Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh
Chương 35: Có chết thì chết chung
Ruby Joy
09/01/2021
Lăng Tử Phong nâng mày thích thú, đã rất lâu rồi hắn và Hàn Lam
Mặc không giao chiến với nhau rồi, hắn vẫn giữ dáng vẻ điềm
tĩnh, khinh thường tất cả mọi người, thản nhiên cất
giọng:"Được thôi, ta mong chờ ngày này lâu lắm rồi đấy."
Hàn Lam Mặc tay cầm kiếm lao đến tấn công Lăng Tử Phong, ánh mắt tràn đầy sát khí, ánh mắt ấy chưa từng có ở Hàn Lam Mặc khiến cho các đệ tử ở đấy cũng phải một phen giật mình kinh ngạc.
Hàn Lam Mặc và Lăng Tử Phong giao chiến với nhau tiếng kiếm va chạm chói cả tai, ai nấy đều sắp hoa mắt vì hai người quá nhanh, hai người họ chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Triệu Dạ Thành không hề để ý đến trận giao chiến giữa Lăng Tử Phong và Hàn Lam Mặc cái mà chàng để tâm đến chính là Lạc Tuyết Y, phía sau nàng chính là vực thẳm sâu không đáy nếu rơi xuống đó chỉ có con đường chết mà thôi.
Liễu Văn nhân lúc chủ thượng của hắn và Hàn Lam Mặc đang đánh nhau kịch liệt mọi người ai nấy cũng chú tâm, mắt không rời khỏi hai người họ hắn liền tiến đến trừng mắt nói với Lạc Tuyết Y:
"Hôm nay cho dù có thế nào ta cũng nhất định phải giết chết cô không thể để cô lại được, cô chính là mầm họa cho chủ thượng."
Vừa nói xong, Liễu Văn cắt đứt dây đẩy nàng xuống vực, Triệu Dạ Thành hét lớn lao nhanh về phía của Lạc Tuyết Y, hai tay vươn ra muốn giữ chặt nàng:"Không được!"
Linh Linh cùng Lộ Lộ hốt hoảng, mắt trợn trắng chạy đến chỗ đấy:"Tiểu thư!"
Triệu Dạ Thành ôm lấy thân thể của Lạc Tuyết Y cùng nàng rơi xuống vực thẳm, Lăng Tử Phong và Hàn Lam Mặc quay người lại hốt hoảng lao nhanh đến đó hết mức có thể nhưng không kịp.
Các đệ tử gắng gượng tiến nhanh đến, Đặng Hải cùng Tiêu Từ hét lớn gọi chàng:"Đại hoàng tử!!!"
Hai người họ cùng Linh Linh và Lộ Lộ dường như muốn nhảy xuống đó cùng Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y nhưng được những người khác kéo lại. Triệu Dạ Thành một tay ôm lấy thân thể của Lạc Tuyết Y một tay nắm chặt vào cành cây, nàng khẽ mở mắt thấy chàng đang cố hết sức để nắm cành cây, giọng nói yếu ớt không còn một chút sức lực nào cất lên:
"Ngươi đừng gắng gượng nữa hãy buông ta ra đi nếu không ngay cả ngươi cũng khó bảo toàn mạng sống đấy."
Triệu Dạ Thành càng ôm chặt nàng hơn, nét mặt nghiêm túc, lãnh đạm ngay lập tức đáp lại:"Không! Ta sẽ không buông nàng ra đâu có chết thì chúng ta chết chung, ta nhất định không để nàng chết một mình."
Chỉ là một cành cây nhỏ không thể nào chịu được sức của hai người đã rất nhanh bị gãy, nàng cùng Triệu Dạ Thành tiếp tục bị rơi xuống chàng ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của nàng bảo vệ, che chắn cho nàng.
Lăng Tử Phong không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, khó chịu kèm theo đó là sự giận dữ như thế, hắn đứng dậy nắm lấy cổ áo của Liễu Văn trừng mắt, quát lớn:
"Tại sao ngươi lại cắt dây đẩy nàng ấy xuống hả? Ai bảo ngươi làm thế?"
Liễu Văn ngay lập tức đáp lại hắn:"Chủ thượng! Ả ta là mầm họa không nên giữ lại."
Hàn Lam Mặc siết chặt thanh kiếm trong tay, cơn giận dữ trong lòng đã lên đến tột đỉnh, đôi mắt hằng tia đỏ sự hận thù, căm phẫn đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của Hàn Lam Mặc, hắn hét lớn lao đến Lăng Tử Phong rất nhanh:
"Lăng Tử Phong!!! Hôm nay ta phải giết chết ngươi."
Lăng Tử Phong phản ứng nhanh né được lưỡi kiếm của Hàn Lam Mặc, hai người lại tiếp tục giao chiến với nhau dường như là kẻ sống người chết. Mộ Bá Nam ôm lấy vết thương nói với Hàn Lam Mặc:
"Sư phụ! Chuyện trước mắt là chúng ta nên đi xuống dưới đó tìm sư muội còn về Lăng Tử Phong thì chúng ta sẽ tính sau với hắn."
Hàn Lam Mặc dừng lại, cố gắng bình tĩnh quăng cho Lăng Tử Phong một cặp mắt sắc lạnh rồi quay người cùng các đệ tử, Đặng Hải, Tiêu Từ đi xuống vực tìm kiếm Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y.
Lăng Tử Phong bề ngoài giả vờ đi vào bên trong nhưng hắn cũng cho người âm thầm tìm kiếm nàng, ân oán giữa hắn và Hàn Lam Mặc tạm thời gác sang một bên việc quan trọng bây giờ chính là tìm Lạc Tuyết Y.
Linh Linh cùng Lộ Lộ vội vã tháo dây đỡ Tiểu Mai và Hạ Châu, hai người họ khẽ mở mắt tỉnh lại, Lộ Lộ vừa khóc vừa nói:
"Hai người hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, ta và Linh Linh phải xuống vực tìm tiểu thư và đại hoàng tử."
"Cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Tiểu thư và đại hoàng tử bị rơi xuống vực sao?
Không được! Ta cũng phải xuống đó tìm, ta không thể ngồi yên ở đây được." Hạ Châu trợn mắt bàng hoàng, kích động muốn cùng mọi người đi tìm Lạc Tuyết Y.
"Đúng thế, ta cũng đi." Tiểu Mai gượng người đứng dậy lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi thôi." Linh Linh cùng Lộ Lộ dìu Tiểu Mai và Hạ Châu đi xuống vực tìm tiểu thư của họ.
Hàn Lam Mặc tay cầm kiếm lao đến tấn công Lăng Tử Phong, ánh mắt tràn đầy sát khí, ánh mắt ấy chưa từng có ở Hàn Lam Mặc khiến cho các đệ tử ở đấy cũng phải một phen giật mình kinh ngạc.
Hàn Lam Mặc và Lăng Tử Phong giao chiến với nhau tiếng kiếm va chạm chói cả tai, ai nấy đều sắp hoa mắt vì hai người quá nhanh, hai người họ chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Triệu Dạ Thành không hề để ý đến trận giao chiến giữa Lăng Tử Phong và Hàn Lam Mặc cái mà chàng để tâm đến chính là Lạc Tuyết Y, phía sau nàng chính là vực thẳm sâu không đáy nếu rơi xuống đó chỉ có con đường chết mà thôi.
Liễu Văn nhân lúc chủ thượng của hắn và Hàn Lam Mặc đang đánh nhau kịch liệt mọi người ai nấy cũng chú tâm, mắt không rời khỏi hai người họ hắn liền tiến đến trừng mắt nói với Lạc Tuyết Y:
"Hôm nay cho dù có thế nào ta cũng nhất định phải giết chết cô không thể để cô lại được, cô chính là mầm họa cho chủ thượng."
Vừa nói xong, Liễu Văn cắt đứt dây đẩy nàng xuống vực, Triệu Dạ Thành hét lớn lao nhanh về phía của Lạc Tuyết Y, hai tay vươn ra muốn giữ chặt nàng:"Không được!"
Linh Linh cùng Lộ Lộ hốt hoảng, mắt trợn trắng chạy đến chỗ đấy:"Tiểu thư!"
Triệu Dạ Thành ôm lấy thân thể của Lạc Tuyết Y cùng nàng rơi xuống vực thẳm, Lăng Tử Phong và Hàn Lam Mặc quay người lại hốt hoảng lao nhanh đến đó hết mức có thể nhưng không kịp.
Các đệ tử gắng gượng tiến nhanh đến, Đặng Hải cùng Tiêu Từ hét lớn gọi chàng:"Đại hoàng tử!!!"
Hai người họ cùng Linh Linh và Lộ Lộ dường như muốn nhảy xuống đó cùng Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y nhưng được những người khác kéo lại. Triệu Dạ Thành một tay ôm lấy thân thể của Lạc Tuyết Y một tay nắm chặt vào cành cây, nàng khẽ mở mắt thấy chàng đang cố hết sức để nắm cành cây, giọng nói yếu ớt không còn một chút sức lực nào cất lên:
"Ngươi đừng gắng gượng nữa hãy buông ta ra đi nếu không ngay cả ngươi cũng khó bảo toàn mạng sống đấy."
Triệu Dạ Thành càng ôm chặt nàng hơn, nét mặt nghiêm túc, lãnh đạm ngay lập tức đáp lại:"Không! Ta sẽ không buông nàng ra đâu có chết thì chúng ta chết chung, ta nhất định không để nàng chết một mình."
Chỉ là một cành cây nhỏ không thể nào chịu được sức của hai người đã rất nhanh bị gãy, nàng cùng Triệu Dạ Thành tiếp tục bị rơi xuống chàng ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của nàng bảo vệ, che chắn cho nàng.
Lăng Tử Phong không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, khó chịu kèm theo đó là sự giận dữ như thế, hắn đứng dậy nắm lấy cổ áo của Liễu Văn trừng mắt, quát lớn:
"Tại sao ngươi lại cắt dây đẩy nàng ấy xuống hả? Ai bảo ngươi làm thế?"
Liễu Văn ngay lập tức đáp lại hắn:"Chủ thượng! Ả ta là mầm họa không nên giữ lại."
Hàn Lam Mặc siết chặt thanh kiếm trong tay, cơn giận dữ trong lòng đã lên đến tột đỉnh, đôi mắt hằng tia đỏ sự hận thù, căm phẫn đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của Hàn Lam Mặc, hắn hét lớn lao đến Lăng Tử Phong rất nhanh:
"Lăng Tử Phong!!! Hôm nay ta phải giết chết ngươi."
Lăng Tử Phong phản ứng nhanh né được lưỡi kiếm của Hàn Lam Mặc, hai người lại tiếp tục giao chiến với nhau dường như là kẻ sống người chết. Mộ Bá Nam ôm lấy vết thương nói với Hàn Lam Mặc:
"Sư phụ! Chuyện trước mắt là chúng ta nên đi xuống dưới đó tìm sư muội còn về Lăng Tử Phong thì chúng ta sẽ tính sau với hắn."
Hàn Lam Mặc dừng lại, cố gắng bình tĩnh quăng cho Lăng Tử Phong một cặp mắt sắc lạnh rồi quay người cùng các đệ tử, Đặng Hải, Tiêu Từ đi xuống vực tìm kiếm Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y.
Lăng Tử Phong bề ngoài giả vờ đi vào bên trong nhưng hắn cũng cho người âm thầm tìm kiếm nàng, ân oán giữa hắn và Hàn Lam Mặc tạm thời gác sang một bên việc quan trọng bây giờ chính là tìm Lạc Tuyết Y.
Linh Linh cùng Lộ Lộ vội vã tháo dây đỡ Tiểu Mai và Hạ Châu, hai người họ khẽ mở mắt tỉnh lại, Lộ Lộ vừa khóc vừa nói:
"Hai người hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, ta và Linh Linh phải xuống vực tìm tiểu thư và đại hoàng tử."
"Cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Tiểu thư và đại hoàng tử bị rơi xuống vực sao?
Không được! Ta cũng phải xuống đó tìm, ta không thể ngồi yên ở đây được." Hạ Châu trợn mắt bàng hoàng, kích động muốn cùng mọi người đi tìm Lạc Tuyết Y.
"Đúng thế, ta cũng đi." Tiểu Mai gượng người đứng dậy lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi thôi." Linh Linh cùng Lộ Lộ dìu Tiểu Mai và Hạ Châu đi xuống vực tìm tiểu thư của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.