Chương 139
Bielo_25
09/09/2023
Lời vừa rồi làm ai cũng phải bàn tán, chuyện thái tử điện hạ khom người xin ban hôn cho cận vệ của mình trước giờ không có, chuyện này là phước lành hay trò cười còn phải tùy thuộc vào cách hoàng thượng đáp lại như thế nào.
Hoàng thượng bật cười.
" Hỉ sao, lục công chúa vừa hay tìm được người mình yêu, Mã Bằng cũng không phải tiểu nhân, anh dũng giống chủ tử vậy, hợp đôi, ban hỉ."
Hai chữ ban hỉ thốt ra, vị quan thần nào cũng khom người bày ra bộ mặt vui mừng, Chiêu Phong đến giờ cũng chịu cười.
Mã Bằng đứng chờ điện hạ ở ngoài đó không biết được chuyện gì hết, tay cầm ô, huynh ấy đứng dưới gốc cây núp khỏi nắng nóng.
Lát sau mấy quan thần đi ra Mã Bằng cũng chạy lại trước cửa thái hoà điện mở ô ra đứng chờ.
Chiêu Phong đi ra liền nhăn mặt, ánh nắng chiếu xuống đất chói rọi hất ánh sáng vào mặt người ta, Mã Bằng đi tới.
" Điện hạ, đi về thôi."
Chiêu Phong thấy Mã Bằng đứng cạnh cầm ô che cho cả hai, cả hai tay chàng ấy đưa ra sau hiên ngang bước đi như lúc trước, Chiêu Phong nói.
" Ta xin phụ hoàng ban hỉ cho người rồi, ngươi và Lục Nguyệt cứ chọn ngày lành tháng tốt để thành thân đi."
Mã Bằng như vừa nghe nhầm, chân đang bước liền dừng lại.
Chiêu Phong lại nói.
" Về đông cung rồi nói sau, ở đây nhiều người đừng thể hiện thái quá."
Mã Bằng lại bước đi, Chiêu Phong cười thầm.
Đây chắc hẳn là chuyện mà nàng muốn, muội muội của nàng sắp lấy được người mình yêu rồi, còn nàng sao rồi, ta thì lại thấy nhớ nàng.
Trên đường về Chiêu Phong cứ mải nghĩ những chuyện linh tinh, vừa ở trước cửa thái hoà điện còn nói chuyện với khẩu khí vui vẻ, giờ đây Chiêu Phong lại cố gắng bình ổn hơi thở của mình, đảo mắt nhìn xung quanh để không lộ ra vẻ mặt thảm hại của mình.
Bước vào cổng đông cung, Mã Bằng đã vội tắt ô, mau chóng hỏi Chiêu Phong.
" Điện hạ, ở thái hoà điện người nói gì với thần vậy?"
Chiêu Phong gượng cười.
" Không nghe thấy sao, ta nói là ta xin phụ hoàng ban hôn cho ngươi và Lục Nguyệt rồi, bây giờ chọn ngày lành tháng tốt cưới muội ấy đi."
Mã Bằng không giấu nổi niềm vui liền quỳ xuống hành đại lễ.
" Đa tạ điện hạ."
Chiêu Phong không nhịn nổi, bật cười nhìn Mã Bằng.
Lúc đó Lục Nguyệt và Tuệ Liên đi tới, mặt tối sầm nhìn Mã Bằng đang quỳ ở đó.
Lục Nguyệt chạy lên.
" Mã Bằng, chàng làm gì vậy?"
Chiêu Phong nói nhỏ với Mã Bằng.
" Đứng lên đi."
Mã Bằng đứng lên đi về phía Lục Nguyệt đang ngơ ngác không hiểu gì, Mã Bằng đi đến nắm lấy tay Lục Nguyệt.
" Lục Nguyệt, điện hạ xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, hoàng thượng đồng ý rồi."
Lục Nguyệt mỉm cười, hai mắt phát sáng lên.
" Thật sao."
Mã Bằng gật đầu, Lục Nguyệt đi về phía Chiêu Phong định hành lễ cảm tạ, nhưng rồi Chiêu Phong kéo lại.
" Không cần phải hành lễ với ta đâu, muội dù gì cũng là công chúa."
Lục Nguyệt mỉm cười.
" Đa tạ huynh đã tác hợp."
Chuyện vui ở trước mắt như vậy, Chiêu Phong cũng là cố gắng mỉm cười cho họ vui.
" Vậy Mã Bằng ở lại nói chuyện đi, ta đến thư phòng chút."
Tuệ Liên để ý Chiêu Phong gượng cười, cũng thấy Chiêu Phong đang cố gắng chấp nhận chuyện của Đàm Nhu, tỷ ấy mỉm cười nhìn bọn họ được hạnh phúc như vậy.
Chiêu Phong quay người đi, bóng lưng cô đơn của chàng thê thảm đến nỗi ai nhìn theo cũng thương xót, rốt cục là yêu Đàm Nhu đến nhường nào lại có thể sản sinh ra một người mang tâm hồn câm lặng như vậy.
Thấy như tâm hồn của Chiêu Phong đang bị đóng băng lại, vỏ bọc có thể giả vờ ấm áp tỏa ánh nắng, nhưng vốn dĩ là bên trong tâm trí là đỡ đẫn nín lặng, Chiêu Phong trước giờ là người độc chiếm, thứ đã là của chàng ấy thì là của chàng ấy, nhưng Đàm Nhu chưa thật sự là của Chiêu Phong cho nên Chiêu Phong mới nín lặng gắng gượng bình tĩnh như vậy, thử rằng đến cướp nàng dâu của chàng ấy xem, xem Chiêu Phong có xé hắn ra thành trăm mảnh không.
Đàm Nhu ở Bắc Quốc gần mười ngày rồi nhưng sáng nào đi thỉnh an cũng không có duyên chạm mặt Tứ Vương, thay vào đó nàng luôn thấy thập nhất hoàng tử hay ve vãn các cô nương tuyển tú ở gần đây.
Bình thường Đàm Nhu thấy cứ coi như là không thấy gì, thập nhất hoàng tử đó cũng thầm biết nàng vờ như không thấy, hôm nay đi thỉnh an lâu hơn thường ngày, gần đến giờ trưa rồi mới cho lui, Đàm Nhu và các cô nương khác đều không chung đường, nàng đi hướng ngược lại so với bọn họ, đi qua cầu ở hồ sen, Đàm Nhu vừa đi được nửa đường thì thập nhất hoàng tử liền chạy từ đường đối diện ra chắn đường nàng.
Hắn mỉm cười nhìn nàng.
" Khoan hẵng đi, Tư Nhu công chúa."
Đàm Nhu lùi lại, Tiểu Hạnh đằng sau giật mình lùi sau mấy bước lận.
Đàm Nhu đưa tay ra chắn trước Tiểu Hạnh, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại thập nhất.
" Thập Nhất Vương, người làm tì nữ của ta giật mình đó."
Hắn cười trêu ghẹo nàng.
" Tư Nhu công chúa, hôm nay nhìn tỷ có vẻ tươi tắn hơn đó, hình như thường ngày tỷ không trang điểm thì phải, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Đàm Nhu thấy thập nhất còn nhỏ tuổi hơn mình mà đã biết trêu hoa như vậy thì liền liệt hắn vào cùng một chỗ ghét với thập nhị, nàng cười trừ đáp lại hắn.
" Thập Nhất Vương đúng là để ý thật, nhưng mà hôm nay tâm trạng của ta có chút tốt cho nên khác với thường ngày thôi."
Thập Nhất Vương lại cười, nụ cười của hắn vừa nở như quỳnh hương toả sắc vào ban đêm, khuôn môi đó dù có giả vờ cười vẫn có thể toả nắng.
Hắn đáp.
" Thật sự không có gì đặc biệt sao, mấy ngày qua công chúa cố tình phớt lờ ta là để thu hút sao."
Hắn cố tình muốn hạ bệ nàng xuống, tưởng rằng nàng để ý hắn thật, Đàm Nhu thấy nực cười liền bật cười trước mặt hắn.
" Thập Nhất Vương, người nghĩ nhiều rồi, đó là ta an phận không để ý chuyện của người khác thôi, nãy giờ người toàn nói chuyện không đâu, ta thấy cũng không có chuyện quan trọng, vậy thì người tránh đường đi, để ta còn hồi cung."
Hắn đành chịu đứng ra nhường đường cho nàng, Đàm Nhu đi qua người hắn mà không chút câu nể, hắn đào hoa như vậy liền cảm thấy bị Đàm Nhu thách thức rất có cuốn hút với hắn, Đàm Nhu đi khuất bóng rồi hắn mới cười.
Thập nhất hoàng tử là con thứ mười một trong vương thất, lớn hơn thập nhị hoàng tử chừng hai tuổi, danh là Thập Nhất Vương, là con trai của hoàng quý phi Minh Hoà, hoàng quý phi Minh Hoà là nữ nhi nhà quan võ, từ nhỏ khổ luyện mới thành danh, nước da có hơi ngăm, cho nên Thập Nhất Vương chính là có nước da giống mẫu thân, mẫu thân hắn cũng xinh đẹp không kém, hắn thừa hưởng nét thanh tú của mẫu thân hắn, mới mười sáu tuổi nhưng dáng người đã cao to và nhìn chững chạc hơn so với các công tử cùng tuổi, các cô nương ở đây chính là thích người có dáng người như vậy.
Hoàng thượng bật cười.
" Hỉ sao, lục công chúa vừa hay tìm được người mình yêu, Mã Bằng cũng không phải tiểu nhân, anh dũng giống chủ tử vậy, hợp đôi, ban hỉ."
Hai chữ ban hỉ thốt ra, vị quan thần nào cũng khom người bày ra bộ mặt vui mừng, Chiêu Phong đến giờ cũng chịu cười.
Mã Bằng đứng chờ điện hạ ở ngoài đó không biết được chuyện gì hết, tay cầm ô, huynh ấy đứng dưới gốc cây núp khỏi nắng nóng.
Lát sau mấy quan thần đi ra Mã Bằng cũng chạy lại trước cửa thái hoà điện mở ô ra đứng chờ.
Chiêu Phong đi ra liền nhăn mặt, ánh nắng chiếu xuống đất chói rọi hất ánh sáng vào mặt người ta, Mã Bằng đi tới.
" Điện hạ, đi về thôi."
Chiêu Phong thấy Mã Bằng đứng cạnh cầm ô che cho cả hai, cả hai tay chàng ấy đưa ra sau hiên ngang bước đi như lúc trước, Chiêu Phong nói.
" Ta xin phụ hoàng ban hỉ cho người rồi, ngươi và Lục Nguyệt cứ chọn ngày lành tháng tốt để thành thân đi."
Mã Bằng như vừa nghe nhầm, chân đang bước liền dừng lại.
Chiêu Phong lại nói.
" Về đông cung rồi nói sau, ở đây nhiều người đừng thể hiện thái quá."
Mã Bằng lại bước đi, Chiêu Phong cười thầm.
Đây chắc hẳn là chuyện mà nàng muốn, muội muội của nàng sắp lấy được người mình yêu rồi, còn nàng sao rồi, ta thì lại thấy nhớ nàng.
Trên đường về Chiêu Phong cứ mải nghĩ những chuyện linh tinh, vừa ở trước cửa thái hoà điện còn nói chuyện với khẩu khí vui vẻ, giờ đây Chiêu Phong lại cố gắng bình ổn hơi thở của mình, đảo mắt nhìn xung quanh để không lộ ra vẻ mặt thảm hại của mình.
Bước vào cổng đông cung, Mã Bằng đã vội tắt ô, mau chóng hỏi Chiêu Phong.
" Điện hạ, ở thái hoà điện người nói gì với thần vậy?"
Chiêu Phong gượng cười.
" Không nghe thấy sao, ta nói là ta xin phụ hoàng ban hôn cho ngươi và Lục Nguyệt rồi, bây giờ chọn ngày lành tháng tốt cưới muội ấy đi."
Mã Bằng không giấu nổi niềm vui liền quỳ xuống hành đại lễ.
" Đa tạ điện hạ."
Chiêu Phong không nhịn nổi, bật cười nhìn Mã Bằng.
Lúc đó Lục Nguyệt và Tuệ Liên đi tới, mặt tối sầm nhìn Mã Bằng đang quỳ ở đó.
Lục Nguyệt chạy lên.
" Mã Bằng, chàng làm gì vậy?"
Chiêu Phong nói nhỏ với Mã Bằng.
" Đứng lên đi."
Mã Bằng đứng lên đi về phía Lục Nguyệt đang ngơ ngác không hiểu gì, Mã Bằng đi đến nắm lấy tay Lục Nguyệt.
" Lục Nguyệt, điện hạ xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, hoàng thượng đồng ý rồi."
Lục Nguyệt mỉm cười, hai mắt phát sáng lên.
" Thật sao."
Mã Bằng gật đầu, Lục Nguyệt đi về phía Chiêu Phong định hành lễ cảm tạ, nhưng rồi Chiêu Phong kéo lại.
" Không cần phải hành lễ với ta đâu, muội dù gì cũng là công chúa."
Lục Nguyệt mỉm cười.
" Đa tạ huynh đã tác hợp."
Chuyện vui ở trước mắt như vậy, Chiêu Phong cũng là cố gắng mỉm cười cho họ vui.
" Vậy Mã Bằng ở lại nói chuyện đi, ta đến thư phòng chút."
Tuệ Liên để ý Chiêu Phong gượng cười, cũng thấy Chiêu Phong đang cố gắng chấp nhận chuyện của Đàm Nhu, tỷ ấy mỉm cười nhìn bọn họ được hạnh phúc như vậy.
Chiêu Phong quay người đi, bóng lưng cô đơn của chàng thê thảm đến nỗi ai nhìn theo cũng thương xót, rốt cục là yêu Đàm Nhu đến nhường nào lại có thể sản sinh ra một người mang tâm hồn câm lặng như vậy.
Thấy như tâm hồn của Chiêu Phong đang bị đóng băng lại, vỏ bọc có thể giả vờ ấm áp tỏa ánh nắng, nhưng vốn dĩ là bên trong tâm trí là đỡ đẫn nín lặng, Chiêu Phong trước giờ là người độc chiếm, thứ đã là của chàng ấy thì là của chàng ấy, nhưng Đàm Nhu chưa thật sự là của Chiêu Phong cho nên Chiêu Phong mới nín lặng gắng gượng bình tĩnh như vậy, thử rằng đến cướp nàng dâu của chàng ấy xem, xem Chiêu Phong có xé hắn ra thành trăm mảnh không.
Đàm Nhu ở Bắc Quốc gần mười ngày rồi nhưng sáng nào đi thỉnh an cũng không có duyên chạm mặt Tứ Vương, thay vào đó nàng luôn thấy thập nhất hoàng tử hay ve vãn các cô nương tuyển tú ở gần đây.
Bình thường Đàm Nhu thấy cứ coi như là không thấy gì, thập nhất hoàng tử đó cũng thầm biết nàng vờ như không thấy, hôm nay đi thỉnh an lâu hơn thường ngày, gần đến giờ trưa rồi mới cho lui, Đàm Nhu và các cô nương khác đều không chung đường, nàng đi hướng ngược lại so với bọn họ, đi qua cầu ở hồ sen, Đàm Nhu vừa đi được nửa đường thì thập nhất hoàng tử liền chạy từ đường đối diện ra chắn đường nàng.
Hắn mỉm cười nhìn nàng.
" Khoan hẵng đi, Tư Nhu công chúa."
Đàm Nhu lùi lại, Tiểu Hạnh đằng sau giật mình lùi sau mấy bước lận.
Đàm Nhu đưa tay ra chắn trước Tiểu Hạnh, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại thập nhất.
" Thập Nhất Vương, người làm tì nữ của ta giật mình đó."
Hắn cười trêu ghẹo nàng.
" Tư Nhu công chúa, hôm nay nhìn tỷ có vẻ tươi tắn hơn đó, hình như thường ngày tỷ không trang điểm thì phải, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Đàm Nhu thấy thập nhất còn nhỏ tuổi hơn mình mà đã biết trêu hoa như vậy thì liền liệt hắn vào cùng một chỗ ghét với thập nhị, nàng cười trừ đáp lại hắn.
" Thập Nhất Vương đúng là để ý thật, nhưng mà hôm nay tâm trạng của ta có chút tốt cho nên khác với thường ngày thôi."
Thập Nhất Vương lại cười, nụ cười của hắn vừa nở như quỳnh hương toả sắc vào ban đêm, khuôn môi đó dù có giả vờ cười vẫn có thể toả nắng.
Hắn đáp.
" Thật sự không có gì đặc biệt sao, mấy ngày qua công chúa cố tình phớt lờ ta là để thu hút sao."
Hắn cố tình muốn hạ bệ nàng xuống, tưởng rằng nàng để ý hắn thật, Đàm Nhu thấy nực cười liền bật cười trước mặt hắn.
" Thập Nhất Vương, người nghĩ nhiều rồi, đó là ta an phận không để ý chuyện của người khác thôi, nãy giờ người toàn nói chuyện không đâu, ta thấy cũng không có chuyện quan trọng, vậy thì người tránh đường đi, để ta còn hồi cung."
Hắn đành chịu đứng ra nhường đường cho nàng, Đàm Nhu đi qua người hắn mà không chút câu nể, hắn đào hoa như vậy liền cảm thấy bị Đàm Nhu thách thức rất có cuốn hút với hắn, Đàm Nhu đi khuất bóng rồi hắn mới cười.
Thập nhất hoàng tử là con thứ mười một trong vương thất, lớn hơn thập nhị hoàng tử chừng hai tuổi, danh là Thập Nhất Vương, là con trai của hoàng quý phi Minh Hoà, hoàng quý phi Minh Hoà là nữ nhi nhà quan võ, từ nhỏ khổ luyện mới thành danh, nước da có hơi ngăm, cho nên Thập Nhất Vương chính là có nước da giống mẫu thân, mẫu thân hắn cũng xinh đẹp không kém, hắn thừa hưởng nét thanh tú của mẫu thân hắn, mới mười sáu tuổi nhưng dáng người đã cao to và nhìn chững chạc hơn so với các công tử cùng tuổi, các cô nương ở đây chính là thích người có dáng người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.