Chương 159: Chuyện cũ
Nhược Nhi Phi Phi
15/03/2014
Edit: Muỗi Vove
Trong thư phòng, Diệp lão gia ngồi ở ghế trên, mày nhíu chặt, xem
sách trên bàn có vẻ chăm chú, tay cầm một chén trà, suy nghĩ thất thần,
trong đầu hắn, bỗng nhiên hiện lên một dung nhan mềm mại, hắn từng nhớ
rõ, nàng là nữ tử u nhã như hoa lan, trong tay phụng một chén trà, cười
nhẹ nhàng đi về phía hắn, ôn nhu nói cho hắn biết, đây là nàng dùng hàn
ngọc khó gặp chạm thành chén trà, dùng chén này pha trà hương khí nồng
đậm, hương vị thơm ngọt.
Thế nhưng, tại thời điểm đó, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ làm sao bố trí ổn thỏa cho Diệp phu nhân đang mang thai, khi đó, hắn còn trẻ, Diệp phu nhân còn là một trong các hoa khôi xinh đẹp nhất kinh thành chỉ bán nghệ không bán thân, trong đông đảo nhưng nam nhân muốn có nàng, Diệp phu nhân lại chọn trúng hắn, bởi vì, hắn là đại công tử Diệp gia đại phú bậc nhất kinh thành!
Khi hắn còn trẻ, thường thường lưu luyên nơi bướm hoa, làm sao có thể không bị vẻ xinh đẹp của Diệp phu nhân mê hoặc? Đối mặt với sắc đẹp, hắn đã sớm quên người vợ cả nhu mỳ trong nhà, cũng là nữ tử đối với hắn tình sâu như biển.
Một đêm say rượu phong lưu, vốn tưởng rằng bất quá là hoa trong kiếng trăng trong nước, không ngờ rằng, Diệp phu nhân lại hoài mang hài tử của hắn, cốt nhục của Diệp gia. Mà hắn, sau khi biết tin tức này, lại mừng rỡ như điên.
Vợ cả của hắn, từ nhỏ đã được ấn định hôn nhân với hắn, là phụ thân vì hắn tác chủ thú nữ nhân, là một nữ tử luôn theo khuôn phép cũ, ngay cả dung mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, nàng là nữ thử thanh nhã như hoa lan, là nữ nhân hắn đã từng yêu, mà nàng, vì hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn làm thiếp.
Nhưng là, cho dù đã từng có thâm tình, đối mặt với vẻ kiều mị của Diệp phu nhân, hết thảy đều tan thành mây khói, trong lòng hắn không còn tồn tại nữ tử thanh nhã như hoa lan kia nữa, nàng thản nhiên đối mặt với sự lạnh nhạt của hắn, trong lòng hắn cũng không cho rằng nàng chịu bất cứ ủy khuất gì, tim của hắn đã bị vẻ đẹp động lòng người của Diệp phu nhân chiếm cứ.
Cho nên, sau khi Diệp phu nhân mang thai, hắn không nhìn đến người thương tâm đến chết trước mắt, bất chấp đem Diệp phu nhân cưới vào phủ. Hết thảy đều rất thuận lợi, nửa năm sau, Diệp phu nhân sinh ra Diệp Hạo. Mà hắn cũng không có nghĩ đến là, Hồng nhi cũng mang thai, sau khi nàng mang thai, trong lòng hắn có điểm hổ thẹn, cũng không vắng vẻ nàng nữa, đối với nàng ôn nhu hơn rất nhiều.
Nhưng là, ngay sau khi nàng sinh, không hiểu sao lại trúng độc, tuy rằng mẹ tròn con vuông, mà Diệp Lạc bởi vì sinh non, thân thể cực kỳ suy yếu. Trong lòng hắn đối với nàng lại càng thêm áy náy, hắn lại không thể có lỗi với Diệp phu nhân, cho nên thường do dự, đứng giữa hai nữ nhân luôn lưỡng lự chần chừ, có lẽ, thông tuệ như nàng, sớm đã nhìn ra tâm sự của hắn, nàng thông minh lấy nữ nhi thân thể yếu ớt, cần ra bên ngoài tĩnh dưỡng làm cái cớ, mà mang theo nữ nhi rời khỏi Diệp phủ, ly khai hắn.
Ngày nàng đi, trời lác đác mưa, hắn muốn ra tiễn nàng, nhưng lại bị Diệp phu nhân cuốn lấy không thoát được, chờ hắn ra khỏi phòng Diệp phu nhân thì nàng đã sớm rời đi, ở cửa Diệp phủ, chỉ còn dấu vết xe ngựa rõ ràng hướng về phương xa, không còn thân ảnh lạnh nhạt nhu nhược của nàng nữa.
Nàng rời đi, trong lòng hắn có điểm mất mát, thế nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi Diệp Linh ra đời, hắn cũng dần dần quên đi nữ nhân đối với hắn tình sâu như biển, thời điểm lễ mừng năm mới, nàng mang theo nữ nhi trở lại, phía sau, Diệp Lạc đã được năm tuổi rồi, hắn nhiều năm không nhìn thấy nàng, trong mắt đã không còn nhu tình ngày xưa, hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc năm tuổi, chỉ cảm thấy Diệp Lạc xấu xí vô cùng, cảm thấy đối với mẹ con hai người lại càng thêm vài phần lạnh nhạt.
Nhưng thật ra phụ thân của hắn, đối với cháu gái nhiều năm không gặp, vẫn khen ngợi không ngừng, phụ thân trong lòng rất thích Diệp Lạc, hắn biết, nhưng là, hắn nhìn đến Diệp Linh mới bốn tuổi đã có bộ dáng của một nữ nhân, nhìn lại Diệp Lạc xấu xí mà trầm tĩnh, đối với hai nữ nhi này, hắn càng thiên vị Diệp Linh nghịch ngợm hơn, nguyên nhân có lẽ là Diệp Linh suốt ngày ở bên cạnh hắn, hơn nữa, ba đứa nhỏ, cũng chỉ có Diệp Linh cùng hắn có vài phần tương tự.
Hắn vắng vẻ, làm đôi mắt sáng u buồn của nàng càng đượm vẻ ưu thương, nàng thoạt nhìn tiều tụy đi không ít, hơn nữa, bởi vì hắn thiên vị, Diệp phu nhân bắt đầu đối với nàng khó dễ, hắn biết rõ tất cả đều không phải lỗi của nàng, lại bởi vì dung túng Diệp phu nhân, mà quát tháo nàng, rốt cuộc, nàng lại lần nữa rời đi, số lần quay về Diệp phủ càng ngày càng ít.
Một lần cuối cùng, là thọ yến của phụ thân, nàng chưa có trở về, chỉ có Diệp Lạc một mình trở lại, lúc này, hắn mới biết, nàng đã mất rồi, nữ nhân u nhã như hoa lan kia đã không còn nữa. Biết được tin nàng qua đời, tim của hắn cơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng là, hắn đã già, hắn không muốn vì nàng, mà cùng Diệp phu nhân khắc khẩu, hắn mệt mỏi, hắn thầm nghĩ, muốn một nhà an ổn. Cho nên, khi Diệp phu nhân khóc nháo, hắn hạ quyết tâm, không đi thắp cho nàng một nén hương, cũng không đi xem phần mộ của nàng.
//Đọc chương này thương mẹ Lạc tỷ dễ sợ, ở đâu ra ông bố nhu nhược đến mức này chứ.hức hức, đến cuối cùng Lạc tỷ không đến nhận cha cho biết mặt//
Một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hắn dùng tay khẽ lau đi, cầm lấy chén ngọc trên thư án, nhẹ nhàng mân mê trong lòng bàn tay, hương trà thản nhiên truyền đến, hắn hoảng hốt, ngỡ như bắt gặp nàng ôn nhu nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên tươi cười.
Cửa thư phòng không tiếng động bị đẩy ra, Diệp Hạo một thân áo lam nhạt, nhẹ nhàng đi vào, hắn đi đến trước mặt Diệp lão gia ngồi xuống, nhìn thoáng qua chén ngọc trong tay Diệp lão gia, nói:
-”Cha, người cùng nương xảy ra chuyện gì? Nương vì sao thương tâm như vậy?”
Thanh âm của Diệp Hạo cắt đứt trầm tư của Diệp lão gia, ánh mắt đục ngầu dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Hạo, Diệp Hạo là trưởng tử của hắn, bộ dạng của nó cùng với hắn không có nửa phần tương tự, dung nhan kia quá mức tuấn mỹ, ngược lại cùng Diệp phu nhân có ba phần rất giống, bất quá, điều làm hắn vui mừng nhất là, Diệp Hạo tính tình tao nhã, nhưng không yếu đuối như hắn, ở trên thường trường càng mạnh mẽ quyết liệt, hiện tại, toàn bộ chuyện buôn bán của Diệp phủ, đều do một tay Diệp Hạo quản lý.
Thế nhưng, tại thời điểm đó, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ làm sao bố trí ổn thỏa cho Diệp phu nhân đang mang thai, khi đó, hắn còn trẻ, Diệp phu nhân còn là một trong các hoa khôi xinh đẹp nhất kinh thành chỉ bán nghệ không bán thân, trong đông đảo nhưng nam nhân muốn có nàng, Diệp phu nhân lại chọn trúng hắn, bởi vì, hắn là đại công tử Diệp gia đại phú bậc nhất kinh thành!
Khi hắn còn trẻ, thường thường lưu luyên nơi bướm hoa, làm sao có thể không bị vẻ xinh đẹp của Diệp phu nhân mê hoặc? Đối mặt với sắc đẹp, hắn đã sớm quên người vợ cả nhu mỳ trong nhà, cũng là nữ tử đối với hắn tình sâu như biển.
Một đêm say rượu phong lưu, vốn tưởng rằng bất quá là hoa trong kiếng trăng trong nước, không ngờ rằng, Diệp phu nhân lại hoài mang hài tử của hắn, cốt nhục của Diệp gia. Mà hắn, sau khi biết tin tức này, lại mừng rỡ như điên.
Vợ cả của hắn, từ nhỏ đã được ấn định hôn nhân với hắn, là phụ thân vì hắn tác chủ thú nữ nhân, là một nữ tử luôn theo khuôn phép cũ, ngay cả dung mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, nàng là nữ thử thanh nhã như hoa lan, là nữ nhân hắn đã từng yêu, mà nàng, vì hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn làm thiếp.
Nhưng là, cho dù đã từng có thâm tình, đối mặt với vẻ kiều mị của Diệp phu nhân, hết thảy đều tan thành mây khói, trong lòng hắn không còn tồn tại nữ tử thanh nhã như hoa lan kia nữa, nàng thản nhiên đối mặt với sự lạnh nhạt của hắn, trong lòng hắn cũng không cho rằng nàng chịu bất cứ ủy khuất gì, tim của hắn đã bị vẻ đẹp động lòng người của Diệp phu nhân chiếm cứ.
Cho nên, sau khi Diệp phu nhân mang thai, hắn không nhìn đến người thương tâm đến chết trước mắt, bất chấp đem Diệp phu nhân cưới vào phủ. Hết thảy đều rất thuận lợi, nửa năm sau, Diệp phu nhân sinh ra Diệp Hạo. Mà hắn cũng không có nghĩ đến là, Hồng nhi cũng mang thai, sau khi nàng mang thai, trong lòng hắn có điểm hổ thẹn, cũng không vắng vẻ nàng nữa, đối với nàng ôn nhu hơn rất nhiều.
Nhưng là, ngay sau khi nàng sinh, không hiểu sao lại trúng độc, tuy rằng mẹ tròn con vuông, mà Diệp Lạc bởi vì sinh non, thân thể cực kỳ suy yếu. Trong lòng hắn đối với nàng lại càng thêm áy náy, hắn lại không thể có lỗi với Diệp phu nhân, cho nên thường do dự, đứng giữa hai nữ nhân luôn lưỡng lự chần chừ, có lẽ, thông tuệ như nàng, sớm đã nhìn ra tâm sự của hắn, nàng thông minh lấy nữ nhi thân thể yếu ớt, cần ra bên ngoài tĩnh dưỡng làm cái cớ, mà mang theo nữ nhi rời khỏi Diệp phủ, ly khai hắn.
Ngày nàng đi, trời lác đác mưa, hắn muốn ra tiễn nàng, nhưng lại bị Diệp phu nhân cuốn lấy không thoát được, chờ hắn ra khỏi phòng Diệp phu nhân thì nàng đã sớm rời đi, ở cửa Diệp phủ, chỉ còn dấu vết xe ngựa rõ ràng hướng về phương xa, không còn thân ảnh lạnh nhạt nhu nhược của nàng nữa.
Nàng rời đi, trong lòng hắn có điểm mất mát, thế nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi Diệp Linh ra đời, hắn cũng dần dần quên đi nữ nhân đối với hắn tình sâu như biển, thời điểm lễ mừng năm mới, nàng mang theo nữ nhi trở lại, phía sau, Diệp Lạc đã được năm tuổi rồi, hắn nhiều năm không nhìn thấy nàng, trong mắt đã không còn nhu tình ngày xưa, hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc năm tuổi, chỉ cảm thấy Diệp Lạc xấu xí vô cùng, cảm thấy đối với mẹ con hai người lại càng thêm vài phần lạnh nhạt.
Nhưng thật ra phụ thân của hắn, đối với cháu gái nhiều năm không gặp, vẫn khen ngợi không ngừng, phụ thân trong lòng rất thích Diệp Lạc, hắn biết, nhưng là, hắn nhìn đến Diệp Linh mới bốn tuổi đã có bộ dáng của một nữ nhân, nhìn lại Diệp Lạc xấu xí mà trầm tĩnh, đối với hai nữ nhi này, hắn càng thiên vị Diệp Linh nghịch ngợm hơn, nguyên nhân có lẽ là Diệp Linh suốt ngày ở bên cạnh hắn, hơn nữa, ba đứa nhỏ, cũng chỉ có Diệp Linh cùng hắn có vài phần tương tự.
Hắn vắng vẻ, làm đôi mắt sáng u buồn của nàng càng đượm vẻ ưu thương, nàng thoạt nhìn tiều tụy đi không ít, hơn nữa, bởi vì hắn thiên vị, Diệp phu nhân bắt đầu đối với nàng khó dễ, hắn biết rõ tất cả đều không phải lỗi của nàng, lại bởi vì dung túng Diệp phu nhân, mà quát tháo nàng, rốt cuộc, nàng lại lần nữa rời đi, số lần quay về Diệp phủ càng ngày càng ít.
Một lần cuối cùng, là thọ yến của phụ thân, nàng chưa có trở về, chỉ có Diệp Lạc một mình trở lại, lúc này, hắn mới biết, nàng đã mất rồi, nữ nhân u nhã như hoa lan kia đã không còn nữa. Biết được tin nàng qua đời, tim của hắn cơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng là, hắn đã già, hắn không muốn vì nàng, mà cùng Diệp phu nhân khắc khẩu, hắn mệt mỏi, hắn thầm nghĩ, muốn một nhà an ổn. Cho nên, khi Diệp phu nhân khóc nháo, hắn hạ quyết tâm, không đi thắp cho nàng một nén hương, cũng không đi xem phần mộ của nàng.
//Đọc chương này thương mẹ Lạc tỷ dễ sợ, ở đâu ra ông bố nhu nhược đến mức này chứ.hức hức, đến cuối cùng Lạc tỷ không đến nhận cha cho biết mặt//
Một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hắn dùng tay khẽ lau đi, cầm lấy chén ngọc trên thư án, nhẹ nhàng mân mê trong lòng bàn tay, hương trà thản nhiên truyền đến, hắn hoảng hốt, ngỡ như bắt gặp nàng ôn nhu nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên tươi cười.
Cửa thư phòng không tiếng động bị đẩy ra, Diệp Hạo một thân áo lam nhạt, nhẹ nhàng đi vào, hắn đi đến trước mặt Diệp lão gia ngồi xuống, nhìn thoáng qua chén ngọc trong tay Diệp lão gia, nói:
-”Cha, người cùng nương xảy ra chuyện gì? Nương vì sao thương tâm như vậy?”
Thanh âm của Diệp Hạo cắt đứt trầm tư của Diệp lão gia, ánh mắt đục ngầu dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Hạo, Diệp Hạo là trưởng tử của hắn, bộ dạng của nó cùng với hắn không có nửa phần tương tự, dung nhan kia quá mức tuấn mỹ, ngược lại cùng Diệp phu nhân có ba phần rất giống, bất quá, điều làm hắn vui mừng nhất là, Diệp Hạo tính tình tao nhã, nhưng không yếu đuối như hắn, ở trên thường trường càng mạnh mẽ quyết liệt, hiện tại, toàn bộ chuyện buôn bán của Diệp phủ, đều do một tay Diệp Hạo quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.