Chương 291
Bielo_25
12/05/2024
Hoàng hậu nương nương không biết đã gặp phải chuyện gì mà nhất thời kích động ngất đi, người hầu mau chóng đi vào đưa bà ấy về tẩm cung.
Sau đó thì Đàm Nhu cũng được lên đường, đi ra ngoại thành không xa lắm, nhưng phải đi qua chợ lớn, bách tính thấy là linh cữu công chúa đi qua liền tỏ lòng thương tiếc.
Bức thư nàng gửi trước đó, bây giờ chắc là đã đến tay Chiêu Phong rồi.
Lúc linh cữu nàng được đặt xuống đất, thái tử phi đứng ở trên bốc nắm đất ném xuống dưới đó trong lòng hỗn độn, tỷ ấy liền mếu cố nhẫn nhịn vì ở đây còn nhiều người, tỷ ấy đã khóc từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ rồi, mỗi lần thấy nàng là lại khóc.
Thái tử ca ca bế theo Nguyên Lang tới, nhất quyết phải dẫn theo hoàng tôn tiễn đưa cô cô đoạn đường cuối cùng.
Từ suốt hôm đó tới hôm này, bầu trời đều mang màu xám xịt u tối, tên của nàng được khắc lên bia đá.
"Tứ công chúa Tư Nhu - Bạch Đàm Nhu, nữ nhi duy nhất của Nhiên Vương và Hoàng hậu Vương Thị, hưởng dương mười tám tuổi."
Nấm đất mới đắp lên, bia đá được cắm xuống đất, không gian này luôn luôn trầm ngâm, có những người như chết lặng khi bia đá được cắm xuống, như chiếc bia đá ấy cắm sâu xuống trái tim của họ, vậy là nàng sẽ nắm đây mãi mãi.
Ban đầu hoàng thượng muốn xây cho nàng lăng mộ, nhưng Đàm Nhu nói xây lăng mộ sợ người ta nói lố lăng, nàng cũng không muốn chi nhiều cho bản thân như vậy, cho nên chỉ xin vua cha cho mình được nằm lại ở mảnh đất cũ của nhà ngoại tổ.
Lúc nàng nằm bất động ở trên giường thật sự giống như một người đang ngủ, khuôn mặt hơi hốc hác và tiều tụy, nhưng nhìn sao vẫn thấy nàng giống như đang ngủ mà thôi.
Qua đến chiều, lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng ánh mặt trời lại yếu ớt vì bị mây đen che phủ, sau khi xong việc, hoàng thượng muốn được ở cùng con gái một chút, liền cho người lui đi hết, chỉ mình ông ở lại với nàng.
Mười tám qua nàng chỉ có thân phận là công chúa, sống và lễ nghi đều là thường dân, hoàng thượng không để một chút cung đấu, xích mích vương thất nào dính tới nàng ấy cũng là một cách để bảo vệ nàng.
Mất đi người vợ mà mình yêu thương nhất, có một nữ nhi duy nhất ông không muốn ai lại có ý đồ làm hại nó, để nó sống một cuộc sống bình thường chính là điều cao cả nhất ông có thể làm.
Hoàng thượng đã trải qua nhiều thăng trầm, biết rõ lòng người lạnh lẽo đến cỡ nào, con gái của ông trưởng thành trong vòng tay chăm sóc chu đáo của Mặc Vương, được bảo bọc trở che âm thầm của người, là một nữ nhi được cả phụ hoàng và sư phụ yêu thương, Đàm Nhu không gọi sư phụ là cha, nhưng đối với nàng, sư phụ chính là cha, không ở bên cạnh phụ hoàng từ khi còn bé, vẫn gọi người là phụ hoàng, vì những thứ mà người đã dành cho nàng, người có công sinh, sư phụ có công dưỡng.
Đến khi về đến hoàng cung, bầu trời mới như khóc thương, mưa như trút nước, như cơn giận dữ của con người, nước xối xả, nền trời bị xé tan bởi tia sét, cùng với tiếng mưa rơi còn có tiếng đùng đoàng đánh xuống.
Giữa trời đông lạnh lẽo như vậy mà vẫn có mưa, ba hôm trước tuyết rơi, đến hồm sau thì trời ấm hơn một chút, đến ngày hôm nay lại đồ mưa xuống, thật không hiểu đất trời này bị làm sao.
Hoàng hậu nương nương bị ngất ở linh đường đến giờ vẫn chưa tỉnh, không biết đã gặp được bóng dáng lạ lùng nào mà lại khiến bà ấy kích động đến vậy.
Bức thư mà nàng gửi đi, giờ đã đến tay Chiêu Phong, hôm nay ở Vong Quốc trời nắng ấm, phải nói là tiết trời rất dễ chịu.
Chiêu Phong ở trong thư phòng chuyên đọc sách miết, bên ngoài còn có tiếng chạy hớn hở đi đến.
Khanh Bình cầm hai lá thư đẩy cửa đi vào, còn hấp tấp đưa cho chàng.
"Tam hoàng tử, có thư rồi."
Chiêu Phong buông sách xuống ngay tức khắc, chàng không nhịn được mà chạy ra đón lấy thư.
Bức thư to nhất có ghi tên của chàng, còn được vẽ thêm một bông hoa, thoại nhìn đã khác biệt rồi.
Khanh Bình cầm lấy thư còn lại liền xem kỹ, bên trên có tên của đệ ấy và Tuệ Liên, Khanh Bình liền nhét vào túi áo còn cười hì hì.
" Cái này là của nhà thần."
Chiêu Phong đang định mở thư thì quay ra nhìn Khanh Bình, ánh mắt như muốn đuổi người, Khanh Bình nhìn ra ý
"Còn đứng đây làm gì, ra ngoài đi." thì cũng không nán lại nữa.
Chiêu Phong cười ngây ngô mở phong thư ra, bên trong có hai tờ giấy, một tờ gập đôi để ép hoa khô, còn một tờ là thư nàng gửi.
Chiêu Phong xem hoa khô trước, cánh hoa này là hoa mẫu đơn, nhắc mới nhớ Chiêu Phong tưởng nàng rất thích hoa mẫu đơn, nhưng thật ra là thích nó vì chàng, ý chỉ thân phận của Chiêu Phong cao quý như hoa mẫu đơn.
Nàng chỉ gửi có hai cánh hoa, Chiêu Phong mở ra vô cùng nâng niu nó, nhìn nhằm xong rồi lại kẹp vào sách cất đi.
Sau đó chàng mở thư ra đọc, bên trong có nói rất nhớ chàng, kể vài chuyện ở Nhị Quốc cho chàng nghe, còn kề mình còn được đặt tên cho hoàng tôn, hoàng tôn tên là Nguyên Lang, nói ở Nhị Quốc sắp có tuyết rơi rồi, mọi người đã bắt đầu ủ rượu, không lâu nữa là sang tết nguyên đán, trong thư nói có vẻ rất vui, Chiêu Phong đọc mà mim cười theo.
Ở cuối thư có nói chàng không cần sang Nhị Quốc thăm nàng ấy, vì nàng ấy sẽ đến thăm chàng, Chiêu Phong còn nổi lòng háo hức chào đón nàng, thì ở cuối lại ghi.
"Ta mong sẽ được gặp chàng ở trong chiêm bao để thỏa lòng mong nhớ."
Cầu này trong ý có vẻ hơi cực đoan, chàng nhìn mãi cầu đó.
Chiêu Phong trầm ngâm, lát sau có người gõ cửa, Chiêu Phong liền cho vào.
Khanh Bình với mặt mày trắng bệch, bước vào khập khiếng, chưa kịp nói thì Chiêu Phong đã gật đầu.
"Về nghỉ ngơi đi."
Khanh Bình vừa cúi người xong cũng bước ra, Chiêu Phong thấy hơi lo lắng liền đi ra theo.
Chàng ra đến cửa thì gọi Khanh Bình lại, Khanh Bình gắng sức quay lại, Chiêu Phong gặn hỏi.
" Vẫn chưa nói với Tuệ Liên sao?"
Khanh Bình lắc đầu, Chiêu Phong thở dài.
"Cái này, ngươi còn ba tháng nữa để ta tìm thêm thái y để chưa cho ngươi."
Khanh Bình lại như đã chấp nhận.
"Sống chết có số, tam gia, thần hồi còn bé, lúc chưa được nghĩa phụ nhận nuôi đã được một lão què xem cho một quẻ, nói thần sẽ chết sau khi cưới vợ, thần còn tưởng là ông ấy lừa mình, hoá ra..."
Chiêu Phong ngắt lời.
" Đừng có bịa chuyện nữa, về nói với Tuệ Liên rõ ràng đi."
Khanh Bình lại cười.
"Tam gia, thần chưa nói nhưng cứ thấy tỷ ấy đã biết rồi, dạo gần đây tỷ ấy rất lạ."
Chiêu Phong không nói gì, dù gì cũng là phu thê đầu ấp tay gối, sao có thể giấu mãi được.
Khanh Bình cùng với Chiêu Phong sang Nhị Quốc để cứu viện hôm đó đã gặp phải toán cướp ở Vong Quốc rồi,
Khanh Bình bị trúng một mũi tên độc của họ ở bắp chân, nhưng vết thương cũng mau lành nên cả hai đều không để ý.
Cho tới khi rước dâu về một lần nữa lại gặp toán cướp cũ, bọn họ lại dùng chiêu cũ, Khanh Bình vì bảo vệ Tuệ Liên ở trong kiệu mà bị trúng một mũi tên vào vai.
Vết thương cũng lành nhanh, nhưng độc thêm một lượng mới tuồn vào người lại càng nặng, nghe nói độc này do họ mới chế ra, không có thuốc giải, nó sẽ ăn sâu vào trong cơ thể, làm tổn thương khí huyết, ăn mòn dần dần vào lục phủ ngũ tạng làm con người ta chết rỗng bên trong sau đó trực tiếp ngắt đường sống của con người.
Chỉ hơn ba tháng nữa, thời gian đối với Khanh Bình quý báu vô cùng, Chiêu Phong liền khua tay, thương xót muốn để phu thê này có nhiều thời gian bên nhau hơn.
" Mau về đi, từ ngày mai cứ nghỉ ở nhà đi, ta sẽ cho ngươi nghỉ."
Sau đó thì Đàm Nhu cũng được lên đường, đi ra ngoại thành không xa lắm, nhưng phải đi qua chợ lớn, bách tính thấy là linh cữu công chúa đi qua liền tỏ lòng thương tiếc.
Bức thư nàng gửi trước đó, bây giờ chắc là đã đến tay Chiêu Phong rồi.
Lúc linh cữu nàng được đặt xuống đất, thái tử phi đứng ở trên bốc nắm đất ném xuống dưới đó trong lòng hỗn độn, tỷ ấy liền mếu cố nhẫn nhịn vì ở đây còn nhiều người, tỷ ấy đã khóc từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ rồi, mỗi lần thấy nàng là lại khóc.
Thái tử ca ca bế theo Nguyên Lang tới, nhất quyết phải dẫn theo hoàng tôn tiễn đưa cô cô đoạn đường cuối cùng.
Từ suốt hôm đó tới hôm này, bầu trời đều mang màu xám xịt u tối, tên của nàng được khắc lên bia đá.
"Tứ công chúa Tư Nhu - Bạch Đàm Nhu, nữ nhi duy nhất của Nhiên Vương và Hoàng hậu Vương Thị, hưởng dương mười tám tuổi."
Nấm đất mới đắp lên, bia đá được cắm xuống đất, không gian này luôn luôn trầm ngâm, có những người như chết lặng khi bia đá được cắm xuống, như chiếc bia đá ấy cắm sâu xuống trái tim của họ, vậy là nàng sẽ nắm đây mãi mãi.
Ban đầu hoàng thượng muốn xây cho nàng lăng mộ, nhưng Đàm Nhu nói xây lăng mộ sợ người ta nói lố lăng, nàng cũng không muốn chi nhiều cho bản thân như vậy, cho nên chỉ xin vua cha cho mình được nằm lại ở mảnh đất cũ của nhà ngoại tổ.
Lúc nàng nằm bất động ở trên giường thật sự giống như một người đang ngủ, khuôn mặt hơi hốc hác và tiều tụy, nhưng nhìn sao vẫn thấy nàng giống như đang ngủ mà thôi.
Qua đến chiều, lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng ánh mặt trời lại yếu ớt vì bị mây đen che phủ, sau khi xong việc, hoàng thượng muốn được ở cùng con gái một chút, liền cho người lui đi hết, chỉ mình ông ở lại với nàng.
Mười tám qua nàng chỉ có thân phận là công chúa, sống và lễ nghi đều là thường dân, hoàng thượng không để một chút cung đấu, xích mích vương thất nào dính tới nàng ấy cũng là một cách để bảo vệ nàng.
Mất đi người vợ mà mình yêu thương nhất, có một nữ nhi duy nhất ông không muốn ai lại có ý đồ làm hại nó, để nó sống một cuộc sống bình thường chính là điều cao cả nhất ông có thể làm.
Hoàng thượng đã trải qua nhiều thăng trầm, biết rõ lòng người lạnh lẽo đến cỡ nào, con gái của ông trưởng thành trong vòng tay chăm sóc chu đáo của Mặc Vương, được bảo bọc trở che âm thầm của người, là một nữ nhi được cả phụ hoàng và sư phụ yêu thương, Đàm Nhu không gọi sư phụ là cha, nhưng đối với nàng, sư phụ chính là cha, không ở bên cạnh phụ hoàng từ khi còn bé, vẫn gọi người là phụ hoàng, vì những thứ mà người đã dành cho nàng, người có công sinh, sư phụ có công dưỡng.
Đến khi về đến hoàng cung, bầu trời mới như khóc thương, mưa như trút nước, như cơn giận dữ của con người, nước xối xả, nền trời bị xé tan bởi tia sét, cùng với tiếng mưa rơi còn có tiếng đùng đoàng đánh xuống.
Giữa trời đông lạnh lẽo như vậy mà vẫn có mưa, ba hôm trước tuyết rơi, đến hồm sau thì trời ấm hơn một chút, đến ngày hôm nay lại đồ mưa xuống, thật không hiểu đất trời này bị làm sao.
Hoàng hậu nương nương bị ngất ở linh đường đến giờ vẫn chưa tỉnh, không biết đã gặp được bóng dáng lạ lùng nào mà lại khiến bà ấy kích động đến vậy.
Bức thư mà nàng gửi đi, giờ đã đến tay Chiêu Phong, hôm nay ở Vong Quốc trời nắng ấm, phải nói là tiết trời rất dễ chịu.
Chiêu Phong ở trong thư phòng chuyên đọc sách miết, bên ngoài còn có tiếng chạy hớn hở đi đến.
Khanh Bình cầm hai lá thư đẩy cửa đi vào, còn hấp tấp đưa cho chàng.
"Tam hoàng tử, có thư rồi."
Chiêu Phong buông sách xuống ngay tức khắc, chàng không nhịn được mà chạy ra đón lấy thư.
Bức thư to nhất có ghi tên của chàng, còn được vẽ thêm một bông hoa, thoại nhìn đã khác biệt rồi.
Khanh Bình cầm lấy thư còn lại liền xem kỹ, bên trên có tên của đệ ấy và Tuệ Liên, Khanh Bình liền nhét vào túi áo còn cười hì hì.
" Cái này là của nhà thần."
Chiêu Phong đang định mở thư thì quay ra nhìn Khanh Bình, ánh mắt như muốn đuổi người, Khanh Bình nhìn ra ý
"Còn đứng đây làm gì, ra ngoài đi." thì cũng không nán lại nữa.
Chiêu Phong cười ngây ngô mở phong thư ra, bên trong có hai tờ giấy, một tờ gập đôi để ép hoa khô, còn một tờ là thư nàng gửi.
Chiêu Phong xem hoa khô trước, cánh hoa này là hoa mẫu đơn, nhắc mới nhớ Chiêu Phong tưởng nàng rất thích hoa mẫu đơn, nhưng thật ra là thích nó vì chàng, ý chỉ thân phận của Chiêu Phong cao quý như hoa mẫu đơn.
Nàng chỉ gửi có hai cánh hoa, Chiêu Phong mở ra vô cùng nâng niu nó, nhìn nhằm xong rồi lại kẹp vào sách cất đi.
Sau đó chàng mở thư ra đọc, bên trong có nói rất nhớ chàng, kể vài chuyện ở Nhị Quốc cho chàng nghe, còn kề mình còn được đặt tên cho hoàng tôn, hoàng tôn tên là Nguyên Lang, nói ở Nhị Quốc sắp có tuyết rơi rồi, mọi người đã bắt đầu ủ rượu, không lâu nữa là sang tết nguyên đán, trong thư nói có vẻ rất vui, Chiêu Phong đọc mà mim cười theo.
Ở cuối thư có nói chàng không cần sang Nhị Quốc thăm nàng ấy, vì nàng ấy sẽ đến thăm chàng, Chiêu Phong còn nổi lòng háo hức chào đón nàng, thì ở cuối lại ghi.
"Ta mong sẽ được gặp chàng ở trong chiêm bao để thỏa lòng mong nhớ."
Cầu này trong ý có vẻ hơi cực đoan, chàng nhìn mãi cầu đó.
Chiêu Phong trầm ngâm, lát sau có người gõ cửa, Chiêu Phong liền cho vào.
Khanh Bình với mặt mày trắng bệch, bước vào khập khiếng, chưa kịp nói thì Chiêu Phong đã gật đầu.
"Về nghỉ ngơi đi."
Khanh Bình vừa cúi người xong cũng bước ra, Chiêu Phong thấy hơi lo lắng liền đi ra theo.
Chàng ra đến cửa thì gọi Khanh Bình lại, Khanh Bình gắng sức quay lại, Chiêu Phong gặn hỏi.
" Vẫn chưa nói với Tuệ Liên sao?"
Khanh Bình lắc đầu, Chiêu Phong thở dài.
"Cái này, ngươi còn ba tháng nữa để ta tìm thêm thái y để chưa cho ngươi."
Khanh Bình lại như đã chấp nhận.
"Sống chết có số, tam gia, thần hồi còn bé, lúc chưa được nghĩa phụ nhận nuôi đã được một lão què xem cho một quẻ, nói thần sẽ chết sau khi cưới vợ, thần còn tưởng là ông ấy lừa mình, hoá ra..."
Chiêu Phong ngắt lời.
" Đừng có bịa chuyện nữa, về nói với Tuệ Liên rõ ràng đi."
Khanh Bình lại cười.
"Tam gia, thần chưa nói nhưng cứ thấy tỷ ấy đã biết rồi, dạo gần đây tỷ ấy rất lạ."
Chiêu Phong không nói gì, dù gì cũng là phu thê đầu ấp tay gối, sao có thể giấu mãi được.
Khanh Bình cùng với Chiêu Phong sang Nhị Quốc để cứu viện hôm đó đã gặp phải toán cướp ở Vong Quốc rồi,
Khanh Bình bị trúng một mũi tên độc của họ ở bắp chân, nhưng vết thương cũng mau lành nên cả hai đều không để ý.
Cho tới khi rước dâu về một lần nữa lại gặp toán cướp cũ, bọn họ lại dùng chiêu cũ, Khanh Bình vì bảo vệ Tuệ Liên ở trong kiệu mà bị trúng một mũi tên vào vai.
Vết thương cũng lành nhanh, nhưng độc thêm một lượng mới tuồn vào người lại càng nặng, nghe nói độc này do họ mới chế ra, không có thuốc giải, nó sẽ ăn sâu vào trong cơ thể, làm tổn thương khí huyết, ăn mòn dần dần vào lục phủ ngũ tạng làm con người ta chết rỗng bên trong sau đó trực tiếp ngắt đường sống của con người.
Chỉ hơn ba tháng nữa, thời gian đối với Khanh Bình quý báu vô cùng, Chiêu Phong liền khua tay, thương xót muốn để phu thê này có nhiều thời gian bên nhau hơn.
" Mau về đi, từ ngày mai cứ nghỉ ở nhà đi, ta sẽ cho ngươi nghỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.