Chương 28
Bielo_25
29/08/2023
Ngày hôm sau trong khi mọi người đang chuẩn bị để lên đường thì Đàm Nhu vẫn ở trong phòng mãi không ra, Chiêu Phong đứng ngay cửa sốt sắng.
Hồi lâu thì Đàm Nhu đi ra, nàng bước ra với ngoại hình của một nam nhân, y phục của nam nhân, tóc cũng búi cao lên như nam nhân làm cho Chiêu Phong hoang mang nhìn nàng.
Nàng dõng dạc bước đi để lại Chiêu Phong ở đằng sau.
Đàm Nhu nói.
" Để tiện đi thì muội cải trang nam nhân sẽ ít người nhận ra muội."
Đàm Nhu cải trang thành một nam nhân vừa trắng trẻo nhỏ con lại nhìn rất tuấn tú, ai cũng đơ một hồi lâu, với ngoại hình này chắc chắn sẽ thu hút nhiều ánh mắt của các nữ tử ngoài kia.
Chiêu Phong chạy lại khoác lấy vai nàng mà nói.
" Vậy ta phải gọi muội như nào đây? Đàm Nhu đệ đệ."
Đàm Nhu lại nhìn Chiêu Phong thở dài.
" Cái đó muội chưa nghĩ tới."
Sau đó thì nàng tạm biệt Trung Phiên mà đi, Chiêu Phong cả ngày cứ mặt nặng mày nhẹ không hiểu sao lại như vậy.
Tuệ Liên vẫn như mọi ngày nhí nhảnh hí hửng chạy nhảy như không biết mệt.
Vừa lên đường trong đầu Đàm Nhu hoàn toàn trống rỗng nàng không biết phải đi đâu nữa, Tuệ Liên vô lo vô nghĩ mà chạy lên trước, Mã Bằng cẩn trọng thì đi theo sau, Đàm Nhu và Chiêu Phong đi ở giữa.
Chiêu Phong đi bên cạnh cũng có thể nghe thấy được tiếng thở dài của Đàm Nhu.
Cứ men theo con đường mòn trong rừng mà không biết đi đâu, Chiêu Phong lúc đó mới lên tiếng hỏi.
" Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?"
Đàm Nhu lắc đầu, nàng vốn muốn đi đâu đó chơi cho thỏa thích rồi hẵng về nhưng thế gian rộng lớn như vậy, việc đi đâu nàng cũng khó quyết định.
Mã Bằng đi theo sau lại cất tiếng.
" Điện hạ hay chúng ta hồi cung đi."
Đàm Nhu mới hốt hoảng quay ra nhìn Chiêu Phong, lúc này Chiêu Phong thật sự có thể nhìn thấy sự bối dối bên trong nàng mà nhẹ nhàng xoa đầu nàng cho qua, vốn định không ép màng, Chiêu Phong muốn mở lời về núi Nguyệt nhưng rồi Đàm Nhu lại nhìn Chiêu Phong nói.
" Vậy, về nhà huynh đi."
Chiêu Phong giật mình nhìn nàng mà vui vẻ hẳn lên, Mã Bằng cũng bất giác cười theo.
Vậy là thành ra người đi trước là Chiêu Phong, chàng dẫn đường về cung, khi đến tối nghỉ lại ở quán trọ.
Chỉ nán lại một đêm nhưng người của Huyết Giáo chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng.
Đã nửa đêm rồi tiếng gì cửa dồn dập lại vang lên, tiểu nhị vừa ra mở cửa đã hốt hoảng, họ mặc đồ trắng cổ áo đỏ cầm kiếm ngang nhiên đi vào mà hỏi.
" Có thấy cô nương nào mặc áo trắng nghỉ ở đây không?"
Tiểu nhị lúc đó run cầm cập, vừa muốn mở miệng vừa không muốn.
Công tử anh tuấn có vải buộc tóc màu đỏ đã hạ giọng hỏi.
" Ông chủ, hôm nay có nữ tử nào mặc áo trắng đến đặt phòng ở đây không?"
Tiểu nhị cố gắng hoàn hồn lại đã lắp bắp nói.
" Kh...không có, hôm nay.... chỉ có nam tử áo trắng đến đây ... không hề có nữ tử áo trắng nào cả."
Công tử anh tuấn ấy lại lên tiếng.
" Vậy còn phòng không? "
Tiểu nhị lại nói.
" Không, hết phòng rồi."
Cuối cùng họ cũng bỏ đi, Chiêu Phong nghe tiếng lùm xùm vừa nãy đã chạy ra chàng lại thấy họ.
Chiêu Phong thầm mừng.
Có lẽ việc nàng ấy cải trang như vậy sẽ ít ai nhận ra nàng ấy hơn.
Rồi sáng hôm sau Đàm Nhu lại thay bộ khác, nàng mặc bộ đồ đen, thay đổi hoàn toàn dù là người quen cũng ít ai nhận ra.
Vừa đi trên đường Chiêu Phong lại nói.
" Đi có hơi mệt nhưng mà chỉ cần hai ngày nữa là đến nơi rồi, sau khi hồi cung ta sẽ tiếp đãi muội toàn là món ăn ngon."
Đàm Nhu chỉ cười cho qua, Chiêu Phong mới véo má nàng một cái, rồi nói.
" Chịu không?"
Đàm Nhu thở dài gật đầu
"Chịu"
Hồi lâu thì Đàm Nhu đi ra, nàng bước ra với ngoại hình của một nam nhân, y phục của nam nhân, tóc cũng búi cao lên như nam nhân làm cho Chiêu Phong hoang mang nhìn nàng.
Nàng dõng dạc bước đi để lại Chiêu Phong ở đằng sau.
Đàm Nhu nói.
" Để tiện đi thì muội cải trang nam nhân sẽ ít người nhận ra muội."
Đàm Nhu cải trang thành một nam nhân vừa trắng trẻo nhỏ con lại nhìn rất tuấn tú, ai cũng đơ một hồi lâu, với ngoại hình này chắc chắn sẽ thu hút nhiều ánh mắt của các nữ tử ngoài kia.
Chiêu Phong chạy lại khoác lấy vai nàng mà nói.
" Vậy ta phải gọi muội như nào đây? Đàm Nhu đệ đệ."
Đàm Nhu lại nhìn Chiêu Phong thở dài.
" Cái đó muội chưa nghĩ tới."
Sau đó thì nàng tạm biệt Trung Phiên mà đi, Chiêu Phong cả ngày cứ mặt nặng mày nhẹ không hiểu sao lại như vậy.
Tuệ Liên vẫn như mọi ngày nhí nhảnh hí hửng chạy nhảy như không biết mệt.
Vừa lên đường trong đầu Đàm Nhu hoàn toàn trống rỗng nàng không biết phải đi đâu nữa, Tuệ Liên vô lo vô nghĩ mà chạy lên trước, Mã Bằng cẩn trọng thì đi theo sau, Đàm Nhu và Chiêu Phong đi ở giữa.
Chiêu Phong đi bên cạnh cũng có thể nghe thấy được tiếng thở dài của Đàm Nhu.
Cứ men theo con đường mòn trong rừng mà không biết đi đâu, Chiêu Phong lúc đó mới lên tiếng hỏi.
" Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?"
Đàm Nhu lắc đầu, nàng vốn muốn đi đâu đó chơi cho thỏa thích rồi hẵng về nhưng thế gian rộng lớn như vậy, việc đi đâu nàng cũng khó quyết định.
Mã Bằng đi theo sau lại cất tiếng.
" Điện hạ hay chúng ta hồi cung đi."
Đàm Nhu mới hốt hoảng quay ra nhìn Chiêu Phong, lúc này Chiêu Phong thật sự có thể nhìn thấy sự bối dối bên trong nàng mà nhẹ nhàng xoa đầu nàng cho qua, vốn định không ép màng, Chiêu Phong muốn mở lời về núi Nguyệt nhưng rồi Đàm Nhu lại nhìn Chiêu Phong nói.
" Vậy, về nhà huynh đi."
Chiêu Phong giật mình nhìn nàng mà vui vẻ hẳn lên, Mã Bằng cũng bất giác cười theo.
Vậy là thành ra người đi trước là Chiêu Phong, chàng dẫn đường về cung, khi đến tối nghỉ lại ở quán trọ.
Chỉ nán lại một đêm nhưng người của Huyết Giáo chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng.
Đã nửa đêm rồi tiếng gì cửa dồn dập lại vang lên, tiểu nhị vừa ra mở cửa đã hốt hoảng, họ mặc đồ trắng cổ áo đỏ cầm kiếm ngang nhiên đi vào mà hỏi.
" Có thấy cô nương nào mặc áo trắng nghỉ ở đây không?"
Tiểu nhị lúc đó run cầm cập, vừa muốn mở miệng vừa không muốn.
Công tử anh tuấn có vải buộc tóc màu đỏ đã hạ giọng hỏi.
" Ông chủ, hôm nay có nữ tử nào mặc áo trắng đến đặt phòng ở đây không?"
Tiểu nhị cố gắng hoàn hồn lại đã lắp bắp nói.
" Kh...không có, hôm nay.... chỉ có nam tử áo trắng đến đây ... không hề có nữ tử áo trắng nào cả."
Công tử anh tuấn ấy lại lên tiếng.
" Vậy còn phòng không? "
Tiểu nhị lại nói.
" Không, hết phòng rồi."
Cuối cùng họ cũng bỏ đi, Chiêu Phong nghe tiếng lùm xùm vừa nãy đã chạy ra chàng lại thấy họ.
Chiêu Phong thầm mừng.
Có lẽ việc nàng ấy cải trang như vậy sẽ ít ai nhận ra nàng ấy hơn.
Rồi sáng hôm sau Đàm Nhu lại thay bộ khác, nàng mặc bộ đồ đen, thay đổi hoàn toàn dù là người quen cũng ít ai nhận ra.
Vừa đi trên đường Chiêu Phong lại nói.
" Đi có hơi mệt nhưng mà chỉ cần hai ngày nữa là đến nơi rồi, sau khi hồi cung ta sẽ tiếp đãi muội toàn là món ăn ngon."
Đàm Nhu chỉ cười cho qua, Chiêu Phong mới véo má nàng một cái, rồi nói.
" Chịu không?"
Đàm Nhu thở dài gật đầu
"Chịu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.