Chương 265
Bielo_25
31/03/2024
Chiêu Phong đi giúp Tam Hiệu đánh hai người kia, Đàm Nhu vốn muốn đấu tay đôi với hắn, nhưng Tứ Vương lại cười nói.
"Ngươi biết di nương của ta nói gì trong bức thư không?"
Hắn vừa cười phá lên nàng càng bối rối, trong bức thư đó làm sao mà nàng biết được, nàng lắc đầu nhìn hắn, Tứ Vương cười càng lớn, hắn khinh thường đáp.
"Ngươi tưởng ngươi thông minh ư, độc mà mẫu thân ngươi và di nương của ta trúng chính là độc trong người ngươi đó thực ra không phải do Mạnh Vệ hạ, bà ta chẳng có tội gì cả."
Sau đó tiếng cười của hắn càng dã mãn, nàng nhăn mày nhăn mặt bám chặt hai vai của hắn chất vấn.
"Gì chứ? Ngươi nói gì vậy, ngươi điên rồi."
Tứ Vương lại nói tiếp.
"Ngươi chính là đã giết kẻ giữ chân tướng mọi chuyện, Manh Vệ chẳng làm gì sai ngoại trừ cho phụ thân ngươi cái mũ xanh cả, ngươi đã giết đi con mèo mẹ rồi."
Đàm Nhu càng lúc càng không hiểu, nàng tát vào mặt hắn, nàng quát.
"Nói cho rõ ràng đi."
Hắn nắm chặt tay nàng, vẻ mặt dần quỷ dị, hắn nhìn xuống dưới vực là con suối chảy xiết.
"Ngươi đã giết Nhạc Phi Nhã rồi đúng không, ta chẳng còn gánh nặng nào nữa rồi, dùng ngươi làm đồ cúng tế tiễn ta đi vậy."
Nói xong hắn định bụng kéo nàng xuống, nhưng tiếng hét từ con đường mòn kia lại vang đến, tiếng nói này thật quen thuộc.
" Dừng tay hết cho ta."
Ngũ Nhiên đã trở về, hắn dùng kiếm kề cổ Nhiên Vương đi tới bắt mọi người phải dừng tay, Tứ Vương đang nắm chặt tay Đàm Nhu thì đột nhiên buông lỏng, hắn trừng mắt nhìn Ngũ Nhiên, đứa con hoang của Nhị Quốc đây rồi.
Tứ Vương nhếch mép lên cười.
"Quả báo của ngươi đến rồi, Tư Nhu công chúa."
Đàm Nhu từ từ đứng lên, nếu nói vậy, nàng nợ Ngũ Nhiên một mạng người, nợ máu thì trả bằng máu, nàng di chuyển chân, Ngũ Nhiên lại quát tháo nàng.
"Tỷ đứng yên đó, ta không cho phép tỷ động đậy."
Đàm Nhu đứng đờ người ra, Chiêu Phong nhân lúc thế đá văng đại hoàng tử về phía Đàm Nhu, hắn chỉ cách Đàm Nhu ba bước chân, Chiêu Phong đã sẵn sàng cho việc đánh tên tiểu tử đó, hai nam nhân nhìn nhau ra hiệu, Tam Hiệu khẽ gật đầu.
Đàm Nhu căng thẳng, nàng nhìn đại hoàng tử nằm co ro dưới nền đất còn đang khó cử động, hắn không có gì đáng ngại.
Ngũ Nhiên như phát điên, tên thiếu niên này còn biết quay về tìm người báo thù, chẳng biết ai đã kể hắn nghe, nhưng Nhiên Vương trong tay hắn đang mặc giáp, đội mũ che đầu, Tam Hiệu lo lắng hạ giọng cố gắng khuyên nhủ hắn.
"Ngũ Nhiên, đệ buông kiếm ra đó là phụ hoàng đó."
Tuyệt nhiên phụ hoàng chẳng nói gì, Ngũ Nhiên càng kích động hơn, biết bao năm qua hai chữ phụ hoàng đệ ấy gọi cũng không phải là cha của đệ ấy.
"Im đi, ông ta không phải phụ thân của ta, ta không có phụ thân."
Đàm Nhu bực mình.
" Đệ chưa biết phụ thân của mình là ai sao?"
Ngũ Nhiên cười đáp.
" Ta chỉ biết là phụ thân cũng chết dưới tay tỷ."
Đàm Nhu cười khổ, nàng gật đầu.
"Đúng, cả mẫu thân ngươi cũng là do ta giết."
Chính miệng kẻ thù nói ra, Ngũ Nhiên tức đến đớ người, bỗng nhiên đệ ấy ngã xuống bất tỉnh trên nền đất.
Người đứng đằng sau đệ ấy lại là Nhiên Vương, người mặc áo giáp sắt chạm rồng đội mũ lại không phải, Đàm Nhu bật cười ngay, nàng quay ra vội hỏi Tứ Vương.
"Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?"
Hắn cười.
"Liễu Gia Quân mới chính là người hạ độc, cái chết của mẫu thân ngươi cũng chính do bà ta làm ra, ta dựa vào bức thư của di nương phán đoán ra."
Đàm Nhu phì cười.
"Ngươi muốn trọc tức ta đến phát điên rồi sao? Dựa vào phán đoán của ngươi thì sao ta có thể tin."
Tứ Vương đưa tay lên nghe vọng tai, hắn cười.
"Quả báo của cô bây giờ mới đến, ta có cứu viện rồi."
Đột nhiên từ trong bụi rậm lại nhảy ra biết bao nhiêu người, Đàm Nhu nhận ra họ, bọn họ là người Huyết Giáo, Đàm Nhu như điên lên, nàng bóp chặt cổ hắn, nàng không kiềm chế nổi liền tuồn ra tin để hắn phải tức điên lên nữa.
"Vậy ngươi có biết Nhạc Phi Nhã đã có thai rồi không, nương tử và con của ngươi cùng chôn vùi dưới kia rồi."
Đàm Nhu nói xong liền cảm nhận được chân mình bị ai đó nắm chặt, Tứ Vương hắn chưa kịp bất ngờ thì mỏm đá hắn ngồi đứt ra, hắn tuột xuống, tay vẫn nắm chặt tay của Đàm Nhu, nàng vùng mãi mới gỡ được một tay.
Sau đó nàng phát hiện ra, đại hoàng tử vẫn luôn bám nàng không buông, cả người nàng vẫn còn nằm ở trên mỏm đá, hắn bò lết lên người nàng, luồn tay lên sống lưng nàng, Tứ Vương đang điên cuồng muốn kéo nàng xuống, hắn đưa ánh mắt hứng khởi nhìn nàng.
Chiêu Phong ngó sang thấy đại hoàng tử sờ soạng người nàng thì bực mình, đám tép riu kia bị chàng đạp ngã ra, chàng chạy về phía Đàm Nhu thật nhanh.
Đàm Nhu bị đại hoàng tử sàm sỡ nàng liền muốn làm liều, nàng nhìn Tứ Vương cười nói.
" Biểu đệ trên danh nghĩa, để ta đồng quy vu tận với ngươi.".
Sau đó nàng trườn lên một cái rồi lộn người ngã ra khỏi mỏm đá, kéo theo đại hoàng tử xuống, đại hoàng tử đã bị thương tới nỗi không biết trời đất gì, hắn rơi xuống mỏm đá ngầm ở dưới suối, Đàm Nhu và Tứ Vương vẫn nắm chặt tay nhau không buông, rơi xuống liền đè lên người đại hoàng tử rồi lăn xuống dưới đáy.
Chiêu Phong thấy Đàm Nhu rơi xuống thì không thể không kích động, chàng hét lên gọi Đàm Nhu như cố họng đã vỡ ra.
" Dam Nhuนนนน."
Tam Hiệu để ý Chiêu Phong nhìn xuống dưới như vậy cũng đã đoán được chuyện, ai ngờ chưa kịp hỏi han chàng thì chàng ấy đã dứt khoát nhảy xuống.
Đàm Nhu và Tứ Vương chìm xuống dưới, tay nàng bị cuốn chặt vào sợi dây vải tua rua nhiều màu buộc trên ti thao của hắn, Đàm Nhu cố kéo ra nhưng không được, ở trong nước sắp hết hơi, nàng không kéo tên này lên được, hắn bị một tảng đá đè lên chân, hoàn toàn không thể bơi lên.
Đàm Nhu vốn tưởng rằng hắn định cùng nàng chết ở đây, khi nàng sắp đứt hơi hắn là đã cởi ti thao của hắn ra, rồi dùng hết sức để đẩy nàng lên, cùng lúc đó Chiêu Phong bơi xuống bế được Đàm Nhu lên.
Nàng đã hôn mê rồi, Chiêu Phong bơi vào bờ bên kia, chàng đặt Đàm Nhu xuống bên bãi đá rồi chuyền hơi, ép ngực cho nàng.
Sau khi Đàm Nhu phun nước trong ngực ra, nàng đã nhìn thấy Chiêu Phong đầu tiên, nàng mỉm cười nhìn chàng ấy.
Chiêu Phong ôm lấy Đàm Nhu thật chặt, cảm giác run run, không phải vì lạnh, có lẽ là vì sợ, vì sợ sẽ không cứu được nàng nên Chiêu Phong lo lắng, chàng ấy run rẩy lên hơi thở cũng gấp gáp.
Đàm Nhu nằm trong vòng tay chàng ấy như nghẹn thở, nàng chạm vào cánh tay Chiêu Phong.
" Chiêu Phong."
"Ngươi biết di nương của ta nói gì trong bức thư không?"
Hắn vừa cười phá lên nàng càng bối rối, trong bức thư đó làm sao mà nàng biết được, nàng lắc đầu nhìn hắn, Tứ Vương cười càng lớn, hắn khinh thường đáp.
"Ngươi tưởng ngươi thông minh ư, độc mà mẫu thân ngươi và di nương của ta trúng chính là độc trong người ngươi đó thực ra không phải do Mạnh Vệ hạ, bà ta chẳng có tội gì cả."
Sau đó tiếng cười của hắn càng dã mãn, nàng nhăn mày nhăn mặt bám chặt hai vai của hắn chất vấn.
"Gì chứ? Ngươi nói gì vậy, ngươi điên rồi."
Tứ Vương lại nói tiếp.
"Ngươi chính là đã giết kẻ giữ chân tướng mọi chuyện, Manh Vệ chẳng làm gì sai ngoại trừ cho phụ thân ngươi cái mũ xanh cả, ngươi đã giết đi con mèo mẹ rồi."
Đàm Nhu càng lúc càng không hiểu, nàng tát vào mặt hắn, nàng quát.
"Nói cho rõ ràng đi."
Hắn nắm chặt tay nàng, vẻ mặt dần quỷ dị, hắn nhìn xuống dưới vực là con suối chảy xiết.
"Ngươi đã giết Nhạc Phi Nhã rồi đúng không, ta chẳng còn gánh nặng nào nữa rồi, dùng ngươi làm đồ cúng tế tiễn ta đi vậy."
Nói xong hắn định bụng kéo nàng xuống, nhưng tiếng hét từ con đường mòn kia lại vang đến, tiếng nói này thật quen thuộc.
" Dừng tay hết cho ta."
Ngũ Nhiên đã trở về, hắn dùng kiếm kề cổ Nhiên Vương đi tới bắt mọi người phải dừng tay, Tứ Vương đang nắm chặt tay Đàm Nhu thì đột nhiên buông lỏng, hắn trừng mắt nhìn Ngũ Nhiên, đứa con hoang của Nhị Quốc đây rồi.
Tứ Vương nhếch mép lên cười.
"Quả báo của ngươi đến rồi, Tư Nhu công chúa."
Đàm Nhu từ từ đứng lên, nếu nói vậy, nàng nợ Ngũ Nhiên một mạng người, nợ máu thì trả bằng máu, nàng di chuyển chân, Ngũ Nhiên lại quát tháo nàng.
"Tỷ đứng yên đó, ta không cho phép tỷ động đậy."
Đàm Nhu đứng đờ người ra, Chiêu Phong nhân lúc thế đá văng đại hoàng tử về phía Đàm Nhu, hắn chỉ cách Đàm Nhu ba bước chân, Chiêu Phong đã sẵn sàng cho việc đánh tên tiểu tử đó, hai nam nhân nhìn nhau ra hiệu, Tam Hiệu khẽ gật đầu.
Đàm Nhu căng thẳng, nàng nhìn đại hoàng tử nằm co ro dưới nền đất còn đang khó cử động, hắn không có gì đáng ngại.
Ngũ Nhiên như phát điên, tên thiếu niên này còn biết quay về tìm người báo thù, chẳng biết ai đã kể hắn nghe, nhưng Nhiên Vương trong tay hắn đang mặc giáp, đội mũ che đầu, Tam Hiệu lo lắng hạ giọng cố gắng khuyên nhủ hắn.
"Ngũ Nhiên, đệ buông kiếm ra đó là phụ hoàng đó."
Tuyệt nhiên phụ hoàng chẳng nói gì, Ngũ Nhiên càng kích động hơn, biết bao năm qua hai chữ phụ hoàng đệ ấy gọi cũng không phải là cha của đệ ấy.
"Im đi, ông ta không phải phụ thân của ta, ta không có phụ thân."
Đàm Nhu bực mình.
" Đệ chưa biết phụ thân của mình là ai sao?"
Ngũ Nhiên cười đáp.
" Ta chỉ biết là phụ thân cũng chết dưới tay tỷ."
Đàm Nhu cười khổ, nàng gật đầu.
"Đúng, cả mẫu thân ngươi cũng là do ta giết."
Chính miệng kẻ thù nói ra, Ngũ Nhiên tức đến đớ người, bỗng nhiên đệ ấy ngã xuống bất tỉnh trên nền đất.
Người đứng đằng sau đệ ấy lại là Nhiên Vương, người mặc áo giáp sắt chạm rồng đội mũ lại không phải, Đàm Nhu bật cười ngay, nàng quay ra vội hỏi Tứ Vương.
"Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?"
Hắn cười.
"Liễu Gia Quân mới chính là người hạ độc, cái chết của mẫu thân ngươi cũng chính do bà ta làm ra, ta dựa vào bức thư của di nương phán đoán ra."
Đàm Nhu phì cười.
"Ngươi muốn trọc tức ta đến phát điên rồi sao? Dựa vào phán đoán của ngươi thì sao ta có thể tin."
Tứ Vương đưa tay lên nghe vọng tai, hắn cười.
"Quả báo của cô bây giờ mới đến, ta có cứu viện rồi."
Đột nhiên từ trong bụi rậm lại nhảy ra biết bao nhiêu người, Đàm Nhu nhận ra họ, bọn họ là người Huyết Giáo, Đàm Nhu như điên lên, nàng bóp chặt cổ hắn, nàng không kiềm chế nổi liền tuồn ra tin để hắn phải tức điên lên nữa.
"Vậy ngươi có biết Nhạc Phi Nhã đã có thai rồi không, nương tử và con của ngươi cùng chôn vùi dưới kia rồi."
Đàm Nhu nói xong liền cảm nhận được chân mình bị ai đó nắm chặt, Tứ Vương hắn chưa kịp bất ngờ thì mỏm đá hắn ngồi đứt ra, hắn tuột xuống, tay vẫn nắm chặt tay của Đàm Nhu, nàng vùng mãi mới gỡ được một tay.
Sau đó nàng phát hiện ra, đại hoàng tử vẫn luôn bám nàng không buông, cả người nàng vẫn còn nằm ở trên mỏm đá, hắn bò lết lên người nàng, luồn tay lên sống lưng nàng, Tứ Vương đang điên cuồng muốn kéo nàng xuống, hắn đưa ánh mắt hứng khởi nhìn nàng.
Chiêu Phong ngó sang thấy đại hoàng tử sờ soạng người nàng thì bực mình, đám tép riu kia bị chàng đạp ngã ra, chàng chạy về phía Đàm Nhu thật nhanh.
Đàm Nhu bị đại hoàng tử sàm sỡ nàng liền muốn làm liều, nàng nhìn Tứ Vương cười nói.
" Biểu đệ trên danh nghĩa, để ta đồng quy vu tận với ngươi.".
Sau đó nàng trườn lên một cái rồi lộn người ngã ra khỏi mỏm đá, kéo theo đại hoàng tử xuống, đại hoàng tử đã bị thương tới nỗi không biết trời đất gì, hắn rơi xuống mỏm đá ngầm ở dưới suối, Đàm Nhu và Tứ Vương vẫn nắm chặt tay nhau không buông, rơi xuống liền đè lên người đại hoàng tử rồi lăn xuống dưới đáy.
Chiêu Phong thấy Đàm Nhu rơi xuống thì không thể không kích động, chàng hét lên gọi Đàm Nhu như cố họng đã vỡ ra.
" Dam Nhuนนนน."
Tam Hiệu để ý Chiêu Phong nhìn xuống dưới như vậy cũng đã đoán được chuyện, ai ngờ chưa kịp hỏi han chàng thì chàng ấy đã dứt khoát nhảy xuống.
Đàm Nhu và Tứ Vương chìm xuống dưới, tay nàng bị cuốn chặt vào sợi dây vải tua rua nhiều màu buộc trên ti thao của hắn, Đàm Nhu cố kéo ra nhưng không được, ở trong nước sắp hết hơi, nàng không kéo tên này lên được, hắn bị một tảng đá đè lên chân, hoàn toàn không thể bơi lên.
Đàm Nhu vốn tưởng rằng hắn định cùng nàng chết ở đây, khi nàng sắp đứt hơi hắn là đã cởi ti thao của hắn ra, rồi dùng hết sức để đẩy nàng lên, cùng lúc đó Chiêu Phong bơi xuống bế được Đàm Nhu lên.
Nàng đã hôn mê rồi, Chiêu Phong bơi vào bờ bên kia, chàng đặt Đàm Nhu xuống bên bãi đá rồi chuyền hơi, ép ngực cho nàng.
Sau khi Đàm Nhu phun nước trong ngực ra, nàng đã nhìn thấy Chiêu Phong đầu tiên, nàng mỉm cười nhìn chàng ấy.
Chiêu Phong ôm lấy Đàm Nhu thật chặt, cảm giác run run, không phải vì lạnh, có lẽ là vì sợ, vì sợ sẽ không cứu được nàng nên Chiêu Phong lo lắng, chàng ấy run rẩy lên hơi thở cũng gấp gáp.
Đàm Nhu nằm trong vòng tay chàng ấy như nghẹn thở, nàng chạm vào cánh tay Chiêu Phong.
" Chiêu Phong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.