Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 110: Ăn, sạch sẽ ( tinh )

Đại Mặc

28/03/2016



Hắn đã dời đi trận địa. Dời về phía tai của nàng ~ rủ xuống. Hơi lạnh tai ~ rủ xuống bị hắn ngậm vào trong miệng. Hắn nhẹ nhàng cắn cắn. Nàng chính là cảm giác được toàn bộ người đều Tô Tô tê tê đấy. Một loại cảm giác kỳ diệu truyền đến toàn thân.

Sở Chỉ Nguyệt không thể tự chế. Như con muỗi giống nhau hừ hai tiếng. Thân thể cũng có chút cong lên. Tựa hồ lại cầu cái gì.

Môi Bắc Huyền Âm dần dần trượt. Nóng hổi. Nàng cảm giác được cánh tay có chút lạnh sưu sưu đấy. Vừa nhìn mới biết áo ngoài mình không biết lúc nào lại bị hắn cởi. Chỗ đó y nút thắt cũng là bị hắn cho cởi bỏ. Hắn hô hấp tăng thêm. Bàn tay tại cái hông của nàng trượt. Chui vào trong trung y của nàng. Cách một tầng vải vóc, cẩn thận vuốt ve.

Sở Chỉ Nguyệt toàn thân như nhũn ra. Cảm thấy toàn thân cao thấp cũng giống như bị lông vũ nhẹ nhàng đụng vào bình thường. Như vậy ngứa. Khó chịu như vậy ...

Nàng ngửa đầu thở hổn hển mấy hơi thở. Trong nội tâm nóng lên.

Giờ khắc này nàng rút cuộc minh bạch khi đó vì cái gì luôn nghe được một câu. Cái gì tình đến đậm đặc lúc khó tự kiềm chế...

Ngọn lửa trong mắt Bắc Huyền Âm dần biến lớn. Cái trán hắn cũng thấm ra mồ hôi rịn. Lần nữa chuyển qua cổ của nàng. Lại hôn đi. Tay kia một bên cởi bỏ áo trung y của nàng. Nàng xuân quang chính là nửa che nửa đậy. Dụ hoặc lòng người.

Sở Chỉ Nguyệt còn không kịp nói cái gì. Hắn lại nói ra: "Nguyệt nhi..."

Hắn gọi tên của nàng. Thân thể của nàng càng lúc càng như nhũn ra.

Bắc Huyền Âm tuyệt đối là một mối họa lớn. Nàng chỉ kém lấy không mở miệng nói mình muốn rồi.

Bên ngoài. Lúc này đã có người hô một tiếng: "Quận chúa muội muội. Nhanh chút ngắm trăng rồi. Ngươi rửa mặt xong chưa."

Bắc Huyền Âm tay ngừng lại. (haha, anh này bị phá mấy lần)

Sở Chỉ Nguyệt cũng thoáng cái thức tỉnh. Nàng còn không nói chuyện. Bắc Huyền Âm liền thay nàng trả lời: "Nàng còn không chuẩn bị cho tốt. Tốt rồi tự nhiên sẽ đi ra ngoài."

Tần Tĩnh Phong đứng ở bên ngoài sững sờ. Như thế nào Bắc Huyền Âm đang ở bên trong rồi.

Hắn cho dù nghi hoặc. Nhưng cũng là không nói cái gì nữa. Liền cũng rời đi.

Lúc này Bắc Huyền Âm đã thanh tỉnh qua đến. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa liền khống chế không được. Sở Chỉ Nguyệt cùng hắn còn chưa có danh nghĩa vợ chồng. Hắn làm sao có thể cùng nàng có vợ chồng Chi thực.

Hắn tự tay đem quần áo của nàng kéo tốt. Ngón tay cũng là nóng hổi.

Sở Chỉ Nguyệt chợt đè tay của hắn. Nói: "Ngươi đây là... Lâm trận bỏ chạy."

Lời nàng vừa ra khỏi miệng. Mới phát hiện thanh âm của mình như nước bình thường. Ôn nhu không tưởng nổi.

Bắc Huyền Âm sững sờ. Nhìn mặt nàng hồng hồng. Hỏi: "Ngươi muốn làm gì vậy."

Sở Chỉ Nguyệt khóe miệng giơ lên. Đem tay Bắc Huyền Âm cài lại. Ghế dựa quý phi cho dù không lớn. Nhưng nàng cũng một cái trở mình. Đem Bắc Huyền Âm đè tại dưới người mình.

Nàng thanh âm vẫn mềm mại không thôi, nói: "Đừng dài dòng chậm chạp. Ngươi không đến vậy ta đến."

Con mắt Bắc Huyền Âm thâm sâu giống như đầm nước ao. Không có bất kỳ rung động. Làm cho người ta nhìn không ra hắn giờ phút này đến tột cùng là đang suy nghĩ gì.

Khuôn mặt dễ nhìn. Lúc này cũng là không có một chút dáng tươi cười.

Sở Chỉ Nguyệt nhìn hắn trong chốc lát. Cảm thấy không thú vị. Chính là giật giật. Nói: "Được rồi. Không miễn cưỡng ngươi. Miễn cho ngươi ngày sau đối với ta kêu cha gọi mẹ đấy."

Nàng đang muốn từ trên người hắn xuống. Ánh mắt hắn híp híp. Thuận tay đem tay của nàng kéo đến. Làm cho nàng ngã vào trong ngực của mình.

Nàng ngã vào trong ngực của hắn. Chỉ cảm thấy bộ ngực của hắn rất cứng rắn .

"Thực có thể chứ." Bắc Huyền Âm hỏi. Thanh âm của hắn cũng là áp lực. Hai đôi gò bồng mềm mại của nàng chống đỡ lấy bộ ngực của hắn. Lại để cho hắn hô hấp lập tức trì trệ.



Sở Chỉ Nguyệt không trả lời. Bắc Huyền Âm liền đem nàng ôm lấy. Nhảy đến bên kia giường.

Sở Chỉ Nguyệt kinh hô một tiếng. Sợ tới mức khẽ run lên. Đầu liền nhảy ra một câu đến. Xem ra Bắc Huyền Âm ở phương diện này khuynh hướng có chút thô bạo .

Giường của nàng rộng thùng thình. Coi như là nằm xuống hai người. Vẫn còn rộng.

Huống chi là. Hai người là chăm chú dây dưa cùng một chỗ. Càng là lộ ra giường rộng thùng thình rồi.

Quần áo rút đi. Hai người là lần đầu tiên xích ~ khỏa thân tương đối.

Một chưởng đánh ra. Ánh nến tối xuống. Trong phòng lờ mờ một mảnh. Hắn đầu độc thanh âm vang lên: "Không cần phải sợ. Ừ."

Sở Chỉ Nguyệt ăn ăn cười cười. Nói: "Ta không sợ qua."

Bắc Huyền Âm thấy nàng còn có thể cười đến đi. Con mắt liền hiện lên một vòng ánh sáng. Bất quá Sở Chỉ Nguyệt cũng nhìn không tới.

Tiếp tục hôn xuống. Tay của hắn cũng là không có nhàn rỗi. Trên người của nàng mỗi một chỗ đều bị hắn sờ soạng sạch sẽ. Tóc hắn lướt qua gương mặt của nàng cùng cánh tay. Toàn thân đều mềm nhũn ~ ngứa ngấy. Nàng chính là không hiểu khó chịu.

Nàng bắt lấy tay của hắn. Thở phì phò nói: "Đừng có lộn xộn. Ngươi không khó chịu ta khó chịu."

Bắc Huyền Âm âm thầm cười cười. Nói: "Ta không khó chịu a..."

Sở Chỉ Nguyệt khiêu mi. Thò tay hướng bảo bối của hắn chỗ ấy một trảo. Hắn lập tức liền buồn bực ~ hừ một tiếng. Máu đều nhanh lên não.

"Khó chịu không." Sở Chỉ Nguyệt nói.

Bắc Huyền Âm bắt lấy tay nàng. Âm thanh lạnh lùng nói: "Đợi lát nữa ngươi cũng đừng gọi khó chịu."

Lúc ấy Sở Chỉ Nguyệt còn chưa cảm nhận được ý tứ của những lời này. Nhưng lại chờ hắn động thân mà vào. Cái kia thoáng cái đau đớn. Đủ để cho nàng cực kỳ khó chịu. Nàng cắn chặt răng. Tay cũng không khống chế đến lực đạo. Cái kia móng tay chính là hướng thịt của hắn bấm xuống. Thân thể của hắn cũng là chấn động. Liền cúi đầu tiến đến bên tai nàng nói: "Ngươi đều nhanh đã thành Tiểu Bạch mèo. Bắt người."

Sở Chỉ Nguyệt nào có khí lực cùng hắn nói chuyện. Thở hổn hển tốt mấy hơi thở. Cái trán cũng rịn ra mồ hôi. Nàng không nói lời nào. Lại là hướng trên người hắn vừa bấm.

Bắc Huyền Âm tiếp tục cười. Hắn tự nhiên cũng không tốt đến nơi đâu. Nàng đau nhức. Hắn cũng đau nhức.

Vốn là hai người đều trẻ trung. Mà Bắc Huyền Âm cũng rất tự nhiên cùng nàng như thế nào liều chết quấn ~ lấy.

Dùng Sở Chỉ Nguyệt mà nói nói. Cái này là nam nhân điểm này hormone dạy hắn làm như thế nào đấy. Nam nhân mà... Vấn đề này cùng sinh đều đến là học xong đấy. Tự nhiên là nước chảy thành sông.

Cả đêm. Sở Chỉ Nguyệt bị hắn khiến cho mỏi mệt. Hắn tựa hồ là không biết mệt nhọc.

"Đã xong chưa... Ta mệt mỏi." Sở Chỉ Nguyệt nói.

Nàng đã khắc sâu giải đến. Cùng Bắc huyền Âm làm chuyện như vậy. Chính là mình tìm khó chịu.

Nửa đêm, trung thu đều qua. Không biết là ai sau đến lại đến gọi một lần. Đại khái là nghe thấy âm thanh ân ái hai người bọn họ. Cũng liền vội vàng rời đi.

Sở Chỉ Nguyệt mệt mỏi không muốn động. Tùy ý hắn ôm vào trong ngực. Mí mắt cũng đặc biệt trầm trọng. Nhưng mà đầu nhưng là thanh tỉnh đấy.

"Sở Chỉ Nguyệt ." Bắc Huyền Âm hô một tiếng."Hay vẫn gọi là Thái Tử Phi nương nương."

Sở Chỉ Nguyệt thì thào nói ra: "Chúng ta lại không kết hôn..."

Bắc Huyền Âm trầm ngâm một chút. Sau đó khóe miệng liền có chút giơ lên. Xem ra việc này cũng không có thể kéo.

Hắn nói ra: "Chúng ta không đi vô cực đảo. Hôn ước hai ta. Không cần để cho người khác đến nhận đồng."



Sở Chỉ Nguyệt mệt mỏi hốt hoảng. Liền ân một tiếng. Ngủ thật say.

Ngày thứ hai ~ thời điểm nàng tỉnh lại . Vô thức thò tay vừa sờ bên cạnh. Lạnh như băng đấy. Không có một chút độ ấm.

Thân thể của nàng chua xót nhanh hơn. Cúi đầu vừa nhìn. Thấy mình đã đổi lại quần áo khác. Xem ra là Bắc Huyền Âm làm cho mình đấy.

Nàng cũng không biết bây giờ là giờ nào. Xuống giường đi ra ngoài vừa nhìn. Gió nhẹ lướt qua. Thổi rối loạn tóc xanh của nàng.

"Tỷ tỷ." Nguyên Thích cũng vừa mới trong sương phòng đi. Bên cạnh còn đi theo Bắc Huyền Âm."Ngươi đã tỉnh. . Ngươi tối hôm qua như thế nào không ra theo chúng ta cùng ngắm trăng đây."

Sở Chỉ Nguyệt cùng Bắc Huyền Âm ánh mắt nhìn nhau. Đã cảm thấy có chút lúng túng. Chuyện tối ngày hôm qua tựa hồ còn rõ mồn một trước mắt. Nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Sắc mặt cũng có chút đỏ lên.

"Nguyệt nhi hôm qua mới trở về. Tối hôm qua quá mệt mỏi sớm đi ngủ." Bắc Huyền Âm thay nàng trả lời.

Nguyên Thích có thâm ý khác gật đầu. Sau đó cũng là cười cười."Như vậy a... Ta đã biết."

Không thể không nói. Tối hôm qua người nọ chính là Nguyên Thích. Hắn sau khi ra ngoài cũng rất thức thời nói với mọi người: "Tỷ tỷ ngủ rồi. Chúng ta cũng đừng lại đi quấy rầy nàng."

Sở Chỉ Nguyệt thấy Nguyên Thích nụ cười kia có chút quỷ dị. Lường trước được Nguyên Thích cũng đoán được cái gì. Nàng cũng là tỉnh táo. Hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Thích. Ý kia rõ ràng nói . Dám nói ra. Cho ngươi chịu không nổi.

Nguyên Thích rụt rụt bả vai. Đành phải là thè lưỡi.

Bên ngoài đã có người bước nhanh chạy vào đến. Hô hào: "Quận chúa muội muội. Hôm nay không phải đấu giá sản phẩm dưỡng nhan à. Ngươi cái này còn không chuẩn bị cho tốt."

Sở Chỉ Nguyệt ngược lại là nghĩ đến. Nàng liền vội vàng gật đầu. Quay trở lại muốn đổi một bộ quần áo khác.

Bắc Huyền Âm liền tiến lên một bước nói với nàng: "Cái này xiêm y của nàng đã là mới rồi. Rửa mặt một chút là được."

Sở Chỉ Nguyệt gật gật đầu. Chính là rất nhanh rửa mặt. Bởi vì thời gian cấp bách. Nàng liền định ở trên xe ngựa chải mái tóc.

Nàng cùng Bắc Huyền Âm còn có Nguyên Thích ngồi một chiếc xe ngựa. Bắc Huyền Âm lấy ra một lược bạch ngọc. Nói: "Dựa vào ta một chút. Ta sơ cái búi tóc cho ngươi."

Sở Chỉ Nguyệt mỉm cười. Mặc cho hắn sơ cái búi tóc cho nàng.

Nguyên Thích ở một bên nhìn xem. Thở dài một hơi. Nói: "Không nên ở trước mặt ta ân ân ái ái..."

Bắc Huyền Âm liếc mắt nhìn hắn. Nói: "Chính ngươi đi đường đi đi."

Như thế. Nguyên Thích đành phải phải không lên tiếng nữa.

Một đoạn đường này. Bắc Huyền Âm cũng đã cho Sở Chỉ Nguyệt sơ một cái búi tóc đơn giản. Hắn từ trong ngăn kéo xe ngựa nhỏ xuất ra một cây trâm dài vàng ròng mã não. Liền cũng cắm ở búi tóc của nàng. Tăng thêm không ít rực rỡ.

Đã đến bán đấu giá. Sở Chỉ Nguyệt trước tiên xuống xe ngựa. Nàng hôm nay ăn mặc màu thiển tử tơ lụa nửa cánh tay váy ngắn. Dung mạo thanh lệ. Con mắt càng là sáng ngời có Thần. Không thi phấn trang điểm làn da thực sự trắng nõn trơn mềm. Búi tóc trên đầu càng làm cho nàng nhìn qua mỹ mạo không ít.

Tần Tĩnh Phong cũng hiểu được Sở Chỉ Nguyệt hôm nay không giống người thường. Nhưng lại nói không nên lời cuối cùng là cảm giác gì. Đi đến bên cạnh Sở Chỉ Nguyệt nói ra: "Quận chúa muội muội. Hôm nay đến không ít khách mới. Có nhiều người không có thư mời liền tại bên ngoài chờ đây."

Sở Chỉ Nguyệt chính là muốn hiệu quả như vậy. Cái này cũng có thể tạo thế. Bất quá đây là Cổ Đại. Dưỡng nhan kia cũng không có thể sản xuất số lượng lớn. Coi như là người tiến vào. Cũng không nhất định có thể đem thứ đồ vật mua xuống đến.

"Còn bao lâu nữa mới bắt đầu." Sở Chỉ Nguyệt hỏi.

"Không đến nửa canh giờ." Tần Tĩnh Phong nói ra."Ta đã chuẩn bị xong. Cái kia tổng cộng là có một trăm bộ Dưỡng Nhan. Chia làm năm loại bất đồng công hiệu. Cũng liền chia làm năm lần đấu giá."

Sở Chỉ Nguyệt biết rõ phương diện này Tần Tĩnh Phong luôn luôn chuẩn bị thỏa đáng. Nàng hôm nay đến cũng là muốn nhìn phản ứng. Dù sao đây chính là sinh ý bán đấu giá một lần nữa phất lên.

Bắc Huyền Âm cũng đi theo đằng sau Sở Chỉ Nguyệt . Hắn một thân mặc bạch y. Cùng Sở Chỉ Nguyệt song song đứng. Cũng đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Thái tử điện hạ. Thảo dân đã cho người lưu lại ghế lô lầu hai." Tần Tĩnh Phong nói ra. Sau đó lại giảm thấp thanh âm xuống một chút. Đối với Sở Chỉ Nguyệt nói: "Bên cạnh ghế lô của các ngươi là Tây Lương Quỳnh Nguyệt công chúa. Nàng tự mình đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Quá Xấu Bụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook