Chương 245: Giãy dụa 2
Nhược Nhi Phi Phi
17/03/2014
Diệp Lạc nhìn nụ cười dịu dàng của Tử Dạ, một câu cũng nói không nên
lời, lòng của nàng, đã muốn mất đi tri giác, giống như linh hồn nàng đã
thoát khỏi, bay đến bên người nam nhân kia.
Một cỗ đau đớn kịch liệt, nháy mắt tràn ngập toàn thân, nàng cảm thấy đau, một loại đau đớn mất đi hết thảy, không phải đau đớn vì thất bại, mà là một loại đau đớn còn đáng sợ gấp trăm gấp ngàn lần so với cắt da lóc thịt, Diệp Lạc cảm giác khí lực trong người từng chút từng chút mất đi, hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng nàng vẫn gắt gao nhìn Tử Dạ, nhìn hắn giãy dụa rồi dần trở nên vô lực, nàng thậm chí cảm nhận giống như hắn, giây phút tử vong đến gần cái loại này… Tuyệt vọng cùng sợ hãi!
Nhưng là, nàng nhìn thấy trong mắt Tử Dạ không có nửa điểm sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng, tình yêu của hắn, là một loại yêu khắc cốt ghi tâm, tuyệt vọng mà thê lương, cũng rất đắc ý, giống một đóa hoa rực rỡ nhất, nhưng vào thời khắc này lại đột nhiên héo rũ! Tựa như tình yêu của hắn và nàng!
Nàng hiểu được lòng mình, nhưng đối với Tử Dạ, nàng lần đâu hiểu trái tim hắn, nguyên lai, một nam nhân kiêu ngạo bạo ngược như hắn, khi yêu cũng trở nên ấm áp như thế.
Nàng đọc hiểu trong mắt của hắn lời yêu, cũng nhìn thấy trong mắt hắn câu xin lỗi, đó là một loại áy náy tuyệt vọng, hắn vì sao làm như thế, vì sao?
Nước mắt, từng giọt từng giọt chạy dọc theo gò má tái nhợt của Diệp Lạc, tích lạc trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy khóe mắt Tử Dạ, lấp lánh giọt nước mắt trong suốt, sau đó, hắn chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.
Một cỗ tê tâm đau đớn, điên cuồng xé nát thân thể nàng, một khắc trước khi hai mắt hắn nhắm lại, nàng chỉ cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, lòng của nàng đau, đau đến cơ hồ mất đi tri giác, đau đến mức nàng muốn điên cuồng thét lên.
Nhưng nàng không có, nàng chỉ lặng yên, vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, mở to đôi mắt vô thần, không rời khỏi hắn.
Một khắc này, trong mắt nàng không có bất kỳ ai khac, chỉ có hắn, nàng giống như nhìn thấy hắn mỉm cười thong dong bước tơi, thâm tình nhìn nàng, mở rộng hai cánh tay to lớn, chờ đợi nàng nhào vào ngực hắn.
Thời gian nháy mắt ngưng đọng lại, không ai nói chuyện, thậm chí, một chút hô hấp cũng không có.
Mà trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn, bỗng nhiên có một loại biểu tình kỳ quái, phảng phất là không thể tin được, cũng giống như một loại giải thoát.
Mặt của hắn dần bị bóp méo, mơ hồ mang theo một tia thống khổ, sau đó, từ nơi ngực xuyên qua một thanh chủy thủ, máu tươi chậm rãi trào ra ướt đẫm lồng ngực hắn, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa màu đỏ chót , tiên diễm vô cùng, đóa hoa chậm rãi nở rộ, cả quá trình làm người ta cảm thấy đẹp đẽ mà quỷ dị.
Bàn tay nắm lấy cổ Tử Dạ, dần mất đi sức lực, sau đó, tay hắn buông lỏng, Tử Dạ nháy mắt ngã xuống đất.
Thân thể Du Hàn từ từ đổ về phía sau, hắn trợn to hai mắt, nhìn Diệp Lạc đứng cách đó không xa, đôi môi mỏng manh, khẽ mấp máy, giống như đang nói cái gì, nhưng khuôn mặt dần mất đi huyết sắc, cuối cùng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Nháy mắt Du Hàn ngã xuống, Thanh nhi cả người đầy máu đứng phía sau hắn, sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay vẫn đang nắm chặt chủy thủ, nàng hai mắt mở to ngơ ngác, mờ mịt nhìn Du Hàn nằm trên mặt đất.
Một giọt nước mắt trong suốt, vô giác chảy xuống, sau đó rơi trên người Du Hàn.
Qua một lúc lâu, Thanh nhi bỗng nhiên ô một tiếng khóc lớn, sau đó nàng quỳ xuống bên cạnh Du Hàn, khóc nói:
-”Xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn nhanh chóng chạy phía trước, một phen nâng người Tử Dạ, sau đó dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được hô hấp mỏng manh, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Diệp Lạc, sau đó đem Tử Dạ bế lên, nói:
-”Nương nương, hoàng thượng không có việc gì! Thuộc hạ trước tiên đem hoàng thượng đưa đến ngự y!”
//Người to đùng như Tử Dạ mà Vệ Tử Thanh bế được, dã man con ngan//
Diệp Lạc biểu tình cứng ngắc gật gật đầu, dõi theo bóng lưng Vệ Tử Thanh cùng Tử Dạ khuất dần, khẽ thở dài, thế này mới cảm giác được, thân thể của mình từng điểm từng điểm ấm áp, khí lực cũng từ từ khôi phục.
Nàng nhìn Thanh nhi lệ rơi đầy mặt, chậm rãi hướng Du Hàn đi đến.
Nàng đến bên cạnh Du Hàn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lặng yên nhìn khuôn mặt đã vô cùng quen thuộc.
Du Hàn vẫn đang mở to hai mắt, khó khăn thở phì phò, thời điểm nhìn thấy Diệp Lạc, hai mắt hắn sáng ngời, đôi môi run rẩy, khó khăn nói:
-”Lạc. . . . . . . Lạc nhi. . . . . .”
Diệp Lạc lặng yên nhìn hắn, trong mắt thật sâu bi thương, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hàn, thanh âm nghẹn ngào nói:
-”Vì sao? Vì sao huynh làm như vậy? Vì sao?”
Du hàn trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười kỳ quái, hắn dùng hết khí lực toàn thân, gắt gao nắm chặt bàn tay Diệp Lạc, đứt quãng nói:
-”Bởi vì. . . . . Bởi vì. . . . . Ta yêu nàng. . . . . Ta không thể dễ dàng tha thứ. . . . . . Dễ dàng tha thứ người khác. . . . . . . . Có được. . . . . . Nàng. . . . . . . . Cho dù. . . . . Là chết. . . . . .”
Thanh âm của Du Hàn càng ngày càng nhỏ, khóe môi hắn vẫn duy trì nụ cười, gắt gao nhìn Diệp Lạc.
Qua một hồi lâu, thân thể hắn bỗng nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó đầu nghiêng sang một bên, tắt thở.
Chỉ là cặp mắt kia đã mất đi độ sáng, vẫn đang mở to, bên trong tràn ngập lưu luyến không cam lòng.
//Thế là xong, ngủm hai nhân vật phản diện//
Đại kết cục 1 – Yên tĩnh sau mưa gió
Edit: Muỗi Vove
Hoàng cung.
Không khí lo lắng bao phủ Tây Lương quốc dường như đã dần tản đi, bầu trời một mảnh sáng sủa, vạn dặm không mây, ánh mặt trời càng thêm vài phần sáng lạn, hương hoa cũng nồng đậm hơn rất nhiều!
Một trận mưa gió qua đi, yên tĩnh như vậy, thật khiến người ta an tâm.
Diệp Lạc trầm tư đứng ở ngự hoa viên cách Dạ Vân điện không xa, nhìn cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng trăm nghìn suy nghĩ.
Mà Thanh nhi, lúc này yên lặng đứng sau lưng nàng, nhìn áng mây trắng xa xa, vẫn không nhúc nhích, không biết đang trầm tư cái gì.
Diệp Lạc vẫn nhớ rõ, nàng ở trong đình này lần đầu tiên gặp Ứng Vương gia Tử Ảnh.
Khi đó, nàng đang ở trong đình gảy đàn, khi âm cuối cùng vừa dứt, đúng lúc nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ vô cùng, y phục trắng bay bay, đứng dưới tàng cây cách đình không xa, mang trên mặt nụ cười mê hoặc, nhẹ nhàng vỗ tay.
Khi đó, cũng là giờ này, nhưng là, vào thời điểm trời đông giá rét, toàn bộ ngự hoa viên, nở đầy hoa mai, gió nhẹ thổi qua đem những đóa hoa nhẹ nhàng bay lượn, đậu trên áo bào của hắn, thật khiến người ta hoa mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tử Ảnh, tâm Diệp Lạc, hơi run rẩy một chút.
Nàng không biết, tại thời điểm đó, cảm giác của mình đối với Tử Ảnh là gì? Nàng không biết, nàng thật sự không biết.
Sau này nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng vô tâm suy nghĩ hết thảy những gì có liên quan đến hắn.
Đó là bởi vì, Tử Dạ xuất hiện, nam nhân bá đạo lãnh khốc, hắn tại nơi này, dưới đình trong rừng mai, mạnh mẽ hôn nàng, trái tim nàng cả đời chưa biết kích động là gì, một khắc này bắt đầu vì hắn mà nhảy loạn.
Thời điểm đó, kỳ thật, trong nháy mắt bị Tử Dạ ôm vào lòng, nàng hi vọng Tử Ảnh có thể lưu lại, nhưng là, hắn không có, trong mắt của hắn mặc dù có thất vọng, nhưng hắn lại kiên định xoay người, để lại cho nàng một cái bóng cô đơn.
Mà cũng chính lúc đó, hắn rời đi, từ nay về sau bước ra khỏi lòng nàng, cùng làm cho, lòng của nàng, từ đó về sau gắt gao dây dưa cùng Tử Dạ.
//Có nghĩa nếu Lạc tỷ gặp Tử Ảnh trước chắc chắn không đến lượt Dạ ca rồi//
Chuyện cũ như gió, chuyện quá khứ đã qua, nàng chưa từng nghĩ qua, nếu lúc trước, Tử Ảnh không rời đi, nàng có phải sẽ yêu hắn, nhưng hiện tại, đã không còn cái gọi là giả thiết ấy nữa.
Tử Ảnh yêu nàng, là chuyện khiến nàng bất ngờ nhất, là sau khi nàng đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao cho Tử Dạ, nàng mới biết được. Khi đó, tất cả đã quá muộn.
Nàng vẫn nhớ rõ, dưới tàng cây trong lãnh cung, nàng bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực, nàng thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng sự kích động của hắn.
Nàng cảm thấy nỗi thống khổ cùng bất lực của hắn, nàng cũng cảm thấy tình yêu của hắn đối với nàng.
Nhưng là, nàng đã yêu sâu đậm người khác, nàng rốt cuộc không cho nổi thứ hắn muốn .
Cho nên, nàng chỉ có thể nhìn hắn thống khổ, mà nàng, cùng vì một nam nhân khác mà thống khổ .
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chua xót cười, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Thanh nhi, nhẹ giọng hỏi:
-”Thanh nhi, nếu là lúc trước, ta cự tuyệt yêu cầu của tiên hoàng, không vào cung, có phải hay không hết thảy mọi chuyện sẽ không phát sinh?”
Thanh nhi hơi sững sờ, qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi thu ánh mắt trở về, nhìn Diệp Lạc, chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
-”Tiểu thư, ngươi cùng hoàng thượng là duyên phận, cũng sẽ không bởi vì không vào cung mà thay đổi, bởi vì, chỉ có hoàng thượng, mới có thể xứng đôi với tiểu thư, trái lại, cũng chỉ có tiểu thư người như vậy, mới có thể khiến hoàng thượng yêu sâu đậm!”
Nói tới đây, Thanh nhi hơi dừng một chút, lại sâu kín nói:
-”Cho nên, cho dù lúc trước tiểu thư cự tuyệt tiên hoàng, nhưng nô tỳ tin tưởng, kết quả cũng sẽ không thay đổi, bởi vì, cho dù tiểu thư không vào cung, cũng sẽ lấy một loại hình thức khác, gặp hoàng thượng! Bởi vì, nhân duyên, đều do ông trời an bài.”
Diệp Lạc không khỏi bất ngờ, nàng thuận miệng hỏi Thanh nhi một câu, lại không ngờ Thanh nhi sẽ nói ra những lời này.
Diệp Lạc không nói gì thêm, nàng nhìn ra xa, dưới ánh mặt trời, cảnh sắc rực rỡ, trong lòng không tiếng động trầm tư, chẳng lẽ, đây hết thảy, thật sự là ý trời sao?
Qua một lúc lâu, ánh mắt Diệp Lạc dừng lại trên người Thanh nhi, từ sau khi Du Hàn chết, nàng cảm thấy Thanh nhi thay đổi rất nhiều, từ một tiểu muội muội đi theo phía sau nàng, một Thanh nhi hoạt bát đã không còn thấy nữa, nàng bây giờ, giống như đã trưởng thành, cũng trở nên u buồn trầm mặc hơn rất nhiều.
Diệp Lạc khẽ thở dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng kéo Thanh nhi vào lòng, nói:
-”Thanh nhi, muội vẫn không thể quên sao? Kết cục như vậy, với hắn mà nói, là một sự giải thoát, hắn sẽ không trách muội!”
Thanh nhi lặng yên nằm trong lòng Diệp Lạc, nàng không nói gì, nhưng là, trên gương mặt thanh tú, hai hàng nước mắt, chậm rãi chảy xuống, thấm ướt y phục trên người Diệp Lạc.
Một cỗ đau đớn kịch liệt, nháy mắt tràn ngập toàn thân, nàng cảm thấy đau, một loại đau đớn mất đi hết thảy, không phải đau đớn vì thất bại, mà là một loại đau đớn còn đáng sợ gấp trăm gấp ngàn lần so với cắt da lóc thịt, Diệp Lạc cảm giác khí lực trong người từng chút từng chút mất đi, hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng nàng vẫn gắt gao nhìn Tử Dạ, nhìn hắn giãy dụa rồi dần trở nên vô lực, nàng thậm chí cảm nhận giống như hắn, giây phút tử vong đến gần cái loại này… Tuyệt vọng cùng sợ hãi!
Nhưng là, nàng nhìn thấy trong mắt Tử Dạ không có nửa điểm sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng, tình yêu của hắn, là một loại yêu khắc cốt ghi tâm, tuyệt vọng mà thê lương, cũng rất đắc ý, giống một đóa hoa rực rỡ nhất, nhưng vào thời khắc này lại đột nhiên héo rũ! Tựa như tình yêu của hắn và nàng!
Nàng hiểu được lòng mình, nhưng đối với Tử Dạ, nàng lần đâu hiểu trái tim hắn, nguyên lai, một nam nhân kiêu ngạo bạo ngược như hắn, khi yêu cũng trở nên ấm áp như thế.
Nàng đọc hiểu trong mắt của hắn lời yêu, cũng nhìn thấy trong mắt hắn câu xin lỗi, đó là một loại áy náy tuyệt vọng, hắn vì sao làm như thế, vì sao?
Nước mắt, từng giọt từng giọt chạy dọc theo gò má tái nhợt của Diệp Lạc, tích lạc trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy khóe mắt Tử Dạ, lấp lánh giọt nước mắt trong suốt, sau đó, hắn chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.
Một cỗ tê tâm đau đớn, điên cuồng xé nát thân thể nàng, một khắc trước khi hai mắt hắn nhắm lại, nàng chỉ cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, lòng của nàng đau, đau đến cơ hồ mất đi tri giác, đau đến mức nàng muốn điên cuồng thét lên.
Nhưng nàng không có, nàng chỉ lặng yên, vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, mở to đôi mắt vô thần, không rời khỏi hắn.
Một khắc này, trong mắt nàng không có bất kỳ ai khac, chỉ có hắn, nàng giống như nhìn thấy hắn mỉm cười thong dong bước tơi, thâm tình nhìn nàng, mở rộng hai cánh tay to lớn, chờ đợi nàng nhào vào ngực hắn.
Thời gian nháy mắt ngưng đọng lại, không ai nói chuyện, thậm chí, một chút hô hấp cũng không có.
Mà trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn, bỗng nhiên có một loại biểu tình kỳ quái, phảng phất là không thể tin được, cũng giống như một loại giải thoát.
Mặt của hắn dần bị bóp méo, mơ hồ mang theo một tia thống khổ, sau đó, từ nơi ngực xuyên qua một thanh chủy thủ, máu tươi chậm rãi trào ra ướt đẫm lồng ngực hắn, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa màu đỏ chót , tiên diễm vô cùng, đóa hoa chậm rãi nở rộ, cả quá trình làm người ta cảm thấy đẹp đẽ mà quỷ dị.
Bàn tay nắm lấy cổ Tử Dạ, dần mất đi sức lực, sau đó, tay hắn buông lỏng, Tử Dạ nháy mắt ngã xuống đất.
Thân thể Du Hàn từ từ đổ về phía sau, hắn trợn to hai mắt, nhìn Diệp Lạc đứng cách đó không xa, đôi môi mỏng manh, khẽ mấp máy, giống như đang nói cái gì, nhưng khuôn mặt dần mất đi huyết sắc, cuối cùng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Nháy mắt Du Hàn ngã xuống, Thanh nhi cả người đầy máu đứng phía sau hắn, sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay vẫn đang nắm chặt chủy thủ, nàng hai mắt mở to ngơ ngác, mờ mịt nhìn Du Hàn nằm trên mặt đất.
Một giọt nước mắt trong suốt, vô giác chảy xuống, sau đó rơi trên người Du Hàn.
Qua một lúc lâu, Thanh nhi bỗng nhiên ô một tiếng khóc lớn, sau đó nàng quỳ xuống bên cạnh Du Hàn, khóc nói:
-”Xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn nhanh chóng chạy phía trước, một phen nâng người Tử Dạ, sau đó dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được hô hấp mỏng manh, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Diệp Lạc, sau đó đem Tử Dạ bế lên, nói:
-”Nương nương, hoàng thượng không có việc gì! Thuộc hạ trước tiên đem hoàng thượng đưa đến ngự y!”
//Người to đùng như Tử Dạ mà Vệ Tử Thanh bế được, dã man con ngan//
Diệp Lạc biểu tình cứng ngắc gật gật đầu, dõi theo bóng lưng Vệ Tử Thanh cùng Tử Dạ khuất dần, khẽ thở dài, thế này mới cảm giác được, thân thể của mình từng điểm từng điểm ấm áp, khí lực cũng từ từ khôi phục.
Nàng nhìn Thanh nhi lệ rơi đầy mặt, chậm rãi hướng Du Hàn đi đến.
Nàng đến bên cạnh Du Hàn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lặng yên nhìn khuôn mặt đã vô cùng quen thuộc.
Du Hàn vẫn đang mở to hai mắt, khó khăn thở phì phò, thời điểm nhìn thấy Diệp Lạc, hai mắt hắn sáng ngời, đôi môi run rẩy, khó khăn nói:
-”Lạc. . . . . . . Lạc nhi. . . . . .”
Diệp Lạc lặng yên nhìn hắn, trong mắt thật sâu bi thương, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hàn, thanh âm nghẹn ngào nói:
-”Vì sao? Vì sao huynh làm như vậy? Vì sao?”
Du hàn trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười kỳ quái, hắn dùng hết khí lực toàn thân, gắt gao nắm chặt bàn tay Diệp Lạc, đứt quãng nói:
-”Bởi vì. . . . . Bởi vì. . . . . Ta yêu nàng. . . . . Ta không thể dễ dàng tha thứ. . . . . . Dễ dàng tha thứ người khác. . . . . . . . Có được. . . . . . Nàng. . . . . . . . Cho dù. . . . . Là chết. . . . . .”
Thanh âm của Du Hàn càng ngày càng nhỏ, khóe môi hắn vẫn duy trì nụ cười, gắt gao nhìn Diệp Lạc.
Qua một hồi lâu, thân thể hắn bỗng nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó đầu nghiêng sang một bên, tắt thở.
Chỉ là cặp mắt kia đã mất đi độ sáng, vẫn đang mở to, bên trong tràn ngập lưu luyến không cam lòng.
//Thế là xong, ngủm hai nhân vật phản diện//
Đại kết cục 1 – Yên tĩnh sau mưa gió
Edit: Muỗi Vove
Hoàng cung.
Không khí lo lắng bao phủ Tây Lương quốc dường như đã dần tản đi, bầu trời một mảnh sáng sủa, vạn dặm không mây, ánh mặt trời càng thêm vài phần sáng lạn, hương hoa cũng nồng đậm hơn rất nhiều!
Một trận mưa gió qua đi, yên tĩnh như vậy, thật khiến người ta an tâm.
Diệp Lạc trầm tư đứng ở ngự hoa viên cách Dạ Vân điện không xa, nhìn cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng trăm nghìn suy nghĩ.
Mà Thanh nhi, lúc này yên lặng đứng sau lưng nàng, nhìn áng mây trắng xa xa, vẫn không nhúc nhích, không biết đang trầm tư cái gì.
Diệp Lạc vẫn nhớ rõ, nàng ở trong đình này lần đầu tiên gặp Ứng Vương gia Tử Ảnh.
Khi đó, nàng đang ở trong đình gảy đàn, khi âm cuối cùng vừa dứt, đúng lúc nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ vô cùng, y phục trắng bay bay, đứng dưới tàng cây cách đình không xa, mang trên mặt nụ cười mê hoặc, nhẹ nhàng vỗ tay.
Khi đó, cũng là giờ này, nhưng là, vào thời điểm trời đông giá rét, toàn bộ ngự hoa viên, nở đầy hoa mai, gió nhẹ thổi qua đem những đóa hoa nhẹ nhàng bay lượn, đậu trên áo bào của hắn, thật khiến người ta hoa mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tử Ảnh, tâm Diệp Lạc, hơi run rẩy một chút.
Nàng không biết, tại thời điểm đó, cảm giác của mình đối với Tử Ảnh là gì? Nàng không biết, nàng thật sự không biết.
Sau này nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng vô tâm suy nghĩ hết thảy những gì có liên quan đến hắn.
Đó là bởi vì, Tử Dạ xuất hiện, nam nhân bá đạo lãnh khốc, hắn tại nơi này, dưới đình trong rừng mai, mạnh mẽ hôn nàng, trái tim nàng cả đời chưa biết kích động là gì, một khắc này bắt đầu vì hắn mà nhảy loạn.
Thời điểm đó, kỳ thật, trong nháy mắt bị Tử Dạ ôm vào lòng, nàng hi vọng Tử Ảnh có thể lưu lại, nhưng là, hắn không có, trong mắt của hắn mặc dù có thất vọng, nhưng hắn lại kiên định xoay người, để lại cho nàng một cái bóng cô đơn.
Mà cũng chính lúc đó, hắn rời đi, từ nay về sau bước ra khỏi lòng nàng, cùng làm cho, lòng của nàng, từ đó về sau gắt gao dây dưa cùng Tử Dạ.
//Có nghĩa nếu Lạc tỷ gặp Tử Ảnh trước chắc chắn không đến lượt Dạ ca rồi//
Chuyện cũ như gió, chuyện quá khứ đã qua, nàng chưa từng nghĩ qua, nếu lúc trước, Tử Ảnh không rời đi, nàng có phải sẽ yêu hắn, nhưng hiện tại, đã không còn cái gọi là giả thiết ấy nữa.
Tử Ảnh yêu nàng, là chuyện khiến nàng bất ngờ nhất, là sau khi nàng đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao cho Tử Dạ, nàng mới biết được. Khi đó, tất cả đã quá muộn.
Nàng vẫn nhớ rõ, dưới tàng cây trong lãnh cung, nàng bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực, nàng thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng sự kích động của hắn.
Nàng cảm thấy nỗi thống khổ cùng bất lực của hắn, nàng cũng cảm thấy tình yêu của hắn đối với nàng.
Nhưng là, nàng đã yêu sâu đậm người khác, nàng rốt cuộc không cho nổi thứ hắn muốn .
Cho nên, nàng chỉ có thể nhìn hắn thống khổ, mà nàng, cùng vì một nam nhân khác mà thống khổ .
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chua xót cười, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Thanh nhi, nhẹ giọng hỏi:
-”Thanh nhi, nếu là lúc trước, ta cự tuyệt yêu cầu của tiên hoàng, không vào cung, có phải hay không hết thảy mọi chuyện sẽ không phát sinh?”
Thanh nhi hơi sững sờ, qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi thu ánh mắt trở về, nhìn Diệp Lạc, chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
-”Tiểu thư, ngươi cùng hoàng thượng là duyên phận, cũng sẽ không bởi vì không vào cung mà thay đổi, bởi vì, chỉ có hoàng thượng, mới có thể xứng đôi với tiểu thư, trái lại, cũng chỉ có tiểu thư người như vậy, mới có thể khiến hoàng thượng yêu sâu đậm!”
Nói tới đây, Thanh nhi hơi dừng một chút, lại sâu kín nói:
-”Cho nên, cho dù lúc trước tiểu thư cự tuyệt tiên hoàng, nhưng nô tỳ tin tưởng, kết quả cũng sẽ không thay đổi, bởi vì, cho dù tiểu thư không vào cung, cũng sẽ lấy một loại hình thức khác, gặp hoàng thượng! Bởi vì, nhân duyên, đều do ông trời an bài.”
Diệp Lạc không khỏi bất ngờ, nàng thuận miệng hỏi Thanh nhi một câu, lại không ngờ Thanh nhi sẽ nói ra những lời này.
Diệp Lạc không nói gì thêm, nàng nhìn ra xa, dưới ánh mặt trời, cảnh sắc rực rỡ, trong lòng không tiếng động trầm tư, chẳng lẽ, đây hết thảy, thật sự là ý trời sao?
Qua một lúc lâu, ánh mắt Diệp Lạc dừng lại trên người Thanh nhi, từ sau khi Du Hàn chết, nàng cảm thấy Thanh nhi thay đổi rất nhiều, từ một tiểu muội muội đi theo phía sau nàng, một Thanh nhi hoạt bát đã không còn thấy nữa, nàng bây giờ, giống như đã trưởng thành, cũng trở nên u buồn trầm mặc hơn rất nhiều.
Diệp Lạc khẽ thở dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng kéo Thanh nhi vào lòng, nói:
-”Thanh nhi, muội vẫn không thể quên sao? Kết cục như vậy, với hắn mà nói, là một sự giải thoát, hắn sẽ không trách muội!”
Thanh nhi lặng yên nằm trong lòng Diệp Lạc, nàng không nói gì, nhưng là, trên gương mặt thanh tú, hai hàng nước mắt, chậm rãi chảy xuống, thấm ướt y phục trên người Diệp Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.