Chương 195
Bielo_25
19/11/2023
Đàm Nhu và Chiêu Phong trưa nay vừa nghe lén được Tứ Vương vừa lên ngôi mấy ngày đã có vô số quan thần tiến cử ái nữ lên để hắn ta nạp làm phi tần, tối nay chắc là đêm thị tẩm đầu tiên, Đàm Nhu và Chiêu Phong có chút tò mò liền trốn Hàn Nhi ra khỏi y viện do thám tình hình.
Nàng và Chiêu Phong nắm tay nhau nhảy lên trên những mái nhá, hoàng thượng thường phải ở Tàng Thư các làm việc, chỗ đó cũng có chỗ ngủ, Chiêu Phong nói có thể họ đang ở đó.
Cả hai đến đó rồi ngồi trên nóc nhà ngắm nhìn trời sao trước rồi mới đi xuống, Tứ Vương bỗng nhiên cho người lui đi hết, canh phòng vắng tanh, chỉ có hai người rình mò đang đứng ở ngoài trọc rách giấy dán cửa đưa mắt nhìn lén họ.
Đứng từ phía bên phải phòng, góc độ này chỉ rõ mặt Tứ Vương chứ không hề rõ mặt nữ nhân đó, nàng và Chiêu Phong nheo mắt nhìn mãi cũng không rõ mặt, bọn họ đang uống rượu, còn vừa uống vừa cười nói với nhau, Đàm Nhu nắn bóp hai chân đến nỗi rã rời luôn rồi họ vẫn chỉ mãi ngồi cười nói rồi uống rượu.
Chiêu Phong vẫn rất điềm tĩnh, dường như là không chút mệt nào, thấy Đàm Nhu luôn tay đấm nhẹ vào đùi, chân thì liền kéo nàng qua.
" Nàng ngồi xuống đi, nếu có gì thì ta sẽ báo nàng."
Đàm Nhu thở dài mím môi ngồi xuống cạnh đó, đứng lâu như vậy hai chân đã như muốn gãy làm đôi rồi, một lát sau Chiêu Phong vẫy tay ra hiệu cho nàng.
" Nàng mau qua đây."
Đàm Nhu đi tới thật nhanh, nàng đưa mắt nhòm vào khe hở mình trọc vừa rồi, còn chưa thấy ánh nến lung linh gì thì Chiêu Phong đã vội che mắt nàng lại, Chiêu Phong nhất quyết không chịu buông tay ra, Tứ Vương vừa rồi cởi y phục ra, lộ ra thân trần trụi Chiêu Phong không muốn Đàm Nhu thấy, sau hồi thì thấy nữ nhân mà hắn bế lên giường lại quen mắt, y phục đó quen thuộc, giống như là y phục của Vong Quốc vậy, Tứ Vương trên người chỉ đóng khố, người hắn ta bế trên tay thế mà lại là Nhạc Phi Nhã, Chiêu Phong nheo mắt lại nhìn muốn xác nhận thật kỹ, Đàm Nhu vẫn còn cậy tay Chiêu Phong, sau khi họ kéo rèm lại làm chuyện đại sự thì Chiêu Phong mới đưa tay ra, chàng nhìn nàng mỉm cười.
" Ta không cho nàng nhìn thân thể của nam nhân khác đâu."
Đàm Nhu không thấy được gì thì cáu giận.
" Ta đã thấy cái gì đâu."
Nàng nhất quyết nhìn nhưng lại không thấy gì, Đàm Nhu quay ra đánh nhẹ vào người chàng càu nhàu.
" Tại chàng hết, ta không thấy được gì cả."
Chiêu Phong chỉ cười, vốn mấy ngày nữa cùng nhau đi về Đàm Nhu cũng không quan tâm nhiều nữa, nàng cùng Chiêu Phong đi chậm rãi về phòng nghỉ, vừa rồi Đàm Nhu có giận nhưng cũng không giận lâu, trên đường đi nàng còn vừa cười nói, nhìn Chiêu Phong rất tình tứ.
" Ôi thái tử điện hạ ơi, hành xử như vậy sẽ làm người ta nghĩ trong đầu chàng chỉ có yêu đương thôi đấy."
Chiêu Phong càng cười hơn.
" Bây giờ nàng hãy gọi ta là tam hoàng tử đi, vì ta sắp bị phế rồi."
Đàm Nhu bỗng dừng lại.
" Đừng nói với ta là vì chàng trốn ra nên sẽ bị phế đấy nhé?"
Chiêu Phong vẫn thản nhiên cười.
" Ta nghĩ thế."
Đàm Nhu cúi mặt xuống, Chiêu Phong vẫn lạc quan kéo nàng lại vào lòng an ủi.
" Ta cũng cần phải được nghỉ ngơi chứ, trong suốt thời gian qua ta hết mình vì chuyện triều chính cũng phải có lúc được nghỉ ngơi, đối với ta, không làm thái tử cũng được, không làm hoàng tử cũng được, chỉ cần là sống và làm điều mình thích mà không gây hại cho ai khác là được, ngồi ở vị trí nào đều phải có trách nhiệm, ta vừa hoàn thành trách nhiệm và dành thời gian cho bản thân một chút thôi."
Đàm Nhu ôm lấy Chiêu Phong, đầu tựa vào ngực chàng, nhắm mắt cảm nhận nhịp đập của trái tim, đúng là người ngồi ở vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn, Chiêu Phong lặn lội đường xa để đến đưa nàng về, nàng cảm động, cũng hiểu cho mạch cảm xúc của chàng, biết bao lần nói dối chàng, nghĩ đến đó Đàm Nhu thấy có lỗi.
" Chiêu Phong, ta xin lỗi chàng, ta đã lừa dối chàng quá nhiều."
Chiêu Phong vỗ nhẹ lưng an ủi nàng.
" Không sao đâu, ta hiểu được mà."
Chiêu Phong còn tinh nghịch cốc vào trán nàng một cái, Đàm Nhu thấp bé ngước nhìn Chiêu Phong bật cười.
Đàm Nhu lại chợt nhớ ra chuyện muốn nói với Hàn Nhi, nàng thúc giục Chiêu Phong mau về phòng, cả hai bước đều chân nắm tay đung đưa đi về phía trước, dường như chẳng có gì có thể chen vào.
Sau góc tường tối đen như mực đó, có một nữ nhân bước ra đi theo sau là một cận vệ, tán cây cao làm bóng che khuất mất khuôn mặt của nàng ta và tên cận vệ đó, chỉ rõ nàng ta mặc y phục trắng, có lẽ là có tâm tư, nàng ta vừa trông về phía Đàm Nhu và Chiêu Phong rất lâu rồi mới khua tay ra hiệu cho cận vệ đó.
" Đi báo đi."
Đàm Nhu cùng Chiêu Phong đi đến trước cửa phòng, nàng liền đẩy Chiêu Phong lên trước, nàng cười nói.
" Ta đến chỗ Hàn Nhi một lát, chàng vào phòng thắp nến trải chăn ra đợi ta có được không."
Chiêu Phong miễn cưỡng gật đầu.
" Vậy thì nhớ về sớm đó, chỉ đi một lúc thôi được chứ."
Đàm Nhu mỉm cười gật đầu.
" Được."
Đàm Nhu vui vẻ quay người đi, nàng theo con đường cũ đi về phía phòng thuốc, tâm trí thoải mái và vui vẻ.
Nàng đi đến trước cửa liền thấy ánh sáng le lói trong phòng phản chiếu bóng của Hàn Nhi, vội đi đến trước cửa đã có người đi đến kéo tay nàng lại, sau đó cả người như mất sức, ánh trời tối xanh thành tối đen như mực, Đàm Nhu không rõ trời đất gì liền nằm ngả vào lòng người đó, chiếu ra xa hơn, cả đoàn người đang cầm đuốc soi sáng cả góc vườn thuốc Hàn Nhi, y phục là giáp sắt trông giống như là quân triều đình, Hàn Nhi thấy bên ngoài ánh lửa cháy rực liền tò mò đi ra, mở cửa ra đã thấy Đàm Nhu ngất lịm nằm trên vai của một tên lính, huynh ấy bất ngờ chưa hết thì một tên lính canh lại đi ra hành lễ.
" Vương gia, thần phụng lệnh đến đây để bắt tội đồ, Tư Nhu công chúa của Nhị Quốc là kẻ manh trọng tội, vừa rồi còn có ý định muốn lẻn vào để ra tay với người, chúng thần đã bắt sống được ả ra rồi."
Hàn Nhi cố gắng bình tĩnh, một tay để ở sau lưng đã khẽ run, giọng phát ra cũng hơi bé.
" Vậy sao, vất vả cho các ngươi rồi."
Chiêu Phong ở bên phòng đang ngồi trên giường chờ Đàm Nhu trở về, còn đang nghĩ tiếp theo nên làm gì trêu chọc nàng, có tiếng người chạy ở bên ngoài Chiêu Phong còn đoán là Đàm Nhu đã về, còn hớt ha hớt hải chạy về như vậy.
Chiêu Phong lập tức kéo rèm lại chui vào trong đó trốn, sau đó Hàn Nhi đẩy mạnh cửa đi vào, bước vào Hàn Nhi còn vấp ngã xuống, yếu đuối gọi.
" Chiêu Phong, tên tiểu tử nhà ngươi."
Chiêu Phong chạy tọt từ trên giường xuống thấy Hàn Nhi ngã dập mặt xuống trước cửa không nghĩ nhiều mà đi đến đỡ huynh ấy dậy, Hàn Nhi đỡ eo của mình mà than.
" Đã gặp chuyện rồi còn."
Chiêu Phong quay ra sau không thấy ai đi theo cả, thắc mắc hỏi Hàn Nhi.
" Đàm Nhu đâu?"
Hàn Nhi ngồi xuống ngay bàn trà, tay đỡ eo, vẻ mặt đau đớn đáp.
" Đàm Nhu bị đám người của tân đế bắt được rồi, giờ chắc đang ở nhà lao."
Nàng và Chiêu Phong nắm tay nhau nhảy lên trên những mái nhá, hoàng thượng thường phải ở Tàng Thư các làm việc, chỗ đó cũng có chỗ ngủ, Chiêu Phong nói có thể họ đang ở đó.
Cả hai đến đó rồi ngồi trên nóc nhà ngắm nhìn trời sao trước rồi mới đi xuống, Tứ Vương bỗng nhiên cho người lui đi hết, canh phòng vắng tanh, chỉ có hai người rình mò đang đứng ở ngoài trọc rách giấy dán cửa đưa mắt nhìn lén họ.
Đứng từ phía bên phải phòng, góc độ này chỉ rõ mặt Tứ Vương chứ không hề rõ mặt nữ nhân đó, nàng và Chiêu Phong nheo mắt nhìn mãi cũng không rõ mặt, bọn họ đang uống rượu, còn vừa uống vừa cười nói với nhau, Đàm Nhu nắn bóp hai chân đến nỗi rã rời luôn rồi họ vẫn chỉ mãi ngồi cười nói rồi uống rượu.
Chiêu Phong vẫn rất điềm tĩnh, dường như là không chút mệt nào, thấy Đàm Nhu luôn tay đấm nhẹ vào đùi, chân thì liền kéo nàng qua.
" Nàng ngồi xuống đi, nếu có gì thì ta sẽ báo nàng."
Đàm Nhu thở dài mím môi ngồi xuống cạnh đó, đứng lâu như vậy hai chân đã như muốn gãy làm đôi rồi, một lát sau Chiêu Phong vẫy tay ra hiệu cho nàng.
" Nàng mau qua đây."
Đàm Nhu đi tới thật nhanh, nàng đưa mắt nhòm vào khe hở mình trọc vừa rồi, còn chưa thấy ánh nến lung linh gì thì Chiêu Phong đã vội che mắt nàng lại, Chiêu Phong nhất quyết không chịu buông tay ra, Tứ Vương vừa rồi cởi y phục ra, lộ ra thân trần trụi Chiêu Phong không muốn Đàm Nhu thấy, sau hồi thì thấy nữ nhân mà hắn bế lên giường lại quen mắt, y phục đó quen thuộc, giống như là y phục của Vong Quốc vậy, Tứ Vương trên người chỉ đóng khố, người hắn ta bế trên tay thế mà lại là Nhạc Phi Nhã, Chiêu Phong nheo mắt lại nhìn muốn xác nhận thật kỹ, Đàm Nhu vẫn còn cậy tay Chiêu Phong, sau khi họ kéo rèm lại làm chuyện đại sự thì Chiêu Phong mới đưa tay ra, chàng nhìn nàng mỉm cười.
" Ta không cho nàng nhìn thân thể của nam nhân khác đâu."
Đàm Nhu không thấy được gì thì cáu giận.
" Ta đã thấy cái gì đâu."
Nàng nhất quyết nhìn nhưng lại không thấy gì, Đàm Nhu quay ra đánh nhẹ vào người chàng càu nhàu.
" Tại chàng hết, ta không thấy được gì cả."
Chiêu Phong chỉ cười, vốn mấy ngày nữa cùng nhau đi về Đàm Nhu cũng không quan tâm nhiều nữa, nàng cùng Chiêu Phong đi chậm rãi về phòng nghỉ, vừa rồi Đàm Nhu có giận nhưng cũng không giận lâu, trên đường đi nàng còn vừa cười nói, nhìn Chiêu Phong rất tình tứ.
" Ôi thái tử điện hạ ơi, hành xử như vậy sẽ làm người ta nghĩ trong đầu chàng chỉ có yêu đương thôi đấy."
Chiêu Phong càng cười hơn.
" Bây giờ nàng hãy gọi ta là tam hoàng tử đi, vì ta sắp bị phế rồi."
Đàm Nhu bỗng dừng lại.
" Đừng nói với ta là vì chàng trốn ra nên sẽ bị phế đấy nhé?"
Chiêu Phong vẫn thản nhiên cười.
" Ta nghĩ thế."
Đàm Nhu cúi mặt xuống, Chiêu Phong vẫn lạc quan kéo nàng lại vào lòng an ủi.
" Ta cũng cần phải được nghỉ ngơi chứ, trong suốt thời gian qua ta hết mình vì chuyện triều chính cũng phải có lúc được nghỉ ngơi, đối với ta, không làm thái tử cũng được, không làm hoàng tử cũng được, chỉ cần là sống và làm điều mình thích mà không gây hại cho ai khác là được, ngồi ở vị trí nào đều phải có trách nhiệm, ta vừa hoàn thành trách nhiệm và dành thời gian cho bản thân một chút thôi."
Đàm Nhu ôm lấy Chiêu Phong, đầu tựa vào ngực chàng, nhắm mắt cảm nhận nhịp đập của trái tim, đúng là người ngồi ở vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn, Chiêu Phong lặn lội đường xa để đến đưa nàng về, nàng cảm động, cũng hiểu cho mạch cảm xúc của chàng, biết bao lần nói dối chàng, nghĩ đến đó Đàm Nhu thấy có lỗi.
" Chiêu Phong, ta xin lỗi chàng, ta đã lừa dối chàng quá nhiều."
Chiêu Phong vỗ nhẹ lưng an ủi nàng.
" Không sao đâu, ta hiểu được mà."
Chiêu Phong còn tinh nghịch cốc vào trán nàng một cái, Đàm Nhu thấp bé ngước nhìn Chiêu Phong bật cười.
Đàm Nhu lại chợt nhớ ra chuyện muốn nói với Hàn Nhi, nàng thúc giục Chiêu Phong mau về phòng, cả hai bước đều chân nắm tay đung đưa đi về phía trước, dường như chẳng có gì có thể chen vào.
Sau góc tường tối đen như mực đó, có một nữ nhân bước ra đi theo sau là một cận vệ, tán cây cao làm bóng che khuất mất khuôn mặt của nàng ta và tên cận vệ đó, chỉ rõ nàng ta mặc y phục trắng, có lẽ là có tâm tư, nàng ta vừa trông về phía Đàm Nhu và Chiêu Phong rất lâu rồi mới khua tay ra hiệu cho cận vệ đó.
" Đi báo đi."
Đàm Nhu cùng Chiêu Phong đi đến trước cửa phòng, nàng liền đẩy Chiêu Phong lên trước, nàng cười nói.
" Ta đến chỗ Hàn Nhi một lát, chàng vào phòng thắp nến trải chăn ra đợi ta có được không."
Chiêu Phong miễn cưỡng gật đầu.
" Vậy thì nhớ về sớm đó, chỉ đi một lúc thôi được chứ."
Đàm Nhu mỉm cười gật đầu.
" Được."
Đàm Nhu vui vẻ quay người đi, nàng theo con đường cũ đi về phía phòng thuốc, tâm trí thoải mái và vui vẻ.
Nàng đi đến trước cửa liền thấy ánh sáng le lói trong phòng phản chiếu bóng của Hàn Nhi, vội đi đến trước cửa đã có người đi đến kéo tay nàng lại, sau đó cả người như mất sức, ánh trời tối xanh thành tối đen như mực, Đàm Nhu không rõ trời đất gì liền nằm ngả vào lòng người đó, chiếu ra xa hơn, cả đoàn người đang cầm đuốc soi sáng cả góc vườn thuốc Hàn Nhi, y phục là giáp sắt trông giống như là quân triều đình, Hàn Nhi thấy bên ngoài ánh lửa cháy rực liền tò mò đi ra, mở cửa ra đã thấy Đàm Nhu ngất lịm nằm trên vai của một tên lính, huynh ấy bất ngờ chưa hết thì một tên lính canh lại đi ra hành lễ.
" Vương gia, thần phụng lệnh đến đây để bắt tội đồ, Tư Nhu công chúa của Nhị Quốc là kẻ manh trọng tội, vừa rồi còn có ý định muốn lẻn vào để ra tay với người, chúng thần đã bắt sống được ả ra rồi."
Hàn Nhi cố gắng bình tĩnh, một tay để ở sau lưng đã khẽ run, giọng phát ra cũng hơi bé.
" Vậy sao, vất vả cho các ngươi rồi."
Chiêu Phong ở bên phòng đang ngồi trên giường chờ Đàm Nhu trở về, còn đang nghĩ tiếp theo nên làm gì trêu chọc nàng, có tiếng người chạy ở bên ngoài Chiêu Phong còn đoán là Đàm Nhu đã về, còn hớt ha hớt hải chạy về như vậy.
Chiêu Phong lập tức kéo rèm lại chui vào trong đó trốn, sau đó Hàn Nhi đẩy mạnh cửa đi vào, bước vào Hàn Nhi còn vấp ngã xuống, yếu đuối gọi.
" Chiêu Phong, tên tiểu tử nhà ngươi."
Chiêu Phong chạy tọt từ trên giường xuống thấy Hàn Nhi ngã dập mặt xuống trước cửa không nghĩ nhiều mà đi đến đỡ huynh ấy dậy, Hàn Nhi đỡ eo của mình mà than.
" Đã gặp chuyện rồi còn."
Chiêu Phong quay ra sau không thấy ai đi theo cả, thắc mắc hỏi Hàn Nhi.
" Đàm Nhu đâu?"
Hàn Nhi ngồi xuống ngay bàn trà, tay đỡ eo, vẻ mặt đau đớn đáp.
" Đàm Nhu bị đám người của tân đế bắt được rồi, giờ chắc đang ở nhà lao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.