Chương 112
Bielo_25
29/08/2023
Hắn chẳng sợ gì, mặt hắn câng câng lên, hắn không trả lời mà lại hỏi lại hai người.
" Đoán xem giờ này nàng ta đã đến đâu rồi?"
Mã Bằng đưa kiếm lên muốn hạ xuống xử hắn luôn, nhưng Chiêu Phong dùng kiếm ngăn lại.
Chiêu Phong lại quay người đi, chạy về phía nhà của cô cô, tiếng gào khóc của ai đó văng vẳng ở ngoài kia, khói đen bay lên, đến nhà cô cô trước mắt Chiêu Phong là căn nhà bắt lửa với làn khói đen bay mịt mù, cô cô ngồi khụy xuống đất mà gào.
" Nhà.... nhà của ta.
Aaaaaaaaa......"
Chiêu Phong chạy đến chỉ thấy cô cô và Mặc Vương ở đó, còn Tuệ Liên và Hiên Trung Phiên đã không thấy đâu.
Mặc Vương không phản ứng gì, chỉ đứng sau cô cô nhìn người gào lên trong sự bất lực.
Thế là tất cả những gì mà cô cô có đều bay đi cùng làn khói đen, kho thuốc của người, căn nhà của người, bài vị của mẫu thân đều bay đi.
Chiêu Phong chạy lại gần, sức nóng của đám cháy lan ra trong không khí lạnh, chẳng cảm nhận được hơi ấm nào, cả người dường như nóng ran lên như bị thiêu đốt, cô cô bỗng bò lên phía trước, người liều mạng bò lên thật nhanh miệng còn lẩm bẩm.
" Mẫu thân, mẫu thân..
aaaaaaaa...
Mẫu thân... là nữ nhi không tốt..."
Mặc Vương kéo người lại, tay áo của người bị Mặc Vương cầm chặt, cô cô bất lực vùng vẫy, đầu tóc người còn dính mấy chiếc lá, trên nền đất những chiếc lá khô rẽ đường ra theo chân của cô cô.
" Thả ta ra."
Tay áo của cô cô tuột khỏi tay Mặc Vương, cô cô càng bò nhanh hơn, người như muốn nhảy vào biển lửa kết thúc cho xong chuyện này, Mặc Vương lại chạy lên, khi cô cô chỉ cách đống lửa đó một trượng thì Mặc Vương đã ôm chặt lấy cô cô, người ghé vào tai cô cô nhẹ nhàng nói.
" Ta xin nàng, đừng làm mình bị thương, nàng đánh ta đi nàng chút giận lên người ta đi, đừng làm mình bị thương nữa."
Cô cô nép vào lòng người, cố gắng không để Chiêu Phong thấy, Chiêu Phong đứng một bên cũng không mở miệng được, chuyện Đàm Nhu bị bắt đi cũng trở nên khó nói, đang lúc trấn an được cô cô thì từ trong nhà cái tiếng độp, thanh gỗ rơi xuống đất đã vang lên, từ trong căn nhà đang cháy hừng hực Hiên Trung Phiên bế theo Tuệ Liên chạy ra.
Cả mặt huynh ấy lấm lem, Tuệ Liên trên tay huynh ấy đã không còn ý thức, hai mắt nhắm lại, ở chân trái còn bị bỏng một vết rất lớn, Hiên Trung Phiên cố gắng thể hiện ra là mình rất ổn, huynh ấy đặt Tuệ Liên xuống trước mặt Chiêu Phong rồi cởi áo ngoài của mình ra đắp cho Tuệ Liên.
Lúc đó Chiêu Phong mới hoàn hồn, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra cùng đắp lên người Tuệ Liên đang nằm thoi thóp trên nền đất.
Cô cô lại lần nữa bò về phía Tuệ Liên, Mặc Vương lại gần, người nhìn Chiêu Phong ra hiệu cho Chiêu Phong đỡ lấy cô cô.
Cô cô nhăn mày nhìn Tuệ Liên trên nền đất.
" Tuệ Liên, con sao vậy?"
Chiêu Phong đỡ cô cô dậy, cô cô nhìn Tuệ Liên không dời, Mặc Vương kiểm tra vết thương cho Tuệ Liên, chân trái bị bỏng, tay trái có lẽ là bị thanh gỗ đè lên nên bị gãy, trên trán Tuệ Liên còn có vết bỏng nhẹ, Mặc Vương thở dài.
Chiêu Phong vừa đỡ người cô cô vừa tiến lên trước muốn nói cho Mặc Vương biết không thấy Đàm Nhu đâu.
Chưa kịp mở miệng thì tiếng của Mã Bằng hét lớn ở phía xa xa.
" Điện hạ, điện hạ."
Mặc Vương nhăn mày, Chiêu Phong ngơ ngác, Hiên Trung Phiên bỗng nhiên ngã xuống rồi bất tỉnh luôn.
Đến khi ổn định hơn, mọi người đều ở trong quán trọ, Chiêu Phong nóng hết cả ruột gan, đi đi lại lại trong phòng, Mặc Vương vừa bôi thuốc cho Hiên Trung Phiên xong thì đã cằn nhằn.
" Đi đi lại lại làm cái gì, nó có về được đâu."
Chiêu Phong lại hùng hổ.
" Nhưng mà phải làm sao?"
Mặc Vương lướt mắt sang, coi thường đứa trẻ này, dù gì cũng đã mười chín tuổi nhưng suy nghĩ chưa thấu đáo, còn nóng tính nông nổi, thật khiến Mặc Vương coi thường.
Tên tiểu tử này nóng tính vừa thôi, ái nữ của ta, ta chưa lo thì ngươi lo cái gì, còn Đàm Nhu nữa từ khi tìm được thì cứ khiến người ta phải lo sợ, đúng là Đàm Nhu không hợp với nam nhân rồi, quả nhiên cứ dính đến mấy đứa này là Đàm Nhu gặp chuyện.
Chiêu Phong bề ngoài vẫn còn bình tĩnh nhưng bên trong đã cháy hết ruột gan rồi, chỉ thấy chàng không phản ứng gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế nhưng Mặc Vương biết rõ cái tên này đã sắp bùng phát rồi.
Mặc Vương khuyên.
" Bình tĩnh đi, nghĩ lại xem hôm qua Bùi Anh xuất hiện thì như thế nào."
Chiêu Phong hùng hổ bước đến, giọng cáu gắt với Mặc Vương.
" Người tưởng con không nghĩ tới chuyện đó sao, con đã nghĩ hết đường rồi, rốt cuộc là Huyết Giáo đó là cái thá gì mà muốn bắt nàng ấy đến như vậy."
Với độ giọng đó Mặc Vương gắt gỏng lại.
" Nói nhỏ thôi, con tưởng mình đang ở đâu hả, Đông Cung? hay nhà của mình."
Chiêu Phong không nói gì, vẻ mặt của Chiêu Phong chỉ toàn là sự mất bình tĩnh, lúc mất bình tĩnh mấy ai có thể nghĩ được gì nhiều.
Mặc Vương nhúng khăn khô vào chậu nước ấm, vắt sạch nước rồi đưa cho Chiêu Phong.
" Lau cho nó đi."
Chiêu Phong nhìn khăn trên tay Mặc Vương rồi nhìn Hiên Trung Phiên đang bất tỉnh nằm sấp trên giường.
Chiêu Phong liền quay người đi.
" Người đi mà lau."
Mặc Vương ngán ngẩm.
" Tên công tử bột nhà ngươi đúng là không biết điều, nơi này là Bắc Quốc, nhìn trước nhìn sau cũng chẳng coi ai ra gì, Đàm Nhu a, Đàm Nhu chính là nằm trong tay ngươi rồi cho nên ngươi không biết được nó là miếng mồi ngon của lũ hoàng tộc."
Chiêu Phong thật ra cũng đã hiểu ra được một phần, nhưng cũng chỉ là một phần, có đôi lúc Chiêu Phong cũng lo sợ rằng Đàm Nhu sẽ rơi vào tay người khác mất và không còn là của chàng nữa, cũng có lúc Chiêu Phong cho rằng Đàm Nhu cũng yêu mình cũng muốn bên cạnh mình và chàng yên tâm với điều đó.
Chiêu Phong vừa nghe Mặc Vương nói đã rơi vào mỡ hỗn độn bầy nhầy này, Chiêu Phong như nhìn lại tất cả, nếu như lần này không tìm được Đàm Nhu thì coi như cả hai chẳng còn gì nữa, trời đông lạnh như vầy Chiêu Phong chỉ lo Đàm Nhu có đủ ấm không, có được ăn no không, Chiêu Phong cảm thấy lạnh thấu xương tủy.
Mặc Vương thấy cháu trai đơ ra thì đã nhún vai khinh thường mà nói.
" Mới nói có mấy câu mà đã đơ ra rồi."
Chiêu Phong nhìn Mặc Vương lạnh lùng đáp.
" Bùi Anh ngày hôm qua đến đây không phải là để bắt Đàm Nhu, mà là để do thám, nhưng hắn hôm qua xuất hiện tâm lý bất ổn muốn nói chuyện với Đàm Nhu nhưng không được, là hắn có ý với nàng ấy."
Mặc Vương nhăn mày nhăn mặt khó hiểu nhìn Chiêu Phong.
" Phân tích mấy cái đó làm gì?"
Chiêu Phong đi lại nói tiếp.
" Sáng nay Đàm Nhu ra tiễn con, đã thấy một người áo đen cưỡi ngựa đi qua, đây là khu chợ nhỏ, khá gần với Huyết Giáo, nhưng họ không có lý gì phải bắt Đàm Nhu hết, khi người nói Đình Nguyên Xuyên uống bát máu của Đàm Nhu thì hắn đã bị trúng độc, ắt sẽ tìm Đàm Nhu để tính sổ, nhưng Đình Nguyên Xuyên không có tiếng nói căn bản là chẳng sai ai đi bắt được, Bùi Anh là đi do thám, hắn sẽ lẻn vào để xem Đàm Nhu như thế nào, người xung quanh nàng ấy ra sao và lịch trình tiếp theo."
Mặc Vương đưa tay lên ra hiệu dừng.
" Nói luyên thuyên cái gì vậy."
" Đoán xem giờ này nàng ta đã đến đâu rồi?"
Mã Bằng đưa kiếm lên muốn hạ xuống xử hắn luôn, nhưng Chiêu Phong dùng kiếm ngăn lại.
Chiêu Phong lại quay người đi, chạy về phía nhà của cô cô, tiếng gào khóc của ai đó văng vẳng ở ngoài kia, khói đen bay lên, đến nhà cô cô trước mắt Chiêu Phong là căn nhà bắt lửa với làn khói đen bay mịt mù, cô cô ngồi khụy xuống đất mà gào.
" Nhà.... nhà của ta.
Aaaaaaaaa......"
Chiêu Phong chạy đến chỉ thấy cô cô và Mặc Vương ở đó, còn Tuệ Liên và Hiên Trung Phiên đã không thấy đâu.
Mặc Vương không phản ứng gì, chỉ đứng sau cô cô nhìn người gào lên trong sự bất lực.
Thế là tất cả những gì mà cô cô có đều bay đi cùng làn khói đen, kho thuốc của người, căn nhà của người, bài vị của mẫu thân đều bay đi.
Chiêu Phong chạy lại gần, sức nóng của đám cháy lan ra trong không khí lạnh, chẳng cảm nhận được hơi ấm nào, cả người dường như nóng ran lên như bị thiêu đốt, cô cô bỗng bò lên phía trước, người liều mạng bò lên thật nhanh miệng còn lẩm bẩm.
" Mẫu thân, mẫu thân..
aaaaaaaa...
Mẫu thân... là nữ nhi không tốt..."
Mặc Vương kéo người lại, tay áo của người bị Mặc Vương cầm chặt, cô cô bất lực vùng vẫy, đầu tóc người còn dính mấy chiếc lá, trên nền đất những chiếc lá khô rẽ đường ra theo chân của cô cô.
" Thả ta ra."
Tay áo của cô cô tuột khỏi tay Mặc Vương, cô cô càng bò nhanh hơn, người như muốn nhảy vào biển lửa kết thúc cho xong chuyện này, Mặc Vương lại chạy lên, khi cô cô chỉ cách đống lửa đó một trượng thì Mặc Vương đã ôm chặt lấy cô cô, người ghé vào tai cô cô nhẹ nhàng nói.
" Ta xin nàng, đừng làm mình bị thương, nàng đánh ta đi nàng chút giận lên người ta đi, đừng làm mình bị thương nữa."
Cô cô nép vào lòng người, cố gắng không để Chiêu Phong thấy, Chiêu Phong đứng một bên cũng không mở miệng được, chuyện Đàm Nhu bị bắt đi cũng trở nên khó nói, đang lúc trấn an được cô cô thì từ trong nhà cái tiếng độp, thanh gỗ rơi xuống đất đã vang lên, từ trong căn nhà đang cháy hừng hực Hiên Trung Phiên bế theo Tuệ Liên chạy ra.
Cả mặt huynh ấy lấm lem, Tuệ Liên trên tay huynh ấy đã không còn ý thức, hai mắt nhắm lại, ở chân trái còn bị bỏng một vết rất lớn, Hiên Trung Phiên cố gắng thể hiện ra là mình rất ổn, huynh ấy đặt Tuệ Liên xuống trước mặt Chiêu Phong rồi cởi áo ngoài của mình ra đắp cho Tuệ Liên.
Lúc đó Chiêu Phong mới hoàn hồn, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra cùng đắp lên người Tuệ Liên đang nằm thoi thóp trên nền đất.
Cô cô lại lần nữa bò về phía Tuệ Liên, Mặc Vương lại gần, người nhìn Chiêu Phong ra hiệu cho Chiêu Phong đỡ lấy cô cô.
Cô cô nhăn mày nhìn Tuệ Liên trên nền đất.
" Tuệ Liên, con sao vậy?"
Chiêu Phong đỡ cô cô dậy, cô cô nhìn Tuệ Liên không dời, Mặc Vương kiểm tra vết thương cho Tuệ Liên, chân trái bị bỏng, tay trái có lẽ là bị thanh gỗ đè lên nên bị gãy, trên trán Tuệ Liên còn có vết bỏng nhẹ, Mặc Vương thở dài.
Chiêu Phong vừa đỡ người cô cô vừa tiến lên trước muốn nói cho Mặc Vương biết không thấy Đàm Nhu đâu.
Chưa kịp mở miệng thì tiếng của Mã Bằng hét lớn ở phía xa xa.
" Điện hạ, điện hạ."
Mặc Vương nhăn mày, Chiêu Phong ngơ ngác, Hiên Trung Phiên bỗng nhiên ngã xuống rồi bất tỉnh luôn.
Đến khi ổn định hơn, mọi người đều ở trong quán trọ, Chiêu Phong nóng hết cả ruột gan, đi đi lại lại trong phòng, Mặc Vương vừa bôi thuốc cho Hiên Trung Phiên xong thì đã cằn nhằn.
" Đi đi lại lại làm cái gì, nó có về được đâu."
Chiêu Phong lại hùng hổ.
" Nhưng mà phải làm sao?"
Mặc Vương lướt mắt sang, coi thường đứa trẻ này, dù gì cũng đã mười chín tuổi nhưng suy nghĩ chưa thấu đáo, còn nóng tính nông nổi, thật khiến Mặc Vương coi thường.
Tên tiểu tử này nóng tính vừa thôi, ái nữ của ta, ta chưa lo thì ngươi lo cái gì, còn Đàm Nhu nữa từ khi tìm được thì cứ khiến người ta phải lo sợ, đúng là Đàm Nhu không hợp với nam nhân rồi, quả nhiên cứ dính đến mấy đứa này là Đàm Nhu gặp chuyện.
Chiêu Phong bề ngoài vẫn còn bình tĩnh nhưng bên trong đã cháy hết ruột gan rồi, chỉ thấy chàng không phản ứng gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế nhưng Mặc Vương biết rõ cái tên này đã sắp bùng phát rồi.
Mặc Vương khuyên.
" Bình tĩnh đi, nghĩ lại xem hôm qua Bùi Anh xuất hiện thì như thế nào."
Chiêu Phong hùng hổ bước đến, giọng cáu gắt với Mặc Vương.
" Người tưởng con không nghĩ tới chuyện đó sao, con đã nghĩ hết đường rồi, rốt cuộc là Huyết Giáo đó là cái thá gì mà muốn bắt nàng ấy đến như vậy."
Với độ giọng đó Mặc Vương gắt gỏng lại.
" Nói nhỏ thôi, con tưởng mình đang ở đâu hả, Đông Cung? hay nhà của mình."
Chiêu Phong không nói gì, vẻ mặt của Chiêu Phong chỉ toàn là sự mất bình tĩnh, lúc mất bình tĩnh mấy ai có thể nghĩ được gì nhiều.
Mặc Vương nhúng khăn khô vào chậu nước ấm, vắt sạch nước rồi đưa cho Chiêu Phong.
" Lau cho nó đi."
Chiêu Phong nhìn khăn trên tay Mặc Vương rồi nhìn Hiên Trung Phiên đang bất tỉnh nằm sấp trên giường.
Chiêu Phong liền quay người đi.
" Người đi mà lau."
Mặc Vương ngán ngẩm.
" Tên công tử bột nhà ngươi đúng là không biết điều, nơi này là Bắc Quốc, nhìn trước nhìn sau cũng chẳng coi ai ra gì, Đàm Nhu a, Đàm Nhu chính là nằm trong tay ngươi rồi cho nên ngươi không biết được nó là miếng mồi ngon của lũ hoàng tộc."
Chiêu Phong thật ra cũng đã hiểu ra được một phần, nhưng cũng chỉ là một phần, có đôi lúc Chiêu Phong cũng lo sợ rằng Đàm Nhu sẽ rơi vào tay người khác mất và không còn là của chàng nữa, cũng có lúc Chiêu Phong cho rằng Đàm Nhu cũng yêu mình cũng muốn bên cạnh mình và chàng yên tâm với điều đó.
Chiêu Phong vừa nghe Mặc Vương nói đã rơi vào mỡ hỗn độn bầy nhầy này, Chiêu Phong như nhìn lại tất cả, nếu như lần này không tìm được Đàm Nhu thì coi như cả hai chẳng còn gì nữa, trời đông lạnh như vầy Chiêu Phong chỉ lo Đàm Nhu có đủ ấm không, có được ăn no không, Chiêu Phong cảm thấy lạnh thấu xương tủy.
Mặc Vương thấy cháu trai đơ ra thì đã nhún vai khinh thường mà nói.
" Mới nói có mấy câu mà đã đơ ra rồi."
Chiêu Phong nhìn Mặc Vương lạnh lùng đáp.
" Bùi Anh ngày hôm qua đến đây không phải là để bắt Đàm Nhu, mà là để do thám, nhưng hắn hôm qua xuất hiện tâm lý bất ổn muốn nói chuyện với Đàm Nhu nhưng không được, là hắn có ý với nàng ấy."
Mặc Vương nhăn mày nhăn mặt khó hiểu nhìn Chiêu Phong.
" Phân tích mấy cái đó làm gì?"
Chiêu Phong đi lại nói tiếp.
" Sáng nay Đàm Nhu ra tiễn con, đã thấy một người áo đen cưỡi ngựa đi qua, đây là khu chợ nhỏ, khá gần với Huyết Giáo, nhưng họ không có lý gì phải bắt Đàm Nhu hết, khi người nói Đình Nguyên Xuyên uống bát máu của Đàm Nhu thì hắn đã bị trúng độc, ắt sẽ tìm Đàm Nhu để tính sổ, nhưng Đình Nguyên Xuyên không có tiếng nói căn bản là chẳng sai ai đi bắt được, Bùi Anh là đi do thám, hắn sẽ lẻn vào để xem Đàm Nhu như thế nào, người xung quanh nàng ấy ra sao và lịch trình tiếp theo."
Mặc Vương đưa tay lên ra hiệu dừng.
" Nói luyên thuyên cái gì vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.