Chương 237: Đánh lui kẻ địch
Nhược Nhi Phi Phi
17/03/2014
Vệ Tử Thanh đứng ở trên tường thành, nhìn những bạch y nhân đột nhiên xuất hiện giống như từ trên trời giáng xuống, đầu tiên là hơi sửng sờ,
sau đó dung nhan tuấn mỹ lộ ra vẻ vui mừng.
Đồng dạng binh lính Tây Lương nhìn những vị cứu tinh này, không khỏi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, rất nhanh, bọn họ liền kịp phản ứng, hoan hô một tiếng, sau đó tinh thần dâng cao xông lên giết địch.
Nhất thời, từ dưới tường thành có hai bóng trắng thi triển khinh công dừng lại trước mặt Vệ Tử Thanh, một trong hai người tháo bỏ ngân diện, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, làm nhật nguyệt thất sắc.
Hai người không phải ai khác chính là Diệp Lạc và Thanh nhi.
Thời điểm Diệp Lạc biết Sở quốc bắt đầu phát động chiến tranh, liền từ kinh thành vội vàng chạy tới, trên đường đi, nghe được không ít tin tức chiến sự Tây Lương gặp bất lợi, cho nên, nàng không chần chừ mà trở về Thủy Vân cung, điều động toàn bộ cung nhân Thủy Vân cung xuất sơn.
Điều nàng không ngờ đến là, một khắc nàng vừa đến nơi, Tây Thủy trấn cơ hồ thiếu chút nữa bị Sở quân công phá, may mắn nàng tới kịp, nếu không, hiện tại chỉ sợ Tây Thủy trấn đã rơi vào trong tay Sở quân rồi, cho dù thủ quân phía sau có đến, cũng sẽ bị Sở quân từ trong thành đánh ra tiêu diệt.
Vệ Tử Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, nửa ngày mới bật thốt :
-”Nương nương?”
Đúng lúc này Vệ Tử Thanh chợt nhớ tới Tử Dạ, trên mặt hắn lộ ra thần sắc lo lắng, nói :
-”Nương nương, nhanh đi xem hoàng thượng, người trúng độc!”
Diệp Lạc nghe Vệ Tử Thanh nói Tử Dạ trúng độc, trong lòng nhanh chóng trầm xuống, theo ánh mắt Vệ Tử Thanh nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mang áo bào màu tím ngồi sụp bên tường thành, dường như không nhúc nhích.
Tử Dạ nhắm chặt hai mắt, miễn cưỡng vận công đè xuống chất độc trong thân thể, từng mạch máu giật giật, tứ chi đau đớn như nứt ra, thần trí hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm trong đầu, bắt buộc mình không thể bất tỉnh, với sự xuất hiện của Diệp Lạc, hắn căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Vệ Tử Thanh bước nhanh đến bên cạnh Tử Dạ, hắn lo lắng vỗ nhẹ trên bả vai Tử Dạ, thần sắc cực kỳ lo lắng nói :
-”Hoàng thượng, người mau tỉnh, nương nương nàng. . . . Nàng đến đây.”
Diệp Lạc chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử Dạ, còn có vệt máu ghê người bên khóe miệng hắn, lòng đau đến thít lại, nàng rốt cuộc bất chấp rụt rè, bước nhanh đến đẩy Vệ Tử Thanh ra, nắm cổ tay Tử Dạ cẩn thận xem mạch .
Một lát sau, Diệp Lạc buông tay Tử Dạ ra, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong lòng, lấy tay ôn nhu lau đi máu đen lưu lại bên khóe miệng hắn, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, vận công đem Tử Dạ cẩn thận ôm lấy, đi xuống tường thành.
Nàng đi vài bước, đột nhiên quay đầu hướng Thanh nhi đi theo bên cạnh nói :
-”Thanh nhi, muội ở lại chỗ này, cùng Vệ thị vệ thủ thành.”
Nói xong, Diệp Lạc cũng không quay đầu, ôm lấy Tử Dạ rời đi.
Thanh nhi cùng Vệ Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, sau đó dõi theo bóng lưng Diệp Lạc.
Dương Tướng quân hiển nhiên cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch y nhân, nhưng là, hắn lại không biết thân phận Diệp Lạc, mắt nhìn nàng thản nhiên ôm Tử Dạ mang đi, mà Vệ Tử Thanh cũng không ngăn cản, cảm thấy có điểm không yên lòng, liền bước lại bên cạnh Vệ Tử Thanh hỏi :
-”Vệ thị vệ, cô nương kia là . . . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh nhìn Dương Tướng quân, trầm giọng nói :
-”Đó là Hoàng hậu nương nương!”
Câu trả lời của Vệ Tử Thanh, làm Dương Tướng quân không khỏi hơi sửng sờ, bởi vì, hắn biết, thời điểm Tử Dạ đăng cơ làm Đế, cũng không có lập Hậu, như vậy Vệ Tử Thanh tại sao lại nói bạch y nữ tử kia là Hoàng hậu nương nương, điều này làm trong lòng hắn không thể không cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng Dương Tướng quân dù sao cũng là người thông hiểu đạo lý, hơn nữa, chiến sự hiện tại đang trong giai đoạn kịch liệt, hắn mặc dù đối với thân phận Diệp Lạc vẫn có nhiều nghi hoặc, nhưng hắn biết nàng sẽ không thương tổn Tử Dạ, cho nên, hắn cũng không hỏi nhiều, mà lui về phía sau, tiếp tục chỉ huy binh lính thủ thành.
Tuy rằng Bạch y nhân xuất hiện, làm thế công của Sở quân chậm lại đi ít nhiều, nhưng là, Sở quân quân số đông đúc, sau một trận kinh hoảng, liền bắt đầu chia làm hai bộ phận, một đội vây quanh người Thủy Vân cung, đội còn lại tiếp tục công thành.
Nhóm bạch y nhân rất nhanh hiểu kế sách của Sở quân, bọn họ nhìn thấy Sở quân sắp bao vây mình, liền nhất tề vung kiếm giết mở một con đường máu, sau đó thi triển khinh công, nhảy lên thành lâu, ở trên tường thành tiếp tục trợ giúp thủ binh Tây Lương đánh lui kẻ địch.
Có bạch y nhân gia nhập, thủ binh Tây Lương nhất thời cử động dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì nhóm bạch y nhân người người võ công cao cường, có bọn họ giữ chặt các chốt hiểm, sở binh căn bản không thể bước trên tường thành được nửa bước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục, xa xa truyền đến hàng loạt tiếng vó ngựa, một đội quân xuất hiện trong mắt mọi người, nhìn lá cờ phất phơ bay trong gió, đám binh sỹ Tây Lương vung kiếm phát ra một trận hoan hô.
Đây chính là thủ quân phía sau của Tây Lương, bọn họ rốt cục cũng tới nơi.
Nhìn đội quân cứu viện xuất hiện, trong lòng Vệ Tử Thanh cuối cùng mới được thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại thủ quân đã đuổi kịp, cho dù sau này vẫn không địch lại được Sở quân, nhưng hắn biết, riêng hôm nay, Tây Thủy trấn xem như thoát hiểm.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Sở quân, trong lúc nhất thời, đội ngũ công thành nháy mắt trở nên hỗn loạn, đúng lúc này Dương Tướng quân hạ lệnh binh lính mở cổng thành, tự mình dẫn theo những binh lính còn lại, lao ra khỏi thành giáp lá cà, trước sau hiệp lực.
Hai mặt giáp công, làm Sở quân rất nhanh liền mất đi ý chí chiến đấu, tiếng la giác vang lên, những tàn binh sót lại của Sở quân lùi dần rồi thối lui hẳn.
Chàng không có quyền chết
Edit : Muỗi Vove
Trong một gian phòng trang nhã.
Tử Dạ hai mắt nhắm nghiền, ngồi trên giường, mà Diệp Lạc hai chân khoanh lại, ngồi ở sau lưng hắn, hai tay đặt trên lưng Tử Dạ không ngừng truyền nội lực.
Trong phòng không khí cực kỳ ám muội, Diệp Lạc bởi vì vận công ngăn chặn kịch độc trong cơ thể Tử Dạ, vầng trán trơn bóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt nàng cũng ngày càng tái nhợt.
Rốt cục, không biết qua bao lâu, trên mặt Tử Dạ dần có một chút huyết sắc, mà Diệp Lạc cũng nhịn không được nữa, thân thể lung lay ngã dựa vào trên người Tử Dạ.
Tử Dạ giống như thức dậy sau một giấc ngủ dài, ở trong mộng, hắn cảm giác được một dòng nhiệt không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, kích thích từng sợi dây thần kinh, đau đớn cũng theo đó dần giảm đi.
Bỗng một hương thơm lưu luyến trên chóp mũi hắn, mùi hương này quen thuộc như vậy, tâm Tử Dạ rung động, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn đột nhiên cảm giác được, sau lưng có một khối thân thể mềm mại dựa vào người, hắn xoay người, thu vào trong mắt hắn là dung nhan tuyệt sắc có chút tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Nhìn thấy nàng, Tử Dạ cảm giác mình dường như đang nằm mơ, hắn không thể tin được, kinh ngạc nhìn nàng không chớp mắt, qua một lúc lâu, bàn tay mới có chút run rẩy, nhẹ nhàng vuốt lên làn da tái nhợt, mấp máy nói:
-”Lạc nhi. . . . . . Là nàng sao. . . . . . ? Thật sự là nàng. . . . . . . . .”
Sau khi xác định chính mình không có nằm mơ, Tử Dạ ở một khắc kích động đem thân thể kiều mị nhỏ nhắn của Diệp Lạc gắt gao ôm vào lòng, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân siết chặt lấy nàng không dám buông tay.
Lực đạo kia thật lớn, làm Diệp Lạc từ trong hôn mê tỉnh lại, nàng chậm rãi mở to hai mắt, thời điểm biết mình bị Tử Dạ ôm vào trong ngực, nàng cũng không có giãy dụa, bởi vì, nàng hiện tại không muốn giãy dụa, nàng thầm nghĩ, cứ như vậy, lặng yên nằm trong lòng hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của nam nhân này.
Tử Dạ cũng cảm thấy Diệp Lạc đã tỉnh lại, hắn chậm rãi buông lỏng một chút, ôn nhu nói:
-”Lạc nhi, nàng không nên xuất hiện ở đây . . . . . Nơi này hiện tại rất nguy hiểm. . . . . . .”
Diệp Lạc không đáp lời hắn, cặp mắt sáng trong như làn thu thủy, lặng yên nhìn Tử Dạ, nhìn thấy người này tuấn dung tiều tụy gầy yếu, trong mắt lộ ra một tia đau lòng, nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói:
-”Chàng gầy. . . . . . .”
Mà Tử Dạ cũng không đợi nàng nói xong, bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn của hắn nồng liệt bá đạo, với tính cách của hắn, bên trong sự bá đạo này, chứa đựng thâm tình nồng đậm.
Thân thể Diệp Lạc hơi cứng lại, nhưng nàng không trốn tránh, ngược lại có chút trúc trắc đáp lại hắn, nàng tùy ý để lưỡi của hắn ở trong miệng mình công thành đoạt đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, lặng lẽ hiện lên những đám mây hồng, tay nàng cũng khẽ đặt lên bờ vai vững vàng của hắn.
Ở một khắc này, nàng mới biết được, nàng đối với hắn nhớ nhung đến cỡ nào, quyến luyến ra sao.
Vừa rồi trên tường thành, khoảnh khắc nhìn thấy miệng hắn phun ra máu đen, hôn mê bất tỉnh, lòng của nàng, cơ hồ tan nát, cũng vì sự đau đớn của hắn mà khó chịu, lúc đó nàng hiểu được, hắn quan trọng đến mức nào, tất cả oán hận, nháy mắt toàn bộ cơ hồ tan thành mây khói.
Nàng biết, nàng chỉ cần hắn còn sống.
Nụ hôn của Tử Dạ, từ lúc bắt đầu vô cùng nồng nhiệt, dần trở nên ôn nhu, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng nóng bỏng, tay hắn từ bên bả vai Diệp Lạc, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sau đó siết chặt vòng eo mảnh khảnh, hơi dùng sức, đem thân thể nàng kề sát trên người mình.
Sự đụng chạm của Tử Dạ, làm thân thể Diệp Lạc không khống chế được nhẹ nhàng run rẩy, nàng có thể rõ ràng cảm giác được từ người hắn truyền đến từng trận lửa nóng, cũng rõ ràng cảm thấy thân thể của hắn có sự biến hóa. Nàng biết hắn khát vọng cái gì, nhưng nàng lại không muốn cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng phát ra một tiếng ngâm kiều mị, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chính lúc này, động tác của Tử Dạ bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt hắn hiện lên một tia thống khổ, bỗng nhiên đẩy Diệp Lạc ra, tựa vào trên giường không ngừng hít thở.
//Làm ăn kiểu gì thế này không biết, toàn dừng lại không đúng lúc là sao?//
Biến đổi bất thình lình này làm Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu nàng mới kịp phản ứng, nghĩ Tử Dạ lại bị độc phát, vội vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa trán của hắn, khe khẽ nói:
-”Chàng làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Nàng không biết, bởi vì tình cảnh vừa rồi quá mãnh liệt, rạng mây đỏ trên hai má vẫn chưa tan, đôi môi đỏ mọng vừa bị Tử Dạ hôn qua, giờ phút này lại giống như đóa hoa kiều diễm, đỏ mọng ướt át, vẻ mặt mê man, đối với Tử Dạ vô cùng mê hoặc.
Đối mặt với sự quan tâm của nàng, nếu là trong lúc bình thường, Tử Dạ chắc chắn sẽ mừng như điên, nhưng hiện tại, đối với hắn lại là một loại tra tấn, bởi vì, hắn thân trúng kịch độc, tính mạng còn không giữ được, hắn làm sao có thể lại thương tổn nàng? Hắn bây giờ, đã không có tư cách đứng bên cạnh nàng, bởi vì, hắn không thể hảo hảo bồi ở bên người nàng, trân trọng nàng cả đời.
Hắn có điểm cứng nhắc né bàn tay Diệp Lạc, điều chỉnh vẻ mặt, lạnh lùng thốt:
-”Nàng không cần lo cho ta, nàng vẫn nên nhân lúc còn chưa muộn rời đi thôi!”
Đối mặt với thái độ đột nhiên lãnh đạm của Tử Dạ, trong lòng Diệp Lạc nhói đau, hắn chẳng lẽ không muốn gặp nàng sao? Tại sao nói ra những lời xa cách như thế?
Nhưng Diệp Lạc chợt nhìn thấy trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia đau đớn thì lòng của nàng nháy mắt hiểu rõ ràng, nàng chăm chú nhìn Tử Dạ, không nhanh không chậm nói:
-”Ta sẽ không rời đi, nếu có rời đi, cũng sẽ mang theo chàng! Tử Dạ, chàng nợ ta hết thảy, chàng còn chưa trả lại cho ta, cho nên, chàng căn bản không có quyền lợi chết!”
Đồng dạng binh lính Tây Lương nhìn những vị cứu tinh này, không khỏi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, rất nhanh, bọn họ liền kịp phản ứng, hoan hô một tiếng, sau đó tinh thần dâng cao xông lên giết địch.
Nhất thời, từ dưới tường thành có hai bóng trắng thi triển khinh công dừng lại trước mặt Vệ Tử Thanh, một trong hai người tháo bỏ ngân diện, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, làm nhật nguyệt thất sắc.
Hai người không phải ai khác chính là Diệp Lạc và Thanh nhi.
Thời điểm Diệp Lạc biết Sở quốc bắt đầu phát động chiến tranh, liền từ kinh thành vội vàng chạy tới, trên đường đi, nghe được không ít tin tức chiến sự Tây Lương gặp bất lợi, cho nên, nàng không chần chừ mà trở về Thủy Vân cung, điều động toàn bộ cung nhân Thủy Vân cung xuất sơn.
Điều nàng không ngờ đến là, một khắc nàng vừa đến nơi, Tây Thủy trấn cơ hồ thiếu chút nữa bị Sở quân công phá, may mắn nàng tới kịp, nếu không, hiện tại chỉ sợ Tây Thủy trấn đã rơi vào trong tay Sở quân rồi, cho dù thủ quân phía sau có đến, cũng sẽ bị Sở quân từ trong thành đánh ra tiêu diệt.
Vệ Tử Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, nửa ngày mới bật thốt :
-”Nương nương?”
Đúng lúc này Vệ Tử Thanh chợt nhớ tới Tử Dạ, trên mặt hắn lộ ra thần sắc lo lắng, nói :
-”Nương nương, nhanh đi xem hoàng thượng, người trúng độc!”
Diệp Lạc nghe Vệ Tử Thanh nói Tử Dạ trúng độc, trong lòng nhanh chóng trầm xuống, theo ánh mắt Vệ Tử Thanh nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mang áo bào màu tím ngồi sụp bên tường thành, dường như không nhúc nhích.
Tử Dạ nhắm chặt hai mắt, miễn cưỡng vận công đè xuống chất độc trong thân thể, từng mạch máu giật giật, tứ chi đau đớn như nứt ra, thần trí hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm trong đầu, bắt buộc mình không thể bất tỉnh, với sự xuất hiện của Diệp Lạc, hắn căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Vệ Tử Thanh bước nhanh đến bên cạnh Tử Dạ, hắn lo lắng vỗ nhẹ trên bả vai Tử Dạ, thần sắc cực kỳ lo lắng nói :
-”Hoàng thượng, người mau tỉnh, nương nương nàng. . . . Nàng đến đây.”
Diệp Lạc chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử Dạ, còn có vệt máu ghê người bên khóe miệng hắn, lòng đau đến thít lại, nàng rốt cuộc bất chấp rụt rè, bước nhanh đến đẩy Vệ Tử Thanh ra, nắm cổ tay Tử Dạ cẩn thận xem mạch .
Một lát sau, Diệp Lạc buông tay Tử Dạ ra, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong lòng, lấy tay ôn nhu lau đi máu đen lưu lại bên khóe miệng hắn, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, vận công đem Tử Dạ cẩn thận ôm lấy, đi xuống tường thành.
Nàng đi vài bước, đột nhiên quay đầu hướng Thanh nhi đi theo bên cạnh nói :
-”Thanh nhi, muội ở lại chỗ này, cùng Vệ thị vệ thủ thành.”
Nói xong, Diệp Lạc cũng không quay đầu, ôm lấy Tử Dạ rời đi.
Thanh nhi cùng Vệ Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, sau đó dõi theo bóng lưng Diệp Lạc.
Dương Tướng quân hiển nhiên cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch y nhân, nhưng là, hắn lại không biết thân phận Diệp Lạc, mắt nhìn nàng thản nhiên ôm Tử Dạ mang đi, mà Vệ Tử Thanh cũng không ngăn cản, cảm thấy có điểm không yên lòng, liền bước lại bên cạnh Vệ Tử Thanh hỏi :
-”Vệ thị vệ, cô nương kia là . . . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh nhìn Dương Tướng quân, trầm giọng nói :
-”Đó là Hoàng hậu nương nương!”
Câu trả lời của Vệ Tử Thanh, làm Dương Tướng quân không khỏi hơi sửng sờ, bởi vì, hắn biết, thời điểm Tử Dạ đăng cơ làm Đế, cũng không có lập Hậu, như vậy Vệ Tử Thanh tại sao lại nói bạch y nữ tử kia là Hoàng hậu nương nương, điều này làm trong lòng hắn không thể không cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng Dương Tướng quân dù sao cũng là người thông hiểu đạo lý, hơn nữa, chiến sự hiện tại đang trong giai đoạn kịch liệt, hắn mặc dù đối với thân phận Diệp Lạc vẫn có nhiều nghi hoặc, nhưng hắn biết nàng sẽ không thương tổn Tử Dạ, cho nên, hắn cũng không hỏi nhiều, mà lui về phía sau, tiếp tục chỉ huy binh lính thủ thành.
Tuy rằng Bạch y nhân xuất hiện, làm thế công của Sở quân chậm lại đi ít nhiều, nhưng là, Sở quân quân số đông đúc, sau một trận kinh hoảng, liền bắt đầu chia làm hai bộ phận, một đội vây quanh người Thủy Vân cung, đội còn lại tiếp tục công thành.
Nhóm bạch y nhân rất nhanh hiểu kế sách của Sở quân, bọn họ nhìn thấy Sở quân sắp bao vây mình, liền nhất tề vung kiếm giết mở một con đường máu, sau đó thi triển khinh công, nhảy lên thành lâu, ở trên tường thành tiếp tục trợ giúp thủ binh Tây Lương đánh lui kẻ địch.
Có bạch y nhân gia nhập, thủ binh Tây Lương nhất thời cử động dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì nhóm bạch y nhân người người võ công cao cường, có bọn họ giữ chặt các chốt hiểm, sở binh căn bản không thể bước trên tường thành được nửa bước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục, xa xa truyền đến hàng loạt tiếng vó ngựa, một đội quân xuất hiện trong mắt mọi người, nhìn lá cờ phất phơ bay trong gió, đám binh sỹ Tây Lương vung kiếm phát ra một trận hoan hô.
Đây chính là thủ quân phía sau của Tây Lương, bọn họ rốt cục cũng tới nơi.
Nhìn đội quân cứu viện xuất hiện, trong lòng Vệ Tử Thanh cuối cùng mới được thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại thủ quân đã đuổi kịp, cho dù sau này vẫn không địch lại được Sở quân, nhưng hắn biết, riêng hôm nay, Tây Thủy trấn xem như thoát hiểm.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Sở quân, trong lúc nhất thời, đội ngũ công thành nháy mắt trở nên hỗn loạn, đúng lúc này Dương Tướng quân hạ lệnh binh lính mở cổng thành, tự mình dẫn theo những binh lính còn lại, lao ra khỏi thành giáp lá cà, trước sau hiệp lực.
Hai mặt giáp công, làm Sở quân rất nhanh liền mất đi ý chí chiến đấu, tiếng la giác vang lên, những tàn binh sót lại của Sở quân lùi dần rồi thối lui hẳn.
Chàng không có quyền chết
Edit : Muỗi Vove
Trong một gian phòng trang nhã.
Tử Dạ hai mắt nhắm nghiền, ngồi trên giường, mà Diệp Lạc hai chân khoanh lại, ngồi ở sau lưng hắn, hai tay đặt trên lưng Tử Dạ không ngừng truyền nội lực.
Trong phòng không khí cực kỳ ám muội, Diệp Lạc bởi vì vận công ngăn chặn kịch độc trong cơ thể Tử Dạ, vầng trán trơn bóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt nàng cũng ngày càng tái nhợt.
Rốt cục, không biết qua bao lâu, trên mặt Tử Dạ dần có một chút huyết sắc, mà Diệp Lạc cũng nhịn không được nữa, thân thể lung lay ngã dựa vào trên người Tử Dạ.
Tử Dạ giống như thức dậy sau một giấc ngủ dài, ở trong mộng, hắn cảm giác được một dòng nhiệt không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, kích thích từng sợi dây thần kinh, đau đớn cũng theo đó dần giảm đi.
Bỗng một hương thơm lưu luyến trên chóp mũi hắn, mùi hương này quen thuộc như vậy, tâm Tử Dạ rung động, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn đột nhiên cảm giác được, sau lưng có một khối thân thể mềm mại dựa vào người, hắn xoay người, thu vào trong mắt hắn là dung nhan tuyệt sắc có chút tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Nhìn thấy nàng, Tử Dạ cảm giác mình dường như đang nằm mơ, hắn không thể tin được, kinh ngạc nhìn nàng không chớp mắt, qua một lúc lâu, bàn tay mới có chút run rẩy, nhẹ nhàng vuốt lên làn da tái nhợt, mấp máy nói:
-”Lạc nhi. . . . . . Là nàng sao. . . . . . ? Thật sự là nàng. . . . . . . . .”
Sau khi xác định chính mình không có nằm mơ, Tử Dạ ở một khắc kích động đem thân thể kiều mị nhỏ nhắn của Diệp Lạc gắt gao ôm vào lòng, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân siết chặt lấy nàng không dám buông tay.
Lực đạo kia thật lớn, làm Diệp Lạc từ trong hôn mê tỉnh lại, nàng chậm rãi mở to hai mắt, thời điểm biết mình bị Tử Dạ ôm vào trong ngực, nàng cũng không có giãy dụa, bởi vì, nàng hiện tại không muốn giãy dụa, nàng thầm nghĩ, cứ như vậy, lặng yên nằm trong lòng hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của nam nhân này.
Tử Dạ cũng cảm thấy Diệp Lạc đã tỉnh lại, hắn chậm rãi buông lỏng một chút, ôn nhu nói:
-”Lạc nhi, nàng không nên xuất hiện ở đây . . . . . Nơi này hiện tại rất nguy hiểm. . . . . . .”
Diệp Lạc không đáp lời hắn, cặp mắt sáng trong như làn thu thủy, lặng yên nhìn Tử Dạ, nhìn thấy người này tuấn dung tiều tụy gầy yếu, trong mắt lộ ra một tia đau lòng, nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói:
-”Chàng gầy. . . . . . .”
Mà Tử Dạ cũng không đợi nàng nói xong, bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn của hắn nồng liệt bá đạo, với tính cách của hắn, bên trong sự bá đạo này, chứa đựng thâm tình nồng đậm.
Thân thể Diệp Lạc hơi cứng lại, nhưng nàng không trốn tránh, ngược lại có chút trúc trắc đáp lại hắn, nàng tùy ý để lưỡi của hắn ở trong miệng mình công thành đoạt đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, lặng lẽ hiện lên những đám mây hồng, tay nàng cũng khẽ đặt lên bờ vai vững vàng của hắn.
Ở một khắc này, nàng mới biết được, nàng đối với hắn nhớ nhung đến cỡ nào, quyến luyến ra sao.
Vừa rồi trên tường thành, khoảnh khắc nhìn thấy miệng hắn phun ra máu đen, hôn mê bất tỉnh, lòng của nàng, cơ hồ tan nát, cũng vì sự đau đớn của hắn mà khó chịu, lúc đó nàng hiểu được, hắn quan trọng đến mức nào, tất cả oán hận, nháy mắt toàn bộ cơ hồ tan thành mây khói.
Nàng biết, nàng chỉ cần hắn còn sống.
Nụ hôn của Tử Dạ, từ lúc bắt đầu vô cùng nồng nhiệt, dần trở nên ôn nhu, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng nóng bỏng, tay hắn từ bên bả vai Diệp Lạc, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sau đó siết chặt vòng eo mảnh khảnh, hơi dùng sức, đem thân thể nàng kề sát trên người mình.
Sự đụng chạm của Tử Dạ, làm thân thể Diệp Lạc không khống chế được nhẹ nhàng run rẩy, nàng có thể rõ ràng cảm giác được từ người hắn truyền đến từng trận lửa nóng, cũng rõ ràng cảm thấy thân thể của hắn có sự biến hóa. Nàng biết hắn khát vọng cái gì, nhưng nàng lại không muốn cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng phát ra một tiếng ngâm kiều mị, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chính lúc này, động tác của Tử Dạ bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt hắn hiện lên một tia thống khổ, bỗng nhiên đẩy Diệp Lạc ra, tựa vào trên giường không ngừng hít thở.
//Làm ăn kiểu gì thế này không biết, toàn dừng lại không đúng lúc là sao?//
Biến đổi bất thình lình này làm Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu nàng mới kịp phản ứng, nghĩ Tử Dạ lại bị độc phát, vội vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa trán của hắn, khe khẽ nói:
-”Chàng làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Nàng không biết, bởi vì tình cảnh vừa rồi quá mãnh liệt, rạng mây đỏ trên hai má vẫn chưa tan, đôi môi đỏ mọng vừa bị Tử Dạ hôn qua, giờ phút này lại giống như đóa hoa kiều diễm, đỏ mọng ướt át, vẻ mặt mê man, đối với Tử Dạ vô cùng mê hoặc.
Đối mặt với sự quan tâm của nàng, nếu là trong lúc bình thường, Tử Dạ chắc chắn sẽ mừng như điên, nhưng hiện tại, đối với hắn lại là một loại tra tấn, bởi vì, hắn thân trúng kịch độc, tính mạng còn không giữ được, hắn làm sao có thể lại thương tổn nàng? Hắn bây giờ, đã không có tư cách đứng bên cạnh nàng, bởi vì, hắn không thể hảo hảo bồi ở bên người nàng, trân trọng nàng cả đời.
Hắn có điểm cứng nhắc né bàn tay Diệp Lạc, điều chỉnh vẻ mặt, lạnh lùng thốt:
-”Nàng không cần lo cho ta, nàng vẫn nên nhân lúc còn chưa muộn rời đi thôi!”
Đối mặt với thái độ đột nhiên lãnh đạm của Tử Dạ, trong lòng Diệp Lạc nhói đau, hắn chẳng lẽ không muốn gặp nàng sao? Tại sao nói ra những lời xa cách như thế?
Nhưng Diệp Lạc chợt nhìn thấy trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia đau đớn thì lòng của nàng nháy mắt hiểu rõ ràng, nàng chăm chú nhìn Tử Dạ, không nhanh không chậm nói:
-”Ta sẽ không rời đi, nếu có rời đi, cũng sẽ mang theo chàng! Tử Dạ, chàng nợ ta hết thảy, chàng còn chưa trả lại cho ta, cho nên, chàng căn bản không có quyền lợi chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.