Chương 9
Nhạc Nhan
28/06/2014
Nguyên Gia Ninh mang thai đủ tháng rồi, liền bình an thuận lợi sanh ra trưởng nữ của nàng.
Bộ dáng của em bé vừa sinh ra đều na ná, ngũ quan nhiều nếp nhăn giống một bà cụ non, thân thể chỉ lớn chừng bàn tay, Huyền Uyên ước lượng mấy lần, nói giày của mình cũng có thể bỏ bé vào.
Nguyên Gia Ninh thở dài, nói: "Ta vốn hi vọng lần này sinh nhi tử nữa, đáng tiếc là một nữ nhi."
Huyền Uyên ngược lại hiểu ý của nàng, cũng không phải là trọng nam khinh nữ, mà là suy tính từ nhiều phương diện. Nếu như lần này sinh nhi tử nữa, thì Trường Sinh không còn là nhi tử độc nhất, mặc dù cậu vẫn là Hoàng thái tôn, nhưng không còn là duy nhất, nếu như cậu có gì ngoài ý, thái tử vẫn còn có nhi tử, mà kẻ thù chính trị cũng không thể nhiều lần sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, ám sát sạch hết nhi tử của thái tử chứ?
Huyền Uyên đưa tay sờ sờ tóc của nàng, nói: "Đừng nói như vậy, mặc dù nàng suy nghĩ cho Trường Sinh, nhưng là dù sao đối với Nữu Nữu cũng không công bằng phải không? Nếu như ngày sau con trưởng thành, biết sự ra đời của mình không được cha mẹ mong đợi, nhất định sẽ rất đau lòng."
Nguyên Gia Ninh nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhi, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nhăn nhíu của bé, nói: "Ta làm sao không thương con? Chỉ là thói đời này quá hà khắc với nữ hân, dù là xuất thân hoàng gia, cũng chưa chắc có thể bảo đảm hạnh phúc, nữ nhi khó nuôi hơn nhi tử rất nhiều."
Huyền Uyên cười lên, nói: "Không biết năm đó lúc nàng sinh ra, nhạc phụ nhạc mẫu có nói lời như vậy không? Mỗi cha mẹ đều thương con mình, nhưng con cái trưởng thành, tự sẽ có cuộc sống riêng của chính, hiện tại đã muốn an bài cả đời chúng, vậy nàng sẽ lo âu chết đó! Hơn nữa, nếu như người người đều bởi vì sợ nữ nhi trưởng thành không hạnh phúc mà không muốn nữ nhi, đều chỉ muốn nhi tử giống nàng, vậy đám nhi tử trưởng thành, đều độc thân sao? Đã sớm tuyệt tử tuyệt tôn rồi."
Nguyên Gia Ninh nhẹ nhàng lườm hắn một cái, nói: "Chàng cũng biết nữ nhân rất quan trọng."
Huyền Uyên bật cười, thì ra là nàng lo lắng mình trọng nam khinh nữ, không thương nữ nhi.
Hắn nhẹ nhàng nhận lấy nữ nhi trong ngực Nguyên Gia Ninh, dùng ngón tay nhẹ nhàng phất phất cái mũi nhỏ nhọn của nữ nhi, nói: "Vậy nàng vạn vạn không cần lo lắng, nàng không biết phụ thân trong thiên hạ phần nhiều đều thương yêu nữ nhi sao? Những người một lòng muốn nhi tử, hơn nửa cũng chỉ xem nhi tử là người thừa kế mà thôi, đều không dụng tâm như thương yêu nữ nhi."
Nữu Nữu mặc dù là bé gái, nhưng dù sao cũng là hoàng trưởng tôn nữ, ban thưởng của Huyền Dục vẫn từ Yên kinh đưa đến Kim Lăng như nước chảy, hơn nữa còn khó được ban tên cho Nữu Nữu là: Huyền Tĩnh.
Nữ nhi của Huyền Dục đông đảo, mấy người đầu hắn còn có kiên nhẫn tự mình đặt tên, mấy nữ nhi sau thì không còn mới mẻ, hắn cũng hết kiên nhẫn, dứt khoát để cho mẹ đẻ của nữ nhi tùy tiện đặt, sau đó ghi vào danh sách của hoàng thất thôi.
So sánh với những tiểu công chúa đáng thương kia, Nữu Nữu vừa sinh ra đã được Huyền Dục chú ý, coi như là rất may mắn. Nguyên Gia Ninh ôm nữ nhi bắt đầu biết cười, nhỏ giọng nói: "Con trưởng thành phải biết phấn đầu, ngàn vạn lần không thể tự nhận là nữ nhi, khắp nơi sẽ bị người khi dễ."
Huyền Uyên nói: "Nàng không cần quan tâm nữ nhi thế, con bé, trưởng thành nhất định không khiến chúng ta quan tâm." Cô bé con mặc dù còn chưa tới trăm ngày, nhưng rõ ràng rất thông minh nhiệt tình, con ngươi xoay chuyển, rất linh hoạt, tính khí cũng rất xấu, chỉ cần bé tiểu liền lập tức "hô" người, bà vú phục vụ hơi chậm một chút, lập tức gào thét khóc lớn, dụ dỗ nửa ngày không xong.
Hơn nữa bé đặc biệt thích được Huyền Uyên ôm, mặc kệ bé tức giận cỡ nào, khóc lợi hại ra sao, chỉ cần Huyền Uyên ôm lấy bé, bé sẽ rất nhanh ngừng khóc, trở nên vui mừng bừng bừng, y y a a bắt đầu nói bằng tiếng trẻ con với phụ thân của mình.
Nguyên Gia Ninh chua xót nói: "Chẳng lẽ tiểu tử này biết ta đã từng nói hi vọng nó là nhi tử, cho nên chỉ tốt với chàng, không tốt với ta? Xem nó trưởng thành ta có thương nó không."
Huyền Uyên cười ha ha.
Thái tử phi ăn dấm nữ nhi mình, đại khái cũng là một loại hạnh phúc khác thôi.
Nhưng ở hoàng thất, loại hạnh phúc này nhất định sẽ không kéo dài, khi Nữu Nữu tròn tuổi, trong Đông Cung lại sinh gợn sóng. Đầu tiên là đột nhiên có một vị thiếu nữ xinh động chủ động tìm tới Huyền Uyên, tự xưng là cháu gái nhà mẹ Diệp di nương, bởi vì quê quán gặp nạn lụt, cho nên mới đến Kim Lăng tìm nơi nương tựa cô, kết quả trằn trọc biết cô mẫu đã qua đời, mà nhi tử của cô mẫu lại thành thái tử, cho nên liền đi tìm thái tử biểu ca của mình, hi vọng được thu giữ.
Vị thiếu nữ này tên Lưu Hương Linh, nghe nói là đi theo thương đội từ thôn An Huy tới Kim Lăng .
Diệp di nương vốn quả thật họ Lưu, khi còn bé bởi vì trong nhà gặp nước lũ, nên mới phiêu lưu bên ngoài với biểu tỷ Chi nhi chơi đùa từ nhỏ, mất đi liên lạc với người nhà, sau đó lại gặp phải bọn buôn người bị buôn bán qua nhiều người, cho đến khi được mẫu thân Nguyên Gia Ninh - Vân Thanh La mua lại, mới xem như sống an ổn. Sau đó Diệp di nương từng mời người hỏi thăm tình hình người thân ở quê mình, nhưng vẫn không được tin tức, cho là người thân mình cũng đã gặp nạn, nên dần dần đứt ý niệm.
Lúc này Lưu Hương Linh đột nhiên nhảy ra, tự xưng là nữ nhi của đệ đệ Diệp di nương, hơn nữa lại có thể liên hệ thân thế của thái tử Huyền Uyên và Diệp di nương, nàng cũng chỉ là một thôn nữ ở nông thôn, lại có thể biết bí mật "Nguyên Lang chính là thái tử" mà ngay cả quan viên cấp thấp cũng không biết, nghĩ thế nào cũng có vấn đề.
Hơn nữa dung mạo của Lưu Hương Linh này ỹ lệ vô cùng, mắt hạnh má đào, mũi đẹp đẽ môi xinh xắn, tư thái yểu điệu, mỗi lần nhìn Huyền Uyên đều thâm tình đưa tình, đẹp đẽ động lòng người, thay vì nói là tìm biểu ca, không bằng nói là tìm tình ca.
Nguyên Gia Ninh càng nhìn nàng càng ghét, gặp hai lần rồi, liền an bài nàng ở thiên viện lúc trước an bài tứ đại cung nữ, không muốn gặp lại nàng.
Nguyên Gia Ninh nói với Huyền Uyên: "Chàng định làm như thế nào?"
Lại không nói nàng đến cùng có phải cháu gái ruột Diệp di nương không, coi như là thật, đó cũng là vạn vạn không thể quen biết nhau, bởi vì ở trong ghi chép mặt ngoài của hoàng gia, mẹ đẻ Huyền Uyên không có một chút quan hệ với Diệp di nương trong Nguyên phủ, cháu gái của Diệp di nương tự nhiên cũng không dính líu với thái tử điện hạ tôn quý.
Huyền Uyên nói: "Nếu nàng được đưa lên mặt bàn, như vậy vô luận phái bao nhiều người đi kiểm chứng, sợ rằng thân phận của nàng cũng sẽ không có vấn đề, việc này là do có người lại không an phận rồi, muốn lợi dụng xuất thân của ta để gây chuyện."
Nguyên Gia Ninh liếc hắn hỏi: "Nàng là mỹ nhân đấy, chàng thu hay không?"
Huyền Uyên cũng nhìn nàng, không vui nói: "Giữ một mỹ nhân không an phận ở bên cạnh, để cho nàng ta hại ta sao? Nàng đó, về sau ít nhỏ mọn tại mặt này."
Nguyên Gia Ninh cũng cảm thấy mình nhỏ mọn rồi, tiếp tục như vậy chỉ chọc người ghét, liền ngượng ngùng cười cười, nhưng đáy lòng chung quy không thoải mái, không nhịn được lại cho một câu: "Ta còn không phải vì để ý chàng sao! Chàng xem ánh mắt nàng ta nhìn chàng, thật thèm thuồng, chỉ thiếu không nói rõ muốn làm nữ nhân của chàng, đáng ghét chết đi."
Huyền Uyên bất đắc dĩ cười khổ.
Nguyên Gia Ninh bình thường đoan trang hào phóng, nhưng chỉ cần có nữ tử xinh đẹp hơi thân cận hắn, nàng sẽ đặc biệt khẩn trương, mất ráo phong độ của trưởng tỷ năm xưa, biến thành một tiểu nữ nhân thích ăn dấm. Được rồi, thật ra thì trong lòng hắn vẫn rất vui khi thấy nàng thỉnh thoảng tỏ vẻ khó chịu, thật có phong tình khác. Hoặc là nói, căn bản là hắn đang âm thầm dung túng Nguyên Gia Ninh, để cho nàng càng ngày càng không muốn che giấu tâm tình, không bày ra dáng vẻ trưởng tỷ trước mặt hắn nữa, mà là một tiểu nữ nhân toàn tâm toàn ý thương hắn, yêu hắn, đồng thời cũng muốn độc chiếm hắn.
Thật ra thì sự lo lắng của Nguyên Gia Ninh cũng không phải vô ý, nếu như Lưu Hương Linh thật là biểu muội của Huyền Uyên, y theo tính tình cực kỳ coi trọng thân tình lại rất hiếu thuận Diệp di nương của Huyền Uyên, cũng khó nói hắn sẽ không phân tâm chăm sóc nàng, mà biểu muội xinh đẹp một mình không người dựa vào phải lệ thuộc vào biểu ca để sống, sinh lòng ái một với biểu ca thì đó cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng Nguyên Gia Ninh không biết, Huyền Uyên làm thái tử đã lâu, lòng phòng bị vốn cực mạnh hiện tại càng thêm đạt tới đỉnh cao, đừng nói biểu muội không rõ lai lịch, dù là muội muội ruột của hắn, hắn cũng chưa chắc chịu đi phân tâm chăm sóc. Trong huyết mạch của hắn, cũng thừa kế một phần tuyệt tình của Huyền Dục.
Nguyên Gia Ninh nói nửa ngày, cũng không nói rõ ràng rốt cuộc làm sao xử trí Lưu Hương Linh, nếu nữ nhân này biết thân thế thái tử, dĩ nhiên là không thể để nàng đến dân gian nữa, ai biết nếu như nàng mang oán niệm trong lòng sẽ nói hưu nói vượn thế nào?
Dân chúng từ trước đến giờ đều thích nghe các tin tức bí mật có liên quan đến hoàng gia quan viên quý tộc, càng ly kỳ quanh co, càng khúc khuỷa kỳ lạ càng tốt.
Theo lý thuyết, bí mật xử tử nàng là phương thức đơn giản nhất.
Nhưng, như vậy thật sự được sao? Một tiểu nữ nhân như nàng ta thật ra thì không có dáng gì, nhân vật sau màn tìm ra nàng, lại trăm phương ngàn kế đưa đến đông cung, mới càng làm cho người ta lo lắng chứ?
Huyền Uyên suy nghĩ mình nên an bài chuyện này thế nào, rồi làm sao tra rõ chân tướng, thậm chí chủ động phản kích. Nguyên Gia Ninh chợt nói: "Ai nha, ta thật sự nhìn nàng phiền chết rồi, nàng ở trong Đông Cung ở lâu một ngày, ta liền không thoải mái một ngày, không bằng dứt khoát đưa nàng đến Yên kinh đi, phụ hoàng không phải rất vạn năng sao? Để cho ông ta xử lý, dù sao cũng là phiền toái ông ta quậy ra năm đó."
Ánh mắt Huyền Uyên sáng lên, đôi tay đột nhiên vỗ vỗ, nói: "Hay! Diệu kế! Cứ làm như thế!"
Sau lưng Lưu Hương Linh rõ ràng có người thao tác, mà kẻ thao tác lại rõ ràng không có ý tốt đối với Đông cung, để phụ hoàng vận dụng lực lượng quốc gia điều tra chuyện này, chẳng phải dễ dàng hơn hắn tự mình làm nhiều sao? Hơn nữa còn có thể miễn lòng nghi kỵ của phụ hoàng.
Lưu Hương Linh mới vừa bị bí mật mang đến Yên kinh, phiền toái mới lại tới, khoảng thời gian này thật sự là ngày tháng không tốt đẹp của Nguyên Gia Ninh.
Hoàng đế Huyền Dục rốt cuộc đưa tới một nhóm nữ nhân cho thái tử, không sai, là một nhóm, tổng cộng mười người.
Mười người này là nữ tử từ các dân tộc thiểu số, trong đó có hai người thậm chí có tròng mắt màu phỉ thúy, da lại cực kỳ trắng trẻo, giống như yêu tinh trong lời đồn. Những nữ tử này là chiến lợi phẩm, mỹ nữ cực phẩm từ các bộ lạc mà Huyền Dục lấy được sau khi ngự giá thân chinh.
Những ma ma phụ trách hộ tống mấy nữ tử này tới thuật lại lời nhắn của hoàng thượng cho Nguyên Gia Ninh: "Hoàng thượng nói, Đông cung thật sự quá thanh tĩnh, nhiều người náo nhiệt hơn, những nữ tử ngoại tộc này đã không thể sinh con, để làm đồ chơi là được."
Ý ở ngoài lời của Huyền Dục rất rõ ràng, hoàn toàn nhằm vào Nguyên Gia Ninh: chính ngươi độc chiếm thái tử thật là nhiều năm, kỳ tân hôn đã sớm qua, nhi tử và nữ nhi ngươi cũng đã có đủ, nên cho thái tử thêm mấy phụ nhân nữa để trang trí đại điện, nếu không đường đường thái tử một nước, chỉ coi chừng một nữ nhân sống qua ngày, còn ra thể thống gì nữa? Người biết sẽ nói phu thê thái tử và thái tử phi chim cá tình thâm, người không biết, đại khái sẽ suy đoán thái tử điện hạ bị Nguyên phủ thao túng, cho nên mới không dám cưới trắc phi, cưới vợ bé. Đường đường thái tử cũng bị thê tử quản nghiêm ngặt, sau này làm sao lên ngôi? Làm sao quản lý quần thần? Làm sao thống trị thiên hạ?
Đối với nam nhân mà nói, đỉnh cao của cuộc sống là cái gì? Không phải là quyền thế, tiền tài, và nữ nhân sao? Nếu như thái tử biểu hiện quá mức thanh tâm quả dục ở phương diện nữ nhân, người ta sẽ không khen hắn có khí tiết, không chừng còn sẽ có người ác ý suy đoán hắn là "Quả nhân có bệnh" đấy.
Mặc dù đưa nữ nhân tới cho con mình, nhưng Huyền Dục vẫn bận tâm đến con dâu, đưa tới những nữ tử ngoại tộc không được phép sinh con cho hoàng tộc, những người này tuyệt đối sẽ không uy hiếp được thân phận địa vị của Nguyên Gia Ninh và các con nàng, tiết kiệm rất nhiều việc cho nàng.
Dĩ nhiên, đây là Huyền Dục tự săn sóc theo ý riêng, Nguyên Gia Ninh có cảm kích hay không là một chuyện khác.
Tối thiểu hiện tại, Nguyên Gia Ninh nhìn chằm chằm mười mĩ nữ dị tộc xinh đẹp yêu mị này, đáy lòng thật phiền não buồn bực vô cùng.
Không thể không nói, mấy năm này nàng bị Huyền Uyên làm hư rồi, tính khí còn thẳng thắn hơn lúc còn là đại tiểu thư ở Nguyên phủ, gặp phải chuyện nên tức giận liền tức giận, tuyệt không đè nén.
Cho nên nàng quay đầu lại thở phì phò nói với Huyền Uyên: "Phụ hoàng của chúng ta biết đoán trước sao? Chúng ta mới vừa đưa một tiểu mỹ nhân đến cho ông ta, ông ta còn chưa nhận được, đã ban thưởng cho chúng ta mười đại mỹ nữ trước, một đổi mười, tính thế nào cũng là chúng ta có lời, chàng nói đúng không?"
Huyền Uyên không nhịn được cười lên, nhìn nàng tức giận đến mắt cũng đỏ, nói chuyện cũng không nhịn được cắn răng nghiến lợi, nếu như hắn còn dám nhìn lâu mười mỹ nhân mới mẻ này mấy lần, chỉ sợ nàng sẽ nhảy dựng lên cắn hắn mấy cái.
Lúc này Huyền Uyên lại không tức giận la lối Huyền Dục, hắn từ từ nói: "Đúng vậy, phụ hoàng rất thương chúng ta, biết trong Đông Cung chúng ta thiếu hụt người ca múa trong mấy bữa tiệc đãi khách, liền tự mình tiến cử mười người tới đây, lòng tốt của phụ hoàng thật là làm cho ta cảm động."
Nguyên Gia Ninh đem vòng vo lời hắn nói ở đáy lòng vài vòng, cuối cùng mới hiểu ý tứ của hắn.
Huyền Uyên muốn cho những nữ nhân này làm người ca múa trong tiệc đãi khách, không thu nạp họ vào phòng.
Vì thời đại cho phép, nên một số gia đình quyền thế, thường thường đặc biệt có một nhóm gia kỹ đãi khách, những gia kỹ này bình thường đa tài đa nghệ, trẻ tuổi tướng mạo đẹp, nếu khiến khách quý vui vẻ, ở hai bên đều tình nguyện, cũng có thể tiếp khách ngủ một giấc, nếu như khách nguyện ý lấy họ, chủ nhà căn cứ quan hệ xa gần và thân phận cao thấp, hoặc đưa hoặc đổi hoặc bán đều có thể .
So sánh gia kỹ với kỹ nữ ở thanh lâu bình thường, mặc dù đều là phục vụ nam nhân, nhưng cuộc sống của các nàng tương đối thoải mái hơn ưu nhàn hơn, vì chỉ phục vụ những người chủ giàu có hoặc quyền thế, những người bình thường hỗn tạp không thể đụng họ. Nếu như gặp phải chủ nhà thiện tâm, khi họ lớn tuổi rồi sẽ nghĩ đến hôn nhân của họ, gả họ đi ra ngoài, nửa đời sau cũng sẽ không quá thê lương.
Hoàng gia có giáo phường ti đặc biệt dạy người ca múa ngự dụng cho hoàng gia, biểu diễn ca múa trong những bữa tiệc của hoàng gia, nếu như Hoàng đế cần, cũng có thể theo yêu cầu riêng của hoàng đế, lén lút hiến vũ.
Nữ tử trong giáo phường ti đều là gia quyến của tội thần, vốn đều là thiên kim tiểu thư thân phận cao quý, nhưng gia tộc tiêu vong, họ cũng xuống dốc, hơn nữa họ còn không thể chuộc thân, trừ phi Hoàng đế đặc xá, nếu không con cháu họ cũng nhất định phải làm nô làm kỹ.
Huyền Uyên cũng ngoan độc, hời hợt liền đánh rớt những nữ tử dị tộc xinh đẹp khát vọng làm nữ nhân của thái tử trở thành người có địa vị gần như gia kỹ.
Nếu như có thể trở thành nữ nhân của thái tử, đừng nói là có danh phận có cấp bậc, cho dù là nha hoàn thị tẩm, cũng tốt hơn trở thành gia kỹ.
Trong mười mỹ nữ dị tộc có mấy người tinh thông ngôn ngữ Cảnh quốc, nghe rõ ý tứ trong lời nói của Huyền Uyên, sắc mặt lập tức tái nhợt, còn người không hiểu lời của Huyền Uyên, thấy sắc mặt những người khác không đúng, cũng biết tình huống không đúng, tâm thần cũng thấp thỏm.
Nguyên Gia Ninh nhìn bộ dáng của họ, cũng cảm thấy rất đáng thương, nhưng nàng càng rõ ràng nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình, cho nên nàng tuyệt đối không thể lòng dạ đàn bà. Mà ở trong mắt của nàng, phàm là nữ tử mơ ước Huyền Uyên, đều là kẻ địch.
Cho nên nàng trầm mặc một hồi, quay đầu lại nói với Huyền Uyên: "Vậy thì làm như vậy đi. Nhưng họ rốt cuộc là phụ hoàng ban thưởng, nên làm phiền thái tử điện hạ tự mình đi an bài, ta đi trông Nữu Nữu."
Nếu như nói, những người này đều là người ngoài, Nguyên Gia Ninh còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng khi Vân Thanh La cũng đặc biệt đưa tới một mỹ nữ thì Nguyên Gia Ninh rốt cuộc hỏng mất.
Người mỹ nữ này ở tuổi mười sáu tốt đẹp nhất, xinh đẹp hiếm thấy, ngay cả nữ nhân như Nguyên Gia Ninh nhìn thấy lần đầu cũng không nhịn được hơi bị mất hồn, đối với nam nhân còn có lực hút hơn nhiều.
Vừa bắt đầu Nguyên Gia Ninh còn không chịu tin tưởng, mẫu thân mình sẽ tặng nữ nhân cho con rể mình? Kết quả nàng liên tục hỏi thăm người tới từ Nguyên phủ, lại xem thư Vân Thanh La tự viết, lúc này mới rốt cuộc chết tâm.
Ý tứ của Vân Thanh La rất rõ ràng, thái tử độc sủng thái tử phi, đã chọc nhiều người tức giận, hiện tại quý phụ danh viện trong Yên Kinh đều âm thầm thêu dệt các loại tiếng xấu về thái tử phi và Nguyên phủ, cứ tiếp như thế, thì cực kỳ bất lợi với Nguyên Gia Ninh. Nếu như hoàng thượng và thái tử chịu bảo vệ nàng thì thôi, nhưng nếu hai phụ tử này vì cũng cố ngôi vị hoàng đế, không chịu đắc tội đông đảo quan lại, nhất là Huyền Dục, am hiểu nhất trở mặt vô tình, có lẽ đảo mắt Nguyên Gia Ninh sẽ biến thành vật hy sinh.
Vân Thanh La hiểu, những nữ nhân này chưa chắc thật để ý thái tử có phải độc sủng thái tử phi hay không, có lẽ họ chỉ ghen tỵ vận may của thái tử phi, vẫn sẽ không trăm phương ngàn kế đối phó Nguyên Gia Ninh, chân chính điều khiển họ còn là nam nhân sau lưng họ, những người này muốn lợi dụng thái tử phi để đả kích thái tử, đả kích Nguyên phủ sau lưng thái tử, muốn diệt trừ núi dựa lớn sau lưng thái tử.
Chính vì hiểu rõ được điều này, Vân Thanh La mới biết nữ nhi của mình đích xác đang ở hiểm cảnh.
Vân Thanh La xác thực cực kỳ để ý khí tiết của nam nhân, nhưng bà cũng đang lo lắng cho an nguy của nữ nhi mình.
So với tánh mạng của nữ nhi mình, khí tiết của thái tử coi là cái gì?
Hoàng đế Huyền Dục vẫn buông tay mặc kệ phu thê thái tử, đột nhiên ra tay tặng thái tử mười mỹ nữ dị tộc, thật ra thì cũng có quan hệ rất lớn với sự công kích hung hăng của dư luận.
Cho nên, Vân Thanh La cũng quả quyết ra tay, tự mình chọn một mỹ nữ tuyệt sắc xuất thân trong sạch, dạy dỗ đơn giản rồi đưa tới đây cho Nguyên Gia Ninh, hơn nữa nói cho nàng biết, nữ tử này thân thế nhấp nhô, so với bị bán vào thanh lâu, nàng lựa chọn bán mình cho Vân Thanh La, hơn nữa cũng tự nguyện tuyệt dục rồi, cho nên ít nhiều có thể tin tưởng, cho dù làm cái bình hoa, Nguyên Gia Ninh cũng phải tạm thời bày nàng lên.
Không có ai có thể sống thập toàn thập mỹ, vừa lòng đẹp ý, cho dù là đế vương cũng có phiền não riêng.
Nguyên Gia Ninh hiểu đạo lý này, nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận mẫu thân cư nhiên đưa nữ tử thị tẩm đến cho trượng phu mình.
Nàng ngơ ngác ngồi, mặc cho giai nhân tuyệt sắc tên Thích Ngọc Dao kia quỳ gối trước mặt nàng, Thích Ngọc Dao cũng không sợ hãi, ngược lại rất có mấy phần khí chất lẫm liệt lãnh nhược băng sương.
Nguyên Gia Ninh chợt rất muốn hỏi mẫu thân, năm đó phát hiện chuyện của Diệp di nương thì mẫu thân nghĩ thế nào? Mà nếu như Diệp di nương không có quỷ thần khiến xui gặp phải Hoàng đế, ngược lại thật bò lên giường phụ thân thì mẫu thân sẽ làm thế nào?
Tại sao mỗi một thời đại nữ nhân luôn sẽ gặp phải chuyện làm cho người ta không cách nào thừa nhận thế này?
Mỗi lần Nguyên Gia Ninh gặp phải chuyện có liên quan đến Huyền Uyên thì luôn dễ dàng rơi nước mắt, nhưng lần này nàng vẫn ngồi yên nửa ngày, cho đến ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm xuống, nàng cũng không có rơi một giọt lệ.
Khi chính thức đối diện cửa ải khó, nước mắt không có chút giá trị nào.
Mà có loại khổ sở, căn bản làm người ta chảy không ra nước mắt.
Bộ dáng của em bé vừa sinh ra đều na ná, ngũ quan nhiều nếp nhăn giống một bà cụ non, thân thể chỉ lớn chừng bàn tay, Huyền Uyên ước lượng mấy lần, nói giày của mình cũng có thể bỏ bé vào.
Nguyên Gia Ninh thở dài, nói: "Ta vốn hi vọng lần này sinh nhi tử nữa, đáng tiếc là một nữ nhi."
Huyền Uyên ngược lại hiểu ý của nàng, cũng không phải là trọng nam khinh nữ, mà là suy tính từ nhiều phương diện. Nếu như lần này sinh nhi tử nữa, thì Trường Sinh không còn là nhi tử độc nhất, mặc dù cậu vẫn là Hoàng thái tôn, nhưng không còn là duy nhất, nếu như cậu có gì ngoài ý, thái tử vẫn còn có nhi tử, mà kẻ thù chính trị cũng không thể nhiều lần sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, ám sát sạch hết nhi tử của thái tử chứ?
Huyền Uyên đưa tay sờ sờ tóc của nàng, nói: "Đừng nói như vậy, mặc dù nàng suy nghĩ cho Trường Sinh, nhưng là dù sao đối với Nữu Nữu cũng không công bằng phải không? Nếu như ngày sau con trưởng thành, biết sự ra đời của mình không được cha mẹ mong đợi, nhất định sẽ rất đau lòng."
Nguyên Gia Ninh nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhi, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nhăn nhíu của bé, nói: "Ta làm sao không thương con? Chỉ là thói đời này quá hà khắc với nữ hân, dù là xuất thân hoàng gia, cũng chưa chắc có thể bảo đảm hạnh phúc, nữ nhi khó nuôi hơn nhi tử rất nhiều."
Huyền Uyên cười lên, nói: "Không biết năm đó lúc nàng sinh ra, nhạc phụ nhạc mẫu có nói lời như vậy không? Mỗi cha mẹ đều thương con mình, nhưng con cái trưởng thành, tự sẽ có cuộc sống riêng của chính, hiện tại đã muốn an bài cả đời chúng, vậy nàng sẽ lo âu chết đó! Hơn nữa, nếu như người người đều bởi vì sợ nữ nhi trưởng thành không hạnh phúc mà không muốn nữ nhi, đều chỉ muốn nhi tử giống nàng, vậy đám nhi tử trưởng thành, đều độc thân sao? Đã sớm tuyệt tử tuyệt tôn rồi."
Nguyên Gia Ninh nhẹ nhàng lườm hắn một cái, nói: "Chàng cũng biết nữ nhân rất quan trọng."
Huyền Uyên bật cười, thì ra là nàng lo lắng mình trọng nam khinh nữ, không thương nữ nhi.
Hắn nhẹ nhàng nhận lấy nữ nhi trong ngực Nguyên Gia Ninh, dùng ngón tay nhẹ nhàng phất phất cái mũi nhỏ nhọn của nữ nhi, nói: "Vậy nàng vạn vạn không cần lo lắng, nàng không biết phụ thân trong thiên hạ phần nhiều đều thương yêu nữ nhi sao? Những người một lòng muốn nhi tử, hơn nửa cũng chỉ xem nhi tử là người thừa kế mà thôi, đều không dụng tâm như thương yêu nữ nhi."
Nữu Nữu mặc dù là bé gái, nhưng dù sao cũng là hoàng trưởng tôn nữ, ban thưởng của Huyền Dục vẫn từ Yên kinh đưa đến Kim Lăng như nước chảy, hơn nữa còn khó được ban tên cho Nữu Nữu là: Huyền Tĩnh.
Nữ nhi của Huyền Dục đông đảo, mấy người đầu hắn còn có kiên nhẫn tự mình đặt tên, mấy nữ nhi sau thì không còn mới mẻ, hắn cũng hết kiên nhẫn, dứt khoát để cho mẹ đẻ của nữ nhi tùy tiện đặt, sau đó ghi vào danh sách của hoàng thất thôi.
So sánh với những tiểu công chúa đáng thương kia, Nữu Nữu vừa sinh ra đã được Huyền Dục chú ý, coi như là rất may mắn. Nguyên Gia Ninh ôm nữ nhi bắt đầu biết cười, nhỏ giọng nói: "Con trưởng thành phải biết phấn đầu, ngàn vạn lần không thể tự nhận là nữ nhi, khắp nơi sẽ bị người khi dễ."
Huyền Uyên nói: "Nàng không cần quan tâm nữ nhi thế, con bé, trưởng thành nhất định không khiến chúng ta quan tâm." Cô bé con mặc dù còn chưa tới trăm ngày, nhưng rõ ràng rất thông minh nhiệt tình, con ngươi xoay chuyển, rất linh hoạt, tính khí cũng rất xấu, chỉ cần bé tiểu liền lập tức "hô" người, bà vú phục vụ hơi chậm một chút, lập tức gào thét khóc lớn, dụ dỗ nửa ngày không xong.
Hơn nữa bé đặc biệt thích được Huyền Uyên ôm, mặc kệ bé tức giận cỡ nào, khóc lợi hại ra sao, chỉ cần Huyền Uyên ôm lấy bé, bé sẽ rất nhanh ngừng khóc, trở nên vui mừng bừng bừng, y y a a bắt đầu nói bằng tiếng trẻ con với phụ thân của mình.
Nguyên Gia Ninh chua xót nói: "Chẳng lẽ tiểu tử này biết ta đã từng nói hi vọng nó là nhi tử, cho nên chỉ tốt với chàng, không tốt với ta? Xem nó trưởng thành ta có thương nó không."
Huyền Uyên cười ha ha.
Thái tử phi ăn dấm nữ nhi mình, đại khái cũng là một loại hạnh phúc khác thôi.
Nhưng ở hoàng thất, loại hạnh phúc này nhất định sẽ không kéo dài, khi Nữu Nữu tròn tuổi, trong Đông Cung lại sinh gợn sóng. Đầu tiên là đột nhiên có một vị thiếu nữ xinh động chủ động tìm tới Huyền Uyên, tự xưng là cháu gái nhà mẹ Diệp di nương, bởi vì quê quán gặp nạn lụt, cho nên mới đến Kim Lăng tìm nơi nương tựa cô, kết quả trằn trọc biết cô mẫu đã qua đời, mà nhi tử của cô mẫu lại thành thái tử, cho nên liền đi tìm thái tử biểu ca của mình, hi vọng được thu giữ.
Vị thiếu nữ này tên Lưu Hương Linh, nghe nói là đi theo thương đội từ thôn An Huy tới Kim Lăng .
Diệp di nương vốn quả thật họ Lưu, khi còn bé bởi vì trong nhà gặp nước lũ, nên mới phiêu lưu bên ngoài với biểu tỷ Chi nhi chơi đùa từ nhỏ, mất đi liên lạc với người nhà, sau đó lại gặp phải bọn buôn người bị buôn bán qua nhiều người, cho đến khi được mẫu thân Nguyên Gia Ninh - Vân Thanh La mua lại, mới xem như sống an ổn. Sau đó Diệp di nương từng mời người hỏi thăm tình hình người thân ở quê mình, nhưng vẫn không được tin tức, cho là người thân mình cũng đã gặp nạn, nên dần dần đứt ý niệm.
Lúc này Lưu Hương Linh đột nhiên nhảy ra, tự xưng là nữ nhi của đệ đệ Diệp di nương, hơn nữa lại có thể liên hệ thân thế của thái tử Huyền Uyên và Diệp di nương, nàng cũng chỉ là một thôn nữ ở nông thôn, lại có thể biết bí mật "Nguyên Lang chính là thái tử" mà ngay cả quan viên cấp thấp cũng không biết, nghĩ thế nào cũng có vấn đề.
Hơn nữa dung mạo của Lưu Hương Linh này ỹ lệ vô cùng, mắt hạnh má đào, mũi đẹp đẽ môi xinh xắn, tư thái yểu điệu, mỗi lần nhìn Huyền Uyên đều thâm tình đưa tình, đẹp đẽ động lòng người, thay vì nói là tìm biểu ca, không bằng nói là tìm tình ca.
Nguyên Gia Ninh càng nhìn nàng càng ghét, gặp hai lần rồi, liền an bài nàng ở thiên viện lúc trước an bài tứ đại cung nữ, không muốn gặp lại nàng.
Nguyên Gia Ninh nói với Huyền Uyên: "Chàng định làm như thế nào?"
Lại không nói nàng đến cùng có phải cháu gái ruột Diệp di nương không, coi như là thật, đó cũng là vạn vạn không thể quen biết nhau, bởi vì ở trong ghi chép mặt ngoài của hoàng gia, mẹ đẻ Huyền Uyên không có một chút quan hệ với Diệp di nương trong Nguyên phủ, cháu gái của Diệp di nương tự nhiên cũng không dính líu với thái tử điện hạ tôn quý.
Huyền Uyên nói: "Nếu nàng được đưa lên mặt bàn, như vậy vô luận phái bao nhiều người đi kiểm chứng, sợ rằng thân phận của nàng cũng sẽ không có vấn đề, việc này là do có người lại không an phận rồi, muốn lợi dụng xuất thân của ta để gây chuyện."
Nguyên Gia Ninh liếc hắn hỏi: "Nàng là mỹ nhân đấy, chàng thu hay không?"
Huyền Uyên cũng nhìn nàng, không vui nói: "Giữ một mỹ nhân không an phận ở bên cạnh, để cho nàng ta hại ta sao? Nàng đó, về sau ít nhỏ mọn tại mặt này."
Nguyên Gia Ninh cũng cảm thấy mình nhỏ mọn rồi, tiếp tục như vậy chỉ chọc người ghét, liền ngượng ngùng cười cười, nhưng đáy lòng chung quy không thoải mái, không nhịn được lại cho một câu: "Ta còn không phải vì để ý chàng sao! Chàng xem ánh mắt nàng ta nhìn chàng, thật thèm thuồng, chỉ thiếu không nói rõ muốn làm nữ nhân của chàng, đáng ghét chết đi."
Huyền Uyên bất đắc dĩ cười khổ.
Nguyên Gia Ninh bình thường đoan trang hào phóng, nhưng chỉ cần có nữ tử xinh đẹp hơi thân cận hắn, nàng sẽ đặc biệt khẩn trương, mất ráo phong độ của trưởng tỷ năm xưa, biến thành một tiểu nữ nhân thích ăn dấm. Được rồi, thật ra thì trong lòng hắn vẫn rất vui khi thấy nàng thỉnh thoảng tỏ vẻ khó chịu, thật có phong tình khác. Hoặc là nói, căn bản là hắn đang âm thầm dung túng Nguyên Gia Ninh, để cho nàng càng ngày càng không muốn che giấu tâm tình, không bày ra dáng vẻ trưởng tỷ trước mặt hắn nữa, mà là một tiểu nữ nhân toàn tâm toàn ý thương hắn, yêu hắn, đồng thời cũng muốn độc chiếm hắn.
Thật ra thì sự lo lắng của Nguyên Gia Ninh cũng không phải vô ý, nếu như Lưu Hương Linh thật là biểu muội của Huyền Uyên, y theo tính tình cực kỳ coi trọng thân tình lại rất hiếu thuận Diệp di nương của Huyền Uyên, cũng khó nói hắn sẽ không phân tâm chăm sóc nàng, mà biểu muội xinh đẹp một mình không người dựa vào phải lệ thuộc vào biểu ca để sống, sinh lòng ái một với biểu ca thì đó cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng Nguyên Gia Ninh không biết, Huyền Uyên làm thái tử đã lâu, lòng phòng bị vốn cực mạnh hiện tại càng thêm đạt tới đỉnh cao, đừng nói biểu muội không rõ lai lịch, dù là muội muội ruột của hắn, hắn cũng chưa chắc chịu đi phân tâm chăm sóc. Trong huyết mạch của hắn, cũng thừa kế một phần tuyệt tình của Huyền Dục.
Nguyên Gia Ninh nói nửa ngày, cũng không nói rõ ràng rốt cuộc làm sao xử trí Lưu Hương Linh, nếu nữ nhân này biết thân thế thái tử, dĩ nhiên là không thể để nàng đến dân gian nữa, ai biết nếu như nàng mang oán niệm trong lòng sẽ nói hưu nói vượn thế nào?
Dân chúng từ trước đến giờ đều thích nghe các tin tức bí mật có liên quan đến hoàng gia quan viên quý tộc, càng ly kỳ quanh co, càng khúc khuỷa kỳ lạ càng tốt.
Theo lý thuyết, bí mật xử tử nàng là phương thức đơn giản nhất.
Nhưng, như vậy thật sự được sao? Một tiểu nữ nhân như nàng ta thật ra thì không có dáng gì, nhân vật sau màn tìm ra nàng, lại trăm phương ngàn kế đưa đến đông cung, mới càng làm cho người ta lo lắng chứ?
Huyền Uyên suy nghĩ mình nên an bài chuyện này thế nào, rồi làm sao tra rõ chân tướng, thậm chí chủ động phản kích. Nguyên Gia Ninh chợt nói: "Ai nha, ta thật sự nhìn nàng phiền chết rồi, nàng ở trong Đông Cung ở lâu một ngày, ta liền không thoải mái một ngày, không bằng dứt khoát đưa nàng đến Yên kinh đi, phụ hoàng không phải rất vạn năng sao? Để cho ông ta xử lý, dù sao cũng là phiền toái ông ta quậy ra năm đó."
Ánh mắt Huyền Uyên sáng lên, đôi tay đột nhiên vỗ vỗ, nói: "Hay! Diệu kế! Cứ làm như thế!"
Sau lưng Lưu Hương Linh rõ ràng có người thao tác, mà kẻ thao tác lại rõ ràng không có ý tốt đối với Đông cung, để phụ hoàng vận dụng lực lượng quốc gia điều tra chuyện này, chẳng phải dễ dàng hơn hắn tự mình làm nhiều sao? Hơn nữa còn có thể miễn lòng nghi kỵ của phụ hoàng.
Lưu Hương Linh mới vừa bị bí mật mang đến Yên kinh, phiền toái mới lại tới, khoảng thời gian này thật sự là ngày tháng không tốt đẹp của Nguyên Gia Ninh.
Hoàng đế Huyền Dục rốt cuộc đưa tới một nhóm nữ nhân cho thái tử, không sai, là một nhóm, tổng cộng mười người.
Mười người này là nữ tử từ các dân tộc thiểu số, trong đó có hai người thậm chí có tròng mắt màu phỉ thúy, da lại cực kỳ trắng trẻo, giống như yêu tinh trong lời đồn. Những nữ tử này là chiến lợi phẩm, mỹ nữ cực phẩm từ các bộ lạc mà Huyền Dục lấy được sau khi ngự giá thân chinh.
Những ma ma phụ trách hộ tống mấy nữ tử này tới thuật lại lời nhắn của hoàng thượng cho Nguyên Gia Ninh: "Hoàng thượng nói, Đông cung thật sự quá thanh tĩnh, nhiều người náo nhiệt hơn, những nữ tử ngoại tộc này đã không thể sinh con, để làm đồ chơi là được."
Ý ở ngoài lời của Huyền Dục rất rõ ràng, hoàn toàn nhằm vào Nguyên Gia Ninh: chính ngươi độc chiếm thái tử thật là nhiều năm, kỳ tân hôn đã sớm qua, nhi tử và nữ nhi ngươi cũng đã có đủ, nên cho thái tử thêm mấy phụ nhân nữa để trang trí đại điện, nếu không đường đường thái tử một nước, chỉ coi chừng một nữ nhân sống qua ngày, còn ra thể thống gì nữa? Người biết sẽ nói phu thê thái tử và thái tử phi chim cá tình thâm, người không biết, đại khái sẽ suy đoán thái tử điện hạ bị Nguyên phủ thao túng, cho nên mới không dám cưới trắc phi, cưới vợ bé. Đường đường thái tử cũng bị thê tử quản nghiêm ngặt, sau này làm sao lên ngôi? Làm sao quản lý quần thần? Làm sao thống trị thiên hạ?
Đối với nam nhân mà nói, đỉnh cao của cuộc sống là cái gì? Không phải là quyền thế, tiền tài, và nữ nhân sao? Nếu như thái tử biểu hiện quá mức thanh tâm quả dục ở phương diện nữ nhân, người ta sẽ không khen hắn có khí tiết, không chừng còn sẽ có người ác ý suy đoán hắn là "Quả nhân có bệnh" đấy.
Mặc dù đưa nữ nhân tới cho con mình, nhưng Huyền Dục vẫn bận tâm đến con dâu, đưa tới những nữ tử ngoại tộc không được phép sinh con cho hoàng tộc, những người này tuyệt đối sẽ không uy hiếp được thân phận địa vị của Nguyên Gia Ninh và các con nàng, tiết kiệm rất nhiều việc cho nàng.
Dĩ nhiên, đây là Huyền Dục tự săn sóc theo ý riêng, Nguyên Gia Ninh có cảm kích hay không là một chuyện khác.
Tối thiểu hiện tại, Nguyên Gia Ninh nhìn chằm chằm mười mĩ nữ dị tộc xinh đẹp yêu mị này, đáy lòng thật phiền não buồn bực vô cùng.
Không thể không nói, mấy năm này nàng bị Huyền Uyên làm hư rồi, tính khí còn thẳng thắn hơn lúc còn là đại tiểu thư ở Nguyên phủ, gặp phải chuyện nên tức giận liền tức giận, tuyệt không đè nén.
Cho nên nàng quay đầu lại thở phì phò nói với Huyền Uyên: "Phụ hoàng của chúng ta biết đoán trước sao? Chúng ta mới vừa đưa một tiểu mỹ nhân đến cho ông ta, ông ta còn chưa nhận được, đã ban thưởng cho chúng ta mười đại mỹ nữ trước, một đổi mười, tính thế nào cũng là chúng ta có lời, chàng nói đúng không?"
Huyền Uyên không nhịn được cười lên, nhìn nàng tức giận đến mắt cũng đỏ, nói chuyện cũng không nhịn được cắn răng nghiến lợi, nếu như hắn còn dám nhìn lâu mười mỹ nhân mới mẻ này mấy lần, chỉ sợ nàng sẽ nhảy dựng lên cắn hắn mấy cái.
Lúc này Huyền Uyên lại không tức giận la lối Huyền Dục, hắn từ từ nói: "Đúng vậy, phụ hoàng rất thương chúng ta, biết trong Đông Cung chúng ta thiếu hụt người ca múa trong mấy bữa tiệc đãi khách, liền tự mình tiến cử mười người tới đây, lòng tốt của phụ hoàng thật là làm cho ta cảm động."
Nguyên Gia Ninh đem vòng vo lời hắn nói ở đáy lòng vài vòng, cuối cùng mới hiểu ý tứ của hắn.
Huyền Uyên muốn cho những nữ nhân này làm người ca múa trong tiệc đãi khách, không thu nạp họ vào phòng.
Vì thời đại cho phép, nên một số gia đình quyền thế, thường thường đặc biệt có một nhóm gia kỹ đãi khách, những gia kỹ này bình thường đa tài đa nghệ, trẻ tuổi tướng mạo đẹp, nếu khiến khách quý vui vẻ, ở hai bên đều tình nguyện, cũng có thể tiếp khách ngủ một giấc, nếu như khách nguyện ý lấy họ, chủ nhà căn cứ quan hệ xa gần và thân phận cao thấp, hoặc đưa hoặc đổi hoặc bán đều có thể .
So sánh gia kỹ với kỹ nữ ở thanh lâu bình thường, mặc dù đều là phục vụ nam nhân, nhưng cuộc sống của các nàng tương đối thoải mái hơn ưu nhàn hơn, vì chỉ phục vụ những người chủ giàu có hoặc quyền thế, những người bình thường hỗn tạp không thể đụng họ. Nếu như gặp phải chủ nhà thiện tâm, khi họ lớn tuổi rồi sẽ nghĩ đến hôn nhân của họ, gả họ đi ra ngoài, nửa đời sau cũng sẽ không quá thê lương.
Hoàng gia có giáo phường ti đặc biệt dạy người ca múa ngự dụng cho hoàng gia, biểu diễn ca múa trong những bữa tiệc của hoàng gia, nếu như Hoàng đế cần, cũng có thể theo yêu cầu riêng của hoàng đế, lén lút hiến vũ.
Nữ tử trong giáo phường ti đều là gia quyến của tội thần, vốn đều là thiên kim tiểu thư thân phận cao quý, nhưng gia tộc tiêu vong, họ cũng xuống dốc, hơn nữa họ còn không thể chuộc thân, trừ phi Hoàng đế đặc xá, nếu không con cháu họ cũng nhất định phải làm nô làm kỹ.
Huyền Uyên cũng ngoan độc, hời hợt liền đánh rớt những nữ tử dị tộc xinh đẹp khát vọng làm nữ nhân của thái tử trở thành người có địa vị gần như gia kỹ.
Nếu như có thể trở thành nữ nhân của thái tử, đừng nói là có danh phận có cấp bậc, cho dù là nha hoàn thị tẩm, cũng tốt hơn trở thành gia kỹ.
Trong mười mỹ nữ dị tộc có mấy người tinh thông ngôn ngữ Cảnh quốc, nghe rõ ý tứ trong lời nói của Huyền Uyên, sắc mặt lập tức tái nhợt, còn người không hiểu lời của Huyền Uyên, thấy sắc mặt những người khác không đúng, cũng biết tình huống không đúng, tâm thần cũng thấp thỏm.
Nguyên Gia Ninh nhìn bộ dáng của họ, cũng cảm thấy rất đáng thương, nhưng nàng càng rõ ràng nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình, cho nên nàng tuyệt đối không thể lòng dạ đàn bà. Mà ở trong mắt của nàng, phàm là nữ tử mơ ước Huyền Uyên, đều là kẻ địch.
Cho nên nàng trầm mặc một hồi, quay đầu lại nói với Huyền Uyên: "Vậy thì làm như vậy đi. Nhưng họ rốt cuộc là phụ hoàng ban thưởng, nên làm phiền thái tử điện hạ tự mình đi an bài, ta đi trông Nữu Nữu."
Nếu như nói, những người này đều là người ngoài, Nguyên Gia Ninh còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng khi Vân Thanh La cũng đặc biệt đưa tới một mỹ nữ thì Nguyên Gia Ninh rốt cuộc hỏng mất.
Người mỹ nữ này ở tuổi mười sáu tốt đẹp nhất, xinh đẹp hiếm thấy, ngay cả nữ nhân như Nguyên Gia Ninh nhìn thấy lần đầu cũng không nhịn được hơi bị mất hồn, đối với nam nhân còn có lực hút hơn nhiều.
Vừa bắt đầu Nguyên Gia Ninh còn không chịu tin tưởng, mẫu thân mình sẽ tặng nữ nhân cho con rể mình? Kết quả nàng liên tục hỏi thăm người tới từ Nguyên phủ, lại xem thư Vân Thanh La tự viết, lúc này mới rốt cuộc chết tâm.
Ý tứ của Vân Thanh La rất rõ ràng, thái tử độc sủng thái tử phi, đã chọc nhiều người tức giận, hiện tại quý phụ danh viện trong Yên Kinh đều âm thầm thêu dệt các loại tiếng xấu về thái tử phi và Nguyên phủ, cứ tiếp như thế, thì cực kỳ bất lợi với Nguyên Gia Ninh. Nếu như hoàng thượng và thái tử chịu bảo vệ nàng thì thôi, nhưng nếu hai phụ tử này vì cũng cố ngôi vị hoàng đế, không chịu đắc tội đông đảo quan lại, nhất là Huyền Dục, am hiểu nhất trở mặt vô tình, có lẽ đảo mắt Nguyên Gia Ninh sẽ biến thành vật hy sinh.
Vân Thanh La hiểu, những nữ nhân này chưa chắc thật để ý thái tử có phải độc sủng thái tử phi hay không, có lẽ họ chỉ ghen tỵ vận may của thái tử phi, vẫn sẽ không trăm phương ngàn kế đối phó Nguyên Gia Ninh, chân chính điều khiển họ còn là nam nhân sau lưng họ, những người này muốn lợi dụng thái tử phi để đả kích thái tử, đả kích Nguyên phủ sau lưng thái tử, muốn diệt trừ núi dựa lớn sau lưng thái tử.
Chính vì hiểu rõ được điều này, Vân Thanh La mới biết nữ nhi của mình đích xác đang ở hiểm cảnh.
Vân Thanh La xác thực cực kỳ để ý khí tiết của nam nhân, nhưng bà cũng đang lo lắng cho an nguy của nữ nhi mình.
So với tánh mạng của nữ nhi mình, khí tiết của thái tử coi là cái gì?
Hoàng đế Huyền Dục vẫn buông tay mặc kệ phu thê thái tử, đột nhiên ra tay tặng thái tử mười mỹ nữ dị tộc, thật ra thì cũng có quan hệ rất lớn với sự công kích hung hăng của dư luận.
Cho nên, Vân Thanh La cũng quả quyết ra tay, tự mình chọn một mỹ nữ tuyệt sắc xuất thân trong sạch, dạy dỗ đơn giản rồi đưa tới đây cho Nguyên Gia Ninh, hơn nữa nói cho nàng biết, nữ tử này thân thế nhấp nhô, so với bị bán vào thanh lâu, nàng lựa chọn bán mình cho Vân Thanh La, hơn nữa cũng tự nguyện tuyệt dục rồi, cho nên ít nhiều có thể tin tưởng, cho dù làm cái bình hoa, Nguyên Gia Ninh cũng phải tạm thời bày nàng lên.
Không có ai có thể sống thập toàn thập mỹ, vừa lòng đẹp ý, cho dù là đế vương cũng có phiền não riêng.
Nguyên Gia Ninh hiểu đạo lý này, nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận mẫu thân cư nhiên đưa nữ tử thị tẩm đến cho trượng phu mình.
Nàng ngơ ngác ngồi, mặc cho giai nhân tuyệt sắc tên Thích Ngọc Dao kia quỳ gối trước mặt nàng, Thích Ngọc Dao cũng không sợ hãi, ngược lại rất có mấy phần khí chất lẫm liệt lãnh nhược băng sương.
Nguyên Gia Ninh chợt rất muốn hỏi mẫu thân, năm đó phát hiện chuyện của Diệp di nương thì mẫu thân nghĩ thế nào? Mà nếu như Diệp di nương không có quỷ thần khiến xui gặp phải Hoàng đế, ngược lại thật bò lên giường phụ thân thì mẫu thân sẽ làm thế nào?
Tại sao mỗi một thời đại nữ nhân luôn sẽ gặp phải chuyện làm cho người ta không cách nào thừa nhận thế này?
Mỗi lần Nguyên Gia Ninh gặp phải chuyện có liên quan đến Huyền Uyên thì luôn dễ dàng rơi nước mắt, nhưng lần này nàng vẫn ngồi yên nửa ngày, cho đến ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm xuống, nàng cũng không có rơi một giọt lệ.
Khi chính thức đối diện cửa ải khó, nước mắt không có chút giá trị nào.
Mà có loại khổ sở, căn bản làm người ta chảy không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.