Chương 98: Bức vua thoái vị 2
Nhược Nhi Phi Phi
15/03/2014
Ba !
Hoàng thượng còn chưa nói hết lời, đã
bị Long Ngữ Lan tát thật mạnh một bạt tai! Long Ngữ Lan biểu tình dữ
tợn, thần thái lộ vẻ điên cuồng kêu lên
“Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta! Không được phép nói Ảnh nhi là nghiệt chủng! Con ngươi cùng tiện nữ kia mới là nghiệt chủng!”
Hoàng thượng bị Long Ngữ Lan cho một
bạt tai, trên mặt vẫn có ý cười trào phúng, hắn dùng tay chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở phì phò, nói
” Trẫm đã sớm biết, ngươi nữ nhân ác
độc lúc trước trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy. . . . Chính để. . . làm cho. . nghiệt chủng kia có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. . . Đáng
tiếc. . . Đáng tiếc. . . Trẫm đã sớm đối với ngươi. . . cảnh giác. . . . Khi ngươi tiến cung . . . . Trẫm căn bản không chạm vào ngươi. . . .
Trong bụng ngươi. . . Như thế nào lại là cốt nhục trẫm? Thật buồn cười
khi ngươi tưởng rằng trẫm đã bị ngươi cho uống quá chén . . . . Giấu
giếm trẫm. . . Đem máu sớm đã chuẩn bị tốt . . . Nhỏ trên tấm vải
trắng. . . Ha ha ha. . . . . .”
“Câm mồm!”
Long Ngữ Lan thần sắc điên cuồng, hai tay túm lấy áo hoàng thượng, tròng mắt đỏ rực gắt gao nhìn hoàng thượng kêu lên
“Ngươi câm mồm cho ta! Cho dù ngươi
biết thì thế nào? Ngươi đang ở đây trước mặt ta, nhịn nhiều năm như vậy, ngươi cho là, ngươi thì có thể làm cho nghiệt chủng Tử Dạ này đăng cơ
thuận lợi sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng! Cho dù nghiệt
chủng kia trong tay có Long ấn thì thế nào? Đừng quên, ngươi bây giờ vẫn đang trong tay ta!”
Hoàng thượng thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, trên khuôn mặt vàng ệch lộ ra một chút ý cười trào phúng, nói
” Long Ngữ Lan, ngươi muốn giết trẫm sao?”
Long Ngữ Lan hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp lại khôi phục vẻ âm trầm, nàng âm hiểm cười, hai
tay buông áo hoàng thượng ra, nũng nịu cười nói
“Ta như thế nào lại giết ngươi? Ta còn trông cậy vào ngươi hạ chỉ thoái vị cơ! Xem.. “
Nói tới đây, Long Ngữ Lan từ trong lòng ngực lấy ra thánh chỉ, sau đó ném tới trên mặt hoàng thượng, lai tiếp tục nói
” Hoàng thượng đối với thiếp thật tốt, ngay cả thánh chỉ đều chuẩn bị xong! Hoàng thượng, thiếp phải giữ gìn cẩn thận chứ nhỉ?”
Hoàng thượng sắc mặt đại biến, hai tay
của hắn gắt gao nắm chặt thánh chỉ, bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn
thân đem thánh chỉ ném trên mặt đất, tức giận nói
“Long Ngữ Lan, ngươi đang bức vua thoái vị sao? Trẫm nói cho ngươi biết! Ngươi không cần uổng phí tâm cơ! Cho
dù trẫm chết trẫm cũng sẽ không để toan tính của ngươi thành công! Ngươi sẽ chết tâm thôi!”
Long Ngữ Lan sắc mặt nháy mắt trầm
xuống, nàng vươn móng tay hung tợn nắm lấy cằm gầy yếu của hoàng
thượng, móng tay dài thật sâu bấu vào, nghiến răng nghiến lợi giọng căm hận nói
“Thật không? Như vậy, ta liền nhìn ngươi lão già khọm này có thể cứng rắn tới khi nào!”
Hoàng thượng lông mày hơi nhíu, cằm của hắn bị Long Ngữ Lan cấu chảy xuống từng vệt máu, mà hắn lại như không
có cảm giác đau đớn, hắn hơi nhắm hai mắt lại, không hề để ý tới Long
Ngữ Lan.
Thấy bộ dáng hoàng thượng như thế, Long Ngữ Lan tức giận đến cơ hồ mất đi lý trí, nàng vươn tay ra nắm mạnh lấy cổ hoàng thượng kêu lên
“Đồ lão già chết tiệt kia! Ngươi đang ở đây giả chết sao? Ngươi đứng lên cho ta!”
Hoàng thượng vốn đã trúng độc sâu, thân thể suy yếu vô cùng, bị Long Ngữ Lan nắm cổ, hắn muốn đẩy Long Ngữ Lan
ra, lại lực bất tòng tâm, chỉ thấy sắc mặt hắn dần dần trở nên tím tái
lại, hai mắt trừng lớn, có lẽ sắp bị Long Ngữ Lan làm cho nghẹt thở!
Đúng lúc này, ở phòng nhẹ nhàng nhảy xuống một thân ảnh, trầm giọng quát
“Dừng tay!”
Long Ngữ Lan không ngờ rằng trong tẩm
cung sẽ có người, sợ tới mức nhảy dựng lên, không khỏi buông lỏng tay
đang nắm lấy cổ hoàng thượng ra, tức giận hô quát nói
” Ai?”
Thời điểm Long Ngữ Lan xoay người, thấy rõ ràng người tới, không khỏi ngây ngẩn cả người
“Ảnh nhi? Làm sao con lại ở chỗ này?”
Tử Ảnh lặng yên nhìn Long Ngữ Lan, thống khổ hỏi
“Vì sao? Vì sao?”
Long Ngữ Lan theo bản năng lui về phía sau từng bước, giật mình nói
“Ảnh nhi. . . . . Con. . . Con. . . đã biết cái gì rồi. . ?”
Tử Ảnh thống khổ nhắm hai mắt lại, nếu có thể, hắn tình nguyện hắn cái gì cũng không nghe được! Nhưng là, vì
sao? Tại sao muốn cho hắn biết hết thảy? Hắn tuy rằng không phải thái
tử, nhưng hắn cho tới nay, đều nghĩ phụ hoàng yêu thương hắn , bởi vì
người cơ hồ đối với hắn quan tâm rất nhiều! Trong mắt người ngoài , bao gồm chính hắn, đều cho rằng phụ hoàng thương hắn còn hơn Tử Dạ!
Nhưng mãi cho đến hôm nay hắn mới biết
được, phụ hoàng hắn vẫn kính yêu nhất nguyên lai ở trong lòng lại hận
hắn , thậm chí hận đến muốn giết hắn! Hắn làm Vương gia, cũng là thứ chê cười lớn nhất trên đời này! Nguyên lai, hắn cái gì cũng không phải,
hắn chẳng qua là một nghiệt chủng! Hắn là sỉ nhục của nướcTây Lương!
Hắn căn bản là không phải Vương gia
xuất thân cao quý, hắn chẳng qua là một nghiệt chủng không biết cha ruột là ai! Mà mẫu hậu hắn, ở trước mặt mọi người cao quý tao nhã, cũng là
một nữ nhân dâm loạn như thế!
Hắn hiện tại rốt cục hiểu được, vì sao
mẫu hậu vẫn muốn hắn đoạt vị, vì sao vẫn muốn hắn tranh quyền đoạt lợi,
nguyên lai, trong lòng nàng đã sớm biết, hắn cũng không phải Vương gia
xuất thân cao quý, hắn chỉ là một nghiệt chủng làm cho người trong thiên hạ thấy bẽ mặt! Cho nên, hắn mới phải đoạt vị làm hoàng đế, như vậy
thân thế của hắn mới sẽ không bị người khác phát hiện!
Tử Ảnh hít một hơi thật sâu, hắn bước
từng bước vô cùng khó khăn đi đến trước long sàng, nhìn hoàng thượng
đang không ngừng thở dốc, thanh âm khàn khàn , hỏi
“Phụ hoàng, người thật sự hận nhi tử như thế sao?”
Hoàng thượng lặng yên nhìn Tử Ảnh,
trong ánh mắt mệt mỏi hiện lên một tia áy náy, nhìn Tử Ảnh trước mắt vẻ
mặt thống khổ , khẽ thở dài, hắn hận nó sao? Đúng vậy, khi hắn biết, có
sự tồn tại của nó, hắn mà bắt đầu hận nó rồi! Bởi vì nó là nỗi sỉ nhục
của Tử gia!
Hai mươi năm về trước, hắn vội vàng
tạo áp lực cho lão thái, không thể không thừa nhận sự tồn tại của nó,
thậm chí còn ở trước mặt mọi người đem nó trở thành nhi tử chính mình
sủng ái nhất ! Tại đây hai mươi năm sau, hắn nhìn nó lớn lên , hắn hận
nó, là bởi vì nó không nên xuất hiện ở trên thế giới này, lại càng không nên có một mẫu thân độc ác dâm loạn như thế!
Nhưng hơn hai mươi năm sau, Tử Ảnh vẫn
đem hắn trở thành cha ruột hiếu kính, khiến hắn đối với nó giả tình giả ý trở thành thiệt tình, kỳ thật, hắn tuy rằng hận Long Ngữ Lan, nhưng đối với Tử Ảnh thực lòng cũng có một chút cảm tình , dù sao cùng nhau
chung sống hai mươi năm, nhiều năm như vậy cảm tình làm sao có thể chối bỏ? Huống chi, Tử Ảnh đối với chuyện năm đó, căn bản chính là hoàn toàn không biết gì cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.