vào cung nói chuyện này với hoàng thượng."
"Đúng đó!" Các ca ca và đệ đệ của nàng đều gật đầu, cất giọng lên nói.
Lão phu nhân cũng nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt kiên quyết, đồng tình:
"Nếu như cháu không đồng ý thì tổ mẫu sẽ đích thân vào cung phản đối chuyện này."
Lạc Tuyết Y mỉm cười, khẽ lắc đầu:"Cháu đồng ý với hôn sự này, tổ mẫu cùng mọi người không cần vì cháu mà đích thân vào cung đâu."
Lạc Minh Huy tứ thiếu gia Lạc phủ cũng là đệ đệ của nàng khẽ cau mày lên tiếng:"Nhưng đệ nghe nói đại hoàng tử là người lạnh lùng tựa như băng, tàn nhẫn, vô tình và chỉ yêu thương duy nhất trắc phi của hắn ta là Tiết Vũ Điệp, đệ sợ khi tỷ gả cho hắn rồi sẽ phải chịu thiệt thòi."
Lạc Tuyết Y bật cười nhẹ:"Đệ nghĩ tỷ sẽ để cho bọn họ ức hiếp sao?"
Lạc Minh Lâm người đệ đệ nhỏ tuổi nhất của nàng năm nay chỉ mới 15 tuổi cất giọng trong trẻo:
"Nếu bọn họ dám ức hiếp tam tỷ thì bọn họ chết chắc rồi, tất cả chúng ta sẽ không tha cho bọn họ đặc biệt là sư phụ và những sư huynh của tam tỷ nữa."
Lộ Lộ tì nữ theo hầu nàng trông vẻ ngoài đáng yêu nhưng bên trong lại là một người cực kỳ nguy hiểm, nàng lên tiếng:"Còn có mọi người ở Hắc Ngọc điện nữa sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn hại đến tiểu thư."
Hoàng cung, Ôn Thành cung
"Điện hạ! Người thật sự sẽ lấy tam tiểu thư của Lạc phủ sao?" Lời nói đầy cung kính của Đặng Hải thị vệ thân cận của Triệu Dạ Thành.
Nam tử mặc y phục màu đen, cả người tỏa ra khí thế bất phàm, lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, giọng nói trầm khàn cất lên:
"Không được sao?"
Một thị vệ thân cận khác của chàng là Tiêu Từ, hắn khẽ cau mày cẩn trọng nói với chàng:"Nhưng thuộc hạ nghe nói vị tam tiểu thư này từ nhỏ đã yếu ớt, thuộc hạ còn nghe nói vị tam tiểu thư này bị ngốc nữa, thật sự xứng với vị trí đại hoàng tử phi sao?"
"Phụ hoàng nói xứng thì nàng ta xứng các ngươi không có quyền lên tiếng, ý kiến gì hết ." Triệu Dạ Thành nét mặt vẫn không chút biểu cảm gì cất giọng đều đều.
Tiêu Từ cùng Đặng Hải im lặng không nói bất cứ điều gì nữa, bọn họ thật sự rất muốn xem xem những gì mà thiên hạ đồn đại về nàng có phải là thật không?
Tiết trời càng ngày càng lạnh giá, tuyết rơi mỗi lúc càng dày đặc hơn, nhìn từ xa bên ngoài Hắc Ngọc điện lại dày đặc sương mù nhưng chỉ khi vào trong mới thấy rõ là có tuyết rơi phủ đầy khắp điện chứ không hề có chút sương mù.
"Tiểu thư! Lão phu nhân gửi tin đến trong thư bảo là hoàng thượng đã ban hôn cho người và đại hoàng tử, mong người hãy nhanh chóng quay về." Một nữ tử mặc y phục màu trắng, tóc buộc cao gương mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
"Ta biết rồi, ngươi hãy đi chuẩn bị đi tất cả chúng ta sẽ xuất phát ngay." Giọng nói băng lãnh, sắc bén đến đáng sợ, vị nữ tử mặc xiêm y màu đen viền cổ xiêm y có choàng lông thú, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp muôn phần khiến người khác nhìn vào phải ghen tỵ, đường nét gương mặt càng hiện rõ hơn khi nàng buộc tóc cao, tỏa ra khí thế bức người.
"Vâng!" Bốn giọng nói phát ra từ bốn nữ tử đứng cạnh nàng, ai nấy cũng đều xinh như hoa như ngọc nhưng gương mặt lại lạnh lẽo giống nàng, bọn họ nhanh chóng rời đi thu xếp hành lý cùng nàng quay trở về Kinh thành.
Về đến Kinh thành, những người trong thành đều tập trung náo nhiệt vì muốn thấy dung nhan diễm lệ, động lòng người của nàng, nhiều người ngó nghiêng nhìn vào trong xe ngựa bàn tán không ngừng:
"Nghe nói tam tiểu thư của Lạc phủ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành là đệ nhất mỹ nhân trong Kinh thành này nhưng vì từ nhỏ sức khỏe yếu nên phải đi đến Bạch Mai trấn để tịnh dưỡng trước giờ chưa có ai nhìn thấy được dung nhan thật sự của tam tiểu thư."
"Ta cũng nghe nói như thế nhưng vì bây giờ hoàng thượng đã ban hôn cho tam tiểu thư và đại hoàng tử nên tam tiểu thư mới quay về gấp nếu không chắc tiểu thư cũng không quay về đâu."
"Càng nói ta càng muốn nhìn thấy dung nhan của tam tiểu thư."
Lạc phủ
"Lão phu nhân! Lão phu nhân! Tam tiểu thư về rồi! Tam tiểu thư về rồi." Gia nhân đứng canh ở cửa đón nàng vừa nhìn thấy xe ngựa liền vội vã chạy vào thông báo với vẻ mặt rạng rỡ, vui mừng.
Hai người ca ca cùng ba người đệ đệ của nàng nhanh chóng dìu lão phu nhân bước ra đứng ngoài cửa đón nàng. Xe ngựa đến trước cửa, vị nữ tử mặc y phục màu trắng bước xuống trước tên là Linh Linh, vừa bước xuống Linh Linh đã ngay lập tức dìu nàng bước xuống rồi đến ba vị nữ tử kia.
Lạc Tuyết Y khoác lên người bộ xiêm y khác hẳn lúc ở Băng Linh Kỳ Sơn, nàng mặc xiêm y màu hồng kết hợp với màu xanh lam, hai bên đầu cài trâm hoa màu hồng phấn, gương mặt nàng che một cái khăn mỏng giấu đi vẻ đẹp hiếm có của mình.
Trông nàng bây giờ không còn là vẻ lạnh lùng, lãnh khốc nữa mà thay vào đó là một vị tiểu thư khuê cát, dịu dàng hiền thục. Bước xuống, đi đến chỗ lão phu nhân nàng khụy người hành lễ, cười nhẹ gọi lão phu nhân:
"Nội tổ mẫu!"
Lão phu nhân đỡ lấy người nàng, nét mặt rạng rỡ:"Nào chúng ta hãy mau vào trong thôi bên ngoài lạnh lắm."
Vào trong, lão phu nhân tay vẫn không rời khỏi bàn tay trắng trẻo, mềm mại của nàng, bảo nàng ngồi bên cạnh, đại ca của nàng là Lạc Minh Long vẻ ngoài anh tuấn nho nhã, ôn nhu thường xuyên xuất hiện với y phục màu trắng hoặc xanh.
"Y nhi! Về chuyện hôn sự nếu muội không đồng ý thì huynh và mọi người sẽ không ép muội đâu, chỉ cần muội nói là không đồng ý với hôn sự này thì huynh sẽ vào cung nói chuyện này với hoàng thượng."
"Đúng đó!" Các ca ca và đệ đệ của nàng đều gật đầu, cất giọng lên nói.
Lão phu nhân cũng nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt kiên quyết, đồng tình:
"Nếu như cháu không đồng ý thì tổ mẫu sẽ đích thân vào cung phản đối chuyện này."
Lạc Tuyết Y mỉm cười, khẽ lắc đầu:"Cháu đồng ý với hôn sự này, tổ mẫu cùng mọi người không cần vì cháu mà đích thân vào cung đâu."
Lạc Minh Huy tứ thiếu gia Lạc phủ cũng là đệ đệ của nàng khẽ cau mày lên tiếng:"Nhưng đệ nghe nói đại hoàng tử là người lạnh lùng tựa như băng, tàn nhẫn, vô tình và chỉ yêu thương duy nhất trắc phi của hắn ta là Tiết Vũ Điệp, đệ sợ khi tỷ gả cho hắn rồi sẽ phải chịu thiệt thòi."
Lạc Tuyết Y bật cười nhẹ:"Đệ nghĩ tỷ sẽ để cho bọn họ ức hiếp sao?"
Lạc Minh Lâm người đệ đệ nhỏ tuổi nhất của nàng năm nay chỉ mới 15 tuổi cất giọng trong trẻo:
"Nếu bọn họ dám ức hiếp tam tỷ thì bọn họ chết chắc rồi, tất cả chúng ta sẽ không tha cho bọn họ đặc biệt là sư phụ và những sư huynh của tam tỷ nữa."
Lộ Lộ tì nữ theo hầu nàng trông vẻ ngoài đáng yêu nhưng bên trong lại là một người cực kỳ nguy hiểm, nàng lên tiếng:"Còn có mọi người ở Hắc Ngọc điện nữa sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn hại đến tiểu thư."
Hoàng cung, Ôn Thành cung
"Điện hạ! Người thật sự sẽ lấy tam tiểu thư của Lạc phủ sao?" Lời nói đầy cung kính của Đặng Hải thị vệ thân cận của Triệu Dạ Thành.
Nam tử mặc y phục màu đen, cả người tỏa ra khí thế bất phàm, lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, giọng nói trầm khàn cất lên:
"Không được sao?"
Một thị vệ thân cận khác của chàng là Tiêu Từ, hắn khẽ cau mày cẩn trọng nói với chàng:"Nhưng thuộc hạ nghe nói vị tam tiểu thư này từ nhỏ đã yếu ớt, thuộc hạ còn nghe nói vị tam tiểu thư này bị ngốc nữa, thật sự xứng với vị trí đại hoàng tử phi sao?"
"Phụ hoàng nói xứng thì nàng ta xứng các ngươi không có quyền lên tiếng, ý kiến gì hết ." Triệu Dạ Thành nét mặt vẫn không chút biểu cảm gì cất giọng đều đều.
Tiêu Từ cùng Đặng Hải im lặng không nói bất cứ điều gì nữa, bọn họ thật sự rất muốn xem xem những gì mà thiên hạ đồn đại về nàng có phải là thật không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.