Chương 72
Bielo_25
29/08/2023
Sắp tới sẽ có buổi đi săn cho nên trong cung đã có một lễ hội đấu võ hay còn gọi là tỉ thí tài võ.
Nhưng trong đó chỉ có con nhà quan thần, người có chức có công mới được tham gia, Khanh Bình luôn mong lập được công lớn để có thể tham gia lễ hội này mà mấy năm trời trôi qua vị thiếu niên này vẫn chưa hoàn thành.
Khán đài được dựng lên, tu 0sửa kĩ càng, thời gian đến ngày trăng rằm cũng đã gần, những ngày như thế hoàng thượng thường tổ chức để đi săn qua đêm, tùy vào điều kiện thời tiết và ngoại cảnh có thể đi mấy đêm mấy ngày.
Trước trăng rằm ba ngày lễ hội được tổ chức, sáng ra Khanh Bình đã sớm đứng trước cửa phòng đợi Tuệ Liên, lúc đó hẳn là nàng chưa dậy, Mã Bằng sau khi Tuệ Liên và Khanh Bình sửa soạn xong thì mới dậy, Đàm Nhu cũng đi theo Chiêu Phong dự xem lễ bởi nàng là khách nên không tham gia được, có thể nói Đàm Nhu là khách quý, nàng được xếp chỗ ngồi cạnh Chiêu Phong giống như là thái tử phi, Đàm Nhu cũng có thể tham gia thi đấu nhưng với tư cách là nàng phải dựa hơi vào Chiêu Phong làm thái tử phi thì mới có tư cách để thi đấu.
Lễ hội được tổ chức trong hai ngày, ngày đầu tiên sẽ ưu tiên bắn cung, đấu kiếm và các loại đấu võ khác còn ngày thứ hai là giải trí, cuộc thi ngày thứ hai sẽ dựa vào số người thắng của ngày hôm trước để tham gia chơi đá cầu, đội thắng sẽ được vinh dự cầm cung đi theo đội săn của hoàng thượng, còn đội thua không được tham gia.
Lần đầu tiên Đàm Nhu được xem một lễ hội lớn như thế này, nàng ngồi yên bên cạnh Chiêu Phong đợi bắt đầu cuộc thi.
Khán đài tròn được xây giữa một hồ nước khá lớn, nước sâu tầm một trượng, điều kiện tham gia thì nhất định phải là biết bơi, trước khi được bước lên khán đài thi đấu phải viết tên vào sổ dự thi ghi rõ ngày tháng thi đấu, cuộc thi có hai đợt thi mỗi đợt thi mười lần, mỗi lần khoảng ba nén nhang, đợt một sẽ từ lúc mặt trời vừa lên đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu là quá giờ trưa, đợt này là thi đấu võ và kiếm, đợt hai là lúc nghỉ trưa được ba nén nhang sẽ bắt đầu cho đến khi mặt trời khuất núi, lúc này là đợt thi bắn cung sẽ được thi đấu ở trong trường đua ngựa, chỗ đó thường là chỗ để mọi người học cưỡi ngựa bắn cung, người thi sẽ vừa cưỡi ngựa vừa rút tên ra bắn, ai chạy đến vạch đích trước và bắn trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ thắng nhưng nếu như hoà sẽ được thi lại và trận đấu giữa hai người thì nhiều nhất là ba lần nếu như sau ba lần đó mà không rõ thắng thua cả hai lập tức bị loại.
Về đấu võ người thi có thể tham gia nhiều nhất là ba lần, mỗi lần thi xong người thắng sẽ được ghi lại ngay, người chấm điểm thì đương nhiên là người xem, ai thắng ngay trước mắt đều hiển nhiên được công nhận hoàn toàn không có gian lận, sau mỗi lần lên thi người ta sẽ chạy đến chỗ tổng quản để ghi tên thi đấu tiếp theo, ai nhanh chân thì sẽ được thi đấu, có những người đã chờ mấy năm mà vẫn chưa nhanh chân chen vào thi được lần nào, con của các quan thần đều rất nhiều họ có một thất nhiều thiếp đương nhiên con cũng nhiều cho nên điều đặc biệt ở cuộc thi này là một người chỉ có thể thi đấu một lần trong đời và người nào đã lập gia thất đều không được tham gia lứa tuổi tham gia từ mười năm trở lên đến hết ba mươi.
Chỗ quan sát đều dựng ngoài trời, khi nắng lên sẽ có người dựng ô lớn để che.
Chỗ quan sát của hoàng thượng và hoàng hậu được dựng ngay trước chỗ đi vào khán đài và ở chỗ cao nhất để dễ quan sát, hai bên là chỗ của hoàng thất gồm có bảy bậc thang lớn, thái tử là ngồi ở bậc thứ ba bậc thứ hai thường dành cho các sư thúc sư bá nhưng sư thúc thì còn mỗi tứ thúc, huynh đệ tương tàn nhau năm đó đã đi gần hết chỉ còn có hai người, bây giờ bậc thứ hai để trống vì tôn trọng người mất và tôn trọng truyền thống.
Hoàng tử thì ngồi ngang với thái tử, ngồi đối diện hoặc ngồi dưới bậc đều được, hoàng thượng vốn chỉ có ba đứa con, bảy bậc chỉ ngồi đến một nửa cho nên những bậc còn lại đều phá lệ để xếp chỗ ngồi cho các quan thần chức rất cao ngồi, chỗ ngồi nào cũng đều được xếp hai ghế, quan thần chắc chắn phải có mặt và chỗ còn lại có thể dẫn theo đích nữ hoặc công tử nhà mình, còn cửu công chúa và Tứ Vương thì được xếp ngang hàng với hoàng tử, họ được ngồi ở bậc thứ tư đối diện với Chiêu Phong và Đàm Nhu.
Xung quanh hồ là chỗ của các quan thần ngồi được xây như một bậc thang khổng lồ, chức càng cao thì chỗ ngồi càng cao, tất cả chỗ ngồi đều được xếp một bàn ăn ngay trước mặt món ăn không thiếu ba món, rượu hay trà đều tùy chọn.
Chỉ hơn một nén nhang nữa thì cuộc thi sẽ bắt đầu, nhưng không ai thấy nhị hoàng tử đâu, còn chỗ ngồi được xếp hai ghế cho nên đại hoàng tử thấy trống rỗng, bỗng ngồi thẩn thờ nhìn về bậc thứ bảy ở dưới đó lén nhìn bóng lưng đích nữ nhà ngự y trong lòng thầm nghĩ.
Dáng người này thật sự hợp với mình mà, lấy được nàng ấy về ta cũng sẽ làm như nhị đệ giấu nàng đi không cho ai đụng đến.
Trong lúc đại hoàng tử đang mơ hồ nghĩ về sau này thì nhị hoàng tử đã xuất hiện nhưng điểm khác lạ hôm nay là chàng ta dẫn theo một nữ nhân lại còn che mặt cho nữ nhân đó trong khi nàng ta đã buộc khăn che mặt rồi.
Nhị hoàng tử thấy ai cũng hướng mắt về phía mình thì liền cười to nói lớn.
" A Hoà, nàng ngồi đây đi, đây là chỗ của chúng ta."
Dẫn hoàng phi của mình lên ngồi ở bậc thứ tư đối diện ngay cửu công chúa và Tứ Vương.
Đến lúc này đã có người đoán được đây là hoàng phi của chàng ta, cửu công chúa cố ý quay ra bên cạnh người ngồi sau nàng là Xuyên, nàng ta cố ý quay qua đó để chạm mắt với Xuyên rồi quay đi, nhìn nhị hoàng tử đã có nữ nhân bên cạnh cửu công chúa có chút buồn, Xuyên biết công chúa để ý nhị hoàng tử thì không biết làm sao, nàng biết công chúa buồn chỉ có thể nắm nhẹ cánh tay công chúa để an ủi nàng, bởi đó là cách mà hai người họ quan tâm nhau.
Thiên Hoà vừa ngồi xuống đã đảo mắt nhìn xung quanh, thấy hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở trên đó thì liền nắm chặt cánh tay của Chiêu Vương hơn, Chiêu Vương hiểu ý nàng rồi nhưng lại dặn dò nàng.
" Nàng cứ ngồi đi, đến trưa chúng ta mới đi hành lễ, không sao đâu."
Thiên Hoà hôm nay cố ý mặc y phục mới để chỉnh chu hơn, với áo khoác ngoài màu vàng nhạt đường viền cổ áo và tay áo đều thêu đường chỉ nhỏ bằng chỉ vàng áo trong là màu hồng nhạt có chút dài hơn áo ngoài, cả hai màu khi phối với nhau những tưởng không hợp nhưng Thiên Hoà mặc lên lại đẹp vô cùng, nàng cũng trang điểm kĩ hơn để xinh đẹp hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
Thiên Hoà muốn gỡ khăn che mặt xuống thì Chiêu Vương đã ngăn nàng lại.
" Không được, nàng cứ che vậy đi."
Thiên Hoà không chịu nghe mà gỡ xuống ngay sau đó, nàng nhìn Chiêu Vương cười nói.
" Chàng định giấu nương tử của mình sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết chàng lo gì chứ, nhưng mà ta cũng hơi đói đó."
Chiêu Vương trìu mến nhìn nàng mà cười, Đàm Nhu và Chiêu Phong ngồi ở bậc trên lại bắt đầu nhìn nhau ngại ngùng.
Nhưng trong đó chỉ có con nhà quan thần, người có chức có công mới được tham gia, Khanh Bình luôn mong lập được công lớn để có thể tham gia lễ hội này mà mấy năm trời trôi qua vị thiếu niên này vẫn chưa hoàn thành.
Khán đài được dựng lên, tu 0sửa kĩ càng, thời gian đến ngày trăng rằm cũng đã gần, những ngày như thế hoàng thượng thường tổ chức để đi săn qua đêm, tùy vào điều kiện thời tiết và ngoại cảnh có thể đi mấy đêm mấy ngày.
Trước trăng rằm ba ngày lễ hội được tổ chức, sáng ra Khanh Bình đã sớm đứng trước cửa phòng đợi Tuệ Liên, lúc đó hẳn là nàng chưa dậy, Mã Bằng sau khi Tuệ Liên và Khanh Bình sửa soạn xong thì mới dậy, Đàm Nhu cũng đi theo Chiêu Phong dự xem lễ bởi nàng là khách nên không tham gia được, có thể nói Đàm Nhu là khách quý, nàng được xếp chỗ ngồi cạnh Chiêu Phong giống như là thái tử phi, Đàm Nhu cũng có thể tham gia thi đấu nhưng với tư cách là nàng phải dựa hơi vào Chiêu Phong làm thái tử phi thì mới có tư cách để thi đấu.
Lễ hội được tổ chức trong hai ngày, ngày đầu tiên sẽ ưu tiên bắn cung, đấu kiếm và các loại đấu võ khác còn ngày thứ hai là giải trí, cuộc thi ngày thứ hai sẽ dựa vào số người thắng của ngày hôm trước để tham gia chơi đá cầu, đội thắng sẽ được vinh dự cầm cung đi theo đội săn của hoàng thượng, còn đội thua không được tham gia.
Lần đầu tiên Đàm Nhu được xem một lễ hội lớn như thế này, nàng ngồi yên bên cạnh Chiêu Phong đợi bắt đầu cuộc thi.
Khán đài tròn được xây giữa một hồ nước khá lớn, nước sâu tầm một trượng, điều kiện tham gia thì nhất định phải là biết bơi, trước khi được bước lên khán đài thi đấu phải viết tên vào sổ dự thi ghi rõ ngày tháng thi đấu, cuộc thi có hai đợt thi mỗi đợt thi mười lần, mỗi lần khoảng ba nén nhang, đợt một sẽ từ lúc mặt trời vừa lên đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu là quá giờ trưa, đợt này là thi đấu võ và kiếm, đợt hai là lúc nghỉ trưa được ba nén nhang sẽ bắt đầu cho đến khi mặt trời khuất núi, lúc này là đợt thi bắn cung sẽ được thi đấu ở trong trường đua ngựa, chỗ đó thường là chỗ để mọi người học cưỡi ngựa bắn cung, người thi sẽ vừa cưỡi ngựa vừa rút tên ra bắn, ai chạy đến vạch đích trước và bắn trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ thắng nhưng nếu như hoà sẽ được thi lại và trận đấu giữa hai người thì nhiều nhất là ba lần nếu như sau ba lần đó mà không rõ thắng thua cả hai lập tức bị loại.
Về đấu võ người thi có thể tham gia nhiều nhất là ba lần, mỗi lần thi xong người thắng sẽ được ghi lại ngay, người chấm điểm thì đương nhiên là người xem, ai thắng ngay trước mắt đều hiển nhiên được công nhận hoàn toàn không có gian lận, sau mỗi lần lên thi người ta sẽ chạy đến chỗ tổng quản để ghi tên thi đấu tiếp theo, ai nhanh chân thì sẽ được thi đấu, có những người đã chờ mấy năm mà vẫn chưa nhanh chân chen vào thi được lần nào, con của các quan thần đều rất nhiều họ có một thất nhiều thiếp đương nhiên con cũng nhiều cho nên điều đặc biệt ở cuộc thi này là một người chỉ có thể thi đấu một lần trong đời và người nào đã lập gia thất đều không được tham gia lứa tuổi tham gia từ mười năm trở lên đến hết ba mươi.
Chỗ quan sát đều dựng ngoài trời, khi nắng lên sẽ có người dựng ô lớn để che.
Chỗ quan sát của hoàng thượng và hoàng hậu được dựng ngay trước chỗ đi vào khán đài và ở chỗ cao nhất để dễ quan sát, hai bên là chỗ của hoàng thất gồm có bảy bậc thang lớn, thái tử là ngồi ở bậc thứ ba bậc thứ hai thường dành cho các sư thúc sư bá nhưng sư thúc thì còn mỗi tứ thúc, huynh đệ tương tàn nhau năm đó đã đi gần hết chỉ còn có hai người, bây giờ bậc thứ hai để trống vì tôn trọng người mất và tôn trọng truyền thống.
Hoàng tử thì ngồi ngang với thái tử, ngồi đối diện hoặc ngồi dưới bậc đều được, hoàng thượng vốn chỉ có ba đứa con, bảy bậc chỉ ngồi đến một nửa cho nên những bậc còn lại đều phá lệ để xếp chỗ ngồi cho các quan thần chức rất cao ngồi, chỗ ngồi nào cũng đều được xếp hai ghế, quan thần chắc chắn phải có mặt và chỗ còn lại có thể dẫn theo đích nữ hoặc công tử nhà mình, còn cửu công chúa và Tứ Vương thì được xếp ngang hàng với hoàng tử, họ được ngồi ở bậc thứ tư đối diện với Chiêu Phong và Đàm Nhu.
Xung quanh hồ là chỗ của các quan thần ngồi được xây như một bậc thang khổng lồ, chức càng cao thì chỗ ngồi càng cao, tất cả chỗ ngồi đều được xếp một bàn ăn ngay trước mặt món ăn không thiếu ba món, rượu hay trà đều tùy chọn.
Chỉ hơn một nén nhang nữa thì cuộc thi sẽ bắt đầu, nhưng không ai thấy nhị hoàng tử đâu, còn chỗ ngồi được xếp hai ghế cho nên đại hoàng tử thấy trống rỗng, bỗng ngồi thẩn thờ nhìn về bậc thứ bảy ở dưới đó lén nhìn bóng lưng đích nữ nhà ngự y trong lòng thầm nghĩ.
Dáng người này thật sự hợp với mình mà, lấy được nàng ấy về ta cũng sẽ làm như nhị đệ giấu nàng đi không cho ai đụng đến.
Trong lúc đại hoàng tử đang mơ hồ nghĩ về sau này thì nhị hoàng tử đã xuất hiện nhưng điểm khác lạ hôm nay là chàng ta dẫn theo một nữ nhân lại còn che mặt cho nữ nhân đó trong khi nàng ta đã buộc khăn che mặt rồi.
Nhị hoàng tử thấy ai cũng hướng mắt về phía mình thì liền cười to nói lớn.
" A Hoà, nàng ngồi đây đi, đây là chỗ của chúng ta."
Dẫn hoàng phi của mình lên ngồi ở bậc thứ tư đối diện ngay cửu công chúa và Tứ Vương.
Đến lúc này đã có người đoán được đây là hoàng phi của chàng ta, cửu công chúa cố ý quay ra bên cạnh người ngồi sau nàng là Xuyên, nàng ta cố ý quay qua đó để chạm mắt với Xuyên rồi quay đi, nhìn nhị hoàng tử đã có nữ nhân bên cạnh cửu công chúa có chút buồn, Xuyên biết công chúa để ý nhị hoàng tử thì không biết làm sao, nàng biết công chúa buồn chỉ có thể nắm nhẹ cánh tay công chúa để an ủi nàng, bởi đó là cách mà hai người họ quan tâm nhau.
Thiên Hoà vừa ngồi xuống đã đảo mắt nhìn xung quanh, thấy hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở trên đó thì liền nắm chặt cánh tay của Chiêu Vương hơn, Chiêu Vương hiểu ý nàng rồi nhưng lại dặn dò nàng.
" Nàng cứ ngồi đi, đến trưa chúng ta mới đi hành lễ, không sao đâu."
Thiên Hoà hôm nay cố ý mặc y phục mới để chỉnh chu hơn, với áo khoác ngoài màu vàng nhạt đường viền cổ áo và tay áo đều thêu đường chỉ nhỏ bằng chỉ vàng áo trong là màu hồng nhạt có chút dài hơn áo ngoài, cả hai màu khi phối với nhau những tưởng không hợp nhưng Thiên Hoà mặc lên lại đẹp vô cùng, nàng cũng trang điểm kĩ hơn để xinh đẹp hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
Thiên Hoà muốn gỡ khăn che mặt xuống thì Chiêu Vương đã ngăn nàng lại.
" Không được, nàng cứ che vậy đi."
Thiên Hoà không chịu nghe mà gỡ xuống ngay sau đó, nàng nhìn Chiêu Vương cười nói.
" Chàng định giấu nương tử của mình sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết chàng lo gì chứ, nhưng mà ta cũng hơi đói đó."
Chiêu Vương trìu mến nhìn nàng mà cười, Đàm Nhu và Chiêu Phong ngồi ở bậc trên lại bắt đầu nhìn nhau ngại ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.