Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh
Chương 9: Trở về Lạc phủ
Ruby Joy
21/11/2019
Buổi chiều, Triệu Dạ Thành đi đến Ôn Thành cung thì vô tình nhìn
thấy nàng đang luyện võ, chàng khẽ nhếch môi mỉm cười rút
kiếm từ tay của Đặng Hải rồi xông tới chỗ nàng.
Theo phản xạ nàng đánh trả lại nàng khá bất ngờ khi đột nhiên chàng lại xông đến như thế, hai người giao đấu với nhau nhìn vừa thật lại vừa giả, cứ tưởng hai người đang đánh nhau nhưng lại không phải.
Đánh được một lúc, hai người thu kiếm lại Triệu Dạ Thành nheo mắt nhìn nàng cảm thấy những chiêu thức của nàng rất giống một người, một người mà chàng luôn ngày đêm tìm kiếm.
Lạc Tuyết Y nhíu hai mày hỏi chàng:"Tại sao đột nhiên ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
Chàng nhún vai một cái rồi đáp:"Không có chuyện gì cả mà ta đến cung của ta thì có gì lạ chứ?"
Lạc Tuyết Y bán tính bán nghi nhìn chàng, chàng chuyển ánh mắt sang nhìn chỗ khác chàng nhìn thấy một cái rương đặt ở cạnh cánh cửa, chàng liền hỏi:
"Cái rương đó đựng gì thế? Sao cô lại đặt ở đó?"
Nàng lạnh lùng, luôn cho người khác cảm giác nàng rất khó gần:
"Ngày mai ta sẽ quay trở về Lạc phủ thăm gia đình ta."
"Được! Ngày mai ta sẽ về cùng cô."
Nàng cau mày, khó hiểu:"Ngươi về cùng ta làm cái gì chứ? Ta về một mình là được rồi."
"Làm sao có thể được chứ? Cô về một mình thì mọi người sẽ nói ta như thế nào? Lạc phủ lại nói ta là không quan tâm, không coi trọng cô không coi trọng Lạc phủ."
Nàng hừ lạnh một tiếng:"Đó là sự thật ai cũng biết nói cũng là chuyện bình thường."
Triệu Dạ Thành không cãi lại nàng, hoàn toàn thua trước nàng:
"Cô...Ta không cãi lại cô nói chung ngày mai ta sẽ cùng cô trở về Lạc phủ."
Nói dứt lời, chàng quay lưng rời đi, nàng cũng quay người đi vào trong không để ý đến câu nói của chàng.
Đến tối, Triệu Dạ Thành ở thư phòng suy tư nhớ lại cô nương đã từng cứu mạng chàng, nhớ lại hai người từng giao đấu với nhau rồi nhớ lại lúc chàng và nàng giao đấu lúc chiều, chiêu thức rất giống với cô nương đã cứu mạng chàng.
Chàng bắt đầu xâu chuỗi lại mọi thứ từ lúc chàng gặp nàng ở Băng Linh Kỳ Sơn rồi giao đấu với nàng, Triệu Dạ Thành bắt đầu nghi ngờ Lạc Tuyết Y chính là người đã cứu mạng chàng.
Sáng sớm, nàng cùng bọn người của Tiểu Mai sửa soạn chuẩn bị quay về Lạc phủ, tất cả mọi thứ đã hoàn tất nàng cùng mọi người rời khỏi hoàng cung.
Ở cổng cung, Triệu Dạ Thành đã cùng Đặng Hải, Tiêu Từ đợi nàng từ lâu, Lạc Tuyết Y thấy chàng đứng đợi ở cổng thì có chút ngạc nhiên nàng cứ tưởng chàng chỉ nói như vậy thôi nhưng không ngờ rằng chàng thật sự muốn về cùng nàng.
Hai người ngồi trên xe ngựa rõ là phu thê nhưng lại cứ như người lạ, mỗi người ngồi sát một bên không ai chịu nói chuyện với ai, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, khó chịu.
Chưa đầy nửa canh giờ đã đến Lạc phủ, lão phu nhân cùng các ca ca, đệ đệ hay tin nàng quay về liền phấn khởi, vui vẻ đứng trước cửa đón nàng.
Nụ cười của mọi người nhanh chóng vụt tắt khi nhìn thấy Triệu Dạ Thành bước xuống, nàng cũng được Lộ Lộ dìu xuống ngay sau đó, nàng bước đến đứng cạnh lão phu nhân mỉm cười, nắm lấy cánh tay của bà.
Triệu Dạ Thành cúi chào, hành lễ:"Lão phu nhân!"
Còn các ca ca, đệ đệ của nàng cũng đồng loạt hành lễ bái kiến chàng, lão phu nhân kéo nàng cau mày hỏi:
"Y nhi! Tại sao đại hoàng tử lại cùng con quay về vậy?"
Triệu Dạ Thành mắt hơi nheo lại, mày nhướng lên:
"Lão phu nhân! Người nói vậy là sao chứ?"
Người đệ đệ thứ năm của nàng là Lạc Minh Khải vốn đã không thuận mắt với chàng khi nghe chàng hỏi vậy liền thẳng thắn nói với giọng điệu khó nghe:
"Ai chẳng biết đại hoàng tử đây luôn vô tâm, không hề để ý đến tam tỷ của ta chỉ yêu thương một trắc phi thân phận nhỏ bé, thấp kém."
"Minh Khải! Chúng ta hãy vào trong đi." Lạc Tuyết Y cau mày nhìn đệ đệ của mình nàng không muốn Lạc Minh Khải đắc tội với Triệu Dạ Thành nàng thừa biết chàng không phải là một người dễ đắc tội, đụng đến chàng có khi chỉ có con đường chết.
Nàng cùng mọi người vào trong, thức ăn đã được dọn lên trên bàn, cả bàn đầy ấp món ngon vô cùng thịnh soạn, tất cả mọi người ngồi vào bàn nhưng không khí lại chẳng hề vui vẻ gì.
Theo phản xạ nàng đánh trả lại nàng khá bất ngờ khi đột nhiên chàng lại xông đến như thế, hai người giao đấu với nhau nhìn vừa thật lại vừa giả, cứ tưởng hai người đang đánh nhau nhưng lại không phải.
Đánh được một lúc, hai người thu kiếm lại Triệu Dạ Thành nheo mắt nhìn nàng cảm thấy những chiêu thức của nàng rất giống một người, một người mà chàng luôn ngày đêm tìm kiếm.
Lạc Tuyết Y nhíu hai mày hỏi chàng:"Tại sao đột nhiên ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
Chàng nhún vai một cái rồi đáp:"Không có chuyện gì cả mà ta đến cung của ta thì có gì lạ chứ?"
Lạc Tuyết Y bán tính bán nghi nhìn chàng, chàng chuyển ánh mắt sang nhìn chỗ khác chàng nhìn thấy một cái rương đặt ở cạnh cánh cửa, chàng liền hỏi:
"Cái rương đó đựng gì thế? Sao cô lại đặt ở đó?"
Nàng lạnh lùng, luôn cho người khác cảm giác nàng rất khó gần:
"Ngày mai ta sẽ quay trở về Lạc phủ thăm gia đình ta."
"Được! Ngày mai ta sẽ về cùng cô."
Nàng cau mày, khó hiểu:"Ngươi về cùng ta làm cái gì chứ? Ta về một mình là được rồi."
"Làm sao có thể được chứ? Cô về một mình thì mọi người sẽ nói ta như thế nào? Lạc phủ lại nói ta là không quan tâm, không coi trọng cô không coi trọng Lạc phủ."
Nàng hừ lạnh một tiếng:"Đó là sự thật ai cũng biết nói cũng là chuyện bình thường."
Triệu Dạ Thành không cãi lại nàng, hoàn toàn thua trước nàng:
"Cô...Ta không cãi lại cô nói chung ngày mai ta sẽ cùng cô trở về Lạc phủ."
Nói dứt lời, chàng quay lưng rời đi, nàng cũng quay người đi vào trong không để ý đến câu nói của chàng.
Đến tối, Triệu Dạ Thành ở thư phòng suy tư nhớ lại cô nương đã từng cứu mạng chàng, nhớ lại hai người từng giao đấu với nhau rồi nhớ lại lúc chàng và nàng giao đấu lúc chiều, chiêu thức rất giống với cô nương đã cứu mạng chàng.
Chàng bắt đầu xâu chuỗi lại mọi thứ từ lúc chàng gặp nàng ở Băng Linh Kỳ Sơn rồi giao đấu với nàng, Triệu Dạ Thành bắt đầu nghi ngờ Lạc Tuyết Y chính là người đã cứu mạng chàng.
Sáng sớm, nàng cùng bọn người của Tiểu Mai sửa soạn chuẩn bị quay về Lạc phủ, tất cả mọi thứ đã hoàn tất nàng cùng mọi người rời khỏi hoàng cung.
Ở cổng cung, Triệu Dạ Thành đã cùng Đặng Hải, Tiêu Từ đợi nàng từ lâu, Lạc Tuyết Y thấy chàng đứng đợi ở cổng thì có chút ngạc nhiên nàng cứ tưởng chàng chỉ nói như vậy thôi nhưng không ngờ rằng chàng thật sự muốn về cùng nàng.
Hai người ngồi trên xe ngựa rõ là phu thê nhưng lại cứ như người lạ, mỗi người ngồi sát một bên không ai chịu nói chuyện với ai, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, khó chịu.
Chưa đầy nửa canh giờ đã đến Lạc phủ, lão phu nhân cùng các ca ca, đệ đệ hay tin nàng quay về liền phấn khởi, vui vẻ đứng trước cửa đón nàng.
Nụ cười của mọi người nhanh chóng vụt tắt khi nhìn thấy Triệu Dạ Thành bước xuống, nàng cũng được Lộ Lộ dìu xuống ngay sau đó, nàng bước đến đứng cạnh lão phu nhân mỉm cười, nắm lấy cánh tay của bà.
Triệu Dạ Thành cúi chào, hành lễ:"Lão phu nhân!"
Còn các ca ca, đệ đệ của nàng cũng đồng loạt hành lễ bái kiến chàng, lão phu nhân kéo nàng cau mày hỏi:
"Y nhi! Tại sao đại hoàng tử lại cùng con quay về vậy?"
Triệu Dạ Thành mắt hơi nheo lại, mày nhướng lên:
"Lão phu nhân! Người nói vậy là sao chứ?"
Người đệ đệ thứ năm của nàng là Lạc Minh Khải vốn đã không thuận mắt với chàng khi nghe chàng hỏi vậy liền thẳng thắn nói với giọng điệu khó nghe:
"Ai chẳng biết đại hoàng tử đây luôn vô tâm, không hề để ý đến tam tỷ của ta chỉ yêu thương một trắc phi thân phận nhỏ bé, thấp kém."
"Minh Khải! Chúng ta hãy vào trong đi." Lạc Tuyết Y cau mày nhìn đệ đệ của mình nàng không muốn Lạc Minh Khải đắc tội với Triệu Dạ Thành nàng thừa biết chàng không phải là một người dễ đắc tội, đụng đến chàng có khi chỉ có con đường chết.
Nàng cùng mọi người vào trong, thức ăn đã được dọn lên trên bàn, cả bàn đầy ấp món ngon vô cùng thịnh soạn, tất cả mọi người ngồi vào bàn nhưng không khí lại chẳng hề vui vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.