Chương 251
Bielo_25
31/03/2024
Đàm Nhu chui qua những xà nhà, những thanh gỗ gãy đôi sắc bén, lối vào dường như là những xà nhà dập xuống gãy đôi chưa dứt tự chống vào nhau, hoàn toàn có thế sập bất cứ lúc nào, nàng bò lết người đến gần chỗ Hương Lan, thấy được Hương Lan nằm nghiêng ở dưới gầm giường, và bên trong đó còn có một khoảng mái vòm trống, chừa lại chỗ cho nàng ngồi.
Đàm Nhu để ý, mái vòm này là bức bình phong trong phòng, nó đã ngã đè xuống giường và tựa vào thành giường, chân giường bị cột nhà đè lên, xà nhà chống lên cột nhà đang đè nặng chân giường kia, Đàm Nhu thấy ngọn nến rơi lăn lóc ở chân giường cũng nhặt lên, nàng thắp nến lên, khi rõ mặt mũi của Hương Lan nàng đã bật khóc.
"Hương Lan tỷ."
Một nửa mặt của Hương Lan đã bị khúc gỗ dập cho chảy máu khắp mặt, Hương Lan chỉ tay xuống dưới chân mình cẩn thận dặn dò nàng.
" Đừng cố đẩy xà nhà kia ra, chỗ này sẽ sập xuống đó, muội cũng sẽ bị chôn ở đây."
Đàm Nhu mếu máo.
" Hương Lan...tỷ, ...tỷ... Muội phải làm sao đây."
Hương Lan bị kẹt một chân, chân còn lại tỷ ấy duỗi ra ngoài này, tỷ ấy nắm lấy tay Đàm Nhu sờ lên bụng mình.
"Đứa trẻ này đầy tháng rồi, muội giúp ta."
Sờ lên bụng của Hương Lan, cũng là bụng lớn như Lục Nguyệt, sờ lên lại không có cảm giác giống nhau, Đàm Nhu run rẩy lắc đầu.
"Muội... muội sợ, .... Muội chưa bao giờ làm chuyện này hết."
Hương Lan khàn giọng.
" Giúp...t.."
Chưa nói hết câu, Hương Lan đã thổ huyết ra, Đàm Nhu càng hoảng.
" Hương Lan..."
Tam Hiệu ở bên ngoài nghe tiếng thét của Đàm Nhu càng lo lắng.
" Đàm Nhu...."
Đàm Nhu không dám khóc lớn tiếng, nàng bịt miệng mình cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ giàn giụa, nàng sờ soạng bụng của Hương Lan, cảm giác lo sợ cứ quanh quẩn nàng.
Hương Lan nắm chặt lấy tay nàng, khoé mắt rưng rưng.
"Dù có phải rạch bụng, ta cũng phải sinh đứa bé ra."
Tinh Lạc Cơ gấp gáp muốn lôi những khúc gỗ kia ra, chẳng biết vì sao mà nàng ta lại bỗng hào hứng như vậy, Tam Hiệu kéo nàng ta lại quát.
" Cô còn làm như vậy sẽ hại người đó, Đàm Nhu vẫn còn ở trong đó."
Tinh Lạc Vỹ đến gần Tinh Lạc Cơ, hai người họ là biểu tỷ đệ, Tinh Lạc Vỹ bình thường không thích nàng ta, bất kể chuyện gì cũng thấy ghét nàng ta, nhưng lần này lại không bắt bẻ, hắn kéo biểu tỷ lại.
"Trong lúc tỷ kéo những khúc gỗ đó ra, theo lực nó sẽ bị sập xuống, bây giờ không phải là hai mạng người, mà là ba mạng người, tứ công chúa vẫn còn ở trong đó sẽ gặp nguy."
Nàng ta hất tay Lạc Vỹ ra, vẻ mặt chẳng mấy ưa ai, trên nền trời tia sét đánh ngang qua, ai cũng phải giật mình, Đàm Nhu ở trong đó cố gắng xoa dịu bụng của
Hương Lan, trắc phi này cố gắng rặn, từng hơi thở đều đều, Đàm Nhu nước mắt vẫn giàn giụa, trong lòng hỗn loạn hơn hết, chỉ có tiếng thét của Hương Lan chuyền ra ngoài, Tam Hiệu lúng túng đứng trước lối vào đen mịt.
Đàm Nhu đang cố gắng đỡ đẻ cho Hương Lan, từ trên những khe hở, giọt nước rơi xuống trên đầu nàng, Đàm Nhu giật mình, cảm giác lành lạnh đọng lại, rồi những hạt mưa cũng len lỏi vào bên trong, mọi người ở bên ngoài đều chạy đi tránh mưa, Tuệ Liên không kéo được Tam Hiệu đi đã cố gắng khuyên nhủ.
"Tam hoàng tử, người như vậy càng khiến tỷ ấy đau lòng hơn."
Nhìn Tuệ Liên, Tam Hiệu dường như thấy an toàn hơn.
" Ta phải làm sao đây?"
Tuệ Liên thở dài.
" Đi trú mưa trước, Đàm Nhu và tỷ ấy đều đang cùng nhau vượt qua, người cũng nên lo lắng cho bản thân mình."
Tam Hiệu cũng đành đau đớn đi tránh mưa, tiếng hét của Hương Lan càng lúc càng lớn, sau đó thì đột nhiên im bặt, cây nến nhỏ soi sáng cũng đã vụt tắt, Đàm Nhu cố gắng điều chỉnh cảm xúc bằng cách xoa bụng Hương Lan rất nhanh, đột nhiên Hương Lan chộp lấy tay nàng.
Bàn tay nàng theo lực kéo của tỷ ấy mà dần dần đi xuống dưới, Hương Lan vừa kéo váy lên, Đàm Nhu rất nhanh đã sờ được phần đầu của đứa trẻ, nàng giật mình rụt tay lại, không kiểm soát được giọng nói nữa mà hét lên.
" Ahhhh..., Hương Lan tỷ..."
Hương Lan vẫn rất bình tĩnh, giọng nói đã không ra hơi, tiếng của tỷ ấy nghẹn lại trong họng, Đàm Nhu vẫn nghe thấy tiếng thì thào.
" Kéo đứa trẻ ra.."
Hương Lan lại kéo tay nàng lần nữa, lần này phần đầu của đứa trẻ đã nhô ra hơn, Đàm Nhu hai tay nắm đầu đứa bé, vừa nhẹ nhàng kéo vừa khóc, sao lại đến nước này, ngay lúc này đây, sao nàng lại phải ở đây.
Hương Lan vô cùng mạnh mẽ, người mẹ đến cuối cùng vẫn tìm cách bảo vệ con mình, Hương Lan thấy Đàm Nhu vừa khóc vừa kéo đứa bé ra cũng tội nghiệp nàng, tỷ ấy cười.
"Con của ta sinh ra được là nhờ phúc đức của muội, Đàm Nhu."
Đàm Nhu càng gào lên, nàng kéo mạnh đứa bé ra, tiếng khóc của nó vang khắp chốn nhỏ này, tiếng oe oe quen thuộc của biết bao nhiêu đứa trẻ con, tiếng mưa rơi rả rích lấn át cả tiếng khóc của nó, nhuốm ướt y phục của Đàm Nhu không chỉ là nước mưa mà còn là máu của Hương Lan hòà với nước mưa ngấm vào, màu đỏ trong đêm tối hoàn toàn không thể thấy được, nàng bế đứa bé trên tay nâng niu ân cần che mưa cho nó, sợi dây liên kết giữa người mẹ và đứa con cũng kéo dài ra, cuốn vào tay nàng, Đàm Nhu ngơ ngác, Hương Lan nén đau kêu Đàm Nhu lấy dao.
"Mau lấy dao cắt đứt nó đi."
Đàm Nhu đặt đứa trẻ lên đùi mình, sợi dây rốn làm nàng sợ hãi, từ cổ tay nàng móc ra con dao găm nhỏ, tay sờ dây rốn, Đàm Nhu run rẩy cắt đứt nó.
Nàng nhanh chóng cởi áo khoác ẩm ướt của mình quấn lấy nó, bây giờ nàng không còn đoạn vải nào ấm áp có thể cho nó nữa, Hương Lan vẫn còn hơi thở, dường như vẫn còn sức, Đàm Nhu hoảng loạn gọi Tuệ Liên.
Tuệ Liên ở bên ngoài nghe được tiếng Đàm Nhu gọi cũng bất chấp cơn mưa lớn mà chạy tới, tỷ ấy gọi vọng vào.
"Đàm Nhu có chuyện gì sao?"
Đàm Nhu vừa mếu vừa nói.
"Tỷ vào đây với muội."
Tuệ Liên không do dự mà chui vào trong đó, đến đoạn hẹp không thể vào được nữa Tuệ Liên liền cầu cứu.
"Đàm Nhu, không vào được nữa."
Ở bên ngoài Tam Hiệu đội mưa chạy tới đợi Tuệ Liên, đã ở trong đó nửa canh giờ rồi mà giờ mới có động tĩnh, Tuệ Liên ở trong đó thấy được Đàm Nhu bò tới, nàng nói nhỏ.
" Đưa đứa bé ra ngoài đi, trong này tối quá muội không nhận diện được."
Tuệ Liên còn sợ hãi hơn, tỷ ấy kích động mà đầu va phải những xà nhà trên đầu.
Đàm Nhu để ý, mái vòm này là bức bình phong trong phòng, nó đã ngã đè xuống giường và tựa vào thành giường, chân giường bị cột nhà đè lên, xà nhà chống lên cột nhà đang đè nặng chân giường kia, Đàm Nhu thấy ngọn nến rơi lăn lóc ở chân giường cũng nhặt lên, nàng thắp nến lên, khi rõ mặt mũi của Hương Lan nàng đã bật khóc.
"Hương Lan tỷ."
Một nửa mặt của Hương Lan đã bị khúc gỗ dập cho chảy máu khắp mặt, Hương Lan chỉ tay xuống dưới chân mình cẩn thận dặn dò nàng.
" Đừng cố đẩy xà nhà kia ra, chỗ này sẽ sập xuống đó, muội cũng sẽ bị chôn ở đây."
Đàm Nhu mếu máo.
" Hương Lan...tỷ, ...tỷ... Muội phải làm sao đây."
Hương Lan bị kẹt một chân, chân còn lại tỷ ấy duỗi ra ngoài này, tỷ ấy nắm lấy tay Đàm Nhu sờ lên bụng mình.
"Đứa trẻ này đầy tháng rồi, muội giúp ta."
Sờ lên bụng của Hương Lan, cũng là bụng lớn như Lục Nguyệt, sờ lên lại không có cảm giác giống nhau, Đàm Nhu run rẩy lắc đầu.
"Muội... muội sợ, .... Muội chưa bao giờ làm chuyện này hết."
Hương Lan khàn giọng.
" Giúp...t.."
Chưa nói hết câu, Hương Lan đã thổ huyết ra, Đàm Nhu càng hoảng.
" Hương Lan..."
Tam Hiệu ở bên ngoài nghe tiếng thét của Đàm Nhu càng lo lắng.
" Đàm Nhu...."
Đàm Nhu không dám khóc lớn tiếng, nàng bịt miệng mình cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ giàn giụa, nàng sờ soạng bụng của Hương Lan, cảm giác lo sợ cứ quanh quẩn nàng.
Hương Lan nắm chặt lấy tay nàng, khoé mắt rưng rưng.
"Dù có phải rạch bụng, ta cũng phải sinh đứa bé ra."
Tinh Lạc Cơ gấp gáp muốn lôi những khúc gỗ kia ra, chẳng biết vì sao mà nàng ta lại bỗng hào hứng như vậy, Tam Hiệu kéo nàng ta lại quát.
" Cô còn làm như vậy sẽ hại người đó, Đàm Nhu vẫn còn ở trong đó."
Tinh Lạc Vỹ đến gần Tinh Lạc Cơ, hai người họ là biểu tỷ đệ, Tinh Lạc Vỹ bình thường không thích nàng ta, bất kể chuyện gì cũng thấy ghét nàng ta, nhưng lần này lại không bắt bẻ, hắn kéo biểu tỷ lại.
"Trong lúc tỷ kéo những khúc gỗ đó ra, theo lực nó sẽ bị sập xuống, bây giờ không phải là hai mạng người, mà là ba mạng người, tứ công chúa vẫn còn ở trong đó sẽ gặp nguy."
Nàng ta hất tay Lạc Vỹ ra, vẻ mặt chẳng mấy ưa ai, trên nền trời tia sét đánh ngang qua, ai cũng phải giật mình, Đàm Nhu ở trong đó cố gắng xoa dịu bụng của
Hương Lan, trắc phi này cố gắng rặn, từng hơi thở đều đều, Đàm Nhu nước mắt vẫn giàn giụa, trong lòng hỗn loạn hơn hết, chỉ có tiếng thét của Hương Lan chuyền ra ngoài, Tam Hiệu lúng túng đứng trước lối vào đen mịt.
Đàm Nhu đang cố gắng đỡ đẻ cho Hương Lan, từ trên những khe hở, giọt nước rơi xuống trên đầu nàng, Đàm Nhu giật mình, cảm giác lành lạnh đọng lại, rồi những hạt mưa cũng len lỏi vào bên trong, mọi người ở bên ngoài đều chạy đi tránh mưa, Tuệ Liên không kéo được Tam Hiệu đi đã cố gắng khuyên nhủ.
"Tam hoàng tử, người như vậy càng khiến tỷ ấy đau lòng hơn."
Nhìn Tuệ Liên, Tam Hiệu dường như thấy an toàn hơn.
" Ta phải làm sao đây?"
Tuệ Liên thở dài.
" Đi trú mưa trước, Đàm Nhu và tỷ ấy đều đang cùng nhau vượt qua, người cũng nên lo lắng cho bản thân mình."
Tam Hiệu cũng đành đau đớn đi tránh mưa, tiếng hét của Hương Lan càng lúc càng lớn, sau đó thì đột nhiên im bặt, cây nến nhỏ soi sáng cũng đã vụt tắt, Đàm Nhu cố gắng điều chỉnh cảm xúc bằng cách xoa bụng Hương Lan rất nhanh, đột nhiên Hương Lan chộp lấy tay nàng.
Bàn tay nàng theo lực kéo của tỷ ấy mà dần dần đi xuống dưới, Hương Lan vừa kéo váy lên, Đàm Nhu rất nhanh đã sờ được phần đầu của đứa trẻ, nàng giật mình rụt tay lại, không kiểm soát được giọng nói nữa mà hét lên.
" Ahhhh..., Hương Lan tỷ..."
Hương Lan vẫn rất bình tĩnh, giọng nói đã không ra hơi, tiếng của tỷ ấy nghẹn lại trong họng, Đàm Nhu vẫn nghe thấy tiếng thì thào.
" Kéo đứa trẻ ra.."
Hương Lan lại kéo tay nàng lần nữa, lần này phần đầu của đứa trẻ đã nhô ra hơn, Đàm Nhu hai tay nắm đầu đứa bé, vừa nhẹ nhàng kéo vừa khóc, sao lại đến nước này, ngay lúc này đây, sao nàng lại phải ở đây.
Hương Lan vô cùng mạnh mẽ, người mẹ đến cuối cùng vẫn tìm cách bảo vệ con mình, Hương Lan thấy Đàm Nhu vừa khóc vừa kéo đứa bé ra cũng tội nghiệp nàng, tỷ ấy cười.
"Con của ta sinh ra được là nhờ phúc đức của muội, Đàm Nhu."
Đàm Nhu càng gào lên, nàng kéo mạnh đứa bé ra, tiếng khóc của nó vang khắp chốn nhỏ này, tiếng oe oe quen thuộc của biết bao nhiêu đứa trẻ con, tiếng mưa rơi rả rích lấn át cả tiếng khóc của nó, nhuốm ướt y phục của Đàm Nhu không chỉ là nước mưa mà còn là máu của Hương Lan hòà với nước mưa ngấm vào, màu đỏ trong đêm tối hoàn toàn không thể thấy được, nàng bế đứa bé trên tay nâng niu ân cần che mưa cho nó, sợi dây liên kết giữa người mẹ và đứa con cũng kéo dài ra, cuốn vào tay nàng, Đàm Nhu ngơ ngác, Hương Lan nén đau kêu Đàm Nhu lấy dao.
"Mau lấy dao cắt đứt nó đi."
Đàm Nhu đặt đứa trẻ lên đùi mình, sợi dây rốn làm nàng sợ hãi, từ cổ tay nàng móc ra con dao găm nhỏ, tay sờ dây rốn, Đàm Nhu run rẩy cắt đứt nó.
Nàng nhanh chóng cởi áo khoác ẩm ướt của mình quấn lấy nó, bây giờ nàng không còn đoạn vải nào ấm áp có thể cho nó nữa, Hương Lan vẫn còn hơi thở, dường như vẫn còn sức, Đàm Nhu hoảng loạn gọi Tuệ Liên.
Tuệ Liên ở bên ngoài nghe được tiếng Đàm Nhu gọi cũng bất chấp cơn mưa lớn mà chạy tới, tỷ ấy gọi vọng vào.
"Đàm Nhu có chuyện gì sao?"
Đàm Nhu vừa mếu vừa nói.
"Tỷ vào đây với muội."
Tuệ Liên không do dự mà chui vào trong đó, đến đoạn hẹp không thể vào được nữa Tuệ Liên liền cầu cứu.
"Đàm Nhu, không vào được nữa."
Ở bên ngoài Tam Hiệu đội mưa chạy tới đợi Tuệ Liên, đã ở trong đó nửa canh giờ rồi mà giờ mới có động tĩnh, Tuệ Liên ở trong đó thấy được Đàm Nhu bò tới, nàng nói nhỏ.
" Đưa đứa bé ra ngoài đi, trong này tối quá muội không nhận diện được."
Tuệ Liên còn sợ hãi hơn, tỷ ấy kích động mà đầu va phải những xà nhà trên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.