Chương 11: Nguy cơ trong hành cung
Tiên Chanh
18/11/2014
Tề Thịnh lại mất
mặt suốt mấy hôm liền. Mãi cho tới ngày Mười chín tháng Năm, khi Hoàng
đế dẫn theo Thái hậu, vợ lớn vợ bé cùng một đoàn tình nhân và bồ bịch
tới nghỉ mát ở hành cung Phụ Bình, Tề Thịnh mới không thể không thò mặt
ra mà đưa tôi đi cùng họ.
Nhà xí huynh, Leo cây công tử và cả tiểu mỹ nhân đã dụ tôi đi bắt gian vào đêm Nguyên tiêu đều có mặt, chỉ thiếu mỗi vợ chồng Triệu vương. Nghe nói Triệu vương phi Giang thị đến tận bây giờ vẫn chưa dậy được, vì thế người yêu thương vợ nhất mực như Triệu vương ngày quên ăn đêm quên ngủ, túc trực bên giường nhất định không chịu đi nghỉ với phụ hoàng.
Hoàng đế thấy vậy, quyết định cho Triệu vương ở lại Thịnh Đô, ngoài việc chăm sóc vợ còn tiện thể giải quyết một số công việc khác trong triều.
Không có bóng dáng của Giang thị, sắc mặt Tề Thịnh cứ tối sầm.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi cũng chứa đựng sự cảm thông sâu sắc.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải tỏ vẻ ảo não.
Hạ Bỉnh Tắc đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ trong chuyến đi này. Thỉnh thoảng anh ta lại đi qua xa giá chỗ tôi với dáng điệu của một kỵ sĩ trẻ khỏe, tuấn tú. Tiếng vó ngựa cộp cộp như gõ vào lòng người, khiến cho hồn vía của mấy cung nữ hầu hạ trong xe như bay tận đẩu đâu.
Còn tôi, nghe thấy tiếng vó ngựa ấy mà sốt ruột, trong lòng càng thấy tức giận. Nếu ông cũng có thân hình như thế mà múa gươm tung kiếm, vung roi thúc ngựa, thu hút cái nhìn của mọi người đẹp thì tốt biết bao!
Ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu khiến tôi cảm thấy trong xe rất bức bối. Thực ra, phong tục của Nam Hạ cũng rất phóng khoáng, không cấm con gái cưỡi ngựa, chỉ có điều tôi không mấy tự tin về tài nghệ của mình nên chẳng dám xuất đầu lộ diện.
Đang phân vân thì có tiếng vó ngựa dồn dập truyền dến, khi đi ngang xa giá của tôi dường như hơi chậm lại, sau đó thì một giọng nói thanh thoát lảnh lót vang lên: “Thái tử tẩu tẩu, Thái tử tẩu tẩu!”.
Cách xưng hô ấy khiến tôi không thể tìm ra lời nào để đáp lại, trong lòng cảm thấy bức bối như khi bí tiện.
Lục Ly nhìn tôi một cái, vén rèm bên cạnh xe cho tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quận chúa Chiêu Dương hiện ra ngoài cửa xe cười với tôi: “Thái tử tẩu tẩu, phong cảnh bên ngoài đẹp lắm, đừng ngồi trong xe nữa, ra ngoài này cưỡi ngựa với muội đi”.
Bất giác tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, đúng là trời xanh mây trắng thật. Không biết lần này cô nhóc sẽ đưa tôi tới chỗ nào để bắt gian đây? Giang thị không tới, không lẽ Tề Thịnh ở đằng trước đã lại dan díu với một cô em dâu nào chăng?
Tiểu mỹ nhân vẫn cười nói với tôi: “Tẩu tẩu tốt bụng, mau ra đây đi. Lâu rồi mới được ra ngoài một chuyến, cứ ngồi mãi trong xe thì còn gì hay nữa?”.
Tôi vốn là người không có khả năng chống chọi lại sức hút của mỹ nhân, trong bụng biết rõ cô nhóc này không phải tốt đẹp gì nhưng nghe những lời nài nỉ dịu dàng ấy, tim lập tức mềm ra, vội đáp: “Muội chờ một lát, tẩu thay áo rồi sẽ ra ngay!”.
Tiểu mỹ nhân ở ngoài hét toáng lên: “Hay quá, để muội sai người chuẩn bị ngựa cho Thái tử tẩu tẩu”.
Còn tôi thì ở trong xe vừa thay áo vừa hét: “Chuẩn bị ngựa làm gì, ta cùng cưỡi với muội là được rồi”.
Lục Ly nhanh nhẹn sửa sang lại bộ quần áo cưỡi ngựa tôi vừa thay trên người, miệng khẽ nói: “Nương nương nhớ đề phòng Quận chúa”.
Tôi khẽ gật đầu, nhấc bàn chân đi ủng cưỡi ngựa, vén rèm xe bước ra bên ngoài.
Chiếc xe còn chưa dừng, tiểu mỹ nhân cưỡi con tuấn mã thượng hạng đi bên cạnh đã mỉm cười, chìa tay về phía tôi: “Thái tử tẩu tẩu, không cần bảo bọn họ dừng xe đâu, để muội đỡ tẩu sang”.
Tôi đáp: “Được”, nói xong liền túm lấy bàn tay của tiểu mỹ nhân, trực tiếp nhảy lên phía sau lưng nàng ta.
Bàn tay của tiểu mỹ nhân rất mềm mại, eo càng mềm mại hơn, cảm giác ôm vào đó thật là tuyệt.
Tiểu mỹ nhân vẫn cười khanh khách: “Tài nghệ của tẩu tẩu vẫn tốt như xưa”.
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Tiểu mỹ nhân vung roi, thúc ngựa chạy thẳng về phía trước. Chưa được bao xa thì đã nhìn thấy bóng dáng của Nhà xí huynh và Leo cây công tử, mối nghi hoặc trong lòng tôi đã được giải đáp, tiểu mỹ nhân đúng là cùng phe với Nhà xí huynh.
Mà Nhà xí huynh hiện tại, chắc hẳn cũng đang nghi ngờ “Trương thị” tôi đây là thật hay giả.
Tiểu mỹ nhân giơ tay vẫy Nhà xí huynh, hết sức phấn khích gọi to: “Cửu ca!”.
Nhà xí huynh ghìm cương quay lại nhìn, nụ cười trên mặt trông thật nho nhã, chào tôi trước: “Tam tẩu”.
Tôi bỗng thấy một cơn ớn lạnh khó tả. Hình như tiểu mỹ nhân ngồi trước cũng cảm nhận được điều đó, quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Tôi cười lấp liếm: “Trời hơi lạnh nhỉ?”.
Vẻ mặt của tiểu mỹ nhân hơi đờ ra.
Dương Nghiêm ngửa cổ lên nhìn trời, nói với giọng nghi hoặc: “Không hề lạnh. Hôm nay trời nóng quá!”.
Chỉ duy nhất Nhà xí huynh là vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt lúc trước, giải thích giúp tôi: “Tam tẩu vừa từ trong xe ra, gặp gió bất chợt nên chưa quen”.
Nghe vậy, tiểu mỹ nhân mỉm cười, nói: “Thái tử tẩu tẩu ở trong cung lâu ngày quá, sắp giống như Triệu phi tẩu tẩu, đến một trận gió nhẹ cũng không chịu nổi rồi”.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không nói gì, căn bản là tôi thực sự không biết nên nói gì cho phải, sợ sẽ phát ngôn ra câu nào rơi trúng bẫy mà bọn họ giăng sẵn thì lại càng chết, vì thế dứt khoát im lặng luôn cho chắc. Eo của người đẹp phía trước vẫn thon thả, mềm mại như trước, nhưng không hiểu sao ôm vào lại không có cảm giác dễ chịu như khi ôm Lục Ly.
Tôi đang suy nghĩ xem làm cách nào động tay động chân thì bỗng nhiên tiểu mỹ nhân nghiêng người tránh, cười hì hì: “Ấy, Thái tử tẩu tẩu, tẩu đừng động tay, muội có máu buồn đấy”.
Tôi đờ người, mồ hôi vã ra, không dám thốt ra câu nào. Tiểu mỹ nhân này nói năng chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, những lời như vậy có thể phát ngôn một cách tùy tiện thế sao? Huống chi, tôi mới chỉ nghĩ thôi, đâu đã động chân động tay! Ôi, Ti Mệnh Tinh Quân, oan cho tôi quá đấy!
Dương Nghiêm, kẻ chuyên cười cợt trên nỗi đau của người khác còn quay lại cười, nói với tôi: “Chiêu Dương sợ nhất là bị người khác cù, tỷ cù vào sườn của cô ấy đi! Ở sườn ấy!”.
Lời vừa thốt ra, bàn tay tôi tự nhiên buông khỏi eo của tiểu mỹ nhân. Chiêu Dương cười khanh khách, bàn tay đặt xuống yên ngựa, tung người lên không, vèo một cái đã ngồi sau lưng Dương Nghiêm, đưa tay tóm lấy thắt lưng của Leo cây công tử, cười đe dọa: “Huynh dám à! Cho huynh nếm mùi trước đã nhé!”.
Dương Nghiêm rõ ràng còn sợ nhột hơn cả Chiêu Dương, cứ tránh trái né phải, cuối cùng cương quyết giật dây cương, thúc ngựa lao vút về phía trước.
Cảnh tượng ấy khiến tôi cứ ớ người ra. Mẹ kiếp, đây là cổ đại, cổ đại đấy! các người còn có thể cởi mở hơn nữa không?! Gian tình còn có thể thể hiện mãnh liệt hơn nữa không?!
Nhà xí huynh khẽ ghìm cương, để ngựa chạy ngang hàng với tôi, cười giải thích: “Chiêu Dương và Dương Nghiêm từ nhỏ cùng lớn lên với nhau, tình cảm rất tốt”.
“Ừ”, tôi gật đầu, từ nhỏ đã cùng lớn lên với nhau, tình cảm đương nhiên tốt rồi.
Nhà xí huynh liếc tôi, dừng lại một chút rồi đột nhiên hạ giọng hỏi: “Vết thương trên người đã khỏi rồi chứ?”.
Tôi giật mình, bất giác thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Ta và đệ không phải cũng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau đấy chứ?”.
Nhà xí huynh ngây người, miễn cưỡng cười một cái rồi lắc đầu, thúc ngựa cách xa tôi một chút.
Không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, nhưng dù sao giữa chị dâu và em chồng cũng cần phải giữ khoảng cách, tránh những lời đàm tiếu. Dù gì thì bây giờ tôi cũng là một thái tử phi, ứng viên của quốc mẫu tương lai, có thế nào thì cũng phải tỏ ra đoan chính một chút, đúng không?
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bỗng dưng thấy đắc ý.
Nhưng chưa kịp thể hiện sự đắc ý ấy ra mặt đã nghe thấy Nhà xí huynh chậm rãi nói một câu nhẹ bẫng: “Bồng Bồng, nàng thay đổi nhiều quá, chẳng còn giống nàng lúc nhỏ nữa rồi”.
Tôi ngây người, cảm thấy cằm nặng hơn hẳn.
Trời ạ, chẳng phải người xưa đều rất coi trọng việc giữ khoảng cách giữa nam và nữ ư? Chẳng phải, từ bảy tuổi trở lên là nam và nữ không được ngồi chung chỗ à? Anh ta là hoàng tử, Trương thị là một tiểu thư khuê các, hai người dù có đi nhà trẻ cũng sẽ không cùng một nơi, sao bỗng dưng lại nhắc tới chuyện hồi còn bé làm gì?
Nhìn lại lần nữa đôi mắt đẹp chứa đầy tình cảm của Nhà xí huynh, trong đầu tôi bỗng hiện lên mấy chữ lớn mạ vàng sáng chói: Ác giả ác báo.
Tề Thịnh à Tề Thịnh, anh cứ đi quyến rũ em dâu đi, anh cứ việc mà “một đời một kiếp chỉ có mình nàng” với em dâu đi! Sao nào? Bây giờ thì gặp quả báo rồi nhé! Hàng rào nhà mình cũng bị em út xông vào mất rồi!
Tôi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt bình thản, trong lòng rất phẫn nộ!
Không hiểu sao đàn ông Tề gia lại thích quyến rũ chị em dâu đến thế? Cứ cho là thích của lạ thì sao không tìm đến nơi xa xa một tí mà ra tay? Thế này thì cả dàn mỹ nhân như ngọc trong cung còn mặt mũi nào nữa!
Nhà xí huynh tự dưng cười khẽ.
Tôi tự nhiên thấy chột dạ. Cân nhắc trong chốc lát, tôi thấy mình tốt nhất là nên tìm một cái cớ để quay trở lại xe thì hơn.
Còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập ở phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tề Thịnh đang chạy lại từ phía xa. Tôi bỗng cảm thấy đầu căng lên.
Ái chà chà! Tề Thịnh, anh đến để bắt gian hay đến để cứu viện đấy?
Một người một ngựa loáng cái đã xuất hiện trước mắt.
Tề Thịnh ghìm ngựa lại, hướng về phía Nhà xí huynh, gọi to: “Cửu đệ!”, sau đó mới quay lại nhìn tôi, lạnh nhạt hỏi: “Vết thương trên người đỡ hơn rồi chứ?”.
Lúc này tôi đã hiểu ý đồ của lãnh đạo, vội giả bộ yếu ớt, đáp bằng giọng thều thào như sắp chết: “Vẫn chưa đỡ. Chiêu Dương quận chúa kéo thiếp ra ngoài hít thở không khí, không ngờ mới ngồi trên lưng ngựa một lát đã thấy mệt rồi!”.
Thưa các vị khách quan, mọi người nhìn xem, đó chính là nghệ thuật ngôn từ đấy. Chỉ một câu ngắn gọn đã có thể giải thích rõ các vấn đề cho lãnh đạo:
Một: Là Chiêu Dương dụ dỗ thiếp ra chứ không phải là thiếp chủ động!
Hai: Thiếp chỉ ngồi trên lưng ngựa một lát cho nên giữa thiếp và Nhà xí huynh không hề xảy ra bất cứ điều gì!
Ba: Bây giờ thiếp rất muốn quay trở lại xe!
Tề Thịnh nghe xong, chau đôi mày lưỡi mác, nói với vẻ không vui: “Nếu đã không chịu được sao không về xe nghỉ đi, Cửu đệ đâu phải là người ngoài”.
Tôi khẽ đáp lại một tiếng rồi đưa mắt liếc nhanh sang Nhà xí huynh, người kia vẫn giữ nguyên nét cười như có như không, đáp: “Tam ca nên đích thân đưa Tam tẩu về xe thì hơn. Mấy người hầu tay chân vụng về, không yên tâm được đâu”.
Tề Thịnh gật đầu rất khẽ rồi đích thân đưa tôi trở về xe thật.
Khi về đến xa giá của tôi, Lục Ly vừa nhìn thấy Tề Thịnh đi cùng thì vui mừng ra mặt, vội bảo người dừng xe, dìu tôi vào trong.
Ngay sau đó, Tề Thịnh cũng theo tôi vào trong xe!
Lục Ly rút lui với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười như nắng xuân, còn tôi lại thấy trong lòng lạnh toát.
Lúc này, chẳng thể nào nghĩ đến tự tôn của đàn ông hay khí phách trượng phu nữa rồi, nói gì thì nói, mạng sống của mình vẫn là quan trọng nhất!
Nói thì lâu, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh! Rèm cửa vừa buông xuống, tôi lập tức nhào về phía Tề Thịnh, học cách nói thường ngày của Lục Ly, kêu lên: “Điện hạ…”.
Tề Thịnh dùng tay bịt chặt lấy miệng tôi, cất giọng lười biếng: “Ta ngồi trên mình ngựa nửa ngày trời, mệt lắm rồi, Bồng Bồng đến bóp vai giúp ta đi”.
Ủa, đây là ông nói gà, bà nói vịt à?
Tề Thịnh thả tay, ngồi dựa vào gối mềm.
Bỗng nhiên tôi thấy do dự, cố nghĩ xem anh chàng này rốt cuộc có ý đồ gì, không lẽ là sợ tai vách mạch rừng?
Tôi thầm nghiến răng, tiến tới quỳ phía sau lưng Tề Thịnh, đặt đôi tay nhỏ nhắn của Trương thị lên vai Tề Thịnh, vừa xoa bóp vừa ghé sát vào tai anh ta hỏi khẽ: “Hồi còn nhỏ Trương thị có thân với Cửu điện hạ không?”.
Tề Thịnh nghiêng đầu, khẽ đáp: “Trương thị là một khuê nữ thực sự”.
Câu trả lời của Tề Thịnh thật khó hiểu. Ngẫm nghĩ một hồi tôi mới hiểu, mồ hôi bỗng toát đầy lưng. Quả nhiên là Nhà xí huynh bỡn cợt tôi!
Thấy Tề Thịnh vẫn nghiêng đầu nhìn mình, tôi cố nuốt khan, cân nhắc xem nên báo cáo với lãnh đạo như thế nào về sự việc vừa rồi mà vừa không phải nói dối, vừa có thể trút bỏ hết trách nhiệm cho người khác.
Tề Thịnh nheo mắt, đột nhiên hỏi: “Cửu đệ đã biết rõ thân phận của nàng rồi?”.
Tôi giật thót, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc, quỳ thẳng người lên, đáp với vẻ cực kì chắc chắn: “Không thể, tuyệt đối không thể! Cửu đệ định quyến rũ thiếp”. Nhìn thấy mắt Tề Thịnh càng híp lại, tôi vội thể hiện lòng trung thành của mình: “Có điều, thiếp đã từ chối thẳng thừng!”.
Tề Thịnh quay đầu lại, một hồi lâu không nói gì.
Tôi quỳ ở phía sau lưng, không nhìn thấy mặt anh ta, càng không thể biết trong lòng anh ta đang nghĩ những gì.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ Tề Thịnh đang cho rằng Nhà xí huynh đã phát hiện ra tôi không phải Trương thị thật.
Thế thì hàng giả là tôi đây chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao…
Chuyện đã đến nước này, chi bằng nói thẳng ra!
“Thái tử điện hạ!” Tôi chuyển tới trước mặt Tề Thịnh, nói bằng giọng điệu trịnh trọng nhưng âm thanh lại rất khẽ: “Thiếp không thể chết bây giờ được!”
Tề Thịnh nhướn mày: “Sao?”.
Tôi nhìn thẳng vào Tề Thịnh: “Nếu thiếp chết, điều đó càng chứng tỏ Điện hạ có tật giật mình, giết người diệt khẩu”.
“…”
“Nếu thiếp chết, nhà họ Trương sẽ không gả Trương nhị cô nương cho Điện hạ làm vợ kế đâu. Hơn nữa cô ấy cũng không dễ dàng nghe theo!”
“…”
“Nếu thiếp chết, nhà họ Trương sẽ đổi chiến lược, đem Nhị cô nương gả cho Cửu đệ, trai tài gái sắc, vẹn cả đôi đường!”
“…”
Nét mặt Tề Thịnh vẫn không thay đổi. Trời ạ, tôi lo quá!
“Nếu thiếp chết, thái tử phi sau này của Điện hạ chắc chắn sẽ không thể căng đằng trước nở đằng sau, yểu điệu đáng yêu như thiếp đâu!”
Mặt nạ bình thản của Tề Thịnh cuối cùng cũng có vết nứt.
Tôi thấy mừng trong lòng, đang chuẩn bị thừa thế tấn công, đột nhiên Tề Thịnh đặt một ngón tay lên môi tôi, khẽ gầm: “Đủ rồi!”.
Anh ta dừng lại, ngồi thẳng dậy, ghé sát vào tôi: “Nàng là thái tử phi của ta, đang khỏe mạnh, sao lại cứ nói đến chuyện chết chóc làm gì thế?”.
Tôi thở phào một cái, ông đây phải dùng một loạt câu giả định, khó khăn lắm mới khiến cho anh chàng Tề Thịnh này động lòng.
Nhưng không ngờ, tôi vẫn chưa trút xong hơi thở ấy đã thấy Tề Thịnh ghé sát môi vào tai tôi, nói với vẻ đắc ý: “Cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình là giả, đúng không?”.
Tôi cứng đơ người.
Tề Thịnh cười châm biếm, lại nằm trên đệm, nói bằng giọng bình tĩnh: “Nói đi, rốt cuộc nàng là ai?”.
Bất giác tôi đảo mắt một vòng. Chuyện mượn xác nhập hồn thì chắc chắn phải thú nhận rồi, nhưng không biết có nên nói cho Tề Thịnh biết, thực ra tôi là… đàn ông không?
Tề Thịnh nhắm mắt lại, tỏ thái độ “Nói thật sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị trừng trị nghiêm khắc”.
Nhưng tôi là ai nào, tôi là người đã từng sống trong một xã hội tiên tiến! Chẳng ai lại không biết thật thà thì ăn cháo, láo nháo thì ăn cơm. Thật thà thì ngồi nhà lao, láo nháo về nhà ăn Tết!
Tôi khẽ ho một tiếng rồi hắng giọng, quyết định cố gắng biên tập lại truyện cổ tích sao cho gần với đời thường nhất.
“Thiếp vốn là một vị tiên nhỏ trên Thiên giới, vì…”
Tề Thịnh đột ngột cắt ngang: “Tiên gì?”.
Tôi ngây người: “Sao ạ?... Tán tiên”.
Tề Thịnh nhướng mày: “Tán tiên?”.
Tôi đâm lao đành phải theo lao: “Đúng! Tán tiên! Là loại tiên suốt ngày rong ruổi trên những đám mây, chẳng phải làm việc gì, thuộc vào hàng nhân viên nhàn rỗi của thiên đình”.
Tề Thịnh gật đầu: “Ồ”.
Tôi tiếp tục câu chuyện: “Thiếp vốn là tán tiên của thiên giới, vì mắc lỗi nên bị phạt phải đầu thai…”.
Tề Thịnh lại chen vào: “Phạm tội gì?”.
Mấy lần bị cắt ngang như vậy khiến tôi rất tức giận, nhưng cũng đành nén lại, đáp: “Chuyện nhỏ thôi”.
Tề Thịnh: “Chuyện nhỏ gì mới được?”.
Trời, các bạn đã bao giờ gặp ai nghe kể chuyện như thế chưa? Tên này sao lại khiến người ta thấy ghét thế!
Tôi vò đầu, đành bịa ra: “Là chuyện to hơn hạt vừng, hạt đỗ một chút. Là thế này, hôm đó, Ngọc Đế gọi mọi người tới dự dạ tiệc, trong bữa tiệc ấy thiếp uống hơi quá chén, sơ ý đánh vỡ mất chiếc chén ngọc trong tay, Vương Mẫu nổi giận, quyết định phạt thiếp”.
Tề Thịnh phì cười: “Chuyện này đúng là bé thật, đánh vỡ một chiếc chén mà bị phạt, xem ra nàng làm thần tiên cũng không lấy gì làm sung sướng”.
Tôi xấu hổ cười khan mấy tiếng: “Vương Mẫu nương nương vốn là người nhỏ mọn mà!”.
Tề Thịnh không cười nữa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi dày mặt tiếp tục biên tập phần tiếp theo: “Thiếp bị phạt phải tiến vào luân hồi, kết quả là vì trước đó có chút hiềm khích với Ti Mệnh Tinh Quân, ông ta được dịp lấy việc công trả thù riêng, cố ý giữ hồn của thiếp lại, cho một người họ hàng xa của ông ta chiếm dụng thân xác của thiếp mười mấy năm. Sau này thiên đình tra sổ, Ti Mệnh Tinh Quân sợ bị phát hiện nên đã trả thể xác cho thiếp. Khi thiếp tới cũng chính là lúc Trương thị rơi xuống nước, mở mắt ra thì thiếp đã trở thành như bây giờ”.
Tôi nói một mạch, sau đó dừng lại nhìn Tề Thịnh.
Qua một hồi lâu, Tề Thịnh vẫn không nói gì.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta nghe không hiểu, hoặc căn bản là không tin.
Nhưng rồi đột nhiên Tề Thịnh lại hỏi: “Thần tiên chẳng phải là vô dục vô cầu sao, vậy mà vẫn đấu đá tranh giành, báo thù thế à?”.
Tôi chợt nhớ đến rất nhiều bộ truyện tiên hiệp nói về tình yêu chết đi sống lại, bất giác than: “Thiên đình cũng chẳng khác hạ giới là bao. Chuyện đó thì đáng kể gì, chàng còn chưa thấy cảnh tượng một đống tiên này thần nọ suốt ngày cãi cọ, đòi sống đòi chết vì tình yêu đó thôi!”
Tề Thinh hơi chau mày, hỏi: “Kiếp trước… nàng đã gả cho ai chưa?”.
Tôi ngây người ra, thoáng một cái liền hiểu Tề Thịnh hỏi như vậy là có ý gì. Anh ta muốn biết xem tôi có còn là trinh nữ hay không đây mà! Tôi lập tức nhìn Tề Thịnh bằng ánh mắt vô cùng chân thành, giơ tay thề: “Điện hạ, những điều khác thiếp không dám nói, chỉ riêng điều này thiếp xin cam đoan, kiếp trước thiếp chưa từng gả cho ai, cũng chưa từng thích một người đàn ông nào!”.
Có lẽ vì biểu hiện của tôi chân thành quá mức, Tề Thịnh cảm thấy trên đầu mình chưa có cái sừng nào, cuối cùng cũng gật đầu vẻ bằng lòng.
Hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi thả xuống đánh rầm.
Khóe môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, anh ta tiếp tục ngả đầu trên gối nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi không mấy hi vọng anh ta hoàn toàn tin lời của tôi, có điều anh ta không truy hỏi nữa thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
Tôi ngây người một lúc, đến khi không thể chịu đựng được nữa mới bắt đầu di chuyển cái mông đã tê dại.
Tề Thịnh đột nhiên nói khẽ: “Nàng lại đây”.
Da đầu tôi căng lên, do dự bước một bước nhỏ về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo vào lòng, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Ta không cần biết trước đây nàng là ai, chỉ cần nàng nhớ bây giờ nàng là thái tử phi của Tề Thịnh ta, sau này còn là hoàng hậu của ta, thế là được rồi”.
Tôi cố sức đẩy Tề Thịnh ra, âm thầm nhắc đi nhắc lại: sau này ta còn là thái hậu, sau này ta còn là thái hậu, là thái hậu…
Tề Thịnh lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay đặt trên eo tôi di chuyển dần xuống phía dưới.
Da gà nổi khắp người, cho dù là để trở thành thái hậu thì tôi cũng không thể chịu đựng nổi chuyện này!
Tôi đưa tay ra giữ lấy bàn tay của Tề Thịnh.
Hàng mi đang khép hờ của Tề Thịnh khẽ rung động, tôi nhìn thấy đôi đồng tử đen thẳm co lại rất nhanh.
Tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Bàn tay của Tề Thịnh chỉ trượt xuống dưới mà không vuốt ve hay xoa bóp gì, điều này không hợp lẽ thường!
Dù gì thì tôi cũng đã từng làm đàn ông hơn hai mươi năm, chút tâm tư và thủ đoạn ấy của đàn ông tôi đều hiểu. Nếu Tề Thịnh thực sự đang kích động đến mất lý trí thì phản ứng tuyệt đối không phải như thế này!
Tôi giật thót, lập tức hiểu ra, sau đó trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, nếu mình thực sự là nữ thì trong hoàn cảnh hiện tại sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh mình mơn trớn bạn gái trước đây.
Lần đầu tiên tôi mơn trớn Tiểu Lệ, cô nàng đã tát cho tôi hai cái rồi mắng: “Đồ lưu manh!”.
Tôi đưa mắt liếc nhìn Tề Thịnh thật nhanh, thực sự không có gan tát anh ta.
Vội vàng bỏ qua!
Lần thứ hai tôi mơn trớn Tiểu Lệ, cô ấy đỏ mặt xấu hổ, nhìn tôi với ánh mắt thẹn thùng.
Tôi lại nhìn khuôn mặt vuông vức rất đàn ông của Tề Thịnh, tạm thời chưa nói tới “đỏ mặt” vì nó đòi hỏi kỹ thuật rất cao, mà chỉ cần bảo tôi phải dùng “ánh mắt thẹn thùng” để nhìn người đàn ông này là tôi đã muốn đập đầu chết luôn rồi.
Bỏ qua cho lành vậy!
Lần thứ ba tôi mơn trớn Tiểu Lệ, ồ… thực ra đó là hiểu lầm, tôi không có ý định gì, chỉ đi ngang qua, chẳng may chạm vào mông cô ấy, Tiểu Lệ liền quay đầu lại nói với tôi, vẻ điệu đà: “Đáng ghét! Anh sờ vào mông người ta làm gì thế?”.
Chuyện đã qua lâu lắm rồi nhưng khi nhớ lại giọng nói ấy tôi vẫn không kìm được rùng mình.
Tề Thịnh đặt một tay nữa lên người tôi, khẽ hỏi: “Sao thế? Lạnh à?”.
Tôi quyết đinh vẫn nên tỏ ra e dè một chút thì hơn.
Vì thế, tôi đẩy tay anh ta ra, nghiêm túc nói: “Xin chàng hãy tôn trọng thiếp một chút!”.
Tề Thịnh ngẩn người, nhìn tôi một lúc rồi lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhận ra một bàn tay của mình đang đặt trên đùi anh ta không chút kiêng dè.
Tôi vội nhấc tay lên, ngồi thẳng người dậy, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Mặc dù thể xác này của thiếp đã từng là thái tử phi của chàng, nhưng thiếp vẫn còn một phần ký ức của kiếp trước. Chàng cũng biết đấy, thần tiên thường chú ý tới việc thanh tâm quả dục, vì thế…”.
Tôi không nói hết câu mà chỉ đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái.
Tề Thịnh khẽ cười, chống nửa người lên, kéo một lọn tóc của tôi, quấn vào ngón tay nghịch, sau đó nói bằng giọng rất mờ ám: “Nhưng ta thấy biểu hiện lần trước của nàng đâu có giống thanh tâm quả dục…”.
Tôi thực sự, thực sự là muốn bóp chết con người này!
Tôi hít một hơi thở thật sâu, giữ nguyên nụ cười mỉm, không nói gì.
Tề Thịnh lại ghé miệng sát vào tai tôi, hạ giọng nói: “Hơn nữa, chúng ta không làm chuyện vợ chồng thì làm sao nàng có thể mang thai con cháu của hoàng tộc được?”.
Làm chuyện vợ chồng? Có mà làm cái đầu anh ấy! Tôi cảm thấy sợi gân bên thái dương giật rất mạnh, chỉ muốn đánh chết con người này rồi muốn ra sao thì ra, nhưng khi tay vừa co thành nắm đấm, nhìn thấy điệu bộ nửa cười nửa không của Tề Thịnh thì đầu óc tôi chợt tỉnh lại. Anh ta đang cố tình chọc giận tôi đây mà!
Tôi không mắc lừa anh đâu, không mắc lừa anh đâu!
Tôi nhủ thầm trong bụng, sau đó đưa tay kéo vạt áo trước ngực, nhắm mắt lại ngửa cổ ra phía sau, thả người nằm trên chiếc thảm len, bộ dạng hy sinh vì nghĩa lớn, nói với vẻ quyết tâm: “Thế thì chàng làm đi!”.
Một hồi lâu vẫn không thấy Tề Thịnh có động tĩnh gì, tôi hé một mắt ra nhìn anh ta.
Tuyệt! Khuôn mặt ai đó tối sầm, trông chẳng khác gì đít nồi.
Tôi chớp lấy cơ hội, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Điện hạ không muốn làm chuyện vợ chồng với thiếp nữa à?”.
Chà, đáy nồi lại càng đen hơn.
Nhà xí huynh, Leo cây công tử và cả tiểu mỹ nhân đã dụ tôi đi bắt gian vào đêm Nguyên tiêu đều có mặt, chỉ thiếu mỗi vợ chồng Triệu vương. Nghe nói Triệu vương phi Giang thị đến tận bây giờ vẫn chưa dậy được, vì thế người yêu thương vợ nhất mực như Triệu vương ngày quên ăn đêm quên ngủ, túc trực bên giường nhất định không chịu đi nghỉ với phụ hoàng.
Hoàng đế thấy vậy, quyết định cho Triệu vương ở lại Thịnh Đô, ngoài việc chăm sóc vợ còn tiện thể giải quyết một số công việc khác trong triều.
Không có bóng dáng của Giang thị, sắc mặt Tề Thịnh cứ tối sầm.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi cũng chứa đựng sự cảm thông sâu sắc.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải tỏ vẻ ảo não.
Hạ Bỉnh Tắc đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ trong chuyến đi này. Thỉnh thoảng anh ta lại đi qua xa giá chỗ tôi với dáng điệu của một kỵ sĩ trẻ khỏe, tuấn tú. Tiếng vó ngựa cộp cộp như gõ vào lòng người, khiến cho hồn vía của mấy cung nữ hầu hạ trong xe như bay tận đẩu đâu.
Còn tôi, nghe thấy tiếng vó ngựa ấy mà sốt ruột, trong lòng càng thấy tức giận. Nếu ông cũng có thân hình như thế mà múa gươm tung kiếm, vung roi thúc ngựa, thu hút cái nhìn của mọi người đẹp thì tốt biết bao!
Ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu khiến tôi cảm thấy trong xe rất bức bối. Thực ra, phong tục của Nam Hạ cũng rất phóng khoáng, không cấm con gái cưỡi ngựa, chỉ có điều tôi không mấy tự tin về tài nghệ của mình nên chẳng dám xuất đầu lộ diện.
Đang phân vân thì có tiếng vó ngựa dồn dập truyền dến, khi đi ngang xa giá của tôi dường như hơi chậm lại, sau đó thì một giọng nói thanh thoát lảnh lót vang lên: “Thái tử tẩu tẩu, Thái tử tẩu tẩu!”.
Cách xưng hô ấy khiến tôi không thể tìm ra lời nào để đáp lại, trong lòng cảm thấy bức bối như khi bí tiện.
Lục Ly nhìn tôi một cái, vén rèm bên cạnh xe cho tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quận chúa Chiêu Dương hiện ra ngoài cửa xe cười với tôi: “Thái tử tẩu tẩu, phong cảnh bên ngoài đẹp lắm, đừng ngồi trong xe nữa, ra ngoài này cưỡi ngựa với muội đi”.
Bất giác tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, đúng là trời xanh mây trắng thật. Không biết lần này cô nhóc sẽ đưa tôi tới chỗ nào để bắt gian đây? Giang thị không tới, không lẽ Tề Thịnh ở đằng trước đã lại dan díu với một cô em dâu nào chăng?
Tiểu mỹ nhân vẫn cười nói với tôi: “Tẩu tẩu tốt bụng, mau ra đây đi. Lâu rồi mới được ra ngoài một chuyến, cứ ngồi mãi trong xe thì còn gì hay nữa?”.
Tôi vốn là người không có khả năng chống chọi lại sức hút của mỹ nhân, trong bụng biết rõ cô nhóc này không phải tốt đẹp gì nhưng nghe những lời nài nỉ dịu dàng ấy, tim lập tức mềm ra, vội đáp: “Muội chờ một lát, tẩu thay áo rồi sẽ ra ngay!”.
Tiểu mỹ nhân ở ngoài hét toáng lên: “Hay quá, để muội sai người chuẩn bị ngựa cho Thái tử tẩu tẩu”.
Còn tôi thì ở trong xe vừa thay áo vừa hét: “Chuẩn bị ngựa làm gì, ta cùng cưỡi với muội là được rồi”.
Lục Ly nhanh nhẹn sửa sang lại bộ quần áo cưỡi ngựa tôi vừa thay trên người, miệng khẽ nói: “Nương nương nhớ đề phòng Quận chúa”.
Tôi khẽ gật đầu, nhấc bàn chân đi ủng cưỡi ngựa, vén rèm xe bước ra bên ngoài.
Chiếc xe còn chưa dừng, tiểu mỹ nhân cưỡi con tuấn mã thượng hạng đi bên cạnh đã mỉm cười, chìa tay về phía tôi: “Thái tử tẩu tẩu, không cần bảo bọn họ dừng xe đâu, để muội đỡ tẩu sang”.
Tôi đáp: “Được”, nói xong liền túm lấy bàn tay của tiểu mỹ nhân, trực tiếp nhảy lên phía sau lưng nàng ta.
Bàn tay của tiểu mỹ nhân rất mềm mại, eo càng mềm mại hơn, cảm giác ôm vào đó thật là tuyệt.
Tiểu mỹ nhân vẫn cười khanh khách: “Tài nghệ của tẩu tẩu vẫn tốt như xưa”.
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Tiểu mỹ nhân vung roi, thúc ngựa chạy thẳng về phía trước. Chưa được bao xa thì đã nhìn thấy bóng dáng của Nhà xí huynh và Leo cây công tử, mối nghi hoặc trong lòng tôi đã được giải đáp, tiểu mỹ nhân đúng là cùng phe với Nhà xí huynh.
Mà Nhà xí huynh hiện tại, chắc hẳn cũng đang nghi ngờ “Trương thị” tôi đây là thật hay giả.
Tiểu mỹ nhân giơ tay vẫy Nhà xí huynh, hết sức phấn khích gọi to: “Cửu ca!”.
Nhà xí huynh ghìm cương quay lại nhìn, nụ cười trên mặt trông thật nho nhã, chào tôi trước: “Tam tẩu”.
Tôi bỗng thấy một cơn ớn lạnh khó tả. Hình như tiểu mỹ nhân ngồi trước cũng cảm nhận được điều đó, quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Tôi cười lấp liếm: “Trời hơi lạnh nhỉ?”.
Vẻ mặt của tiểu mỹ nhân hơi đờ ra.
Dương Nghiêm ngửa cổ lên nhìn trời, nói với giọng nghi hoặc: “Không hề lạnh. Hôm nay trời nóng quá!”.
Chỉ duy nhất Nhà xí huynh là vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt lúc trước, giải thích giúp tôi: “Tam tẩu vừa từ trong xe ra, gặp gió bất chợt nên chưa quen”.
Nghe vậy, tiểu mỹ nhân mỉm cười, nói: “Thái tử tẩu tẩu ở trong cung lâu ngày quá, sắp giống như Triệu phi tẩu tẩu, đến một trận gió nhẹ cũng không chịu nổi rồi”.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không nói gì, căn bản là tôi thực sự không biết nên nói gì cho phải, sợ sẽ phát ngôn ra câu nào rơi trúng bẫy mà bọn họ giăng sẵn thì lại càng chết, vì thế dứt khoát im lặng luôn cho chắc. Eo của người đẹp phía trước vẫn thon thả, mềm mại như trước, nhưng không hiểu sao ôm vào lại không có cảm giác dễ chịu như khi ôm Lục Ly.
Tôi đang suy nghĩ xem làm cách nào động tay động chân thì bỗng nhiên tiểu mỹ nhân nghiêng người tránh, cười hì hì: “Ấy, Thái tử tẩu tẩu, tẩu đừng động tay, muội có máu buồn đấy”.
Tôi đờ người, mồ hôi vã ra, không dám thốt ra câu nào. Tiểu mỹ nhân này nói năng chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, những lời như vậy có thể phát ngôn một cách tùy tiện thế sao? Huống chi, tôi mới chỉ nghĩ thôi, đâu đã động chân động tay! Ôi, Ti Mệnh Tinh Quân, oan cho tôi quá đấy!
Dương Nghiêm, kẻ chuyên cười cợt trên nỗi đau của người khác còn quay lại cười, nói với tôi: “Chiêu Dương sợ nhất là bị người khác cù, tỷ cù vào sườn của cô ấy đi! Ở sườn ấy!”.
Lời vừa thốt ra, bàn tay tôi tự nhiên buông khỏi eo của tiểu mỹ nhân. Chiêu Dương cười khanh khách, bàn tay đặt xuống yên ngựa, tung người lên không, vèo một cái đã ngồi sau lưng Dương Nghiêm, đưa tay tóm lấy thắt lưng của Leo cây công tử, cười đe dọa: “Huynh dám à! Cho huynh nếm mùi trước đã nhé!”.
Dương Nghiêm rõ ràng còn sợ nhột hơn cả Chiêu Dương, cứ tránh trái né phải, cuối cùng cương quyết giật dây cương, thúc ngựa lao vút về phía trước.
Cảnh tượng ấy khiến tôi cứ ớ người ra. Mẹ kiếp, đây là cổ đại, cổ đại đấy! các người còn có thể cởi mở hơn nữa không?! Gian tình còn có thể thể hiện mãnh liệt hơn nữa không?!
Nhà xí huynh khẽ ghìm cương, để ngựa chạy ngang hàng với tôi, cười giải thích: “Chiêu Dương và Dương Nghiêm từ nhỏ cùng lớn lên với nhau, tình cảm rất tốt”.
“Ừ”, tôi gật đầu, từ nhỏ đã cùng lớn lên với nhau, tình cảm đương nhiên tốt rồi.
Nhà xí huynh liếc tôi, dừng lại một chút rồi đột nhiên hạ giọng hỏi: “Vết thương trên người đã khỏi rồi chứ?”.
Tôi giật mình, bất giác thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Ta và đệ không phải cũng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau đấy chứ?”.
Nhà xí huynh ngây người, miễn cưỡng cười một cái rồi lắc đầu, thúc ngựa cách xa tôi một chút.
Không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, nhưng dù sao giữa chị dâu và em chồng cũng cần phải giữ khoảng cách, tránh những lời đàm tiếu. Dù gì thì bây giờ tôi cũng là một thái tử phi, ứng viên của quốc mẫu tương lai, có thế nào thì cũng phải tỏ ra đoan chính một chút, đúng không?
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bỗng dưng thấy đắc ý.
Nhưng chưa kịp thể hiện sự đắc ý ấy ra mặt đã nghe thấy Nhà xí huynh chậm rãi nói một câu nhẹ bẫng: “Bồng Bồng, nàng thay đổi nhiều quá, chẳng còn giống nàng lúc nhỏ nữa rồi”.
Tôi ngây người, cảm thấy cằm nặng hơn hẳn.
Trời ạ, chẳng phải người xưa đều rất coi trọng việc giữ khoảng cách giữa nam và nữ ư? Chẳng phải, từ bảy tuổi trở lên là nam và nữ không được ngồi chung chỗ à? Anh ta là hoàng tử, Trương thị là một tiểu thư khuê các, hai người dù có đi nhà trẻ cũng sẽ không cùng một nơi, sao bỗng dưng lại nhắc tới chuyện hồi còn bé làm gì?
Nhìn lại lần nữa đôi mắt đẹp chứa đầy tình cảm của Nhà xí huynh, trong đầu tôi bỗng hiện lên mấy chữ lớn mạ vàng sáng chói: Ác giả ác báo.
Tề Thịnh à Tề Thịnh, anh cứ đi quyến rũ em dâu đi, anh cứ việc mà “một đời một kiếp chỉ có mình nàng” với em dâu đi! Sao nào? Bây giờ thì gặp quả báo rồi nhé! Hàng rào nhà mình cũng bị em út xông vào mất rồi!
Tôi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt bình thản, trong lòng rất phẫn nộ!
Không hiểu sao đàn ông Tề gia lại thích quyến rũ chị em dâu đến thế? Cứ cho là thích của lạ thì sao không tìm đến nơi xa xa một tí mà ra tay? Thế này thì cả dàn mỹ nhân như ngọc trong cung còn mặt mũi nào nữa!
Nhà xí huynh tự dưng cười khẽ.
Tôi tự nhiên thấy chột dạ. Cân nhắc trong chốc lát, tôi thấy mình tốt nhất là nên tìm một cái cớ để quay trở lại xe thì hơn.
Còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập ở phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tề Thịnh đang chạy lại từ phía xa. Tôi bỗng cảm thấy đầu căng lên.
Ái chà chà! Tề Thịnh, anh đến để bắt gian hay đến để cứu viện đấy?
Một người một ngựa loáng cái đã xuất hiện trước mắt.
Tề Thịnh ghìm ngựa lại, hướng về phía Nhà xí huynh, gọi to: “Cửu đệ!”, sau đó mới quay lại nhìn tôi, lạnh nhạt hỏi: “Vết thương trên người đỡ hơn rồi chứ?”.
Lúc này tôi đã hiểu ý đồ của lãnh đạo, vội giả bộ yếu ớt, đáp bằng giọng thều thào như sắp chết: “Vẫn chưa đỡ. Chiêu Dương quận chúa kéo thiếp ra ngoài hít thở không khí, không ngờ mới ngồi trên lưng ngựa một lát đã thấy mệt rồi!”.
Thưa các vị khách quan, mọi người nhìn xem, đó chính là nghệ thuật ngôn từ đấy. Chỉ một câu ngắn gọn đã có thể giải thích rõ các vấn đề cho lãnh đạo:
Một: Là Chiêu Dương dụ dỗ thiếp ra chứ không phải là thiếp chủ động!
Hai: Thiếp chỉ ngồi trên lưng ngựa một lát cho nên giữa thiếp và Nhà xí huynh không hề xảy ra bất cứ điều gì!
Ba: Bây giờ thiếp rất muốn quay trở lại xe!
Tề Thịnh nghe xong, chau đôi mày lưỡi mác, nói với vẻ không vui: “Nếu đã không chịu được sao không về xe nghỉ đi, Cửu đệ đâu phải là người ngoài”.
Tôi khẽ đáp lại một tiếng rồi đưa mắt liếc nhanh sang Nhà xí huynh, người kia vẫn giữ nguyên nét cười như có như không, đáp: “Tam ca nên đích thân đưa Tam tẩu về xe thì hơn. Mấy người hầu tay chân vụng về, không yên tâm được đâu”.
Tề Thịnh gật đầu rất khẽ rồi đích thân đưa tôi trở về xe thật.
Khi về đến xa giá của tôi, Lục Ly vừa nhìn thấy Tề Thịnh đi cùng thì vui mừng ra mặt, vội bảo người dừng xe, dìu tôi vào trong.
Ngay sau đó, Tề Thịnh cũng theo tôi vào trong xe!
Lục Ly rút lui với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười như nắng xuân, còn tôi lại thấy trong lòng lạnh toát.
Lúc này, chẳng thể nào nghĩ đến tự tôn của đàn ông hay khí phách trượng phu nữa rồi, nói gì thì nói, mạng sống của mình vẫn là quan trọng nhất!
Nói thì lâu, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh! Rèm cửa vừa buông xuống, tôi lập tức nhào về phía Tề Thịnh, học cách nói thường ngày của Lục Ly, kêu lên: “Điện hạ…”.
Tề Thịnh dùng tay bịt chặt lấy miệng tôi, cất giọng lười biếng: “Ta ngồi trên mình ngựa nửa ngày trời, mệt lắm rồi, Bồng Bồng đến bóp vai giúp ta đi”.
Ủa, đây là ông nói gà, bà nói vịt à?
Tề Thịnh thả tay, ngồi dựa vào gối mềm.
Bỗng nhiên tôi thấy do dự, cố nghĩ xem anh chàng này rốt cuộc có ý đồ gì, không lẽ là sợ tai vách mạch rừng?
Tôi thầm nghiến răng, tiến tới quỳ phía sau lưng Tề Thịnh, đặt đôi tay nhỏ nhắn của Trương thị lên vai Tề Thịnh, vừa xoa bóp vừa ghé sát vào tai anh ta hỏi khẽ: “Hồi còn nhỏ Trương thị có thân với Cửu điện hạ không?”.
Tề Thịnh nghiêng đầu, khẽ đáp: “Trương thị là một khuê nữ thực sự”.
Câu trả lời của Tề Thịnh thật khó hiểu. Ngẫm nghĩ một hồi tôi mới hiểu, mồ hôi bỗng toát đầy lưng. Quả nhiên là Nhà xí huynh bỡn cợt tôi!
Thấy Tề Thịnh vẫn nghiêng đầu nhìn mình, tôi cố nuốt khan, cân nhắc xem nên báo cáo với lãnh đạo như thế nào về sự việc vừa rồi mà vừa không phải nói dối, vừa có thể trút bỏ hết trách nhiệm cho người khác.
Tề Thịnh nheo mắt, đột nhiên hỏi: “Cửu đệ đã biết rõ thân phận của nàng rồi?”.
Tôi giật thót, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc, quỳ thẳng người lên, đáp với vẻ cực kì chắc chắn: “Không thể, tuyệt đối không thể! Cửu đệ định quyến rũ thiếp”. Nhìn thấy mắt Tề Thịnh càng híp lại, tôi vội thể hiện lòng trung thành của mình: “Có điều, thiếp đã từ chối thẳng thừng!”.
Tề Thịnh quay đầu lại, một hồi lâu không nói gì.
Tôi quỳ ở phía sau lưng, không nhìn thấy mặt anh ta, càng không thể biết trong lòng anh ta đang nghĩ những gì.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ Tề Thịnh đang cho rằng Nhà xí huynh đã phát hiện ra tôi không phải Trương thị thật.
Thế thì hàng giả là tôi đây chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao…
Chuyện đã đến nước này, chi bằng nói thẳng ra!
“Thái tử điện hạ!” Tôi chuyển tới trước mặt Tề Thịnh, nói bằng giọng điệu trịnh trọng nhưng âm thanh lại rất khẽ: “Thiếp không thể chết bây giờ được!”
Tề Thịnh nhướn mày: “Sao?”.
Tôi nhìn thẳng vào Tề Thịnh: “Nếu thiếp chết, điều đó càng chứng tỏ Điện hạ có tật giật mình, giết người diệt khẩu”.
“…”
“Nếu thiếp chết, nhà họ Trương sẽ không gả Trương nhị cô nương cho Điện hạ làm vợ kế đâu. Hơn nữa cô ấy cũng không dễ dàng nghe theo!”
“…”
“Nếu thiếp chết, nhà họ Trương sẽ đổi chiến lược, đem Nhị cô nương gả cho Cửu đệ, trai tài gái sắc, vẹn cả đôi đường!”
“…”
Nét mặt Tề Thịnh vẫn không thay đổi. Trời ạ, tôi lo quá!
“Nếu thiếp chết, thái tử phi sau này của Điện hạ chắc chắn sẽ không thể căng đằng trước nở đằng sau, yểu điệu đáng yêu như thiếp đâu!”
Mặt nạ bình thản của Tề Thịnh cuối cùng cũng có vết nứt.
Tôi thấy mừng trong lòng, đang chuẩn bị thừa thế tấn công, đột nhiên Tề Thịnh đặt một ngón tay lên môi tôi, khẽ gầm: “Đủ rồi!”.
Anh ta dừng lại, ngồi thẳng dậy, ghé sát vào tôi: “Nàng là thái tử phi của ta, đang khỏe mạnh, sao lại cứ nói đến chuyện chết chóc làm gì thế?”.
Tôi thở phào một cái, ông đây phải dùng một loạt câu giả định, khó khăn lắm mới khiến cho anh chàng Tề Thịnh này động lòng.
Nhưng không ngờ, tôi vẫn chưa trút xong hơi thở ấy đã thấy Tề Thịnh ghé sát môi vào tai tôi, nói với vẻ đắc ý: “Cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình là giả, đúng không?”.
Tôi cứng đơ người.
Tề Thịnh cười châm biếm, lại nằm trên đệm, nói bằng giọng bình tĩnh: “Nói đi, rốt cuộc nàng là ai?”.
Bất giác tôi đảo mắt một vòng. Chuyện mượn xác nhập hồn thì chắc chắn phải thú nhận rồi, nhưng không biết có nên nói cho Tề Thịnh biết, thực ra tôi là… đàn ông không?
Tề Thịnh nhắm mắt lại, tỏ thái độ “Nói thật sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị trừng trị nghiêm khắc”.
Nhưng tôi là ai nào, tôi là người đã từng sống trong một xã hội tiên tiến! Chẳng ai lại không biết thật thà thì ăn cháo, láo nháo thì ăn cơm. Thật thà thì ngồi nhà lao, láo nháo về nhà ăn Tết!
Tôi khẽ ho một tiếng rồi hắng giọng, quyết định cố gắng biên tập lại truyện cổ tích sao cho gần với đời thường nhất.
“Thiếp vốn là một vị tiên nhỏ trên Thiên giới, vì…”
Tề Thịnh đột ngột cắt ngang: “Tiên gì?”.
Tôi ngây người: “Sao ạ?... Tán tiên”.
Tề Thịnh nhướng mày: “Tán tiên?”.
Tôi đâm lao đành phải theo lao: “Đúng! Tán tiên! Là loại tiên suốt ngày rong ruổi trên những đám mây, chẳng phải làm việc gì, thuộc vào hàng nhân viên nhàn rỗi của thiên đình”.
Tề Thịnh gật đầu: “Ồ”.
Tôi tiếp tục câu chuyện: “Thiếp vốn là tán tiên của thiên giới, vì mắc lỗi nên bị phạt phải đầu thai…”.
Tề Thịnh lại chen vào: “Phạm tội gì?”.
Mấy lần bị cắt ngang như vậy khiến tôi rất tức giận, nhưng cũng đành nén lại, đáp: “Chuyện nhỏ thôi”.
Tề Thịnh: “Chuyện nhỏ gì mới được?”.
Trời, các bạn đã bao giờ gặp ai nghe kể chuyện như thế chưa? Tên này sao lại khiến người ta thấy ghét thế!
Tôi vò đầu, đành bịa ra: “Là chuyện to hơn hạt vừng, hạt đỗ một chút. Là thế này, hôm đó, Ngọc Đế gọi mọi người tới dự dạ tiệc, trong bữa tiệc ấy thiếp uống hơi quá chén, sơ ý đánh vỡ mất chiếc chén ngọc trong tay, Vương Mẫu nổi giận, quyết định phạt thiếp”.
Tề Thịnh phì cười: “Chuyện này đúng là bé thật, đánh vỡ một chiếc chén mà bị phạt, xem ra nàng làm thần tiên cũng không lấy gì làm sung sướng”.
Tôi xấu hổ cười khan mấy tiếng: “Vương Mẫu nương nương vốn là người nhỏ mọn mà!”.
Tề Thịnh không cười nữa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi dày mặt tiếp tục biên tập phần tiếp theo: “Thiếp bị phạt phải tiến vào luân hồi, kết quả là vì trước đó có chút hiềm khích với Ti Mệnh Tinh Quân, ông ta được dịp lấy việc công trả thù riêng, cố ý giữ hồn của thiếp lại, cho một người họ hàng xa của ông ta chiếm dụng thân xác của thiếp mười mấy năm. Sau này thiên đình tra sổ, Ti Mệnh Tinh Quân sợ bị phát hiện nên đã trả thể xác cho thiếp. Khi thiếp tới cũng chính là lúc Trương thị rơi xuống nước, mở mắt ra thì thiếp đã trở thành như bây giờ”.
Tôi nói một mạch, sau đó dừng lại nhìn Tề Thịnh.
Qua một hồi lâu, Tề Thịnh vẫn không nói gì.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta nghe không hiểu, hoặc căn bản là không tin.
Nhưng rồi đột nhiên Tề Thịnh lại hỏi: “Thần tiên chẳng phải là vô dục vô cầu sao, vậy mà vẫn đấu đá tranh giành, báo thù thế à?”.
Tôi chợt nhớ đến rất nhiều bộ truyện tiên hiệp nói về tình yêu chết đi sống lại, bất giác than: “Thiên đình cũng chẳng khác hạ giới là bao. Chuyện đó thì đáng kể gì, chàng còn chưa thấy cảnh tượng một đống tiên này thần nọ suốt ngày cãi cọ, đòi sống đòi chết vì tình yêu đó thôi!”
Tề Thinh hơi chau mày, hỏi: “Kiếp trước… nàng đã gả cho ai chưa?”.
Tôi ngây người ra, thoáng một cái liền hiểu Tề Thịnh hỏi như vậy là có ý gì. Anh ta muốn biết xem tôi có còn là trinh nữ hay không đây mà! Tôi lập tức nhìn Tề Thịnh bằng ánh mắt vô cùng chân thành, giơ tay thề: “Điện hạ, những điều khác thiếp không dám nói, chỉ riêng điều này thiếp xin cam đoan, kiếp trước thiếp chưa từng gả cho ai, cũng chưa từng thích một người đàn ông nào!”.
Có lẽ vì biểu hiện của tôi chân thành quá mức, Tề Thịnh cảm thấy trên đầu mình chưa có cái sừng nào, cuối cùng cũng gật đầu vẻ bằng lòng.
Hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi thả xuống đánh rầm.
Khóe môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, anh ta tiếp tục ngả đầu trên gối nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi không mấy hi vọng anh ta hoàn toàn tin lời của tôi, có điều anh ta không truy hỏi nữa thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
Tôi ngây người một lúc, đến khi không thể chịu đựng được nữa mới bắt đầu di chuyển cái mông đã tê dại.
Tề Thịnh đột nhiên nói khẽ: “Nàng lại đây”.
Da đầu tôi căng lên, do dự bước một bước nhỏ về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo vào lòng, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Ta không cần biết trước đây nàng là ai, chỉ cần nàng nhớ bây giờ nàng là thái tử phi của Tề Thịnh ta, sau này còn là hoàng hậu của ta, thế là được rồi”.
Tôi cố sức đẩy Tề Thịnh ra, âm thầm nhắc đi nhắc lại: sau này ta còn là thái hậu, sau này ta còn là thái hậu, là thái hậu…
Tề Thịnh lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay đặt trên eo tôi di chuyển dần xuống phía dưới.
Da gà nổi khắp người, cho dù là để trở thành thái hậu thì tôi cũng không thể chịu đựng nổi chuyện này!
Tôi đưa tay ra giữ lấy bàn tay của Tề Thịnh.
Hàng mi đang khép hờ của Tề Thịnh khẽ rung động, tôi nhìn thấy đôi đồng tử đen thẳm co lại rất nhanh.
Tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Bàn tay của Tề Thịnh chỉ trượt xuống dưới mà không vuốt ve hay xoa bóp gì, điều này không hợp lẽ thường!
Dù gì thì tôi cũng đã từng làm đàn ông hơn hai mươi năm, chút tâm tư và thủ đoạn ấy của đàn ông tôi đều hiểu. Nếu Tề Thịnh thực sự đang kích động đến mất lý trí thì phản ứng tuyệt đối không phải như thế này!
Tôi giật thót, lập tức hiểu ra, sau đó trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, nếu mình thực sự là nữ thì trong hoàn cảnh hiện tại sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh mình mơn trớn bạn gái trước đây.
Lần đầu tiên tôi mơn trớn Tiểu Lệ, cô nàng đã tát cho tôi hai cái rồi mắng: “Đồ lưu manh!”.
Tôi đưa mắt liếc nhìn Tề Thịnh thật nhanh, thực sự không có gan tát anh ta.
Vội vàng bỏ qua!
Lần thứ hai tôi mơn trớn Tiểu Lệ, cô ấy đỏ mặt xấu hổ, nhìn tôi với ánh mắt thẹn thùng.
Tôi lại nhìn khuôn mặt vuông vức rất đàn ông của Tề Thịnh, tạm thời chưa nói tới “đỏ mặt” vì nó đòi hỏi kỹ thuật rất cao, mà chỉ cần bảo tôi phải dùng “ánh mắt thẹn thùng” để nhìn người đàn ông này là tôi đã muốn đập đầu chết luôn rồi.
Bỏ qua cho lành vậy!
Lần thứ ba tôi mơn trớn Tiểu Lệ, ồ… thực ra đó là hiểu lầm, tôi không có ý định gì, chỉ đi ngang qua, chẳng may chạm vào mông cô ấy, Tiểu Lệ liền quay đầu lại nói với tôi, vẻ điệu đà: “Đáng ghét! Anh sờ vào mông người ta làm gì thế?”.
Chuyện đã qua lâu lắm rồi nhưng khi nhớ lại giọng nói ấy tôi vẫn không kìm được rùng mình.
Tề Thịnh đặt một tay nữa lên người tôi, khẽ hỏi: “Sao thế? Lạnh à?”.
Tôi quyết đinh vẫn nên tỏ ra e dè một chút thì hơn.
Vì thế, tôi đẩy tay anh ta ra, nghiêm túc nói: “Xin chàng hãy tôn trọng thiếp một chút!”.
Tề Thịnh ngẩn người, nhìn tôi một lúc rồi lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhận ra một bàn tay của mình đang đặt trên đùi anh ta không chút kiêng dè.
Tôi vội nhấc tay lên, ngồi thẳng người dậy, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Mặc dù thể xác này của thiếp đã từng là thái tử phi của chàng, nhưng thiếp vẫn còn một phần ký ức của kiếp trước. Chàng cũng biết đấy, thần tiên thường chú ý tới việc thanh tâm quả dục, vì thế…”.
Tôi không nói hết câu mà chỉ đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái.
Tề Thịnh khẽ cười, chống nửa người lên, kéo một lọn tóc của tôi, quấn vào ngón tay nghịch, sau đó nói bằng giọng rất mờ ám: “Nhưng ta thấy biểu hiện lần trước của nàng đâu có giống thanh tâm quả dục…”.
Tôi thực sự, thực sự là muốn bóp chết con người này!
Tôi hít một hơi thở thật sâu, giữ nguyên nụ cười mỉm, không nói gì.
Tề Thịnh lại ghé miệng sát vào tai tôi, hạ giọng nói: “Hơn nữa, chúng ta không làm chuyện vợ chồng thì làm sao nàng có thể mang thai con cháu của hoàng tộc được?”.
Làm chuyện vợ chồng? Có mà làm cái đầu anh ấy! Tôi cảm thấy sợi gân bên thái dương giật rất mạnh, chỉ muốn đánh chết con người này rồi muốn ra sao thì ra, nhưng khi tay vừa co thành nắm đấm, nhìn thấy điệu bộ nửa cười nửa không của Tề Thịnh thì đầu óc tôi chợt tỉnh lại. Anh ta đang cố tình chọc giận tôi đây mà!
Tôi không mắc lừa anh đâu, không mắc lừa anh đâu!
Tôi nhủ thầm trong bụng, sau đó đưa tay kéo vạt áo trước ngực, nhắm mắt lại ngửa cổ ra phía sau, thả người nằm trên chiếc thảm len, bộ dạng hy sinh vì nghĩa lớn, nói với vẻ quyết tâm: “Thế thì chàng làm đi!”.
Một hồi lâu vẫn không thấy Tề Thịnh có động tĩnh gì, tôi hé một mắt ra nhìn anh ta.
Tuyệt! Khuôn mặt ai đó tối sầm, trông chẳng khác gì đít nồi.
Tôi chớp lấy cơ hội, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Điện hạ không muốn làm chuyện vợ chồng với thiếp nữa à?”.
Chà, đáy nồi lại càng đen hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.