Chương 272
Bielo_25
05/04/2024
Chiêu Phong hôm sau phải lên đường về Vong Quốc, Đàm Nhu đi tiền chàng ấy, đúng như lời nàng nói, nàng đã chuẩn bị đồ đề Chiêu Phong lên đường.
Vào sáng sớm, Chiêu Phong dắt ngựa ra cổng thành, Đàm Nhu và chàng ấy bước chân đồng điệu.
Thập nhất cũng tò mò đi theo, đứng trên tường thành nhìn xuống, hắn để ý Đàm Nhu chỉnh y phục cho Chiêu Phong, hắn nheo mắt, trong ý nghĩ của hắn, cái nhìn về tình yêu của hắn bỗng trở về lúc hắn còn ngang ngược, lúc hắn còn đang trêu ghẹo các cô nương.
Hắn nhìn hai người với ánh mắt chán ghét, khi trong mắt Đàm Nhu chỉ có Chiêu Phong.
Đàm Nhu mỉm cười vẫy tay tạm biệt Chiêu Phong, chàng leo lên ngựa rồi nhưng vẫn do dự nán lại.
"Ta chờ chàng."
Chiêu Phong mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Đàm Nhu, nàng đặt nụ hôn lên tay của Chiêu Phong thể hiện tình cảm, thập nhất vội quay đi, trong đầu hắn như mắng nhiếc.
Thật không biết xấu hồ
Chiêu Phong vội cưỡi ngựa đi, đến lúc thập nhất hậm hực bước xuống tường thành Đàm Nhu đã đứng ở đó đợi.
Thật sự thấy hắn không mấy vui với nàng và Chiêu Phong, nàng nhìn hắn, thập nhất bước xuống liền hỏi.
" Sao tỷ lại ở đây?"
Đàm Nhu quay người đi, giả vờ như biết tỏng ý của hắn rồi.
" Người muốn gặp ta sao?"
Thập nhất đi theo sau nàng, Đàm Nhu bước đi mà chẳng nghe hẳn đáp gì, Đàm Nhu hỏi lại.
"Người đang thể hiện cái gì vậy?"
Thập nhất không biết phải đáp sao, hắn sợ hắn nói ra sẽ lộ những tính khí không tốt của hắn, hắn sợ Đàm Nhu sẽ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét hắn.
Đàm Nhu nghiêng đầu nhìn hắn, dường như hắn chẳng muốn nói, Đàm Nhu cứ nhìn hắn, bắt ép hắn phải nói ra, hắn do dự một hồi thì nói.
"Đệ thấy ở đây hơi chán thôi."
Đàm Nhu phủ nhận ý của hắn.
"Ở đâu chẳng chán trường, lý do đó của người càng làm người thấy buồn cười đấy."
Thập nhất nhìn nàng quay đi cũng không dám gọi lại để nói tiếp, cảm giác của hắn hụt hẳng, hắn từng bày tỏ chân tình với nàng, nhưng lại bị Đàm Nhu mỉm cười từ chối.
Hắn bất giác đi theo Đàm Nhu, nàng cũng biết hắn đi theo mình, nhưng chẳng buồn nói hắn.
Cứ thế hắn bám theo đến tận cung công chúa, đến lúc này Đàm Nhu đi vào trong cung, hắn đã ngây thơ bước đi theo, chưa kịp bước vào đã bị Tuệ Liên đang đi đến gọi lại.
" Thập nhất hoàng tử."
Hắn quay phắt ra, thấy Tuệ Liên và Khanh Bình đang nhìn hắn chẳm chắm, Khanh Bình liền hỏi.
"Người đến đây có chuyện gì không?"
Hắn chột dạ vội vã bỏ đi, hắn lắc đầu chạy qua hai người, lúc này Đàm Nhu mới đi ra, nàng cố tình tránh mặt hắn đi, khi thấy hắn có cảm xúc không ổn định như vậy.
Nàng đi đến đỡ Tuệ Liên, chân của tỷ ấy vẫn còn xưng tấy, mấy ngày nữa thì Tuệ Liên cũng sẽ phải lên đường, Đàm Nhu hí hửng kể với Tuệ Liên và Khanh Bình về trưởng công chúa sắp tới.
" Hoàng cô cô sắp về thăm rồi, Ngưu thái y rất giỏi, đến lúc đó nhờ Ngưu thái y xem cho tỷ một chút."
Tuệ Liên ái ngại khua tay.
" Không được đâu công chúa, chúng ta không thể nhờ vả người đi đường xa như vậy được, hơn nữa thái y trong cung cũng đã xem cho tiểu nữ rổi."
Khanh Bình cũng từ chối.
"Ngưu thái y tuy ở Vong Quốc khá thân với người ấy, nhưng mà đi đi về quê lại phải xem bệnh thì chỉ phiền thái y thôi."
Đàm Nhu cũng đành ngậm ngùi.
Phải chờ đến gần mười ngày thì mới hay tin trưởng công chúa về đến quê nhà, đi vào trong cung là gia đình mặc thường phục, đi xe ngựa, những tưởng kẻ đánh xe ngựa là Ngưu thái y, vóc dáng trung niên khoé mắt nhăn nheo quen thuộc, nhưng thực chất lại không phải, kẻ đánh ngựa là một nam nhân cao ráo, anh tuấn, y phục mặc có phần bình dị nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy là loại vải quý mà các công tử nhà giàu hay mặc.
Đàm Nhu chạy từ cung của mình đến tàng thư các, khi đến nơi vừa thở hồn hền thấy phụ hoàng và hoàng cô cô đang ngồi trầm ngâm tâm sự với nhau, sư phụ và sư nương thì đang nói chuyện với Ngưu thái y, Đàm Nhu đứng ngây ra ở cửa, nàng bước vào mà không hề để ý tới, có một nam nhân đang đứng tựa vào cửa ngay cạnh mình.
Nàng bước vào, nhìn xung quanh thì mới giật mình thấy hắn, nam nhân không đứng đó một mình, mà còn đứng bên cạnh một cô nương.
Đương nhiên vừa nhìn thấy nàng thì cô nương đó đã hào hứng chạy đến.
"Biểu tỷ."
An Nhĩ chạy đến khoác tay nàng, bây giờ mới thấy rõ, thì ra cả đại hoàng tử cũng đến đây, hắn vẫn như mọi khi, chẳng mấy bắt chuyện với nàng, nàng cũng không ưa huynh ấy, liền quay mặt đi.
Sư phụ thấy nàng đến liền gọi.
" Đàm Nhu, con mau qua đây."
Đàm Nhu kéo luôn An Nhĩ qua đó, đại hoàng tử vươn tay ra nhưng chẳng kịp kéo An Nhĩ lại.
Hơn nữa, An Nhĩ lại rất hào hứng, đi bên cạnh Đàm Nhu luôn vui vẻ thoải mái, thái độ khác biệt với lúc ở bên huynh ấy.
Ngưu thái y bảo hai nữ nhi xoay một vòng, người hai người cha vui vẻ nhìn nữ nhi nhà mình cười tươi như hoa.
Chiêu Nhiên hụt hẫng còn lại mỗi mình một góc, huynh ấy lại tựa mình vào cửa, nhìn mọi người trò chuyện với nhau.
An Nhĩ bên này rất vui vẻ.
" Người nhìn con có xinh đẹp giống mẫu thân không."
Mặc Vương cười lớn.
"Đương nhiên, con gái lớn xinh đẹp chắc chẳn giống mẹ rồi."
Ngưu thái y còn nói với Đàm Nhu.
" Thái tử điện hạ cũng tới cùng lúc, đem rất nhiều của hồi môn tới, hoành tráng lắm."
An Nhĩ hai mắt sáng rực.
" Thái tử điện hạ tới cầu thân sao."
Đàm Nhu niềm nở đáp.
"Chàng ấy chuẩn bị đồ cho Khanh Bình, tới cùng lúc với mọi người, vậy chàng ấy đâu?"
Mặc Vương nhìn Đàm Nhu vui vẻ nhắc đến Chiêu Phong thì không khỏi cảm thán, tình cảm của hai người này lại sâu đậm hơn rồi.
Ngưu thái y vỗ nhẹ vào vai nàng.
" Đi sau một chút nên đến muộn, không phải lo đâu."
Mặc Vương thôi cười ngoắc tay với Chiêu Nhiên, huynh ấy liền để ý người ta gọi mình, còn nhìn An Nhĩ thắc mắc.
Ngưu thái y vỗ nhẹ vào vai nàng.
" Đi sau một chút nên đến muộn, không phải lo đâu."
Mặc Vương thôi cười ngoắc tay với Chiêu Nhiên, huynh ấy liền để ý người ta gọi mình, còn nhìn An Nhĩ thắc mắc.
Mặc Vương thấy huynh ấy ngơ ngác thì trực tiếp gọi.
" Qua đây, đứng đó làm gì."
Chiêu Nhiên chậm rãi đi qua, Mặc Vương lại nhăn mặt.
" Cái tên này, lúc cần thì làm gì cũng chậm."
Chiêu Nhiên đi qua đứng bên cạnh An Nhĩ và Ngưu thái y, Ngưu thái y vẫn còn ngợp, chưa quen với đứa con rể này, người cũng không biết nên nói gì, An Nhĩ cũng trầm lặng hằn.
Đàm Nhu chẳng thèm so đo với huynh ấy nữa, cố tình trêu An Nhĩ.
"Sao vậy, muội không định giới thiệu ai với sư phụ sao."
An Nhĩ nhìn biểu tỷ cười tít mắt, Chiêu Nhiên ngại ngùng, Ngưu thái y phải lên tiếng.
" Đại hoàng tử sắp là con rể ta rồi."
Vào sáng sớm, Chiêu Phong dắt ngựa ra cổng thành, Đàm Nhu và chàng ấy bước chân đồng điệu.
Thập nhất cũng tò mò đi theo, đứng trên tường thành nhìn xuống, hắn để ý Đàm Nhu chỉnh y phục cho Chiêu Phong, hắn nheo mắt, trong ý nghĩ của hắn, cái nhìn về tình yêu của hắn bỗng trở về lúc hắn còn ngang ngược, lúc hắn còn đang trêu ghẹo các cô nương.
Hắn nhìn hai người với ánh mắt chán ghét, khi trong mắt Đàm Nhu chỉ có Chiêu Phong.
Đàm Nhu mỉm cười vẫy tay tạm biệt Chiêu Phong, chàng leo lên ngựa rồi nhưng vẫn do dự nán lại.
"Ta chờ chàng."
Chiêu Phong mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Đàm Nhu, nàng đặt nụ hôn lên tay của Chiêu Phong thể hiện tình cảm, thập nhất vội quay đi, trong đầu hắn như mắng nhiếc.
Thật không biết xấu hồ
Chiêu Phong vội cưỡi ngựa đi, đến lúc thập nhất hậm hực bước xuống tường thành Đàm Nhu đã đứng ở đó đợi.
Thật sự thấy hắn không mấy vui với nàng và Chiêu Phong, nàng nhìn hắn, thập nhất bước xuống liền hỏi.
" Sao tỷ lại ở đây?"
Đàm Nhu quay người đi, giả vờ như biết tỏng ý của hắn rồi.
" Người muốn gặp ta sao?"
Thập nhất đi theo sau nàng, Đàm Nhu bước đi mà chẳng nghe hẳn đáp gì, Đàm Nhu hỏi lại.
"Người đang thể hiện cái gì vậy?"
Thập nhất không biết phải đáp sao, hắn sợ hắn nói ra sẽ lộ những tính khí không tốt của hắn, hắn sợ Đàm Nhu sẽ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét hắn.
Đàm Nhu nghiêng đầu nhìn hắn, dường như hắn chẳng muốn nói, Đàm Nhu cứ nhìn hắn, bắt ép hắn phải nói ra, hắn do dự một hồi thì nói.
"Đệ thấy ở đây hơi chán thôi."
Đàm Nhu phủ nhận ý của hắn.
"Ở đâu chẳng chán trường, lý do đó của người càng làm người thấy buồn cười đấy."
Thập nhất nhìn nàng quay đi cũng không dám gọi lại để nói tiếp, cảm giác của hắn hụt hẳng, hắn từng bày tỏ chân tình với nàng, nhưng lại bị Đàm Nhu mỉm cười từ chối.
Hắn bất giác đi theo Đàm Nhu, nàng cũng biết hắn đi theo mình, nhưng chẳng buồn nói hắn.
Cứ thế hắn bám theo đến tận cung công chúa, đến lúc này Đàm Nhu đi vào trong cung, hắn đã ngây thơ bước đi theo, chưa kịp bước vào đã bị Tuệ Liên đang đi đến gọi lại.
" Thập nhất hoàng tử."
Hắn quay phắt ra, thấy Tuệ Liên và Khanh Bình đang nhìn hắn chẳm chắm, Khanh Bình liền hỏi.
"Người đến đây có chuyện gì không?"
Hắn chột dạ vội vã bỏ đi, hắn lắc đầu chạy qua hai người, lúc này Đàm Nhu mới đi ra, nàng cố tình tránh mặt hắn đi, khi thấy hắn có cảm xúc không ổn định như vậy.
Nàng đi đến đỡ Tuệ Liên, chân của tỷ ấy vẫn còn xưng tấy, mấy ngày nữa thì Tuệ Liên cũng sẽ phải lên đường, Đàm Nhu hí hửng kể với Tuệ Liên và Khanh Bình về trưởng công chúa sắp tới.
" Hoàng cô cô sắp về thăm rồi, Ngưu thái y rất giỏi, đến lúc đó nhờ Ngưu thái y xem cho tỷ một chút."
Tuệ Liên ái ngại khua tay.
" Không được đâu công chúa, chúng ta không thể nhờ vả người đi đường xa như vậy được, hơn nữa thái y trong cung cũng đã xem cho tiểu nữ rổi."
Khanh Bình cũng từ chối.
"Ngưu thái y tuy ở Vong Quốc khá thân với người ấy, nhưng mà đi đi về quê lại phải xem bệnh thì chỉ phiền thái y thôi."
Đàm Nhu cũng đành ngậm ngùi.
Phải chờ đến gần mười ngày thì mới hay tin trưởng công chúa về đến quê nhà, đi vào trong cung là gia đình mặc thường phục, đi xe ngựa, những tưởng kẻ đánh xe ngựa là Ngưu thái y, vóc dáng trung niên khoé mắt nhăn nheo quen thuộc, nhưng thực chất lại không phải, kẻ đánh ngựa là một nam nhân cao ráo, anh tuấn, y phục mặc có phần bình dị nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy là loại vải quý mà các công tử nhà giàu hay mặc.
Đàm Nhu chạy từ cung của mình đến tàng thư các, khi đến nơi vừa thở hồn hền thấy phụ hoàng và hoàng cô cô đang ngồi trầm ngâm tâm sự với nhau, sư phụ và sư nương thì đang nói chuyện với Ngưu thái y, Đàm Nhu đứng ngây ra ở cửa, nàng bước vào mà không hề để ý tới, có một nam nhân đang đứng tựa vào cửa ngay cạnh mình.
Nàng bước vào, nhìn xung quanh thì mới giật mình thấy hắn, nam nhân không đứng đó một mình, mà còn đứng bên cạnh một cô nương.
Đương nhiên vừa nhìn thấy nàng thì cô nương đó đã hào hứng chạy đến.
"Biểu tỷ."
An Nhĩ chạy đến khoác tay nàng, bây giờ mới thấy rõ, thì ra cả đại hoàng tử cũng đến đây, hắn vẫn như mọi khi, chẳng mấy bắt chuyện với nàng, nàng cũng không ưa huynh ấy, liền quay mặt đi.
Sư phụ thấy nàng đến liền gọi.
" Đàm Nhu, con mau qua đây."
Đàm Nhu kéo luôn An Nhĩ qua đó, đại hoàng tử vươn tay ra nhưng chẳng kịp kéo An Nhĩ lại.
Hơn nữa, An Nhĩ lại rất hào hứng, đi bên cạnh Đàm Nhu luôn vui vẻ thoải mái, thái độ khác biệt với lúc ở bên huynh ấy.
Ngưu thái y bảo hai nữ nhi xoay một vòng, người hai người cha vui vẻ nhìn nữ nhi nhà mình cười tươi như hoa.
Chiêu Nhiên hụt hẫng còn lại mỗi mình một góc, huynh ấy lại tựa mình vào cửa, nhìn mọi người trò chuyện với nhau.
An Nhĩ bên này rất vui vẻ.
" Người nhìn con có xinh đẹp giống mẫu thân không."
Mặc Vương cười lớn.
"Đương nhiên, con gái lớn xinh đẹp chắc chẳn giống mẹ rồi."
Ngưu thái y còn nói với Đàm Nhu.
" Thái tử điện hạ cũng tới cùng lúc, đem rất nhiều của hồi môn tới, hoành tráng lắm."
An Nhĩ hai mắt sáng rực.
" Thái tử điện hạ tới cầu thân sao."
Đàm Nhu niềm nở đáp.
"Chàng ấy chuẩn bị đồ cho Khanh Bình, tới cùng lúc với mọi người, vậy chàng ấy đâu?"
Mặc Vương nhìn Đàm Nhu vui vẻ nhắc đến Chiêu Phong thì không khỏi cảm thán, tình cảm của hai người này lại sâu đậm hơn rồi.
Ngưu thái y vỗ nhẹ vào vai nàng.
" Đi sau một chút nên đến muộn, không phải lo đâu."
Mặc Vương thôi cười ngoắc tay với Chiêu Nhiên, huynh ấy liền để ý người ta gọi mình, còn nhìn An Nhĩ thắc mắc.
Ngưu thái y vỗ nhẹ vào vai nàng.
" Đi sau một chút nên đến muộn, không phải lo đâu."
Mặc Vương thôi cười ngoắc tay với Chiêu Nhiên, huynh ấy liền để ý người ta gọi mình, còn nhìn An Nhĩ thắc mắc.
Mặc Vương thấy huynh ấy ngơ ngác thì trực tiếp gọi.
" Qua đây, đứng đó làm gì."
Chiêu Nhiên chậm rãi đi qua, Mặc Vương lại nhăn mặt.
" Cái tên này, lúc cần thì làm gì cũng chậm."
Chiêu Nhiên đi qua đứng bên cạnh An Nhĩ và Ngưu thái y, Ngưu thái y vẫn còn ngợp, chưa quen với đứa con rể này, người cũng không biết nên nói gì, An Nhĩ cũng trầm lặng hằn.
Đàm Nhu chẳng thèm so đo với huynh ấy nữa, cố tình trêu An Nhĩ.
"Sao vậy, muội không định giới thiệu ai với sư phụ sao."
An Nhĩ nhìn biểu tỷ cười tít mắt, Chiêu Nhiên ngại ngùng, Ngưu thái y phải lên tiếng.
" Đại hoàng tử sắp là con rể ta rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.