Chương 153
Bielo_25
22/09/2023
Vừa về đến trước cửa phòng đã thấy Tiểu Hạnh chuẩn bị xong hết rồi, muội ấy đi ra thì liền thấy Hàn Nhi đỡ Đàm Nhu chạy đến, Đàm Nhu tay che miệng gấp gáp đi vào trong phòng.
Ba người đều đi vào trong đó đóng trái cửa lại, Đàm Nhu không kiềm chế nổi liền nôn vào chậu không trên bàn.
Hàn Nhi nhìn không được liền bảo Tiểu Hạnh đổ ít nước lạnh vào chậu không kia.
Tiểu Hạnh những tưởng Đàm Nhu nôn ra mấy thứ trong bụng, nhưng lại không phải, muội ấy đổ nước vào thứ nổi lỏm lên là màu đỏ giống như máu, Hàn Nhi đứng bên cạnh cũng không dám nhìn.
Tiểu Hạnh thì lo lắng xoa lưng cho Đàm Nhu, Đàm Nhu vừa nôn một hồi thì hai tay chống lên bàn, gắng gượng không ngã xuống, Tiểu Hạnh lấy khăn tay ra lau vết máu dính trên miệng nàng.
Đàm Nhu thở dốc, Tiểu Hạnh đang đà lo lắng thì lại lo lắng hơn, Đàm Nhu đẩy tay Tiểu Hạnh ra, gấp gáp cúi người xuống nôn một lần nữa, những cục máu đông tím đỏ từ miệng Đàm Nhu cứ thế rơi xuống từng cục nhỏ, người nhìn đã đau phổi thay, Tiểu Hạnh lo lắng đến phát khóc, tiểu công chúa mà nàng ấy ngày đêm chăm sóc sao lại thành như thế này.
" Công chúa, người làm sao vậy, người đừng làm nô tì sợ."
Hàn Nhi liền kéo Tiểu Hạnh lại bịt miệng, huynh ấy căng thẳng nói.
" Suỵt, không được gào lên, ngươi mà gào lên là mọi chuyện lộ hết ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó, im miệng đi."
Tiểu Hạnh đã im miệng rồi, chỉ là ánh mắt đỏ ngòm của muội ấy không giấu được, tay của Hàn Nhi chốc bỗng ướt hết, Tiểu Hạnh nén đau khóc mà không lên tiếng, nhìn Đàm Nhu nôn ra từng cục máu đông thế kia ai nhìn mà lại không xót chứ, Hàn Nhi cũng đau lòng, Tiểu Hạnh quỳ xuống đó đỡ người Đàm Nhu nằm dựa vào chân bàn kia, lau nhẹ nhàng lên khuôn miệng nhỏ của Đàm Nhu.
Đàm Nhu bật cười.
" Tiểu Hạnh, ta chính là như vậy đó, sống không được lâu, bệnh tật đầy người như vậy."
Tiểu Hạnh nước mắt tuôn rơi, cuộc đời muội ấy trước đó đều là muội ấy tự lừa dối nhẹ nhàng rằng muội ấy được mọi người quan tâm yêu thương, nhưng mà muội ấy sống trong cung đã là nơi khắc khổ nhất trên đời này, bị bọn họ lừa đi hầu hạ công chúa, phải xa phụ thân hơn rất nhiều, có tiền cũng không thể gửi về, gặp được công chúa chính là sự dịu dàng nhất mà cuộc đời nàng ấy va phải.
Đàm Nhu quan tâm muội ấy, dịu dàng với muội ấy, không bao giờ đánh mắng muội ấy, Tiểu Hạnh đã quen ở với Đàm Nhu như vậy, lần đầu tiên thấy Đàm Nhu thân thể lê lết cũng không có sức như vậy, muội ấy liền sợ, sợ rằng công chúa sẽ không còn.
Tiểu Hạnh lắc đầu.
" Cho phép nô tì được nắm tay của công chúa."
Đàm Nhu khổ sở gật đầu, Tiểu Hạnh dùng tay áo lau bàn tay nhỏ của Đàm Nhu.
" Công chúa, Tiểu Hạnh là tì nữ của người, nhưng mà không thể chăm sóc cho người chu đáo được, Tiểu Hạnh có lỗi."
Hàn Nhi bước lên, thở dài đôi chút, chuyện này khó xử rồi, Đàm Nhu cũng không dám nói thật ra, Hàn Nhi hiểu rõ cũng khó thốt nên lời, huynh ấy chỉ đành đuổi khéo Tiểu Hạnh đi.
" Ngươi mau xuống bếp nấu ít cháo cho muội ấy đi, muội ấy mệt như vậy không ăn được cơm đâu."
Tiểu Hạnh liền đi ngay, Hàn Nhi bưng chậu nước lạnh tới để trên bàn, đỡ Đàm Nhu dậy ngồi lên ghế, chậu đựng những thứ bẩn thỉu kia, Hàn Nhi liền để xuống dưới bàn.
Đàm Nhu hai tay bám chặt vào chậu nước, hơi thở gấp gáp, Hàn Nhi vừa xoa nhẹ lưng vừa chấn an.
" Thuốc vừa rồi ta cho muội uống có tác dụng để muội nôn hết mấy thứ dơ bẩn ra khỏi người, như vậy muội sẽ khoẻ lại được vài tháng, sau nữa muội sẽ yếu dần, tà dược này về sau sẽ dày vò muội rất nhiều, ta nói như vậy muội sẽ tự biết sắp xếp, người muốn gặp thì hãy cứ gặp đi, đời người chỉ có vậy thôi."
Đàm Nhu thở hổn hển, chuẩn bị lại thêm một lần nữa, Tiểu Hạnh đi xuống bếp sai người nấu cháo liền đi về lại, về đến cửa phòng liền đụng ngay người đó, người đó đứng trước cửa phòng Đàm Nhu tháo mặt nạ ra muốn đưa tay ra đẩy cửa đi vào liền bị Tiểu Hạnh gọi lại.
" Khoan đã."
Hàn Nhi và Đàm Nhu ở trong phòng cũng nghe được liền giật mình, Đàm Nhu đảo mắt nhìn quanh, Hàn Nhi cẩn trọng đứng tránh xa cánh cửa ra.
Tiểu Hạnh ở bên ngoài đi tới, thấy người ngày mặt mũi sáng sủa, đường nét thanh tú anh tuấn, người còn mặc y phục vải lụa quý, đoán là người không tầm thường liền hành lễ.
" Công tử."
Người đó còn tưởng có chuyện gì, vừ thấy Tiểu Hạnh hành lễ chàng ấy liền quay mặt đi, tiếng ho trong phòng lớn vang ra ngoài, chàng ấy không chút nể nang nào mà đẩy cửa đi vào.
Tiểu Hạnh hốt hoảng.
" Ấy, công chúa."
Hai cánh cửa mở toang ra, Hàn Nhi giật mình lùi lại, Đàm Nhu đứng lên hai tay chống trên bàn giữ người, nàng cúi đầu xuống nôn lần nữa.
Đợt này đi ra toàn là tơ máu, Đàm Nhu không còn biết gì nữa, nàng chỉ biết bản thân buồn nôn mà thôi.
Tiểu Hạnh nhanh chân đi vào đẩy chàng ấy, Hàn Nhi còn tưởng bản thân nhìn nhầm, đây chẳng phải là Chiêu Phong sao, Chiêu Phong bị Tiểu Hạnh đẩy cũng không nhúc nhích.
Hàn Nhi kéo Tiểu Hạnh lại, Chiêu Phong đứng chắn ngang cửa, đứng sau Đàm Nhu nhìn nàng cúi người nôn thốc nôn tháo như vậy liền không tin vào mắt mình.
Hàn Nhi nhìn Chiêu Phong đứng hình rồi lại đành kéo người đi vào, đóng cửa lại.
" Sao tên tiểu tử nhà ngươi lại đến đây vậy."
Tiểu Hạnh lo cho Đàm Nhu liền đi đến lấy khăn tay mới của mình lau miệng cho nàng, Đàm Nhu tò mò là ai liền xoay người ra sau, nàng ngồi đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, khuôn miệng nhỏ nhợt nhạt mấp máy.
" Chiêu Phong, là chàng sao?"
Chiêu Phong cứ nghĩ sẽ gặp lại Đàm Nhu trong bộ dạng khoẻ mạnh, vui vẻ chạy nhảy trước kia của nàng, tưởng đâu lựa chọn của nàng ấy vui vẻ mạnh khỏe thì lại thấy Đàm Nhu khổ sở ở đây yếu ớt chống lại bệnh tình như vậy.
Hàn Nhi vừa hỏi chuyện vừa rồi chàng ấy cũng không nghe thấy, Tiểu Hạnh mặt lạnh hướng ánh mắt không vui nhìn chàng ấy, chàng ấy cũng không để ý, trong mắt chàng chỉ có Đàm Nhu.
Chiêu Phong không kìm lòng được liền đến ôm lấy nàng, Đàm Nhu bé nhỏ của chàng ấy đã nằm gọn trong lòng chàng ấy rồi, Hàn Nhi sợ Tiểu Hạnh hành động lỗ mãng liền kéo Tiểu Hạnh lại.
Đàm Nhu cười khổ.
" Chiêu Phong, ta thật sự không muốn gặp chàng trong bộ dạng thảm hại này, như vậy ta không xinh đẹp."
Chiêu Phong nói nhỏ.
" Ta rất nhớ nàng."
Đàm Nhu lại khổ sở lên tiếng, giọng nàng khàn khàn.
" Chàng không trách ta sao."
Chiêu Phong rúc vào cổ nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, Hàn Nhi thấy Đàm Nhu đã ho và nôn mấy tràng rồi liền bảo Tiểu Hạnh đưa chậu nước bẩn đó ra ngoài, chỉ để lại chậu nước ấm và khăn mặt thôi.
Hàn Nhi cũng đi ra ngoài, lúc huynh ấy đóng cửa liền nói.
" Cho hai người không gian riêng nói chuyện đó, tranh thủ đi."
Ba người đều đi vào trong đó đóng trái cửa lại, Đàm Nhu không kiềm chế nổi liền nôn vào chậu không trên bàn.
Hàn Nhi nhìn không được liền bảo Tiểu Hạnh đổ ít nước lạnh vào chậu không kia.
Tiểu Hạnh những tưởng Đàm Nhu nôn ra mấy thứ trong bụng, nhưng lại không phải, muội ấy đổ nước vào thứ nổi lỏm lên là màu đỏ giống như máu, Hàn Nhi đứng bên cạnh cũng không dám nhìn.
Tiểu Hạnh thì lo lắng xoa lưng cho Đàm Nhu, Đàm Nhu vừa nôn một hồi thì hai tay chống lên bàn, gắng gượng không ngã xuống, Tiểu Hạnh lấy khăn tay ra lau vết máu dính trên miệng nàng.
Đàm Nhu thở dốc, Tiểu Hạnh đang đà lo lắng thì lại lo lắng hơn, Đàm Nhu đẩy tay Tiểu Hạnh ra, gấp gáp cúi người xuống nôn một lần nữa, những cục máu đông tím đỏ từ miệng Đàm Nhu cứ thế rơi xuống từng cục nhỏ, người nhìn đã đau phổi thay, Tiểu Hạnh lo lắng đến phát khóc, tiểu công chúa mà nàng ấy ngày đêm chăm sóc sao lại thành như thế này.
" Công chúa, người làm sao vậy, người đừng làm nô tì sợ."
Hàn Nhi liền kéo Tiểu Hạnh lại bịt miệng, huynh ấy căng thẳng nói.
" Suỵt, không được gào lên, ngươi mà gào lên là mọi chuyện lộ hết ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó, im miệng đi."
Tiểu Hạnh đã im miệng rồi, chỉ là ánh mắt đỏ ngòm của muội ấy không giấu được, tay của Hàn Nhi chốc bỗng ướt hết, Tiểu Hạnh nén đau khóc mà không lên tiếng, nhìn Đàm Nhu nôn ra từng cục máu đông thế kia ai nhìn mà lại không xót chứ, Hàn Nhi cũng đau lòng, Tiểu Hạnh quỳ xuống đó đỡ người Đàm Nhu nằm dựa vào chân bàn kia, lau nhẹ nhàng lên khuôn miệng nhỏ của Đàm Nhu.
Đàm Nhu bật cười.
" Tiểu Hạnh, ta chính là như vậy đó, sống không được lâu, bệnh tật đầy người như vậy."
Tiểu Hạnh nước mắt tuôn rơi, cuộc đời muội ấy trước đó đều là muội ấy tự lừa dối nhẹ nhàng rằng muội ấy được mọi người quan tâm yêu thương, nhưng mà muội ấy sống trong cung đã là nơi khắc khổ nhất trên đời này, bị bọn họ lừa đi hầu hạ công chúa, phải xa phụ thân hơn rất nhiều, có tiền cũng không thể gửi về, gặp được công chúa chính là sự dịu dàng nhất mà cuộc đời nàng ấy va phải.
Đàm Nhu quan tâm muội ấy, dịu dàng với muội ấy, không bao giờ đánh mắng muội ấy, Tiểu Hạnh đã quen ở với Đàm Nhu như vậy, lần đầu tiên thấy Đàm Nhu thân thể lê lết cũng không có sức như vậy, muội ấy liền sợ, sợ rằng công chúa sẽ không còn.
Tiểu Hạnh lắc đầu.
" Cho phép nô tì được nắm tay của công chúa."
Đàm Nhu khổ sở gật đầu, Tiểu Hạnh dùng tay áo lau bàn tay nhỏ của Đàm Nhu.
" Công chúa, Tiểu Hạnh là tì nữ của người, nhưng mà không thể chăm sóc cho người chu đáo được, Tiểu Hạnh có lỗi."
Hàn Nhi bước lên, thở dài đôi chút, chuyện này khó xử rồi, Đàm Nhu cũng không dám nói thật ra, Hàn Nhi hiểu rõ cũng khó thốt nên lời, huynh ấy chỉ đành đuổi khéo Tiểu Hạnh đi.
" Ngươi mau xuống bếp nấu ít cháo cho muội ấy đi, muội ấy mệt như vậy không ăn được cơm đâu."
Tiểu Hạnh liền đi ngay, Hàn Nhi bưng chậu nước lạnh tới để trên bàn, đỡ Đàm Nhu dậy ngồi lên ghế, chậu đựng những thứ bẩn thỉu kia, Hàn Nhi liền để xuống dưới bàn.
Đàm Nhu hai tay bám chặt vào chậu nước, hơi thở gấp gáp, Hàn Nhi vừa xoa nhẹ lưng vừa chấn an.
" Thuốc vừa rồi ta cho muội uống có tác dụng để muội nôn hết mấy thứ dơ bẩn ra khỏi người, như vậy muội sẽ khoẻ lại được vài tháng, sau nữa muội sẽ yếu dần, tà dược này về sau sẽ dày vò muội rất nhiều, ta nói như vậy muội sẽ tự biết sắp xếp, người muốn gặp thì hãy cứ gặp đi, đời người chỉ có vậy thôi."
Đàm Nhu thở hổn hển, chuẩn bị lại thêm một lần nữa, Tiểu Hạnh đi xuống bếp sai người nấu cháo liền đi về lại, về đến cửa phòng liền đụng ngay người đó, người đó đứng trước cửa phòng Đàm Nhu tháo mặt nạ ra muốn đưa tay ra đẩy cửa đi vào liền bị Tiểu Hạnh gọi lại.
" Khoan đã."
Hàn Nhi và Đàm Nhu ở trong phòng cũng nghe được liền giật mình, Đàm Nhu đảo mắt nhìn quanh, Hàn Nhi cẩn trọng đứng tránh xa cánh cửa ra.
Tiểu Hạnh ở bên ngoài đi tới, thấy người ngày mặt mũi sáng sủa, đường nét thanh tú anh tuấn, người còn mặc y phục vải lụa quý, đoán là người không tầm thường liền hành lễ.
" Công tử."
Người đó còn tưởng có chuyện gì, vừ thấy Tiểu Hạnh hành lễ chàng ấy liền quay mặt đi, tiếng ho trong phòng lớn vang ra ngoài, chàng ấy không chút nể nang nào mà đẩy cửa đi vào.
Tiểu Hạnh hốt hoảng.
" Ấy, công chúa."
Hai cánh cửa mở toang ra, Hàn Nhi giật mình lùi lại, Đàm Nhu đứng lên hai tay chống trên bàn giữ người, nàng cúi đầu xuống nôn lần nữa.
Đợt này đi ra toàn là tơ máu, Đàm Nhu không còn biết gì nữa, nàng chỉ biết bản thân buồn nôn mà thôi.
Tiểu Hạnh nhanh chân đi vào đẩy chàng ấy, Hàn Nhi còn tưởng bản thân nhìn nhầm, đây chẳng phải là Chiêu Phong sao, Chiêu Phong bị Tiểu Hạnh đẩy cũng không nhúc nhích.
Hàn Nhi kéo Tiểu Hạnh lại, Chiêu Phong đứng chắn ngang cửa, đứng sau Đàm Nhu nhìn nàng cúi người nôn thốc nôn tháo như vậy liền không tin vào mắt mình.
Hàn Nhi nhìn Chiêu Phong đứng hình rồi lại đành kéo người đi vào, đóng cửa lại.
" Sao tên tiểu tử nhà ngươi lại đến đây vậy."
Tiểu Hạnh lo cho Đàm Nhu liền đi đến lấy khăn tay mới của mình lau miệng cho nàng, Đàm Nhu tò mò là ai liền xoay người ra sau, nàng ngồi đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, khuôn miệng nhỏ nhợt nhạt mấp máy.
" Chiêu Phong, là chàng sao?"
Chiêu Phong cứ nghĩ sẽ gặp lại Đàm Nhu trong bộ dạng khoẻ mạnh, vui vẻ chạy nhảy trước kia của nàng, tưởng đâu lựa chọn của nàng ấy vui vẻ mạnh khỏe thì lại thấy Đàm Nhu khổ sở ở đây yếu ớt chống lại bệnh tình như vậy.
Hàn Nhi vừa hỏi chuyện vừa rồi chàng ấy cũng không nghe thấy, Tiểu Hạnh mặt lạnh hướng ánh mắt không vui nhìn chàng ấy, chàng ấy cũng không để ý, trong mắt chàng chỉ có Đàm Nhu.
Chiêu Phong không kìm lòng được liền đến ôm lấy nàng, Đàm Nhu bé nhỏ của chàng ấy đã nằm gọn trong lòng chàng ấy rồi, Hàn Nhi sợ Tiểu Hạnh hành động lỗ mãng liền kéo Tiểu Hạnh lại.
Đàm Nhu cười khổ.
" Chiêu Phong, ta thật sự không muốn gặp chàng trong bộ dạng thảm hại này, như vậy ta không xinh đẹp."
Chiêu Phong nói nhỏ.
" Ta rất nhớ nàng."
Đàm Nhu lại khổ sở lên tiếng, giọng nàng khàn khàn.
" Chàng không trách ta sao."
Chiêu Phong rúc vào cổ nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, Hàn Nhi thấy Đàm Nhu đã ho và nôn mấy tràng rồi liền bảo Tiểu Hạnh đưa chậu nước bẩn đó ra ngoài, chỉ để lại chậu nước ấm và khăn mặt thôi.
Hàn Nhi cũng đi ra ngoài, lúc huynh ấy đóng cửa liền nói.
" Cho hai người không gian riêng nói chuyện đó, tranh thủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.