Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 243: Đồng môn tương tàn

Nhược Nhi Phi Phi

17/03/2014

Edit: Muỗi Vove

Hộ pháp? Thanh nhi châm chọc cười lạnh nhìn Yến Đào thanh âm lạnh lùng nói:

-“Ngươi cho rằng phản đồ như ngươi vẫn còn là hộ pháp của Thủy Vân cung sao? Lão cung chủ đối với ngươi không tệ, tiểu thư đối với ngươi vô cùng tốt nhưng là ngươi lại vong ân phụ nghĩa phản bội tiểu thư, phản bội Thủy Vân cung, lòng của ngươi thật sự đã bị cẩu tha mất rồi!”

Những lời của Thanh nhi khiến sắc mặt Yến Đào nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, nàng khàn giọng nói:

-“Ta không phản bội Thủy Vân cung, ta chỉ muốn ở cùng người ta yêu người mà thôi, như vậy có cái gì sai? Cung chủ căn bản không yêu hắn chẳng lẽ cũng không cho phép ta yêu hắn sao? Nếu cung chủ không yêu hắn, ta vì cái gì không thể ở bên cạnh hắn?”

Thanh nhi dùng biểu tình thương hại nhìn Yến Đào, châm chọc nói:

-“Thật không? Ngươi dịch dung thành bộ dáng tiểu thư nghĩ có thể lừa dối ai? Đúng vậy ngươi yêu ai là quyền của ngươi, nhưng là ngươi lại quên mất miễn cưỡng có được tình yêu căn bản không phải là tình yêu chân chính, Ứng vương gia yêu tiểu thư, nhưng hắn sẽ không bởi vì tiểu thư không thương hắn mà thương tổn tiểu thư, mà lão cung chủ đối với ngươi có ân cứu mạng, tiểu thư vẫn đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại lang tâm cẩu phế mưu toan sát hại người tiểu thư yêu nhất, ngươi như vậy không phải phản bội Thủy Vân cung thì là cái gì? Người như ngươi làm thế nào có thể so sánh với tiểu thư? Ngươi ngay cả một sợi lông tơ của tiểu thư cũng còn kém xa! Ứng Vương gia vĩ đại như thế sao có thể thích ngươi?”

Bị Tử Ảnh vứt bỏ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời Yến Đào, lúc này thấy Thanh nhi nhắc lại nháy mắt khiến lòng nàng đau nhói.

Hai mắt nàng oán độc nhìn thẳng Thanh nhi, trong mắt toát ra sát ý mãnh liệt, biểu tình điên cuồng khàn giọng kêu lên:

-“Thế thì sao? Hôm nay bất kể là ngươi hay tên cẩu hoàng đế này đều đừng nghĩ toàn mạng! Ngươi cho là chỉ bằng ngươi có thể ngăn được ta sao?”

Nói xong Yến Đào giơ tay lên điên cuồng hướng Thanh nhi đánh tới.

Thanh nhi mặc dù là tỳ nữ bên người Diệp Lạc, nhưng Yến Đào trong quá khứ cũng từng là hữu hộ pháp ở Thủy Vân cung, hơn nữa võ công của Yến Đào có một nửa là do mẫu thân Diệp Lạc tự mình truyền thụ, nàng ta nếu có thể ngồi ở vị trí hộ pháp chứng tỏ nhất định có điểm hơn người!

Võ công của Thanh nhi do Diệp Lạc truyền thụ nhưng so với Yến Đào vẫn còn kém một chút, nhưng nếu Yến Đào muốn thương tổn nàng cũng không phải chuyện dễ dàng, nàng không sợ Yến Đào nhưng là còn có Tử Dạ bất tỉnh nhân sự nằm đó.

Tử Dạ bây giờ trên người đầy máu, không biết còn sống hay đã chết, hiện tại hắn sống chết không rõ nàng, lại đối đầu với kẻ địch mạnh, không thể đúng lúc cứu Tử Dạ đây mới điều làm nàng lo lắng .

Vừa rồi ở cửa phòng ngủ Thanh nhi nhìn thấy bóng người kia kỳ thật đúng là Yến Đào, nàng cố ý dẫn dắt Thanh nhi rời đi, rồi tiềm phục ở một bên, sau khi Thanh nhi rời đi liền vào trong phòng ngủ mưu toan giết Tử Dạ.

Nàng cho rằng Tử Dạ thân trúng kịch độc, giết hắn bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Cho nên nàng mới lớn mật như thế, nhưng nàng lại trăm triệu không ngờ Tử Dạ dưới tình huống nguy hiểm vẫn có năng lực phản kháng, làm cho thời gian bị trì hoãn, nàng còn không kịp giết Tử Dạ thì Thanh nhi đã trở lại.

Kỳ thật Thanh nhi vừa mới đuổi theo một lúc liền mất dấu Yến Đào, nàng đuổi theo một đoạn đường đột nhiên cảm giác có điểm không thích hợp, nhất thời hiểu ra mình trúng kế.

Cho nên liền rất nhanh quay lại vừa vặn gặp Yến Đào đang tìm cách giết Tử Dạ cho nên cản lại, cũng vì vậy mà cứu Tử Dạ được một mạng!

Đương nhiên những chuyện xảy ra trước đó Thanh nhi không biết, bởi vì nàng tuy rằng cản lại Yến Đào nhưng Tử Dạ dù sao cũng đã bị thương, hơn nữa trên người đầy máu nàng không biết hắn còn sống hay không.

Sự tình bại lộ Yến Đào rất nhanh muốn giải quyết Thanh nhi, chiêu nào cũng đều chí tử, căn bản không niệm nửa tình đồng môn.

Bởi vì trong lòng nàng hiểu được, nếu nàng không nhanh chóng giết Thanh nhi, đợi đến khi Diệp Lạc hoặc Vệ Tử Thanh trở về lúc đó người tử chính là nàng! Mà nàng nếu hôm nay không giết được Tử Dạ, như vậy nàng cũng chỉ có một con đường chết!

Dù sao cũng đã không có đường lui, cho nên nàng thông suốt thầm nghĩ mau chóng giết Thanh nhi sau đó giết Tử Dạ rồi rời đi.

Tâm tư của nàng Thanh nhi như thế nào lại không biết? Cho nên Thanh nhi tuy rằng lo lắng Tử Dạ nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó, bởi vì nàng biết chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa Vệ Tử Thanh và Diệp Lạc sẽ đến.

Trước khi hai người kia đến nàng phải cố gắng cầm cự, tuyệt đối không thể ngã xuống, nếu không Tử Dạ thật sự hết cách, tuy rằng nàng hiện tại không biết Tử Dạ còn sống hay đã chết, nhưng là trong lòng nàng lại có niềm tin vững chắc, người có thể khiến tiểu thư yêu tuyệt đối không thể dễ dàng chết đi như vậy!

Hai bóng người quấn lấy nhau, võ công Thanh nhi tuy rằng không bằng Yến Đào nhưng trong lúc nhất thời Yến Đào muốn đả thương nàng cũng cực kỳ gian nan, cho nên các nàng hiện tại bất phân thắng bại.

Yến Đào lâu công không được trong lòng càng thêm lo lắng, vội đẩy nhanh tốc độ công kích, mà Thanh nhi dường như cố tình kéo dài thời gian, chỉ một mực trốn tránh ngẫu nhiên mới xuất ra vài chiêu.

Yến Đào thấy Thanh nhi cũng không động thủ mà chỉ né tránh, biết nàng là cố tình kéo dài thời gian trong lòng lo lắng vô cùng, bỗng nhiên ánh mắt của nàng dừng trên người Tử Dạ vẫn đang hôn mê khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh.

Chỉ thấy nàng bỗng nhiên giơ tay lên đánh mạnh về phía Thanh nhi, một chưởng này thế tới cực kỳ hung mãnh, Thanh nhi bất đắc dĩ đành phải lắc mình tránh đi.

Đúng lúc này Thanh nhi thấy trong mắt Yến Đào chợt lóe lên dị quang, trong lòng nàng trầm xuống thầm kêu một tiếng không tốt!

Sống chết 1

Edit: Muỗi Vove

Quả nhiên sau khi Thanh nhi phát giác ra chủy thủ trong tay Yến Đào nháy mắt hướng thẳng Tử Dạ vọt tới.

Thanh nhi trong lòng kinh hãi, nàng muốn dùng kiếm chặn chủy thủ của Yến Đào nhưng không kịp, dưới tình thế cấp bách thân ảnh nàng nhanh như chớp bổ nhào về phía trước, trên người nặng nề trúng một chiêu của Yến Đào, sau đó nương theo chưởng lực này cả thân thể không có trọng lượng bay đi.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng rất nhanh chủy thủ sạt qua bả vai Thanh nhi đâm thật sâu vào hõm vai Tử Dạ.



Thanh nhi đúng là vẫn không có khả năng đỡ lấy toàn bộ chủy thủ, nhưng bởi vì nàng ngăn cản chủy thủ sạt qua vai nàng để lại một vết rách dài, nhưng cũng nhờ đó chệch hướng, vốn chủy thủ hướng về phía ngực trái của Tử Dạ, nhưng bị Thanh nhi ngăn cản cho nên mới đâm vào bả vai hắn.

Mà Thanh nhi cũng bởi vì trúng một chưởng của Yến Đào mà bị trọng thương nghiêm trọng, một chưởng này Yến Đào cơ hồ dùng hết toàn lực, Thanh nhi chỉ cảm thấy trong ngực một trận khí huyết sôi trào, hô lên một tiếng mạnh hộc ra một ngụm máu tươi.

Dù là như thế Thanh nhi vẫn dùng kiếm chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng lên không xê dịch ra nửa bước.

Yến Đào nhìn Thanh nhi miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt cười lạnh một tiếng:

-“Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể ngăn được ta sao?”

Thanh nhi cố nén trên ngực truyền đến từng trận đau nhức, một chưởng vừa rồi của Yến Đào cơ hồ đem toàn bộ xương trong ngực nàng phá nát, toàn tâm đau đớn làm sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng nàng vẫn ương ngạnh đứng chắn trước người Tử Dạ.

Nàng hộc ra một ngụm máu tươi thở phì phò nhìn Yến Đào nói:

-“Ngăn được hay không thử qua liền biết! Yến Đào ngươi cho rằng ngươi thắng sao?”

Yến Đào thật không ngờ Thanh nhi đã trúng một chưởng của nàng lại vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ, nàng không khỏi hơi sửng sốt một chút, bất quá nàng rất nhanh liền lộ ra một nụ cười âm tàn:

-“Thật không? Ta đây liền muốn thử xem! Ngươi làm cách nào ngăn cản được ta!”

Nói xong Yến Đào vận nội công lại hướng Thanh nhi đánh tới, lúc này đây nàng cơ hồ dùng hết mười thành công lực, mục đích muốn một chưởng này đánh chết Thanh nhi.

Thanh nhi nhìn song chưởng Yến Đào đánh tới, nàng không có trốn tránh bởi vì nếu nàng tránh ra người bị thương chính là Tử Dạ đang ở phía sau, hiện tại hắn đã bị trọng thương nếu lại chịu thêm một chưởng của Yến Đào chỉ sợ thật sự không giữ được mạng!

Cho nên lúc này Thanh nhi bất động đứng đó, biểu tình bình tĩnh nghênh đón chưởng lực của Yến Đào.

Chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể Thanh nhi giống như diều đứt dây bay ra xa đụng vào bức tường ở phía sau nặng nề ngã xuống bên cạnh Tử Dạ.

Lại chịu trọng thương, Thanh nhi mạnh phun ra một ngụm máu tươi, cũng đứng lên không nổi nữa .

Nhưng nàng không có bất tỉnh mà vẫn đang khó khăn bò qua chắn trước người Tử Dạ.

Yến Đào bước từng bước về phía bọn họ, trong mắt mang theo ý cười trào phúng, châm chọc nói:

-“Như thế nào? Ngươi bây giờ đến thân khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ hắn sao? Ha ha, ngươi thật không hổ là nô tỳ trung thành nhất của Diệp Lạc! Vì nam nhân của nàng ta, ngươi thế nhưng có thể ngay cả mạng cũng không để ý, hay là ngươi cũng yêu người nam nhân này?”

Thanh nhi thở phì phò khó khăn nhìn Yến Đào đứt quãng nói:

-“Đừng cho rằng người khác đều vô sỉ như ngươi. . . . . . Người chỉ biết đến bản thân mình giống như ngươi. . . . . . Như thế nào có thể hiểu được tình yêu? Ta phụng mệnh của tiểu thư. . . . . . . . Hảo hảo bảo hộ hoàng thượng thật tốt. . . . . . Nếu ta đã đáp ứng tiểu thư thì nhất định phải làm được. . . . . . . Phản đồ nhà ngươi. . . . . . . Ngươi muốn giết cứ giết. . . . . . Nói nhiều như vậy làm gì?”

Trong mắt Yến Đào lộ ra hung quang, thanh âm lạnh lùng nói:

-“Được! Ngươi nếu muốn chết như vậy ta liền thành toàn ngươi!”

Nói xong Yến Đào cúi người nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, cười lạnh một tiếng nói:

-“Ngươi nằm mơ cũng không có nghĩ đến, sẽ có một ngày phải chết dưới kiếm của chính mình đúng không? Ha ha!”

Yến Đào chậm rãi giơ kiếm lên đi đến trước mặt Thanh nhi, sau đó vung kiếm quét một đường.

Mắt thấy Thanh nhi sẽ chết ở kiếm của Yến đào bỗng nhiên keng một tiếng, một đạo quang mang màu bạc hiện lên nặng nề đánh vào chuôi kiếm trong tay Yến Đào.

Yến Đào hoảng sợ bất chấp thế như thẻ tre vội nhảy ra xa, quát lên một tiếng:

-“Là ai?”

Thanh nhi nhìn Yến Đào, một khắc trong lòng nàng biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại nhưng đau đớn không có truyền đến, bây giờ nghe thấy tiếng thét của Yến Đào, trong lòng mừng rỡ vội mở to hai mắt ra, nàng tưởng Vệ Tử Thanh đã tới kịp, nhưng khi nhìn thấy một màu áo lam nhạt thì nàng biết người tới không phải Vệ Tử Thanh cũng không phải Diệp Lạc, mà ngoài dự kiến lại là Diệp gia đại thiếu gia Diệp Hạo!

Nhìn đến Diệp Hạo trong lòng Thanh nhi càng thêm lo lắng, bởi vì nàng chưa từng gặp qua Diệp Hạo sử dụng võ công, không biết hắn có phải là đối thủ của Yến Đào hay không, cho nên sự xuất hiện của hắn càng làm nàng lo lắng!

Nhìn thấy một nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện, Yến Đào không khỏi hơi sửng sờ. nàng không nhận ra Diệp Hạo, bởi vì mặc dù là người Thủy Vân cung, nhưng ngoại trừ Thanh nhi và Du Hàn chưa từng có người khác đến Diệp phủ, càng sẽ không biết Diệp Hạo chính là ca ca của Diệp Lạc.

Tuy rằng không biết Diệp Hạo nhưng khi biết người đến không phải Vệ Tử Thanh và Diệp Lạc Yến Đào rất nhanh liền bình tĩnh lại, thanh âm lạnh lùng nói:

-“Ngươi là ai?”

Sống chết 2



Edit: Muỗi Vove

Diệp Hạo lo lắng nhìn thoáng qua Thanh nhi và Tử Dạ cả người đầy máu, hơi nhíu mày, lạnh lùng đối Yến Đào nói:

-”Ngươi là ai? Lớn mật ám toán ở trong cung như thế?”

Yến Đào vốn sợ kinh động đến thị vệ trong cung, mà bây giờ, đợi nàng xem rõ ràng, chỉ có Diệp Hạo một mình một người, không khỏi cười lạnh một tiếng:

-”Ta là ai, ngươi không cần biết, bởi vì, hôm nay, các ngươi toàn bộ đều phải chết!”

Nói là làm, Yến Đào không đợi Diệp Hạo có phản ứng, liền hướng Diệp Hạo xông đến, thân ảnh nhanh như tia chớp.

Diệp Hạo chỉ cảm thấy bóng người nàng chợt lóe, Yến Đào đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng bất chấp hỏi Thanh nhi có chuyện gì xảy ra, liền vận công đón từng chiêu thức của Yến Đào.

Thanh nhi lo lắng nhìn Diệp Hạo, nàng cố gắng muốn đứng lên, đi giúp Diệp Hạo, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, lại nặng nề ngã xuống đất, nàng chỉ cảm thấy trong ngực một trận đau nhức truyền đến, hai mắt tối sầm, sau đó ngất đi.

Yến Đào đang bận tay bận chân với Diệp Hạo, vốn không rảnh bận tâm đến cái gì khác, võ công của hắn cũng không tính là kém, nhưng vẫn là không so sánh được với Yến Đào, nếu trong tình huống bình thường, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Yến Đào.

Nhưng hiện tại Yến Đào bởi vì bị kéo dài quá nhiều thời gian, trong lòng khó tránh khỏi có điểm vội vàng xao động, cho nên nhất thời cùng Diệp Hạo đánh thành ngang tay.

Thời gian càng trôi qua, Diệp Hạo lại càng thêm lo lắng, bởi vì hắn biết, nếu càng kéo dài thời gian, Tử Dạ và Thanh nhi không được cứu trị, sẽ nguy hiểm vô cùng, bất quá, hắn tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh ứng chiến.

Hắn biết nếu hắn cũng bị thương, hoặc bị người bịt mặt này giết, như vậy, ba người bọn hắn đều khó mà sống được!

Mà Yến Đào lâu công không được, nhưng trong lòng từ từ lấy lại bình tĩnh.

Dần dần Diệp Hạo bắt đầu cảm giác mình chống đỡ không nổi, tình cảnh của hắn hiện tại, có thể nói cực kỳ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn gắt gao cắn răng chống đỡ, hắn không thể có việc gì, nếu không Thanh nhi cùng Tử Dạ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, Yến Đào bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đem Diệp Hạo bức vào góc tường, sau đó vung kiếm lên hướng Diệp Hạo đâm tới.

Diệp Hạo hiện tại đã không chỗ để tránh, mắt thấy kiếm sẽ đâm trúng mình, mà hắn lúc này, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, chẳng những không hề trốn tránh, ngược lại còn bình tĩnh nghênh đón.

Chỉ nghe được phập một tiếng, thanh kiếm sắc bén đã đâm sâu vào bờ vai hắn, máu tươi nháy chảy ròng ròng, nhiễm đỏ áo bào màu lam nhạt.

Yến Đào cũng vì hành động của Diệp Hạo mà hơi sững sờ, chỉ trong nháy mắt, Diệp Hạo cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, một quyền hướng mặt Yến Đào đánh tới, một quyền này tốc độ cực nhanh, vô tung vô ảnh.

Khi Yến Đào còn không kịp phản ứng, trên mặt đã trúng phải một quyền của Diệp Hạo, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền cứ như vậy ngất đi, sau đó nặng nề té trên mặt đất, rốt cục không động đậy được nữa.

Diệp Hạo bị Yến Đào đâm một kiếm, tuy rằng không trúng điểm yếu hại, nhưng vì khoảng cách quá gần nên thương tích cũng rất nặng, hơn nữa vừa rồi dùng một quyền phản công lại Yến Đào động tới vết thương, nặng càng thêm nặng.

Cho nên, tuy rằng hắn không bất tỉnh, nhưng so với Yến Đào cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi Yến Đào ngã xuống, hai chân hắn cũng hoàn toàn mềm nhũn, không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể, nặng nề ngã xuống.

Hắn thở dốc một hồi, nhìn thoáng qua Thanh nhi và Tử Dạ, cắn chặt răng, nhặt kiếm của Yến Đào lên, chống đỡ thân thể, khó khăn đứng dậy.

Nhưng hiện tại nội lực của hắn cơ hồ tổn hao hết, mới đi không được vài bước, lại nặng nề ngã nhào trên đất, máu tươi trên miệng vết thương vẫn không ngừng chảy ra, dọc theo vạt áo sớm đã bị nhuộm đỏ, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Diệp Hạo chỉ cảm thấy trong cơ thể thể mình khí lực từng chút bị mất đi, hắn biết, hắn chống đỡ không được bao lâu nữa, nếu không đi ra bên ngoài gọi người, đợi Yến Đào tỉnh lại, đến lúc đó thực sự không cứu được rồi!

Cho nên, hắn tuy rằng không có khí lực đứng lên, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, chậm rãi, vô cùng khó khăn hướng bên ngoài Dạ Vân điện bò đi.

Mà đúng lúc này, một đạo thân ảnh chợt lóe hiện ra trước mặt Diệp Hạo, ngăn cản hắn.

Ngay sau đó, thanh âm lạnh lùng từ trên đầu Diệp Hạo vang lên:

-”Không thể tưởng được, ngươi cư nhiên có thể đem nàng đánh bất tỉnh, ta thật đúng là đã xem thường ngươi! Như thế nào? Ngươi muốn ra bên ngoài gọi người, để bọn họ tới cứu ngươi sao? Hay là, muốn cứu bọn họ?”

Diệp Hạo trong lòng trầm xuống, hắn chậm rãi khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, người này một thân áo trắng, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra ý cười tàn khốc, lúc này hắn đang cúi đầu lạnh lùng nhìn Diệp Hạo quỳ rạp trên mặt đất.

Nhìn kĩ một chút, hắn nhận thức được người này! Bởi vì, hắn nhớ rõ, người này, từng theo bên người mẫu thân Diệp Lạc khi trở về Diệp phủ, là tổng hộ pháp trong Thủy Vân cung, Du Hàn!

Nhìn thấy Du Hàn, phản ứng đầu tiên của Diệp Hạo là bất ngờ, nhưng là, hắn rất nhanh liền hiểu, hắn thở phì phò, khó khăn nói:

-”Nguyên lai là ngươi, ngươi không phải hộ pháp của Thủy Vân cung sao? Tại sao muốn làm như thế? Tại sao muốn thương tổn Lạc nhi?”

Du Hàn rét lạnh liếc nhìn Tử Dạ vẫn đang hôn mê, sau đó cười lạnh một tiếng:

-”Vì sao làm như vậy? Ngươi biết không? Ta vẫn luôn bảo vệ nàng, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã yêu nàng, ta ở trong lòng thề, không để nàng chịu một chút thương tổn nào, ta đang đợi, đợi nàng lớn lên, đợi nàng biết tình cảm của ta! Nhưng là, từ lúc nàng tiến cung, nàng liền thay đổi, nàng không còn tiểu cô nương mà ta nâng niu trong lòng bàn tay nữa, nàng lại đi yêu nam nhân đáng chết kia, thậm chí vì hắn, mà không tiếc hết thảy!”

//Ai sẽ xuất hiện cứu mấy người này đây trời, cung cò gì mà vắng vẻ không có ai canh gác//

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Phi Thất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook