Chương 5: Gian tình bên bờ hồ Thái Dịch
Tiên Chanh
18/11/2014
Mùng Tám tháng Chạp, Thái tử Tề Thịnh từ đại doanh Giang Bắc trở về Thịnh Đô.
Nồi cháo mùng Tám tháng Chạp vừa thơm lại vừa nhuyễn, tôi bưng bát cháo lên đang ăn thì Lục Ly vội vàng đi từ ngoài vào, không nói năng gì, giằng lấy bát cháo của tôi, sau đó đưa bàn tay mảnh mai ra khẽ vẫy, một tốp cung nữ từ phía sau lập tức tiến tới, vây quanh tôi.
Chết, không có lẽ việc tôi nhìn trộm cô tắm đã bị phát hiện?
Nhưng Lục Ly nói: “Nương nương, Thái tử điện hạ đã đến ngoài cửa cung rồi, nương nương cũng phải nhanh lên”.
Một cung nữ tiến lại, dùng chiếc khăn mặt thấm nước ấm lau mặt, lau tay cho tôi.
“Lục Ly, ta…”
Lục Ly cắt ngang lời tôi: “Nương nương! Nhất định nương nương phải đi!”.
Lại một cung nữ giữ tôi ngồi nguyên trên ghế, những người còn lại xúm xít vây quanh, người thì đánh phấn, người thì chải tóc.
Tôi thò đầu qua kẽ hở tìm Lục Ly: “Lục Ly, ta…”.
“Nương nương! Nương nương đừng bướng bỉnh nữa!”
Lục Ly lại nói, tay cầm bộ xiêm y dát vàng thêu phượng đứng chờ ở bên.
Giành nói với phụ nữ, tôi điên rồi chắc? Thế là tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng, mặc cho bọn họ trang điểm, tỉa tót từ đầu đến chân.
Khi vịn vào tay của của Lục Ly bước ra khỏi cửa cung, tôi chợt nhớ đến câu nói bị cắt ngang rất nhiều lần lúc nãy, quay đầu lại nhìn Lục Ly, định nói rồi lại thôi.
Lục Ly lập tức hạ giọng khẽ nói: “Nương nương, còn chuyện gì nữa ạ?”.
Cuối cùng tôi mới có cơ hội nói hết câu: “Lục Ly, cháo bát bảo của ta tạm thời cất đi, đợi lúc về ta sẽ ăn”.
Khóe môi Lục Ly khẽ giật giật mấy cái nhưng không thốt ra câu nào.
Tôi quay đầu lại, nhìn đám đông các cung tần, mỹ nữ của Đông Cung đứng đợi ở ngoài điện, mắt chợt sáng lên. Quả nhiên là trăm hoa đua sắc, mỗi người một vẻ.
Tôi cố nén nổi kích động trong lòng, bước lên phía trước, giả bộ hiền thục sửa lại cổ áo cho Hoàng Lương Viện, giúp Lý Thừa Huy gỡ rối dải tua bên sườn, rồi lại gạt sợi tóc mai cho Trần Lương Đệ… Đang định cúi xuống sửa lại mép chiếc váy bách hoa giúp Vương Chiêu Huấn thì Lục Ly thấy không thể cứ đứng nhìn được nữa bèn giữ ấy tay tôi, nở nụ cười cứng ngắc: “Nương nương, mau lên đi, Thái tử điện hạ sắp tới cửa cung rồi”.
Tôi nhìn vẻ cuống quýt trong mắt của Lục Ly, lại nhìn sang ánh mắt ngạc nhiên của các mỹ nhân, đành gật đầu đáp: “Được, thế thì đi”.
Nhưng trong lòng tôi thì nghĩ, dù sao đậu phụ[1] cũng chẳng phải một lúc mà ăn hết ngay được, tạm thời cứ để dành đấy đã.
[1] Đậu phụ: từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ tiếp xúc thân mật giữa nam và nữ.
Dẫn cả một đoàn mỹ nhân lớn nhỏ đi như diễu hành, đến trước cửa cung lại chẳng thấy bóng dáng của Thái tử Tề Thịnh đâu. Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra, đàn bà từ xưa đến nay là giống thích nói quá, lời của Lục Ly đương nhiên cũng không đáng tin cậy. Bởi thế tôi đành dẫn đầu cả một đám đông mỹ nhân như hoa như ngọc đứng chờ ở cửa cung. Chờ cả tiếng đồng hồ mới thấy Tề Thịnh từ xa đi tới.
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Tề Thịnh, khuôn mặt anh ta đen hơn lần trước, vẻ phiền muộn bớt đi. Đàn ông mà, đen một chút thì càng ra dáng đàn ông hơn.
Dẫn đầu cả đám yến oanh hành lễ, nói đôi ba câu cho phải phép xong, lúc quay lại thì nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt chư vị phi tần, lòng tôi rất không vui, định sẽ giáo dục mấy đồng bào này vài điều: Các người đúng là đám mỹ nhân não rỗng! Chẳng lẽ trước nay không biết tính cách của đàn ông quan trọng hơn vẻ bề ngoài hay sao?
Đồng thời, tôi lại thấy oán Ti Mệnh Tinh Quân, nếu cho tôi cái thể xác của tên Thái tử kia thì tốt biết bao!
May mà Tề Thịnh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với tất cả mọi người nên trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn. Nghe Tề Thịnh nói mấy câu rồi cho đám cung tần mỹ nữ lui hết, trong lòng tôi lại càng vui mừng, không nén được mà quay lại nhìn Lục Ly một cái, chợt nhận ra vẻ mừng rỡ trong đôi mắt nàng.
Không ngờ Lục Ly cũng là người đồng đạo, tôi thực sự muốn nắm lấy đôi bàn tay của cô, gọi một tiếng “đồng chí”, thì ra cô cũng không muốn Tề Thịnh độc chiếm những người đẹp kia.
Không kìm được, tôi bóp mạnh bàn tay đang đỡ mình của Lục Ly, khẽ mỉm cười với cô.
Lục Ly đáp lại tôi bằng một nụ cười, tay cũng bóp mạnh bàn tay tôi.
Tề Thịnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi một cái, khi ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt nhau của tôi và Lục Ly, khóe môi hơi nhếch lên khiến tôi giật thót, suýt nữa thì hất mạnh bàn tay của Lục Ly ra, định cất tiếng phân trần: Tôi chưa hề đụng đến bất kỳ những người đẹp nào trong Đông Cung của anh đâu!
Chẳng ngờ, Tề Thịnh không nói gì, chỉ quay người đi thẳng vào Đông Cung. Chờ đến khi nhìn thấy Tề Thịnh đi một mạch vào trong điện của mình, tôi mới chợt hiểu. Trời ạ! Tên tiểu tử này bỏ qua tất cả những mỹ nhân kia, không lẽ lại đến ngủ với tôi?
Lục Ly dùng lực nhéo một cái, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy cô vẫn nở nụ cười, sau đó đưa mắt liếc nhìn Tề Thịnh đang ở trong điện, rồi lại quay lại nhìn tôi vẻ động viên, khích lệ.
Tôi nhìn theo ánh mắt Lục Ly, thấy Tề Thịnh đã quay người lại, đang nhìn tôi bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, từ từ giơ hai cánh tay lên.
Đây là đang bảo tôi đến ôm một cái à?
Trong đầu tôi lập tức xảy ra cuộc chiến nảy lửa giữa lý trí và tình cảm, cuối cùng tôi phải thuyết phục mình rằng Hàn Tín thuở thiếu thời cũng phải chịu bao nỗi nhục nhã. Sau đó, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của rất nhiều cung nữ, tôi nhắm mắt nghiến răng, bước tới ôm chặt Tề Thịnh bằng cái ôm của người anh em.
Tôi đúng là đồ không biết xấu hổ, đúng là đồ ham sống sợ chết, đúng là đồ chẳng ra gì, đúng là…
Tề Thịnh không động đậy, hai tay vẫn dang ra, lạnh lùng nói: “Thay áo”.
Hả? Thì ra không phải là anh ta muốn ôm! Tôi ngượng ngùng buông tay, trong lòng thắc mắc, không biết người anh em này muốn thay quần áo hay à muốn đi giải quyết?
Tề Thịnh liếc xuống nhìn tôi, cười nhạo một tiếng rồi hỏi với giọng khinh miệt: “Gấp đến mức không đợi thêm được nữa à?”.
Tôi ngây ra, một hồi sau mới hiểu ý của Tề Thịnh, đầu óc nóng bừng lên, suýt nữa thì chửi thành lời. Trời đất, nam tử hán đại trượng phu như tôi hằng ngày phải trải qua biết bao sóng gió còn chịu được, thế mà đối với anh lại gấp đến mức không chờ được sao?
Chính anh mới không chờ được, cả nhà anh mới không chịu được!
Có lẽ nhìn thấy vẻ mất bình tĩnh của tôi, Lục Ly vội bước tới, vừa đưa mắt ra hiệu cho đám cung nữ vừa cởi áo khoác cho Tề Thịnh. Các cung nữ khác thấy thế cũng bước tới vây quanh, người thì giúp Lục Ly, người thì tới thay áo xống cho tôi.
Tôi trấn tĩnh lại, hiểu hoàn cảnh của mình lúc này, dù sao tôi cũng chỉ mới là một thái tử phi bé con con, cách ngôi vị thái hậu còn rất xa, chẳng có thanh thế gì để phô trương, thôi tạm thời cứ nhịn vậy.
Thế nên, tôi cũng bắt chước theo kiểu của Tề Thịnh, hơi dang hai tay ra, để mặc các cung nữ thay áo giúp.
Ha! Khỏi phải nói, chỉ cần nhắm mắt lại, không nghĩ đến hình thể hiện tại của mình nữa thì cảm giác này cũng rất tuyệt!
Sau khi thay xong thường phục thì nội thị từ ngoài điện mang thức ăn tới. Lúc đó tôi mới chợt nhớ đến bát cháo mùng Tám tháng Chạp của mình, liền quay đầu lại nhìn Lục Ly, dùng khẩu hình miệng hỏi: Vẫn còn để cháo cho ta chứ?
Lục Ly tỏ vẻ bất đắc dĩ, thận trọng đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái rồi quay sang gật vội với tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng yên tâm, im lặng ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ tô cháo mùng Tám tháng Chạp của mình. Ai ngờ, Tề Thịnh bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, đứng lên hất tay áo bỏ đi.
Việc Tề Thịnh rời đi đột ngột không chỉ khiến Lục Ly mà ngay cả tôi cũng phải sững sờ. Một hồi sau tôi mới lấy lại tinh thần thì đã thấy Lục Ly đang quỳ bên cạnh, ngước lên nhìn tôi, gọi bằng giọng rất quan tâm: “Nương nương…”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cửa điện rồi lại cúi xuống nhìn Lục Ly, hỏi với giọng ngạc nhiên: “Sao chưa mang cháo lên cho ta?”
Lục Ly: “…”
Mặc dù Thái tử đã bỏ đi nhưng các món ăn thì vẫn phải mang lên. Trước một mâm cỗ thịnh soạn, tôi ăn rất ngon lành, nghĩ đến chuyện tối hôm nay không phải ngủ với một người đàn ông, tâm tình lại càng dễ chịu, vì thế tôi ăn thêm một bát cháo nữa.
Lục Ly mắt vẫn đỏ hoe đứng bên cạnh nhìn, đến khi tôi đưa bát, bảo nàng lấy thêm đồ ăn, Lục Ly lại quỳ sụp xuống, ôm lấy tôi khóc lóc: “Nương nương… xin nương nương đừng tự làm khổ mình nữa!”.
Nha đầu này khiến tôi chẳng còn biết phải nói gì, đành đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô, khẽ nói: “Lục Ly ngoan, em sợ ta ăn nhiều quá phải không?”.
Lục Ly vẫn nghẹn ngào: “Điện hạ… sẽ có ngày Điện hạ hồi tâm chuyển ý thôi”.
Tôi lại nói: “Thôi nào, đừng khóc nữa, mau đem đĩa thịt gà xé xào ớt đến gần đây, để xa thế làm sao ta với được!”.
Lục Ly lau vội nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Nương nương, nhất định chúng ta phải làm cho con tiện nhân Giang thị ấy sống không bằng chết!”.
Được rồi, đây là điển hình của ông nói gà bà nói vịt.
Gần đến Tết, trong cung bận rộn hẳn lên, kể từ ngày Tề Thịnh phủi áo bỏ đi khỏi điện của tôi đến nay, chưa thấy anh ta quay lại lần nào. Chỉ mấy ngày Tết mới sai người truyền gọi tôi tới, sau đó đưa tôi đi dạo mấy vòng, tới cung của các nương nương khác thăm thú một chút, ngoài ra không hề quan tâm hỏi han gì về tôi.
Ông chủ đã thả lỏng như thế, tất nhiên là tôi rất vui. Thế nhưng vẻ mặt của Lục Ly lại càng ngày càng rầu rĩ, cuối cùng tôi thấy không thể im lặng được nữa, đành phải mở miệng: “Lục Ly, Tết rồi đấy, chúng ta vui vẻ một tí được không? Suốt ngày em cứ trưng bộ mặt như đưa đám thế là sao. Hay là chê phong bao ta cho ít quá?”.
Ai ngờ, dù tôi có nói thế nào thì Lục Ly cũng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẻ thông cảm trong đôi mắt ấy nhìn là thấy ngay, trên đó viết rất rõ ràng: Nương nương không cần phải nói nữa… nô tì biết hết rồi…
Tôi ngước mắt lên trời, thở dài một tiếng, cuối cùng đành buông xuôi.
Thế là, tôi cứ việc vui theo kiểu của mình, còn Lục Ly thì cứ việc rầu rĩ với tâm sự của nàng.
Cuộc sống cứ trôi qua trong tình trạng như thế cho đến Tết Nguyên tiêu, cuối cùng Lục Ly cũng trút bỏ bộ mặt rầu rĩ, từ sáng sớm đã lục tung tất cả rương hòm, giúp tôi chọn quần áo mặc trong yến tiệc buổi tối. Nhìn thấy Lục Ly bận rộn vui vẻ đến thế, tôi không nỡ cướp đi chút niềm vui nho nhỏ ấy, đành để mặc cô trổ tài trên khuôn mặt mình.
Thực ra, nam tử hán như tôi rất ghét phải mặc trên mình những bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng nghĩ đến chuyện tết nhất cũng cần phải vui vẻ, đành ngoan ngoãn khoác lên người chiếc váy màu đỏ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng lớn màu đỏ.
Để lừa mình dối người, đến cả gương tôi cũng không soi, xem như không nhìn thấy.
Nhưng vẫn không yên tâm, tôi hỏi Lục Ly: “Hôm nay ta mặc toàn màu đỏ, chắc Thái tử không mặc toàn màu xanh để hợp với ta đấy chứ?”.
Lục Ly phì cười.
Tôi không nén được cũng cười theo, rồi khẽ bảo: “Ngốc ạ, Tết thì phải cười nhiều lên”.
Ai ngờ, Lục Ly nghe xong thì đột nhiên thôi cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện, sau đó cúi đầu xuống hành lễ vẻ kính cẩn, kêu một tiếng: “Thái tử điện hạ”.
Tôi quay đầu lại, không biết Tề Thịnh đã tới từ lúc nào, hiện đáng đứng ở ngoài cửa điện lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cũng đưa mắt nhìn Tề Thịnh từ đầu xuống chân một lượt. May quá, Tề Thịnh không mặc màu xanh, cuối cùng tôi thở phào một cái nhẹ nhõm.
Đêm Ba mươi Hoàng đế đã mở một bữa quốc yến có đầy đủ bá quan văn võ tham dự ở cung Đại Minh, bữa tiệc hôm nay ở điện Diên Xuân có lẽ được coi là tiệc gia đình.
Tời ngoài điện Diên Xuân, Tề Thịnh dừng bước, quay người lại chậm rãi đưa tay ra. Lần này, tôi thấy Tề Thịnh chỉ đưa một cánh tay, đoán chắc chắn không phải là muốn thay áo, suy nghĩ một lát mới phản ứng lại được, đây là anh ta muốn chúng tôi diễn một màn yêu đương, nắm tay cùng tiến vào điện!
Tôi cật lực đè nén da gà toàn thân, đưa tay ra đặt lên tay của Tề Thịnh.
Nội thị đứng ở cửa vươn cổ hô lớn: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi đến!”.
Tề Thịnh cầm tay tôi, từ từ tiến vào trong đại điện của Diên Xuân các.
Các ông chủ lớn như Hoàng đế. Hoàng hậu, cả Thái hậu vẫn chưa đến, những người đến trước là các vương công, vương phi, công chúa, phò mã… và cả những hoàng thân quốc thích như quận vương, quận công. Số lượng người rất đông, chật cả đại điện. Rõ ràng khả năng lưu truyền giống nòi của hoàng gia rất lớn, rất mạnh!
Tề Thịnh đưa tôi bước vào trong, những người trong điện đều đứng dậy hành lễ trước chúng tôi. Tôi vừa làm bộ theo Tề Thịnh, vừa đưa mắt quan sát thật kỹ những người đẹp trong điện và cả vẻ thể hiện khác nhau trên từng khuôn mặt ấy. Triệu vương phi Giang thị vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, đứng ngay đơ bên cạnh Triệu vương.
Tôi bất giác thầm kêu: Quả nhiên muốn thể hiện tấm lòng hiếu thuận thì phải mặc đồ trắng, muốn khoe đẹp thì phải lộ đùi!
Ánh mắt Giang thị lướt qua người tôi một lượt rồi dừng lại trên người Tề Thịnh.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt như lửa cháy của Tề Thịnh đang đóng đinh vào Giang thị. Người anh em, cùng là đàn ông, mặc dù tôi rất hiểu anh, cũng rất muốn ủng hộ anh, nhưng anh có thể nể mặt người anh em Triệu vương của anh một chút được không? Dù sao đó cũng là vợ của Triệu vương! Có muốn cắm sừng người ta cũng không nên trắng trợn như vậy chứ?
Triệu vương rõ ràng cũng nhận thấy ánh mắt của vợ và người anh em nhà mình rất mãnh liệt, thế là sau khi nhìn Tề Thịnh một chút, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía tôi.
Ánh mắt của anh, tôi hiểu. Nhưng đó là vợ anh chứ không phải là tôi, sao tôi phải lo chứ! Sao cơ? Để ý Tề Thịnh bên cạnh tôi ấy à? Anh ta đâu có cưa cẩm vợ tôi, việc gì tôi phải để ý đến anh ta?
Vì thế, tôi nhìn lại Triệu vương bằng ánh mắt bình thản.
Cảnh tượng đó rất kỳ quặc, Tề Thịnh và Giang thị nhìn nhau bằng ánh mắt rực lửa, còn tôi và Triệu vương thì dùng ánh mắt bình thản nhìn nhau…
Cho đến khi tiếng một ai đó ở bên cạnh vang lên: “Tam ca, Ngũ ca, Phụ hoàng và Mẫu hậu sắp đến rồi, chúng ta ra đón đi”.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy mấy công tử đứng ở bên cạnh, trong đó có một người rất quen, nhìn kỹ lại, cuối cùng không thể tiếp tục giữ vẻ mặt bình thản được nữa.
Nhà xí huynh ơi là Nhà xí huynh. Tôi chỉ mong sao ánh đèn của nhà xí hôm ấy thật tối, người kia lại hoa mắt vì say mà không thể nhìn rõ khuôn mặt tôi…
Tôi đang cầu nguyện trong lòng như thế thì Nhà xí huynh nhìn về phía tôi, bình thản chào: “Tam tẩu”.
Nói xong, hơi quay đầu lại chào Giang thị một câu “Ngũ tẩu”.
Tôi nhìn ánh mắt của anh ta không có gì khác lạ, lúc đó mới tạm thấy yên tâm. Còn chưa kịp mừng vì mắt của Nhà xí huynh quả là không tốt như tôi nghĩ lại thì nghe thấy anh ta nói bằng giọng rất nhã nhặn, lịch sự: “Tam tẩu, điệu Ba mươi sáu mà tẩu muốn nghe hôm ấy, đệ đã tìm được rồi, để hôm khác đệ sai người mang đến cho tẩu”.
Nghe nói vậy, tôi không khỏi ngay ra, điệu Ba mươi sáu? Đâu ra cái điệu Ba mươi sáu ấy? Nhìn đôi mắt bình thản của Nhà xí huynh, tôi chợt hiểu ra, ba sáu mười tám! Ý anh ta muốn nói tới bài “Mười tám điệu sờ”!
Chà! Thằng oắt ấy không chỉ là đế vương của chủ nghĩ bình thản mà còn là một kẻ bụng dạ đen tối nữa!
Chỉ tiếc là ông đây cũng không phải là người dễ chơi. Nét mặt tôi bỗng chốc trở nên vui mừng, quay sang cảm ơn: “Thế thì thật đa tạ Cửu đệ!”.
Nhà xí huynh khách sáo đáp lại: “Tam tẩu khách sáo rồi”.
Hai chúng tôi cứ người cảm ơn, kẻ từ chối như vậy khiến cho những người đứng bên cạnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tề Thịnh vì sĩ diện nên mặt lạnh như tiền không hỏi han gì, còn Triệu vương thì hỏi thẳng Nhà xí huynh: “Cửu đệ nói tới bài nào vậy?”.
Khuôn mặt Nhà xí huynh cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, liếc tôi một cái rồi mới đáp: “À, là mấy bài hát dân gian, Tam tẩu vô tình nghe được nên nhờ đệ tìm giúp ấy mà”.
Nhà xí huynh nói với vẻ rất nghiêm túc, tôi nghe vậy cũng không biết phải nói gì. Nghĩ lại thì những điều Nhà xí huynh nói cũng chẳng phải hoàn toàn sai, bài hát “Mười tám điệu sờ” đúng là bài hát dân gian thật!
Tề Thịnh ở bên cạnh vốn không nói gì, lúc này cũng đưa đôi mắt lạnh lùng liếc tôi một cái.
Giang thị đứng bên nãy giờ luôn tỏ ra e lệ, u buồn, lúc này đột nhiên lên tiếng, khẽ hỏi Nhà xí huynh: “Không biết đó là bài hát nào, Cửu đệ có thể cho ta mở mang tầm mắt với được không?”.
Nghe những lời ấy, suýt nữa thì tôi không giữ được bình tĩnh, mấy từ “Không cho được” buột miệng thốt ra gần hết, nhưng may sao còn kịp giữ lại từ cuối cùng. Tôi vội lấy lại vẻ bình thản trên mặt rồi nhìn Nhà xí huynh, hỏi: “Không cho… sao được, phải không?”.
Nụ cười trên môi Nhà xí huynh càng nở rộng, anh ta đáp: “Tất nhiên là được, để hôm khác đệ sẽ sai người chép thêm một bộ rồi cho người mang tới cho Ngũ tẩu”.
Giang thị quay sang nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng với Nhà xí huynh, tôi chợt cảm thấy trong lòng rộn ràng hẳn lên. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giang thị, tôi thầm nghĩ nếu cô ta mà hát “Mười tám điều sờ” thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Có lẽ vì tôi suy nghĩ rất lung nên không làm chủ được ánh mắt nhìn Giang thị, vì vậy Giang thị nhìn lại tôi một cái rồi vội ngoảnh mặt tránh sang hướng khác, đưa tay ra khẽ túm lấy vạt áo của Triệu vương.
Triệu vương vội mỉm cười vẻ vỗ về với Giang thị, sau đó đưa tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô ta.
Thế này thì không được rồi! Sắc mặt của Tề Thịnh càng lạnh lùng hơn. Tôi bỗng thấy nhức đầu vì cơn giận dữ của anh ta, bụng nghĩ thầm, phen này Tề Thịnh không nén được nữa rồi. Người anh em này, anh đường đường là Thái tử mà chỉ vì một người con gái, lại đánh mất phong thái của mình giữa chốn đông người thế này sao? Chẳng qua cũng chỉ là đàn bà mà thôi, chờ đến khi anh làm Hoàng đế rồi, đừng nói là một người con gái, tất cả giống cái trong tiên hạ này đều là của anh!
Haizz, Thái tử còn quá trẻ. Chúng ta phải cho phép người trẻ tuổi phạm sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ cần biết sửa chữa thì lại là công dân tốt. Với mục đích cao cả cứu người trị bệnh, cuối cùng tôi nghiến răng đưa tay về phía Tề Thịnh, học theo Giang thị, nắm lấy vạt áo của anh ta, nói với giọng dịu dàng mà đến tôi còn thấy buồn nôn: “Điện hạ, đã đến lúc ra đón Phụ hoàng và Mẫu hậu rồi”.
May mà Tề Thịnh vẫn chưa đến mức ngu ngốc, trước mặt các vị hoàng thân quốc thích trong điện đã không gạt tay tôi ra, chỉ đáp: “Được”, rồi không nhìn Giang thị thêm cái nào, quay người dẫn đầu đoàn người bước ra cửa điện.
Tề Thịnh bỏ đi như vậy, bàn tay tôi tất nhiên bị hụt, tôi đành thu tay về, làm như chẳng có chuyện gì, đưa tay lên sửa lại cổ áo rồi đi theo Tề Thịnh ra phía cửa điện. Trong lúc đó, mắt tôi cũng vô tình lướt qua bên cạnh, bắt gặp Nhà xí huynh đang nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa không, tôi hơi sững người, trong lòng lập tức hiểu ra.
Ngươi… ngươi… không phải ngươi có ý đồ với ta đấy chứ?
Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm nên bất giác đưa mắt nhìn Nhà xí huynh một lần nữa, quả nhiên vẻ mặt này rất quen thuộc. nhớ ngày trước tôi cũng từng đứng trước gương luyện tập không biết bao nhiêu lần, bởi vì phần lớn chị em phụ nữ đều rất thích kiểu nửa cười nửa không ấy.
Tuyệt chiêu hạ gục phụ nữ - nửa cười nửa không: cười nhưng lại không cười. Những cử động trên mặt rất khó thực hiện và cũng khó nắm bắt mức độ thể hiện sao cho phù hợp. Nếu mạnh quá thì lại thành ra cười to, gọi là kiểu cười ngây ngô; nếu khẽ quá thì lại chẳng khác gì lên cơn động kinh. Tóm lại, những người luyện thành loại tuyệt chiêu này rất ít, mà số người trở thành hình mẫu của kiểu cười ấy lại càng ít hơn.
Nhưng, rất rõ ràng là Nhà xí huynh đã luyện được tuyệt chiêu ấy đến mức thành thạo.
Chỉ đáng tiếc là anh đã áp dụng sai đối tượng mất rồi, anh không nghe nói có những thái tử phi đã đổi nghề thành công à? Anh liệu có đủ khả năng để đáp ứng tôi không? Bớt trò ấy đi được rồi!
Thế nên, tôi làm như Nhà xí huynh là vật vô tri, bình thản quay đầu đi theo sau Tề Thịnh ra đón Hoàng thượng, Hoàng hậu và đoàn tùy tùng đằng sau. Vừa đặt chân đến cửa, tiếng đón chào của các nội thị cũng đồng thời vang lên. Hoàng thượng và Hoàng hậu mỗi người một bên dìu Thái hậu, phía sau là một bầu đoàn các cung tần, mỹ nữ quần áo đủ màu sắc đang chậm rãi bước tới.
Tề Thịnh là người đầu tiên kéo vạt áo quỳ xuống hành lễ, những người ở trong điện cũng đồng loạt quỳ theo. Thái hậu nhìn thấy đông đủ con cháu như vậy thì rõ ràng rất vui, vội bảo mọi người đứng dậy.
Lúc đó tôi cũng đứng dậy theo mọi người. Vừa đứng thẳng lên thì nghe tiếng Thái hậu cho gọi mình. Tôi cũng đã gặp Thái hậu mấy lần, biết được Thái hậu vẻ ngoài thì hiền từ, nhưng thực ra là người rất thông minh và quyết đoán. Nghe tiếng Thái hậu gọi, tôi vội đi tới bên, trong lòng không khỏi phấp phỏng, lo âu.
Thái hậu cầm tay tôi, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Đã khỏe hơn rồi chứ?”.
Tôi làm điệu bộ, khẽ gật đầu, đáp: “Bẩm Thái hậu, con đã khỏe rồi. Đa tạ Thái hậu quan tâm”.
Thái hậu mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Tề Thịnh bên cạnh, đặt lên tay tôi, cười nói: “Vợ chồng thì phải thương yêu nhau, sau này không được rời tay nhau ra nữa”.
Tôi nghe Thái hậu nói mà sởn cả gai ốc, lại không thể gạt tay của Tề Thịnh ra được, chỉ có thể cúi đầu, giả như ngượng ngùng, e thẹn.
Thái hậu lại cười, đưa tay ra vỗ vỗ lên tay của tôi và Tề Thịnh, sau đó tha cho chúng tôi, bước tới ngồi vào vị trí chính giữa. Tôi thở phào một cái, vừa về chỗ vội nắm lấy bàn tay của Lục Ly sờ sờ nắn nắn một lúc, mãi mới đè nén được cảm giác sởn da gà.
Dạ tiệc của hoàng gia quanh đi quẩn lại cũng chỉ là ăn uống, múa hát. Ăn, tôi cũng không dám ăn thoải mái; uống, càng khỏi phải nói, sai lầm thì chỉ phạm phải một lần là quá đủ; hát, nghe không được giai điệu; múa, vì mặc quá nhiều, che quá kín nên chẳng còn đâu phong thái nữa. Bởi vậy, tôi chỉ còn cách nhìn các mỹ nhân mỗi người một vẻ để tiêu hết thời gian.
Còn chưa kịp nhìn hết những người đẹp trong điện thì bỗng có ai đó kéo vạt áo tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đã ngồi vào vị trí vốn dành cho Tề Thịnh. Tiểu mỹ nhân này tuổi mới chừng mười lăm, mười sáu, đang ở thời kỳ hoạt bát, đáng yêu nhất, cười hì hì kéo vạt áo tôi, miệng gọi: “Tẩu tẩu”.
Ôi, giá tiểu mỹ nhân gọi bằng hai tiếng “ca ca” thì hay biết bao nhiêu, tôi không nén được thở dài một cái. Đúng lúc này Lục Ly lại không ở bên cạnh, tôi không quen biết cô gái đang ngồi trước mặt mình là ai, nhưng nghe cách cô gọi Trương thị là “tẩu tẩu” thì có lẽ là một trong mấy vị công chúa rồi.
Tiểu mỹ nhân lại kéo vạt áo tôi lần nữa, ghé sát miệng vào tai tôi, nói như van nài: “Tẩu tẩu tốt bụng, muội ở đây chán lắm, tẩu tẩu đưa muội ra ngoài xem hoa đăng được không?”.
Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, tôi biết dọc đường ven hồ Thái Dịch đều treo hoa đăng do các nơi tiến cống, bây giờ nghe người đẹp nài nỉ bằng giọng thỏ thẻ, tôi cân nhắc giữa cái được và mất của việc ngồi đây ngắm cả dàn mỹ nhân với việc đưa một tiểu mỹ nhân đi xem hoa đăng. Rốt cuộc tôi kiên định đứng dậy, cầm tay tiểu mỹ nhân lặng lẽ rời điện ra ngoài.
Cành hoa bên bờ Thái Dịch đều được quấn dải lụa, những chiếc đèn đủ hình dạng được giăng kín một vòng hồ, trông xa vô cùng rực rỡ. Tiểu mỹ nhân nắm tay tôi, tránh các cung nữ nội thị đi về phía hồ, nhưng khi tới chỗ hoa đăng thì lại không ngắm đèn mà cứ lôi tay tôi vào chỗ tối. Thấy vậy, trong lòng tôi không khỏi mừng thầm, tưởng như mình chính là tình lang mà tiểu mỹ nhân đang dắt đi.
Có lẽ vì quá phấn khích nên tôi không để ý dưới chân, giẫm phải một hòn đá, loạng choạng một lúc mới đứng vững lại được. Cúi xuống nhìn bộ ngực có phần phát triển quá mức của mình, tôi chợt cảm thấy như có một thùng nước lạnh giội từ trên đầu xuống. Tôi đâu phải tình lang của tiêu mỹ nhân, bây giờ tôi là thái tử phi.
Đầu óc tỉnh táo lại, thân thể cũng lập tức thấy ớn lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra tôi đã đi tới đám cây rậm rạp cách hồ một quãng khá xa. Tiểu mỹ nhân không biết đã biến đi đằng nào mất, tôi thấy người lạnh toát, lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường. Vừa rồi tôi bị mỹ nhân mê hoặc, chỉ biết đi theo, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là tiểu mỹ nhân có âm mưu, nếu không thì vì sao phía ngoài có rất nhiều đèn màu như vậy mà cô ấy lại cứ lôi tôi vào chỗ tối tăm thế này? Ở đây làm gì có đèn mà ngắm?
Đang suy nghĩ như vậy thì nghe thấy có tiếng nói chuyện khe khẽ từ phía lùm cây cách chỗ tôi không xa. Tôi dỏng tai lên có lắng nghe, bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, tiểu mỹ nhân không phải muốn tôi đưa đi ngắm đèn, mà là muốn tôi ra đây để bắt gian!
Ôi chà chà! Đúng là sắc đẹp làm con người ta lú lẫn!
Tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần, tôi không biết phải trốn vào đâu, vội vàng chạy về phía một gốc cây to. Ai ngờ, khi ôm váy chạy tới nơi mới phát hiện phía sau gốc cây ấy đã có một người khác đang nấp. Nếu đổi sang chỗ khác thì không kịp nữa, trong mấy giây ngắn ngủi tôi không thể nghĩ được gì nhiều, đành phải đẩy vai người kia, khẽ nói: “Lùi vào trong một chút!”.
Người kia cũng không hỏi câu nào, lập tức lui sang bên, không những nhường chỗ cho tôi mà còn kéo tôi một cái. Tôi rất cảm động, vội nói khẽ mấy câu: “Cảm ơn người anh em!”, sau đó quay người lại kéo tà váy như đuôi con gà của mình. Tôi vừa kéo xong tà váy thì lập tức nghe thấy tiếng nói từ phía sau.
“… Chàng cũng nên đối xử tốt với nàng ấy, như thế này không công bằng với nàng ấy.”
“Công bằng với cô ta, thế ai sẽ công bằng với ta?”
“…”
“Ánh Nguyệt, hãy rời khỏi Ngũ đệ đi!”
“Nhưng Triệu vương đối với thiếp rất tốt.”
“Ta có thể đối xử với nàng tốt hơn thế!”
“Chàng không thể! Triệu vương có thể cả đời này chỉ có mình thiếp, chàng có làm được điều đó không?”
“… Ánh Nguyệt, nàng không nên gay gắt như vậy!... Nàng hãy chờ ta thêm ít ngày nữa, được không?”
Nồi cháo mùng Tám tháng Chạp vừa thơm lại vừa nhuyễn, tôi bưng bát cháo lên đang ăn thì Lục Ly vội vàng đi từ ngoài vào, không nói năng gì, giằng lấy bát cháo của tôi, sau đó đưa bàn tay mảnh mai ra khẽ vẫy, một tốp cung nữ từ phía sau lập tức tiến tới, vây quanh tôi.
Chết, không có lẽ việc tôi nhìn trộm cô tắm đã bị phát hiện?
Nhưng Lục Ly nói: “Nương nương, Thái tử điện hạ đã đến ngoài cửa cung rồi, nương nương cũng phải nhanh lên”.
Một cung nữ tiến lại, dùng chiếc khăn mặt thấm nước ấm lau mặt, lau tay cho tôi.
“Lục Ly, ta…”
Lục Ly cắt ngang lời tôi: “Nương nương! Nhất định nương nương phải đi!”.
Lại một cung nữ giữ tôi ngồi nguyên trên ghế, những người còn lại xúm xít vây quanh, người thì đánh phấn, người thì chải tóc.
Tôi thò đầu qua kẽ hở tìm Lục Ly: “Lục Ly, ta…”.
“Nương nương! Nương nương đừng bướng bỉnh nữa!”
Lục Ly lại nói, tay cầm bộ xiêm y dát vàng thêu phượng đứng chờ ở bên.
Giành nói với phụ nữ, tôi điên rồi chắc? Thế là tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng, mặc cho bọn họ trang điểm, tỉa tót từ đầu đến chân.
Khi vịn vào tay của của Lục Ly bước ra khỏi cửa cung, tôi chợt nhớ đến câu nói bị cắt ngang rất nhiều lần lúc nãy, quay đầu lại nhìn Lục Ly, định nói rồi lại thôi.
Lục Ly lập tức hạ giọng khẽ nói: “Nương nương, còn chuyện gì nữa ạ?”.
Cuối cùng tôi mới có cơ hội nói hết câu: “Lục Ly, cháo bát bảo của ta tạm thời cất đi, đợi lúc về ta sẽ ăn”.
Khóe môi Lục Ly khẽ giật giật mấy cái nhưng không thốt ra câu nào.
Tôi quay đầu lại, nhìn đám đông các cung tần, mỹ nữ của Đông Cung đứng đợi ở ngoài điện, mắt chợt sáng lên. Quả nhiên là trăm hoa đua sắc, mỗi người một vẻ.
Tôi cố nén nổi kích động trong lòng, bước lên phía trước, giả bộ hiền thục sửa lại cổ áo cho Hoàng Lương Viện, giúp Lý Thừa Huy gỡ rối dải tua bên sườn, rồi lại gạt sợi tóc mai cho Trần Lương Đệ… Đang định cúi xuống sửa lại mép chiếc váy bách hoa giúp Vương Chiêu Huấn thì Lục Ly thấy không thể cứ đứng nhìn được nữa bèn giữ ấy tay tôi, nở nụ cười cứng ngắc: “Nương nương, mau lên đi, Thái tử điện hạ sắp tới cửa cung rồi”.
Tôi nhìn vẻ cuống quýt trong mắt của Lục Ly, lại nhìn sang ánh mắt ngạc nhiên của các mỹ nhân, đành gật đầu đáp: “Được, thế thì đi”.
Nhưng trong lòng tôi thì nghĩ, dù sao đậu phụ[1] cũng chẳng phải một lúc mà ăn hết ngay được, tạm thời cứ để dành đấy đã.
[1] Đậu phụ: từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ tiếp xúc thân mật giữa nam và nữ.
Dẫn cả một đoàn mỹ nhân lớn nhỏ đi như diễu hành, đến trước cửa cung lại chẳng thấy bóng dáng của Thái tử Tề Thịnh đâu. Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra, đàn bà từ xưa đến nay là giống thích nói quá, lời của Lục Ly đương nhiên cũng không đáng tin cậy. Bởi thế tôi đành dẫn đầu cả một đám đông mỹ nhân như hoa như ngọc đứng chờ ở cửa cung. Chờ cả tiếng đồng hồ mới thấy Tề Thịnh từ xa đi tới.
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Tề Thịnh, khuôn mặt anh ta đen hơn lần trước, vẻ phiền muộn bớt đi. Đàn ông mà, đen một chút thì càng ra dáng đàn ông hơn.
Dẫn đầu cả đám yến oanh hành lễ, nói đôi ba câu cho phải phép xong, lúc quay lại thì nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt chư vị phi tần, lòng tôi rất không vui, định sẽ giáo dục mấy đồng bào này vài điều: Các người đúng là đám mỹ nhân não rỗng! Chẳng lẽ trước nay không biết tính cách của đàn ông quan trọng hơn vẻ bề ngoài hay sao?
Đồng thời, tôi lại thấy oán Ti Mệnh Tinh Quân, nếu cho tôi cái thể xác của tên Thái tử kia thì tốt biết bao!
May mà Tề Thịnh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với tất cả mọi người nên trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn. Nghe Tề Thịnh nói mấy câu rồi cho đám cung tần mỹ nữ lui hết, trong lòng tôi lại càng vui mừng, không nén được mà quay lại nhìn Lục Ly một cái, chợt nhận ra vẻ mừng rỡ trong đôi mắt nàng.
Không ngờ Lục Ly cũng là người đồng đạo, tôi thực sự muốn nắm lấy đôi bàn tay của cô, gọi một tiếng “đồng chí”, thì ra cô cũng không muốn Tề Thịnh độc chiếm những người đẹp kia.
Không kìm được, tôi bóp mạnh bàn tay đang đỡ mình của Lục Ly, khẽ mỉm cười với cô.
Lục Ly đáp lại tôi bằng một nụ cười, tay cũng bóp mạnh bàn tay tôi.
Tề Thịnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi một cái, khi ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt nhau của tôi và Lục Ly, khóe môi hơi nhếch lên khiến tôi giật thót, suýt nữa thì hất mạnh bàn tay của Lục Ly ra, định cất tiếng phân trần: Tôi chưa hề đụng đến bất kỳ những người đẹp nào trong Đông Cung của anh đâu!
Chẳng ngờ, Tề Thịnh không nói gì, chỉ quay người đi thẳng vào Đông Cung. Chờ đến khi nhìn thấy Tề Thịnh đi một mạch vào trong điện của mình, tôi mới chợt hiểu. Trời ạ! Tên tiểu tử này bỏ qua tất cả những mỹ nhân kia, không lẽ lại đến ngủ với tôi?
Lục Ly dùng lực nhéo một cái, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy cô vẫn nở nụ cười, sau đó đưa mắt liếc nhìn Tề Thịnh đang ở trong điện, rồi lại quay lại nhìn tôi vẻ động viên, khích lệ.
Tôi nhìn theo ánh mắt Lục Ly, thấy Tề Thịnh đã quay người lại, đang nhìn tôi bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, từ từ giơ hai cánh tay lên.
Đây là đang bảo tôi đến ôm một cái à?
Trong đầu tôi lập tức xảy ra cuộc chiến nảy lửa giữa lý trí và tình cảm, cuối cùng tôi phải thuyết phục mình rằng Hàn Tín thuở thiếu thời cũng phải chịu bao nỗi nhục nhã. Sau đó, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của rất nhiều cung nữ, tôi nhắm mắt nghiến răng, bước tới ôm chặt Tề Thịnh bằng cái ôm của người anh em.
Tôi đúng là đồ không biết xấu hổ, đúng là đồ ham sống sợ chết, đúng là đồ chẳng ra gì, đúng là…
Tề Thịnh không động đậy, hai tay vẫn dang ra, lạnh lùng nói: “Thay áo”.
Hả? Thì ra không phải là anh ta muốn ôm! Tôi ngượng ngùng buông tay, trong lòng thắc mắc, không biết người anh em này muốn thay quần áo hay à muốn đi giải quyết?
Tề Thịnh liếc xuống nhìn tôi, cười nhạo một tiếng rồi hỏi với giọng khinh miệt: “Gấp đến mức không đợi thêm được nữa à?”.
Tôi ngây ra, một hồi sau mới hiểu ý của Tề Thịnh, đầu óc nóng bừng lên, suýt nữa thì chửi thành lời. Trời đất, nam tử hán đại trượng phu như tôi hằng ngày phải trải qua biết bao sóng gió còn chịu được, thế mà đối với anh lại gấp đến mức không chờ được sao?
Chính anh mới không chờ được, cả nhà anh mới không chịu được!
Có lẽ nhìn thấy vẻ mất bình tĩnh của tôi, Lục Ly vội bước tới, vừa đưa mắt ra hiệu cho đám cung nữ vừa cởi áo khoác cho Tề Thịnh. Các cung nữ khác thấy thế cũng bước tới vây quanh, người thì giúp Lục Ly, người thì tới thay áo xống cho tôi.
Tôi trấn tĩnh lại, hiểu hoàn cảnh của mình lúc này, dù sao tôi cũng chỉ mới là một thái tử phi bé con con, cách ngôi vị thái hậu còn rất xa, chẳng có thanh thế gì để phô trương, thôi tạm thời cứ nhịn vậy.
Thế nên, tôi cũng bắt chước theo kiểu của Tề Thịnh, hơi dang hai tay ra, để mặc các cung nữ thay áo giúp.
Ha! Khỏi phải nói, chỉ cần nhắm mắt lại, không nghĩ đến hình thể hiện tại của mình nữa thì cảm giác này cũng rất tuyệt!
Sau khi thay xong thường phục thì nội thị từ ngoài điện mang thức ăn tới. Lúc đó tôi mới chợt nhớ đến bát cháo mùng Tám tháng Chạp của mình, liền quay đầu lại nhìn Lục Ly, dùng khẩu hình miệng hỏi: Vẫn còn để cháo cho ta chứ?
Lục Ly tỏ vẻ bất đắc dĩ, thận trọng đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái rồi quay sang gật vội với tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng yên tâm, im lặng ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ tô cháo mùng Tám tháng Chạp của mình. Ai ngờ, Tề Thịnh bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, đứng lên hất tay áo bỏ đi.
Việc Tề Thịnh rời đi đột ngột không chỉ khiến Lục Ly mà ngay cả tôi cũng phải sững sờ. Một hồi sau tôi mới lấy lại tinh thần thì đã thấy Lục Ly đang quỳ bên cạnh, ngước lên nhìn tôi, gọi bằng giọng rất quan tâm: “Nương nương…”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cửa điện rồi lại cúi xuống nhìn Lục Ly, hỏi với giọng ngạc nhiên: “Sao chưa mang cháo lên cho ta?”
Lục Ly: “…”
Mặc dù Thái tử đã bỏ đi nhưng các món ăn thì vẫn phải mang lên. Trước một mâm cỗ thịnh soạn, tôi ăn rất ngon lành, nghĩ đến chuyện tối hôm nay không phải ngủ với một người đàn ông, tâm tình lại càng dễ chịu, vì thế tôi ăn thêm một bát cháo nữa.
Lục Ly mắt vẫn đỏ hoe đứng bên cạnh nhìn, đến khi tôi đưa bát, bảo nàng lấy thêm đồ ăn, Lục Ly lại quỳ sụp xuống, ôm lấy tôi khóc lóc: “Nương nương… xin nương nương đừng tự làm khổ mình nữa!”.
Nha đầu này khiến tôi chẳng còn biết phải nói gì, đành đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô, khẽ nói: “Lục Ly ngoan, em sợ ta ăn nhiều quá phải không?”.
Lục Ly vẫn nghẹn ngào: “Điện hạ… sẽ có ngày Điện hạ hồi tâm chuyển ý thôi”.
Tôi lại nói: “Thôi nào, đừng khóc nữa, mau đem đĩa thịt gà xé xào ớt đến gần đây, để xa thế làm sao ta với được!”.
Lục Ly lau vội nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Nương nương, nhất định chúng ta phải làm cho con tiện nhân Giang thị ấy sống không bằng chết!”.
Được rồi, đây là điển hình của ông nói gà bà nói vịt.
Gần đến Tết, trong cung bận rộn hẳn lên, kể từ ngày Tề Thịnh phủi áo bỏ đi khỏi điện của tôi đến nay, chưa thấy anh ta quay lại lần nào. Chỉ mấy ngày Tết mới sai người truyền gọi tôi tới, sau đó đưa tôi đi dạo mấy vòng, tới cung của các nương nương khác thăm thú một chút, ngoài ra không hề quan tâm hỏi han gì về tôi.
Ông chủ đã thả lỏng như thế, tất nhiên là tôi rất vui. Thế nhưng vẻ mặt của Lục Ly lại càng ngày càng rầu rĩ, cuối cùng tôi thấy không thể im lặng được nữa, đành phải mở miệng: “Lục Ly, Tết rồi đấy, chúng ta vui vẻ một tí được không? Suốt ngày em cứ trưng bộ mặt như đưa đám thế là sao. Hay là chê phong bao ta cho ít quá?”.
Ai ngờ, dù tôi có nói thế nào thì Lục Ly cũng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẻ thông cảm trong đôi mắt ấy nhìn là thấy ngay, trên đó viết rất rõ ràng: Nương nương không cần phải nói nữa… nô tì biết hết rồi…
Tôi ngước mắt lên trời, thở dài một tiếng, cuối cùng đành buông xuôi.
Thế là, tôi cứ việc vui theo kiểu của mình, còn Lục Ly thì cứ việc rầu rĩ với tâm sự của nàng.
Cuộc sống cứ trôi qua trong tình trạng như thế cho đến Tết Nguyên tiêu, cuối cùng Lục Ly cũng trút bỏ bộ mặt rầu rĩ, từ sáng sớm đã lục tung tất cả rương hòm, giúp tôi chọn quần áo mặc trong yến tiệc buổi tối. Nhìn thấy Lục Ly bận rộn vui vẻ đến thế, tôi không nỡ cướp đi chút niềm vui nho nhỏ ấy, đành để mặc cô trổ tài trên khuôn mặt mình.
Thực ra, nam tử hán như tôi rất ghét phải mặc trên mình những bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng nghĩ đến chuyện tết nhất cũng cần phải vui vẻ, đành ngoan ngoãn khoác lên người chiếc váy màu đỏ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng lớn màu đỏ.
Để lừa mình dối người, đến cả gương tôi cũng không soi, xem như không nhìn thấy.
Nhưng vẫn không yên tâm, tôi hỏi Lục Ly: “Hôm nay ta mặc toàn màu đỏ, chắc Thái tử không mặc toàn màu xanh để hợp với ta đấy chứ?”.
Lục Ly phì cười.
Tôi không nén được cũng cười theo, rồi khẽ bảo: “Ngốc ạ, Tết thì phải cười nhiều lên”.
Ai ngờ, Lục Ly nghe xong thì đột nhiên thôi cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện, sau đó cúi đầu xuống hành lễ vẻ kính cẩn, kêu một tiếng: “Thái tử điện hạ”.
Tôi quay đầu lại, không biết Tề Thịnh đã tới từ lúc nào, hiện đáng đứng ở ngoài cửa điện lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cũng đưa mắt nhìn Tề Thịnh từ đầu xuống chân một lượt. May quá, Tề Thịnh không mặc màu xanh, cuối cùng tôi thở phào một cái nhẹ nhõm.
Đêm Ba mươi Hoàng đế đã mở một bữa quốc yến có đầy đủ bá quan văn võ tham dự ở cung Đại Minh, bữa tiệc hôm nay ở điện Diên Xuân có lẽ được coi là tiệc gia đình.
Tời ngoài điện Diên Xuân, Tề Thịnh dừng bước, quay người lại chậm rãi đưa tay ra. Lần này, tôi thấy Tề Thịnh chỉ đưa một cánh tay, đoán chắc chắn không phải là muốn thay áo, suy nghĩ một lát mới phản ứng lại được, đây là anh ta muốn chúng tôi diễn một màn yêu đương, nắm tay cùng tiến vào điện!
Tôi cật lực đè nén da gà toàn thân, đưa tay ra đặt lên tay của Tề Thịnh.
Nội thị đứng ở cửa vươn cổ hô lớn: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi đến!”.
Tề Thịnh cầm tay tôi, từ từ tiến vào trong đại điện của Diên Xuân các.
Các ông chủ lớn như Hoàng đế. Hoàng hậu, cả Thái hậu vẫn chưa đến, những người đến trước là các vương công, vương phi, công chúa, phò mã… và cả những hoàng thân quốc thích như quận vương, quận công. Số lượng người rất đông, chật cả đại điện. Rõ ràng khả năng lưu truyền giống nòi của hoàng gia rất lớn, rất mạnh!
Tề Thịnh đưa tôi bước vào trong, những người trong điện đều đứng dậy hành lễ trước chúng tôi. Tôi vừa làm bộ theo Tề Thịnh, vừa đưa mắt quan sát thật kỹ những người đẹp trong điện và cả vẻ thể hiện khác nhau trên từng khuôn mặt ấy. Triệu vương phi Giang thị vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, đứng ngay đơ bên cạnh Triệu vương.
Tôi bất giác thầm kêu: Quả nhiên muốn thể hiện tấm lòng hiếu thuận thì phải mặc đồ trắng, muốn khoe đẹp thì phải lộ đùi!
Ánh mắt Giang thị lướt qua người tôi một lượt rồi dừng lại trên người Tề Thịnh.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt như lửa cháy của Tề Thịnh đang đóng đinh vào Giang thị. Người anh em, cùng là đàn ông, mặc dù tôi rất hiểu anh, cũng rất muốn ủng hộ anh, nhưng anh có thể nể mặt người anh em Triệu vương của anh một chút được không? Dù sao đó cũng là vợ của Triệu vương! Có muốn cắm sừng người ta cũng không nên trắng trợn như vậy chứ?
Triệu vương rõ ràng cũng nhận thấy ánh mắt của vợ và người anh em nhà mình rất mãnh liệt, thế là sau khi nhìn Tề Thịnh một chút, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía tôi.
Ánh mắt của anh, tôi hiểu. Nhưng đó là vợ anh chứ không phải là tôi, sao tôi phải lo chứ! Sao cơ? Để ý Tề Thịnh bên cạnh tôi ấy à? Anh ta đâu có cưa cẩm vợ tôi, việc gì tôi phải để ý đến anh ta?
Vì thế, tôi nhìn lại Triệu vương bằng ánh mắt bình thản.
Cảnh tượng đó rất kỳ quặc, Tề Thịnh và Giang thị nhìn nhau bằng ánh mắt rực lửa, còn tôi và Triệu vương thì dùng ánh mắt bình thản nhìn nhau…
Cho đến khi tiếng một ai đó ở bên cạnh vang lên: “Tam ca, Ngũ ca, Phụ hoàng và Mẫu hậu sắp đến rồi, chúng ta ra đón đi”.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy mấy công tử đứng ở bên cạnh, trong đó có một người rất quen, nhìn kỹ lại, cuối cùng không thể tiếp tục giữ vẻ mặt bình thản được nữa.
Nhà xí huynh ơi là Nhà xí huynh. Tôi chỉ mong sao ánh đèn của nhà xí hôm ấy thật tối, người kia lại hoa mắt vì say mà không thể nhìn rõ khuôn mặt tôi…
Tôi đang cầu nguyện trong lòng như thế thì Nhà xí huynh nhìn về phía tôi, bình thản chào: “Tam tẩu”.
Nói xong, hơi quay đầu lại chào Giang thị một câu “Ngũ tẩu”.
Tôi nhìn ánh mắt của anh ta không có gì khác lạ, lúc đó mới tạm thấy yên tâm. Còn chưa kịp mừng vì mắt của Nhà xí huynh quả là không tốt như tôi nghĩ lại thì nghe thấy anh ta nói bằng giọng rất nhã nhặn, lịch sự: “Tam tẩu, điệu Ba mươi sáu mà tẩu muốn nghe hôm ấy, đệ đã tìm được rồi, để hôm khác đệ sai người mang đến cho tẩu”.
Nghe nói vậy, tôi không khỏi ngay ra, điệu Ba mươi sáu? Đâu ra cái điệu Ba mươi sáu ấy? Nhìn đôi mắt bình thản của Nhà xí huynh, tôi chợt hiểu ra, ba sáu mười tám! Ý anh ta muốn nói tới bài “Mười tám điệu sờ”!
Chà! Thằng oắt ấy không chỉ là đế vương của chủ nghĩ bình thản mà còn là một kẻ bụng dạ đen tối nữa!
Chỉ tiếc là ông đây cũng không phải là người dễ chơi. Nét mặt tôi bỗng chốc trở nên vui mừng, quay sang cảm ơn: “Thế thì thật đa tạ Cửu đệ!”.
Nhà xí huynh khách sáo đáp lại: “Tam tẩu khách sáo rồi”.
Hai chúng tôi cứ người cảm ơn, kẻ từ chối như vậy khiến cho những người đứng bên cạnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tề Thịnh vì sĩ diện nên mặt lạnh như tiền không hỏi han gì, còn Triệu vương thì hỏi thẳng Nhà xí huynh: “Cửu đệ nói tới bài nào vậy?”.
Khuôn mặt Nhà xí huynh cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, liếc tôi một cái rồi mới đáp: “À, là mấy bài hát dân gian, Tam tẩu vô tình nghe được nên nhờ đệ tìm giúp ấy mà”.
Nhà xí huynh nói với vẻ rất nghiêm túc, tôi nghe vậy cũng không biết phải nói gì. Nghĩ lại thì những điều Nhà xí huynh nói cũng chẳng phải hoàn toàn sai, bài hát “Mười tám điệu sờ” đúng là bài hát dân gian thật!
Tề Thịnh ở bên cạnh vốn không nói gì, lúc này cũng đưa đôi mắt lạnh lùng liếc tôi một cái.
Giang thị đứng bên nãy giờ luôn tỏ ra e lệ, u buồn, lúc này đột nhiên lên tiếng, khẽ hỏi Nhà xí huynh: “Không biết đó là bài hát nào, Cửu đệ có thể cho ta mở mang tầm mắt với được không?”.
Nghe những lời ấy, suýt nữa thì tôi không giữ được bình tĩnh, mấy từ “Không cho được” buột miệng thốt ra gần hết, nhưng may sao còn kịp giữ lại từ cuối cùng. Tôi vội lấy lại vẻ bình thản trên mặt rồi nhìn Nhà xí huynh, hỏi: “Không cho… sao được, phải không?”.
Nụ cười trên môi Nhà xí huynh càng nở rộng, anh ta đáp: “Tất nhiên là được, để hôm khác đệ sẽ sai người chép thêm một bộ rồi cho người mang tới cho Ngũ tẩu”.
Giang thị quay sang nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng với Nhà xí huynh, tôi chợt cảm thấy trong lòng rộn ràng hẳn lên. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giang thị, tôi thầm nghĩ nếu cô ta mà hát “Mười tám điều sờ” thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Có lẽ vì tôi suy nghĩ rất lung nên không làm chủ được ánh mắt nhìn Giang thị, vì vậy Giang thị nhìn lại tôi một cái rồi vội ngoảnh mặt tránh sang hướng khác, đưa tay ra khẽ túm lấy vạt áo của Triệu vương.
Triệu vương vội mỉm cười vẻ vỗ về với Giang thị, sau đó đưa tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô ta.
Thế này thì không được rồi! Sắc mặt của Tề Thịnh càng lạnh lùng hơn. Tôi bỗng thấy nhức đầu vì cơn giận dữ của anh ta, bụng nghĩ thầm, phen này Tề Thịnh không nén được nữa rồi. Người anh em này, anh đường đường là Thái tử mà chỉ vì một người con gái, lại đánh mất phong thái của mình giữa chốn đông người thế này sao? Chẳng qua cũng chỉ là đàn bà mà thôi, chờ đến khi anh làm Hoàng đế rồi, đừng nói là một người con gái, tất cả giống cái trong tiên hạ này đều là của anh!
Haizz, Thái tử còn quá trẻ. Chúng ta phải cho phép người trẻ tuổi phạm sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ cần biết sửa chữa thì lại là công dân tốt. Với mục đích cao cả cứu người trị bệnh, cuối cùng tôi nghiến răng đưa tay về phía Tề Thịnh, học theo Giang thị, nắm lấy vạt áo của anh ta, nói với giọng dịu dàng mà đến tôi còn thấy buồn nôn: “Điện hạ, đã đến lúc ra đón Phụ hoàng và Mẫu hậu rồi”.
May mà Tề Thịnh vẫn chưa đến mức ngu ngốc, trước mặt các vị hoàng thân quốc thích trong điện đã không gạt tay tôi ra, chỉ đáp: “Được”, rồi không nhìn Giang thị thêm cái nào, quay người dẫn đầu đoàn người bước ra cửa điện.
Tề Thịnh bỏ đi như vậy, bàn tay tôi tất nhiên bị hụt, tôi đành thu tay về, làm như chẳng có chuyện gì, đưa tay lên sửa lại cổ áo rồi đi theo Tề Thịnh ra phía cửa điện. Trong lúc đó, mắt tôi cũng vô tình lướt qua bên cạnh, bắt gặp Nhà xí huynh đang nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa không, tôi hơi sững người, trong lòng lập tức hiểu ra.
Ngươi… ngươi… không phải ngươi có ý đồ với ta đấy chứ?
Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm nên bất giác đưa mắt nhìn Nhà xí huynh một lần nữa, quả nhiên vẻ mặt này rất quen thuộc. nhớ ngày trước tôi cũng từng đứng trước gương luyện tập không biết bao nhiêu lần, bởi vì phần lớn chị em phụ nữ đều rất thích kiểu nửa cười nửa không ấy.
Tuyệt chiêu hạ gục phụ nữ - nửa cười nửa không: cười nhưng lại không cười. Những cử động trên mặt rất khó thực hiện và cũng khó nắm bắt mức độ thể hiện sao cho phù hợp. Nếu mạnh quá thì lại thành ra cười to, gọi là kiểu cười ngây ngô; nếu khẽ quá thì lại chẳng khác gì lên cơn động kinh. Tóm lại, những người luyện thành loại tuyệt chiêu này rất ít, mà số người trở thành hình mẫu của kiểu cười ấy lại càng ít hơn.
Nhưng, rất rõ ràng là Nhà xí huynh đã luyện được tuyệt chiêu ấy đến mức thành thạo.
Chỉ đáng tiếc là anh đã áp dụng sai đối tượng mất rồi, anh không nghe nói có những thái tử phi đã đổi nghề thành công à? Anh liệu có đủ khả năng để đáp ứng tôi không? Bớt trò ấy đi được rồi!
Thế nên, tôi làm như Nhà xí huynh là vật vô tri, bình thản quay đầu đi theo sau Tề Thịnh ra đón Hoàng thượng, Hoàng hậu và đoàn tùy tùng đằng sau. Vừa đặt chân đến cửa, tiếng đón chào của các nội thị cũng đồng thời vang lên. Hoàng thượng và Hoàng hậu mỗi người một bên dìu Thái hậu, phía sau là một bầu đoàn các cung tần, mỹ nữ quần áo đủ màu sắc đang chậm rãi bước tới.
Tề Thịnh là người đầu tiên kéo vạt áo quỳ xuống hành lễ, những người ở trong điện cũng đồng loạt quỳ theo. Thái hậu nhìn thấy đông đủ con cháu như vậy thì rõ ràng rất vui, vội bảo mọi người đứng dậy.
Lúc đó tôi cũng đứng dậy theo mọi người. Vừa đứng thẳng lên thì nghe tiếng Thái hậu cho gọi mình. Tôi cũng đã gặp Thái hậu mấy lần, biết được Thái hậu vẻ ngoài thì hiền từ, nhưng thực ra là người rất thông minh và quyết đoán. Nghe tiếng Thái hậu gọi, tôi vội đi tới bên, trong lòng không khỏi phấp phỏng, lo âu.
Thái hậu cầm tay tôi, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Đã khỏe hơn rồi chứ?”.
Tôi làm điệu bộ, khẽ gật đầu, đáp: “Bẩm Thái hậu, con đã khỏe rồi. Đa tạ Thái hậu quan tâm”.
Thái hậu mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Tề Thịnh bên cạnh, đặt lên tay tôi, cười nói: “Vợ chồng thì phải thương yêu nhau, sau này không được rời tay nhau ra nữa”.
Tôi nghe Thái hậu nói mà sởn cả gai ốc, lại không thể gạt tay của Tề Thịnh ra được, chỉ có thể cúi đầu, giả như ngượng ngùng, e thẹn.
Thái hậu lại cười, đưa tay ra vỗ vỗ lên tay của tôi và Tề Thịnh, sau đó tha cho chúng tôi, bước tới ngồi vào vị trí chính giữa. Tôi thở phào một cái, vừa về chỗ vội nắm lấy bàn tay của Lục Ly sờ sờ nắn nắn một lúc, mãi mới đè nén được cảm giác sởn da gà.
Dạ tiệc của hoàng gia quanh đi quẩn lại cũng chỉ là ăn uống, múa hát. Ăn, tôi cũng không dám ăn thoải mái; uống, càng khỏi phải nói, sai lầm thì chỉ phạm phải một lần là quá đủ; hát, nghe không được giai điệu; múa, vì mặc quá nhiều, che quá kín nên chẳng còn đâu phong thái nữa. Bởi vậy, tôi chỉ còn cách nhìn các mỹ nhân mỗi người một vẻ để tiêu hết thời gian.
Còn chưa kịp nhìn hết những người đẹp trong điện thì bỗng có ai đó kéo vạt áo tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đã ngồi vào vị trí vốn dành cho Tề Thịnh. Tiểu mỹ nhân này tuổi mới chừng mười lăm, mười sáu, đang ở thời kỳ hoạt bát, đáng yêu nhất, cười hì hì kéo vạt áo tôi, miệng gọi: “Tẩu tẩu”.
Ôi, giá tiểu mỹ nhân gọi bằng hai tiếng “ca ca” thì hay biết bao nhiêu, tôi không nén được thở dài một cái. Đúng lúc này Lục Ly lại không ở bên cạnh, tôi không quen biết cô gái đang ngồi trước mặt mình là ai, nhưng nghe cách cô gọi Trương thị là “tẩu tẩu” thì có lẽ là một trong mấy vị công chúa rồi.
Tiểu mỹ nhân lại kéo vạt áo tôi lần nữa, ghé sát miệng vào tai tôi, nói như van nài: “Tẩu tẩu tốt bụng, muội ở đây chán lắm, tẩu tẩu đưa muội ra ngoài xem hoa đăng được không?”.
Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, tôi biết dọc đường ven hồ Thái Dịch đều treo hoa đăng do các nơi tiến cống, bây giờ nghe người đẹp nài nỉ bằng giọng thỏ thẻ, tôi cân nhắc giữa cái được và mất của việc ngồi đây ngắm cả dàn mỹ nhân với việc đưa một tiểu mỹ nhân đi xem hoa đăng. Rốt cuộc tôi kiên định đứng dậy, cầm tay tiểu mỹ nhân lặng lẽ rời điện ra ngoài.
Cành hoa bên bờ Thái Dịch đều được quấn dải lụa, những chiếc đèn đủ hình dạng được giăng kín một vòng hồ, trông xa vô cùng rực rỡ. Tiểu mỹ nhân nắm tay tôi, tránh các cung nữ nội thị đi về phía hồ, nhưng khi tới chỗ hoa đăng thì lại không ngắm đèn mà cứ lôi tay tôi vào chỗ tối. Thấy vậy, trong lòng tôi không khỏi mừng thầm, tưởng như mình chính là tình lang mà tiểu mỹ nhân đang dắt đi.
Có lẽ vì quá phấn khích nên tôi không để ý dưới chân, giẫm phải một hòn đá, loạng choạng một lúc mới đứng vững lại được. Cúi xuống nhìn bộ ngực có phần phát triển quá mức của mình, tôi chợt cảm thấy như có một thùng nước lạnh giội từ trên đầu xuống. Tôi đâu phải tình lang của tiêu mỹ nhân, bây giờ tôi là thái tử phi.
Đầu óc tỉnh táo lại, thân thể cũng lập tức thấy ớn lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra tôi đã đi tới đám cây rậm rạp cách hồ một quãng khá xa. Tiểu mỹ nhân không biết đã biến đi đằng nào mất, tôi thấy người lạnh toát, lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường. Vừa rồi tôi bị mỹ nhân mê hoặc, chỉ biết đi theo, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là tiểu mỹ nhân có âm mưu, nếu không thì vì sao phía ngoài có rất nhiều đèn màu như vậy mà cô ấy lại cứ lôi tôi vào chỗ tối tăm thế này? Ở đây làm gì có đèn mà ngắm?
Đang suy nghĩ như vậy thì nghe thấy có tiếng nói chuyện khe khẽ từ phía lùm cây cách chỗ tôi không xa. Tôi dỏng tai lên có lắng nghe, bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, tiểu mỹ nhân không phải muốn tôi đưa đi ngắm đèn, mà là muốn tôi ra đây để bắt gian!
Ôi chà chà! Đúng là sắc đẹp làm con người ta lú lẫn!
Tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần, tôi không biết phải trốn vào đâu, vội vàng chạy về phía một gốc cây to. Ai ngờ, khi ôm váy chạy tới nơi mới phát hiện phía sau gốc cây ấy đã có một người khác đang nấp. Nếu đổi sang chỗ khác thì không kịp nữa, trong mấy giây ngắn ngủi tôi không thể nghĩ được gì nhiều, đành phải đẩy vai người kia, khẽ nói: “Lùi vào trong một chút!”.
Người kia cũng không hỏi câu nào, lập tức lui sang bên, không những nhường chỗ cho tôi mà còn kéo tôi một cái. Tôi rất cảm động, vội nói khẽ mấy câu: “Cảm ơn người anh em!”, sau đó quay người lại kéo tà váy như đuôi con gà của mình. Tôi vừa kéo xong tà váy thì lập tức nghe thấy tiếng nói từ phía sau.
“… Chàng cũng nên đối xử tốt với nàng ấy, như thế này không công bằng với nàng ấy.”
“Công bằng với cô ta, thế ai sẽ công bằng với ta?”
“…”
“Ánh Nguyệt, hãy rời khỏi Ngũ đệ đi!”
“Nhưng Triệu vương đối với thiếp rất tốt.”
“Ta có thể đối xử với nàng tốt hơn thế!”
“Chàng không thể! Triệu vương có thể cả đời này chỉ có mình thiếp, chàng có làm được điều đó không?”
“… Ánh Nguyệt, nàng không nên gay gắt như vậy!... Nàng hãy chờ ta thêm ít ngày nữa, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.