Chương 12:
Chi U Cửu
17/10/2022
Ngay sau đó một loạt tiếng bước chân truyền ra, lỗ tai của Chiết Quân Vụ vểnh lên, sau đó cảm thấy bước chân này uể oải không sáng sủa như bước chân của điện hạ, hẳn là Lưu công công.
Quả nhiên Lưu công công xuất hiện ở cửa, kêu nàng : “Quân Vụ, mau vào đem Tướng Quân trở về.”
Chiết Quân Vụ vội vàng đi vào, đầu tiên ngẩng đầu xem ánh mắt điện hạ, nhìn hắn không giống đang tức giận, đành phải bật cười nhìn một con vẹt nâu đã nằm giả chết trên mặt đất trông rất đáng thương.
Tướng Quân đã bay lên trên xà nhà, diễu võ giương oai.
Chiết Quân Vũ không rõ nguyên do, Tướng Quân sau khi nhìn thấy nàng liền bay xuống nhưng nó lại không bay đến bên người nàng mà là nổi giận đùng đùng đi mổ mấy cái vào con vẹt nâu, rõ ràng nó đã sắp hết hơi.
Chiết Quân Vụ không dám cản nó, bởi vì Thái tử điện hạ hiển nhiên rất vui vẻ, hắn không cản, Chiết Quận Vụ cũng không dám.
Chỉ thương con vẹt lông nâu trên mặt đất, thân bị mổ lăn lông lốc, có lần bị mổ đau đến mức muốn bay đi lại bị cánh của Tướng Quân tát xuống.
Thái tử nhìn Tướng Quân mỉm cười.
Hắn không phải cười cái khác mà là cười con vẹt nâu.
Con vẹt này vừa rồi là do đại hoàng tử đại ca của hắn cho người đưa tới, nói nó rất thông minh liền gửi tới cho hắn.
Thái tử ngoài mặt nhận lấy, trong lòng cười lạnh, quay đầu sai người đưa Tướng Quân lại đây.
Quả nhiên, Tướng Quân thấy có súc sinh chiếm lấy thềm chim nơi nó thường đứng, phi qua mổ con vẹt lông nâu còn mắng một câu tiện nhân.
Thái tử điện hạ rất cao hứng: Không sai, tiện nhân!
Đại ca cũng giống như con vẹt lông nâu này, không có năng lực nhưng luôn muốn chọc tức hắn, ngoài sáng thì giả làm ca ca tốt, trong lòng là quan hệ gì hắn còn không hiểu sao?
Tuy nhiên bởi vì hắn là đại hoàng tử, đứa con đầu lòng của phụ hoàng, chịu đau nhiều hơn chút lại nghĩ muốn ở trước mặt hắn mà dẫn các huynh đệ đi.
Mấy người huynh đệ ở sau cũng không bớt lo, ai cũng có tâm tư riêng, có một ít rõ ràng còn đi theo đại ca học tập, làm Thái tử vừa nghĩ đến liền tức.
Hắn kêu Chiết Quân Vụ đưa Tướng Quân đi, sau đó nghĩ lại, cảm thấy bây giờ đưa con vẹt thảm thương này về nơi ở của Đại hoàng tử cũng không tốt, nhìn không khỏi quá mức đắc ý sẽ khiến phụ hoàng tức giận, cứ đơn giản để Chiết Quân Vụ cùng đem về.
“Tìm một cái lồng chim tùy ý nuôi, đừng nuôi nó chết là được.”
Nhưng không cần nuôi tốt.
Chiết Quân Vụ không nghe thấy ẩn ý câu sau, nhưng Lưu công công thì nghe hiểu vội vàng muốn đưa Chiết Quân Vụ ra ngoài, lại nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của Thái tử điện hạ dừng một chút, hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người Vân Châu?”
Chiết Quân Vụ gật gật đầu.
Thái tử đang xem sổ con do Vân Châu trình lên, lúc này hắn cũng không chán ghét vẻ xinh đẹp của nàng, một nửa khuôn mặt hắn nhìn rất thoải mái, yêu cầu nàng đứng một bên trả lời.
“Địa phương huyện nha có cung cấp cháo cho các ngươi không?”
Chiết Quân Vụ lắc đầu.
Nhưng mà nàng nói: “Chúng thần ở trong thôn, nơi đó cũng không quá hạn hán, nhà nào cũng dư thóc, hết ba tháng thì chúng thần mới cạn lương thực.”
Cạn lương thực ba ngày, liền đem cô bán đi.
Thái tử điện hạ nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, tiểu cung nữ này vào cung cũng không lâu, cái gì cũng để trên mặt, hắn nói một câu: “Nhà của ngươi bao nhiêu người?”
Chiết Quân Vụ: “Tám người.”
Nàng nói: “Có cha, mẹ, bà, hai anh trai, một chị gái và một em gái.”
Thái tử điện hạ cảm thấy nhà nàng hài tử không ít, nàng cũng không trên không dưới, nhưng cố tình lại bán nàng.
Thái tử không cảm thấy mình đang xát muối vào vết thương của người khác, hỏi nàng: “Nhà các ngươi có năm hài tử, tại sao lại cố tình bán ngươi?”
Chiết Quân Vụ thực sự đã nghĩ về vấn đề này.
Nàng bị bán quá nhanh, thời điểm nàng bị bán trong nhà trừ bỏ mẹ thì không còn ai khác.
Sau đó thời điểm đêm khuya tĩnh lặng nàng cũng nghĩ tới, về chuyện nàng bị bán kỳ thật có hai loại khả năng.
Một là cả nhà đều biết nàng sẽ bị bán đi, bọn họ giấu diếm còn không dám gặp nàng, tất cả đều trốn ra ngoài cho nên chỉ có mẹ một mình ở nhà.
Một điều nữa là họ còn không biết nàng bị bán, là do mẹ muốn bán nàng, sợ mọi người phản đối nên để bọn họ đi khỏi, chỉ có mẹ ở nhà.
Thái tử điện hạ: “Ngươi hi vọng là loại nào?”
Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút: “Chắc là loại thứ hai? Ít nhất như vậy thì người yêu quý nô tỳ liền nhiều hơn một chút.”
Thái tử điện hạ chậc một tiếng, cảm thấy cũng coi như là đứa nhỏ có chút đáng thương, đã bị đem bán đi còn nghĩ người trong nhà tốt. Hắn xùy một tiếng chế giễu: “Ngươi đây là bịt tai trộm chuông*.”
*lừa mình dối người.
Chiết Quân Vụ không hiểu, không dám đáp lời, đành phải giải thích: “Nô tỳ không có bịt tai, cũng không có trộm lục lạc.”
Thái tử: “...”
Quên đi, cùng nói chuyện với tiểu cung nữ không có kiến thức, hắn không còn hứng thú hỏi nàng về Vân Châu nữa - nàng thực sự là không biết cái gì, Thái tử điện hạ cũng lười hỏi.
Vì thế để nàng lui ra, tự mình ở một bên xem sổ con. Lưu công công mắt thấy con vẹt lông xanh đứng trên vai Chiết Quân Vụ, trong ngực còn có một con vẹt lông nâu, sau khi người mang hai con vẹt ra cửa thì tâm trí của hắn mới từ từ phục hồi.
Vừa rồi, khi Lưu công công nghe Thái tử điện hạ ôn hòa (cùng so sánh với điện hạ ngày thường, xác thật là ôn hòa) nói chuyện với Chiết Quân Vụ, hắn đột nhiên ngộ ra một điều.
Thái tử điện hạ thật ra kế thừa sở thích của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, trong xương cốt là thích mỹ nữ xinh đẹp. Từ việc đồ dùng, vật trang trí của hắn đều phải tinh xảo và đẹp mắt thì có thể nhìn ra, theo đuổi cái đẹp của hắn không phải chỉ là đẹp chút xíu mà phải là cực đẹp.
Nhưng khi còn nhỏ thì hắn là người chán ghét những mỹ nhân a dua nịnh hót, nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rằng mình chán ghét mỹ nhân. Nhưng thực ra! Thái tử điện hạ chán ghét là người xấu xí, hắn thấy người xấu liền cảm thấy bực mình.
Đây là một căn bệnh.
Lưu công công từng nghe người ta nói rằng bệnh này ảnh hưởng cả về thể xác lẫn tinh thần, thường được gọi là tâm bệnh. Làm thế nào để chữa khỏi tâm bệnh? Chiết Quân Vụ đánh bậy đánh bại lại vô tình thành thuốc.
—— Thái tử điện hạ biết nàng không xấu mà là đẹp, cho nên trong lòng hắn cũng không khó chịu. Lại nhân nàng che nửa bên mặt, che lại cái đẹp mà hắn cho rằng mình chán ghét, hai bên tương phản liền cảm thấy Chiết Quân Vụ vô cùng thoải mái.
Lưu công công biết mình về sau phải làm thế nào khi chọn người.
Hắn nghĩ, hắn muốn đem các nàng toàn bộ đều cắt tóc trán thật dày.
Quả nhiên Lưu công công xuất hiện ở cửa, kêu nàng : “Quân Vụ, mau vào đem Tướng Quân trở về.”
Chiết Quân Vụ vội vàng đi vào, đầu tiên ngẩng đầu xem ánh mắt điện hạ, nhìn hắn không giống đang tức giận, đành phải bật cười nhìn một con vẹt nâu đã nằm giả chết trên mặt đất trông rất đáng thương.
Tướng Quân đã bay lên trên xà nhà, diễu võ giương oai.
Chiết Quân Vũ không rõ nguyên do, Tướng Quân sau khi nhìn thấy nàng liền bay xuống nhưng nó lại không bay đến bên người nàng mà là nổi giận đùng đùng đi mổ mấy cái vào con vẹt nâu, rõ ràng nó đã sắp hết hơi.
Chiết Quân Vụ không dám cản nó, bởi vì Thái tử điện hạ hiển nhiên rất vui vẻ, hắn không cản, Chiết Quận Vụ cũng không dám.
Chỉ thương con vẹt lông nâu trên mặt đất, thân bị mổ lăn lông lốc, có lần bị mổ đau đến mức muốn bay đi lại bị cánh của Tướng Quân tát xuống.
Thái tử nhìn Tướng Quân mỉm cười.
Hắn không phải cười cái khác mà là cười con vẹt nâu.
Con vẹt này vừa rồi là do đại hoàng tử đại ca của hắn cho người đưa tới, nói nó rất thông minh liền gửi tới cho hắn.
Thái tử ngoài mặt nhận lấy, trong lòng cười lạnh, quay đầu sai người đưa Tướng Quân lại đây.
Quả nhiên, Tướng Quân thấy có súc sinh chiếm lấy thềm chim nơi nó thường đứng, phi qua mổ con vẹt lông nâu còn mắng một câu tiện nhân.
Thái tử điện hạ rất cao hứng: Không sai, tiện nhân!
Đại ca cũng giống như con vẹt lông nâu này, không có năng lực nhưng luôn muốn chọc tức hắn, ngoài sáng thì giả làm ca ca tốt, trong lòng là quan hệ gì hắn còn không hiểu sao?
Tuy nhiên bởi vì hắn là đại hoàng tử, đứa con đầu lòng của phụ hoàng, chịu đau nhiều hơn chút lại nghĩ muốn ở trước mặt hắn mà dẫn các huynh đệ đi.
Mấy người huynh đệ ở sau cũng không bớt lo, ai cũng có tâm tư riêng, có một ít rõ ràng còn đi theo đại ca học tập, làm Thái tử vừa nghĩ đến liền tức.
Hắn kêu Chiết Quân Vụ đưa Tướng Quân đi, sau đó nghĩ lại, cảm thấy bây giờ đưa con vẹt thảm thương này về nơi ở của Đại hoàng tử cũng không tốt, nhìn không khỏi quá mức đắc ý sẽ khiến phụ hoàng tức giận, cứ đơn giản để Chiết Quân Vụ cùng đem về.
“Tìm một cái lồng chim tùy ý nuôi, đừng nuôi nó chết là được.”
Nhưng không cần nuôi tốt.
Chiết Quân Vụ không nghe thấy ẩn ý câu sau, nhưng Lưu công công thì nghe hiểu vội vàng muốn đưa Chiết Quân Vụ ra ngoài, lại nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của Thái tử điện hạ dừng một chút, hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người Vân Châu?”
Chiết Quân Vụ gật gật đầu.
Thái tử đang xem sổ con do Vân Châu trình lên, lúc này hắn cũng không chán ghét vẻ xinh đẹp của nàng, một nửa khuôn mặt hắn nhìn rất thoải mái, yêu cầu nàng đứng một bên trả lời.
“Địa phương huyện nha có cung cấp cháo cho các ngươi không?”
Chiết Quân Vụ lắc đầu.
Nhưng mà nàng nói: “Chúng thần ở trong thôn, nơi đó cũng không quá hạn hán, nhà nào cũng dư thóc, hết ba tháng thì chúng thần mới cạn lương thực.”
Cạn lương thực ba ngày, liền đem cô bán đi.
Thái tử điện hạ nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, tiểu cung nữ này vào cung cũng không lâu, cái gì cũng để trên mặt, hắn nói một câu: “Nhà của ngươi bao nhiêu người?”
Chiết Quân Vụ: “Tám người.”
Nàng nói: “Có cha, mẹ, bà, hai anh trai, một chị gái và một em gái.”
Thái tử điện hạ cảm thấy nhà nàng hài tử không ít, nàng cũng không trên không dưới, nhưng cố tình lại bán nàng.
Thái tử không cảm thấy mình đang xát muối vào vết thương của người khác, hỏi nàng: “Nhà các ngươi có năm hài tử, tại sao lại cố tình bán ngươi?”
Chiết Quân Vụ thực sự đã nghĩ về vấn đề này.
Nàng bị bán quá nhanh, thời điểm nàng bị bán trong nhà trừ bỏ mẹ thì không còn ai khác.
Sau đó thời điểm đêm khuya tĩnh lặng nàng cũng nghĩ tới, về chuyện nàng bị bán kỳ thật có hai loại khả năng.
Một là cả nhà đều biết nàng sẽ bị bán đi, bọn họ giấu diếm còn không dám gặp nàng, tất cả đều trốn ra ngoài cho nên chỉ có mẹ một mình ở nhà.
Một điều nữa là họ còn không biết nàng bị bán, là do mẹ muốn bán nàng, sợ mọi người phản đối nên để bọn họ đi khỏi, chỉ có mẹ ở nhà.
Thái tử điện hạ: “Ngươi hi vọng là loại nào?”
Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút: “Chắc là loại thứ hai? Ít nhất như vậy thì người yêu quý nô tỳ liền nhiều hơn một chút.”
Thái tử điện hạ chậc một tiếng, cảm thấy cũng coi như là đứa nhỏ có chút đáng thương, đã bị đem bán đi còn nghĩ người trong nhà tốt. Hắn xùy một tiếng chế giễu: “Ngươi đây là bịt tai trộm chuông*.”
*lừa mình dối người.
Chiết Quân Vụ không hiểu, không dám đáp lời, đành phải giải thích: “Nô tỳ không có bịt tai, cũng không có trộm lục lạc.”
Thái tử: “...”
Quên đi, cùng nói chuyện với tiểu cung nữ không có kiến thức, hắn không còn hứng thú hỏi nàng về Vân Châu nữa - nàng thực sự là không biết cái gì, Thái tử điện hạ cũng lười hỏi.
Vì thế để nàng lui ra, tự mình ở một bên xem sổ con. Lưu công công mắt thấy con vẹt lông xanh đứng trên vai Chiết Quân Vụ, trong ngực còn có một con vẹt lông nâu, sau khi người mang hai con vẹt ra cửa thì tâm trí của hắn mới từ từ phục hồi.
Vừa rồi, khi Lưu công công nghe Thái tử điện hạ ôn hòa (cùng so sánh với điện hạ ngày thường, xác thật là ôn hòa) nói chuyện với Chiết Quân Vụ, hắn đột nhiên ngộ ra một điều.
Thái tử điện hạ thật ra kế thừa sở thích của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, trong xương cốt là thích mỹ nữ xinh đẹp. Từ việc đồ dùng, vật trang trí của hắn đều phải tinh xảo và đẹp mắt thì có thể nhìn ra, theo đuổi cái đẹp của hắn không phải chỉ là đẹp chút xíu mà phải là cực đẹp.
Nhưng khi còn nhỏ thì hắn là người chán ghét những mỹ nhân a dua nịnh hót, nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rằng mình chán ghét mỹ nhân. Nhưng thực ra! Thái tử điện hạ chán ghét là người xấu xí, hắn thấy người xấu liền cảm thấy bực mình.
Đây là một căn bệnh.
Lưu công công từng nghe người ta nói rằng bệnh này ảnh hưởng cả về thể xác lẫn tinh thần, thường được gọi là tâm bệnh. Làm thế nào để chữa khỏi tâm bệnh? Chiết Quân Vụ đánh bậy đánh bại lại vô tình thành thuốc.
—— Thái tử điện hạ biết nàng không xấu mà là đẹp, cho nên trong lòng hắn cũng không khó chịu. Lại nhân nàng che nửa bên mặt, che lại cái đẹp mà hắn cho rằng mình chán ghét, hai bên tương phản liền cảm thấy Chiết Quân Vụ vô cùng thoải mái.
Lưu công công biết mình về sau phải làm thế nào khi chọn người.
Hắn nghĩ, hắn muốn đem các nàng toàn bộ đều cắt tóc trán thật dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.